Chương 4: Vị khách bí ẩn
Một buổi sáng mùa thu, Harry đang tất bật chuẩn bị những mẻ bánh mới. Cậu đã quen với nhịp sống đều đặn tại thị trấn nhỏ này. Scorpius, giờ đã hai tuổi, đang nghịch ngợm với đống đồ chơi gỗ phía sau quầy. Mỗi tiếng cười khúc khích của cậu bé như xua tan mọi mệt nhọc của Harry.
Khi Harry đang dọn dẹp bàn, chuông cửa của tiệm bánh vang lên.
"Chào buổi sáng, tôi có thể giúp gì cho—" Harry dừng lại giữa chừng khi nhìn thấy người khách vừa bước vào.
Đó là một người đàn ông cao lớn, mặc áo khoác dài màu đen. Ông ta có mái tóc hoa râm và đôi mắt sắc lạnh như đang soi thấu mọi thứ. Harry cảm nhận được chút gì đó quen thuộc nhưng không thể xác định rõ.
"Chào cậu," người đàn ông lên tiếng, giọng trầm nhưng không kém phần uy nghiêm. "Tôi nghe nói đây là tiệm bánh nổi tiếng nhất khu vực."
Harry mỉm cười gượng gạo, cảm giác bất an dâng lên trong lòng. "Ông nghe quá lời rồi. Tôi chỉ cố gắng làm những chiếc bánh ngon nhất có thể. Ông muốn thử loại nào không?"
Người đàn ông không trả lời ngay, thay vào đó liếc nhìn quanh tiệm bánh, ánh mắt dừng lại một chút ở chiếc nôi nhỏ, nơi Scorpius đang chơi đùa.
"Đứa bé là con trai cậu?"
Harry gật đầu, cố giấu sự căng thẳng. "Đúng vậy. Thằng bé tên là Scorpius."
Người đàn ông mỉm cười, nhưng Harry cảm nhận được nụ cười đó không đơn thuần là sự thân thiện. "Một cái tên đặc biệt."
Harry không đáp, chỉ đứng lặng chờ đợi xem người đàn ông này thực sự muốn gì.
Cuộc trò chuyện căng thẳng
Sau một lúc im lặng, người đàn ông bước đến quầy, đặt hai đồng Galleon lên mặt bàn. "Cho tôi một chiếc bánh táo và một ly trà, nếu được."
Harry nhanh chóng chuẩn bị đồ cho ông ta, cố gắng giữ vẻ bình thản dù trong lòng đang hỗn loạn.
Khi người đàn ông ngồi xuống bàn, ông ta tiếp tục quan sát Harry. "Cậu sống ở đây lâu chưa?"
"Khoảng hơn hai năm," Harry đáp, tránh ánh mắt của ông ta.
"Vậy sao? Một phù thủy trẻ như cậu lại chọn nơi yên bình thế này. Tôi thấy lạ."
Harry khựng lại. Từ "phù thủy" khiến cậu cảnh giác hơn. "Tôi chỉ muốn một cuộc sống đơn giản, xa rời những phiền phức."
Người đàn ông nhấp ngụm trà, ánh mắt sắc sảo. "Cậu trông rất quen. Tôi có thể đã gặp cậu ở đâu đó."
Harry cố gắng nở nụ cười. "Tôi không nghĩ vậy. Tôi ít khi đi đâu ngoài thị trấn này."
Người đàn ông không nói gì thêm. Ông ta ăn xong chiếc bánh táo, đặt tách trà xuống bàn và đứng dậy.
"Cảm ơn vì chiếc bánh. Rất ngon," ông ta nói, rồi bước ra cửa.
Trước khi rời đi, ông ta quay lại, nhìn Harry một lần nữa. "Chúc cậu một ngày tốt lành, Harry Potter."
Nỗi lo âu
Ngay khi cánh cửa đóng lại, Harry cảm thấy như tim mình vừa ngừng đập. Làm sao người đàn ông đó biết tên cậu?
Harry nhanh chóng khóa cửa tiệm, bế Scorpius lên và kiểm tra lại mọi bùa chú bảo vệ mà cậu đã đặt xung quanh nhà và cửa hàng. Từng câu thần chú được kiểm tra kỹ lưỡng, nhưng tất cả đều nguyên vẹn.
"Không sao đâu, con yêu," Harry thì thầm với Scorpius khi cậu bé giật mình bởi sự vội vã của bố. "Chỉ là ba hơi lo lắng một chút thôi."
Suốt cả ngày hôm đó, Harry không thể tập trung làm việc. Tên của cậu đã bị lộ. Nhưng người đàn ông kia là ai? Ông ta có mục đích gì?
Những ngày tiếp theo
Dù người đàn ông không quay lại, nhưng sự lo lắng vẫn đeo bám Harry. Cậu hạn chế ra ngoài, tránh giao tiếp với người lạ và luôn mang theo đũa phép bên mình.
Một buổi tối, khi Harry đang ru Scorpius ngủ, cậu chợt nhớ lại ánh mắt của người đàn ông hôm đó. Ánh mắt ấy không chỉ mang sự tò mò mà còn có vẻ như đang đánh giá, như thể ông ta đang tìm kiếm điều gì đó.
"Không được để bất kỳ ai làm hại con," Harry thì thầm, vuốt nhẹ mái tóc vàng của Scorpius. "Ba sẽ bảo vệ con, dù có chuyện gì xảy ra."
Hy vọng trong cuộc sống bình yên
Dù những ký ức cũ đôi khi làm phiền, Harry vẫn cố gắng duy trì cuộc sống yên bình cho mình và con trai. Tiệm bánh nhỏ vẫn mở cửa mỗi ngày, mang lại niềm vui và sự ấm áp cho những người xung quanh.
Scorpius ngày một lớn, trở nên hiếu động và thông minh. Mỗi lần nhìn thấy nụ cười của con, Harry biết rằng quyết định rời bỏ thế giới cũ để xây dựng cuộc sống mới là điều đúng đắn nhất mà cậu từng làm.
Nhưng Harry không biết rằng quá khứ vẫn luôn theo sát cậu, chỉ chờ một cơ hội để quay trở lại…
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro