Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Hàm răng trống (16-20)

Chương 16: nghi vấn giới tính

Người trong hình là ai? Chính là nữ ký giả Vương Duyệt đã cung cấp cho Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đầu mối quan trọng.

"Cô ta không phải chả có liên quan gì đến chuyện này sao?" Triệu Hổ không giải thích được.

"Vậy chứng tỏ cũng không phải không có liên quan." Mã Hán nhìn bức họa, "Cần phải điều tra tỉ mỉ bối cảnh của cô ta."

Bạch Ngọc Đường gọi điện thoại cho Tương Bình, Triệu Hổ vò đầu, "Thế nhưng bằng chứng ngoại phạm của cô ta rất đầy đủ."

Triển Chiêu nhắc nhở, "Có hai loại khả năng."

"Một loại là cô ta còn có đồng bọn, một loại khác là gì?" Triệu Hổ hỏi.

"Bằng chứng ngoại phạm của cô ta là giả." Bạch Ngọc Đường cúp điện thoại, nói tiếp, "Những thôn dân đó có vấn đề."

"Ngay cả mấy người hàng xóm của cô ta?" Triệu Hổ xoa cằm, "Bọn họ liên hợp lại bao che cho Vương Duyệt?"

Triển Chiêu theo thói quen định giơ tay xoa cằm, chỉ là cánh tay giơ lên liền cảm thấy đau đớn, cúi đầu nhìn bàn tay bị băng bó y như trói heo.

Bạch Ngọc Đường vô cùng nhạy cảm, cũng không biết là tự nhìn thấy hay là do cảm thụ được Triển Chiêu không khỏe, hỏi, "Đau à? Có muốn uống thuốc giảm đau hay không?"

Triển Chiêu vẻ mặt ghét bỏ, "Tôi không uống, uống vào rồi hồ đồ thì làm sao bây giờ?"

Bạch Ngọc Đường nhíu mày, "Bằng không cậu nghỉ ngơi một chút đi."

"Không nghỉ, đi thăm mẹ." Triển Chiêu nói.

Bạch Ngọc Đường có chút hoài nghi —— Triển Chiêu lúc này dám đi thăm mẹ? Không sợ bị nhốt lại dưỡng thương a. . . .

Thế nhưng khi cùng Triển Chiêu đối diện, thấy con mèo đó đang làm biểu cảm bĩu môi.

Bạch Ngọc Đường liền nhớ ra, vừa rồi Triển Khải Thiên bảo có chuyện phải nói với hai người họ, đang chờ ở trên lầu.

Vì vậy, Bạch Ngọc Đường phối hợp gật đầu.

Hai người đang định đi ra, cửa phòng bệnh mở, Lạc Thiên đi vào nói, "Ông già kia đã tỉnh."

"Tỉnh rồi?" Triển Chiêu không hiểu nổi, "Chứng tỏ là không chết?"

"À, không phải. . ." Lạc Thiên xấu hổ lắc đầu, "Lúc ông ta được cứu sống, cả người đều thanh tỉnh, giống như là bệnh tâm thần đột nhiên khỏi hẳn vậy." Nói rồi, anh vô ý thức nhìn thoáng qua Triệu Tước.

Triệu Tước đang nâng cằm đờ ra, sau khi nghe được, cười, "A, khỏi hẳn rồi hả, thật sự là quá tốt."

Mọi người thấy vẻ mặt "chân thành" của ông ta, đều cảm thấy ngực nảy lên, vẫn là cảm thấy ông ta hình như có âm mưu dương mưu gì đó.

"Đói quá." Triệu Tước bỗng nhiên đứng lên, "Quanh đây có bánh cà ri gì ngon hay không?"

"Bánh cà ri?" Tất cả mọi người không hiểu gì nhìn ông ta.

"Ừm. . . Đi tìm nơi bán bánh mì." Nói xong, Triệu Tước hai tay đút túi cuốc bộ đi ra.

Triển Chiêu tuy rằng nghi hoặc đầy mình, nhưng mà anh rất hiếu kỳ muốn đi xem ông già kia, tinh thần phân liệt trong nháy mắt trị khỏi, có khả năng này sao?

Mọi người tới cửa phòng bệnh, thấy Dương Phàm ở đó xem một phần bệnh án, cửa phòng khép hờ, bên trong truyền ra tiếng ông lão khóc thét, còn có tiến mấy người bác sĩ hét gọi y tá lấy thuốc an thần tới.

Triệu Hổ không hiểu, "Không phải nói trị khỏi rồi sao?"

"Trị khỏi rồi." Dương Phàm ngẩng đầu, "Nhưng mà trị khỏi so với không trị khỏi còn tệ hơn."

"Là ý gì?" Triển Chiêu không giải thích được.

"Lúc ông ta còn điên khùng không chỉ chém bị thương người qua đường, còn chém trọng thương chính cả con gái mình, cháu ngoại cũng bị thương. Vì vậy con gái bây giờ còn đang nằm trong phòng bệnh bệnh viện, cháu ngoại thì thương khỏi vừa xuất viện, con ông ta cự tuyệt đến gặp. Mặt khác. . ." Dương Phàm do dự một chút.

"Mặt khác cái gì?" Mọi người hỏi.

"Bởi vì ông ta đột nhiên khỏi bệnh, ít có người tin tưởng, ông ta ngoại trừ phải thông qua một loạt kiểm tra ra, còn phải đưa đến bệnh viện tâm thần cách ly giám hộ, ở lại đó một khoảng thời gian để xem có thể tái phát hay không, đến khi nào triệt để bài trừ khả năng tái phát bệnh." Dương Phàm đẩy kính, "Mặt khác, bởi lúc ông ta điên khùng gây thương tích cho rất người nhiều, mà hiện tại lại đột nhiên bình phục, những người bị thương đó có khả năng sẽ đề cập tới việc tố tụng, dù sao, bệnh nhân tâm thần chém người thì vô tội, nhưng người bình thường thì lại là tội lớn, ai mà tin kẻ hôm qua còn thất điên bát đảo muốn giết người, hôm nay đột nhiên khỏi hẳn chứ."

Tất cả mọi người vô ý thức cau mày —— trị hết bệnh thế này, thật đúng là không bằng cứ điên khùng lại thoải mái hơn.

Triển Chiêu nhìn phía ngoài cửa sổ, thấy Triệu Tước đi ra khỏi tòa nhà, hỏi thăm hai cô y tá của bệnh viện cái gì đó, các cô vui sướng chỉ đường cho ông ta.

Triệu Tước ôn hòa cười, phóng điện đến mức hai cô gái nhỏ choáng váng, đi ra khỏi cổng chính bệnh viện.

Triển Chiêu thở dài, quay đầu lại nhìn ông già kia.

Bạch Ngọc Đường nhíu mày hỏi Triển Chiêu, "Không còn cách nào khác sao?"

Triển Chiêu nhìn anh, "Cảm thấy không tốt?"

Bạch Ngọc Đường nhíu mày, "Không thể nói rõ được. . ."

Triển Chiêu vỗ vỗ vai anh, "Yên tâm đi, ông lão này tối đa thanh tỉnh được hai ngày là cùng, ông ta chỉ là đâm bị thương tôi mà thôi, phạt nặng chút đỉnh là tốt rồi, hơn nữa. . . Cho dù có là Triệu Tước, cũng không có khả năng trong nháy mắt trị hết bệnh tâm thần cho người bệnh."

Bạch Ngọc Đường suy nghĩ một chút, "À. . . Cậu là nói, sự thanh tỉnh của ông lão là hiện tượng giả?"

Triển Chiêu cười cười gật đầu.

"Không hiểu." Triệu Hổ truy hỏi, "Cả cái này cũng có thật giả?"

"Rất đơn giản." Triển Chiêu nói, "Triệu Tước cấy cho ông lão một nhân cách bình thường, vì vậy trong ông lão hiện tại có thể là một tấm lòng Bồ Tát sống vô cùng thiện lương ngay cả quét rác cũng không làm bị thương một con kiến hôi, nên vừa nghĩ đến việc mình hung bạo ác độc đồng thời còn gây họa cho con cháu khiến thê ly tử tán, còn không phải thống khổ như thảm kịch của loài người sao."

Triệu Hổ khóe miệng run run, "Thật thảm."

"Tình trạng loại này duy trì không được bao lâu đâu." Triển Chiêu nói với Dương Phàm, "Vẫn phải đưa ông ta đến bệnh viện tâm thần nhận trị liệu chuyên nghiệp."

Dương Phàm gật đầu.

Tất cả mọi người rời đi.

Triệu Hổ và Mã Hán nói đi thăm dò điều tra ngôi làng kia và Vương Duyệt, khỏi phải bàn, mấy người nhóm Trần Giai Di và Tề Nhạc ở lại bệnh viện, thật ra là được bảo vệ kỹ, tốt nhất là trước khi chờ phá án cứ ở cùng một chỗ, có cặp song sinh chăm sóc, là an toàn nhất.

Chờ Mã Hán và Triệu Hổ đi rồi, Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đi vào thang máy.

Cửa thang máy vừa đóng, Bạch Ngọc Đường giơ tay nắm lấy vai Triển Chiêu, để anh dựa vào vai của mình, thấp giọng nói, "Đau thì cứ kêu đi."

Triển Chiêu vẻ mặt ấm ức liếc Ngọc Đường, phiền muộn, "Đau muốn chết, cả đời này chưa từng đau như thế, trọng thương nha!"

Bạch Ngọc Đường thấy dáng vẻ của người kia vậy cũng biết cậu ấy đau, tay bị thương là đau nhất, huống chi trong lòng bàn tay còn phải khâu nhiểu mũi như vậy, hết thuốc tê chắc chắn đau chết người. Nhưng mà vừa rồi bên ngoài nhiều người, Triển Chiêu phải miễn cưỡng chịu đựng. . .

Bạch Ngọc Đường không hiểu sao đã nghĩ, Triển Chiêu không phải thôi miên rất lợi hại sao, có thể tự thôi miên chính mình, không cảm thấy tay đau nữa hay không?

Triển Chiêu nhìn Bạch Ngọc Đường, "Hồi Lilya đẻ con cậu cũng có biểu cảm này."

Bạch Ngọc Đường khóe miệng giật giật, "Đúng vậy. . . Lúc ấy phỏng chừng nó đau hơn cậu."

Triển Chiêu thấy anh cười, cũng cười, sau đó thật ra còn rất đắc ý, "Tính thành tai nạn lao động! Kêu Bao cục bồi thường cho tôi!"

Bạch Ngọc Đường nhẹ nhàng xoa xoa mái tóc mềm mại, ngực đau nhói, vừa nãy theo Triển Chiêu cùng xuống lầu thì tốt rồi. . . Con mèo này thực sự là không thể để cậu ấy rời khỏi tầm mắt nửa bước!

Chính lúc này, cửa thang máy mở.

Một người phu nữ khí chất tuyệt hảo đang đứng ở cửa thang máy chuẩn bị tiến vào.

"Tưởng Nam?" Triển Chiêu có chút kinh ngạc, "Sao cô lại tới đây?"

Hai người ra khỏi thang máy chào hỏi, Tưởng Nam cũng không vội đi, liền hàn huyên với hai người họ.

"Nghe nói nhóm Giai Di và Tề Nhạc đều nằm viện, tôi đến thăm bệnh." Tưởng Nam vẫn như trước mặc trang phục mộc mạc.

"Chỉ có mình cô?" Bạch Ngọc Đường hỏi, "Người đại diện không đi theo sao?"

"Ở trong xe chờ, tôi không cho nhiều người theo." Tưởng Nam nói, chú ý tới tay Triển Chiêu, nhíu mày, "Anh bị thương?"

Triển Chiêu gật đầu.

Tưởng Nam nhìn chằm chằm Triển Chiêu một hồi, từ trong túi lấy ra một vài hộp gì đó, giao cho Triển Chiêu.

Triển Chiêu chớp mắt mấy cái, thấy là một hộp bánh quy tròn, còn có một hộp bánh kem nhỏ.

Triển Chiêu khóe miệng giật giật.

Tưởng Nam nói, "Quà an ủi, tự tôi làm."

"Cô đưa theo bên người?" Triển Chiêu kinh ngạc.

Tưởng Nam cười, "Tôi chuẩn bị xuống dưới lầu thăm cậu bạn, không sao, mang theo rất nhiều." Nói rồi, vỗ vỗ cái túi căng phồng kia.

"Cậu bạn dưới lầu?" Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường cũng không hiểu, "Cô có thân thích bị bệnh?"

"Không phải, là tôi giúp đỡ mấy đứa trẻ bị bệnh." Tưởng Nam hình như tâm trạng không tệ, "Có một đứa trẻ gần đây tìm được tủy thích hợp, giải phẫu thành công là có thể xuất viện."

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường âm thầm "Oa" một tiếng, Tưởng Nam thật không tệ a. . . .

"Đã từng tìm được đường sống trong chỗ chết, tôi nên tích chút công đức." Nói rồi, Tưởng tạm biệt hai người.

Triển Chiêu bỗng nhiên gọi lại, "Tưởng Nam, cô có gặp qua người này chưa?"

Triển Chiêu chọc Bạch Ngọc Đường, để anh đưa bức họa Triệu Tước vẽ cho Tưởng Nam nhìn.

Tưởng Nam liếc nhìn, giơ tay xoa xoa cằm, bắt đầu nhớ lại, "Ừm. . . Hình như. . ."

"Nhìn quen mắt?" Triển Chiêu hỏi.

"Ừ." Tưởng Nam gật đầu.

"Kiểu tóc thay đổi sao?" Triển Chiêu hỏi tiếp.

"A!" Tưởng Nam vỗ tay một cái, "Tôi nhớ ra rồi! Nhưng mà cô ta trước đây là tóc ngắn hiện tại là tóc dài, thiếu chút nữa không nhận ra."

"Cô làm sao biết cô ta?" Triển Chiêu hỏi.

"Cô ta là một ký giả, từng phỏng vấn tôi." Tưởng Nam nói, "Ừ, trước vụ đó không lâu."

"Trước vụ đó không lâu?" Triển Chiêu hỏi, "Lúc cô và Lâm Nhược trải qua vụ con tàu Emilia sao?"

"Đúng vậy!" Tưởng Nam gật đầu, "Tôi nhớ kỹ rõ người ký giả này, bởi vì cô ta hỏi một vấn đề rất đặc biệt."

"Đặc biệt thế nào?" Triển Chiêu hỏi.

"Các anh chờ một chút a." Tưởng Nam gọi điện thoại cho người đại diện của mình, "Đại Vệ, anh có mang theo ổ cứng không?"

Bên kia hình như trả lời là có.

Tưởng Nam nói, "Vậy anh mang lên đây một chuyến đi."

Lúc này, Tưởng Nam cúp điện thoại, nói với Triển Chiêu, "Tính tôi khá cẩn thận, mỗi lần phỏng vấn, thì cho dù chỉ là phỏng vấn ghi âm hay phỏng vấn bằng phương tiện truyền thông, tôi đều nhờ trợ lý lặng lẽ thu lại một phần để lưu trữ, file âm hay video cơ bản đều có, để tránh có người viết bậy."

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường nhướn mày —— đáng khen a!

Một lúc sau, người đại diện của Tưởng Nam đưa một ổ cứng đến.

"Đây là video và file âm các cuộc phỏng vấn tôi gần nửa năm này." Tưởng Nam nói, "Nhận lời phỏng vấn của cô ta thì sau đó tôi sắp quay phim nên không nhận phỏng vấn nữa, các anh có thể nhìn xuống một video cuối cùng đạy, có toàn bộ quá trình phỏng vấn."

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đều nói lời cảm ơn, nhận ổ cứng.

Đại Vệ xuống lầu đợi trước, vừa nhìn cũng thấy là một người đại diện kinh nghiệm lão làng.

Triển Chiêu lại hỏi Tưởng Nam, "Cô và Giai Di thân không?"

"Sắp tới sẽ thân, tôi và cô ấy có hợp tác đóng phim, thực sự là một cô gái tốt, một lòng muốn làm bà chủ gia đình hết lần này tới lần khác không bao giờ làm một mỹ nhân bại hoại, may là gặp được đúng người, rất trọn vẹn, anh chàng kia cũng không tệ a, là tay súng bắn tỉa." Tưởng Nam đến một bên bệ cửa sổ ngồi xuống, "Tôi và Tề Nhạc Trần Du cũng rất thân, tôi trước có nói qua. . ."

"Là cô thích giọng Tề Nhạc." Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường còn nhớ rõ trước đó Tưởng Nam tại cục cảnh sát đã làm thí nghiệm kia.

Tưởng Nam cười cười, "Hiện tại là thời đại của thanh niên rồi."

"Vậy còn Nhiễm Ít Thất?" Triển Chiêu hỏi, "Người đàn ông này cô có ý kiến gì không?"

"Người này mà là đàn ông hả? Ông ta không phải là một cây đàn piano chỉ biết đi đứng và ăn uống thôi sao?" Tưởng Nam thờ ơ nói một câu, "Tôi thừa nhận ông ta tài hoa về âm nhạc, thế nhưng tôi không thích con người ông ta."

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường nhướn mày —— quả nhiên, Tưởng Nam không thích kiểu người này.

"Ai. . ." Tưởng Nam thở dài, "Tôi còn nhớ rõ lúc bị nhốt trên tàu Emilia, Lâm Nhược cứu tôi ra sao, đến cuối cùng ngay cả câu kiểu 'Người cô muốn giết là tôi, thả cô ấy ra' cũng nói ra . . . Có những người đàn ông rất có trách nhiệm, chuyện không liên quan đến mình anh ta cũng gánh vác lấy, lại có những tên đàn ông ngay cả chút trách nhiệm cũng không có. Thật đáng tiếc a, vì sao cứ hết lần này tới lần khác người chết lại là những người phụ nữ như Thường Ngôn, mà khiến người ta thật không thể hiểu nổi, là họ vì sao luôn luôn thích một kẻ như Nhiễm Ít Thất."

"Vậy còn Vương Duyệt?" Triển Chiêu chỉ chỉ bức hõa, "Người ký giả này có từng phỏng vấn Thường Ngôn không?"

"À, cái này tôi cũng không biết." Tưởng Nam lắc đầu.

Lúc này, người đại diện của cô gọi điện thoại tới, nói là phải trở về.

Tưởng Nam đứng lên, tạm biệt Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường.

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường về tới phòng bệnh, quả nhiên. . . giấy thì gói không được lửa, thương thế của Triển Chiêu bị bà Triển phát hiện.

Lúc này, bà Triển gần như đã khỏi hẳn, định xuống giường đạp cho con bà mấy cái.

Triển Khải Thiên bất đắc dĩ đè bà lại, ngăn bà không lăn qua lăn lại, "Hình thức hắc ám của Triệu Tước triển khai hoàn toàn rồi."

Bà Triển và bà Bạch sau khi nghe được đều sửng sốt, một người nhìn Triển Khải Thiên, một người nhìn Bạch Duẫn Văn, hình như đều rất kinh ngạc, lại có chút lo lắng.

Triển Chiêu muốn để Bạch Ngọc Đường xem biến hóa biểu cảm của mấy vị gia trưởng, quay đầu lại, nhưng tìm không được Bạch Ngọc Đường.

Chỉ thấy Bạch Ngọc Đường đứng ở cửa, đang nhìn cái máy tính trong tay Bạch Trì. Bạch Trì hình như là đang đổi ảnh cho anh xem.

Triển Chiêu đi trở lại, "Xem gì vậy?"

"Xem hình chụp tập thể của Thường Ngôn và fan hâm mộ." Bạch Ngọc Đường nói, "Bên trong hình như không có Vương Duyệt."

"Không có người này mà." Bạch Trì và Triển Chiêu đều rất chắc chắc lắc đầu.

"Tôi biết là không có người này." Bạch Ngọc Đường quét qua một vòng những người trong ảnh, "Ngay cả người đại diện và trợ lý đều được chụp. . . Tôi khá là hiếu kỳ, người chụp ảnh là ai?"

Tất cả mọi người sửng sốt.

Triển Chiêu hai mắt sáng ngời, định giơ tay cầm lấy bức họa kia, chỉ là anh quên mất trên tay hoàn quấn băng vải, vừa nhấc tay. . .

"Á!" Triển Chiêu đau đến mức giậm chân.

Bạch Ngọc Đường kinh hoảng ngay cả máy vi tính cũng quăng luôn, may là Triệu Trinh tay mắt lanh lẹ cứu lại tài sản của Bạch Trì.

Triển Khải Thiên chỉ về phía cái ghế bên cạnh bà Triển, rống Triển Chiêu, "Anh ngồi xuống cho tôi không được đứng lên!"

Triển Chiêu bị bà Bạch ép vào bên trong ngồi xuống, không cho anh tiếp tục điều tra vụ án.

Triển Chiêu nháy mắt với Bạch Ngọc Đường.

Bạch Ngọc Đường gật đầu, đi đến sát vách, cầm bức họa Triệu Tước vẽ hỏi Trần Giai Di đang ăn bánh kem, "Gặp qua người này chưa?"

Giai Di nghiêng đầu, "Ừm. . ."

"Hảo hảo ngẫm nghĩ lại." Bạch Trì ở một bên nói.

"Có thể rồi. . . Khuôn mặt bình thường không có gì đặc sắc, tôi mỗi ngày gặp rất nhiều người, nhớ được hình dáng là tốt lắm rồi, tôi nhớ không rõ ràng a." Trần Giai Di bất đắc dĩ.

Tề Nhạc và Trần Du lúc này cũng đã tỉnh lại, đều biểu thị muốn xem.

Trần Du nói đúng là có chút quen mắt, Tề Nhạc cũng nói có vẻ đã gặp qua. Nhưng mà cả ba cô gái đều thuộc kiểu không câu nệ tiểu tiết, đều nhớ không rõ.

Bạch Ngọc Đường lấy ra ảnh chụp trong máy vi tính, "Còn có nhớ người chụp ảnh hay không?"

Ba người đều ngẩn ra, sau đó lại nhìn ảnh chụp, không chắc chắn nghiêng đầu, cái này thì. . . .

"Chính là người đó chụp, vị ký giả kia ấy."

Lúc này, người đại diện của Trần Giai Di xen vào nói một câu.

Giai Di ngẩng mặt nhìn cô ấy, "Thật sao?"

"Chính là người đó!" Người đại diện của Giai Di gật đầu, sau đó lại nhíu mày, "Nhưng mà kiểu tóc sao là lạ, đầu năm nay nam giới thích để tóc dài sao?"

"Chờ một chút." Bạch Ngọc Đường kinh ngạc nhìn, "Nam giới?"

"Đúng vậy." Người đại diện của Giai Di gật đầu, "Người ký giả chụp ảnh đó, có vẻ là bạn của Thường Ngôn, đặc biệt được mời tới chụp ảnh."

"Nam . . ." Bạch Ngọc Đường nhíu mày, "Nam sao?!"

Tiểu Bạch Trì cũng ngẩng mặt mặt há to miệng, Vương Duyệt là một người phụ nữ mà, đâu nhìn ra được chút nam nào đâu."

"Vương Duyệt đến tột cùng là nam hay nữ?" Bạch Ngọc Đường hỏi.

Bạch Trì gọi điện thoại trở lại nhờ Tương Bình điều tra một chút, Tương Bình tra xét, đáp, chứng minh thư ghi rõ là phụ nữ không sai.

"Chuyện gì thế này?" Bạch Ngọc Đường không giải thích được, "Nam giả nữ hay là nữ giả nam đây?"

Bạch Trì tiếp tục ngẩng mặt.

Lúc này, Bạch Ngọc Đường thấy ở cửa, Triển Chiêu được Triển Khải Thiên áp tải đang vẫy vẫy tay với mình.

Vì vậy Bạch Ngọc Đường theo ra ngoài, ba người cùng nhau tiến vào phòng trống sát vách, Triển Khải Thiên đóng cửa.

"Thế nào rồi?" Triển Chiêu hỏi Bạch Ngọc Đường về vụ án.

Bạch Ngọc Đường trả lời dung sự thật, Triển Chiêu kinh ngạc giọng cao lên vài phần, "Là nam?!"

"Cái gì mà nam với nữ." Triển Khải Thiên nhíu mày.

Hai người trái lại không nói gì, chờ Triển Khải Thiên.

"Các con hai ngày này, phải trông coi Triệu Tước." Triển Khải Thiên nói.

Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu hơi sửng sốt.

Triển Chiêu hỏi, "Trông coi cái gì?"

"Trong thời gian nhanh nhất giải quyết vụ án, đừng để cậu ta tiếp xúc được với kẻ đứng phía sau màn." Triển Khải Thiên nói, "Mau chóng để Bạch Diệp đưa cậu ta cách xa nơi này, mặt khác. . ." Triển Khải Thiên giơ tay vỗ vỗ đầu Triển Chiêu, "Con mau chóng khỏi hẳn cho ta, còn có, trước mặt Triệu Tước, cho dù con có đau muốn chết, cũng phải nói là không đau, còn đùa cợt, ăn ngon ngủ khỏe được, biết chưa?"

Triển Chiêu mở to hai mắt nhìn Triển Khải Thiên.

Triển Khải Thiên thở dài, lại xoa xoa đầu Triển Chiêu, nói với Bạch Ngọc Đường nói, "Cậu trông chừng nó."

Bạch Ngọc Đường gật đầu biểu thị đã rõ, Triển Khải Thiên liền đi ra.

Trong phòng còn lại Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường, hai người liếc mắt nhìn nhau, cũng không biết nên nói gì, vốn đã vì giới tính của Vương Duyệt mà loạn óc, hiện tại lại thêm chuyện về Triệu Tước này.

Hai người đi ra ngoài, trước mặt, ngửi thấy được mùi cà ri.

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường ngẩng đầu, thấy Triệu Tước đang gặm một cái bánh mỳ cà ri, tựa ở bên tường, lật xem một phần tài liệu trong tay.

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đi qua nhìn, vừa hỏi, "Xem cái gì vậy?"

Triệu Tước cắn bánh mì, trả lời, "Bệnh án của con gái lão già kia."

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường khóe miệng run run —— bị nhanh trước một bước rồi!

"À mà này." Triệu Tước đột nhiên ngẩng đầu, nhìn Triển Chiêu, hỏi anh, "Đau không?"

Triển Chiêu ngẩn người, sau đó nhanh chóng lắc đầu, "Không đau, ông không nói thì tôi cũng quên mất."

"À. . . Vậy sao." Triệu Tước cúi đầu tiếp tục gặm bánh.

Bạch Ngọc Đường kéo Triển Chiêu sang một bên, Triệu Tước khiến người ta có cảm giác —— rất quỷ dị.

Triển Chiêu vuốt cằm nhìn chằm chằm Triệu Tước phía xa, Bạch Ngọc Đường liền hỏi, "Ông ta có phải có chuyện rồi không?"

"Có chuyện đó." Triển Chiêu gật đầu, lúc ngẩng đầu nghiêm túc nói với Bạch Ngọc Đường nói, "Tôi cũng đói rồi."

Bạch Ngọc Đường đỡ trán, lấy ra bánh quy và bánh kem Tưởng Nam vừa cho, "Cậu ăn tạm trước, lát đi mua thức ăn."

Triển Chiêu cầm lấy một miêng bánh kem thạch nhét vào trong miệng nhai nhai, mở to hai mắt gật đầu với Bạch Ngọc Đường, "Ngon a!"

"Thật không?" Bạch Ngọc Đường rất khó tưởng tượng Tưởng Nam là kiểu người nghiêm túc như thế lại làm được bánh ngọt ngon, giơ tay cầm miếng bánh quy cắn, nhướn mày —— thật không tệ a.

"A!"

Đang ăn, Triển Chiêu đột nhiên hô một tiếng.

Bạch Ngọc Đường nhanh chóng nhìn anh, Triệu Tước cũng từ sau tường thăm dò nhìn đến.

"Lấy đoạn video của Tưởng Nam ra xem nào!" Triển Chiêu cắn bánh kem còn chưa kịp nuốt xuống, kéo Bạch Ngọc Đường, "Tôi có một ý nghĩ quan trọng!"

------------------Chương 17: năm quân cờ

Bạch Ngọc Đường tìm một cái notebook, cho chạy đoạn phỏng vấn cuối cùng trong ổ cứng của Tưởng Nam.

Mọi người xem, quả nhiên là video Vương Duyệt phỏng vấn Tưởng Nam.

Video vô cùng rõ ràng, tiếng nói cũng có thể nghe được rất rõ.

Tất cả mọi người cau mày, nhìn vị "Vương Duyệt" trong video kia.

Nên nói như thế nào nhỉ, xét theo hình dáng, người này đúng là rất giống Vương Duyệt, thế nhưng khí chất thay đổi toàn bộ, có vẻ tương đối thời trang, tóc ngắn, rất có kinh nghiệm, trang phục và make-up tinh tế, cùng bộ dạng của một người mộc mạc mọi người gặp trước đó rất khác biệt.

"Ai nha, y như vừa phẫu thuật thẩm mỹ a." Bạch Trì híp mắt nhìn kỹ.

"Ai da." Cặp song sinh mỗi người một bên ôm lấy Tiểu Bạch Trì, "Trì Trì, cậu phải biết rằng, phụ nữ có thể thay đổi rất lớn, chỉ cần có make-up, lợn nái cũng đọ được với Điêu Thuyền a!"

Bạch Trì kinh ngạc, "Lợi hại như vậy?"

Triệu Trinh đoạt lại Bạch Trì khỏi móng vuốt của cặp song sinh, để tránh bị hai người họ dạy hư.

"Có cảm giác là hai người." Bạch Ngọc Đường nói, "Sai biệt tính cách có chút lớn."

Triển Chiêu gật đầu, "Đây là hoàn mỹ . . ."

"Hoàn mỹ nhân cách sắm vai."

Không đợi Triển Chiêu nói xong, ở cửa Triệu Tước đang thăm dò, chen vào một câu.

Triển Chiêu oán niệm nhìn ông ta —— lại cướp sân khấu của tôi!

"Nhân cách sắm vai và nhân cách phân liệt có khác nhau sao?" Bạch Ngọc Đường vừa khiêm tốn, vừa nhủ thầm lại là cái thứ bệnh gì do tâm lý biến thái sản sinh sao?

"Đơn giản mà nói, nhân cách phân liệt là vô ý thức, mà nhân cách sắm vai là có ý thức." Triển Chiêu giải thích.

"Cái gì gọi là có ý thức với vô ý thức?" Mọi người nghiêng đầu.

Ở cửa, Triệu Tước vừa gặm bánh cà ri vừa liếc mắt nhìn Triển Chiêu, ý là ——SCI các cậu đều là dân mù chữ sao?

Triển Chiêu cũng bất đắc dĩ, "Nói đúng ra là người bị nhân cách phân liệt không biết nhân cách của bản thân đang bị phân liệt, mà nhân cách sắm vai lại là đương sự có ý thức bắt chước một loại nhân cách khác."

"Nói nửa ngày rồi. . ." Công Tôn hỏi, "Cũng bằng nói Vương Duyệt là một diễn viên đúng không? Cô ta vẫn luôn đóng hai vai mà sống?"

"Có thể nói như vậy." Triển Chiêu gật đầu, "Cô ta tùy thời mà phân liệt sắm vai thành vài người, trong đó một Vương Duyệt trước đó chúng ta gặp và nói chuyện, là phụ nữ, đồng thời với các kiểu người như ngôi sao, sự đóng kịch càng tỉ mỉ. Mà người này chính là ký giả, cũng là nam giới."

Lúc này, Bạch Ngọc Đường nhận được cuộc gọi video từ Tương Bình, anh mở máy vi tính truyền trực tiếp.

Mặt Tương Bình xuất hiện ở trên màn hình, "Sếp, em tra được vài thứ."

Bạch Ngọc Đường gật đầu, ý bảo nói tiếp.

"Em lấy toàn bộ những ấn phẩm quan trọng trong mấy năm gần đây ra sắp xếp tra xét một lượt, phát hiện từ rất sớm đã có tin tức về SCI, còn có một vài tin về tiến sĩ Triển. Thế nhưng phần tin ấy trên trang báo cũng không lớn lắm, nên không có gây tiếng vang gì." Tương Bình nói rồi, mở ra một phần báo điện tử lên màn hình, nói tiếp, "Đây là tin sớm nhất, đưa tin trong thời gian của vụ "Trại huấn luyện sát thủ", xem ảnh này."

Tất cả mọi người nghiêng đầu nhìn ảnh chụp, bởi vì ảnh vừa chụp ngang, rồi lại chụp dọc, rồi lại ngang, rõ ràng là trang báo bị thiếu, chỉ bằng một miếng đậu đậu phụ khô nhỏ.

Tương Bình giúp chỉnh lại hình ảnh.

"Hả?" Triển Chiêu vuốt cằm.

Bạch Ngọc Đường cũng giật mình.

Bối cảnh trên tấm ảnh hình như là một biển lửa, công trình kiến trúc phía sau không biết làm sao bị thiêu cháy, phía trước rất mất trật tự, có một cái đài cao cao, còn có một vài cảnh sát đang bắt một ai đó. Mà ở gần ống kính nhất, có hai người đang đứng, chụp theo góc nghiêng, hai người hình như đều đang quay đầu lại xem xét tình hình đám cháy và hiện trường bắt giữ. Là người cả Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đều biết, liếc mắt liền nhìn ra người được chụp chính là Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường.

"A!" Bạch Trì kinh ngạc, "Em nhớ ra tấm ảnh này rồi! Ngày đó câu lạc bộ đêm hỏa hoạn, anh đã dùng cái cái bật lửa đàm phán khiến tên phạm nhân hắt xăng cùng khống chế con tin đầu hàng!"

Bạch Ngọc Đường cũng gật đầu, "Tôi nhớ rõ tên đó, kẻ buôn ma túy đã tập kích Tề Nhạc."

"Bài viết này quá khoa trương rồi." Triển Chiêu nghiêng đầu đọc nội dung, người viết đưa sự tham dự của tâm lý học vào vụ án nâng lên mức vô cùng kì diệu, còn cường điệu giới thiệu về SCI, chỉ là thiếu độ dài, cách hành văn cũng bình thường. Mà nói thật, hiện tại người còn đọc báo đã ít đi, cái này lại còn đưa tin tức xã hội, đề cập đến chỉ đơn giản là một vài cảnh sát bắt được một tên buôn ma túy đầu óc có vấn đề, không được chú ý cũng là lẽ thường.

"Người này hiểu lầm tâm lý học tội phạm, đồng thời còn vô cùng hứng thú đối với ngành nghiên cứu này." Triển Chiêu nhíu mày, chỉ chỉ tên ký giả phía dưới cùng, viết chính là —— Trần Duyệt.

"Trần Duyệt?" Bạch Ngọc Đường nhíu mày, "Trần Duyệt và Vương Duyệt. . . Trùng hợp sao?"

"Em đã căn cứ vào bài viết đó, tra xét một chút về cái tên ký giả Trần Duyệt này." Tương Bình nói, "Nhất định khiến các anh thất kinh."

Nói rồi, cậu bày ra vài bài viết khác, "Xem đi! Người này sau đó lần lượt viết cả gần trăm bản tin, đều là về SCI, đối với chúng ta không phải là cảm thấy hứng thú có chút quá đáng sao!"

Mọi người nhìn những bài báo Tương Bình lần lượt mở ra, đều nhíu mày.

"Mỗi một vụ án có chúng ta?" Triển Chiêu hỏi.

"Đúng vậy, trong tờ báo của người này có một chuyên mục vấn đề xã hội và loại tội phạm, hầu như hơn phân nửa đều là nói về chúng ta và về vấn đề tâm lý học tội phạm." Tương Bình buông tay, "Thế nhưng phần báo thực sự rất nhỏ, hơn nữa tình trạng không tốt, mỗi lần điều tra khảo sát thị trường chuyên mục này cơ bản đều bị độc giả lãng quên, mãi đến hai năm trước, chuyên mục bị cắt bỏ."

"Em đã gọi đến tòa soạn báo thẩm vấn, lúc chuyên mục bị cắt bỏ, Trần Duyệt cũng từ chức." Tương Bình nói tiếp, "Em đã nhờ thuộc cấp là nhân sự trong tòa soạn báo tìm ra hồ sơ lúc Trần Duyệt còn tại chức, cho các anh thứ này hay."

Nói rồi, Tương Bình lại mở ra mấy phần tài liệu, mọi người thấy liền cau mày.

Trong đó có một phần là sơ yếu lý lịch cá nhân của Trần Duyệt, thứ đầu tiên khiến mọi người chú ý chính là ảnh chụp, trong ảnh là một người đàn ông, hoặc là nên nói, là một người đàn ông rất giống Vương Duyệt.

"Xem so sánh hai hình ảnh này." Tương Bình lại mở hình thẻ công tác của Vương Duyệt hiện tại.

"Như nhau!"

So sánh thế này, tất cả mọi người đã nhìn ra, mặc dù có khác biệt giới tính rõ ràng, thế nhưng là cùng một người!

"Khí chất thay đổi thật lớn." Công Tôn cảm khái, "Nhưng tuyệt đối là cùng một người, vẫn không bị phát hiện? Làm giả chứng minh thư sao?"

"Cũng không phải thế." Tương Bình lại bật hình hai chứng minh thư lên so sánh.

"Đây là bản photo chứng minh thư của Vương Duyệt, còn đây là bản của Trần Duyệt." Tương Bình mở hai hình chứng minh thư song song đối chiếu.

Hai bản chứng mình thư ảnh chụp khác nhau, dãy số chứng minh các loại cũng khác nhau rất nhiều.

"Đều là thật?"

"Đúng vậy." Tương Bình gật đầu.

"Ảnh chụp trên chứng minh thư và ảnh chụp bản thân cũng rất giống, lại không thể nói là như nhau." Bạch Ngọc Đường nhíu mày, "Thế nhưng hai người họ cầm chứng minh thư thật đi ra ngoài làm việc, hẳn là không có ai hoài nghi, thật sự độ tương đồng phi thường cao."

"Nói như vậy." Công Tôn nói, "Vốn có hai người là Vương Duyệt và Trần Duyệt, trùng hợp là tên đều có một chữ Duyệt, hơn nữa hai người tuy giới tính bất đồng, thế nhưng tướng mạo lại có chút giống,... ít nhất ... Ảnh chụp Vương Duyệt trên chứng minh thư vô cùng giống Trần Duyệt, sau đó Vương Duyệt giả trang thành nam, dùng thân phận Trần Duyệt."

"Vậy Trần Duyệt thật đâu?" Bạch Ngọc Đường hỏi.

"Trần Duyệt vẫn ở trong nước a, công việc hiện tại là ký giả chụp ảnh cho tạp chí." Tương Bình vừa nói vừa nhướn mày với mọi người, "Chỉ là trước đó đột nhiên từ chức, em đã tra xét, ngày hắn từ chức là ngày Thường Ngôn qua đời."

"Trần Duyệt năm nay hai mươi tám tuổi, hắn không có thân nhân, từ khi rất nhỏ cha mẹ đều đã chết, chỉ còn ông nội bị bệnh tâm thần, Trần Duyệt vẫn đơn độc mà chăm sóc ông nội mình, mãi đến khi ông ấy qua đời hai năm trước." Tương Bình tổng kết, "Em nghi ngờ. . ."

"Vương Duyệt chiếm thân phận Trần Duyệt, như vậy Trần Duyệt hẳn là đã đã chết chứ gì." Bạch Ngọc Đường nói, "Vả lại Vương Duyệt dùng thân phận này không phải một hai ngày hay một hai năm, mà là rất nhiều năm rồi."

"Một người có hai thân phận a, thảo nào làm việc dễ dàng như vậy, cũng không bị phát hiện."

"Em đã tra xét tài liệu của người tên Trần Duyệt." Tương Bình nói, "Trần Duyệt đã từng làm việc trong cục cảnh sát."

"Cái gì?" Tất cả mọi người kinh ngạc, "Hắn là cảnh sát?"

"Hắn hồi đại học theo ngành quản lý hồ sơ." Tương Bình nói, "Tham gia rất nhiều cuộc thi rồi được trúng tuyển vào cục cảnh sát tiến hành thực tập, công việc của hắn là phân loại chỉnh lý hồ sơ, anh biết đấy, cục cảnh sát có rất nhiều hồ sơ cũ cần quét hình lưu lên mạng, thành lập mạng lưới internet chung, lúc đó cần không ít người."

Tất cả mọi người gật đầu.

"Tức là có hồ sơ nhậm chức của hắn?" Bao Chửng vẫn yên lặng từ đầu nhíu mày hỏi, trong lòng lại cảm thấy kiểu này không tránh khỏi quá nguy hiểm, cứ như thế mà trà trộn vào cục cảnh sát.

"Có, cháu từ ghi chép ở phòng nhân sự lấy ra rồi." Tương Bình nói, lấy sơ yếu lý lịch của Trần Duyệt năm đó ra, để cùng một chỗ với phần lấy từ tòa soạn báo, nội dung hầu như giống nhau như đúc, duy chỉ có ảnh chụp là không giống.

"Như thế có thể nhìn ra sự bất đồng, hai người chỉ là khá giống. . . Hoặc là nói, Vương Duyệt giống hình trên chứng minh thư của Trần Duyệt hơn cả bản thân mình." Tất cả mọi người gật đầu, hỏi, "Vậy sau đó?"

"Sau đó, Trần Duyệt lại đột nhiên không có tới làm, chỉ gửi đến một lá đơn từ chức, đối với chuyện này nhân sự trong chuyên mục rất căm tức." Tương Bình nói, mọi người tự hiểu —— phỏng chừng, khi đó Trần Duyệt cũng đã chết rồi.

"Chờ một chút." Bạch Ngọc Đường đột nhiên hỏi, "Nếu nói như vậy, lúc Trần Duyệt đang làm trong cục cảnh sát, thì Vương Duyệt đang dùng thân phận Trần Duyệt công tác tại tòa soạn sao?"

"Không bị phát hiện?" Công Tôn cũng thấy rất đặc biệt.

"Cũng không phải không có khả năng." Tương Bình nói, "Em điều tra rồi, tòa soạn báo đó quy mô nhỏ, mà Trần Duyệt là thực tập sinh được đãi ngộ, viết chuyên mục cũng là nghĩa vụ của hắn."

"Bài viết đầu tiên kí tên 'Trần Duyệt' chính là bài báo ngày đó mà các anh vừa xem, thế nhưng sau khi sự việc xảy ra một tháng mới đăng." Tương Bình nói.

"Một tháng. . ." Triển Chiêu gật đầu, lại hỏi, " Trần Duyệt làm việc trong cục cảnh sát kia, quan hệ với người khác thế nào?"

Tương Bình cười cười, "Em có tìm đồng sự của hắn hỏi qua, bọn họ đều nhớ rõ hắn có một người bạn gái, có vẻ tên là 'Tiểu Vương', cũng có người nghe Trần Duyệt lúc gọi điện thoại gọi 'Duyệt Duyệt' gì đó. Thế nhưng bạn gái hắn chưa từng đến cục cảnh sát, lúc Trần Duyệt và đồng sự cục cảnh sát cùng dùng bữa, cô ta cũng đều chưa từng tới, thế nên tất cả mọi người đều chưa gặp."

"Rất cẩn thận." Bạch Ngọc Đường thấp giọng nói, "Xem ra chủ mưu đã lâu."

"Tôi đoán quá trình như sau." Công Tôn thật ra cũng đã suy luận, "Vương Duyệt mê muội SCI và tâm lý học tội phạm, lúc cô ta lượn quanh khu vực gần cục cảnh sát, phát hiện sự tồn tại của Trần Duyệt, vì vậy liền quyến rũ hắn, dễ dàng chiếm được từ sự tín nhiệm của Trần Duyệt, cho tới thân phận giả của hắn. Trần Duyệt phỏng chừng còn giúp cô ta sao chép rất nhiều hồ sơ về SCI trong nội bộ cục cảnh sát, cho nên cô ta mới có nhiều tài liệu điều tra như vậy."

"Nếu như nói như vậy, kẻ tên Hứa Cường bị xe đâm chết kia cũng là dùng thân phận giả. . . Hai người bọn họ đã biết nhau từ trước, hay trùng chỉ là một sự trùng hợp?"

"Lúc đó khoa giám định từ trên vách tường tầng hầm ngầm lấy ra dấu vân tay của năm người khác nhau." Tương Bình nói, "Em vừa nhờ người khoa giám định, lấy vân tay trên hai tập hồ sơ mà Trần Duyệt gửi cho cục cảnh sát và tòa soạn báo. Người trong khoa giám định thành công lấy được mấy dấu vân tay từ hai phần sơ yếu lý lịch đó, bọn em so sánh xong, phát hiện mấy dấu vân tay trên phần sơ yếu lý lịch của Trần Duyệt tại tòa soạn báo, trùng khớp với một vài dấu trên tường trong tầng hầm ngầm. Còn dấu vân tay trên phần sơ yếu lý lịch của Trần Duyệt tại cục cảnh sát, lại trùng khớp với một vài dấu vân tay trên tài liệu trong tầng hầm ngầm, thế nhưng không trùng với dấu vân tay trên lưu lại vách tường. Em cũng tra xét một chút, đều là một ít tài liệu sao chép liên quan đến mấy vụ án của SCI. Mà kỳ quái nhất chính là, hai phần hồ sơ đều đồng dạng là sơ yếu lý lịch của Trần Duyệt, nhưng lại không tìm được dấu vân tay giống nhau. Mặt khác em lại dùng dấu vân tay của Vương Duyệt so sánh, phát hiện dấu vân tay trên bài viết Trần Duyệt giao cho tòa soạn báo và dấu trên vách tường tương đồng, chính là của Vương Duyệt."

"Vì vậy chứng minh suy đoán của chúng ta là chính xác." Bạch Ngọc Đường nói, "Vốn vân tay của cô ta xuất hiện tầng hầm ngầm cũng không kỳ quái, dù sao cô ta có nói đã lật xem qua tất cả, thế nhưng hiện tại xem ra. . . Chúng ta đã có bằng chứng vô cùng xác thực để bắt giam cô ta."

Triển Chiêu gật đầu, "Thủ đoạn một người phân sức hai góc thế này của cô ta thật đúng là cao minh, chỉ có điều cô ta hẳn là thiên tính vạn tính cũng không tính đến việc, mặt mình sẽ bị Triệu Tước vẽ lại."

Bạch Ngọc Đường lấy ra điện thoại, "Mã Hán và Triệu Hổ vừa vào trong thôn điều tra, trực tiếp gọi hai người bắt người về luôn."

Thế nhưng còn chưa kịp gọi đi, điện thoại cũng vang lên, điện báo vừa lúc là Mã Hán và Triệu Hổ.

Bạch Ngọc Đường chuyển được, còn chưa kịp nói, đầu kia giọng Triệu Hổ liền truyền đến, "Sếp, Vương Duyệt đã chết."

Bạch Ngọc Đường cau mày, liếc mắt nhìn Triển Chiêu.

Triển Chiêu nhận được ánh mắt của Bạch Ngọc Đường, trong lòng hiểu rõ, cái gọi là ghét của nào trời trao của đó.

"Cô ta chết như thế nào?" Bạch Ngọc Đường hỏi.

"Viên con nhộng rụng răng." Triệu Hổ thấp giọng nói, "Chết trên bàn ở nhà."

Mọi người thở dài. . . Lại nữa rồi.

Cùng lúc đó, một cái điện thoại khác cũng reo lên.

Triển Chiêu nhìn cái di động sáng lên trong túi, nhíu mày.

Bạch Ngọc Đường lấy di động ra để lên trên bàn mở loa ngoài, đó là cái điện thoại trước gửi qua bưu điện đến cục cảnh sát, hung thủ gửi.

"Lúc này đi thì có chút chậm rồi a, hơn nữa tổn thất nghiêm trọng." Đầu kia, truyền đến tiếng cười sung sướng, tuy rằng giọng đã qua máy biến âm trở nên có chút quỷ dị, nhưng ý cười thì rõ ràng.

"Đó là quân cờ thứ hai của tôi, thoả mãn chưa?"

Bạch Ngọc Đường khẽ nhíu mày, Triển Chiêu lại nhẹ nhàng mà vuốt cằm —— quân cờ thứ hai?

"Cô ta có phải cũng rất vô sỉ không?" Đối phương cười hỏi, "Viên con nhộng rụng răng chính là được thiết kế cho người như thế. Còn quân cờ, chư vị tinh anh của SCI à, bắt tên trùm đi nào. Ha ha ha." Đối phương cười đến đắc ý, "Ngày hôm nay là người này, được rồi, bảo trọng thân thể a, tiến sĩ Triển."

Nói xong, nương theo dư vị tiếng cười, điện thoại bị cắt đứt.

Bạch Ngọc Đường nhìn Triển Chiêu, quả nhiên. . . Con mèo kia biểu cảm vẻ mặt như giẫm phải phân vậy.

Bao Chửng nổi giận, "Đến tột cùng là ai?!"

"Quân cờ thứ hai." Triển Chiêu nhíu mày, "Hình như quân cờ thứ nhất là Lý Duệ liệt hai chân kia, mà quân cờ thứ hai chính là Vương Duyệt nhân cách sắm vai này."

"Sếp." Tương Bình ở đầu kia cũng nghe được đoạn đối thoại, thao tác một chút trên máy vi tính xong, nói với mọi người, "Vân tay của Lý Duệ có ở trên vách tường."

"Lý Duệ phải nhờ xe đẩy mới có thể hành động, làm thế nào mà vào được tầng hầm ngầm kia?" Bạch Ngọc Đường không hiểu, "Nhưng lại không bị phát hiện."

"Cái tầng hầm ngầm đó, hẳn là gợi ý cho chúng ta mà thôi." Triển Chiêu nói, "Bao gồm cả vân tay đều là để lưu lại đầu mối cho chúng ta, khiến chúng ta theo hướng này mà điều tra, do đó đối phương có thể hưởng thụ sự sung sướng vì nhanh chân hơn so với chúng ta."

"Thế nhưng Vương Duyệt còn có gợi ý là vụ bám đuôi xe cộ, quân cờ thứ ba ngay cả gợi ý cũng không có." Bạch Trì ủ rũ, đối thủ lần này hiển nhiên âm mưu rất nhiều năm để đối phó SCI, tâm tư kín kẽ kế hoạch chu đáo đến như vậy mà.

"Gợi ý cũng không phải không có." Bạch Ngọc Đường hỏi Triển Chiêu, "Chỉ sợ cũng lại là người đàn ông có bớt xuất hiện nhiều lần quanh nhà Vương Duyệt kia thôi."

Triển Chiêu gật đầu, đang tự hỏi, Bạch đột nhiên chọc chọc anh, ý bảo, nhìn phía cửa kìa.

Mọi người xoay mặt nhìn ngoài cửa, còn không kịp nhìn kỹ, vừa nhìn đã bị dọa nhảy dựng . . .

Là Triệu Tước âm khí nặng nề tựa vào khuông cửa, dò xét thò nửa đầu vào, nhìn chằm chằm cái điện thoại di động hung thủ gửi tới trên bàn, cả đôi mắt toàn màu đen.

Tất cả mọi người vô ý thức vuốt ngực —— thật đáng sợ, Triệu Tước bị gì vậy?

Triệu Tước chậm rãi đi đến, giơ tay cầm lấy cái điện thoại di động, ấn ấn vài cái, hình như là gọi đi.

Một lúc sau, điện thoại đúng là kết nối được, giọng kia truyền đến, "Có chỗ nào không rõ sao? Hay muốn thêm gợi ý?"

Tất cả mọi người nhìn Triệu Tước.

Một lúc lâu, chợt nghe Triệu Tước nói một câu, "Còn sống cơ à."

. . .

Mọi người sửng sốt —— biết nhau sao?!

Ngay cả Bao Chửng cũng nhíu mày nhìn Triệu Tước.

Đầu kia trầm mặc một lúc lâu, sau đó truyền đến một tiếng cười nhạt, "Đã lâu không gặp! Ông là đang chỉ đạo đám bằng hữu ấy phá án sao?"

"Con khỉ á." Triển Chiêu nhịn không được nói một câu.

"Ha ha." Đối phương có vẻ rất tự tin, "Cho dù có sự hỗ trợ của ông, cũng không thể. . ."

"Ha ha?" Triệu Tước mô phỏng theo tiếng cười của đối phương cũng cười cười, "Sợ rồi hả? Nghĩ đến tôi là mót ra quần luôn chứ gì?"

Đối phương không nói, nhưng hình như có thể nghe được giọng mang khí tức nặng thêm.

"Chẳng cần tôi hỗ trợ, chỉ bằng trình đằng ấy, trong vòng 3 ngày sẽ bị bắt thôi!" Nói xong, giơ điện thoại lên.

"Ai. . ." Bạch Ngọc Đường nhanh chóng ngăn, mới cản được Triệu Tước ném điện thoại lên mặt đất mà giẫm.

Mà bên kia, truyền đến tiếng hung thủ nghiến răng nghiến lợi nói vài câu, "Chờ xem, tôi sẽ cho ông thấy, đám người mà ông xem trọng kia, toàn đồ thất bại, toàn lũ vô dụng!" Nói xong, cúp điện thoại.

Mọi người soạt một cái, cùng nhau xoay mặt nhìn Triệu Tước, ý là —— loạn cả nửa ngày, vấn đề đều là từ trên người ông?

Triệu Tước cũng mặc kệ, một tay kéo lấy áo của Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường lắc lắc, "Hai người các cậu trong vòng 3 ngày bắt hắn cho tôi, không được để tôi mất mặt có nghe không!"

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường vẻ mặt mờ mịt, "Hắn đến tột cùng là ai?"

Triệu Tước vươn ngón giữa đáp như đinh đóng cột hai chữ, "Thằng hèn!"

--------------------Chương 18: chuyện cũ bí ẩn

Lúc này toàn bộ thành viên SCI đều tụ tập trong phòng làm việc, vụ án vừa thu được đầu mối lớn, cần phải họp gấp.

Mọi chuyện tiến triển thật sự có chút ngoài dự liệu của mọi người. Triệu Tước tự nhiên lại quen kẻ đứng phía sau tấm màn chuyên âm thầm giở thủ đoạn, vừa tuyên bố nắm giữ năm quân cờ, kẻ địch của SCI, hơn nữa nghe giọng điệu đó, hình như còn có chút thù hận.

Triệu Tước túm lấy Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường ra tối hậu thư xong, xoay mặt nhìn Bạch Diệp bên cạnh.

Triển Chiêu cũng quay sang, thấy Bạch Diệp biểu cảm phức tạp dựa vào khung cửa nhìn Triệu Tước ở bên trong.

Triển Chiêu nháy mắt với Bạch Ngọc Đường, ý là —— hỏi Bạch Diệp đi!

Bạch Ngọc Đườngcũng không quan tâm là Triệu Tước hay Bạch Diệp, chỉ đơn giản mở miệng hỏi, "Đến tột cùng là ai?"

Triệu Tước híp mắt, "Thằng hèn."

"Biết là thằng hèn rồi, ông vừa nói còn gì." Triển Chiêu bó tay, "Đang hỏi ông thằng hèn đó tên là gì a?"

Triệu Tước không biết là đang nháo cái gì, nhưng Bạch Diệp đã mở miệng đáp, "Hắn tên là Tạ Thiên Thành."


"Tạ Thiên Thành?" Triển Chiêu cau mày, "Sao quen tai vậy ..."

"Em cũng từng nghe qua." Bạch Trì nháy mắt mấy cái.

Triệu Trinh đột nhiên hỏi, "Có quan hệ gì với Tạ Thiên Lãng kia sao?"

"A!" Triển Chiêu giật mình, "Đúng rồi, Tạ Thiên Lãng!"

Những người khác trong SCI đều đang suy nghĩ xem Tạ Thiên Lãng là ai, Công Tôn hiếu kỳ hỏi Bạch Trì, "Giúp anh nhớ lại coi, người nào thế a?"

"Anh quên rồi?" Bạch Trì nhắc nhở Công Tôn, "Trong vụ án của Tần Âu lúc trước, mỹ nữ giả mạo Lý Dĩnh làm người đại diện của Trinh, chính là Tạ Thiên Lãng đó."

"À ~~..."

Một câu nói của Bạch Trì làm tất cả mọi người choàng tỉnh.

"Chính là yêu nữ kia đúng không?" Triệu Hổ hỏi, "Đại mỹ nữ tóc xoăn đó."

Mã Hán hỏi, "Không phải bị bắt nhốt rồi sao? Tạ Thiên Lãng với Tạ Thiên Thành hai cái tên giống nhau vậy, có quan hệ gì đó đúng không?"

"Là anh em ruột." Bạch Diệp đáp.

Triệu Tước bỗng nhiên trợn mắt, Bạch Diệp có vẻ rất bất đắc dĩ.

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường nhạy cảm nhận ra được, điểm này có vẻ có dính dáng gì đó, nói chung Tạ Thiên Thành này làm Triệu Tước rất khó chịu.

"Hai người ai miêu tả tên Tạ Thiên Thành này một chút cho tôi đi?" Bạch Ngọc Đường hỏi Triệu Tước và Bạch Diệp.

"Hắn là biến thái." Triệu Tước nói chắc như đinh đóng cột.

Triển Chiêu liếc sang, "Biết biết, ngoại trừ mấy tính từ đó ra ông còn có thể nói chút gì khác được không?"

"Biến thái không phải là tính từ!" Triệu Tước nghiêm túc sửa lại, Triển Chiêu đẩy ông ta qua một bên, không cho lên tiếng nữa.

Triệu Tước bất mãn, vừa định phản kháng, Triển Chiêu đột nhiên ôm tay, "Ai nha, đau quá."

Triệu Tước lập tức ngồi bất động, nhìn Triển Chiêu.

Triển Chiêu nhíu mày, chỉ vào ghế, "Không được nhúc nhích! Ngồi yên đó đi!"

Triệu Tước mếu máo, nhưng vẫn ngoan ngoãn ngồi im.

Bao Chửng và Bạch Diệp nhìn nhau, dường như vô cùng kinh ngạc, cũng có chút giật mình.

Triển Chiêu hỏi hai người, "Một trong hai người nói đi a."

Bao Chửng rất bất đắc dĩ trả lời, "Tôi không quen hai anh em nhà đấy."

Vì thế mọi người liếc sang Bạch Diệp.

Bạch Diệp hết mở rồi lại khép miệng, có vẻ đang suy nghĩ xem nên hình dung thế nào.

"Tạ Thiên Thành a..."

Lúc này, bỗng có người khác lên tiếng.

Tất cả mọi người nhìn qua, hóa ra là Bạch Cẩm Đường.

"Ừm, có lẽ anh biết tên đó." Bạch Cẩm Đường nói, "Hắn với ả tóc xoăn kia từng xuất hiện cùng nhau."

"Anh đã từng gặp qua?" Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đườngkinh ngạc.

Công Tôn khẽ kéo kéo Bạch Cẩm Đường, vừa nháy mắt ra hiệu —— Bao Chửng cũng ở đây đó, nói không sao chứ?

Bao Chửng bỗng cảm thấy rất tổn thương, bọn họ đều coi ông là người xấu kìa ...

Bạch Cẩm Đường lại cảm thấy không sao cả, ngoại trừ Triệu Tước, cho dù có để Bạch Duẫn Văn và Triển Khải Thiên biết anh đã khôi phục ký ức cũng không ai có thể làm gì anh được.

"Ừm ..." Bạch Cẩm Đường không biết nghĩ tới cái gì, bỗng phức tạp nhìn Bạch Diệp một chút, lại nhìn Bạch Ngọc Đường một chút, nhíu mày "chậc" một tiếng.

Bạch Ngọc Đường chịu không nổi, nhủ thầm mấy người đừng thừa nước đục thả câu nữa được không?

"Hình ảnh người đàn ông đó trong trí nhớ của anh." Bạch Cẩm Đường suy nghĩ một chút rồi chỉ chỉ Bạch Ngọc Đường, "Đang đùa giỡn chú."

"Khụ khụ..." Bạch Trì đang uống trà sữa lập tức bị sặc, Triệu Trinh liền giúp cậu vỗ lưng.

Triển Chiêu nhìn sang Bạch Ngọc Đường.

Bạch Ngọc Đường vẻ mặt vô tội lắc đầu —— chuyện này sao tôi không biết a?

"Chờ một chút." Triệu Hổ hỏi, "Nếu là ký ức lúc nhỏ của Bạch đại ca, vậy sếp còn chưa sinh ra nha."

"Nói cách khác..." Mọi người nhìn sang Bạch Diệp, vẻ ngoài của Bạch Diệp và Bạch Ngọc Đường siêu cấp giống nhau, hai mươi năm trước chắc giống như đúc luôn? Nói cách khác, đối phương đùa giỡn lúc đó hẳn là Bạch Diệp?

Tất cả mọi người vô thức há to miệng, chỉ số bạo lực của Bạch Diệp rất cao đó, làm vậy không phải muốn chết sao?!

Triệu Tước híp mắt nhìn Bạch Diệp.

Bạch Diệp lại rất bình tĩnh, "Người đó không phải tôi, ... ít nhất ... không hoàn toàn phải."

"Vậy là ai?" Bạch Cẩm Đường khó hiểu, "Rõ ràng rất giống, chỉ là khí chất khá khác nhau..."

Nói đến đây, Bạch Cẩm Đường ngẩn người, sau đó không nói gì nữa, chỉ cau mày xoa cằm.

"Sau đó thế nào?" Triển Chiêu hiếu kỳ hỏi Bạch Cẩm Đường.

Bạch Cẩm Đường nói, "À... Anh thấy hắn quấy rối ... Sau đó..." Anh khẽ liếc sang Triệu Tước.

"Sau đó?" Mọi người đều nóng lòng thúc giục.

Bạch Cẩm Đường chỉ chỉ Triệu Tước, sau đó giơ hai ngón tay, cong lại, làm động tác móc vào con mắt của chính mình.

Tất cả mọi người mở to hai mắt.

Bạch Cẩm Đường lại chỉ chỉ Triệu Tước, ý là —— Triệu Tước móc một mắt của hắn.

Triển Chiêu nhìn Triệu Tước rồi khẽ xoa cằm, sau đó hỏi, "Hắn nhắm vào SCI làm gì? Có liên quan đến vụ án năm đó sao?"

Triệu Tước nhướn mày, "Sao ta biết được? Tâm tư của biến thái ai mà hiểu nổi."

Triển Chiêu nhìn nhìn ông ta.

Triệu Tước thấy ánh mắt anh bất thiện thì tức tối, "Làm sao?"

Triển Chiêu ôm tay ngồi xổm xuống, "Ai nha ai nha..."

Triệu Tước bất lực, "Cậu giả bộ!"

"Đau quá a!" Triển Chiêu ngửa mặt nhìn Triệu Tước.

Lúc này Bạch Duẫn Văn và Triển Khải Thiên có vẻ đã xong chuyện ở bệnh viện, cũng chạy đến xem tình hình, vừa lúc thấy được một màn này.

Triển Khải Thiên khóe miệng khẽ run, Bạch Duẫn Văn cũng kinh ngạc lại khẩn trương xem tình hình của Triệu Tước.

Triệu Tước khóe miệng giật giật.

Triển Chiêu nheo mắt, nắm cổ tay, "Đều là lỗi của ông."

Triển Khải Thiên khẽ cau mày, Bạch Duẫn Văn muốn chạy đến cản, nhưng Bạch Diệp lại khẽ ngăn lại, ý ông ấy có vẻ là —— tùy Triển Chiêu đi.

Triệu Tước nhìn chằm chằm vào Triển Chiêu, "Cậu thấy đều là tôi sai?"

"Đúng vậy." Triển Chiêu gật đầu, vươn tay ra trước mắt Triệu Tước, "Bởi vậy ông phải chịu trách nhiệm."

Triệu Tước nhìn cánh tay bị bó như xác ướp của Triển Chiêu, "Muốn ta chặt một tay xuống đền cậu hả?"

Triển Chiêu nghiêng đầu phản bác, "Ông chặt tay ông thì tay tôi sẽ tốt lên hả? Sẽ lành lặn lại hả? Sẽ không đau nữa hả?"

Triệu Tước cắn răng, "Tôi đi giúp cậu làm thịt kẻ khiến cậu bị thương."

Triển Chiêu nhướn mày, "Ông giết hắn rồi sao? Ông giết hắn rồi những người liên quan đến hắn phải làm sao bây giờ? Tay tôi phải làm sao bây giờ?"

Triệu Tước trầm mặc một lúc lâu, hỏi, "Vậy cậu muốn ta đền cậu thế nào?"

Triển Chiêu cười tủm tỉm đứng lên, chỉ vào Triệu Tước, "Bồi thường tinh thần!"

Triệu Tước chớp mắt mấy cái, "Cậu muốn tôi thôi miên để cậu khỏi thấy đau?"

Triển Chiêu đưa tay vỗ lên đầu ông ta, "Ngốc."

Triệu Tước há to miệng, Những người khác trong SCI cũng há to miệng, Bạch Diệp khóe miệng không tự chủ được nhếch lên —— hết giận rồi.

Triệu Tước xoa đầu trừng Triển Chiêu, "Muốn tạo phản hả?!"

"Trước khi tay tôi khỏi hẳn, ông phải nghe lời tôi!" Triển Chiêu nói.

Bạch Ngọc Đường ở bên cạnh nhìn Triệu Tước, con mèo này rốt cuộc cũng bắt được nhược điểm rồi, còn không hảo hảo lợi dụng sao được.

Triệu Tước nhìn chằm chằm Triển Chiêu, "Cứ như vậy?"

"Đúng." Triển Chiêu gật đầu, "Tôi đang trong tình trạng bán bất động thế này, vì vậy công việc của tôi ở SCI ông phải chia sẻ phân nửa."

Triệu Tước nhìn người của SCI một chút, lại hỏi, "Cậu muốn ta hợp tác với đám người rừng này?"

Triệu Tước lời vừa khỏi miệng, người trong SCI suy sụp hẳn, nhủ thầm —— Triệu Tước đúng là kiểu người không mở miệng thì thôi mở miệng là muốn ăn đập mà.

Triển Chiêu gật đầu, ý là —— cứ quyết định vậy đi.

Triệu Tước sờ sờ đầu, nhìn Bạch Diệp bên cạnh.

Bạch Diệp nhún vai, biểu thị ——yêu cầu rất hợp lý.

Vì vậy, Triệu Tước liếc sang Bạch Ngọc Đường, "Tạ Thiên Thành biến thái đó y như một con chuột, đã trốn thì rất khó tìm, nhưng mà hắn đột nhiên trồi lên tìm mấy cậu gây phiền phức thì chắc chắn có nguyên nhân."

"Nguyên nhân gì?" Bạch Ngọc Đườnghỏi, "Có quan hệ gì với chuyện Tạ Thiên Lãng bị giam giữ không?"

"Hai anh em bọn họ cảm tình cũng không phải rất tốt, Tạ Thiên Lãng suốt ngày mặc đồ nữ, dã tâm bừng bừng." Triệu Tước nhún vai, "Còn Tạ Thiên Thành thì không có hứng thú với rất nhiều thứ, ngoại trừ một người."

Tất cả mọi người liếc sang Bạch Diệp.

Triệu Tước cười cười, "Không phải cậu ta đâu, cậu ta thì có chỗ nào khả ái chứ."

"Khụ khụ."

Lúc này, Bạch Duẫn Văn chợt ho khan một tiếng, nhìn Triệu Tước.

Triệu Tước trợn mắt trừng sang, Triển Chiêu búng tay để ông ta quay lại nhìn mình.

Triệu Tước quay đầu lại, Triển Chiêu hỏi, "Bạch Diệp có hai người sao?"

Triệu Tước vừa định mở miệng, Bạch Duẫn Văn đã nói, "Cái đó có quan hệ gì với vụ án ..."

"Có quan hệ." Bạch Ngọc Đường mở miệng.

"Có cái gì quan..." Bạch Duẫn Văn còn chưa nói xong.

Bạch Ngọc Đường đã ngắt lời, "Nơi này là SCI, có quan hệ hay không có do con quyết định."

Mọi người lập tức há to miệng —— ai nha, phản kháng kìa!

Triển Chiêu cắn răng nhịn cười —— Bạch Ngọc Đường từ lần Bạch Cẩm Đường thiếu chút nữa bị xóa ký ức kia bắt đầu tới thời kì phản nghịch, tâm lý của con chuột này quả nhiên rất thú vị.

Triển Khải Thiên thức thời giữ lại Bạch Duẫn Văn đang muốn bạo phát, Bạch Duẫn Văn nhìn sang Bao Chửng, ý là —— cậu quản nó đi!

Bao Chửng lại giả vờ nhìn sang hướng khác, không thèm tiếp nhận cái trừng mắt của Bạch Duẫn Văn, nhủ thầm liên quan gì đến tôi chứ, rõ ràng là việc trong nhà của mấy người, vì cớ gì bắt tôi làm người xấu?!

Triệu Tước thì vỗ chân cười ha ha, chỉ vào Bạch Duẫn Văn, "Báo ứng đó... Ha ha."

Đang cười, Triệu Tước bỗng quay đầu lại, nghiêm mặt nói với Triển Chiêu, "Bạch Diệp chỉ có một."

Triển Chiêu khẽ nhíu mày, lẽ nào mình phỏng đoán sai?

"Còn một là giả." Triệu Tước nở nụ cười, "Bởi vì có người quá yêu hắn, không muốn để hắn đi."

"Vì thế ..." Triển Chiêu dường như đang nghĩ xem nên dùng từ gì cho sinh động.

"Vì thế đã tạo ra một hàng giả."

Không đợi Triệu Tước nói xong, Bạch Diệp đã giúp bồi thêm một câu.

Tất cả mọi người nhìn Bạch Diệp, giả sao?

Bạch Diệp chỉ chỉ chính mình, "Hàng thay thế."

"Là sản phẩm thay thế hoàn mỹ, cũng được lâu dài." Triệu Tước mỉm cười, sau đó nói ra vài câu rất có ý thơ, "Trên đời này thứ bắt đầu cho một bí mật to lớn có thể chỉ là một chuyện vô cùng đơn giản, một nguyên nhân nho nhỏ dẫn đến một quyết định nho nhỏ, vốn tưởng chỉ là chuyện riêng của bản thân, không ngờ rằng... nó lại mở ra cánh cửa thông qua thế giới khác, đồng thời kéo vào người vô số oan hồn."

"Vốn tưởng rằng phía sau cánh cửa là thiên đường, không ngờ vẫn là địa vực! Chờ anh phía sau cánh cửa, chẳng phải là người anh vẫn luôn mong chờ trong ký ức, mà là thứ vô cùng hoàn mỹ, một quái vật ..." Nói rồi, Triệu Tước nở nụ cười.

Triển Chiêu nhìn ông ta cười đến thoải mái, Bạch Ngọc Đường lại nhìn sang Triển Khải Thiên và Bạch Duẫn Văn đang cau mày, còn có Bạch Diệp biểu cảm vẫn điềm nhiên như không.

"Còn nữa còn nữa." Triệu Tước như đang kể ra chuyện thú vị của bạn mình, túm lấy ống tay áo của Triển Chiêu hưng phấn kể, "Hai anh em nhà đó, một tên đặc biệt khả ái, một tên lại đặc biệt đáng ghét, còn có một thằng bạn cũng rất đáng ghét, được cái bề ngoài không tệ."

Mọi người chẳng nghe ra được là ai với ai, nhưng Bạch Duẫn Văn và Triển Khải Thiên lại có vẻ sắp không chịu nổi nữa.

"Nhưng cái tên đặc biệt đáng ghét kia, bẩm sinh đã là phiên bản ác của tên đặc biệt khả ái rồi, cậu nói nó có buồn cười không a?" Triệu Tước vừa nói vừa quay đầu lại hỏi Bạch Duẫn Văn, "Duẫn Văn a? Cậu đã nhìn hắn lớn lên từng ngày, có sợ không a?"

Bạch Duẫn Văn sắc mặt xấu xí tới cực điểm, "Cậu điên xong chưa hả?"

Triệu Tước nâng mặt tựa ở bên bàn, hăng hái hỏi Triển Chiêu, "Bồi thường tinh thần thế này ok không?"

Triển Chiêu mỉm cười, gật đầu, "Tay tôi hết đau rồi."

Triệu Tước thỏa mãn cười rồi tựa vào cạnh bàn.

Bạch Ngọc Đường thấy Bạch Duẫn Văn và Triển Khải Thiên hình như đều rất xấu hổ, Bạch Cẩm Đường cũng có chút bất đắc dĩ, mà những người còn lại trong SCI ngay cả thở mạnh cũng không dám.

"Nãy giờ lạc đề rồi, nói một chút về Tạ Thiên Thành này đi." Bạch Ngọc Đườngcắt đứt bầu không khí xấu hổ này, hỏi Triệu Tước, "Mục đích của hắn rốt cuộc là gì?"

"Tên vô sỉ đó đại khái là sắp chết, nên muốn làm mưa làm gió một trận cuối cùng, dù sao tuổi tác cũng đến hạn rồi." Nói rồi, ông ta đứng lên, "Không bằng đi hỏi Tạ Thiên Lãng a?"

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đườngvừa nghe thấy có thể đi thẩm vấn Tạ Thiên Lãng đều cùng nhau xoay mặt nhìn Bao Chửng, "Hắn còn sống không ạ?"

"Ừ ... Có thể xem là còn." Nói rồi, Bao Chửng lại nhìn sang Bạch Duẫn Văn và Triển Khải Thiên.

Bạch Duẫn Văn thở dài, "Đây là địa bàn của SCI, muốn làm gì cần hỏi qua tôi sao?"

Bạch Ngọc Đường sờ sờ mũi —— ai nha, người già thật nhỏ mọn.

Triển Khải Thiên bất đắc dĩ vỗ vỗ Bạch Duẫn Văn, rồi nói với Triển Chiêu, "Các con tra án này cẩn thận một chút, ba trở về chăm sóc mẹ con."

Triển Chiêu gật đầu, Triển Khải Thiên túm lấy Bạch Duẫn Văn đang hầm hừ lôi đi.

Bạch Cẩm Đường đưa tay khẽ vỗ lên lưng Bạch Ngọc Đường, "Kỳ thực ông ấy không xấu đâu ... Đừng nói thế với ông ấy nữa."

Bạch Ngọc Đường gật đầu, biểu thị đã biết.

"Đi thăm dò Tạ Thiên Lãng thôi." Triển Chiêu ngoài ý muốn hiểu rõ thêm một chút về quan hệ của những người thuộc thế hệ trước, lần đầu có được loại cảm giác vén mây thấy trăng thế này, tuy rằng ánh trăng này không rõ lắm.

Cúi đầu, Triển Chiêu nhìn bàn tay đang bị thương của mình một chút, nói chứ bị thương thật là tốt nha, phí tổn thất tinh thần Triệu Tước đền cho anh thật sự đủ hậu hĩnh a.

Mọi người cùng nhau đi ra ngoài.

Bạch Ngọc Đường hiếu kỳ hỏi Bạch Diệp, "Ông vốn là người nhà họ Bạch đúng không?"

Bạch Diệp lắc đầu, "Không biết, có lẽ không phải."

"Thế nhưng..." Bạch Ngọc Đường có rất nhiều điểm không giải thích được.

"Tôi so với người nhà họ Bạch càng giống người nhà họ Bạch hơn thật sao?" Bạch Diệp cười cười, hỏi Bạch Ngọc Đường.

Bạch Ngọc Đường gật đầu, anh từng có lúc cho rằng Bạch Diệp mới là ba ruột của mình, ngoại trừ hình dạng ra, chủ yếu do một vài đặc điểm của bản thân bị Triệu Tước gọi là huyết thống cực mạnh, cái gọi là huyết thống "Bạch thị" thần bí kia, dường như chỉ có anh, Bạch Diệp và Bạch Cẩm Đường có.

Bạch Diệp đưa tay chỉ vào đầu mình, "Hắn từng nói, tôi là thành phẩm cực mạnh, nói đơn giản một chút, có người chấp nhất đuổi đến tận địa ngục muốn kéo thiên sứ đã chết lên, không ngờ kéo được trở về một kẻ khuôn ngoài thì giống như đúc, nhưng lại là một ma quỷ."

Bạch Ngọc Đường nhíu mày, nhìn Bạch Diệp.

Bạch Diệp vỗ vỗ vai anh, "Đây thực sự là chuyện vô cùng tốt."

Nói xong, bỏ đi.

Bạch Ngọc Đường nhìn Bạch Cẩm Đường.

Bạch Cẩm Đường vỗ vỗ vai cậu em, không nói thêm lời nào.

Bạch Ngọc Đường mơ hồ nghĩ, cái Bạch Cẩm Đường chính mắt thấy năm đó, có thể chính là quá trình mà vị kia "đưa thiên sứ từ địa ngục trở về, nhưng lại kéo phải một ma quỷ" không a?

---------------Chương 19: đoạn đường cuối cùng

Tạ Thiên Lãng.

Cái tên này giống như một chốt mở nào đó, một khi đã ấn xuống, bức màn đen sẽ bị giật lên, tấm lưới thật lớn phía sau màn lộ ra, và phần cuối cùng của tấm lưới sẽ là chân tướng mà mọi người vẫn truy tìm.

Từ khi Triệu Tước xuất hiện, khoảng cách với đáp án càng ngày càng thu hẹp, mấy năm qua, Triển Chiêu và mọi người cũng đã chuẩn bị đủ tâm lý, cho dù đó là dạng bí mật gì, kết quả vẫn là tạo ra hết bi kịch này đến bi kịch khác, bất luận người phía sau bức màn là ai, đã đến lúc bắt hắn trả giá để tế cho những vong linh vô tội.

Lại một lần nữa tới nhà giam đặc biệt, đứng ở phía dưới con dốc dài, mọi người ngửa mặt, trong lòng không hiểu sao có chút cảm khái.

Nhà giam phía trên đỉnh núi có hệ thống an ninh nghiêm ngặt nhất thế giới, khóa cốt thép, nhốt bên trong một đám sinh vật cực độ nguy hiểm, những sinh vật này có trí tuệ hoặc sức mạnh hơn hẳn người thường, mỗi tội bọn chúng không muốn tạo phúc cho nhân loại, mà chỉ muốn đi phá hoại.

Bao Chửng dẫn mọi người bước lên con dốc thật dài đó, mỗi lần bước trên con dốc này ai cũng cảm thấy đây như một đường ranh giới giữa cái thiện và cái ác, lên đến đỉnh thì chẳng còn là thế giới của con người nữa. Ở trên cao cũng chẳng phải thần linh, mà là ma quỷ.

Ở cửa nhà giam có ba tầng an ninh nghiêm mật, tầng nào cũng kiểm tra giấy tờ tùy thân, quét vân tay và tròng mắt để xác nhận thân phận, nội việc đi qua các trạm kiểm soát ở các tầng thôi cũng mất gần một tiếng đồng hồ.

Triệu Tước hai tay đút túi quần, cười tủm tỉm đánh giá bốn phía xung quanh.

Đến khi lọt qua cửa cuối cùng, Bạch Ngọc Đường đột nhiên hỏi Bạch Diệp, "Nếu nhốt ông vào, ông có thể đi ra không?"

Bạch Diệp nhìn Bạch Ngọc Đường, mỉm cười, không nói gì.

Triệu Tước ở đằng trước cũng đang cười bí hiểm.

Kiến trúc lần này khác so với lần bọn họ đến gặp Đặng Xa, mọi người đứng vào thang máy vô cùng lớn, đi tới một chỗ khác, xung quanh đều là tường kim loại phản quang, liếc mắt nhìn quanh chỉ thấy ánh sáng phản quang chứ chẳng có gì khác.

Một người phụ nữ mặc áo blouse trắng khoảng 30 tuổi đi ra, vô cùng xinh đẹp lại có khí chất.

"Cục trưởng Bao." Người phụ nữ chào Bao Chửng một tiếng, sau đó ánh mắt dừng lại trên người Triệu Tước, "Đã lâu không gặp."

Triệu Tước "xoạt" một cái trốn phía sau Bạch Ngọc Đường, chỉ lộ ra nửa cái đầu liếc người ta.

Triển Chiêu có chút khó hiểu nhìn ông.

Triệu Tước như con mèo đứng trên bàn đuổi con chó đang ngồi vẫy đuôi dưới chân bàn đi, vươn bàn tay ra xùy xùy nữ bác sĩ nọ, "Sao lại là cô a? Không phải thăng quan tiến chức rồi à?"

Người phụ nữ cười cười, lại nhìn sang Bạch Diệp gật đầu, "Đã lâu không gặp."

Bạch Diệp khẽ gật đầu, vẫn lãnh khốc không chút biểu cảm như cũ.

"Xin chào." Bác sĩ nọ giơ tay về phía Bạch Ngọc Đường, "Tôi là Phó Mẫn, người phụ trách khu bệnh giam."

Bạch Ngọc Đường bắt tay cô, "Khu phòng bệnh, chịu trách nhiệm về cái gì a?"

Phó Mẫn đưa tay khẽ đẩy gọng kính, "Khá nhạy cảm đó, tôi không phải bác sĩ, là nhà khoa học."

Bạch Ngọc Đường cũng không tiếp tục truy cứu nữa, bắt đầu giới thiệu cho cô sơ qua về những người còn lại.

Lúc Phó Mẫn bắt tay Bạch Cẩm Đường thì cười cười, "Còn nhớ tôi không?"

Bạch Cẩm Đường khẽ gật đầu.

Mọi người hiếu kỳ, người này với Bạch Cẩm Đường có quen nhau sao?

Phó Mẫn bắt tay Công Tôn, "Ngưỡng mộ đã lâu."

Công Tôn chớp mắt mấy cái, Phó Mẫn —— tên này hình như đã nghe qua ở đâu rồi...

Cuối cùng là Triển Chiêu.

Phó Mẫn bắt tay Triển Chiêu đồng thời quan sát anh một chút, sau đó cười cười, "Nghe danh đã lâu."

Triển Chiêu lục lọi kho ký ức của mình một chút, hỏi lại, "Phó Mẫn... Nhân vật rất có địa vị trong giới di truyền học đây sao?"

Công Tôn cũng nhớ ra, trước đã xem qua báo cáo nghiên cứu của cô, phạm vi không rộng nhưng rất ấn tượng.

"Nổi tiếng thế sao lại làm người phụ trách khu bệnh giam ở đây a?" Triệu Hổ hiếu kỳ.

"Bởi vì nơi này tài liệu nghiên cứu dồi dào a." Phó Mẫn nháy mắt, rồi vẫy vẫy Triệu Tước, "Đến phòng làm việc của tôi ngồi đi, tôi đã chuẩn bị trà ông thích uống đó."

Triệu Tước liếc liếc cô, rồi lại trốn sang phía sau Triển Chiêu.

Tất cả mọi người có chút hiếu kỳ, cô này với Triệu Tước rất quen thuộc sao?

"Tôi là học sinh của ông ấy." Phó Mẫn giải đáp thắc mắc của mọi người, vừa tự giới thiệu, "Lúc tôi làm nghiên cứu sinh vẫn nghiên cứu cùng nhau, khi đó điên cuồng sùng bái ông ấy, đương nhiên ... bây giờ cũng thế."

Mọi người lại liếc sang Triệu Tước.

Triệu Tước liếc sang Bao Chửng, "Sao điều cô ta về đây?"

Bao Chửng nhún vai, "Không chỉ mỗi cô ấy đâu, lát nhìn thấy vị kia có khi cậu còn tức đến giậm chân."

Triệu Tước hơi sửng sốt, lúc này, Phó Mẫn đẩy cánh cửa kim loại ra.

"Oh! My honey!"

Mọi người vừa vào cửa, chợt nghe từ trong truyền ra một tiếng hô hoán vô cùng buồn nôn, nhìn nữa thì thấy có một bóng trắng đang nhào tới.

Triển Chiêu hoang mang nhìn bóng trắng nọ ập về phía mình, may mà Bạch Ngọc Đường nhanh tay lẹ mắt, đưa tay túm lấy Triển Chiêu kéo sang một bên, Bạch Diệp cũng túm lấy Triệu Tước, Mã Hán đi ở cuối cùng lại kéo Triệu Hổ đang đờ ra chắn trước mặt mình ... Vì thế, Triệu Hổ bất hạnh vừa vặn bị bóng trắng kia nhào vào người.

"Oa!" Triệu Hổ hoàn hồn lại thì đã có một kẻ đang đu trên người mình, "Ai đó aaa?"

Người nọ ngẩng đầu, đưa tay đẩy gọng kính híp mắt quan sát Triệu Hổ một hồi, thấy không quen thì quay đầu lại, cười tủm tỉm nhìn Triệu Tước, "Honey, đã lâu không gặp lại lãnh đạm thế a!"

Triệu Tước vừa thấy lão liền xù lông, "Con khỉ lông trắng kia!"

"Đáng ghét!" Người nọ quay lại, mỉm cười nhìn Triệu Tước, biểu cảm trên mặt lại có chút âm trầm, "Đối xử với bạn cũ thế đấy."

Triệu Tước nheo mắt, biểu cảm so với người kia còn âm trầm hơn, "Cậu muốn chết hả."

Ông ta vừa dứt lời, người áo trắng kia quay sang làm nũng với Phó Mẫn, "Đáng ghét, cậu ta luôn không dễ thương thế a!"

Phó Mẫn bất đắc dĩ vỗ vỗ lão an ủi.

Mọi người nhìn kỹ người nọ, một thân áo blouse trắng không khác Phó Mẫn lắm, thế nhưng tuổi lớn hơn, nhìn thoáng qua cũng phải 50 rồi, là người ngoại quốc, có vẻ ở vùng Đông Âu, khá cao to nhưng không mập, tóc ngắn màu xám, một người trung niên khá anh tuấn.

Đôi mắt lão màu xám nhạt kết hợp với sống mũi cao thẳng, lại thêm một cặp kính không gọng, tròng kính như có hiệu ứng gương, không biết phải cố ý hay không, lúc đẩy lên hầu như không thấy tròng đâu cả.

"Ông có đeo kính sát tròng ..." Triển Chiêu bỗng nhìn vào mắt lão.

Mọi người lúc này mới chú ý vào đôi mắt màu xám tro của lão, bên trong còn có rằn màu lục và màu lá cọ, nhìn y như tròng đen bên trong được vẽ màu vào vậy.

"Đẹp không?" Người nọ mỉm cười hỏi Triển Chiêu.

Triển Chiêu giương mắt nhìn ông ta một chút, xoa cằm, "Nhìn như Chipmunk ..."

"Phụt ..." Triệu Tước cầm ly trà Phó Mẫn đưa cho vừa uống được một ngụm thì nhịn không được phun ra, cười đến độ giậm chân.

Lão liếc Triển Chiêu, cười đáp, "Ai nha, tính cách quả nhiên rất ác liệt nha."

"A... Cậu chính là Bạch Ngọc Đường đó sao." Lão lại quay sang dùng cả hai tay bắt tay Bạch Ngọc Đường lắc lên lắc xuống, "May mắn may mắn."

Bạch Ngọc Đường khẽ nhíu mày không hiểu, "May mắn?"

"Là hạnh ngộ a tên ngu ngốc này." Triệu Tước đạp lão một cước.

(May mắn = Hạnh khuy = xìngkuī

Hạnh ngộ = xìnghuì)

"Ha ha, tiếng Trung của tôi không tốt lắm." Lão tự giới thiệu, "Tên của tôi dài lắm, bình thường cứ gọi tắt là Murat đi."

"Murat?" Triển Chiêu nhíu suy nghĩ một chút, đột nhiên trong mắt sáng ngời, "Murat Hera Tversky?"

"A?" Lão cười xấu xa nhìn Triển Chiêu, "Cũng biết hả?"

Bạch Ngọc Đường thấp giọng hỏi Triển Chiêu, "Ai thế?"

Triển Chiêu chớp mắt mấy cái, "Một trong những nhà tâm lý học giỏi nhất thế giới."

"Nhà tâm lý học? Là kiểu bình thường hay kiểu biến thái a?" Triệu Hổ khóe miệng giật giật, nhủ thầm không lẽ lại xuất hiện thêm một quái vật a.

"Quái vật." Triển Chiêu trả lời vô cùng thẳng thắn, "Mọi người đều gọi ông ấy là Quái vật mắt xám."

Mọi người yên lặng thở dài —— lại thêm một yêu quái~

"Ây không cần khẩn trương đâu, lớn tuổi rồi không thể so sánh với đám thanh niên các cậu được." Murat cười hì hì bưng ly cà phê, tiến đến bên cạnh Bạch Diệp, "U!"

Bạch Diệp nhìn lão.

Murat vươn người nhìn cặp mắt màu đồng của hắn, rồi từ trong túi lấy ra một cái kính lúp quan sát đồng tử của Bạch Diệp, "Ừm, hiện tượng biến chất không xuất hiện a, quả nhiên là thành phẩm hoàn hảo!"

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường nhìn nhau, lại nhắc đến thành phẩm a.

Lão dường như cũng quen Bạch Cẩm Đường, lượn đến bên cạnh anh, tiếp tục giơ kính lúp lên nhìn mắt, rồi nhíu mày, "Ai nha, tầng khóa thứ hai đã bị mở rồi a?"

Bạch Cẩm Đường khẽ nhướn mày, rất lễ phép vấn an, "Đã lâu không gặp."

"Ai nha, vẫn ngoan như vậy a, tốt tốt." Lão đưa tay vỗ nhẹ lên đầu Bạch Cẩm Đường, mọi người nhìn thấy nhịn không được đều hít một hơi khí lạnh —— hình thức ở chung thật quỷ dị a.

"Đều quen biết cả nhỉ." Bao Chửng thấy thời gian ôn chuyện đã đủ, liền nói với Murat, "Bọn tôi muốn gặp Tạ Thiên Lãng."

"Tạ Thiên Lãng a." Murat mỉm cười, "Đến đúng lúc phết, có thể vài ngày nữa là hắn chết rồi."

Tất cả mọi người nhíu mày, đây đó nhìn nhau —— Tạ Thiên Thành đột nhiên xuất hiện, có liên quan đến chuyện Tạ Thiên Lãng sắp chết không?

"Người ta vẫn nói anh em sinh đôi có tâm ý tương thông cũng không phải không có lý." Murat dường như đọc được suy nghĩ của mọi người, cười cười đưa tay lấy cái tẩu thuốc nhét vào trong miệng, "Nhưng mà ... theo tôi được biết thì hai anh em Tạ Thiên Thành và Tạ Thiên Lãng có bản chất khác nhau."

"Là sao a?" Bạch Ngọc Đường hỏi Triệu Tước.

Triệu Tước nhún vai, "Một là sản phẩm thí nghiệm một không phải."

"Nói cách khác, Tạ Thiên Thành hiện tại trong hình dạng một một ông cụ sắp 90, không giống với Tạ Thiên Lãng có bề ngoài trẻ trung như vậy?" Bạch Ngọc Đường hỏi.

"Về vụ bề ngoài trẻ trung này." Phó Mẫn cười gượng một tiếng, mở một chiếc tủ sắt được cài không biết bao nhiêu là mật mã, lấy ra một cục nam châm, "Chúng ta đi xem rồi bàn tiếp."

Triệu Hổ cau mày nhìn Phó Mẫn vừa ấn vừa xoay N cái nút để nhập mật mã, nhịn không được hỏi, "Mật mã của cái két này có bao nhiêu hàng a?"

"Chín mươi sáu." Bạch Trì trả lời.

Triệu Hổ khóe miệng giật giật, liếc Trì Trì, "Em nhớ hết hả?"

"Vâng." Bạch Trì gật đầu.

Phó Mẫn cười cười, đưa tay xoa đầu Bạch Trì, "Ai nha, cậu bé thật khả ái!"

Triệu Trinh kéo Bạch Trì qua một bên, kẻo mất công lại bị bà dì quái dị kia động tay động chân.

Phó Mẫn nâng gọng kính nhìn Triệu Trinh, "Ai nha, gen di truyền thật rõ ràng nha!"

Triệu Trinh lại cúi đầu nhìn thứ gì đó, rồi sợ hãi kêu lên, "A? Đã ba mươi tám tuổi..."

"Á!" Phó Mẫn giật lại chứng minh thư bị Triệu Trinh lặng lẽ trộm đi, giấu biến, "Đáng ghét!"

Lúc này, mọi người cùng nhau ra khỏi căn phòng làm việc chất đầy những thiết bị cơ mật, lại một lần nữa bước trên dãy hành lang nhẵn bóng.

"Đi lại trong chỗ này không sợ bị mất phương hướng sao?" Triệu Hổ nhìn một đống lối đi phủ kim loại như mê cung xung quanh, hoàn toàn không có một vật tham chiếu nào.

"Có biển báo rất tinh vi nha." Nói rồi, Phó Mẫn chỉ vào một bức tường, mọi người đều nhìn theo, hóa ra trên vách tường có khắc số.

Triệu Hổ nháy mắt mấy cái, hỏi, "Đây là cái gì a?"

"Hướng giờ đó." Triển Chiêu nói, "Đeo đồng hồ theo sẽ không bị lạc, nhưng phải đi qua lúc chuyển giờ."

Phó Mẫn mỉm cười.

Triệu Hổ khóe miệng run run, "Tức là không phải thiên tài thì không ra vào được đúng không?"

"Quả nhiên, SCI không có ai ngu ngốc a." Phó Mẫn cười cười.

Mọi người nhìn nhau, ngoại trừ mấy người Triển Chiêu với Bạch Trì, ai cũng có cảm giác đang xuyên tới một không gian khác —— mệt mỏi quá, thật muốn về lại thế giới loài người a!

Đi qua dãy hàng lang thật dài, mọi người đi tới trước cửa một phòng bệnh.

Phó Mẫn lấy cục nam châm ra, lại đưa vào một chuỗi mật mã 96 hàng.

Bạch Ngọc Đường hỏi, "Mật mã của từng phòng khác nhau sao?"

"Đúng vậy." Phó Mẫn gật đầu.

Mọi người yên lặng thở dài, mỗi một phòng bệnh đều phải nhớ một mật mã dài dằng dặc thế, hiển nhiên làm phụ trách ở đây không dễ dàng gì, ... ít nhất ... phải có được trí nhớ như của Bạch Trì, nói như vậy... chỉ số thông minh của Phó Mẫn chắc cũng cao vô cùng.

Công Tôn bỗng nhiên hiếu kỳ hỏi Triệu Tước, "Điều kiện ông chọn nghiên cứu sinh là gì?"

Triệu Tước xấu xa cười, chỉ chỉ vào đầu mình.

Công Tôn hiểu rõ —— quả nhiên.

Sau khi cửa phòng bệnh mở ra, bên trong là một không gian rộng rãi thoáng đãng, xung quanh có vẻ được mô phỏng theo sắc trời, ánh sáng so với bên ngoài không khác là bao.

Trong phòng cũng không phải là quy mô lớn, chỉ là phòng bệnh nhỏ, bốn phía đều là thủy tinh kín, có một máy liên lạc ở bên ngoài, mà bên trong phòng bệnh thủy tinh phòng bệnh thủy tinh kín, có một số lượng lớn máy móc, ở giữa đống máy móc là một cái giường, trên giường có một người người toàn thân cắm đầy các loại ống ... nói chính xác hơn, là một cái thây khô.

Mọi người đứng ở trước phòng kính, nhíu mày nhìn Tạ Thiên Lãng trên giường.

Hoàn toàn khác hẳn đại mỹ nữ tóc xoăn trong trí nhớ, lúc này, hắn vô cùng tiều tụy, gầy đến mức chỉ còn mỗi khung xương.

"Sao lại thành thế này?" Bạch Ngọc Đường nhíu mày, vụ án lần trước phá xong cách đây cũng chưa lâu mà, là cái gì làm cho một người trong nháy mắt già thành thế này, thật giống như máy móc bị hết pin vậy.

"Biến chất trong nháy mắt ..." Triển Chiêu nhíu mày, "Tác dụng phụ của bán thành phẩm đây sao? Nói cách khác, là sự trả giá của việc ký kết khế ước?"

"Hắc hắc." Murat cười cười, đưa tay gõ nhẹ vào cái nút bên cạnh microphone, "Tạ Thiên Lãng, tỉnh lại, có người đến thăm này."

Một lúc lâu, mọi người nhìn thấy hai mắt của cái thây khô kia chậm rãi mở ra.

Trong đôi mắt đó cũng không có tức giận, chỉ là ánh nhìn hời hợt lưới qua từng người, cuối cùng dừng lại ở Triệu Tước.

Một lúc lâu, Tạ Thiên Lãng mở miệng hỏi, "Thật lâu không thấy nhiều người như vậy, ha ha, cơ thể của tôi có vẻ xấu lắm rồi, tác dụng phụ của thí nghiệm sao?"

Giọng nói của hắn cũng chẳng khác nào giọng của những người có tuổi bình thường, trầm thấp, khàn khàn, thong thả...

Triển Chiêu có chút nghi hoặc —— Tạ Thiên Lãng nói chuyện có chút cổ quái.

Murat nhíu mày nhìn Bạch Ngọc Đường, ý là —— muốn hỏi gì thì hỏi đi.

Bạch Ngọc Đường nhìn Triển Chiêu.

Triển Chiêu tiến đến bên microphone, hỏi, "Ông có nguyện vọng gì không?"

Mọi người có chút hiếu kỳ nhìn Triển Chiêu, vấn đề này khá bất ngờ nha.

Triệu Tước lại cười cười, Bạch Diệp bên cạnh nhìn vào Tạ Thiên Lãng bên trong phòng kính, trong đôi mắt luôn chẳng có tâm tình gì xuất hiện một tia trào phúng nhàn nhạt.

Bạch Trì đứng bên cạnh ông ta nhạy cảm quan sát được điểm này, không quá rõ ràng ánh mắt này biểu thị cho điều gì.

"Nguyện vọng a..." Tạ Thiên Lãng gật đầu, "Giúp tôi giết một người được không?"

Tất cả mọi người nhíu mày, nên nói là bản tính khó dời hay là cái gì? Đã sắp chết rồi còn muốn giết người.

"Giết ai?" Triển Chiêu hỏi.

"Em tôi." Tạ Thiên Lãng nói, "Thiên Thành."

"Vì sao muốn giết?" Triển Chiêu hỏi.

Tạ Thiên Lãng nhìn chằm chằm vào ngọn đèn trên trần nhà, trầm mặc một hồi, rồi nói, "Bọn tôi cùng sinh ra, đương nhiên phải cùng chết đi."

Triển Chiêu nhìn Bạch Ngọc Đường.

Bạch Ngọc Đường hỏi, "Em ông đang ở đâu?"

"Ha ha." Tạ Thiên Lãng cười, "Nó còn có thể ở đâu? Trốn trong động rồi."

"Trong động?" Bạch Trì không hiểu, người mà lại trốn ở trong động?

"Nó cả đời đều không thể ngửa mặt nhìn trời, đương nhiên phải trốn trong động." Tạ Thiên Lãng tùy ý đáp trả, rồi như nhớ ra cái gì, lại hỏi, "Triệu Tước, thí nghiệm của cậu thành công không?"

Mọi người khẽ nhíu mày nhìn Triệu Tước.

Triệu Tước sờ sờ cằm, có vẻ đang cảm thấy thú vị, "Ký ức cũng thoái hóa sao?"

"Suy yếu và hỗn loạn đồng thời xảy ra." Phó Mẫn lấy một tập bệnh án dày cộm ra đưa cho Triệu Tước.

Công Tôn hiếu kỳ xáp vào xem ké, thì thấy bên trong đó ghi lại rất nhiều số liệu.

Bạch Ngọc Đường thấy trạng thái của Tạ Thiên Lãng lúc này có thể ra đi bất cứ lúc nào, vội hỏi, "Tạ Thiên Thành ở đâu?"

Tạ Thiên Lãng nhìn Bạch Ngọc Đường, nhíu mày, như là có chút nghi hoặc.

"Người ở đâu?" Bạch Ngọc Đường hỏi lại.

"Cậu ..." Tạ Thiên Lãng nghiêng đầu.

Lúc này, số liệu và sóng đồ thị trên các máy bắt đầu biến động.

"Hắn xuất hiện phản ứng bài xích!" Phó Mẫn vội ấn vào một cái nút.

"Sao? Mật mã hóa ra là như thế." Murat cũng không khẩn trương, chỉ vuốt cằm quan sát Tạ Thiên Lãng.

"Động... Trong động." Tạ Thiên Lãng nói, đột nhiên bắt đầu co giật, sau đó thân thể co quắp kịch liệt, trong miệng còn hàm hàm hồ hồ, "Bạch... Bạch..."

Triển Chiêu nhíu mày, không hiểu sao nghĩ tới Đặng Xa trước khi chết, ông ấy cũng vừa kịp nói ra một chữ "mắt..." rồi đột ngột tử vong.

Lúc này, tiếng chuông báo động đột ngột vang lên.

Cửa mở, rất nhiều nhân viên điều trị mặc áo blouse trắng chạy vào, mở cửa phòng kính đi vào cấp cứu.

Phó Mẫn ghi chép lại thông tin, Murat thì hăng hái nhìn vào sóng đồ thị không ngừng nhảy lên nhảy xuống và số liệu đang biến hóa kịch liệt trên màn hình các loại máy, lẩm bẩm, "Tự khởi động hệ thống sao..."

Lão vừa dứt lời, tất cả máy móc đang kêu đều ngừng bặt, đổi lại là một tràng tiếng "uuu..."

Lại nhìn vào trong phòng bệnh, một nhân viên điều trị ngẩng lên nhìn về phía Murat và mọi người lắc đầu.

Phó Mẫn gật đầu, mọi người bắt đầu tháo các loại ống trên người hắn xuống.

Phó Mẫn ghi lại thời gian tử vong.

Mọi người rời khỏi phòng bệnh.

Triệu Tước vuốt cằm, "Trong động? Động nào?" Nói rồi, hỏi Bạch Diệp, "Sao tôi không nhớ rõ, ký ức của tôi cũng bị thoái hóa hả?"

Bạch Diệp nhún vai, biểu thị chính mình cũng không rõ ràng lắm.

Murat và Phó Mẫn cũng lắc đầu, "Chưa từng nghe qua."

Bạch Ngọc Đường nhìn Triển Chiêu, hiển nhiên, Triển Chiêu cũng rất hoang mang.

Triệu Hổ nhỏ giọng nói nhỏ với Mã Hán, "Loay hoay cả nửa ngày, chẳng khác nào đến tiễn hắn đi đoạn đường cuối cùng a..."

Cậu vừa dứt lời, Triển Chiêu đột nhiên hỏi lại, "Cậu vừa nói cái gì?"

Triệu Hổ sửng sốt.

Mã Hán giúp cậu ta thuật lại, "Loay hoay cả nửa ngày, chẳng khác nào đến tiễn hắn đi đoạn đường cuối cùng a."

Đột nhiên, Triển Chiêu, Triệu Tước và Murat, mỗi người một tay vỗ vào vai Triệu Hổ, "Thiên tài!"

Nói xong, Triển Chiêu túm Bạch Ngọc Đường ra ngoài, những người khác cũng đi theo, đại thể là vì không hiểu gì hết.

Triệu Hổ nghiêng đầu đơ mặt tụt lại phía sau, tình huống gì vầy nè.

Mã Hán đưa tay vỗ đầu cậu ta, hỏi, "Được ba thiên tài khen là thiên tài, cảm thấy sao?"

Triệu Hổ nghĩ nghĩ, như là nhớ lại khoảnh khắc vừa rồi, sau đó vung tay vỗ ngực, "Sướng!"

----------------------Chương 20: thất bại

Triển Chiêu kéo Bạch Ngọc Đường chạy ra khỏi nhà giam đặc biệt tới cửa lớn, đứng ở trên đỉnh núi, bắt đầu nhìn khắp nơi.

Bạch Ngọc Đường có chút khó hiểu nhìn anh, "Miêu Nhi, làm sao vậy?"

Triển Chiêu đứng ở trên sườn núi, hỏi Bạch Ngọc Đường, "Ở chỗ nào có thể nhìn đối diện sang đây rõ ràng nhất?!"

Bạch Ngọc Đường có chút khó hiểu hỏi lại Triển Chiêu, "Nhìn sang đây?"

"Ừ." Triển Chiêu gật đầu.

Bạch Ngọc Đường giương mắt nhìn núi hoang trước mắt một chút, bởi vì trước đây từng xảy ra vụ tập kích bắn tỉa, nên những vị trí bắn tỉa được ở những núi gần đó đều có trang bị camera, hơn nữa dưới chân núi cũng có chốt bảo vệ, "Xung quanh không có nhiều nơi có thể mai phục được đâu, nhưng chỉ nhìn thôi thì ..."

Nói rồi, Bạch Ngọc Đường đưa tay chỉ về một ngọn núi khá cao ở phía xa, "Ngọn núi kia được đó."

Lúc này, Phó Mẫn lấy ra một cái ống nhòm, Triệu Tước nhận lấy giơ lên nhìn một hồi, sau đó chớp mắt mấy cái, "Đen thui!"

Bạch Diệp không nói được gì nhìn nhìn ông ta, sau đó cầm lấy cái ống nhòm, tháo nắp, rồi tự mình xem.

Một lát sau, Bạch Diệp hạ ống nhòm xuống, "Trên núi có một cái thùng, bên trong có ánh sáng phản quang, nhìn bề ngoài thì hẳn là máy ghi hình bội số lớn."

"Trên núi có hầm trú ẩn bỏ hoang." Mã Hán nói, anh lúc trước có dẫn người lên núi bên đó tìm kiếm tay súng bắn tỉa, đã từng thấy qua vài cánh cửa vào hầm trú ẩn, có lẽ được đào từ nhiều năm trước, sau đó bị bỏ hoang, không có ai sử dụng.

Mọi người nhìn nhau rồi kéo xuống núi, lên xe đi qua bên đó.

Xuống xe, Triển Chiêu tiếp tục tìm cáp treo, Bạch Ngọc Đường kéo anh đi bộ lên.

Mã Hán và Triệu Hổ đi ở phía trước, vừa đi vừa nhìn về phía nhà giam, dựa theo lời Triển Chiêu nói, khi nào đường nhìn thuận lợi là có thể dừng lại.

"Ở đây rồi nhỉ?" Triệu Hổ hỏi Mã Hán.

Mã Hán bên thêm vài bước, gật đầu, "Ừcũng ..." Nói còn chưa dứt lời, ánh mắt của anh dừng lại bên một thân cây.

Mọi người vừa lúc lên đến nơi, Mã Hán chỉ chỉ vào cái cây.

Mọi người ngửa mặt nhìn thoáng qua, thấy trên đó có một thứ gì đó giống thùng gỗ, có vẻ là máy hút khí hoặc máy móc gì khác.

Triệu Hổ trèo lên cây kế bên nhìn sang rồi leo xuống báo cáo, "Máy quay."

Bạch Diệp gật đầu, chắc cũng vừa dùng ống nhòm nhìn thấy.

Triển Chiêu nhìn quanh cánh rừng, "Tìm cái động gần nhất thôi."

Vì vậy, mọi người chia nhau đi tìm cửa động.

Bao Chửng đứng ở ven đường, vuốt cằm quan sát khắp nơi, vô cùng khó hiểu, "Tạ Thiên Thành trốn ở đây có mục đích đúng không?"

"Hẳn là thế." Triển Chiêu gật đầu.

"Vì sao? Giám sát Tạ Thiên Lãng hả?" Bao Chửng vẫn không thể hiểu nổi.

"Là chờ chết a." Triệu Tước nhàn nhạt nói ra một câu.

"Sếp."

Lúc này, Mã Hán hình như phát hiện ra gì đó, đang ngoắc mọi người sang.

Mọi người lập tức chạy qua ... thì thấy có một cái cửa hang đường kính khoảng nửa thước, xuất hiện bên sườn núi.

Nhìn nhìn cự ly từ cửa hang này đến camera ở bên kia, Triển Chiêu gật đầu, "Có lẽ chính là ở đây."

"Vào xem sẽ biết." Nói rồi, Bạch Ngọc Đường rút súng ra, động tác này là muốn tiến vào đầu tiên.

"Này." Triển Chiêu đột nhiên cản anh lại, chỉ chỉ vào cửa hang, "Cậu đứng ở đây, không được đi đâu hết."

Bạch Ngọc Đường vẻ mặt mờ mịt, "Vì sao?"

Triển Chiêu cũng túm lấy Bạch Diệp, đẩy ông đến đứng cạnh Bạch Ngọc Đường, "Ông cũng không được đi."

Bạch Diệp và Bạch Ngọc Đường hoang mang nhìn nhau.

"Phụt." Murat bên cạnh đột nhiên thích thú, khoác tay lên vai Triệu Tước, "A, tính cách thằng nhóc này ác liệt hệt như cậu nha."

Triệu Tước trừng mắt.

Vì vậy, Lạc Thiên rút súng vào đầu tiên.

Bạch Ngọc Đường dùng ánh mắt kháng nghị với Triển Chiêu, Triển Chiêu đưa tay vỗ vỗ vai anh, "Ngoan a, ở chỗ này chờ."

Bạch Ngọc Đường nhìn trời.

Bạch Diệp lại không nói gì, đi sang một bên tìm gốc cây tựa vào ngắm phong cảnh.

Bao Chửng gọi điện thoại tìm đội đặc công đến trợ giúp, sau đó ngăn cản mọi người đi vào hang, "Lỡ đâu có bẫy thì làm sao? Chờ đội đặc công đến rồi vào."

"Thế lỡ người nọ chạy thì sao ạ?" Triển Chiêu quay lại nhướn mày.

Bao Chửng vùng vẫy đấu tranh gần 5 phút đồng hồ, cuối cùng cũng phải gật đầu đồng ý, dặn dò mọi người phải cẩn thận, cứ xuống đó trước vài người đi rồi tính tiếp.

Nhưng mọi người ai cũng muốn xuống, Tần Âu xung phong đi trước, kiểm tra sơ bộ xong quay lại nói, "Đoạn cửa vào không phát hiện có bom."

Vì vậy, mọi người cùng nhau đi xuống, chỉ để lại Bạch Ngọc Đường và Bạch Diệp đang giương mắt nhìn theo.

Bạch Ngọc Đường khoanh tay nhìn chằm chằm vào cửa hang đờ ra, Bạch Diệp rút điếu thuốc ra hút để giết thời gian, trong nhất thời, bầu không khí có chút xấu hổ.

Triển Chiêu và mọi người tiến vào hầm trú ẩn.

Phía dưới đen kịt một mảnh, mọi người đều lấy điện thoại ra chiếu sáng, nhưng bên trong hầm trú ẩn chẳng khác nào một mê cung, hành lang gấp khúc nhiều vô cùng.

Mọi người có chút không xác định được phương hướng.

Bao Chửng nhìn đám người trước mắt lượn quanh tìm kiếm như một bầy ruồi, lắc đầu, "Các người có thường thức không a?"

Mọi người quay đầu lại nhìn Bao Chửng.

Bao Chửng chỉ chỉ một tảng đá trên mặt đất, dọc theo tảng đá là thông lộ, ngang tảng đá là tử lộ.

Mọi người vẻ mặt đều hiện lên dòng chữ "Còn có kiểu ghi chú này sao?"

Bao Chửng nhìn trời.

"Có lẽ hắn trốn trong một ngõ cụt nào đó chăng?" Triệu Tước hỏi, "Nhiều lối rẽ như vậy, làm gì đây?"

"Ừm ..." Triển Chiêu suy nghĩ một chút, lúc này, chợt nghe Lạc Thiên hỏi, "Mọi người có nghe thấy tiếng gì không?"

Mọi người sửng sốt, nín thở nghe.

"Ừ." Bạch Cẩm Đường gật đầu, tiếng "tích tích tích", hình như là máy móc gì đó.

"Có thể là bom không?" Triển Chiêu đột nhiên nói.

Mọi người khóe miệng giật giật, nhìn Tần Âu.

Tần Âu nghiêng đầu, thanh âm này không giống tiếng đếm giây, hơn nữa kết cấu hầm trú ẩn này căn bản không thích hợp để cài bom, nổ tung cũng không có lực sát thương mấy ... Chỉ là Triển Chiêu vừa nháy mắt với anh, nên Tần Âu cũng không nói ra chuyện này.

Triệu Tước đột nhiên nói, "Cũng không phải không có khả năng, ví dụ như nhét vào một hốc đá nào đó, rồi nổ chết chúng ta ở trong này."

Bao Chửng hít mạnh một hơi, rồi túm lấy mọi người, "Các người ra ngoài hết cho tôi!!!"

...

Cuối cùng, Bạch Ngọc Đường đang ở bên ngoài thấy mọi người lục tục đi ra rồi ngồi xổm xuống trước cửa hang.

Bao Chửng bắt đầu lên dây cót quở trách Triển Chiêu và Triệu Tước, rồi bắt phải chờ đội đặc công đến trợ giúp.

Khoảng 10 phút sau có một tổ đặc công mang theo máy móc đến, Tần Âu và Lạc Thiên đưa người xuống phía dưới.

Lại khoảng 10 phút nữa, Lạc Thiên đi lên, "Tìm được rồi."

"Tìm được người hay bom?" Triển Chiêu hỏi anh.

Lạc Thiên dở khóc dở cười, "Người."

"Xác định không có bom chứ hả?" Bao Chửng hỏi.

Lạc Thiên lắc đầu, "Không có, mà có lẽ hắn không còn nhiều thời gian nữa đâu, bọn tôi vừa phát hiện ra tiếng 'tích tích' là của một thiết bị điện tử."

"Sắp chết hả?" Bao Chửng giật mình.

Triển Chiêu và Triệu Tước ngó lơ.

Bao Chửng nhìn hai người bọn họ, "Hai người biết hắn sắp chết đúng không?"

Lạc Thiên do dự một chút, lại nói, "Hắn hình như tự sát, hơn nữa, phương pháp có chút quái."

Bao Chửng lại càng không hiểu nổi.

"Nhanh vào đi thôi." Công Tôn tò mò lắm rồi, nhủ thầm các người không nhanh vào đi người ta chết mất tiêu bây giờ.

Mọi người đều xuống phía dưới, Bạch Ngọc Đường kéo Triển Chiêu, "Tôi cũng muốn đi."

Triển Chiêu suy nghĩ một chút rồi ngoắc ngoắc tay gọi một đội viên đặc công đang thu dọn linh tinh.

Đội viên đó chạy tới.

"Cho tôi mượn mặt nạ bảo hộ với áo chống đạn chút."

Viên đặc công đó không rõ lắm, nhưng vẫn cởi trang bị của mình xuống, lấy cả mặt nạ bảo hộ đưa cho Triển Chiêu.

Triển Chiêu giao cho Bạch Ngọc Đường, "Mặc vào."

Bạch Ngọc Đường khó hiểu.

Triển Chiêu híp mắt, "Không mặc không được xuống!"

Bạch Ngọc Đường bất lực, không thể làm gì khác hơn là đi qua một bên mặc vào.

Triệu Tước có chút hiếu kỳ, vuốt cằm, "Bạch Ngọc Đường cũng có lúc nghe lời thế a?"

Nói xong, túm lấy Bạch Diệp đang lén đi vào, cũng ngoắc một viên đặc công đang đứng xem náo nhiệt, "Cởi ra cho hắn!"

Bất đắc dĩ, Bạch Diệp cũng mờ mịt đi thay quần áo.

Mọi người tuy không rõ Triển Chiêu và Triệu Tước đang bán gì trong hồ lô, nhưng nếu hai người bọn họ đã sắp xếp như thế thì nhất định là có lý do.

Tất cả chuẩn bị cho tốt, cuối cùng chỉ còn lại có bốn người, mới cùng nhau đi xuống.

Lúc này, nhóm Murat, Phó Mẫn và Công Tôn đã tới nơi trước.

Trên mặt đất có đội viên đặc công dùng băng dán huỳnh quang dán ra đường đi cho mọi người, dựa theo dải băng dán, mọi người rất nhanh đi tới một cái ngõ.

Đây vốn nên là một tử lộ, nhưng có người xây một bức tường ở đây để ngăn ra thành một căn phòng, còn lắp vào một cánh cửa lùa. Màu cửa và màu tường giống y chang nhau, nên nếu như đóng cửa thì rất khó phát hiện ra.

Ngõ quẹo vào cửa và đường lớn bên ngoài đều có lắp camera trong góc kín, trang thiết bị vô cùng đầy đủ.

Tới trước cửa, Triển Chiêu quay đầu lại dặn Bạch Ngọc Đường và Bạch Diệp, "Lát nữa đừng nói gì nha."

Bạch Ngọc Đường gật đầu, anh cảm giác được, Triển Chiêu hình như không muốn để Tạ Thiên Thành thấy anh và Bạch Diệp, mà lý do là gì, anh cũng đoán được một ít.

Mọi người đi vào gian phòng, phát hiện đây cũng là một phòng bệnh, ngọn đèn rất sáng, rất trắng.

Trên giường có một ông lão già nua đang nằm, cạnh giường có đủ loại thiết bị phức tạp và thứ gì đó nhìn như ống chích.

Phó Mẫn đi tới, nói lại với mọi người, "Hắn vừa tự tiêm nọc độc vào người, đại khái còn sống được 5 phút nữa."

"Cái gì? !" Bao Chửng giật mình.

"Vốn nọc độc này hắn có thể chống đỡ nửa tiếng đồng hồ, thời gian hắn tiêm ... hình như hơi sớm." Nói rồi, Phó Mẫn đẩy gọng kính, liếc nhìn Triển Chiêu.

Triển Chiêu và Triệu Tước nhìn trời.

Bao Chửng đang tức muốn chết a, có thể đoán được là lúc Tạ Thiên Thành thấy bọn họ xuống thì tự tiêm độc cho mình, không ngờ Triển Chiêu lại phá rối làm cả nhóm hai mấy phút sau mới xuống tới đây, kết quả chỉ còn lại 5 phút đồng hồ.

"Ha ha." Triệu Tước cười ra tiếng, đi tới bên giường, hỏi Tạ Thiên Thành "Trên đời này không phải thứ gì cũng nằm trong tính toán nhỉ? Cảm giác chờ chết thế nào?"

Tạ Thiên Thành nằm trên giường, một con mắt của hắn nhắm nghiền, con mắt còn lại khẽ đảo, nhìn Triệu Tước, "Tôi biết là có mặt ông thì tôi chết không an lành nổi, nhưng lúc lâm chung còn có thể thấy bạn cũ, cũng coi như kinh hỉ ngoài ý muốn."

"Là kinh hách ngoài ý muốn chứ?" Triệu Tước đưa tay khẽ chọt chọt da mặt nhăn nheo của hắn, "Thế nào? Vốn tưởng có 30 phút để cò kè mặc cả, hiện tại chỉ còn 5 phút đồng hồ, đã định trước là chết không nhắm mắt a."

Thân thể Tạ Thiên Thành hơi run, ác độc nhìn Triệu Tước, "Ông có lợi hại mấy cũng có một loại người chẳng thể thôi miên, đó chính là, người chết... Khụ khụ."

Tạ Thiên Thành ho sặc sụa, nhìn sang đống máy móc ở cạnh giường, những số liệu thể hiện sinh mệnh của hắn càng ngày càng yếu bớt.

"Nhưng cũng không sao." Tạ Thiên Thành hắc hắc cười, "Các người giúp tôi đưa tiễn anh tôi, như vậy là đủ rồi, ha ha... Dù gì thì hắn, vẫn chết trước tôi."

Mọi người vẻ mặt bất đắc dĩ nhìn lão già đã hấp hối rồi còn trưng ra bộ mặt dữ tợn đang nằm trên giường nọ.

"Tôi vì sao lại chết không nhắm mắt chứ? Tôi, không biết đang vui vẻ thế nào đâu, sắp chết rồi còn có thể thấy người đó... người đó..." Tạ Thiên Thành nói, bắt đầu đảo mắt về phía mọi người, rồi càng không ngừng nhìn, từ trái sang phải, lại từ phải sang trái, rồi cố chống thân thể đã không còn nghe lời não bộ nữa, dáo dác nhìn ra cửa, trong đôi mắt mờ đục dường như có chút cảm giác khó hiểu.

Triển Chiêu tiến đến trước mặt hắn trước mặt, cười hỏi, "Thế nào? Người đó không đến đưa tiễn ông hả?"

Tạ Thiên Thành nhìn Triển Chiêu, "Cậu ... Cậu gọi người đó ra đây ..."

"Tôi không thể!" Triển Chiêu nhướn mày, "À mà anh của ông đã thấy hắn nha, hắn đến tiễn anh ông, lại không tới tiễn ông, thật tiếc nuối nhỉ?"

Tạ Thiên Thành đột nhiên co quắp kịch liệt, trong mắt tràn đầy sự không cam lòng.

Phó Mẫn nhíu mày nhìn những con số dần dần nhảy xuống, sinh mệnh Tạ Thiên Thành, sắp kết thúc.

"Tôi ... Tôi còn có, quân cờ!" Tạ Thiên Thành khàn giọng hét lên, "Cậu để tôi thấy hắn, tôi sẽ nói ra những quân cờ khác ... Là ai..."

Triển Chiêu và Triệu Tước đều quay lại nháy nháy mắt với hắn, rồi nghiêng đầu híp mắt cười, "Quân cờ? Hai anh em các người không phải là quân cờ sao? À mà, không phải thật, là đồ bỏ đi mới đúng."

"10 giây cuối cùng." Phó Mẫn nhìn vào màn hình, nói.

Tất cả mọi người nhìn về phía Tạ Thiên Thành.

"Tôi ... Các người, không được... được ..." Chỉ tiếc Tạ Thiên Thành còn chưa nói xong, những con số trên màn hình rất nhanh nhảy xuống "0", cùng lúc đó... Nhịp tim hắn biến thành một đường thẳng tắp, chẳng khác nào một màn hồi nãy trong phòng bệnh của Tạ Thiên Lãng.

Cặp anh em già này, hai tay dính đầy máu đỏ, trong cuộc đời dài dằng dặc của mình đã hại qua không biết bao nhiêu người, giờ khắc này, cả hai đều trợn tròn đôi mắt, gương mặt co quắp với vẻ không cam lòng, ly khai nhân thế.

Mọi người ở đây không hiểu sao đều nghĩ, đây là kết cục mà bọn họ nên có, vả lại nó chỉ mới bắt đầu thôi, dưới địa ngục còn vô số oan hồn đang chờ bọn họ.

Bạch Ngọc Đường lấy tấm mặt nạ xuống, nhìn Triển Chiêu, lúc này đã hiểu ra mục đích Triển Chiêu làm như vậy.

Triển Chiêu ngẩng đầu, đi tới bên cạnh Bạch Ngọc Đường, hỏi anh, "Tôi tự quyết định nên có nhiều bí mật không nói ra, cậu không giận chứ?"

"Trong đầu hắn với Tạ Thiên Lãng đều có khóa, hỏi chẳng ra ..."

Không đợi Triệu Tước nói xong, Bao Chửng khẽ phất tay áo, ý là —— đã không còn quan trọng nữa.

Bạch Ngọc Đường nhìn Triển Chiêu, cười, "Sao tôi phải tức giận? Để hắn mang theo bí mật đó đi gặp quỷ thôi, không có gì đáng giá bằng việc thấy hắn chết không nhắm mắt."

Triển Chiêu mỉm cười, Bạch Ngọc Đường đưa tay xoa xoa đầu anh.

Lưu lại Murat và Phó Mẫn điều động người thu thập tàn cục, mọi người đi ra ngoài.

Bao Chửng hỏi Triển Chiêu, "Hổ Tử chỉ thuận miệng nói một câu, sao cậu biết Tạ Thiên Thành trốn trong hang này?"

"Đúng đó!" Triệu Hổ lập tức thắc mắc, "Em nói "đến đưa Tạ Thiên Lãng đi nốt đoạn đường cuối cùng", sao anh lại nghĩ ra Tạ Thiên Thành ở chỗ này a?"

"Mục đích của Tạ Thiên Thành là muốn chúng ta tiễn Tạ Thiên Lãng đi đoạn đường cuối cùng." Triển Chiêu nói, "Tạ Thiên Lãng giống Đặng Xa, tuy đều là đồ bỏ đi, nhưng cũng từng là quân cờ. Nếu muốn làm một quân cờ đạt chuẩn, thì ít nhất ... phải có một cái nút tự hủy, trong thời khắc mấu chốt có thể cho hắn chết để bảo vệ bí mật."

Tất cả mọi người gật đầu.

"Vì vậy, nút tự hủy của Đặng Xa là "mắt", của Tạ Thiên Lãng là "bạch" sao?" Bạch Ngọc Đường cảm thấy mấy cái này khá là bình thường.

"Kỳ thực không phải là từ ngữ, mà là hình ảnh, cùng với một loại giác ngộ nào đó!" Triệu Tước cười một tiếng, "Lúc anh đang nói đến một ai đó hoặc một vật gì đó, trong đầu thường xuất hiện hình ảnh liên quan. Bộ não con người rất thần kỳ, loại thôi miên tự hủy này thao tác cực kỳ phức tạp, không thua gì một cuộc giải phẫu tinh vi, vì vậy phải do cao thủ làm."

"Cao thủ này, ông có quen không?" Triển Chiêu hỏi.

Triệu Tước nhướn mày, "Giang sơn lúc nào chẳng có người tài, hiện tại chẳng cần đến mấy lão già nữa rồi."

Triệu Hổ suy nghĩ một chút, "À... Là Tạ Thiên Thành muốn Tạ Thiên Lãng chết trước nên để chúng ta đi gặp hắn sao?"

"Kỳ thực đó vốn là mục đích cuối cùng của Tạ Thiên Thành, tiếc là đã xảy ra một ít sự cố ngoài ý muốn khiến hắn phải tiến hành kế hoạch sớm hơn." Nói rồi, Triển Chiêu chỉ chỉ Triệu Tước.

Tất cả mọi người gật đầu, Triệu Tước bỗng dưng xuất hiện chính là sự cố ngoài ý muốn đó, Tạ Thiên Thành cũng nghĩ ra mọi người sẽ tìm Tạ Thiên Lãng trước.

Triển Chiêu nhún vai, "Tạ Thiên Lãng nói Tạ Thiên Thành trốn ở trong hang, có thể là thói quen nào đó của hắn, mà hai anh em bọn họ dường như rất để ý đến chuyện ai chết trước, Vì vậy...muốn biết tin Tạ Thiên Lãng chết hay chưa một cách sớm nhất, chỉ cần nhìn xem chúng ta đến nhà giam lúc nào là được, vì thế hắn nhất định phải ở trong một cái hang gần đó."

Tất cả mọi người hiểu rõ, hai anh em nay thật là...

Triệu Hổ gật đầu, "Vậy, "bạch" mà kích thích Tạ Thiên Lãng chết cuối cùng là cái gì a?"

Triển Chiêu chỉ Bạch Ngọc Đường, "Đây này."

Mọi người sửng sốt —— Bạch Ngọc Đường?

"Là hắn thông qua Bạch Ngọc Đường thấy được ảo giác nào đó." Triệu Tước nói.

"Tạ Thiên Thành cứ thế tự sát mà chết hả? Vậy vụ án phải làm sao bây giờ?" Triệu Trinh thắc mắc.

"Đúng vậy." Lạc Thiên gật đầu, "Hắn trăm phương ngàn kế lâu như vậy, lại cứ thế chết đi sao?"

"Hắn hành động bất tiện, hẳn còn có người hỗ trợ, chính là mấy quân cờ của hắn đó." Bạch Ngọc Đường nói.

Triển Chiêu gật đầu, "Tạ Thiên Thành chuẩn bị một đống thiết bị để duy trì sinh mạng trong nửa tiếng đồng hồ như thế, vừa muốn nói điều kiện với chúng ta, vừa sợ sau khi bị bắt sống, tôi với Triệu Tước sẽ lôi ra được bí mật về những quân cờ đó."

Tất cả mọi người nhíu mày, người này hình như quyết tâm làm SCI khốn đốn mà.

"Hắn muốn giao dịch gì với chúng ta vậy ạ?" Bạch Trì hiếu kỳ.

Triển Chiêu bỗng cười một tiếng, "Nhắc đến lại thấy buồn cười, thuốc độc đối với mình nhưng lại là mật ngọt của người khác ... nút tự hủy của Tạ Thiên Lãng lại là nguyện vọng trước khi chết của Tạ Thiên Thành."

"Cũng là thông qua anh để thấy người kia sao?" Bạch Trì hỏi.

"Là thông qua Ngọc Đường nhìn thấy người kia đến thăm hắn trước lúc lâm chung." Triển Chiêu khẽ nhướn mày, "Mơ đẹp dữ!"


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #sci#đam