Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 5: Người theo đuổi bí ẩn

Những ngày trôi qua, cuộc sống của Harry và Scorpius dần trở lại bình thường sau sự xuất hiện của vị khách bí ẩn. Tiệm bánh Hương vị hy vọng vẫn đông khách, và Harry bắt đầu cảm thấy thoải mái hơn, dần gạt đi nỗi lo về việc thân phận của mình bị lộ.

Một buổi sáng cuối tuần, khi Harry đang bày bánh mới ra kệ, chuông cửa tiệm vang lên. Một chàng trai trẻ, cao lớn, có mái tóc nâu gợn sóng và đôi mắt xám sáng ngời bước vào. Anh mặc một bộ vest lịch sự, nhưng nét mặt mang vẻ thoải mái hơn là cứng nhắc.

"Chào buổi sáng," anh ta nói, giọng trầm ấm. "Tôi nghe nói đây là tiệm bánh ngon nhất thị trấn."

Harry mỉm cười, cảm thấy lời giới thiệu này đã quá quen thuộc. "Chào buổi sáng. Anh muốn thử loại bánh nào?"

Chàng trai nghiêng đầu, nhìn qua quầy bánh một lúc trước khi đáp, "Loại nào cậu thích nhất."

Harry nhướng mày. "Đó là một câu hỏi khó. Tôi nghĩ bánh táo sẽ hợp với anh."

Harry nhanh chóng gói một chiếc bánh táo và pha thêm một ly cà phê. Chàng trai cầm lấy, cười nhẹ. "Cảm ơn cậu. Tôi là Adrian, vừa chuyển đến thị trấn. Có lẽ tôi sẽ ghé đây thường xuyên."

"Rất vui được gặp anh, Adrian," Harry đáp lịch sự.

Sự xuất hiện thường xuyên của Adrian

Từ hôm đó, Adrian bắt đầu đến tiệm bánh thường xuyên hơn. Ban đầu chỉ là mỗi cuối tuần, nhưng dần dần anh xuất hiện gần như mỗi ngày. Anh luôn mua một chiếc bánh táo và ly cà phê, đôi khi còn mang thêm hoa hoặc vài món đồ chơi nhỏ cho Scorpius.

Harry không thể không nhận ra sự quan tâm của Adrian, nhưng cậu luôn giữ khoảng cách.

Adrian dường như không hề nản lòng. Anh trò chuyện với Harry mỗi lần ghé qua, hỏi han về cuộc sống, tiệm bánh, và đôi khi kể những câu chuyện hài hước về chính mình.

"Thật kỳ lạ," Adrian nói một ngày nọ, khi đang ngồi ở bàn gần quầy. "Tôi chưa từng gặp ai vừa tài năng vừa bí ẩn như cậu. Harry, cậu có bao giờ nghĩ đến việc mở rộng tiệm bánh không?"

Harry cười, lắc đầu. "Không. Tôi thích sự yên bình ở đây. Một tiệm bánh nhỏ là đủ với tôi và con trai."

Adrian gật gù, ánh mắt nhìn Harry dịu dàng. "Tôi hiểu. Nhưng nếu cậu cần giúp đỡ, chỉ cần nói với tôi."

Nỗi lo âm thầm

Dù Adrian có vẻ là một người tốt, sự quan tâm của anh khiến Harry cảm thấy không thoải mái. Cậu không muốn bất kỳ ai đến quá gần, nhất là khi bí mật của cậu và Scorpius vẫn phải được giữ kín.

Một buổi tối, sau khi đóng cửa tiệm, Harry ngồi bên cạnh nôi của Scorpius, vuốt nhẹ mái tóc vàng mềm mại của cậu bé.

"Bố không biết mình nên làm gì, Scorpius," Harry thì thầm. "Adrian là một người tốt, nhưng bố không thể để ai bước vào cuộc sống của chúng ta. Điều đó có thể nguy hiểm cho cả hai."

Scorpius, dù không hiểu hết, nhìn bố với đôi mắt to tròn, mỉm cười hồn nhiên.

Lời mời bất ngờ

Vào một buổi sáng đẹp trời, Adrian bước vào tiệm bánh như thường lệ, nhưng lần này anh mang theo một bó hoa tulip vàng. Anh đặt bó hoa lên quầy và nói, "Harry, tôi có một lời mời. Tối mai, thị trấn tổ chức lễ hội mùa thu ở quảng trường. Cậu và Scorpius có muốn đi cùng tôi không?"

Harry hơi khựng lại, không biết nên trả lời thế nào.

Adrian mỉm cười, như hiểu được sự bối rối của cậu. "Chỉ là đi dạo và tận hưởng không khí. Tôi nghĩ Scorpius sẽ thích lễ hội lắm đấy."

Harry nhìn bó hoa, rồi nhìn Adrian. Dù trong lòng vẫn còn nghi ngờ, cậu không thể từ chối một lời mời đơn giản như vậy.

"Được rồi," Harry đáp. "Tôi sẽ đưa Scorpius đi. Nhưng đây không phải là một cuộc hẹn đâu, Adrian."

Adrian cười lớn. "Tất nhiên, chỉ là bạn bè đi chơi thôi."

Chuẩn bị cho lễ hội

Suốt cả ngày hôm sau, Harry cảm thấy lo lắng kỳ lạ. Cậu chọn một bộ quần áo giản dị, nhưng vẫn đảm bảo rằng trông mình gọn gàng nhất có thể. Scorpius được mặc một bộ đồ len ấm áp, trông như một thiên thần nhỏ.

Khi chiều tà buông xuống, Adrian xuất hiện trước tiệm bánh, ăn mặc đơn giản nhưng lịch lãm. "Hai bố con sẵn sàng chưa?"

Harry bế Scorpius, khóa cửa tiệm và bước theo Adrian ra quảng trường. Lễ hội mùa thu đông đúc nhưng ấm cúng, ánh đèn lấp lánh và hương thơm của kẹo ngọt, bánh nướng ngập tràn không khí.

Adrian luôn giữ khoảng cách vừa đủ, không quá gần cũng không quá xa, tạo cho Harry cảm giác an toàn. Scorpius cười khanh khách khi được Adrian bế lên và chỉ vào những chiếc đèn lồng đủ màu sắc.

Những khoảnh khắc yên bình

Dù ban đầu còn dè chừng, Harry dần thả lỏng khi thấy Scorpius vui vẻ tận hưởng không khí lễ hội.

Adrian không cố ép Harry phải mở lòng hay nói gì thêm về quá khứ, mà chỉ kiên nhẫn bên cạnh cậu.

Khi đêm dần về khuya, cả ba ngồi trên một băng ghế gỗ, ngắm nhìn pháo hoa rực rỡ trên bầu trời.

"Harry," Adrian lên tiếng, giọng trầm ấm. "Tôi không biết cậu đã trải qua những gì, nhưng tôi mong cậu biết rằng… nếu cần một người ở bên, tôi luôn sẵn sàng."

Harry nhìn anh, trái tim cậu như bị kéo giữa sự biết ơn và lo lắng. Nhưng trước khi cậu kịp đáp lời, Scorpius khẽ ngáp trong lòng, khiến cả hai phá lên cười.

"Chúng ta nên về thôi," Harry nói, bế Scorpius lên.

Adrian gật đầu, nhưng trong ánh mắt anh vẫn có điều gì đó chưa nói thành lời.

Và cơn sóng chưa tới

Dù lễ hội kết thúc yên bình, Harry biết rằng cuộc sống của cậu không thể mãi như thế. Một ngày nào đó, sự thật sẽ phơi bày, và cậu phải đối mặt với cả quá khứ lẫn những người cậu đang cố gắng tránh xa. Nhưng đến lúc đó, cậu chỉ hy vọng mình đủ mạnh mẽ để bảo vệ Scorpius và tất cả những gì cậu yêu quý.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro