Chương 10: Nghi ngờ không ngừng tăng lên
Draco ngồi trong phòng làm việc tạm thời của mình tại khách sạn, ánh mắt lơ đãng hướng ra ngoài cửa sổ. Tuy nhiên, trong tâm trí anh, mọi thứ lại rối ren và mâu thuẫn. Anh không thể xua đi hình ảnh Harry cùng cậu bé nhỏ tên Scorpius.
Lần đầu tiên gặp Scorpius, anh đã có cảm giác quen thuộc kỳ lạ. Nhưng do vội vàng và những suy nghĩ về Harry, anh không để tâm nhiều. Chỉ đến lần thứ hai, khi ánh sáng trong tiệm bánh làm nổi bật mái tóc vàng nhạt của cậu bé, Draco mới thực sự chú ý.
“Scorpius,” anh thì thầm, cái tên ấy như có một sức hút kỳ lạ. Màu tóc vàng nhạt của cậu bé, nét cằm quen thuộc và đặc biệt là đôi mắt xanh sáng ngời giống Harry…
Draco đặt bút xuống, bàn tay vô thức siết chặt. Một câu hỏi vang lên trong đầu anh: Tại sao cậu bé lại có những đặc điểm giống mình?
Những nghi ngờ bắt đầu
Draco lật lại những ký ức về Harry. Cậu đã biến mất khỏi Anh ngay sau chiến tranh, cắt đứt mọi liên lạc với bạn bè, gia đình. Trong khi đó, Draco vẫn ở lại, sống cuộc đời mà anh nghĩ rằng đã hoàn toàn xa rời Harry Potter.
Nhưng giờ đây, sự xuất hiện của Harry cùng với Scorpius khiến mọi thứ trong anh đảo lộn.
“Không thể nào…” Draco thì thầm, nhưng trong lòng anh, một hạt giống nghi ngờ đã được gieo mầm.
Một quyết định quan trọng
Ngày hôm sau, Draco quyết định quay lại tiệm bánh. Anh cần câu trả lời, và cách duy nhất để có được chúng là trực tiếp đối diện với Harry.
Lần này, anh đến sớm hơn, trước cả giờ mở cửa. Harry đang bận rộn chuẩn bị, không ngờ lại thấy Draco đứng ngoài cửa kính.
“Malfoy?” Harry hỏi, mở cửa với vẻ ngạc nhiên. “Sao anh lại ở đây sớm thế?”
Draco bước vào, ánh mắt dán chặt vào Harry, nhưng trong lòng anh chỉ tập trung vào những câu hỏi xoay quanh Scorpius.
“Potter,” Draco bắt đầu, giọng anh nghiêm túc hơn bao giờ hết. “Tôi có chuyện muốn hỏi.”
Harry cau mày, nhưng cố giữ bình tĩnh. “Nếu lại là về Adrian thì tôi—”
“Không phải,” Draco cắt ngang. “Là về Scorpius.”
Harry cảm thấy tim mình lỡ nhịp. “Scorpius? Có chuyện gì với thằng bé?”
Draco nhìn cậu chăm chú, như muốn tìm kiếm sự thật trong ánh mắt Harry. “Tại sao cậu bé lại có mái tóc vàng giống tôi?”
Câu hỏi khiến Harry khựng lại. Mồ hôi lạnh bất giác rịn trên trán cậu. “Tôi… không hiểu ý anh,” cậu nói, cố giữ giọng bình tĩnh.
Draco không dễ bị lừa. “Đừng giả vờ, Potter. Tôi không mù. Mái tóc của thằng bé không giống cậu, nhưng lại giống tôi. Và đôi mắt của cậu bé…” Anh dừng lại, giọng trầm xuống. “Đôi mắt ấy là của cậu.”
Harry cảm thấy như bị dồn vào chân tường. Cậu cố gắng giữ vẻ thản nhiên, nhưng lời nói của Draco khiến cậu lo sợ.
“Đó chỉ là sự trùng hợp,” Harry nói nhanh, quay lưng lại để tránh ánh mắt dò xét của Draco. “Scorpius… thằng bé thừa hưởng màu tóc từ bà ngoại nó.”
Draco nhíu mày, không tin tưởng. “Thật sao? Potter, cậu đang giấu tôi điều gì đó.”
Harry quay lại, đôi mắt cậu lóe lên sự kiên quyết. “Tôi không giấu gì cả, Malfoy. Scorpius là con của tôi, chỉ của tôi. Anh không cần phải quan tâm.”
Draco cảm thấy một cơn sóng ngầm trong lòng. Anh không thể giải thích tại sao mình lại muốn biết sự thật đến vậy, nhưng trực giác mách bảo anh rằng Harry đang che giấu điều gì đó quan trọng.
“Tôi sẽ không dừng lại cho đến khi biết sự thật,” Draco nói, giọng anh lạnh như băng. “Scorpius có quyền biết cậu bé là ai.”
Harry siết chặt tay, cảm giác bất an tràn ngập trong lòng. “Hãy để tôi yên, Malfoy. Đây là cuộc sống của tôi, không liên quan gì đến anh.”
Draco không nói gì thêm. Anh chỉ nhìn Harry thật lâu trước khi quay người rời khỏi tiệm bánh. Nhưng trong lòng anh, sự nghi ngờ ngày càng lớn.
Scorpius và những câu hỏi hồn nhiên
Tối hôm đó, khi Draco ngồi trong phòng, những suy nghĩ về Harry và Scorpius cứ quẩn quanh. Anh không thể gạt bỏ hình ảnh cậu bé với mái tóc vàng và đôi mắt xanh ấy ra khỏi tâm trí.
Scorpius là ai? Cậu bé thực sự là con của ai? Và tại sao Harry lại cố gắng che giấu mọi thứ?
Draco biết mình phải tìm ra câu trả lời, dù điều đó có nghĩa là đối mặt với một sự thật mà anh chưa sẵn sàng chấp nhận.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro