Hàm răng trống (21-23)
Chương 21: quân cờ bạo liệt
Hai anh em Tạ Thiên Lãng và Tạ Thiên Thành đồng thời xuống địa ngục, nhưng không có nghĩa là vụ án sẽ kết thúc.
Có một số việc thú vị như vậy đấy, rõ ràng là chủ mưu đã chết, nhưng vụ án vẫn còn tiếp tục, bởi vì Tạ Thiên Thành vẫn còn để lại những ba quân cờ.
Trước đó, một là Lý Duệ, một là Vương Duyệt, hai người đều tạo ra phiền phức tương đối lớn, người nhà của SCI hầu như đều bị liên lụy, tay Triển Chiêu bị thương, thế nhưng ba quân cờ còn lại thì chẳng thấy tung tích đâu.
Sau khi mọi người trở lại SCI, Bao Chửng thở dài một hơi, xoa xoa cái bụng đã bắt đầu đau.
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường theo ông vào trong phòng làm việc, oán thầm giờ bị mắng là cái chắc rồi.
Bao Chửng trái nhìn Triển Chiêu, phải nhìn Bạch Ngọc Đường, lắc đầu, "Hai cậu chuẩn bị làm gì nữa?"
Bạch Ngọc Đường vô thức nhìn Triển Chiêu, Triển Chiêu quay mặt đi chỗ khác, ý là —— cậu là đội trưởng mà, cậu nghĩ cách đi~~
Bạch Ngọc Đường không thể làm gì khác hơn là trả lời Bao Chửng, "Bọn cháu tìm được một cái máy tính đã được mã hóa trong phòng bệnh của Tạ Thiên Thành, Tương Bình đang phá mật mã, có thể sẽ có đầu mối. Mặt khác còn một ít tài liệu văn kiện, Bạch Trì đang xem. Vụ án từ đầu đến giờ có thể có đầu mối gì đó bị bỏ sót, bọn cháu cần chỉnh lý lại đã."
Triển Chiêu gật đầu với Bạch Ngọc Đường, ý là —— đúng chỗ rồi đó!
Bao Chửng thở dài, "Trong khoảng thời gian này các cậu hành động theo nhóm cho tôi, phải thật cảnh giác, mặt khác..." Bao Chửng nhìn Triển Chiêu.
Triển Chiêu nhìn đi chỗ khác.
"Cậu quay lại đây cho tôi!" Bao Chửng trừng anh.
Triển Chiêu tâm không cam lòng không muốn quay đầu lại nhìn Bao Chửng.
"Cậu đã cứu Triệu Tước một lần đúng không?" Bao Chửng hỏi.
Triển Chiêu nhún vai.
"Sau đó cậu còn chỉnh chết Tạ Thiên Thành đúng không?" Bao Chửng hỏi tiếp.
Triển Chiêu mở to hai mắt kháng nghị —— tự lão ta đi tìm chết chứ bộ.
Bao Chửng phất tay, "Mặc kệ thế nào, dù sao cậu ta cũng thiếu cậu hai cái ơn, kêu cậu ta trả cậu đi!"
Triển Chiêu chớp mắt, "Làm thế nào được ạ?" Sau đó nhanh trí nghĩ ra, vỗ tay một cái, "Có thể bắt ông ta nói ra chuyên năm đó ..."
"Có cái đầu cậu ấy!" Bao Chửng cảm thấy dạ dày có vẻ đau hơn, "Cậu nghĩ xa chút cho tôi nhờ, việc cấp bách là tóm được ba quân cờ kia a!"
Triển Chiêu bất lực, "Vậy Triệu Tước có thể giúp được gì chứ?"
Bao Chửng trắng mắt liếc sang, nói thầm một câu, "Nhóc con đúng là nhóc con."
"Gì ạ?" Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường nghe không hiểu.
Bao Chửng vươn ba ngón tay lên, "Ba quân cờ."
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường gật đầu.
Bao Chửng khẽ nhướn mày, "Bắt Triệu Tước ít nhất phải tìm ra hai."
Triển Chiêu nhíu mày, "Sao phải bắt ông ta tìm, cháu cũng tìm được mà."
Bao Chửng nhìn Triển Chiêu, thở dài, "Có vài thứ, cậu ta có thể, cậu thì không.
Bạch Ngọc Đường lập tức túm lấy tay áo của Triển Chiêu để con mèo nọ không xông lên. Anh bất đắc dĩ nhìn Bao Chửng, nói vậy chẳng khác nào thúc giục con mèo này xù lông a.
Triển Chiêu bất mãn liếc Bao Chửng.
Bao Chửng nhìn trời, "Bình tĩnh một chút, cậu ta già hơn cậu nhiều, đương nhiên có một số việc cậu ta đã làm còn cậu thì chưa a."
Triển Chiêu bình tĩnh lại một chút.
"Nói cách khác, là cậu ta hiểu rõ Tạ Thiên Thành, cậu có không?"
Triển Chiêu đã bình tĩnh lại hoàn toàn, hỏi lại, "Ý của chú là, ông ta có thể cung cấp đầu mối cho bọn cháu? Ví dụ như một ít kinh nghiệm..."
Bao Chửng gật đầu, "Chứ không cậu cho là gì?"
Triển Chiêu ngó chỗ khác.
Bạch Ngọc Đường lắc đầu.
Lúc này, điện thoại của Bạch Ngọc Đường rung lên, lấy ra nhìn thì thấy tin nhắn Triển Khải Thiên gửi sang —— phá án xong đến bệnh viện thăm mẹ hai đứa đi, Triển Chiêu nhân tiện đổi thuốc cũng được.
Bạch Ngọc Đường lắc lắc cái điện thoại nhìn Bao Chửng.
Bao Chửng gật đầu, không quên dặn hai người, "Cẩn thận một chút, nhắc thủ hạ của các cậu nữa, mau chóng bắt ba quân cờ kia đi!"
"Rõ."
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường rời đi.
Đóng cửa lại, Triển Chiêu vuốt cằm, "Ông ấy thế mà lại không mắng nha, tôi tự quyết định để Tạ Thiên Thành chết không nhắm mắt cũng không chịu đàm phán, ông ấy lại không bắt tôi đi cọ WC!"
Bạch Ngọc Đường túm lấy tay anh, "Đi thôi, nên bệnh viện đổi thuốc, tiện thể thăm hai mẹ."
"Ừ..." Triển Chiêu bị Bạch Ngọc Đường túm ra ngoài, sau đó hình như nhớ ra cái gì liền kéo người lại, "Chờ một chút."
...
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường trở lại phòng làm việc, thì thấy nhóm Triệu Hổ Mã Hán đang đi ra liền hỏi, "Mọi người cũng đến bệnh viện hả?"
Mọi người gật đầu.
Vì vậy, Bạch Ngọc Đường phân người thành hai nhóm, ai đến bệnh viện thì cùng đi, ai không đến bệnh viện cũng không được về nhà, phải qua biệt thự của Bạch Cẩm Đường, ở đó an ninh tương đối nghiêm ngặt.
Tất cả mọi người xuống lầu, Bạch Ngọc Đường lái xe rời khỏi cục cảnh sát.
Triển Chiêu dựa vào cửa sổ xe, nhìn tòa nhà cảnh cục sáng đèn lộng lẫy ... Phòng làm việc trên tầng 14 của Bao Chửng cũng đang sáng đèn.
Triển Chiêu bỗng có chút cảm khái, Bao Chửng bao nhiêu năm trời chẳng chịu kết hôn, cứ cô đơn lẻ bóng mỗi ngày chỉ đến đến đi đi mỗi nhà và cảnh cục, tuy rằng ngồi lên vị trí cục trưởng rất oai phong, nhưng mà ...
Triển Chiêu đang miên man suy nghĩ, đột nhiên nghe thấy một tiếng nổ lớn.
Bạch Ngọc Đường thắng gấp, Triển Chiêu ngẩng lên thấy bên trong phòng làm việc của Bao Chửng có hỏa quang bùng ra, xung lượng cường liệt làm thủy tinh vỡ tan nát bấy. Bụi thủy tinh như những giọt mưa thi nhau rơi xuống đất ...
Triển Chiêu nhìn chằm chằm vào đống bụi thủy tinh phủ trên mặt đất, Bạch Ngọc Đường mở cửa xe chạy ra ngoài, hai chiếc xe chạy cùng cũng ngừng lại. Chúng cảnh viên SCI đều chạy cả về phía tòa nhà, trong khi những nhân viên khác đều vội vã chạy khỏi đó.
Triển Chiêu sửng sốt một lúc lâu rồi mở cửa xe đi xuống, đứng ở dưới tòa nhà cảnh cục, ngửa mặt nhìn lửa và khói đen bốc lên từ phòng làm việc của Bao Chửng, tiếng báo nguy bén nhọn của đống xe cộ xung quanh làm anh thấy thật ầm ĩ, thật phiền phức.
Đúng lúc này, cảm giác có gì đó cứng rắn, lại lạnh như băng dí vào gáy mình.
"Không được nhúc nhích."
Triển Chiêu không nhúc nhích thật, cũng không có chút phản ứng nào, làm cho kẻ kia có phần hoài nghi không biết anh đã nghe được lời đe dọa của gã chưa.
Tên đó tiếp tục, "Không ngờ còn có thu hoạch ngoài ý muốn, thực sự là kinh hỉ a."
Triển Chiêu chậm rãi xoay người, thấy trước mắt là một người đàn ông khoảng 30 tuổi, mặc áo sơ mi ca rô, đầu đội mũ lưỡi trai, trông khá bình thường.
Nhưng Triển Chiêu nhận ra gã, đó là một cảnh viên trong cục cảnh sát, công tác cũng nhiều năm rồi.
Gã có chút thần kinh giơ súng nhìn chằm chằm vào Triển Chiêu cười, "Bạch Ngọc Đường dĩ nhiên lại để mày lại một mình, quả nhiên giết chết Bao Chửng là phương pháp trực tiếp nhất làm cả đám chúng mày đại loạn."
Triển Chiêu cùng gã đó trừng nhau một lúc lâu, rồi mới mở miệng phun ra hai chữ, "Ngu ngốc."
Gã hơi sửng sốt, sau đó trong tay chẳng còn gì.
Súng đã nằm trong tay người khác, gã vừa xoay mặt ... đã thấy Bạch Ngọc Đường chẳng biết đứng bên cạnh từ lúc nào, đang cầm súng của gã chỉ vào gã.
Người nọ nhíu mày nhìn Bạch Ngọc Đường.
Đồng thời, xung quanh bị những người khác trong SCI bao vây.
Mọi người chạy vào trong cảnh cục nhưng không lên lầu, toàn bộ bị Bạch Ngọc Đường gọi lại, chạy vòng trở về.
Đương nhiên, Bạch Ngọc Đường đã thông báo cho mọi người biết Bao Chửng không có việc gì, bởi vậy biểu cảm của mọi người lúc này dịu đi không ít.
Lạc Thiên còng tay gã cảnh sát kia lại.
Triển Chiêu đi lướt qua gã, mở cốp sau xe Bạch Ngọc Đường ra.
Bao Chửng từ trong đó ngồi dậy, lúc trèo ra còn cảm khái, "Xe thể thao có khác a, cốp sau cũng rất thoải mái, lại không có mùi khó ngửi a."
Kỳ thực lúc này ngoại trừ Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường ra, những người khác trong SCI đều có chút mờ mịt.
Triệu Hổ vỗ chân, "Mẹ nó, dọa ông thiếu chút nữa đánh cả rắm."
Ngay cả Công Tôn và Bạch Cẩm Đường cũng thay đổi sắc mặt lần đầu tiên trong đời.
Triệu Trinh vừa lau nước mắt cho Bạch Trì đang khóc nhè bên cạnh, vừa khó hiểu nhìn Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường, kỳ thực tất cả mọi người đều cho rằng Bao Chửng còn ở trong phòng làm việc, đến tột cùng là chuyện gì xảy ra?
Lúc này, một chiếc xa chạy tới gần.
Triệu Tước và Bạch Diệp xuống xe, hai người vốn chờ ở nhà giam đặc biệt, hình như có gì cần nói với Phó Mẫn và Murat, lúc trở về, từ xa đã thấy cảnh cục xảy ra chuyện, từ phòng làm việc của Bao Chửng không ngừng bốc ra khói đen.
Bạch Diệp nhíu mày, "Bao Chửng không biết có bị sao không."
Triệu Tước lại rất bình tĩnh lật tờ tạp chí trong tay, không nhanh không chậm đáp, "Con mèo kia nhanh tay thật, phỏng chừng đã tóm được quân cờ thứ ba rồi."
Tới cửa cảnh cục, quả nhiên, Bao Chửng bình yên vô sự, mà nhóm Triển Chiêu cũng bắt được một người, kế hoạch hoàn mỹ.
Cảnh cục lúc này là một mảng hỗn loạn, mọi người đã tự rút lui hết, không hề có cảnh viên nào bị thương.
Nhân viên phòng cháy chữa cháy chạy tới dập lửa, uy lực của vụ nổ vừa phải, cũng không gây hại đến kết cấu chỉnh thể của tòa nhà, tuy nhiên cũng phải sửa sang lại đôi chỗ, nhất là phòng làm việc của Bao Chửng.
Tần Âu quan sát chất nổ một chút, là giấu phía dưới ống đựng bút ngay trước mặt Bao Chửng, bom rất nhỏ, rất tiên tiến, giống với loại bom mới tịch thu được gần đây.
"Có thể là lén trộm từ khâu đệ trình vật chứng." Tần Âu gọi điện thoại cho Vương Bá, một lát sau, Vương Bá tự mình chạy qua, nói trong đống bom mới thu được từ một vụ án bị thiếu mất một quả.
Mọi người SCI bình phục lại tâm tình, một lần nữa leo lên lầu, người của khoa giám định từ trong phòng ôm ra một con gấu bông màu đen to đùng bị nổ cho lòi hết cả bông, hoang mang nhìn mọi người.
"A! Con Barney mà Dương Dương mua tặng này!" Bạch Trì đau lòng chạy tới ôm lấy con gấu bị nổ cho tan nát, "Thật thảm a."
Mọi người nhìn Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường, ý là —— ai đó giải thích chút gì được không a?
Trở lại phòng làm việc SCI, Triển Chiêu khẽ ho khan một tiếng, nói, "Mọi chuyện là thế này ..."
Muốn rõ ràng thì phải kể lại từ lúc Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường ra khỏi phòng làm việc của Bao Chửng.
Ngay lúc Triển Chiêu vỗ ngực cảm thán sao lần này Bao Chửng không bắt mình đi cọ WC, trong đầu anh bỗng hiện lên một ý niệm.
Gia quyến của toàn bộ SCI đều bị tập kích, trừ một người, đó là Bao Chửng!
Tiền đề để SCI có thể độc lập phá án chính là sự tồn tại của Bao Chửng, đội tinh anh này nằm dưới sự chỉ huy trực tiếp của cục trưởng nếu Bao Chửng mất đi, thì nền tảng tồn tại của SCI đã bị dao động tuyệt đối.
Vì vậy...
Triển Chiêu đang bị Bạch Ngọc Đường lôi kéo đến bệnh viện đột nhiên nói "Chờ một chút" ... rồi quay lại, một lần nữa mở cửa phòng làm việc của Bao Chửng.
Triển Chiêu nhìn ra phía cửa sổ, thấy cửa chớp đóng.
Vì thế, Triển Chiêu ngồi chồm hổm xuống, bắt đầu tìm loanh quanh.
Bao Chửng khó hiểu nhìn theo.
Chỉ thấy Triển Chiêu áp sát vào cái tủ dựng bên tường rồi mở ngăn kéo ra ... Quả nhiên, con gấu bông màu đen tên Barney lúc trước Dương Dương tặng cho Bao Chửng đang ở trong.
Đó là Dương Dương trong một lần đi công viên trò chơi với Lạc Thiên và Mã Hân mua được.
Ngày đó bọn họ đi dạo quanh một vòng quanh công viên trò chơi, đi đến trước máy chơi game Đại Lực Sĩ, Lạc Thiên một búa đập được kỷ lục luôn, vì thế đạt được phần thưởng là một chú gấu Barney rất cao to, có màu vàng, màu nâu và màu đen.
Dương Dương ôm lấy con màu đen rồi hỏi Lạc Thiên và Mã Hân, "Giống ông Bao đúng không ạ?"
Mã Hân lúc đó không nhịn được, cười đến mức ngồi thụp xuống đất cả ngày không đứng dậy nổi.
Dương Dương đeo cho chú gấu một cái nơ con bướm màu hồng, ngày hôm sau ôm đến cảnh cục, tặng cho Bao Chửng.
Bao Chửng dở khóc dở cười nhận lấy chú gấu nọ, đặt ở trong phòng làm việc.
Vốn vẫn đặt trong góc phòng, đối diện với mình, nhưng ai vào cửa cũng hỏi một câu, "A, cục trưởng Bao mua gương lúc nào thế?"
Đặc biệt có một ngày Triển Chiêu nhìn chằm chằm vào nó rồi cười đủ một tiếng đồng hồ, Bao Chửng tức tối nhét chú gấu vào trong ngăn tủ. Nhưng hiển nhiên ông rất thích con gấu này, vẫn thường xuyên mở tủ ra nhìn.
Triển Chiêu ôm chú gấu ra rồi vẫy vẫy Bao Chửng, bắt ông khom lưng đi qua.
Bao Chửng chẳng hiểu gì nhưng vẫn làm theo, Triển Chiêu đặt con gấu bông lên ghế, sau đó để Bao Chửng xuống lầu, trốn vào trong cốp sau ô tô của Bạch Ngọc Đường.
Sau đó, Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường trở lại phòng làm việc, rồi ... Những chuyện kế tiếp xảy ra.
Triển Chiêu ôm con gấu bông bị nổ tanh bành, có chút yêu thương, "Ai nha, tự nhiên lại thủng to như vậy, vốn tưởng chỉ là vài phát súng ngắm các loại thôi chứ, chú làm thế thân vất vả rồi."
Bao Chửng khóe miệng giật giật —— thì ra con gấu đó để làm thế thân cho mình hả.
Triển Chiêu suy nghĩ một chút rồi đặt con gấu ngay ngắn lên bàn, sau đó mọi người trong SCI nghiêm cẩn cúi người ba lần.
Bao Chửng tức giận rống lên, "Chơi đủ chưa!!! Không được làm mấy trò quái đản này nữa!!!"
Bạch Ngọc Đường vẫn có chút hiếu kỳ hỏi Triển Chiêu, "Sao cậu biết quân cờ này sẽ lập tức hạ thủ lên cục trưởng Bao?"
Triển Chiêu đưa tay gõ đầu, "Đổi phương thức tư duy a."
Bạch Ngọc Đường ngẩn người, sau đó nhướn mày, "Câu nói kia của cục trưởng Bao kích thích cậu hả?"
Triển Chiêu "hứ" một tiếng.
Mọi người hiếu kỳ hỏi Bạch Ngọc Đường, "Nói gì cơ?"
Bạch Ngọc Đường cười mà không nói, có lẽ là câu, "Triệu Tước được cậu thì không..." các loại của Bao Chửng đã khiến Triển Chiêu thay đổi sang góc nhìn của Triệu Tước để suy nghĩ. Triệu Tước và đám Tạ Thiên Thành, Tạ Thiên Lãng đều rất quen thuộc, thân phận của những người đó là quân cờ, mà đồng dạng, trong mắt bọn họ, mọi người cũng đều là quân cờ... Nếu muốn quân cờ di chuyển thì nhất định phải hạ xuống một chỉ thị thật rõ ràng.
Nói cách khác, cái chết của Tạ Thiên Thành tuyệt đối là một loại chỉ thị! Hắn chết, vì thế quân cờ thứ ba bắt đầu hành động, đơn giản thế thôi.
Bạch Ngọc Đường cầm lấy tư liệu thân phận của cảnh viên nọ Tương Bình vừa tra cho, nói với Triển Chiêu, "Đến phòng thẩm vấn thôi."
Triển Chiêu vui vẻ gật đầu rời đi, lúc lướt qua Triệu Tước còn vươn tay vỗ vai ông ta, cười cười, "Còn hai người đó, cơ hội để thể hiện của ông không còn nhiều đâu."
Nói xong, mỹ mãn theo Bạch Ngọc Đường đi thẩm án.
Mọi người rõ ràng thấy Triển Chiêu y hệt một con mèo đắc thắng, đuôi cũng dựng thẳng lên, đủng đỉnh đi về phía trước. Nhìn sang Triệu Tước, quả nhiên... Tước gia cười nhạt một tiếng, sờ sờ cằm, "Con mèo đắc ý."
Đứng trước phòng thẩm vấn, Bạch Ngọc Đường vừa mở cửa cho Triển Chiêu, vừa hỏi anh, "Khích tướng?"
Triển Chiêu cười, "Cục trưởng Bao nói đúng a, có lao động miễn phí dại gì mà không dùng."
Những người khác trong SCI sợ bóng sợ gió một hồi, áp chế được hoảng hốt rồi lập tức chạy đến phòng thẩm vấn nghe ngóng.
Lúc này, Triệu Tước ngoắc ngoắc tay gọi Mã Hán và Triệu Hổ.
Hai người đồng loạt nhìn đi chỗ khác.
Triệu Tước nheo mắt.
Hai người bất đắc dĩ đi tới trước mặt ông ta.
"Đi theo ta." Triệu Tước xoay người, cùng Bạch Diệp ra cửa.
"Đi đâu a?" Mã Hán và Triệu Hổ thắc mắc.
Triệu Tước nhướn mày, "Bắt quân cờ thứ tư."
Hai người giật mình —— quân cờ thứ tư cũng tìm ra rồi sao?!
--------------------
Chương 22: âm mưu
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đứng trước tấm thủy tinh một chiều ngoài phòng thẩm vấn, hảo hảo quan sát gã cảnh sát đang ở trong.
Bạch Ngọc Đường hỏi Triển Chiêu, "Hắn nhìn giống bị thôi miên vậy?"
Triển Chiêu lắc đầu, "Không, hơi thần kinh chút thôi, nhưng có lẽ không bị thôi miên đâu."
Bạch Ngọc Đường gật đầu, "Nói cách khác hắn phạm tội tự phát?"
Triển Chiêu gật đầu, "Ừ, tự phát, thời kỳ phản nghịch ấy mà."
Bạch Ngọc Đường bất lực nhìn Triển Chiêu, Triển Chiêu sờ sờ cằm, "Tên này thoạt nhìn khá là tự mãn đấy, nói không chừng có thể lừa hắn một chút."
Lúc này, ngoài cửa có không ít người xúm vào hóng chuyện, ai ai cũng hiếu kỳ —— người nào, dám cài bom xém chút nữa nổ chết cục trưởng Bao, đây là bất mãn vì tiền lương hay nghỉ phép đây? Hay từng bị cục trưởng Bao phạt cọ WC nên giờ đi trả thù nhỉ?
Bạch Ngọc Đường nhìn trời, rõ ràng cảnh cục vừa bị nổ cho thủng một lỗ, thế mà đám người này lại tám chuyện đến sung sướng như vậy, tình huống kiểu gì đây.
Lúc này, Tương Bình mở cửa tiến vào, đưa cho Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường một phần tư liệu, "Của gã cảnh sát đó."
Bạch Ngọc Đường cầm lấy xem, gã cảnh sát này họ Vương, tên Vương Nghệ, vốn ở trong đội Hình sự, nhưng sau đó xảy ra chút chuyện, bị thương, nên chủ động xin làm văn chức ở khâu chuyển giao vật chứng, súng là gã làm bị thương một đồng sự rồi trộm mất, còn bom là lén giấu trong quán trình xử lý vật chứng trước đây. Vốn tổ phá bom phải tách chất nổ ra trước, nhưng bom kiểu mới này uy lực không lớn lắm, mà tách lại khá khó khăn, nên phải đợi xử lý... Cứ để thế một khoảng thời gian thì gã trộm đi một quả, thực hiện kế hoạch lần này.
Triển Chiêu suy nghĩ một hồi, bỗng nở nụ cười xấu xa.
Bạch Ngọc Đường thấy người trước mắt trưng ra bộ mặt mèo, liền biết cậu ấy đã nghĩ ra cách để đối phó với kẻ bên trong, "Miêu Nhi, cậu chuẩn bị lừa gã thế nào?"
Triển Chiêu vẫy vẫy Bạch Ngọc Đường.
Bạch Ngọc Đường lại gần, Triển Chiêu ghé vào tai anh huyên thuyên một hồi.
Bạch Ngọc Đường ngẩn người, nhìn Triển Chiêu, "Được không?"
Triển Chiêu vươn hai ngón tay —— đương nhiên!
Bạch Ngọc Đường gật đầu, lấy điện thoại ra gọi cho phòng Kiểm soát nói hai câu, sau đó gật đầu với Triển Chiêu.
Triển Chiêu đẩy cửa đi vào phòng thẩm vấn.
Gã cảnh sát nọ bị còng tay ngồi trên ghế, nhìn chằm chằm vào Triển Chiêu, biểu cảm không đoán được.
Thấy Triển Chiêu đi tới đối diện, Vương Nghệ sùng bái nói, "Sao anh biết kế hoạch của tôi?"
Triển Chiêu ngồi xuống, nhàn nhạt đáp lại, "Là tôi hỏi cậu, chứ không phải cậu hỏi tôi, tôi muốn tiết kiệm thời gian." Nói xong, đưa tay ...
"Tách" một tiếng, Triển Chiêu búng tay.
Người nọ khẽ sửng sốt, song song đó, xung quanh một mảnh đen kịt.
Bóng tối bao trùm chưa đầy hai giây căn phòng đã sáng bừng.
Người nọ nhíu nhíu mắt cho thích ứng với sự thay đổi của ánh sáng, chợt thấy Triển Chiêu trước mắt lại búng một cái, sau đó dọn dẹp văn kiện tán loạn trên bàn, mỹ mãn đứng lên.
"Chờ một chút." Người nọ hô một tiếng.
Triển Chiêu đã đi tới cửa, đứng lại ngoảnh đầu nhìn gã, ý là —— muốn gì?
"Anh làm gì vậy?" Người nọ lúc này hình như có chút mờ mịt.
Triển Chiêu ngẩn người, sau đó như là hiểu ra cảm nhận của gã, liền cười thân thiện, "Cảm ơn sự phối hợp của cậu."
Nói xong, mở cửa đi ra ngoài.
"Anh thôi miên tôi sao?" Người nọ há miệng hỏi Triển Chiêu, "Tôi đã nói gì?"
Triển Chiêu nhún vai, "Thứ tôi muốn biết cậu đều nói rồi."
Người nọ mở to hai mắt, không tin nổi nhìn Triển Chiêu, "Thế nhưng tôi chẳng có cảm giác gì cả ..."
Triển Chiêu cười cười, "Đa tạ khích lệ."
"Chờ một chút."
Người nọ lại một lần nữa gọi Triển Chiêu, "Tôi đã nói gì với anh?"
Triển Chiêu có vẻ đã thấy phiền, "Thứ cần nói cậu đều nói rồi, lát nữa sẽ có cảnh sát chính thức bắt giữ vậu, dù sao cậu cũng là cảnh sát, quy trình thế nào hẳn rõ hơn tôi, không cần tôi lặp lại nữa nhé."
"Chờ một chút!" Vương Nghệ dường như có chút sốt ruột, "Cứ thế kết thúc sao?"
Triển Chiêu gật đầu vô cùng phiền chán, "Đúng vậy." Nói xong lại mở cửa.
"Chờ một chút."
Triển Chiêu có chút dở khóc dở cười quay đầu lại nhìn, "Cậu thật không phải dông dài bình thường đâu nha."
"Tôi còn chuyện chưa nói!" Vương Nghệ sốt sắng.
Triển Chiêu nhìn gã, "Không, cậu nói cả rồi." Nói xong, mở tập tư liệu ra, vừa xem vừa nói tiếp, "Cậu liên lạc với Tạ Thiên Thành thế nào, trộm bom ra sao, thế nào thế nào, kích nổ làm sao, đống này đủ phán cậu không dưới 31-32 năm đâu. Hơn nữa cậu còn tập kích đoạt súng cảnh sát, thôi thì chuẩn bị tinh thần ngồi ngốc trong tù nửa đời còn lại đi."
"Vẫn còn hai người!" Vương Nghệ vội vàng mở miệng, "Còn hai người nữa cũng là thủ hạ của Tạ Thiên Thành! Cũng tiếp thu mệnh lệnh và hành động giống tôi."
Triển Chiêu nhìn gã một chút, lắc đầu, "Cậu không biết hai người bọn họ là ai, tôi vừa hỏi rồi."
"Không sai..."
Vương Nghệ thấy Triển Chiêu trợn mắt bất lực nhìn trời, sau đó muốn quay người đi, lại hốt hoảng gọi giật anh lại, "Tôi không biết cụ thể là ai, nhưng tôi biết làm sao để tra ra bọn họ."
Triển Chiêu cuối cùng cũng quăng ý niệm bỏ đi trong đầu, dựa vào cửa nhìn Vương Nghệ, "Cậu muốn hợp tác với chúng tôi?"
"Tôi muốn giao dịch với anh!" Vương Nghệ nói.
Triển Chiêu nhún vai, "Nếu cậu muốn giảm hình phạt thì có chút khó đó."
"Không phải vấn đề giảm hình phạt." Vương Nghệ nghiêm túc nói, "Tôi muốn anh thôi miên tôi lại lần nữa!"
Triển Chiêu có vẻ không hiểu lắm, "Hả?"
"Để tôi thấy được toàn bộ quá trình tôi bị thôi miên hồi nãy!" Vương Nghệ dường như rất chấp nhất chuyện này.
Triển Chiêu nhìn gã một hồi, đi trở về bên bàn, đặt xấp tài liệu xuống, tựa người vào bàn, "Vậy cho tôi xem đầu mối cậu cung cấp có giá trị không đã."
Vương Nghệ đáp, "Tuyệt đối có thể giúp các anh bắt được hai người đó."
"Nói nghe một chút." Triển Chiêu nâng cằm.
"Vậy anh đáp ứng rồi?" Vương Nghệ hỏi, "Để tôi thấy được toàn bộ quá trình thẩm vấn vừa rồi chứ?"
Triển Chiêu gật đầu.
"Anh thề đi!" Vương Nghệ nói, "Tôi nói ra, anh lập tức cho tôi xem!"
Triển Chiêu bất đắc dĩ gật đầu, vươn ba ngón tay, "Được, tôi thề."
Vương Nghệ thở dài, "Tạ Thiên Thành là một người rất nhỏ nhen, lão để chúng tôi tham dự hành động, nhưng hai bên không biết lẫn nhau. Song song Tạ Thiên Thành cũng là một kẻ vô cùng đa nghi, lão hợp tác với chúng tôi, không chỉ vì chúng tôi đều có yêu cầu, mà còn vì lão nắm được nhược điểm của chúng tôi."
Triển Chiêu khẽ nhướn lông mày, "Nhược điểm..."
"Tôi cố ý bị thương là để được điều đến phòng vật chứng và phòng tư liệu, muốn thấy trực tiếp những hồ sơ tuyệt mật và những tư liệu về vụ Triệu Tước thôi miên năm đó, cùng với một ít vụ án của của anh." Vương Nghệ nói, "Năm đó khi Tạ Thiên Thành liên lạc với tôi đã thông qua email cho tôi thấy những thứ lão đang nắm trong tay, đó là chứng cứ phạm tội của tôi ... Nội dung email đã được mã hóa, mặt ngoài nhìn chẳng khác nào đống thư rác. Tuy rằng tôi không biết lão liên hệ với những ai, nhưng có lẽ phương pháp cũng giống vậy, vì thế, nếu cao thủ máy tính của các anh đi lục tìm đống email bị mã hóa nói không chừng có thể tìm ra những người còn lại. Tạ Thiên Thành mã hóa bằng một loại số hiệu đặc thù ..."
Đang theo dõi ở bên ngoài, Bạch Ngọc Đường lập tức cầm điện thoại gọi cho Tương Bình nói lại về email và phương thức mã hóa Vương Nghệ vừa tiết lộ.
Tương Bình kêu dễ rồi bắt đầu tìm tòi, rất nhanh...
"Tìm được rồi, sếp!" Tương Bình mở cửa chạy lại, giao cho Bạch Ngọc Đường hai trang tư liệu, "Cả Vương Nghệ, Vương Duyệt, Lý Duệ đều nhận được những email cùng loại, mặt khác còn có hai người khác cũng nhận được, nội dung bên trong bị hủy rồi, đã tra được địa chỉ hòm thư hai người họ hay dùng nhất, thân phận cũng xác định được."
Bạch Ngọc Đường nhìn tờ giấy trong tay, mặt trên có tin tức xác định thân phận của hai người có liên quan, nghề nghiệp và địa chỉ nơi ở.
Bạch Ngọc Đường nhàn nhạt cười cười, gật đầu "Xem ra, quân cờ thứ tư và thứ năm cũng tìm ra rồi, con mèo lần này đánh rất đẹp."
"Đúng vậy, thần tốc nha." Tương Bình gật đầu, ôm cánh tay nhìn Triển Chiêu và Vương Nghệ bên trong, có chút buồn bực, "Em còn tưởng Vương Nghệ sẽ rất mạnh miệng chứ, sao lại phối hợp thế a?"
Bạch Ngọc Đường cũng cảm thấy buồn cười, đưa tay gõ nhẹ vào tấm thủy tinh.
Triển Chiêu nghe được, đứng lên.
Vương Nghệ thấy Triển Chiêu ra cửa lập tức gọi lại, "Này, giao dịch của chúng ta ..."
"A, thiếu chút nữa là quên rồi." Triển Chiêu đi trở lại, nói, "Quá trình vừa rồi tôi thôi miên cậu, là thế này."
Nói rồi, Triển Chiêu đặt tư liệu lên bàn, sau đó búng tay một cái, xong nói về phía tấm thủy tinh, "Tiểu Bạch, tắt đèn."
Bạch Ngọc Đường lại cầm điện thoại gọi cho đồng sự ở phòng Kiểm soát, nhờ bọn họ làm y hệt vừa rồi, tắt điện của phòng thẩm vấn đi, hai giây sau bật lại.
Nhân viên trong phòng Kiểm soát thầm nghĩ SCI này lại bày trò gì đây? Nhưng mà vẫn rất phối hợp.
Chờ hai giây tối thui kết thúc, Triển Chiêu đã thừa dịp tối lửa tắt đèn mở túi tư liệu ra.
Đèn sáng, Vương Nghệ nhìn Triển Chiêu, Triển Chiêu lại duỗi tay búng một cái trước mắt hắn, "Rồi đó, kết thúc."
Vương Nghệ sửng sốt một lúc lâu, sau đó mở to hai mắt, "Anh gạt tôi?!"
Triển Chiêu nhún vai, "Lúc hầu tòa cậu có thể tố cáo tôi."
"Triển Chiêu!" Vương Nghệ rống về phía Triển Chiêu, "Anh không muốn biết tôi hành động thế nào, liên lạc với Tạ Thiên Thành làm sao, rồi ..."
Triển Chiêu nhún vai, "Đáng tiếc, những thứ đó tôi thực sự không có hứng thú, thứ tôi cần cậu đã nói rồi."
Nói xong, Triển Chiêu phất phất tay, "Cảm ơn đã hợp tác." Nói xong, ra ngoài, đóng cửa.
Ở cửa, Tương Bình vỗ tay, "Oa, tiến sĩ Triển, biện pháp thật đê tiện nha! Quả thực là buổi thẩm vấn đại kinh điển."
Triển Chiêu cười tủm tỉm.
Bạch Ngọc Đường xoa xoa đầu anh bày tỏ sự khích lệ.
Triển Chiêu nhận lấy tư liệu về hai người kia, khẽ nhíu mày, vuốt cằm, "Hừm? Sao nhìn quen mắt nha."
"Em cũng cảm giác đã thấy qua ở đâu đó." Tương Bình cũng gật đầu.
Mọi người về tới SCI.
Tương Bình sinh động như thật kể cho mọi người quá trình thẩm vấn của Triển Chiêu, Bạch Trì thì xem tư liệu, "A? Hai người này đều là fan hâm mộ của Thường Ngôn nha!"
"Lại fan của Thường Ngôn?" Triển Chiêu lại có phần khó hiểu, "Sao Tạ Thiên Thành toàn dùng fan của Thường Ngôn vậy?"
Bạch Ngọc Đường chuẩn bị sắp xếp lực lượng đi bắt người, chỉ là sau khi trái phải nhìn quanh thì thắc mắc, "Triệu Hổ với Mã Hán đâu?"
"A, vừa rồi bị Triệu Tước lôi đi rồi." Bạch Trì vừa trả lời xong, Triển Chiêu đã vuốt cằm, "Triệu Tước dẫn bọn họ đi làm gì nhỉ?"
Bạch Trì lắc đầu, biểu thị không rõ lắm.
Chính lúc này, điện thoại của Bạch Ngọc Đường vang lên.
Bạch Ngọc Đường lấy ra nhìn thì thấy trên màn hình là tên Triệu Hổ, lập tức ấn nghe.
Một lát sau, Bạch Ngọc Đường cầm điện thoại, nhìn Triển Chiêu, sau đó cúi đầu, "Khụ khụ."
Triển Chiêu híp mắt nhìn anh, "Gì chứ?"
"À..." Bạch Ngọc Đường thu điện thoại, biểu cảm khó xử.
"Nói nhanh." Triển Chiêu xáp đến bên cạnh anh, "Xảy ra chuyện gì?"
"À... Miêu Nhi." Bạch Ngọc Đường nhìn đồng hồ một chút, "Nên đến bệnh viện thăm mẹ thôi, cậu cũng phải đổi thuốc."
Triển Chiêu chớp mắt mấy cái, nghiêng đầu, "Đổi cái gì a, đi bắt hai quân cờ kia đã."
"Đã bắt được rồi." Bạch Ngọc Đường nói câu này nhỏ đến mức hầu như không ai nghe thấy.
Triển Chiêu ngoáy ngoáy lỗ tai, "Cái gì?"
"Khụ khụ, bắt được người rồi." Bạch Ngọc Đường giục Triển Chiêu, "Đi, qua bệnh viện đổi thuốc, sau đó, đói chưa? Đi ăn luôn."
"Chờ một chút!" Triển Chiêu túm lấy Bạch Ngọc Đường đang muốn dụ dỗ mình, híp mắt nhìn, "Bắt lúc nào? Ai đi bắt?"
Bạch Ngọc Đường nghiên nghiêng đầu, đáp, "À, Triệu Hổ với Mã Hán đi bắt, vừa xong."
Triển Chiêu sửng sốt.
Một bên, Bạch Trì vẫn chưa nắm rõ tình hình lắm, "Hai anh ấy không phải đã theo Triệu Tước ra ngoài rồi sao... A? Lẽ nào Triệu Tước đã biết hung thủ là ai... Ưm."
Bạch Trì còn chưa nói xong, Triệu Trinh vội lấy tay che miệng cậu lại —— Tiểu Bạch Trì à, không gặp anh mèo nhà em dựng hết lông lên rồi à, bớt nói đi a.
Mọi người hai mặt nhìn nhau.
Lạc Thiên nhỏ giọng hỏi Bạch Ngọc Đường, "Là bắt được chỉ một thôi hay cả hai người?"
Bạch Ngọc Đường thấp giọng nói, "Đều bắt được, Triệu Hổ nói, Triệu Tước bắt hai người bọn họ đi theo, vừa chạm mặt hai kẻ kia đã bỏ chạy, cậu ta với Mã Hán bắt được cả, tiến vào nhà lục soát thì thu được một bao lớn thuốc con nhộng, còn có một vài chứng cứ liên quan. Triệu Hổ nói sơ qua về thân phận của bọn họ, chính là hai người điều tra được từ lời khai của Vương Nghệ." Bạch Ngọc Đường lắc lắc tư liệu trong tay.
Mọi người nháy mắt mấy cái, cùng nhau nhìn Triển Chiêu...
Lúc này, Triển Chiêu đang tựa ở bên tường, đầu dán vào tường dụi dụi dụi...
Bạch Ngọc Đường đi qua kéo anh lại an ủi, "Quên đi, gần như tra ra cùng lúc mà, chỉ là ông ta động thủ nhanh hơn chút thôi."
Triển Chiêu oán niệm nhìn Bạch Ngọc Đường —— câu đó mà cậu cũng nói ra miệng được hả ~~
Bạch Ngọc Đường dở khóc dở cười, không thể làm gì khác hơn là túm lấy Triển Chiêu đang định tiếp tục dụi tường, đi đến bệnh viện.
Mà lúc này, Triệu Hổ và Mã Hán đang chỉ huy chúng cảnh viên đưa phạm nhân vừa bắt được đem về, hiện trường bận rộn vô cùng.
Triệu Hổ nhỏ giọng hỏi Mã Hán, "Tiểu Mã ca, anh xem biểu cảm của Triệu Tước kìa."
Mã Hán quay đầu lại nhìn thoáng qua, quả nhiên, Triệu Tước đang cầm điện thoại, chắp tay sau người, miệng cười đến đắc ý ...
Hai người bất đắc dĩ nhìn nhau —— tiến sĩ Triển lúc này chắc đang cào tường quá, cảm giác như có con mèo già đang bắt nạt con mèo con vậy.
"Nhưng mà nói đi nói lại." Triệu Hổ nhìn hai kẻ bị bắt, có dùng cây tre tám đốt cũng không đo được mức độ liên hệ của bọn họ đến vụ án, "Triệu Tước sao biết hai tên đó là những quân cờ còn lại nhỉ?"
Mã Hán đương nhiên cũng không rõ lắm, nhưng thứ anh đang quan tâm lúc này không phải cái đó, mà là ở phía xa xa, Bạch Diệp cầm một tờ báo đưa đến cho Triệu Tước đang tự kỉ xem.
Triệu Tước cầm lấy nhìn thoáng qua, sau đó cười nhạt một cái rồi trả lại cho Bạch Diệp.
Hai người hình như nhỏ giọng nói gì đó với nhau, lúc Bạch Diệp đi lấy xe thì thuận tay quăng tờ báo vào thùng rác.
Sau đó, Triệu Tước quay đầu lại.
Mã Hán cúi đầu hút thuốc, giả vờ không chú ý.
"Này." Triệu Tước kêu hai người một tiếng, "Bọn tôi có chuyện phải đi trước, lần sau so chiêu sẽ cười con mèo kia thối mũi, lần này bỏ qua cho cậu ta đấy." Nói xong, phất phất tay rời đi.
Triệu Hổ cũng vẫy tay với Triệu Tước, biểu thị —— byebye~
Chờ xe của Triệu Tước rời đi, cảnh sát bên này cũng kết thúc công việc, Triệu Hổ vỗ vai Mã Hán, "Đi, về thôi."
Mã Hán đi về phía thùng rác nọ, đưa tay lấy tờ báo Bạch Diệp vừa quăng vào đó rồi chui vào trong xe Triệu Hổ, lật ra xem.
Triệu Hổ lái xe, khó hiểu nhìn anh, "Xem báo làm gì vậy?"
"Vừa rồi Triệu Tước xem tờ báo này xong mới bỏ đi." Mã Hán nói.
"Sao? Bên trong có đầu mối khả nghi gì không?" Triệu Hổ hiếu kỳ.
Mã Hán lật nửa ngày, lắc đầu, "Không có gì bất thường a, chỉ là tờ báo bình thường thôi."
"Về đưa tiến sĩ Triển coi." Triệu Hổ nói, "Triệu Tước ngay cả cơ hội cười nhạo anh ấy cũng bỏ qua, phỏng chừng là chuyện quan trọng."
-------------------------Chương 23: nhân vật thần bí
Triệu Hổ và đồng sự đưa hai "quân cờ" còn lại về SCI.
Trong phòng thẩm vấn, Vương Triều và Trương Long tiến hành hỏi cung, vì chứng cứ phạm tội vô cùng xác thực, nên hai người đều khai báo thành thật.
Hóa ra hai người này cũng là fan hâm mộ của Thường Ngôn, tuy nhiên, đó chỉ là ngụy trang mà thôi.
Mọi người thế mới biết, ban đầu Tạ Thiên Thành nhắm trúng mấy người này, vừa lúc phát hiện Lý Duệ là fan của Thường Ngôn, mà Vương Duyệt lại có nhân cách phân liệt nhất định, đã từng phỏng vấn Thường Ngôn, vì thế để tất cả gia nhập vào fanclub của Thường Ngôn, nhằm tiện bề truyền tin tức, mà những tin tức này ẩn dưới dạng email quảng cáo của những diễn đàn hâm mộ Thường Ngôn.
Trong hai người bị bắt này có một chính là gã có bớt mà thôn dân thấy lần trước.
Ban đầu không có Vương Duyệt trong kế hoạch báo thù này, mà là cái kẻ giả dạng Hứa Cường kia. Đáng tiếc Hứa Cường chết ngoài ý muốn, nên Tạ Thiên Thành để Vương Duyệt thay thế vị trí của tên đó.
Kế hoạch của Tạ Thiên Thành lần này thật ra kéo dài rất lâu, trong quá trình đó, hắn không chỉ làm bệnh của mình trở nặng, mà quân cờ cũng được đổi vài lần.
Mà những tài liệu và vách tường dưới tầng hầm có nhiều vân tay mất trật tự như vậy, đúng là do tài liệu được sưu tầm bởi rất nhiều người, mà cái tầng hầm đó chỉ có mục đích duy nhất là di dời lực chú ý của SCI.
Suy luận của mọi người lúc trước đều chính xác, vốn Tạ Thiên Thành không muốn động thủ nhanh như vậy, dựa theo gợi ý mà hắn cấp cho mọi người, người đầu tiên tìm được hẳn không phải là Vương Nghệ, mà là người đàn ông có cái bớt kia.
Chỉ là không nghĩ tới nửa đường lại xuất hiện một Triệu Tước làm Tạ Thiên Lãng chết sớm hơn dự định, vì vậy cũng khiến Tạ Thiên Thành phải thay đổi kế hoạch, bắt đầu dùng đến quân cờ Vương Nghệ này, đương nhiên ... cuối cùng cũng vẫn bị nhìn thấu.
Về phần Triệu Tước làm thế nào tìm ra hai quân cờ còn lại trước Triển Chiêu, ngoại trừ Triệu Tước ra chẳng ai biết.
Lúc Mã Hán và Triệu Hổ trở về, mọi người nghe thấy Triệu Tước đột nhiên có việc gấp phải đi, cũng rất bất đắc dĩ.
Triển Chiêu nghe xong không để tâm lắm, chỉ cau mày, nâng cằm nhìn hai người trong phòng.
Bạch Ngọc Đường rất quen thuộc biểu cảm của Triển Chiêu, có chút thắc mắc, "Làm sao vậy?"
"Ừm..." Triển Chiêu nghiêng đầu, vuốt cằm, "Càng nghĩ càng thấy có chỗ nào đó không đúng a."
"Đúng đấy." Bạch Ngọc Đường nói, "Tôi không cách nào nghĩ ra được vì sao Triệu Tước tìm ra đầu mối về hai người này, trừ phi..."
Triển Chiêu nhìn anh.
Bạch Ngọc Đường khẽ nhướn mày, "Từ sáng ông ta đã biết bọn họ ở đâu."
"Đến tột cùng là để lọt đầu mối nào nhỉ?" Triển Chiêu cau mày cảm thấy chính mình có lẽ đã mất ngủ quá lâu rồi.
Chính lúc này, bỗng nghe thấy giọng nói của Trương Long và Vương Triều từ trong phòng phỏng vấn vang lên, "Này, làm sao vậy?"
Nhìn nữa, hai người bên trong đột nhiên trợn trắng mắt, sau đó thân thể cứng ngắc.
Công Tôn đi vào kiểm tra một chút, rồi lắc đầu với Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường —— đã chết.
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường nhịn không được nhíu mày —— hai người đều chết ...
Lúc này, điện thoại của Bạch Ngọc Đường vang lên, anh nghe xong nhìn sang Triển Chiêu, "Miêu Nhi, Lý Duệ và Vương Nghệ đều đã chết."
Triển Chiêu khẽ nhíu mày, "Đều đã chết..."
Bạch Ngọc Đường gật đầu.
"Là Tạ Thiên Thành thôi miên bọn họ hay sao ạ?" Bạch Trì hiếu kỳ hỏi.
Triển Chiêu khẽ lắc đầu, "Tạ Thiên Thành chỉ là một tay gà mờ, hắn không có bản lĩnh đó đâu."
Lúc này, Bao Chửng đi đến, "Sao rồi?"
Mọi người nhìn ông.
Bao Chửng thở dài, "Tới chậm rồi a."
Bạch Ngọc Đường nhìn Bao Chửng, "Chú biết bọn họ sẽ chết?"
Bao Chửng nhún vai, "Đoán được."
"Lúc bắt được còn khỏe lắm mà." Mã Hán và Triệu Hổ cũng không thể nào hiểu nổi, "Triệu Tước ra tay sao?"
"Các cậu có bằng chứng không?" Bao Chửng dĩ nhiên không hề phủ nhận.
Triển Chiêu nhíu mày nhìn Bao Chửng, không nói.
Bạch Ngọc Đường nhíu mày, "Nếu đã bắt được vì sao phải lạm dụng hình phạt riêng? Triệu Tước không giống kiểu người nhàn rỗi đó a."
Bao Chửng lắc lắc đầu, "Diệt cỏ không diệt tận gốc, hậu hoạ vô cùng a."
Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu nhìn nhau, "Hậu họa?"
Bao Chửng bất đắc dĩ, "Vẫn câu nói kia, không có chứng cứ." Nói rồi, Bao Chửng quay sang hỏi Mã Hán và Triệu Hổ, "Trước khi đi Triệu Tước có nói gì không?"
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường lại trao đổi ánh mắt —— cục trưởng Bao rõ ràng muốn qua loa tắc trách kìa.
Triệu Hổ và Mã Hán nghe được câu hỏi của Bao Chửng đều ăn ý lắc đầu.
"Cái gì cũng không nói?" Bao Chửng nghi hoặc hỏi lại.
Hai người tiếp tục gật đầu, chu kỳ tần suất đều rất đồng đều.
Bao Chửng gãi đầu, "Kỳ quái." Nói xong đi ra ngoài, trước khi đi không quên dặn Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu, "Kết thúc vụ án nhớ viết báo cáo nộp đó, các cậu nhân cơ hội này nghỉ ngơi chút đi."
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường gật đầu.
Chờ Bao Chửng đi.
Triển Chiêu hỏi Bạch Ngọc Đường, "Có thấy kỳ quái không?"
Bạch Ngọc Đường gật đầu, "Nếu Triệu Tước thật sự giết mấy người đấy, cục trưởng Bao không thể nào bình tĩnh thế được."
Triển Chiêu nhíu mày, "Ông ấy chỉ muốn qua loa tắc trách thôi, kẻ động thủ tuyệt đối không phải Triệu Tước."
"Chắc chắn vậy?" Bạch Ngọc Đường hỏi.
Triển Chiêu gật đầu, "Đây không phải thủ pháp Triệu Tước quen dùng."
"Cái đó cũng có thể nhìn ra sao?" Công Tôn có chút hiếu kỳ, mọi người trở lại phòng làm việc, hiện trường lưu lại cho Lạc Thiên và Tần Âu xử lý.
"Bởi vì một chút mỹ cảm cũng không có!" Triển Chiêu nghiêm túc nói.
"Mỹ cảm?" Mọi người không hiểu.
"Thôi miên của Triệu Tước có thể nói là đẳng cấp nhất hiện nay đó, thủ pháp của ông ta vô cùng tự nhiên, hơn nữa không để lại vết tích." Triển Chiêu nói, "Theo tôi biết, trên trái đất này không ai có thể thôi miên thắng được ông ta đâu."
Tất cả mọi người nhìn anh, ý là —— anh định chịu thua hả?
Triển Chiêu sờ sờ mũi, "Phương hướng nghiên cứu của tôi chủ yếu không nhắm đến cái này!"
Mọi người lập tức hiểu rõ, Triển Chiêu đúng là rất thành công trong lĩnh vực tâm lý học, nhưng anh không hề điên cuồng mê luyến hoặc tận lực tìm hiểu những thứ tâm lý học cao siêu, ví dụ như khống chế nhân tâm, nắm trong tay năng lực nguy hiểm có thể đoạt mạng người vân vân. Anh hứng thú với những ứng dụng thực tế của tâm lý học hơn, ví dụ như trị liệu một số tật bệnh khó chữa, phá vỡ những phòng bị trong tâm lý, trị liệu chứng tự kỷ và vấn đề trong tâm lý của thanh thiếu niên... Đương nhiên, thứ anh truy cầu nhất chính là vận dụng tâm lý học trong điều tra phá án.
Còn Triệu Tước, ông ta giống như đang thăm dò cực hạn của tâm lý học vậy, cái loại năng lực gần như yêu thuật này làm mọi người không rét mà run. Nhưng đúng như Triển Chiêu nói, cho tới bây giờ, những vụ án mà Triệu Tước có góp công thôi miên đều mang theo một mỹ cảm rất tự nhiên, rất ôn hòa.
"Hành vi thôi miên lần này, trái lại chẳng khác nào chế tạo ra người máy thấp kém vậy, rất nhạt nhẽo, thô bạo." Triển Chiêu vuốt cằm đi loanh quanh vài bước, "Là ai làm nhỉ?"
"Có khi là người của tổ chức kia không?" Bạch Ngọc Đường hỏi, "Có liên quan đến Tạ Thiên Thành?"
"Không thể xác định, tin tức quá ít." Triển Chiêu lẩm bẩm, "Triệu Tước vì sao đột nhiên bỏ đi a?"
Triển Chiêu đang nhíu mày suy nghĩ, Mã Hán đột nhiên lấy ra một tờ báo đưa cho anh.
Triển Chiêu khó hiểu nhìn nó.
Mã Hán nói, "Triệu Tước vốn muốn về đây, nhưng Bạch Diệp cho ông ta xem tờ báo này xong ông ta lại đi mất, còn nói bọn tôi lần sau sẽ tới cười nhạo anh."
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đều nhướn mày nhìn Triệu Hổ và Mã Hán, ý là —— vừa rồi cục trưởng Bao hỏi hai người dĩ nhiên lại không nói?
Mã Hán và Triệu Hổ ăn ý ho khan một tiếng.
Triển Chiêu cười tủm tỉm khen, "Có tiền đồ!"
Bạch Ngọc Đường bất lực. Hiển nhiên, Mã Hán và Triệu Hổ đối với những vấn đề có liên quan đến Triệu Tước luôn không tin tưởng vào Bao Chửng, lựa chọn đứng về phía Triển Chiêu.
Triển Chiêu nhận lấy tờ báo, tay anh hơi bất tiện nên Bạch Trì ngồi bên cạnh giúp anh lật trang ... Nhưng Triển Chiêu xem hết tờ báo rồi cũng không phát hiện ra vấn đề gì đáng chú ý.
Triển Chiêu trừng mắt nhìn, rồi hỏi Bạch Trì, "Trì Trì, em có xem ra cái gì không?"
Bạch Trì càng không hiểu nổi, "Không phải chỉ là một tờ báo bình thường thôi sao?"
Triển Chiêu hỏi Mã Hán, "Anh thấy ông ta đọc tờ nào không?"
Mã Hán lắc đầu.
Triển Chiêu híp mắt, "Anh không phải tay súng bắn tỉa sao? Cách bao nhiêu mét thế? Anh hẳn phải thấy mới đúng chứ!!"
Mã Hán bất đắc dĩ, "Tôi chỉ dám liếc sang thôi, sợ bị phát hiện."
Triển Chiêu lại nhìn Triệu Hổ.
Triệu Hổ vội vàng xua tay, "Em còn không thấy gì nữa mà."
Triển Chiêu có lẽ cả đời này chưa từng xem một tờ báo nào nghiêm túc đến mức này, cứ lật tới lật lui từ đầu đến cuối đọc từng chữ một.
Bạch Ngọc Đường rất bất đắc dĩ, "Miêu Nhi, cậu mà cứ đọc nữa coi chừng bị gù luôn đó."
Triển Chiêu híp mắt, ý là —— cũng muốn gù lắm rồi đó, mà chẳng phát hiện cái gì!
"Đi, thay đổi đầu óc, cậu cũng phải thay thuốc." Bạch Ngọc Đường mạnh mẽ kéo Triển Chiêu lên. Trước khi đi, anh không quên dặn dò Triệu Hổ và Mã Hán vài câu, hai người đều gật đầu... Bạch Ngọc Đường mới áp tải Triển Chiêu đến bệnh viện.
Trong bệnh viện lúc này y như đang mở tiệc trà vậy, mấy cô nhóm Mã Hân đã bình phục, các cô gái đều tập trung trong phòng bà Triển nói chuyện phiếm, Triển Khải Thiên và Bạch Duẫn Văn có công việc nên không tham gia, ngoài cửa còn có vệ sĩ do cặp song sinh sắp xếp đứng canh gác.
Bạch Ngọc Đường túm Triển Chiêu vào phòng rồi lập tức cau mày... Trong phòng là một tập đoàn phụ nữ và lão Trần đang trò chuyện đến hăng say.
Có vẻ ai cũng khá quan tâm đến hôn sự của bốn cô gái, lão Trần than thở rằng Trần Du đã có Lam Tây, nhưng Trần Mật vẫn còn một mình a!
Lam Tây và Trần Mật lúc này đang đi bên ngoài hành lang, trong tay là hoa quả đã được rửa sạch, thấy Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường thì mở lời chào hỏi.
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường chào hỏi mọi người xong xuôi thì theo Hà Doanh đi đổi thuốc.
Hà Doanh vừa đổi thuốc cho Triển Chiêu vừa hỏi thăm về vụ án.
Bạch Ngọc Đường nói cho cô biết án đã phá xong.
Hà Doanh lại thở phào nhẹ nhõm, lắc đầu, "Ai nha, SCI các anh đụng phải thật nhiều kẻ xấu a, hơn nữa chỉ số thông minh đều thật là cao."
Bạch Ngọc Đường gật đầu, nhìn thấy Triển Chiêu vẫn đang đọc tờ báo nọ, thì có chút bất đắc dĩ.
"Anh đọc chăm chú thế?" Hà Doanh chọc Triển Chiêu, "Xem báo của hai ngày trước á? Quả nhiên ai có chỉ số thông minh cao cũng rất kỳ quái nga, anh chàng kỹ thuật của SCI các vị cũng thế, thật kỳ dị."
Hà Doanh vừa dứt lời, Triển Chiêu bỗng ngẩng đầu nhìn cô.
Hà Doanh bị anh làm cho hoảng sợ, "Đau ạ?"
"Cô vừa nói cái gì?" Triển Chiêu hỏi.
Hà Doanh nháy mắt mấy cái, có chút bối rối quay mặt sang một bên, "Thì ... anh chàng kỹ thuật viên của SCI các anh hẹn em đi xem phim..."
Bạch Ngọc Đường khẽ nhướn mày, thảo nào dạo này tâm tình Tương Bình luôn vô cùng tốt nha.
"Không phải cái này." Triển Chiêu kích động, giơ tờ báo lên, "Nó là của hai ngày trước hả?"
Hà Doanh nhìn nhìn anh một hồi, nhủ thầm không phải sao? Trên đó rõ ràng ghi là hai ngày trước mà.
Vì vậy, cô bác sĩ nhỏ thấp giọng hỏi Bạch Ngọc Đường, "Anh ấy bị mẫn cảm với thành phần thuốc hay thiên tài nào cũng thế a?"
Bạch Ngọc Đường cũng bất lực hỏi Triển Chiêu, "Miêu Nhi, báo từ hai ngày trước thì sao?"
"Hôm nay tôi mới đọc." Triển Chiêu nói với Bạch Ngọc Đường, "Tên tóc dài kia cũng hôm nay mới đọc! Hôm nay lại đi xem báo của hôm kia?"
Bạch Ngọc Đường hiểu ra, "VÌ thế hai ngày là một then chốt, mật mã hả?"
Triển Chiêu nở nụ cười, cầm tờ báo lắc lắc, "Then chốt là hai! Hai ấy!"
Hà Doanh mờ mịt nhìn Bạch Ngọc Đường, ý là —— vị này bị gì vậy?
Bạch Ngọc Đường suy nghĩ một chút, hỏi Hà Doanh, "Tương Bình mời cô đi xem phim?"
"Vâng ạ." Hà Doanh cười tủm tỉm.
Bạch Ngọc Đường khẽ nhướn mày, "Con người Tương Bình không tệ, cân nhắc nhé."
Hà Doanh cười ngại ngùng, thu dọn băng gạc kim tiêm, rồi đủng đỉnh đi ra ngoài, "Bởi vậy em mới muốn quan sát đây."
Chờ Hà Doanh đi, Bạch Ngọc Đường vươn tay vỗ vào gáy của con người vẫn đang lẩm bẩm "hai hai hai"...
Triển Chiêu xoa gáy liếc Ngọc Đường, "Tôi bị choáng thì sao?"
"Đừng hai nữa." Bạch Ngọc Đường ngồi xuống bên cạnh anh, "Này, sắp tới được nghỉ 3 tuần làm gì đây?"
"Hai ..." Triển Chiêu còn chưa kịp nói gì, Bạch Ngọc Đường trừng mắt, "Cậu dám hai nữa xem!"
"Tôi muốn nói là hai mươi mốt ngày a!" Triển Chiêu bất lực, "Chúng ta được nghỉ phép hả?"
Bạch Ngọc Đường gật đầu, chỉ chỉ tay anh, "Vừa lúc cho cậu đi dưỡng thương."
Triển Chiêu thoả mãn, "Đi chỗ nào được nhỉ ..."
"Sếp."
Lúc này, Mã Hán và Triệu Hổ ở ngoài vén màn nhìn vào.
Bạch Ngọc Đường gật đầu.
Triệu Hổ đứng ở cửa canh chừng, Mã Hán đi vào đưa vài tấm hình cho Bạch Ngọc Đường.
Bạch Ngọc Đường nhận lấy nhìn qua thì thấy là một người đàn ông mặc áo gió màu nhạt, đeo một cặp kính râm, tóc ngắn màu xám. Ảnh chụp từ trên xuống, hơn nữa là ảnh đen trắng, có vẻ là chụp ra từ video giám sát, nên không rõ hình cho lắm, nhưng đại thể vẫn thấy được hình dạng của người nọ.
"Gì thế?" Triển Chiêu có chút khó hiểu.
Mã Hán nói, "Vừa rồi sếp kêu bọn tôi đến nhà giam điều tra, quả nhiên Triệu Tước không hề đến thăm Lý Duệ hay Vương Nghệ, nhưng người này lại có đến thăm Lý Duệ."
"Đến thăm tù phải để lại thông tin mà." Triển Chiêu hỏi, "Hắn là ai?"
Mã Hán nhún vai, "Tra không được."
"Tra không được?" Triển Chiêu kinh ngạc.
Bạch Ngọc Đường nhíu mày, "Bị xóa rồi."
"Ai làm chứ?" Triển Chiêu bất mãn.
"Đoạn video này được lưu lại ngoài ý muốn đó." Mã Hán nói, "Tương Bình kể lúc trước cục trưởng Bao từng bắt cậu ấy cải tạo lại máy ghi hình của toàn bộ cảnh cục, kể cả nhà giam, quay được bất cứ cái gì cũng gửi một bản về cho máy chủ ở SCI. Tương Bình đã mã hóa cả một đống lớn. Bọn tôi kiểm tra thiết bị theo dõi của nhà giam thì phát hiện thiếu mất một đoạn, Tương Bình sau khi tra xong nói bị hack rồi, nhưng chỗ cậu ấy có hàng dự trữ, thế mới tìm được người này."
Bạch Ngọc Đường nhíu mày, may mà cục trường Bao đoán trước được.
"Mặt khác Tương Bình còn nói." Mã Hán nói, "Cục trưởng Bao cũng vừa xem đoạn video đó xong."
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường nhìn nhau —— cáo già quả nhiên đã biết!
Đang nói thì thấy Triệu Hổ đang ở ngoài cửa đột nhiên xoay mặt vào, khẽ "Khụ khụ" một tiếng.
Bạch Ngọc Đường thuận tay nhét tấm ảnh vào trong túi, lại nhét tờ báo Triển Chiêu đang cầm trong tay vào trong áo khoác.
Lúc này, chợt nghe tiếng Triệu Hổ chào hỏi ở ngoài cửa.
Sau đó màn bị vén lên, Bạch Duẫn Văn và Triển Khải Thiên vào.
"Tay sao rồi?" Triển Khải Thiên hỏi Triển Chiêu.
Triển Chiêu giơ tay ra cho ông xem, "Lành cũng nhanh, không đau nữa."
Triển Khải Thiên gật đầu, "Vừa lúc các con có kỳ nghỉ 3 tuần, đi ra ngoài thả lỏng một chút đi."
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường gật đầu.
"Được nghỉ 3 tuần sao?" Triệu Hổ giật mình.
Mã Hán cũng ngoài ý muốn.
"Sao? 3 tuần a..."
Bạch Cẩm Đường chẳng biết vào cửa từ lúc nào, trên mặt lộ ra vẻ tươi cười, sau đó tâm tình tốt rời đi.
Lúc này, mọi người quay về phòng bệnh bàn về chuyện nghỉ lễ.
Triển Khải Thiên và Bạch Duẫn Văn sau khi nhận được một cuộc điện thoại thì rời khỏi phòng bệnh, đi tới một góc bên cạnh thang máy.
Triển Chiêu nhíu mày muốn đi theo, Bạch Ngọc Đường kéo anh lại, lấy điện thoại ra nhắn tin cho ai đó.
...
Bao Chửng chờ sẵn ở đó, thấy Triển Khải Thiên và Bạch Duẫn Văn tới thì lấy tấm hình ra cho hai người xem.
Bạch Duẫn Văn nhận lấy nhìn thoáng qua, trong tấm hình là một người đàn ông mặc áo khoác màu trắng, đeo kính râm, tóc màu xám.
Bạch Duẫn Văn nhíu mày, "Tìm hắn nhiều năm như vậy, cuối cùng cũng đã lộ diện."
"Tới giết mấy quân cờ chẳng có liên quan gì?" Bao Chửng nhíu mày, "Không thấy kỳ quái sao?"
"Có lẽ Tạ Thiên Thành giấu thứ đó trong đầu mấy quân cờ nọ." Triển Khải Thiên khẽ "a" một tiếng, "Có lẽ chậm một bước rồi, đã bị hủy nhỉ?"
"Chẳng biết." Bạch Duẫn Văn khẽ nhướn mày, "Mà sao Triệu Tước biết hai quân cờ cuối cùng ở đâu?"
Bao Chửng sửng sốt, "Cậu ta biết từ sớm sao?"
"Là thời cơ tốt nhất để dụ hắn ra." Bạch Duẫn Văn lắc lắc tấm ảnh trong tay.
"Nói chung theo dõi kỹ chút." Triển Khải Thiên thở dài, "Có thể sẽ có hành động."
Bao Chửng và Bạch Duẫn Văn đều gật đầu.
Ba người trò chuyện xong, ra khỏi cái góc đó, chờ thang máy để đi về ...
Mà vừa khéo, cửa thang máy "đinh" một tiếng mở ra.
Mọi người vừa ngẩng đầu thì người đang cúi đầu nhìn điện thoại trong thang máy cũng vừa ngẩng đầu lên, hai bên sửng sốt.
Trong thang máy, Triệu Trinh đang nhìn điện thoại, thấy ba người đứng ở cửa thì có chút tò mò nghiêng đầu, "Đi sớm vậy ạ?"
"À ..." Bao Chửng há miệng.
Triệu Trinh hỏi Bao Chửng, "Trì Trì được nghỉ 3 tuần ạ?"
Bao Chửng gật đầu.
Triển Khải Thiên và Bạch Duẫn Văn nhìn lướt qua thì thấy trong điện thoại của Triệu Trinh có một tin nhắn —— em được nghỉ 3 tuần nek! ^—^, chúng ta đi đâu chơi đi?
Ba người đều thở phào nhẹ nhõm.
Bao Chửng cười cười, vỗ vỗ vai Triệu Trinh, "Đúng vậy, nhanh ra ngoài thả lỏng đi." Nói xong, ba người cùng nhau vào thang máy.
Triệu Trinh bước ra ngoài ... Chờ cửa thang máy đóng lại, anh khẽ tắt chương trình ghi âm đi, khẽ nhướn mày bước nhanh vào phòng bệnh, thần không biết quỷ không hay kín đáo đưa cho Bạch Ngọc Đường.
Bạch Ngọc Đường cầm chiếc điện thoại nhướn nhướn mày với Triển Chiêu.
***
Kết thúc vụ án thứ 16
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro