Chương 6: Cuộc gặp gỡ định mệnh
Những ngày tháng bình yên của Harry tại Đức trôi qua nhanh chóng. Scorpius ngày một lớn, cậu bé giờ đã ba tuổi, hiếu động và tràn đầy năng lượng. Với mái tóc vàng bạch kim óng ả giống hệt Draco và đôi mắt xanh sáng của Harry, Scorpius là một đứa trẻ thu hút mọi ánh nhìn mỗi khi ra ngoài.
Harry không thể không nhận ra điều đó. Dù cậu luôn cố gắng che giấu, Scorpius mang trong mình những dấu hiệu không thể nhầm lẫn về dòng máu của Malfoy. Cậu thường tự nhắc mình rằng, miễn cậu và Scorpius sống cẩn thận, sẽ không ai biết được sự thật.
Adrian và sự quan tâm không dứt
Adrian vẫn thường xuyên ghé tiệm bánh. Dù Harry nhiều lần giữ khoảng cách, Adrian dường như không nản lòng.
"Harry, cậu không cần phải tự mình làm tất cả đâu," Adrian nói một ngày nọ, khi thấy Harry bận rộn với hàng dài khách hàng. "Tôi có thể giúp cậu, chỉ cần nói thôi."
Harry cười, cố giữ giọng điệu nhẹ nhàng. "Cảm ơn, Adrian, nhưng tôi ổn. Tôi đã quen với việc này rồi."
Adrian nhìn Harry, ánh mắt dịu dàng nhưng không giấu được vẻ lo lắng. "Cậu luôn như vậy, đúng không? Luôn tự mình gánh vác tất cả."
Harry không đáp, chỉ quay đi và tiếp tục công việc của mình. Cậu biết Adrian là người tốt, nhưng cậu không thể để anh bước vào cuộc sống của mình và Scorpius.
Bộ trưởng Malfoy và chuyến công tác bất ngờ
Ở nước Anh, Draco Malfoy, hiện tại là Bộ trưởng Bộ Pháp thuật, đang chuẩn bị cho chuyến công tác tới Đức. Kể từ sau chiến tranh, Draco đã thay đổi rất nhiều. Anh không còn là chàng trai kiêu ngạo ngày nào, mà giờ đây là một người đàn ông trưởng thành, chín chắn, và đầy quyền uy.
Chuyến công tác lần này nhằm thảo luận về việc hợp tác giữa Bộ Pháp thuật Anh và Đức trong việc cải thiện hệ thống bảo mật pháp thuật quốc tế.
Draco đứng trước gương, chỉnh lại chiếc áo choàng màu đen bạc của mình. Pansy Parkinson, thư ký riêng của anh, gõ cửa bước vào.
"Thưa Bộ trưởng, tất cả đã sẵn sàng. Chuyến bay bằng chổi sẽ khởi hành trong một giờ nữa."
Draco gật đầu, không nhìn cô mà chỉ chăm chú vào hình ảnh phản chiếu của mình. "Tốt. Cô nhớ chuẩn bị kỹ tài liệu. Tôi không muốn bất kỳ sai sót nào."
Pansy mỉm cười. "Vâng, thưa Bộ trưởng. Nhưng tôi phải nói, ngài có vẻ căng thẳng hơn thường lệ. Có chuyện gì sao?"
Draco hơi nhếch môi, nụ cười lạnh nhạt quen thuộc. "Chỉ là một chuyến công tác. Không có gì phải căng thẳng."
Cuộc gặp không mong đợi
Khi Draco đặt chân đến Đức, mọi việc diễn ra suôn sẻ hơn anh mong đợi. Các cuộc họp được tổ chức đúng giờ, và các đối tác pháp thuật người Đức rất nhiệt tình.
Tối hôm đó, sau khi kết thúc buổi họp dài, Draco quyết định đi dạo quanh thị trấn để thư giãn. Anh không ngờ, bước chân của mình lại dẫn anh tới một con phố nhỏ với ánh đèn vàng ấm áp.
Ánh mắt anh nhanh chóng bị thu hút bởi một tiệm bánh với cái tên lạ mắt: Hương vị hy vọng. Qua ô cửa kính, anh nhìn thấy một người đàn ông trẻ tuổi với mái tóc đen rối bù đang cười nói với một khách hàng.
Trái tim Draco như ngừng đập. Người đó… là Harry Potter.
Draco đứng sững ở đó, không thể tin vào mắt mình. Anh đã không gặp Harry từ sau trận chiến cuối cùng, và cũng không còn nghe bất kỳ tin tức nào về cậu. Harry dường như đã biến mất khỏi thế giới pháp thuật một cách bí ẩn.
Cuộc chạm mặt đầy bất ngờ
Harry đang dọn dẹp quầy thì chuông cửa vang lên. Cậu ngước lên và ngay lập tức đông cứng khi thấy người đứng trước cửa tiệm.
Draco Malfoy, trong bộ áo choàng đen lịch lãm, nhìn cậu với ánh mắt vừa kinh ngạc vừa phức tạp.
"Harry Potter," Draco cất giọng, trầm thấp nhưng không giấu được chút cảm xúc. "Không ngờ lại gặp cậu ở đây."
Harry cố gắng giữ bình tĩnh. "Bộ trưởng Malfoy. Tôi không nghĩ chúng ta sẽ gặp lại nhau."
Draco bước vào, ánh mắt lướt qua tiệm bánh trước khi dừng lại trên gương mặt Harry. "Tôi cũng không nghĩ vậy. Nhưng xem ra, cậu đã tìm được một cuộc sống mới."
Trước khi Harry kịp đáp, một giọng nói nhỏ vang lên từ phía sau. "Ba ơi, ai vậy?"
Harry quay lại, thấy Scorpius đang đứng ở cửa bếp, tay cầm một chiếc bánh nhỏ. Draco sững sờ khi nhìn thấy cậu bé.
Mái tóc bạch kim và đôi mắt xanh sáng của cậu bé khiến Draco không thể rời mắt. Một cảm giác lạ lùng dâng lên trong lòng anh, như thể anh đang nhìn thấy một phần của chính mình.
"Đây là…" Draco bắt đầu, nhưng giọng nói của anh nghẹn lại.
Harry nhanh chóng bước đến, bế Scorpius lên. "Đây là con trai tôi, Scorpius."
Draco không nói gì, chỉ đứng đó, ánh mắt đầy phức tạp.
Bóng tối của quá khứ
Harry cố gắng giữ bình tĩnh, nhưng bên trong cậu như có một cơn bão. Việc gặp lại Draco, đặc biệt là trong hoàn cảnh này, khiến mọi nỗ lực bảo vệ bí mật của cậu trở nên mong manh hơn bao giờ hết.
Draco nhìn Harry, rồi nhìn Scorpius. Anh không hỏi thêm gì, nhưng ánh mắt của anh nói lên tất cả.
"Chúng ta cần nói chuyện," Draco nói, giọng trầm nhưng chắc chắn.
Harry biết, đây chỉ mới là khởi đầu của những rắc rối lớn hơn.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro