Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Trở về địa ngục (6-10)

Chương 06: nhà ma

Mã Hán và Triệu Hổ đuổi tới nóc nhà. Nguồn cung cấp điện của tòa chung cư này phần lớn đều dùng năng lượng mới, ở trên đó đặt không ít tấm năng lượng mặt trời, ngoại trừ phản quang chói mắt ra, còn rất chắn tầm nhìn, nếu có kẻ nào nằm sấp trốn ở rìa sau thì vô cùng khó tìm.

Mã Hán và Triệu Hổ lấy súng ra, hai người chia ra hai bên bọc đánh.

Lúc này, phía sau có tiếng các cảnh viên khác lục tục vác súng lên vai, lên nòng đạn chạy lên, Mã Hán và Triệu Hổ dùng tay ra hiệu bọn họ chặn ở cửa, tóm người từ bên ngoài.

Mã Hán và Triệu Hổ kiểm tra từng chút một, đi tới dãy thứ tư, Mã Hán đột nhiên huýt sáo một tiếng gọi Triệu Hổ.

Triệu Hổ nghe thấy ngẩng đầu, Mã Hán bắn sang một ánh mắt, ra hiệu cho cậu ... nhìn xuống dưới.

Triệu Hổ theo ánh mắt của Mã Hán nhìn theo, liền thấy phía dưới một hàng tấm điện lộ ra một đôi chân khô cằn.

Triệu Hổ nhíu mày, "Này, đi ra."

Mã Hán nhìn chằm chằm vào cái chân kia, nhạy cảm thấy kẻ đó có chút giật mình —— ít nhất, gã vẫn có phản ứng với lời Triệu Hổ nói.

Triệu Hổ lùi ra sau vài bước để quan sát, cùng lúc đó, thứ kia đột nhiên lủi đi.

Mã Hán bóp cò.

Đạn bắn trúng vai của đối phương, nhưng đối phương chẳng có bất cứ phản ứng nào, trực tiếp lao thẳng về phía cửa.

Triệu Hổ và Mã Hán lập tức đuổi theo ... Mà nhóm cảnh viên ở cửa bất ngờ thấy một kẻ vừa giống người vừa giống thây khô nhào tới với tốc độ sét đánh thì đều có chút khẩn trương.

Trong lúc mọi người ở đây sững sờ, phía sau có người nhảy lên bám khung cửa, hai chân thuận thế đạp ra ngoài, chuẩn xác trúng giữa mặt thây khô ...

"A..." .

Triệu Hổ và Mã Hán chạy tới, đúng lúc thấy được thây khô nọ bị một cước của Bạch Ngọc Đường đạp bay, nặng nề rơi xuống đất, rồi kêu một tiếng...

Hai người nhìn nhau —— biết kêu kìa! .

Thây khô nọ rơi xuống xong lập tức lủi lên, nó lần này không chọn cách tẩu thoát bằng cửa nữa, mà đánh về phía vài cảnh sát đang đứng bao vây cách đó không xa.

Mấy cảnh sát này thoạt nhìn đều khá trẻ, còn có một nữ, có vẻ không có chút kinh nghiệm nào. Bọn họ cũng chưa từng thấy trận nào như trận trước mắt, nữ cảnh nọ tay cầm súng như đang đấu tranh tư tưởng dữ dội.

Triệu Hổ chau mày —— Chết bà! Lính mới! .

Mã Hán vừa bắn vào vai của quái vật nọ, dường như chẳng có chút phản ứng nào, nên lần này đơn giản bắn thẳng vào ngực nó ...

Mọi người có thể thấy viên đạn trực tiếp bắn thủng vị trí tim bên trái của quái vật, thân thể nó lập tức khẽ rụt lại... Hiển nhiên là đau nhức.

Nhưng đạn lại xuyên thẳng qua lồng ngực, xẹt qua mặt của nữ cảnh nọ.

Lúc này, nữ cảnh nọ đã lấy lại tinh thần, mới giật mình phát hiện thứ đó đã vọt tới trước mặt mình, chợt nghe Bạch Ngọc Đường ở đằng xa hô lên, "Nổ súng!" .

Nữ cảnh sát giật mình ... Nhưng dù sao cũng đã trải qua huấn luyện chuyên nghiệp, run tay không có nghĩa là sẽ không nổ súng, cô dùng hai tay nắm lấy súng, hướng về quái vật nọ, bóp cò ...

Một tiếng súng vang lên, mọi người rõ ràng nhìn thấy đạn xuyên qua trán tên quái vật, rồi lại bay ra ngoài... Thế nhưng ngay cả một giọt máu cũng không có, quái vật nọ nhào tới túm lấy nữ cảnh sát đang đứng ngay rìa lan can rồi nhảy ra khỏi sân thượng.

"Nha a!" .

Nữ cảnh sát nọ kêu thảm một tiếng, may mà Triệu Hổ và Mã Hán vừa kịp vọt tới, mỗi người nắm được một chân của cô, rồi kéo lên.

Bạch Ngọc Đườngvọt tới rìa lan can ... Thì thấy quái vật nọ trực tiếp bay xuống hơn 20 tầng lầu, đến lúc nó gần rơi xuống đất lắm rồi, thì đột nhiên dừng lại. .

Bạch Ngọc Đường chau mày... Thứ đó ở giữa không trung lắc lắc vài cái, rồi nhảy xuống dưới, chui vào bồn hoa, chạy vội ra khỏi khuôn viên chung cư, lao vào khu dân cư gần đó.

Cảnh sát ở dưới lầu lao ra đuổi theo, nhưng quái vật nọ tốc độ rất nhanh, lại còn quá gầy, lúc băng qua lan can lập tức biến mất khỏi một ngõ nhỏ sát tầng trệt, nhóm cảnh sát quẹo vài vòng đuổi theo vào khu dân cư thì trước mắt là con đường lớn ngựa xe như nước. Khu dân cư này tuy bên trong yên tĩnh nhưng bên ngoài vô cùng náo nhiệt, đâu còn thấy bóng dáng quái vật kia.

Vừa rồi thứ đó lao xuống lại vừa khéo rơi ngay ngoài cửa sổ trước mắt nhóm Triển Chiêu.

Triển Chiêu tận mắt thấy gã bay xuống lầu, nhưng tới phía dưới dĩ nhiên thần kỳ treo lơ lửng trong không trung.

"Trên người nó có dây giữ lại đúng không?" Từ Liệt nhịn không được hỏi, "Sao có thể chứ? Hoặc là làm ảo thuật nhỉ?"

Triển Chiêu cũng nhíu mày, "Đúng là rất quỷ dị." .

Bạch Ngọc Đường để chạy thoát ngay trước mắt thì có chút ảo não. .

Nhìn sang bên cạnh, nữ cảnh sát nọ hiển nhiên bị dọa cho choáng váng, tay cầm súng không ngừng run, cô bé này cũng coi như không tệ a, bay ra khỏi tòa nhà thế mà vẫn nắm chắc súng trong tay, nhóm đồng nghiệp đang ra sức an ủi.

Lúc này, Triển Chiêu chạy lên, nhìn tình hình của nữ cảnh sát nọ một chút, có khi cần trị liệu tâm lý không chừng, nhưng có lẽ cũng không khó lắm. Không hổ là chuyên gia, chỉ mở miệng an ủi có vài câu, nữ cảnh sát nọ không đờ ra nữa, khóc lóc hai tiếng phát tiết tâm tình xong thì dần dần trở lại bình thường.

Bạch Ngọc Đường đứng ở bên lan can cau mày, Mã Hán và Triệu Hổ tiến lại hỏi, "Đội trưởng, làm sao bây giờ?" .

Bạch Ngọc Đường cũng ý thức được vấn đề tương đối nghiêm trọng, thứ đó mặc kệ là người hay là thây khô, đều là sự tồn tại cực kì nguy hiểm, chuyện mọi người không thể hiểu nổi chính là, vì sao trúng đạn rồi mà không có chút phản ứng nào? Không hợp lý a! .

"Đội trưởng Bạch." .

Lúc này, lão Vương của khoa Giám định đi tới, đưa ống nghiệm đang cầm trong tay cho Bạch Ngọc Đường xem, bên trong có một chút tro bùn, và một đầu đạn. .

Bạch Ngọc Đường có chút khó hiểu nhìn lão.

"Máu!" Lão vương có chút hưng phấn, "Vừa rồi phát súng Tiểu Mã ca bắn trúng tim nó đó, có dính ít máu trên đầu đạn nha."

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đều vui vẻ —— có chảy máu là được! Trở về cho Mã Hân dùng đống máy móc hiện đại kia tra xem trong máu này đến tột cùng có những thành phần gì.

Người của khoa Giám định đang thủ chứng trên sân thuợng, nhưng cảnh viên khác lục soát trong nội bộ tòa nhà.

Bạch Ngọc Đường gọi điện thoại hỏi Triệu Trinh, "Một người từ tầng hai mấy nhảy xuống, đến khoảng tầng 1 tầng 2 gì đó đột nhiên dừng lại, ở trong không trung động đậy vài cái rồi nhảy xuống đất, chạy mất ..." .

Triệu Trinh không đợi Bạch Ngọc Đườngnói xong, đã đáp lại, "Khoảng tầng 10 gì đó có treo một sợi dây."

"Tầng 10?" Bạch Ngọc Đường hỏi lại.

"Khoảng đó, gã có thể di chuyển lên xuống chứng tỏ sợi dây có lực đàn hồi." Triệu Trinh giải thích, "Cộng thêm lời anh nói, cái thây khô đó có vẻ rất nhẹ, như vậy khoảng tầng 10 thôi, thấp hơn gã có thể bị đụng đất mất. Mà nếu sợi dây dài quá thì rất dễ bay ra ngoài, hơn nữa dây càng dài càng khó khống chế, có điều loại chuyện này người không có kinh nghiệm căn bản không làm được đâu."

Bạch Ngọc Đường nhíu nhíu mày. .

Triển Chiêu tiến đến bên tai anh, nói khẽ, "Căn cứ theo tư liệu về Trình Mộc, hắn thích nhảy dù." .

Bạch Ngọc Đường nhìn Triển Chiêu —— lẽ nào thực sự là Trình Mộc?

Triển Chiêu nhún vai.

Lúc này, Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu cùng Triệu Hổ và Mã Hán, đi xuống tầng 10.

Cũng không biết chuyện lần này có ẩn giấu nội tình gì không —— căn phòng ở tầng 10 chính là của nạn nhân bị giết rồi giấu trong cốp xe của Từ Liệt.

"Lưu Vũ." Triển Chiêu nhìn thông tin của chủ căn phòng, "Trùng hợp vậy?" .

Bạch Ngọc Đường nhờ bảo vệ khu chung cư mở cửa nhà của Lưu Vũ. Mọi người đi vào nhìn, phát hiện trong phòng rất mất trật tự. Cửa sổ bị mở ra, có một sợi dây thừng đàn hồi buộc chặt vào cột nhà, lại cuộn thêm vài vòng ở bệ cửa sổ.

Bạch Ngọc Đường đi qua, kéo sợi dây lên nhìn một chút, rồi thò đầu ra ngoài cửa sổ, phát hiện sợi dây được một cây cột trong suốt đỡ lấy, từ trên nhìn xuống không thấy rõ lắm. Cột đã bị gãy giữa chừng, đại khái là trọng lượng của kẻ nọ khi túm lấy sợi dây gây nên.

Bạch Ngọc Đường gọi điện thoại cho Tương Bình, lệnh cậu điều tra Lưu Vũ một chút xem thế nào.

Tương Bình vẫn đang phân tích video, thông tin về Lưu Vũ cậu đã điều tra ra lâu rồi nhưng chưa kịp xem. Tương Bình mở ra nhìn thoáng qua rồi chợt hô lên, "Oa! Đội trưởng!" .

Bạch Ngọc Đường thấy cậu ta đột nhiên hô hoán lên, phỏng chừng có đầu mối, Vì thế ấn loa ngoài rồi đặt điện thoại lên bàn.

"Lưu Vũ kia ... Dã man lắm nha!" Tương Bình tấm tắc.

"Nhưng nhìn qua giống kiểu người u sầu a." Triệu Hổ từ phía dưới bàn kéo ra một thùng toàn vỏ rượu, có chút bất lực.

"Ở được trong tòa nhà này hẳn là không phú cũng quý nhỉ?" Mã Hán hỏi.

"Trước đây là tổng giám đốc của một công ty nào đó, cuộc sống coi như không tệ, nhưng sau đó sinh hoạt cá nhân xảy ra chút vấn đề, nên ảnh hưởng đến việc làm ăn, đồng thời... Oa!" Tương Bình nhịn không được cảm thán, "Tòa nhà đó thật đặc sắc a!" .

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường nghe một hồi chẳng hiểu gì cả, phải hỏi lại, "Cậu nói cái gì?" .

"Lão đại, anh biết hắn quen với phụ nữ dạng gì không?" Tương Bình hỏi.

Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu nhìn nhau rồi đồng thanh giục cậu ta, "Không được thừa nước đục thả câu!" .

"Hắn quen một người phụ nữ đã có gia đình." Tương Bình nói. .

"Nga..." Tất cả mọi người gật đầu, như vậy a... .

"Gì nữa?" Bạch Ngọc Đường hỏi.

"Ừ thì đó là vợ của anh em tốt vài chục năm qua của hắn, sống cùng một tòa nhà với hắn." Tương Bình tiếp tục nói, giọng điệu có chút bà tám.

Tất cả mọi người nhíu mày.

Triệu Hổ nhịn không được lắc đầu, "Anh em tốt kiểu gì vậy a?" .

"Ừ thì anh em tốt của hắn ở tầng 27 ..." .

"Từ Liệt? !" Mọi người hết hồn.

"Từ Liệt đã kết hôn á?" Triệu Hổ kinh ngạc. .

"Là gia đình ở trước Từ Liệt." Tương Bình chậm rì rì kể tiếp, "Từ Liệt mới dọn đến đây chưa được một năm."

"Nga..." Mọi người gật đầu. .

"Còn không?" Triển Chiêu hiếu kỳ. .

"Ừ thì gia đình trước cũng họ Từ." Tương Bình cười tủm tỉm, "Còn có chút quan hệ với vụ án của chúng ta."

Tất cả mọi người mờ mịt —— có chỗ nào a? .

"Vị anh em kia tên là Từ Chuẩn." Tương Bình hỏi tiếp, "Quen tai chưa? Kinh khủng chưa?" .

Tất cả mọi người sửng sốt. .

"Từ Chuẩn? !" Triển Chiêu giật mình, "Chính là đức ông chồng giết vợ phân thây kia? Về cùng máy bay với chúng ta, rồi chết khi đi qua cái rương đựng Bánh xe Đức phật?" .

Tương Bình gật đầu a gật đầu, "Đúng vậy." .

"Không phải chứ? !" Triệu Hổ kinh ngạc, "Từ Liệt ở trong phòng hắn?" .

Bạch Ngọc Đường cũng cảm thấy sự tình có chút quỷ dị, liền lệnh Tương Bình, "Cậu kể rõ ràng lại xem nào!" .

"Sự tình là như vầy, Từ Chuẩn và Lưu Vũ vốn là bạn tốt, đồng thời cũng là đối tác làm ăn, có điều Từ Chuẩn thích ăn chơi đàng điếm, để vợ yêu chịu vắng vẻ ở nhà, người anh em Lưu Vũ thì tương đối an phận hơn, chạy qua hỗ trợ chăm nom chị dâu, chăm một hồi rồi chăm lên giường luôn."

Mọi người vô thức giật giật khóe miệng —— phim vàng 8 giờ chiều đây sao? .

"Sau đó Từ Chuẩn phát hiện ra, ầm ĩ với vợ một trận, cũng trở mặt với Lưu Vũ ... Nhưng khi đó Từ Chuẩn vẫn còn yêu vợ nên chỉ đưa vợ dọn ra khỏi chỗ đó, đây đại khái là chuyện của hai năm về trước." Tương Bình kể, "Ai biết khoảng một năm trước, vợ hắn đã đáp ứng hắn chặt đứt quan hệ với Lưu Vũ, Từ Chuẩn cũng bắt đầu an phận, mong muốn có thể bắt đầu lại lần nữa. Nhưng ai biết tâm vợ hắn đã thay đổi, cô ta hợp tác với Lưu Vũ, lừa cho hắn mất đi toàn bộ số tiền, còn nghĩ cách đá hắn khỏi công ty... làm hắn phá sản chỉ còn hai bàn tay trắng và một khoản nợ kếch sù. Vì vậy cuối cùng, Từ Chuẩn làm thịt rồi phân thây vợ. Trong lúc hắn đang muốn xử nốt Lưu Vũ thì bị cảnh sát chặn lại ... Với trí thông minh, hắn thành công chạy trốn qua nước ngoài, mãi đến gần đây mới bị bắt về." .

Tất cả mọi người gật đầu —— như vậy a. .

"Có điều năm đó hắn bị vợ và bạn hại cho phá sản, đã trắng tay còn nợ nần lung tung, sau lại giết người chạy trốn, nên ngân hàng cho bán đấu giá một phần bất động sản của hắn, gian phòng ở chung cư này sau đó được Từ Liệt mua."

"Loại phòng này mà cũng mua, Từ Liệt đúng là kiểu người chẳng quan tâm đến cái gì a." Triển Chiêu cảm khái. .

"Có lợi a." Tương Bình nói, "Phòng ở khu này không dễ mua, hơn nữa Từ Chuẩn giết người phân thây ở chỗ khác, đó cũng chẳng phải nhà ma, mà có khi Từ Liệt cũng không rõ lắm, là mấy người môi giới bất động sản giúp cậu ta tìm, cảm thấy có lợi lập tức chộp lấy thôi."

Bạch Ngọc Đường cho người gọi Từ Liệt xuống, quả nhiên, Từ Liệt không hề biết chủ trước là ai, chỉ biết là một vị giám đốc bị phá sản, nên bán phòng ở đi để gán nợ... Không ngờ.

"Không phải chứ? !" Từ Liệt trề môi ghét bỏ, "Lão tử không dọn nhà không được rồi, đúng kiểu nhà ma điển hình luôn!"

Triển Chiêu khẽ chọt a chọt Bạch Ngọc Đường, "Nếu như Từ Chuẩn bất ngờ chết ngay cạnh Bánh xe Đức phật, hồn phách sẽ sống nhờ vào thân xác nó, như vậy hắn về đây giết Lưu Vũ không phải trùng hợp mà là có ý định báo thù, sau đó không phải muốn chạy thoát từ nhà Từ Liệt, mà là muốn quay về nhà của chính mình ..."

Mọi người nghe được nhíu mày, Triệu Hổ nổi da gà đầy người.

"Vậy thì ..." Từ Liệt đột nhiên xen vào, "Cái Porche kia mua cùng lúc với cái nhà đó, coi chừng cũng là của người anh em này a." .

Mọi người soạt một cái quay lại nhìn cậu ta.

Từ Liệt nói, "Lúc đó mua phòng tiện thể mua xe luôn, cái người môi giới bất động sản kia tính toán thấy giá xe không tồi, hầu như mới nguyên mà lại rẻ, tôi thấy có lời nên mua. Có điều sau đó cho bạn mượn rồi bị tai nạn, phí tu sửa còn nhiều hơn tiền mua xe nên tôi chẳng sửa nữa, vẫn để trong ga ra đến giờ." .

Mọi người yên lặng nhìn nhau.

"Nói cách khác hắn ở gần cái xe không phải là trùng hợp, lúc giết người xong cũng không phải ném xác vào xe của Từ Liệt mà là xe của chính mình ..." Triển Chiêu nói, rồi khẽ nhíu mày với Bạch Ngọc Đường.

Một lúc lâu, Bạch Ngọc Đường nhìn Triển Chiêu, "Vậy quả bóng bị mất tích kia nên giải thích thế nào?" .

"Ách..." Triển Chiêu vuốt cằm nhìn trời, "Cái này á..." .

"Em biết nè!" .

Triệu Hổ đột nhiên giơ tay. .

Tất cả mọi người nhìn cậu ta.

Triệu Hổ vuốt cằm, học theo bộ dáng uyên thâm mà Triển Chiêu bình thường hay làm, chậm rì rì nói, "Có thể là trùng hợp ... Từ Chuẩn cũng là fan của MU ..."

Triệu Hổ còn chưa nói xong đã bị mọi người liếc xéo.

Một lúc lâu, Bạch Ngọc Đường thở dài, ở phía sau Triệu Hổ, Mã Hán đưa tay đánh cái đét vào gáy của cậu ta.

. . .

Phong tỏa hết mấy chỗ hiện trường, Bạch Ngọc Đường gọi người của khóa Giám định đến thu thập chứng cứ. Ở đầu này, Tương Bình gọi điện thoại tới, nói Công Tôn ở nhà đã có báo cáo khám nghiệm tử thi rồi, những người khác của SCI ra ngoài điều tra cũng đã về, Bạch Ngọc Đường liền mang theo Triển Chiêu và mọi người về cảnh cục trước. Vụ án này khá phức tạp, chưa thể suy đoán được gì, không bằng đi điều tra lại lần nữa.

Trước khi đi, mọi người túm cả Từ Liệt theo cùng, dọc đường về Từ Liệt không ngừng bấm điện thoại nửa nhõng nhẽo nửa áp bức, dường như muốn đến nhà ai đó tá túc. .

Chờ cậu ta cuối cùng cũng chịu cúp điện thoài, Triển Chiêu hỏi, "Cậu có cách liên hệ với người giới thiệu cậu mua nhà mua xe kia không?"

"Có.. Một người bạn của tôi giới thiệu mà." Từ Liệt nói rồi gọi điện cho bạn cậu ta hỏi một chút, sau đó cúp điện thoại nói với Triển Chiêu, "Tên Kinh Tề đó từ chức mất tiêu rồi, hiện tại ở đâu bạn tôi cũng không rõ lắm."

Triển Chiêu gật đầu, nhớ kỹ tên của vị môi giới bất động sản nọ, để Tương Bình tra một chút.

Xe của mọi người đi ngang qua rạp chiếu phim, Lâu Ngoại Quải chỉ vào áp-phích cỡ bự nói với Từ Liệt, "Nghe nói phòng bán vé tấp nập lắm!"

Từ Liệt bám người lên cửa kính xe nhìn tấm băng rôn quảng cáo, thở dài, "Sau này không đóng phim ma nữa." .

Bạch Ngọc Đường chuyên tâm lái xe. Triển Chiêu thì lách cách lách cách gõ một tin nhắn quá chừng chữ rồi gửi đi.

Một lát sau, điện thoại "meo meo" một tiếng. .

Triển Chiêu nhìn thoáng qua hồi âm, mếu máo. .

Bạch Ngọc Đường hỏi, "Triệu Tước nói sao? Có liên quan đến bọn họ không?"

Triển Chiêu lắc đầu, "Lão nói phong cách không giống, có lẽ không liên quan gì đâu."

------------------Chương 07: còn sót lại

Bạch Ngọc Đường và mọi người về tới cảnh cục, vừa vào cửa... chợt cảm thấy bầu không khí có chút khẩn trương. .

Rất nhiều người đều chạy tới chạy lui, không biết đã xảy ra chuyện gì. .

Từ Liệt ở phía sau mở miệng, "Ai nha, cục cảnh sát này thật bận rộn a, gần đây an ninh quả nhiên không tốt mà."

Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu không nắm rõ tình hình lắm, nhưng cũng lười quản, cứ lên lầu trước đã.

Chỉ là cửa thang máy phía trước văn phòng SCI vừa mở ra thì thấy một người mặc trang phục chống độc màu trắng lảo đảo đi tới.

"Ui chao!" Lâu Ngoại Quải giật mình, "Có vụ gì à?" .

Bạch Ngọc Đường đi tới nhìn, hóa ra là Mã Hân, đã mặc một thân trang phục chống độc rồi, còn đeo cả mặt nạ bảo hộ plastic, đủ khoa trương a.

"Đội trưởng." .

Lúc này, Lạc Thiên từ trong phòng làm việc của SCI đi ra, nói với Bạch Ngọc Đường, " Công Tôn vừa kiểm tra mẫu máu lão Vương đưa đến xong thì nói bên trong có phản ứng phóng xạ." .

"Hả? !" Mọi người giật mình.

Lâu Ngoại Quải và Từ Liệt lặng lẽ lui vào bên trong thang máy.

"Chỉ một lượng nhỏ thôi, căn bản không có ảnh hưởng đến con người." Công Tôn từ phòng pháp y đi ra.

Mọi người lại nhìn sang Mã Hân.

Công Tôn cười nói, "Con bé muốn mặc cho đã ghiền thôi, vừa rồi còn chụp vài tấm hình để kỷ niệm nữa kìa."

Triệu Hổ vỗ vỗ ngực, Mã Hán cũng thở dài. Triệu Hổ trước từng nói qua một câu —— cô nàng Mã Hân này vốn xuất thân miêu hồng, nhưng từ lúc theo Công Tôn kiếm cơm, lại băng băng lướt nhanh trên con đường trở thành biến thái rộng lớn, còn lao đi một cách rất hân hoan, lúc này lại gả được đi rồi, nên chẳng thèm kiêng nể gì nữa.

* Xuất thân miêu hồng (căn chính miêu hồng – 根正苗红) là một cách nói phổ biến trong một giai đoạn lịch sử của Trung Quốc. Thời đó, người xuất thân trong gia đình bần nông hoặc gia đình quân nhân sẽ được coi trọng, xuất thân phú nông hoặc tư bản sẽ bị khinh rẻ. Người xuất thân trong gia đình bần nông được gọi là "căn chích miêu hồng". ‎

Ý Hổ Tử ở đây có lẽ nói Mã Hân ngày xưa là gái nhà lành, từ khi theo CT bắt đầu trở nên biến thái =]]

Bạch Ngọc Đường đi vào phòng làm việc, hỏi, "Mấy người dưới lầu đang làm gì thế?"

"Cục trưởng Bao hạ lệnh truy nã." Bạch Trì chạy đến báo cáo, "Lần này có chút phiền phức."

"Phiền phức gì?" .

Bạch Ngọc Đường vừa nghe thấy phiền phức liền nhức đầu.

"Từ Liệt trước từng bị cảnh sát bắt nên quanh nhà cậu ta có paparazzi mai phục." Tương Bình vừa lấy video ra, vừa kể cho nhóm Bạch Ngọc Đường, "Không biết đám phóng viên này sao mà thần thông quảng đại vậy, có quay được một đoạn video, rồi đống băng ghi hình của khu chung cư cũng copy được một ít, là khúc thây khô nọ mở cửa phòng Từ Liệt đó, chuyện kỳ bí đang làm dân tình sôi sùng sục a." .

Triển Chiêu vừa nghe xong lập tức tìm máy tính lên mạng.

Bạch Ngọc Đường hiếu kỳ đi tới gần, "Miêu Nhi, cậu xem gì vậy?" .

"Clip a." Triển Chiêu trả lời.

Mọi người hai mặt nhìn nhau, quả nhiên, có vài đoạn clip đang lan truyền trên mạng.

Chỉ là lúc clip, phía trước có từng loạt từng loạt bình luận lướt qua ...

"Đây là cái gì?" Bạch Ngọc Đường khó hiểu.

"Đội trưởng, anh lạc hậu đến mức nào rồi a?" Tương Bình bất đắc dĩ, "Cái này gọi là màn đạn a!" .

màn đạn:

Bạch Ngọc Đường rốt cuộc đã hiểu Triển Chiêu mấy ngày nay những lúc không có việc gì làm đều lấy ipad mở clip ra coi, vừa coi vừa cười khùng khục là tình huống gì rồi.

Bạch Trì tiến lại vừa xem vừa đọc.

"Chà! SCI đúng là thứ gì cũng có thể đụng phải !" .

"Đội trưởng Bạch ! ! ! A a a a a a a a a a a a a a a a a a! ! ! !" .

"A! Tiến sĩ Triển gả cho tôi! Gả cho tôi gả cho tôi ! ! ! !" .

"Liếm màn hình!" .

"Mẹ nó cái này là phim ma à!" .

"Từ Liệt là anh chàng đóng quỷ trong phim kịnh dị đúng không?" .

"Nữ cảnh sát đó xém nữa rơi xuống rồi." .

"A a a a a a a a! Thật là khủng khiếp! Hình như chạy vào khu nhà mìnhhhhh!" .

"Thảo nào dưới lầu có nhiều cảnh sát như vậy." .

... .

Bạch Ngọc Đường có chút khó hiểu hỏi Tương Bình, "Sao lại phải liếm màn hình?"

"Khụ khụ ..." Triển Chiêu ho khan một tiếng, ý bảo mọi người cứ tiếp tục kể chuyện vụ án.

"Bên cạnh nhà Từ Liệt là một tiểu khu rất náo nhiệt, còn có rất nhiều nhà dân, những người sống ở đây đều sợ đến mức không dám ra khỏi nhà, đều gọi điện đến hỏi xem thây khô nọ rốt cuộc đã bắt được chưa."

Tần Âu mở TV lên, để mọi người xem đoạn phát lệnh truy nã, "Trên tin tức chỉ nói là phần tử nguy hiển có mang mặt nạ bảo hộ, đưa ra một bức ảnh đại khái, chứng tỏ cực độ nguy hiểm, dặn mọi người thấy thì không nên tới gần, lập tức báo nguy." .

"Sau đó cục trưởng Bao phái rất nhiều cảnh sát toàn thành đi lùng bắt." Lạc Thiên nói với Bạch Ngọc Đường, "Bên Ngải Hổ với bên đội đặc công cộng lại được mấy trăm người, đi bao vây lục soát tiểu khu kia từng ngách một, nhưng thật ra cũng không quá dồn sức vào đó."

Bạch Ngọc Đường gật đầu. .

Lúc này, một cô gái của khoa Giám định ở dưới lầu bê hai khay đựng vật chứng tiến vào, "Đội trưởng Bạch, tìm được rất nhiều thứ."

Lạc Thiên nhận lấy vật chứng, Bạch Ngọc Đường hỏi, "Có tìm được quả bóng nào không?" .

"Có!" Cô gái kia từ trong một cái khay rút ra một cái túi, bên trong có một quả bóng đã bị phá.

"A!" Từ Liệt liếc mắt liền nhận ra, "Ai cắt nó ra vậy?" .

"Đúng nha, thật đáng tiếc!" Na cô nương chọt chọt cái túi, "Quả bóng này có lẽ rất đáng giá!" .

Từ Liệt cũng cảm thấy tiếc muốn chết, đưa tay cầm lấy cái túi ... chợt nhìn thấy mặt trái của cái túi vật chứng đựng quả bóng này có dán một cái nhãn màu vàng, bên trên là ký hiệu 'Có nguy hiểm phóng xạ' màu đen ...

"Má ơi!" Từ Liệt vội ném cái túi lui lại phía sau mấy bước, "Không phải chứ? !" .

"Cách cái túi mà, sợ gì." Cô nương nọ phất phất tay.

"Trong quả bóng này không phải có chất thải hạt nhân gì chứ hả, giấu bên cạnh lão tử lâu như vậy không sao chứ?" Từ Liệt há to miệng, "Lão tử muốn đi kiểm tra toàn thân!" .

Cô gái nhỏ của khoa Giám định híp mắt nhìn cậu ta, một lúc lâu, bĩu môi, "Thật đau lòng a! Thần tượng này nọ quả nhiên chỉ là vai diễn trên TV!" .

"Thực sự có phóng xạ?" Bạch Ngọc Đường hỏi.

"Một chút." Cô gái nhỏ hoa tay múa chân, "Bởi vì những thứ khác không có, chỉ nó có thôi, nên hẳn đúng là có giấu gì đó bên trong. Thứ đó có một lượng phóng xạ nhỏ làm cho quả bóng cũng có. Nhưng đúng là lượng nhỏ lắm, hoàn toàn vô hại với cơ thể người. Nếu trong quả bóng thực sự có giấu đồ thì thứ đó cũng không phải vật chất có tính phóng xạ cao hay phế liệu hạt nhân gì đâu, khả năng chỉ là thứ bằng kim loại nào đó." .

"Kim loại gì a?" Triển Chiêu hiếu kỳ. .

"Cái này em không rõ ràng lắm, muốn kiểm tra đo lường cần đến thiết bị khác, lão đại nói phải mang đến chỗ chuyên nghiệp mới có thể tiến hành." Cô gái nhỏ hạ giọng, "Nhưng theo dự đoán của bản thân em a, rất có thể là đá các loại!"

Bạch Ngọc Đường hòa Triển Chiêu ngẩn người, nhìn cô.

Cô gái nhỏ vỗ tay một cái, "Cái thây khô các anh đang truy đích kia, có khi nào là người ngoài hành tinh không a? !" .

"Nga... Đúng nha!" Triển Chiêu gật đầu, "Có khi không phải đá, mà là một khối linh kiện của phi thuyền vũ trụ á!"

"Có đạo lý nga!" Cô nương này phỏng chừng cũng là một fan của phim khoa học viễn tưởng, hai mắt đều sáng lên.

Bạch Ngọc Đường vội chộp lấy một túi đồ ăn vặt trên bàn kín đáo đưa cho cô rồi tiễn người xuống lầu.

Chờ cô bé đi, Bạch Ngọc Đường đập khẽ vào gáy Triển Chiêu, ý là —— cậu đừng tiếp tục nghĩ đến người ngoài hành tinh nữa đi! Căn bản không có khả năng!

Triển Chiêu mếu máo —— Hứ! Mất hứng! .

.

Công Tôn sau khi kiểm tra mẫu máu xong, lảo đảo cầm báo cáo đi tới, "Nhóm máu B, có một lượng nhỏ phóng xạ, Trình Mộc và Từ Chuẩn đều mang nhóm máu này, chúng ta có mẫu máu của Từ Chuẩn, giám định DNA cả hai khía cạnh đều không phù hợp." .

Bạch Ngọc Đường gật đầu, "Cũng đúng, Từ Chuẩn đã chết, thi thể còn đang ở trong phòng khám nghiệm tử thi, sao có thể chạy đi giết người chứ."

"Mặt khác từ thi thể Từ Chuẩn cũng tra ra được chút đầu mối." Công Tôn giơ ngón tay lên ngoắc ngoắc mọi người.

Tất cả đều theo anh vào phòng pháp y.

Thi thể của Từ Chuẩn đang nằm nghiêng trên bàn giải phẫu.

Mã Hân cầm một cái camera chụp lại phần cổ của thi thể.

Thấy mọi người đi vào, cô đặt camera xuống, túm lấy cái đèn, chiếu vào cổ người chết cho mọi người xem.

Bạch Ngọc Đường nhìn qua thì thấy ở cổ phía bên phải của thi thể có một vết sưng giống như bị muỗi chích.

"Đây là cái gì?" Triển Chiêu hỏi.

"Tra được trong máu của Từ Chuẩn có một lượng thuốc mê nhỏ, nhưng liều lượng không đủ để chết người." Công Tôn nói rồi lấy ra một phần báo cáo đưa cho Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường xem, "Anh tra qua hồ sơ bệnh án của Từ Chuẩn, hắn ta bị bệnh tim, khoảng thời gian trốn chui trốn lủi làm bệnh tình càng thêm nghiêm trọng. Liều lượng thuốc mê nọ vừa đủ để làm tim hắn đột ngột ngừng đập, rồi cứ thế toi mạng. Mà cái nốt này như là vết muỗi chích thôi, nhưng khi tiến hành kiểm tra đo lường, phát hiện thành phần thuốc bên trong khá nhiều".

"Chúng ta căn cứ vào vết thương mô phỏng lại một chút." Mã Hân nói, "Từ Chuẩn hẳn là bị một cây kim cực nhỏ đâm, trực tiếp đưa thuốc mê vào tĩnh mạch, đây là nguyên nhân thật sự khiến hắn tử vong bất ngờ! Chứ chẳng phải bị Bánh xe Đức Phật hút mất hồn phách gì hết." .

Công Tôn có chút mất hứng nhún vai, "Bọn anh không tìm được cây kim, thế nhưng nếu đã thành lỗ kim thế này thì không thể nào quá nhỏ được, vì thế nghi là kim làm từ nước đá hoặc lòng trắng trứng, đã bị tan ra rồi."

"Tiêm một mũi này, khoảng bao lâu sau thì chết?" Bạch Ngọc Đường hỏi.

"Rất nhanh, chưa đến nửa phút."

"Nhanh như vậy?" Bạch Ngọc Đường nhíu mày, "Vậy hung thủ chẳng phải ở ngay trong lối đi?" .

"Đường dành cho khách quý hẳn là có camera giám sát nhỉ?" Bạch Ngọc Đường hỏi Tương Bình. .

"Có, trước em có xem qua một lần, nhưng không kỹ lắm." Tương Bình trả lời, dạo này cậu suốt ngày phải xem camera theo dõi.

Bạch Ngọc Đường gật đầu, để Tương Bình bật đoạn ghi hình đó lên, rồi để Bạch Trì xem kỹ từng chút một.

Triển Chiêu vuốt cằm, "Mà ngộ nha, giết Từ Chuẩn lại đúng lúc đụng phải Bánh xe Đức Phật, là trùng hợp, hay là cố tình đây?"

Mọi người rời phòng pháp y trở về phòng làm việc, Lư Phương đi vào, "Tiểu Bạch, có gì đó gửi cho cậu nè."

Đang nói chuyện, phía sau anh có hai cảnh viên giúp đẩy hai cái rương vào.

Hai cái rương này, một là cái chứa Bánh xe Đức Phật hồi đó, đã vỡ tan; một là cái có kiểu dáng y chang, nhưng còn nguyên vẹn.

Bạch Ngọc Đường kêu Vương Triều và Trương Long khiêng cái rương chứa Bánh xe Đức Phật xuống khoa Giám định dưới lầu, sau đó, đẩy cái rương mới kia vào phòng làm việc.

Mở cái rương ra, tất cả mọi người khó hiểu liếc Ngọc Đường, không rõ anh muốn làm gì.

Bạch Ngọc Đường nhìn cái rương đó một lát, lại nhìn mọi người xung quanh một vòng, rồi hỏi Bạch Trì, "Triệu Trinh đâu?" .

Bạch Trì gọi điện thoại, Triệu Trinh dù sao cũng đang rảnh rỗi, chỉ chốc lát sau đã thấy tới.

Đi cùng Triệu Trinh còn có một nùi người, Bạch Cẩm Đường cũng tới, còn đưa theo Trần Du, cặp song sinh cũng không thể thiếu, thong thả tiến vào.

Bạch Ngọc Đường đỡ trán, "Tôi gọi mỗi Triệu Trinh mấy người cũng tới làm gì vậy?" .

Nói còn chưa dứt lời, thang máy một lần nữa mở ra, Lisbon xuất hiện, bên cạnh là Lạc Dương và Tần Dịch vừa tan học, trên lưng còn đeo cặp sách, hai đứa còn kéo thôi một thằng nhóc khác, da trắng mắt to, đủ loại khả ái.

"A?" Lư Phương vội chạy tới. .

"Ba ba." Đức bé hô gọi Lư Phương. .

Hóa ra thằng nhóc được tiện đường dẫn về đây, chính là Lư Trân đã lâu không gặp.

"Tan học sớm vậy?" Lạc Thiên khó hiểu.

Người cuối cùng ra khỏi thang máy là Dương Phàm, là anh đón bọn trẻ về đây, "Trường học tan sớm, trên đường rất loạn, quá trời cảnh sát, có lẽ sợ chiều muộn trúng giờ cao điểm thì càng loạn nên thông báo cho phụ huynh chia giờ đến đón."

Mọi người suy nghĩ một chút, hình như khu trường học của mấy nhóc Lạc Dương chính là khu vực mà phụ cận đã từng gặp chuyện không may.

"Đúng rồi." Triển Chiêu hỏi, "Từ Chuẩn có con không?" .

"Không." Tương Bình lắc đầu, "Hắn với vợ vẫn chưa có con, Lưu Vũ kia còn chưa kết hôn kìa."

Triển Chiêu gật đầu. .

Bạch Ngọc Đường bất đắc dĩ để nhóm người nhà dạt qua một bên chờ, liếc mắt thấy Trần Du thì có chút khó hiểu, "Sao em cũng tới?"

Trần Du trưng vẻ mặt bất mãn liếc Từ Liệt. .

"Tôi gọi cô ấy tới á, các anh bận rộn rồi." Nói xong, túm lấy Trần Du đi về phía hành lang .

Trần Du vừa đi vừa đạp cậu ta, "Cậu nói xem sao cậu càng ngày càng hư hỏng vậy hả." .

Lâu Ngoại Quải cũng vui vẻ đi cùng.

Cặp song sinh sờ sờ cằm. .

Đại Đinh có chút bà tám, "Từ Liệt đợt này thân với Tiểu Du quá nha." .

Tiểu Đinh cũng trưng vẻ mặt ngạc nhiên, "Không phải chứ, Tiểu Du và Lam Tây rất ngọt ngào nha, Từ Liệt lẽ nào muốn làm người thứ ba?"

"Không đâu, Từ Liệt chỉ cần có một tẹo ý đồ thôi, chẳng cần đến Lam Tây động thủ, Nhạc Nhạc sẽ là người đầu tiên đạp chết cậu ta." Mã Hân thần bí nháy mắt mấy cái, "Người ta cảm thấy hứng thú cũng không phải với Trần Du nha." .

Tất cả mọi người tò mò nhìn cô —— thế là ai? .

Mã Hân cười xấu xa, "Cậu ra đang theo đuổi một ông chủ mặt sắt nha."

Bạch Ngọc Đường "khụ khụ" hai tiếng. .

Mọi người quay đi chỗ khác, đội trưởng Bạch híp mắt nhìn, ý là —— tám nhảm thì đi ra ngoài! .

Vì vậy, nhóm người nhà nhiều chuyện không thể làm gì khác hơn là tiếp tục ở lại hóng hớt.

Bạch Cẩm Đường tìm một sô pha ngồi xuống, nhìn cái rương, cặp song sinh ở một bên vừa ăn snack vừa chờ xem có gì vui.

Bạch Ngọc Đường tận lực không nhìn đến bọn họ, chỉ chỉ cho Triệu Trinh xem cái rương. .

Triệu Trinh không hiểu, "Làm sao a?" .

"Có thể trốn vào đó không?" Bạch Ngọc Đường hỏi.

"Không thể ..." Tất cả mọi người nhíu mày, cái rương nhỏ tẹo như vậy. .

"Đương nhiên có thể." Triệu Trinh lại thấy buồn cười, "Rương lớn như vậy nhét gấu vào cũng không có vấn đề gì a."

Tất cả mọi người nhíu mày nhìn anh —— rương nhỏ như vậy cũng có thể chui người vào? .

"Rương để làm ảo thuật chỉ bằng phân nửa cái này thôi, phương pháp đúng là được." Nói rồi, Triệu Trinh ngồi xổm xuống quan sát một chút, sau đó co người lại, chui vào trong.

Mọi người nhìn động tác của anh, thấy rất thoải mái tự nhiên nha.

"Người kia có thể thấp hơn cậu nhiều, có lẽ cũng gầy hơn." Bạch Ngọc Đường ở bên ngoài quan sát.

"Vậy càng dễ." Triệu Trinh nói, "Còn có thể bên trong xoay một vòng ấy chứ." .

"Anh." .

Lúc này, Bạch Trì đang xem băng ghi hình lên tiếng gọi mọi người, "Em nhìn ra Từ Chuẩn bị châm kim thế nào rồi." .

Tất cả mọi người đi qua .

Bạch Trì để mọi người xem đoạn băng, "Em xem tất cả những đoạn quay lại trước khi Từ Chuẩn ngã xuống đất một phút, hai cảnh viên này một trước một sau áp tải hắn, bởi vì lối đi rất hẹp, khiêng thêm cái rương đi rất châm, nên bọn họ đi qua bên cạnh cái rương, cũng không có ai tới gần Từ Chuẩn, nhưng các anh xem nè ..." .

Bạch Trì nói rồi ấn nút dừng lại.

Tương Bình dùng thiết bị mới xử lý khiến hình ảnh trở nên cực kỳ rõ ràng, chỉ thấy ngay lúc Từ Chuẩn đi qua cái rương thì có một vệt ánh sáng trắng xuất hiện.

Tia sang đó đặc biệt mảnh nhỏ.

Tương Bình đem hình ảnh phóng đại lên N lần, sau đó tiếp tục chạy đoạn băng ... Mọi người cuối cùng cũng thấy rõ, hóa ra là một cây kim bắn ra từ trong rương với tốc độ cao, chính xác trúng vào cổ Từ Chuẩn, chính là vị trí nốt sưng trên cổ hắn hiện tại.

Bạch Ngọc Đường cầm điện thoại trên bàn gọi cho người của khoa Giám định, hỏi, "Trên cái rương ngoại trừ lỗ hổng kia ra còn có chỗ thủng nào khác không?"

"Có!" Lão Vương trả lời, "Trên nắp rương có người dùng lưỡi dao khoét một cái lỗ chừng 3cm chu vi."

Mọi người hai mặt nhìn nhau. .

"Nói như vậy, hung thủ lúc đó ở ngay trong rương?" Triển Chiêu nhíu mày, "Hắn là cố ý giết Từ Chuẩn, hay chỉ tùy tiện tìm đại một người?"

"Nhưng lộn xộn khi Từ Chuẩn đột nhiên ngã xuống rất tiện để hắn đào tẩu." Bạch Ngọc Đường nói, lại hỏi lão Vương, "Vậy trong rương có thứ phóng xạ gì không a?" .

"Không có, bọn tôi vừa nhận được hàng đã thử, không có phản ứng." Lão Vương trả lời. .

Mọi người đây đó nhìn nhau —— Vì vậy thứ có phóng xạ gì đó thật sự được giấu trong quả bóng? Là cái gì nhỉ? Tính phóng xạ yếu ớt, vô hại với cơ thể người, có thể giấu trong một quả bóng, đến tột cùng là cái gì? Lẽ nào là đá các loại? Nhưng trong quả bóng mà có cục đá, lắc lắc sẽ phát ra tiếng động mà? Bông vải ngoài trái đấy à?

--------------------

Chương 08:  liên hệ kỳ diệu

Buổi tối cùng ngày, thành phố S có vẻ vẫn còn khá khẩn trương, cảnh sát giao thông ở các giao lộ cũng tăng thêm không ít.

Các thành viên đội đặc công tìm đến nửa đêm, vẫn không thấy cái thây khô thần bí kia đâu, mà trên các kênh tin tức lớn cũng bắt đầu gấp rút phân tích "quái vật" nọ.

Cả nhóm Bạch Ngọc Đường suốt đêm ở lại cảnh cục điều tra, Từ Chuẩn, Trình Mộc, kể cả Lưu Vũ đã chết, bối cảnh của ba người này đều tương đối phức tạp, quan hệ lại rộng rãi, hơn nữa vụ án không có bất cứ manh mối nào, điều tra khá trắc trở, phải xem một lượng lớn tư liệu để tìm thông tin có liên quan, cứ như mò kim đáy bể.

Bạch Ngọc Đường hỏi Tương Bình, tìm được tình nhân trong mộng của Trình Mộc chưa, Tương Bình lắc đầu, "Đến giờ vẫn chưa tìm được, Công Tôn nói cô ta đã phẫu thuật thẩm mỹ, chứ người thật không có đẹp như thế."

Bạch Ngọc Đường không thể làm gì khác hơn là để cậu tiếp tục tìm, chỉ là biển người mênh mông... rất khó mà hạ thủ, bọn họ đang cân nhắc xem có nên đăng tin tìm không.

Triển Chiêu ngồi trên ghế xoay, trong tay cầm giấy bút, đang tại chỗ xoay vòng vòng.

Mọi người ai cũng bận rộn, trừ một mình Triển Chiêu thoạt nhìn có vẻ rất nhàn ... Nhưng chẳng ai đến quấy rầy anh.

Từ Liệt vì không có nhà để về, nên tạm thời tá túc trong phòng nghỉ của SCI.

Mã Hân đi mua vài túi Durkee về làm đồ ăn khuya, phân phát cho mọi người. .

Đưa một cái hamburger cho Từ Liệt. .

Từ Liệt cầm hamburger nhìn chằm chằm vào Triển Chiêu đang ngồi một mình đờ ra như đi vào cõi thần tiên, hỏi Mã Hân, "Anh ta đang làm gì á? Lên đồng à?"

Mã Hân trắng mắt liếc cậu ta, rồi mở túi ra gặm một miếng hamburger, "Cái đó gọi là động não!" .

Từ Liệt cũng gặm một miếng, "Thật á? Mà tôi nghe nói Triển Chiêu rất thông minh hả?" .

"Đúng vậy." Mã Hân gật đầu. .

"Thông minh đến mức nào?" Từ Liệt nhướn mày.

"Là kiểu thông minh có thể xếp ở vị trí cao trên quả đất này!" Mã Hân nghiêm túc.

Từ Liệt ngậm hamburger nhìn Mã Hân, trầm mặc khoảng 10 giây, sau đó gói bánh lại, chuồn ra ngoài.

Mã Hân khó hiểu nhìn Từ Liệt, chỉ thấy cậu ta tiến đến bên cạnh Triển Chiêu, níu lấy một bên tay vịn của chiếc ghế, "Mượn nói chuyện chút!"

Triển Chiêu khó hiểu nhìn cậu ta, Từ Liệt kéo cả người cả ghế đến một góc hành lang không người.

Bạch Ngọc Đường đang xem tư liệu Tương Bình đưa cho, khẽ liếc mắt nhìn thấy, đưa tay sờ sờ cằm, hình như đang có tính toán gì đó.

Mã Hân tiếp tục ăn khuya, mọi người đều phải ăn đồ ăn sẵn, chỉ có mỗi Lạc Thiên được sandwich thịt bò và canh trứng tình yêu do Mã Hân làm, tất cả mọi người khinh bỉ nhìn nha đầu bất công đó. Ngay cả Mã Hán cũng không có đãi ngộ tốt như Lạc Thiên, quả thực là nữ sinh hướng ngoại a, Mã Hán cầm hamburger lắc đầu.

Lúc chia đồ ăn cho Bạch Ngọc Đường, Bạch Ngọc Đường lắc đầu, biểu thị không ăn hamburger.

"Đội trưởng, anh sợ béo a?" Triệu Hổ đại khái muốn nghỉ ngơi một chút, nên chạy tới chọc ghẹo người, thuận tay cầm lấy một cái cánh gà gặm ngon lành.

Bạch Ngọc Đường nhìn cậu ta một cái, "Không cảm thấy da gà nhiều nếp nhăn y hệt da thây khô hả?" .

"Phụt." .

Triệu Hổ quăng cánh gà nọ lên máy tính của Tương Bình, Tương Bình chụp lại cứu vớt cái bàn phím. .

Mã Hán đẩy Triệu Hổ đang lăn lộn sang một bên, tiếp tục xem tư liệu. .

Bạch Ngọc Đường cầm một quả táo lên gặm, vừa nhìn Triển Chiêu và Từ Liệt đang ở ngoài cửa, hỏi Mã Hân đang cố sức gặm cái hamburger quá chừng nhân, "Từ Liệt nhìn trúng ai?" .

Mã Hân cười cười, "Anh của Tiểu Du." .

Bạch Ngọc Đường hơi nhíu mày, hình như chuyện này có chút ngoài ý muốn, "Thực sự là Trần Mật?" .

"Đúng vậy!" Mã Hân gật đầu. .

"Em thân với Trần Du vậy, có biết tình hình của Trần Mật gần đây không?"

"Biết a, Tiểu Du và anh cậu ấy tình cảm rất tốt." Mã Hân nói, "Anh Trần rất truyền thống, công ty làm ăn cũng tốt, vì thế anh ấy vẫn giục Tiểu Du và Lam Tây nhanh chóng kết hôn sinh con, làm một bà chủ nhỏ hạnh phúc, đừng chạy ngược chạy xuôi nữa, ông nội đã có anh ấy chăm, không cần Tiểu Du khổ cực kiếm tiền."

Bạch Ngọc Đường gật đầu, "Em có thân với Trần Mật không?" .

"Cũng được ạ, bọn em mà biểu diễn thì sẽ để công ty anh ấy phụ trách làm pháo hoa, đội kịch cũng hay tìm anh ấy để làm ít chất nổ, hiệu quả rất đáng ngưỡng mộ a! Không có chút nguy hiểm nào mà quang cảnh thì siêu đẹp! Công ty của Bạch đại ca hợp tác với anh ấy rất nhiều lần." .

Bạch Ngọc Đường sờ sờ cằm, anh hai mình quả nhiên giao du rộng a... .

"Nhưng mà anh Trần không thích Từ Liệt." Mã Hân lắc đầu, "Từ Liệt không biết làm cái quỷ gì, anh Trần giúp cậu ta tạo hiệu ứng pháo hoa trong một lần biểu diễn xong cậu ta liền như kẹo dẻo bám dính vào người ta, gỡ ra không nổi."

Bạch Ngọc Đường có chút hiếu kỳ, "Hai người bọn họ có vẻ như không thể cùng xuất hiện được." .

"Đúng á! Một người đặc biệt nghiêm chỉnh, một người đặc biệt cà lơ phất phơ!" Mã Hân gật đầu. .

Bạch Ngọc Đường khẽ gật đầu, cúi người, nói với Tương Bình mấy câu. .

Tương Bình ngậm hamburger lướt bàn phím. .

.. .

Ở cửa. .

Triển Chiêu tò mò nhìn Từ Liệt, "Làm gì?" .

"Có việc muốn nhờ!" Từ Liệt nghiêm túc nói.

Triển Chiêu nhìn cậu ta một hồi, vẻ mặt đồng tình hỏi, "Trần Mật không quan tâm đến cậu?" .

... .

Từ Liệt cảm động đến độ nước mắt lưng tròng, "Anh quả nhiên là đấng cứu thế!" .

Triển Chiêu không nói gì, làm thần tượng kiểu như Từ Liệt này thật sự khiến người ta đập tan ảo tưởng mà, anh bất đắc dĩ nhún vai, "Tôi cũng không có cách a, phương diện này không phải lĩnh vực nghiên cứu của tôi." .

Từ Liệt chắp hai tay tạo thành hình chữ thập, "Tôi van anh!" .

Triển Chiêu lại hiếu kỳ hỏi, "Cậu thật sự coi trọng Trần Mật?" .

"Đúng vậy!" Từ Liệt gật đầu. .

"Cậu nhìn trúng chỗ nào thế?" Triển Chiêu rất rất hiếu kỳ. .

"Anh ấy đẹp trai!" .

Triển Chiêu khóe miệng giật giật, "Ngọc Đường còn đẹp trai hơn." .

"Xí." Từ Liệt bĩu môi. .

Triển Chiêu híp mắt, chỉ vào cậu ta, "Có ghèn mắt kìa." .

Từ Liệt đưa tay lên dụi, da mặt dày đến mức có thể so găng với bức tường.

"Vậy cậu sẽ quấn chắc không rời sao?" Triển Chiêu cũng không biết thế nào, "Loại chuyện này người khác giúp không được đâu."

"Không quấn được nữa, quấn cả năm nay anh ấy vẫn lơ tôi." Từ Liệt cười khổ.

Triển Chiêu suy nghĩ một chút, Trần Mật trước đây thầm mến Tần Âu, nhưng nhìn Tần Âu lại nhìn Từ Liệt, một người là ông bố tốt luôn tỏa ánh mặt trời, một người lại là thằng nhóc đẹp trai điên khùng ... Thật sự rất muốn nói một câu, hai người đó đều là máy chế tạo hoa đào sao? Tần Âu hút biến thái cuồng giết người, Từ Liệt cũng chỉ ở một chỗ, mà thây khô liên tục tới cửa ...

"A?" Triển Chiêu nghĩ tới đây, đột nhiên vuốt cằm, "Điểm giống nhau? Trình Mộc và Từ Chuẩn có gì giống nhau không nhỉ?"

Từ Liệt nhìn trời, Triển Chiêu lại đi nghĩ về vụ án mất tiêu.

"Hay cậu qua cửa phụ huynh trước đi?" Triển Chiêu hỏi Từ Liệt. .

Từ Liệt khóe miệng giật giật, Triển Chiêu nghĩ ra cách này thật muốn đập mà, "Không dám, lão Trần có khi sẽ đánh chết tôi mất."

Triển Chiêu thở dài, "Vậy cậu muốn tôi giúp cậu thế nào?" .

"Giúp tôi nghĩ ra lý do để anh ấy cho tôi ở ké!" Từ Liệt nghiêm túc.

Triển Chiêu vuốt cằm nhìn trời, "Ừm..." .

Triển Chiêu ừm cả nửa ngày, Từ Liệt ngồi chồm hổm đến mức tê cả chân, nét mặt lo lắng không ngớt ...

Lúc này, chợt nghe phía sau có người nói, "Ai cũng có sở thích của riêng mình."

Từ Liệt và Triển Chiêu cùng nhau ngẩng đầu. .

Chỉ thấy đội trưởng Bạch ưu nhã đứng tựa bên cửa văn phòng SCI, một tay cầm hamburger một tay cầm xấp giấy.

Triển Chiêu ngồi trên ghế xoay cảm khái —— đẹp trai quá đi! Nhìn thế nào cũng thấy đẹp trai! Cầm hamburger cũng có khí chất nữa!

Bạch Ngọc Đường dở khóc dở cười nhìn biểu tình của Triển Chiêu, rồi đưa hamburger cho anh.

Triển Chiêu liếc gói bánh, "Muốn vừa giòn vừa cay cơ!" .

Bạch Ngọc Đường khẽ híp mắt —— Trời nóng mất nước, ăn ít cay thôi!

Triển Chiêu giơ tay nhận lấy, đành chiều người ta vậy~

Từ Liệt đứng lên, hoạt động cái chân đã bị ép ngồi chồm hổm quá lâu, hỏi Bạch Ngọc Đường, "Anh có chiêu gì à?" .

Ngón trỏ và ngón giữa thon dài của Bạch Ngọc Đường kẹp một tờ giấy gấp làm đôi, đưa cho Từ Liệt. .

"Đây... là cái gì?" Từ Liệt nhận lấy, mở ra.

"Trần Mật trước đây là đội trưởng đội phòng chống bạo lực, Tương Bình có thu thập tin tức cá nhân của cậu ta, bao gồm những thứ thích và không thích." Bạch Ngọc Đường nhướn mày.

Triển Chiêu vừa gặm hamburger, vừa cầm lấy tờ giấy nhìn sơ qua, sau đó đồng tình vỗ vai Từ Liệt, "Căn cứ vào phân tích tính cách, cậu là một trong những kiểu người Trần Mật ghét nhất, buông tha đi, chân trời nào chẳng có hoa thơm cỏ lạ." .

Từ Liệt há hốc miệng, "Không có hi vọng sao?" .

Triển Chiêu gật đầu, "Số liệu sẽ không nói dối." .

Từ Liệt cọ tường, "Lão tử không muốn! Lão tử không cam lòng." .

"Không gì là tuyệt đối." Bạch Ngọc Đường chìa tay còn lại ra, đưa cho Từ Liệt một cái điện thoại.

Từ Liệt đang ôm tường tò mò liếc cái điện thoại trong tay Ngọc Đường, "Có cơ hội lay chuyển hả?" .

"Mềm không được thì cứng." Bạch Ngọc Đường cười. .

Từ Liệt há to miệng, "Anh kêu tôi cường anh ấy?" .

Bạch Ngọc Đường khóe miệng giật giật, "Tôi định nói cậu uy hiếp cậu ta." .

"Uy hiếp thế nào?" Từ Liệt không rõ. .

"Cậu nói với cậu ta, nếu cậu ta không chịu cho cậu ở nhờ, sáng mai cậu sẽ triệu tập truyền thông bày tỏ tình cảm với cậu ta." Bạch Ngọc Đường nhướn mày, "Cậu còn có thể chạy tới dưới cửa sổ nhà cậu ta hát tình ca!" .

Từ Liệt cầm lấy điện thoại, "Cái này sao..." .

Triển Chiêu vỗ tay một cái, "Diệu kế!" .

Từ Liệt suy nghĩ một chút, cầm điện thoại chạy đi gọi cho Trần Mật, chiếu theo những gì Bạch Ngọc Đường vừa nói, quả nhiên...

Từ Liệt mừng rỡ chạy về, "Anh ấy đồng ý cho tôi ở ké rồi!"

Bạch Ngọc Đường thu điện thoại. .

Lâu Ngoại Quải chạy đến, "Anh Liệt, bao giờ thì anh dọn nhà?" .

"Dọn làm gì a, trực tiếp qua ở." Từ Liệt hớn hở định chạy đi.

"Nè." Bạch Ngọc Đường vỗ vỗ vai cậu ta, "Tôi và Miêu Nhi chở cậu đi." .

Triển Chiêu có chút ngoài ý muốn liếc Ngọc Đường. .

"Sao lại không biết ngượng thế chứ." Lâu Ngoại Quải cười tủm tỉm, cảm thấy vị đội trưởng Bạch này nhìn rất lạnh, nhưng thực sự là một người tốt.

"Tiện đường, bọn tôi vừa lúc muốn tìm Trần Mật ôn chuyện cũ." Bạch Ngọc Đường ra hiệu mình đi lấy chìa khóa xe.

Từ Liệt vui vẻ thu thập một ít đồ dùng tùy thân, chuẩn bị đến nhà mới, Lâu Ngoại Quải cũng không đi cùng, mà về nhà mình, sáng mai chạy tới nhà Trần Mật đón cậu ta là được.

Triển Chiêu hiếu kỳ theo Bạch Ngọc Đường vào phòng làm việc, hỏi, "Cậu rất ít khi nhiệt tình góp chuyện như vậy, làm gì thế? Trần Mật với vụ án này có quan hệ hả?" .

Bạch Ngọc Đường cười cười, đưa một phần văn kiện trên bàn giao cho Triển Chiêu. .

Triển Chiêu mở ra nhìn, thì thấy đó là tư liệu của một vụ án chưa được xử lý, ở cột ký tên của cảnh sát phụ trách, có viết —— Trần Mật.

Triển Chiêu lật xem, hóa ra là một vụ nổ bom do Trần Mật xử lý từ 3 năm trước.

Đây là một vụ đánh bom xe, chủ nhân của chiếc xe đó chính là Từ Chuẩn. Thế nhưng Từ Chuẩn rất may mắn, không bị nổ chết, tránh được một kiếp. Trần Mật dẫn người đến điều tra, nhưng tìm không được nguồn gốc của quả bom ... Trong lúc điều tra hắn phát hiện phương pháp sản xuất loại bom này rất cổ xưa và hiếm thấy, trong tất cả các án có liên quan trong nước cũng chưa từng gặp qua. Nhưng vì không có tổn thương về người, hơn nữa Từ Chuẩn hình như cũng không muốn truy cứu, năm đó tổ phá bom cũng đang thiếu người, nên Trần Mật không điều tra tiếp, vì thế trở thành án chưa giải quyết.

Triển Chiêu dùng 3 giây xem xong tư liệu, ngẩng đầu nhìn Bạch Ngọc Đường, "Trước đây có người muốn giết Từ Chuẩn? Cách thức là cho nổ xe của hắn?"

Bạch Ngọc Đường gật đầu, nói với Tần Âu đang xem tư liệu cách đó không xa, "Tần Âu, anh cũng đi một chuyến." .

"Rõ." Tần Âu gật đầu, đi ra cửa, thì nhìn thấy Từ Liệt đang mở to mắt trừng mình, Triển Chiêu cũng đi ra, đưa tư liệu cho Tần Âu. .

Mọi người xuống xe đậu ở dưới lầu.

Bạch Ngọc Đường mượn chiếc Jeep của Triệu Trinh để đi, Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường ngồi phía trước, phía sau, là Từ Liệt và Tần Âu, bầu không khí có chút quỷ dị. .

Tần Âu xem tư liệu xong, khẽ nhíu mày, nhìn chằm chằm vào tiết diện quả bom nọ, "Loại bom này tôi từng thấy qua một lần."

Triển Chiêu kinh ngạc, "Ở đâu a?" .

"Không phải gặp lúc phá án." Tần Âu giải thích, "Là ở một cuộc triển lãm." .

"Triển lãm?" Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường hiếu kỳ. .

"Ừ, vụ án này tôi còn nhớ, lúc nó phát sinh tôi không làm cảnh sát nữa." Tần Âu nói, "Tôi nhớ ngày đó trời mưa rất to, Trần Mật chạy tới tìm tôi, cho tôi xem bản vẽ này." .

Triển Chiêu vuốt cằm, nghĩ bụng —— Trần Mật khó khăn lắm mới tìm được cơ hội để đến nhìn Tần Âu nhỉ? .

Từ Liệt liếc liếc Tần Âu, lại liếc liếc quả bom trong văn kiện.

"Quả bom này hầu như không có cách nào dỡ bỏ, hơn nữa không phải kiểu kíp nổ hẹn giờ, mà là kíp nổ tín hiệu." Tần Âu nói.

"Tín hiệu..." Bạch Ngọc Đường khẽ nhíu mày, "Vậy chứng tỏ năm đó không phải Từ Chuẩn may mắn tránh được một kiếp, mà là người ta chưa thật sự muốn mạng của hắn?" .

"Có thể nói là như thế." Tần Âu gật đầu, "Đối phương hẳn chỉ muốn hù dọa hoặc cảnh cáo thôi. Khoảng nửa năm sau, trong một lần tôi và Dương Phàm qua Mỹ thăm Tiểu Dịch, đúng lúc có triển lãm trưng bày những vũ khí cổ xưa, tôi thấy quả bom này ở đó. Nó là một bán thành phẩm, phát hiện ở vùng chiến sự ở Đông Âu, tôi hỏi thăm người sưu tầm. Hắn nói quả bom này là một người bạn Ucraina tìm giúp, kỹ thuật chế tác là của thời Thế chiến thứ 2, hiện tại ít được sử dụng, nhưng khoảng cách thời gian cũng chưa dài, có thể bây giờ vẫn có người làm được, rồi đem bán ở chợ đen."

Triển Chiêu hơi nhíu mày. .

Bạch Ngọc Đường chạy xe vào tiểu khu Từ Liệt chỉ cho, phát hiện không phải nơi ở của Trần Du và ông nội cô, thì có chút khó hiểu, "Trần Mật không ở nhà mình à?"

"Đó là một phòng đơn." Từ Liệt gật đầu, "Khá gần công ty anh ấy, thỉnh thoảng anh ấy đi làm về muộn sẽ ở lại đây, tránh cho về nhà lại đánh thức ông nội và em gái." .

Tất cả mọi người gật đầu. .

Bạch Ngọc Đường khẽ nhíu mày, nhìn giao lộ phía trước có hai cảnh sát giao thông đang tra xét từng chiếc xe chạy qua, bên đường còn có một chiếc xe tuần tra đang đậu.

Bạch Ngọc Đường chạy lại gần xe tuần tra, một cảnh viên liền bước lại, "Đội trưởng Bạch?" .

Bạch Ngọc Đường hỏi, "Ở đây không phải khu vực lục soát, sao các cậu cũng tới?" .

"Vừa rồi có người dân gọi điện tới báo là thấy thây khô ở gần đây, vì thế bọn tôi đến xem, đội đặc công cũng sẽ lập tức tới." Cảnh viên trả lời. .

"Báo lúc nào thế?" Triển Chiêu hỏi.

"Mới nhận được lệnh 5 phút trước, bọn tôi trực gần đây nhất nên chạy qua, là một bảo vệ của tiểu khu kia báo án." Cảnh viên giơ tay ra chỉ.

Từ Liệt có chút lo lắng, "Trần Mật ở khu đó." .

Bạch Ngọc Đường nhíu mày, nhìn sang Triển Chiêu ——trùng hợp vậy? .

"Người bảo vệ đó đâu?" Bạch Ngọc Đường hỏi.

"Bên kia." Cảnh viên chỉ chỉ vào phòng an ninh ở phía trước, có một bảo vệ đứng ở cửa, nói chuyện với một cảnh sát, người bảo vệ đưa tay chỉ vào một bồn hoa cách đó không xa. Tiểu khu này cây xanh nhiều, có kha khá vị trí để ẩn nấp. Hơn nữa rất nhiều người dân đi làm ở gần nhà, buổi tối xe không cất vào ga ra, mà trực tiếp để cạnh bồn hoa.

Bạch Ngọc Đường dừng xe lại, đi tới cửa phòng an ninh, nói người bảo vệ nó kể lại mọi chuyện lại một lần nữa.

Người bảo vệ chỉ vào bồn hoa phía trước một tòa nhà cách đó không xa, "Tôi qua đó giúp một nhà dân chuyển xe đi chỗ khác, đột nhiên thấy có một bóng người nhoáng lên từ phía sau bồn hoa. Tôi thấy bóng lưng đặc biệt gầy, hơn nữa lại lén lén lút lút, vì thế kêu ra tiếng, nó quay đầu lại liếc tôi ... Má ơi! Làm tôi sợ muốn chết!" .

Người bảo vệ nọ vừa vỗ ngực vừa nói.

Bạch Ngọc Đường hỏi hắn, "Chạy về hướng nào thế?"

"Bên kia." Người bảo vệ đưa tay lên chỉ, đúng vào tòa nhà cao tầng mà Trần Mật ở.

Từ Liệt khẩn trương, "Không trùng hợp thế chứ? Có khi nào hắn quen biết chúng ta không?"

Bạch Ngọc Đường ra hiệu cho cậu ta đừng đoán mò nữa, đưa người chạy về phía tòa nhà đó, Từ Liệt lấy điện thoại ra gọi cho Trần Mật, nhưng chẳng có ai bắt máy, "Ai nha, sao anh ấy không tiếp điện thoại." .

Tần Âu lấy điện thoại gọi về SCI, Lạc Thiên và mọi người chuẩn bị ra ngoài, đang muốn gọi điện cho Bạch Ngọc Đường thì nhận được tin của Tần Âu, vội vàng nói, "Vừa rồi cục trưởng Bao đến nói, đội đặc công nhận được báo án, thây khô kia lại xuất hiện, ở ngay tiểu khu mọi người đang đến đó."

... .

Mà lúc này, trong căn phòng đơn trên tòa nhà cao tầng, Trần Mật tăng ca về vừa tắm rửa xong xoa tóc đi ra, cảm thấy đói, nên đi vào bếp úp mỳ.

Trên sô pha ngoài phòng khách, điện thoại có người gọi đến đang ong ong rung lên, nhưng bị áo vest Trần Mật quăng tới phủ kín, thanh âm không được rõ cho lắm.

TV nhỏ trong bếp, đang phát lệnh truy nã thây khô kia, tiếng của nó hoàn toàn át đi tiếng rung của cái điện thoại.

Trần Mật nhìn cảnh thứ kia mở cửa đi vào nhà Từ Liệt thì lắc đầu, nghĩ bụng, thằng nhóc đó đúng là thứ gì cũng có thể đụng phải mà.

Lúc này, chuông cửa vang lên.

Trần Mật giảm lửa xuống, nghĩ bụng Từ Liệt tới nhanh phết nhỉ, rồi đi ra mở cửa ...

------------------Chương 09: I will be back!

Trần Mật xoa tóc đi ra mở cửa, rồi khẽ sững người ...

...

Nhóm Bạch Ngọc Đường phát hiện thang máy đang dừng ở tầng 11, Triển Chiêu ấn nút, thang máy bắt đầu đi xuống ... Chứng tỏ người đi tới tầng đó đã ra ngoài. Từ Liệt gấp đến độ trực tiếp chạy ào về phía cầu thang.

Từ Liệt dù sao trước đây cũng là vận động viên thái quyền, lại là một kẻ cuồng vận động, thể lực tốt, "xoát" một cái đã không thấy tăm tích đâu.

Bạch Ngọc Đường để Tần Âu và Triển Chiêu cùng đi, còn mình thì chạy đuổi theo lên lầu.

Triển Chiêu có chết cũng không đi bộ lên tầng 11, nên đứng chờ thang máy. .

Tần Âu lắc lắc đầu, "Không cần căng thẳng lắm đâu ... Trần Mật cũng không phải kẻ trói gà không chặt, khả năng đánh đấm của cậu ấy không tệ."

Chờ Bạch Ngọc Đường và Từ Liệt gần như trong nháy mắt lao lên tới tầng 11, vọt ra hành lang liền thấy cửa nhà Trần Mật đang mở, ở đó hình như có bóng người.

"Aaa! Thây khô biến thái chết điiii..." Từ Liệt rống lên, rồi phi tới trực tiếp đạp vào trong cửa.

Bạch Ngọc Đường ở phía sau vừa nhìn vào cửa, lập tức nhanh tay lẹ mắt túm lấy tay Từ Liệt, Từ Liệt lúc này cũng thấy rõ ai đang đứng ở cửa, cuống quít dừng ngay động tác ... May là Bạch Ngọc Đường túm cậu ta lại a.

Chân của Từ Liệt đang cách chóp mũi của người nọ chưa đến 1 cm ...

Nhìn lại thì, xém chút nữa bị Từ Liệt đạp trúng mũi kia, chính là người đang cầm trong tay cái bình giữ nhiệt, lão Trần.

Lão Trần đối mặt với bàn chân lao đến của Từ Liệt thì sợ đến mức lảo đảo cả người, Trần Mật lại càng hoảng sợ hơn, vội vàng đỡ lấy, "Ông nội!"

Thấy ông cụ không có việc gì, Trần Mật mới thở phào nhẹ nhõm, giương mắt trừng Từ Liệt —— làm gì vậy hả!

Cổ Từ Liệt muốn gãy tới nơi, may mà Bạch Ngọc Đường túm cậu lại, chứ không một cước này của cậu mà thành công thì không biết hậu quả sẽ đến đâu nữa.

Cùng lúc đó, thang máy "đinh" một tiếng mở ra.

Triển Chiêu và Tần Âu cũng chạy tới nơi ... thấy được tình huống trong phòng.

Lão Trần vỗ vỗ ngực, lão biết mấy ngày nay Trần Mật phải tăng ca, nên hầm ít canh đưa tới cho hắn, đêm nay Trần Du và Lam Tây hẹn hò, ông cụ ở nhà một mình buồn, nên qua tìm Trần Mật ăn canh chơi cờ. Không ngờ vừa mới vào cửa chưa kịp nói câu nào, phía sau đã có người nhào tới, miệng còn hô cái gì mà —— biến thái?

Lão Trần quay đầu lại lo lắng nhìn Trần Mật, "Cháu lại trêu chọc phải biến thái gì à? Ai nha, cháu với Tiểu Du cứ như vậy sao lão già này bớt lo đây."

Trần Mật bất đắc dĩ nghe lão Trần liên giọng cằn nhằn, vừa hung hăng trừng sang Từ Liệt.

Từ Liệt xấu hổ.

Lão Trần cầm bình giữ nhiệt nhìn quanh một chút, thấy Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường cũng tới, còn có Tần Âu nữa, thì khó hiểu, "Ôi chao? Các cháu sao cũng tới vậy? Vừa lúc a, ông có hầm một nồi canh ngon ..."

Lão Trần còn chưa nói xong, Bạch Ngọc Đường đột nhiên lùi lại, đảo mắt nhìn về phía cầu thang.

Tần Âu vừa rồi hình như cũng nghe thấy tiếng "lạch cạch"... Lúc này, cửa cầu thang khẽ lay động. Bạch Ngọc Đường xoay người chạy xuống, lối thoát hiểm ánh sáng mờ mịt, cùng lúc đó, có một người đang lao nhanh xuống dưới lầu ...

Bạch Ngọc Đường trực tiếp phóng qua tay vịn cầu thang nhảy xuống một tầng, guồng chân đuổi theo, Triển Chiêu bước lại bên cầu thang nhìn, thì thấy Bạch Ngọc Đường đã theo người nọ xuống lầu, Tần Âu cũng ở ngay sau.

Từ Liệt, Trần Mật và lão Trần cũng chạy tới nhìn.

Trần Mật không hiểu, "Chuyện gì xảy ra?" .

Từ Liệt trả lời, "Thây khô đó hình như tới tìm anh á." .

Trần Mật vẫn còn mờ mịt, lão Trần ở bên cạnh đã nhảy dựng lên, tông giọng cao thêm một bậc, "Thây khô? !"

Triển Chiêu thì gọi điện thoại cho nhóm Lạc Thiên, "Các cậu đang ở đâu?"

"Sắp đến rồi." Lạc Thiên ngẩng mặt, đã thấy được tòa nhà Trần Mật ở, Triệu Hổ Mã Hán bên cạnh đang nhìn anh.

"Ngay dưới tòa nhà Trần Mật ở đó, Ngọc Đường vừa đuổi theo nó xuống lầu, có thể là ở bãi đậu xe ..." Triển Chiêu nói.

"Rõ." Lạc Thiên nói với Mã Hán và Triệu Hổ, "Ga ra ngầm." .

Triệu Hổ hạ kính xe, đặt hộp đèn của cảnh sát lên nóc, bật còi hụ, bảo vệ ở cổng lập tức mở thanh chắn lên nhường đường, Lạc Thiên lái xe trực tiếp lao thẳng vào bãi đỗ xe dưới tầng hầm.

Trương Long và Vương Triều xuống xe giữa chừng, dùng tay ra hiệu với những xe cảnh sát theo phía sau, để bọn họ phong tỏa tòa nhà Trần Mật ở.

Bao Chửng tự mình dẫn đội đặc công tới, hàng loại đặc công xuống xe bao vây tòa nhà, còn dặn bảo vệ thông tri cho các hộ gia đình đóng chặt cửa và không đi ra ngoài.

Bảo vệ làm gì đã thấy qua không khí này, lập cập chạy đi gọi điện thoại, không ít hộ gia đình ở trên lầu đều mở cửa sổ nhìn xuống —— nhiều cảnh sát vậy, đến bắt ai nhỉ? .

...

Xe cảnh sát của Lạc Thiên thuận lợi lao thẳng xuống gara ngầm, vừa dừng lại ... thì thấy ở cửa cầu thang, có một bóng đen lao ra ... nặng nề ngã xuống đất, ở ngay trước mũi xe của họ không xa.

Phía sau, Bạch Ngọc Đường đi ra khỏi cửa thoát hiểm, vừa đi vừa cởi áo khoác, điệu bộ này chính là —— không đầu hàng sẽ giải quyết bằng vũ lực.

Thứ đó vừa chạm đất lập tức đứng dậy, trực tiếp bò lên xe của Lạc Thiên bọn họ, dường như muốn chạy ra ngoài.

Triệu Hổ và Lạc Thiên ngồi ngay hàng ghế trước, nhìn thấy rất rõ dung nhan của nó —— chính là thây khô sáng nay bọn họ mới truy đuổi!

Hai bên trừng nhau một lúc, thứ đó tiếp tục bò lên nóc xe hướng về phía cửa ra ... Nhưng ở bên ngoài vang lên tiếng còi hiệu lệnh dồn dập, rồi 4-5 chiếc xe cảnh sát xuất hiện đánh sập cửa ra, Bao Chửng bước xuống, phía sau có hơn 11 đặc công chặn kín cửa trong tư thế sẵn sàng.

Thây khô nọ ở trên nóc xe quay đầu lại, đã thấy Bạch Ngọc Đường chạy tới chính giữa bãi giữ xe, hắn lúc này cho dù chạy kiểu nào, cũng sẽ bị Bạch Ngọc Đường tóm được...

Lúc này, Lạc Thiên mở cửa xe, thây khô nọ đột nhiên nghiêng người túm lấy cánh tay Lạc Thiên, như là muốn quăng anh ra để cướp xe, chỉ tiếc là, túm lộn người rồi.

Lạc Thiên liếc hắn một cái, phát hiện trên mí mắt hắn có một thứ gì đó đen đen ... Quả nhiên là hoá trang sao.

Thây khô nọ túm cánh tay Lạc Thiên kéo rồi lại kéo, phát hiện người ta chẳng có chút phản ứng nào thì ngẩn người, song song đó, Lạc Thiên đột nhiên trở tay túm lấy cánh tay hắn ném ra xa ...

"Rầm" một tiếng, thây khô nọ bị quăng ra ngoài. .

Triệu Hổ và Mã Hán cũng xuống xe, nghĩ bụng —— muốn đọ sức với Lạc Thiên? Dũng cảm một cách đáng khen đó.

Bạch Ngọc Đường ở cách đó không xa, Triển Chiêu bọn họ cũng chạy xuống tới nơi, những cảnh sát khác cũng tiến vào từ cửa thoát hiểm, toàn bộ đều là đặc công đang trong tư thế sẵn sàng.

Bạch Ngọc Đường nhìn thây khô đang cố sức bò dậy nọ, "Mày chạy không thoát đâu." .

Thây khô nọ nhìn quanh quất, bộ dáng rất quỷ dị, tựa như đang tìm cách để trốn đi, cuối cùng ... hốc mắt tối om của nó, dừng lại ở cửa thông gió bằng kim loại trên trần bãi đỗ xe.

Bạch Ngọc Đường đột nhiên khẽ cười một tiếng, trong nháy mắt này ... thây khô nọ nhảy phốc về phía một chiếc xe con đậu gần đó, động tác cực nhanh làm người ta líu lưỡi. .

Lạc Thiên nhíu mày —— đừng nói lại là vật thí nghiệm gì nữa chứ? Sao có thể mạnh như thế?

Thế nhưng nó nhanh, Bạch Ngọc Đường còn nhanh hơn, anh dường như đã sớm đoán ra thứ đó sẽ leo lên xe chạy thoát thân, nên vung tay quăng áo khoác tới, chụp ngay vào mặt thây khô nọ. Thây khô vốn muốn lên xe, nhưng bị áo khoác của Bạch Ngọc Đường cản lại ... nên không bám được vào đầu xe mà trượt đi một chút. .

Nó miễn cưỡng nằm úp sấp trên xe, còn muốn thực hiện lại lần nữa, Bạch Ngọc Đường đã tới gần, tung chân đạp nó xuống khỏi mui xe.

Thây khô nọ bị quẳng xuống lại bật lên, quay lại gầm gừ với Bạch Ngọc Đường, chỉ là vừa kêu khỏi miệng, Bạch Ngọc Đường đã không chút khách khí nâng gối thụi vào mặt nó.

Thây khô bị đánh ngửa ra sau, nhưng lại thấy nó lập tức vọt lên, vươn hai bộ móng sắc như dao vung tới, đây chính là thủ đoạn nó dùng để tập kích Lưu Vũ ở gara ngầm dưới nhà Từ Liệt ... có vẻ bộ móng đó chính là vũ khí!

Bạch Ngọc Đường nghiêng người né, thuận tay túm lấy da đầu nó, nện cả người xuống mui xe, theo đó, da đầu nó "xoẹt" một cái, bay ra một khối lớn.

Chỉ là, thứ mọi người thấy phía dưới da đầu, không phải là máu thịt be bét, mà là một ít tóc màu đen, như đang bị một mũ lưới chụp lấy.

"Quả nhiên là hoá trang." Triệu Hổ nhướn mày.

Bạch Ngọc Đường đưa tay chắn vài cước nó vung tới —— quả nhiên có luyện thái quyền.

Từ Liệt cũng đã nhìn ra, khẽ nhíu mày —— thật là Trình Mộc ư? Sao cảm thấy giông giống ...

Bạch Ngọc Đường thấy thây khô nọ căn bản không hề có ý định đầu hàng, thì đơn giản tiến lên, cùng nó cận chiến.

Bạch Ngọc Đường vừa ngăn cản quyền cước của nó, vừa không biết định làm gì, có vẻ đang bắt lấy vai nó, sau đó... chợt thấy anh tóm lấy vai thây khô, mọi người lại nghe "rắc" một tiếng, phần hông thây khô xuất hiện một vết rạn.

Bạch Ngọc Đường một cước đạp lên chân phải của nó, hai tay túm lấy vai ấn người xuống, trực tiếp dùng đầu gối thụi vào bụng thây khô ... Mọi người nghe thấy tiếng thứ gì đó bị xé rách rất rõ ràng, cùng với đó là tiếng kêu đau đớn của thây khô nọ ... .

Bạch Ngọc Đường đạp thẳng vào phần da bị lộ ra của thây khô ... Thây khô bay đi 2 mét, trong tay Bạch Ngọc Đường lúc này là hai khối da ở vai và ngực, còn có một ít băng vải, thứ đang đạp dưới chân là bộ da chân giả nhìn y như một cái ủng.

Bay ra khỏi bộ cánh thây khô là một người có thể trạng nhỏ gầy, nhưng dù sao vẫn mang lại cảm giác hài hòa tự nhiên hơn hẳn.

Lúc này, hai tay và một chân hắn còn khoác bộ da thây khô ...

Lúc hắn đứng lên, Bạch Ngọc Đường đã tới ngay trước mặt, tóm lấy hai tay hắn, giũ như giũ ra trải giường làm cả người hắn run lên... rụng nốt hai lớp hóa trang ở tay xuống, cuối cùng nhanh như cắt nghiêng đầu né một cước hắn vung tới, giơ chân đạp lên lớp da già còn sót lại cuối cùng ở chân hắn, nắm tay thụi vào gáy, rồi khom người, đẩy hắn về phía sau, trong lúc thây khô đó đang mất thăng bằng, Bạch Ngọc Đường đứng lên, xoay người tung một cước đạp ngay cằm hắn ... Thây khô nọ "ọc" một tiếng, bay ra ngoài. .

Lúc này, trên người hắn chỉ mặc một thân đồ bó màu đen, toàn bộ lớp da giả đều đã bị Bạch Ngọc Đường lột sạch sẽ.

Xung quanh, toàn thể cảnh sát xem đội trưởng Bạch đập bẹp thây khô, thây khô nọ vốn hung hãn vô cùng, tiếc là cuối cùng cũng bị đập cho vào khuôn khổ.

Từ Liệt le lưỡi, "Ai nha! Bạch Ngọc Đường đập nhau thật có nghề!" .

Triển Chiêu xoa cằm —— đó là đương nhiên. .

Thây khô sau khi bị quăng ra ngoài, lăn hai vòng trên mặt đất, rồi dừng lại bên chân Lạc Thiên bọn họ, đã không còn sức lực để chiến đấu nữa.

Lạc Thiên ngồi xổm xuống túm hắn lên, bẻ tay ra sau còng lại.

Nhìn mặt hắn lần nữa ... Tuy rằng trên đó vẫn còn thuốc đen, nhưng vẫn nhìn ra đó là một con người bình thường, chỉ là vóc người nhỏ gầy, đám da cương thi kia, chỉ là lớp hóa trang mà thôi.

Bao Chửng thấy người đã bắt được, thì lệnh cho đội đặc công rút quân trở về. Còn mình đi xuống, đến bên đám xe nhìn kẻ đã bị bắt —— nhìn hình dáng bên ngoài chút nào ...

"Trình Mộc? !" .

Lúc này, Từ Liệt chạy tới nhìn một lúc lâu mới kêu lên, "Cậu không chết?" .

Triển Chiêu cũng tới bên cạnh Bạch Ngọc Đường, cùng Bạch Ngọc Đường quan sát người nọ —— đúng là ... có vẻ giống Trình Mộc, nhưng so với Trình Mộc khi đó thì gầy hơn một chút. Dù sao, Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường chỉ mới thấy hình chưa thấy người thật, không thể phán đoán chuẩn xác.

Tất cả mọi người có chút khó hiểu, người này vốn là vận động viên thái quyền từng đạt quán quân, vì sao lại hóa trang thành thây khô, giả thần giả quỷ giết người, hơn nữa lại hung tàn như vậy? Một thân trang bị này của hắn phải nói là vô cùng chuyên nghiệp, cắt may rất vừa người, thậm chí có thể nói là một tác phẩm nghệ thuật, là chính hắn làm ra sao? .

Triển Chiêu có chút hiếu kỳ hỏi hắn, "Trình Mộc? Cậu vì sao lại giả trang thành thây khô?" .

Trình Mộc không đáp, lạnh lùng quét mắt nhìn mọi người... .

Lạc Thiên nhịn không được nhíu mày —— ánh mắt kiểu này anh rất quen thuộc, đó là kiểu thần tình "không phải mày chết thì là tao sống", Trình Mộc này không biết đã trải qua chuyện gì, nhưng ... ít nhất ... lúc này... Hắn nghĩ tất cả mọi người quanh mình đều là kẻ địch, là những hung đồ giết người thành tính.

Triển Chiêu đương nhiên rất có hứng thú với thần tình này của hắn, nghiêm túc quan sát sắc mặt hắn, rồi suy nghĩ gì đó.

Bạch Ngọc Đường kêu người đưa hắn đi.

Lúc Trình Mộc bị giải đi, thì có giãy dụa vài cái để quay đầu lại nhìn về phía Từ Liệt và Trần Mật.

Từ Liệt có chút khó hiểu nhìn hắn, cậu và Trình Mộc không tính là rất thân, lúc này càng cảm thấy hắn xa lạ.

Trần Mật càng mạc danh kỳ diệu hơn, đây là tình huống gì? .

Lúc mọi người ở đây cảm thấy hoang mang, thì Trình Mộc bỗng mở miệng, nói một câu, "I will be back!"

Tất cả mọi người ở đây đều nghe thấy, có chút khó hiểu nhìn Trình Mộc, lại nhìn theo hướng mắt của hắn ... Cả đám đều đứng cả ở đây a, đến tột cùng là hắn nói với ai?

Triển Chiêu vuốt cằm lẩm bẩm, "I will be back?" .

Bạch Trì nghiêng đầu —— fan của Kẻ Hủy Diệt sao?

Triệu Hổ cũng nghiêng đầu —— fan của Tracy McGrady sao?

Lạc Thiên và Tần Âu cũng nghiêng đầu —— Sói Xám sao?

Bạch Ngọc Đường khẽ nhíu mày nhìn Trình Mộc bị giải đi.

Tất cả mọi người vô thức nhìn Từ Liệt và Trần Mật —— hắn rốt cuộc là tìm ai trong số hai người a?

Từ Liệt càng thêm buồn bực, khẽ nghiêng đầu, vẻ mặt hoang mang. .

Trần Mật khó hiểu hỏi Bạch Ngọc Đường, "Rốt cuộc là có chuyện gì?" .

Tần Âu đưa phần tư liệu về vụ nổ bom chưa được giải quyết kia cho hắn, Trần Mật mở ra nhìn thoáng qua, sau đó khẽ sờ cằm, dường như nghĩ ra cái gì đó.

—————

"I will be back" là 1 câu thoại nổi tiếng trong loạt phim Kẻ Hủy Diệt, cũng là câu bạn trẻ Sói Xám (1 nhân vật hoạt hình của TQ) thường xuyên quăng lại trước khi bỏ đi sau khi thua cuộc =)) 2 bạn Tần Âu vs Lạc Thiên đúng là các ông bố tiêu chuẩn nha, xem hoạt hình với con nha =)) (còn vì sao có Tracy McGrady thì mình chịu :3)

-----------------------Chương 10: F thần bí

Trình Mộc bị bắt, vụ án lập tức tiến triển cực kỳ, Bạch Ngọc Đường vốn muốn dẫn mọi người về cảnh cục thẩm vấn Trình Mộc, nhưng sau khi Trần Mật xem ảnh chụp quả bom xong hình như có đầu mối gì đó có thể cung cấp.

Trần Mật còn mặc áo ngủ, vì thế gọi mọi người lên lầu nói chuyện tiếp.

Bạch Ngọc Đường phái mọi người về cảnh cục trước, lưu lại Lạc Thiên dẫn theo một đội đặc công làm công tác sau cùng và lục soát lại tòa nhà một lần, anh, Triển Chiêu và Tần Âu theo Trần Mật lên lầu.

Lão Trần rất lo lắng hỏi Bạch Ngọc Đường, "Ai nha, đội trưởng Bạch, A Mật nhà lão lại trêu chọc phải biến thái gì vậy?"

Bạch Ngọc Đường khuyên lão Trần không cần lo lắng nhiều ... Nhưng nếu không phải nhóm anh đến sớm hơn thì thây khô kia có lẽ đúng là đến tìm Trần Mật thật ... Tìm hắn làm gì nhỉ?

Mọi người lên lầu, vào cửa.

Khác hẳn với Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu cấp bách muốn tìm hiểu vụ án, Từ Liệt lại đang chuẩn bị cho buổi "tân gia" của mình, cậu ta tuy biết nhà Trần Mật ở đây, nhưng đến tận bây giờ vẫn chưa từng bước qua cửa.

Căn nhà nhỏ của Trần Mật trang trí rất đơn giản, phòng khách khá lớn, chính giữa là bàn trà và sô pha, thiết kế vô cùng phóng khoáng, chiếc sô pha không tồi.

Lão Trần đi vào bếp hâm lại canh, muốn nhóm Triển Chiêu ăn xong rồi hẵng đi.

Từ Liệt vì vừa nãy thiếu chút nữa đạp bị thương lão Trần, nên cũng theo vào bếp hỗ trợ, tận lực vuốt mông ngựa. .

Trần Mật đi thay đồ trước, lúc hắn mở cửa phòng bước vào, Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường chợt nghe hắn nói gì đó ...

Hai người nhìn nhau —— lẽ nào trong phòng có người? .

Trong lúc hai người còn đang nghi hoặc, thì thấy một khối gì đó màu trắng nhìn y như cái giẻ lau nhà từ trong phòng chạy ra.

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường nhìn chằm chằm vào thứ đó, nó rất nhanh chạy ra, nhảy lên sô pha, dựa vào tây trang của Trần Mật, quay đầu lại ...

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường trừng mắt nhìn —— một nùi lông màu trắng, hình dạng thật lớn, thế nhưng chỉ có một mắt, có thể thấy hai hàng răng trắng bóng trong miệng nha, còn có cái lưỡi màu hồng nhạt ... Chó?

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường ngồi xuống sô pha nhỏ, tiếp tục quan sát cái "giẻ lau di động" đang ở trên sô pha lớn kia.

Từ Liệt cũng đi ra, giúp lão Trần bưng ba bát canh đặt lên bàn, quay đầu lại, cũng thấy Giẻ Lau ở trên sô pha, một đống lớn màu trắng ...

Từ Liệt khóe miệng giật giật, hỏi Trần Mật vừa thay đồ xong đang đi ra, "Sao anh lại để giẻ lau nhà lên sô pha thế kia ..." Nói xong, đang muốn đưa tay hất xuống, lại nghe lão Trần bưng hai chén canh đi ra gọi, "Này ..." .

Chỉ là lão Trần còn chưa nói được thêm chữ nào, Từ Liệt đã nắm lấy "giẻ lau" ... Song song đó, cái giẻ kia đột nhiên nhảy dựng lên, lao về phía Từ Liệt. .

Từ Liệt hoảng sợ, ngã phịch xuống đất, rồi bị một "cái giẻ lau" bự đùng nhào vào người —— sống... sống sao? !

Trần Mật ngồi xuống sô pha, huýt gió với giẻ lau nọ, rồi vỗ vỗ cái đệm ở bên cạnh, "Giẻ Lau, đừng để ý đến cậu ta, qua đây."

Giẻ Lau lập tức bỏ rơi Từ Liệt, nhảy lên sô pha, ngồi bên cạnh Trần Mật, gần như cao bằng Trần Mật luôn.

Triển Chiêu tò mò, "Đây chính là Khả mông khuyển trong truyền thuyết đó sao!" .

Trần Mật gật đầu, "Cũng là chó chăn cừu Hungary, tục xưng chó lau nhà."

"Thực sự giống cái giẻ lau nhà a." Triển Chiêu đưa tay sờ sờ, chú chó bị gọi là "giẻ lau" kia chạy lại ngửi a ngửa Triển Chiêu, rồi vòng một vòng nằm úp sấp, hưởng thụ cảm giác được xoa xoa lông.

Từ Liệt bò lên, khóe miệng co giật, "Trên đời còn có loại sinh vật này a... Tôi còn tưởng giẻ lau thành tinh chứ."

Lão Trần đang phát canh cho mọi người, mở miệng nói với Từ Liệt, "Cậu cẩn thận a, Giẻ Lau ghen rất dữ đó."

Từ Liệt ngẩn người, mờ mịt nhìn lão Trần.

Lão Trần cười xấu xa.

Từ Liệt chợt thấy mí mắt giật giật, đứng lên muốn ngồi xuống cạnh Trần Mật, không ngờ Giẻ Lau ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm vào cậu ta.

Từ Liệt lui đến một góc khác, bảo trì một khoảng cách nhất định với Trần Mật, Giẻ Lau lúc này mới nằm xuống, tuy rằng đám lông dài che đi hơn phân nửa khuôn mặt, nhìn không thấy con mắt, nhưng vẫn có thể cảm giác được, Giẻ Lau đang nhìn chằm chằm vào Từ Liệt.

"Khụ khụ." Từ Liệt ho khan một chút, hỏi Trần Mật, "Sao lại gọi nó là Giẻ Lau luôn vậy?"

Trần Mật xem tư liệu xong, buông xuống, nâng tách trà lên, "Bởi vì lúc gọi nhũ danh cảm giác giống đang gọi ba ba..."

"Phụt ..." Tần Âu phun trà.

Mọi người trong nháy mắt không biết nói gì, quả nhiên, cho dù có rời khỏi tổ phá bom, Trần Mật vẫn là Trần Mật tính cách quỷ dị năm xưa.

.

Bạch Ngọc Đường hỏi Trần Mật, "Cậu có đầu mối gì với quả bom này không?"

Trần Mật nói, "Tôi nhớ vụ án ba năm trước khâu hoàn tất có phần qua loa. Lúc tạm thời rời khỏi cương vị công tác, có một lần tôi đi chỉnh lý lại kho hàng, thì phát hiện chút đầu mối." .

Trần Mật nói, rồi đưa tay chỉ cho Giẻ Lau một căn phòng cách đó không xa.

Giẻ Lau nhảy khỏi sô pha, quen thuộc chạy tới đẩy cửa phòng, cắn vào tay cầm của một cái rương, lôi nó ra.

Cái rương được lôi ra còn lớn hơn cả Giẻ Lau, Tần Âu liền đến gần giúp nó, không khỏi kinh ngạc, "Thật nặng."

"Chỉ có Giẻ Lau mới di chuyển được." Trần Mật cười.

"Sao không chia nhỏ ra nhiều cái rương khác a?" Tần Âu giúp Giẻ Lau kéo về phía bên này.

Bạch Ngọc Đường khẽ nhíu mày, nhìn Trần Mật, "Để bảo vệ sao?" .

Trần Mật nở nụ cười, "Ừ."

Chờ cái rương đến được trước mắt mọi người, Trần Mật mở khóa ra ...

Mọi người nhìn thoáng qua, Tần Âu cũng quan sát, "Chà, khóa thật phức tạp nha." .

Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu nhìn nhau, chỉ có chuyên gia bom đạn mới có thể làm cho cái khóa phức tạp như vậy.

Lúc Trần Mật mở cái rương ra, bên trong là các loại phế liệu.

"Oa, một đống gì vậy? !" Lão Trần bất lực, "Sao con lại để mấy thứ này trong nhà a?"

Trần Mật cười cười, "Những cái này đều tìm được trong một nhà kho."

Triển Chiêu hiếu kỳ, "Nhà kho nào?"

"Ba tôi trước khi chết có liên lạc với tôi, ông ấy liên tục gửi cho tôi vài cái chìa khóa, những cái khác đều là bất động sản ở bên ngoài của ông ấy, tôi đều giao cả cho Tòa án để bồi thường thiệt hại của những ngân hàng do ông ấy trộm cướp hồi đó gây nên. Chỉ có mỗi cái kho này tôi không nhắc đến với ai, đó là nơi lưu trữ rất nhiều phế liệu và một ít văn kiện tư liệu của ông ấy."

Sau khi Trần Mật lấy toàn bộ mấy thứ đồ sắt nặng chịch bên trong ra, có thể thấy phía dưới còn có một cái hộp nhỏ.

Tần Âu nghiên cứu đống đồ sắt một chút, "Những thứ này đều là linh kiện bom."

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường hiểu rõ, cha ruột của Trần Mật, có thể nói đạo tặc thế kỉ Trần Hưng Long, là một chuyên gia chế tạo bom. Không biết có phải di truyền hay không, Trần Mật cũng rất hứng thú với các loại bom. Tuy rằng đều là chuyên gia phá bom, kỹ thuật phá bom của Trần Mật không bằng Tần Âu, nhưng trên phương diện chế tạo bom, ngay cả Tần Âu cũng nói Trần Mật là giỏi nhất. Đây cũng là nguyên nhân khiến việc kinh doanh thuốc nổ của Trần Mật thành công như vậy, so sánh ra, đúng là tạo bom thích hợp với hắn hơn là phá bom.

Trần Mật lấy từ trong đó một quyển nhật ký viết tay đã cũ lắm rồi, lật ra một trang nào đó rồi đưa cho Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đọc, "Đây là nhật ký khi còn trẻ ba ba tôi viết về cách chế tạo bom, trong đó thì có bản vẽ phẳng của loại bom này."

"Những thứ ba tôi lưu lại, cũng hai năm trở lại đây tôi mới có tâm tình để nghiên cứu tỉ mỉ một chút." Trần Mật nói, "Loại bom này có hướng dẫn chế tạo rất chi tiết, còn kèm theo một phương pháp phá giải rất hiếm thấy."

Tần Âu xem rất tỉ mỉ, rồi khẽ nhíu mày, nhìn Trần Mật.

Trần Mật cười cười, hỏi anh, "Có vấn đề gì?"

Tần Âu hoang mang hỏi, "Không cảm thấy kỳ quái sao?"

Trần Mật gật đầu, "Là rất kỳ quái, vì thế tôi mới nghi hoặc." .

"Vấn đề gì thế?" Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường nghe mà chẳng hiểu, bom không nằm trong lĩnh vực nghiên cứu của hai người họ, Từ Liệt ở một bên càng phiền muộn, rất muốn xáp vào nhìn, nhưng Giẻ Lau kia hết lần này tới lần khác đặc biệt cảnh giác trừng cậu ta, cậu ta mà tới gần một chút thôi, Giẻ Lau sẽ nhe răng "grừ grừ" ngay lập tức.

Từ Liệt ôm đệm xị mặt —— con chó này thật là, chẳng dữ với ai chỉ dữ với mình.

Lão Trần ở bên cạnh múc thêm cho cậu ta một chén canh, ý là —— uống đi, đừng dây vào chuyện của SCI làm gì, lần nào cũng có thật nhiều biến thái.

"Phương pháp hóa giải này là sai lầm." Tần Âu trả lời Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường. .

Hai người ngẩn người, nhìn sang Trần Mật. .

Trần Mật gật đầu, "Hơn nữa là sai lầm rất rõ ràng, cho dù là người mới vào nghe cũng có thể nhìn ra, nhưng người thường đương nhiên không phát hiện được liễu, nếu chiếu theo cách này phá bom, sẽ khiến nó nổ." .

Triển Chiêu lại lật xem những trang khác, "Là bản thân nhật ký này có nhiều sai lầm, hay chỉ có cách phá loại bom đó?"

"Nhật ký của ba ba tôi được viết khá cẩn thận." Trần Mật nói, "Nếu đã có sai sót, ông ấy sẽ sửa lại." .

Nói rồi, Trần Mật lật ra vài tờ, bên trên có vết xóa đi sửa lại rất rõ ràng, đúng là có rất nhiều lần sửa chữa và đánh dấu rất tỉ mẩn.

"Loại sai lầm này không phải thứ một cao thủ sẽ phạm phải." Tần Âu cũng lắc đầu.

"Nói như vậy, ba cậu năm đó là cố ý viết sai cách phá quả bom này?" Triển Chiêu hỏi.

Trần Mật gật đầu, "Lúc trước tôi cũng nghĩ như vậy, nhưng vẫn chưa tỉ mỉ nghiên cứu." .

"Vậy rốt cuộc câu này có ý nghĩa gì?" Bạch Ngọc Đường nhìn thấy phía dưới cùng còn có một dòng chữ, đặc biệt dùng bút highlight tô lên.

Câu quan trọng được Trần Hưng Long đánh dấu lại là —— F thường dùng, phải cẩn thận F.

"Phải cẩn thận F?" Bạch Ngọc Đường hỏi Trần Mật, "Có ẩn ý gì sao?" .

Trần Mật lắc đầu, "Chưa từng nghe ông ấy nhắc đến, ông ấy cũng không nói với tôi nhiều lắm, ngoại trừ cho tôi biết tôi có ông nội và một em gái, sau này lớn lên phải chiếu cố họ, thì hầu như không nhắc đến chuyện của bản thân."

Lão Trần buông chén trà, "Tên súc sinh đó, nhớ đến lại thấy tức!" .

Từ Liệt vỗ vỗ lưng ông cụ, an ủi —— quên đi quên đi, nghĩ thoáng chút a.

"Từ Chuẩn và Trình Mộc cậu đều quen sao?" Bạch Ngọc Đường hỏi.

Trần Mật nhíu mày suy nghĩ một chút, lắc đầu, "Từ Chuẩn tôi biết, vì đã điều tra vụ án có liên quan đến hắn, nhưng Trình Mộc chắc chắn tôi không quen."

Hỏi lại mới rõ, những gì Trần Mật biết cũng có giới hạn.

Lúc này, Lạc Thiên tới, báo cáo với Bạch Ngọc Đường rằng mọi chuyện đã hoàn thành thỏa đáng. .

Bạch Ngọc Đường liền đưa Triển Chiêu và Tần Âu đi, để bảo đảm an toàn của Trần Mật, anh để lại vài viên cảnh sát để bảo hộ.

Bạch Ngọc Đường hỏi Trần Mật có thể mang cái rương kia đi không, Trần Mật tỏ ý không thành vấn đề, "Nhưng mà nặng lắm, cần có vài người ..."

Hắn nói chưa nói xong, Lạc Thiên đã đưa một tay tới nhấc nó lên, dễ dàng rời khỏi.

Từ Liệt và lão Trần há to miệng, mgay cả Giẻ Lau cũng nghiêng đầu nhìn theo bóng lưng Lạc Thiên.

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường tạm biệt mọi người, trước khi đi, Triển Chiêu còn ôm Giẻ Lau chụp chung một tấm hình. Giẻ Lau hình như rất thích Triển Chiêu, về phần nguyên nhân —— cũng không rõ lắm.

Từ Liệt hai lần có ý đồ xoa đầu Giẻ Lau, đều bị nó trừng cho thu tay về, cậu ta ôm tấm đệm xoắn xuýt —— sao lại dữ với mỗi mình a!

Lão Trần cũng buồn bực, "Giẻ Lau nhà chúng tôi vốn rất hiền lành, sao lại ghét mỗi mình cậu? Cậu là kẻ xấu đúng không?"

Từ Liệt há to miệng liên tục lắc đầu.

Trần Mật vừa xử lý văn kiện, vừa chậm rãi phun ra một câu, "Chó rất mẫn cảm, có thể trên người cậu dính mùi gì nó ghét, đi thay đồ xem."

Từ Liệt tự ngửi ngửi, không có mùi gì a... .

Đơn giản tắm rửa thay đồ rồi chạy ra, Từ Liệt vừa định ôm Giẻ Lau, ai ngờ Giẻ Lau há mồm cắn ống quần cậu ta, dọa cậu ta nhảy tọt lên trên sô pha. .

Trần Mật lắc đầu —— Đại Minh tinh cũng vô dụng, chó đâu chỉ thích vẻ bề ngoài.

Bạch Ngọc Đường lái xe quay về cảnh cục, trên đường đi nhận được điện thoại của Triệu Hổ, "Đội trưởng a, các anh lên bằng cửa sau của bãi đỗ xe ngầm ấy, đừng đi cửa trước, ký giả đông nghẹt đó!" .

Triển Chiêu khó hiểu, "Cửa cảnh cục vì sao lại có nhiều ký giả như vậy?" .

"Đều do Từ Liệt a!" Triệu Hổ nói một cầu, Từ Liệt ở tận trong nhà Trần Mật bỗng ngửa mặt hắt xì một cái.

Lão Trần và Giẻ Lau đều ghét bỏ nhìn cậu ta —— có bệnh thì nhanh đến bệnh viện đi tên sao chổi này, không được lây cho Trần Mật đâu!

Từ Liệt từ lúc chào đời tới nay lần đầu tiên biết được cảm giác bị ghét bỏ.

"Có quan hệ gì với Từ Liệt?" Bạch Ngọc Đường không hiểu.

"Thằng nhóc Từ Liệt đó gần đây rất nổi tiếng, xung quanh nhà toàn ký giả với paparazzi. Lần trước vụ thây khô tìm tới tận cửa rầm rộ lên, càng có thêm paparazzi theo dõi cậu ta. Lúc cậu ta với các anh đi tới nhà Trần Mật, có ký giả bám gót, sau đó đội đặc công xuất động càng làm to chuyện lên ... Đám ký giả đó cũng không biết sao thần thông như vậy, lấy được cả băng ghi hình ở bãi đỗ xe." Triệu Hổ ồn ào, "Cảnh đội trưởng anh lột da thây khô đã bị đăng lên mạng rồi."

"Lại nữa?" Bạch Ngọc Đường bó tay, "Sao con người dạo này có cái gì cũng đưa lên mạng hết vậy?"

Triển Chiêu vội lấy ipad ra coi đoạn clip, "Chậc chậc! Màn hình bị mấy dòng 'a a a a' chiếm hết chỗ rồi, chẳng thấy được dáng vẻ anh dũng của đội trưởng Bạch đâu nữa!" .

Bạch Ngọc Đường không nói gì, tiếp tục lái xe. .

Triển Chiêu đang xem clip thì điện thoại chợt "meo meo" một tiếng. .

Ấn mở ra, là Triệu Tước gửi tin nhắn tới, hiển nhiên ông ta cũng đã xem được đoạn clip —— mấy nhóc dạo này đang theo vụ gì á, siêu thú vị nha!

Triển Chiêu hỏi lại ông ta —— đúng là rất thú a, chú có muốn đến không?

Câu trả lời của Triệu Tước có chút bất đắc dĩ —— ta cũng muốn a, nhưng không dứt ra được.

Triển Chiêu hiếu kỳ —— chú bận gì á?

Triệu Tước gửi sang một biểu cảm chặn môi —— bí mật.

Triển Chiêu bất đắc dĩ, suy nghĩ một chút, lại hỏi ông ta một câu —— chú có biết "F" là gì không?

Triệu Tước nhắn lại —— chưa từng nghe qua a, ta giúp nhóc hỏi, kiểu gì cũng có người biết. .

Triển Chiêu cất điện thoại đi, nhíu mày, "F..." .

Đang nghĩ ngợi, điện thoại của Bạch Ngọc Đường vang lên.

Triển Chiêu thuận lợi lấy ra, phát hiện là cục trưởng Bao gọi tới, liền ấn loa ngoài, "Cục trưởng ..." .

"Các cậu đến đâu rồi?" Giọng nói của Bao Chửng nghe qua có chút áp lực, không giống với ngữ điệu khi như vừa bắt được hung thủ, vụ án xuất hiện tia sáng mới, đừng nói lại xảy ra chuyện gì chứ?

"Sao vậy ạ?" Bạch Ngọc Đường hỏi.

"Gần công viên trò chơi." Bao Chửng ngữ điệu âm trầm, "Thây khô lại xuất hiện."

Bao Chửng đã nói hết lời, đầu dây bên này vẫn chẳng có chút động tĩnh, im lặng khoảng 3s, mọi người đồng thanh, "Cái gì? !"

"Công viên trò chơi ..." Bạch Ngọc Đường hỏi, "Là cái công viên trò chơi lớn nhất vùng ngoại thành Tây Nam ạ?"

"Đúng vậy." Bao Chửng gật đầu, "Xem ra thây khô không chỉ có một người, Trình Mộc bây giờ vẫn còn bị giam ở cảnh cục."

Bạch Ngọc Đường nhíu mày, "Gần công viên trò chơi có cái gì?" .

"Trung tâm nghiên cứu." Triển Chiêu đột nhiên nói. .

"Trung tâm nghiên cứu gì?" Tất cả mọi người hiếu kỳ. .

"Trung tâm nghiên cứu khảo cổ a." Triển Chiêu nhắc nhở, "Bánh xe Đức Phật nếu được vận chuyển thành công, hẳn sẽ được phân tích ở đó, toàn bộ nghiên cứu hẳn cũng tiến hành ở đó."

________________________________________

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:

Chủng loại của Giẻ Lau nhà Trần Mật: khả mông khuyển, còn gọi là chó chăn cừu Hungary, tục xưng chó lau nhà, chi tiết cụ thể má xin kiếu.

Để cho mọi người có cảm thụ trực quan xem vì sao lại gọi là "chó lau nhà", đính kèm theo tấm hình nè ( nguồn từ internet )

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #sci#đam