27. In My Dreams
"Chào mừng quý khách đã đến Sân bay Quốc tế Capitán Corbeta CA Curbelo. Giờ địa phương là 11:27, nhiệt độ hiện tại là 21 ° C hoặc 69,8 ° F. Vì sự an toàn và thoải mái của quý khách, vui lòng ngồi yên trên ..."
Thông báo đánh thức tôi dậy, tôi ngủ không sâu giấc, bồn chồn, loay hoay trong suốt chuyến bay. Ký ức về Nhật Bản quay trở lại, nó làm tôi nhớ về quãng thời gian tìm hyung ấy khiến tôi lo lắng thậm chí sợ hãi. Tôi cầu nguyện cho sự can đảm của mình đi đúng nơi đúng chỗ cần tìm. Tôi chưa nói với ai về việc đến đây, nên nếu tôi không thành công, tôi sẽ tự mình gặm nhấm vết thương; Tôi không thể làm gánh nặng cho những người khác vì sự vô dụng của mình nữa.
Ngụy trang bằng mũ và kính, tôi rời khách sạn để tìm các nhà hàng gần đó. Tôi có thể dễ dàng ăn tại khách sạn tôi đang ở nhưng có một danh sách dài các quán cà phê cần phải ghé thăm, vì vậy tôi nghĩ rằng sẽ tận dụng mọi cơ hội để đi ăn và kiểm tra từng địa điểm trong thành phố. Bạn của Hobi-hyung và anh trai của anh ấy đã giúp tôi rất nhiều thông qua các cuộc gọi và tin nhắn trong việc cung cấp các địa điểm khả thi trong danh sách dài đó.
Trời vẫn còn hửng sáng vào buổi tối, tôi dành chút thời gian chậm rãi đi dạo dọc theo vỉa hè song song với bờ biển. Một cơn gió nhẹ thổi qua tôi, bầu không khí trở nên trong lành và tuyệt vời hơn bao giờ hết. Theo thời gian, mặt trời bắt đầu dần lặn xuống theo đường chân trời trên mặt biển, nó có màu cam tím huyền ảo trên bầu trời hòa quyện với màu xanh của biển.
Hiện giờ, tôi đang ở đây, Punta del Este – nơi tận cùng của thế giới nơi mà tôi và anh ấy gọi là 'nhà'. Nơi mà chúng tôi đã nói về chuyến đi của chúng tôi nhiều năm trước. Chúng tôi đã đúng; nơi này thực sự là một địa điểm tuyệt vời cho kỳ nghỉ. Ở đâu đó, hy vọng gần đây thôi, hyung cũng tận hưởng hoàng hôn tuyệt đẹp này. Với tinh thần lạc quan đó, tôi rời khỏi khung cảnh hoàng hôn và tiến về khu vực tìm kiếm đầu tiên của mình.
Khi tôi vào nhà hàng, mắt tôi ngắm nhìn phong cách trang trí nơi đây, tìm kiếm bất kỳ manh mối nào trong các nhân viên nhà hàng. Đây là một nơi có không gian nhỏ và ấm cúng với một chàng trai trẻ tại quầy. Nó khá chật, cô phục vụ tiếp cận tôi với một nụ cười. Tôi chọn một bàn trong góc, im lặng dùng bữa, quan sát mọi người. Cảm giác như thể tôi đang chơi trò thám tử và tự cười thầm với chính mình. Một người đàn ông 30 tuổi, cuối cùng cũng thực hiện được ước mơ trở thành một điệp viên bí mật trong một nhiệm vụ không thể bật mí.
Hôm nay tôi có tâm trạng tốt, tôi tự khích lệ tinh thần mình. Chủ yếu là vì những gì Seok-joong hyung đã nói về Jin-hyung. Nghe những điều Jin-hyung nói từ anh ấy khiến tôi trở thành người đàn ông hạnh phúc nhất trên thế giới này. Tôi cảm thấy như là anh ấy sẽ chấp nhận lời xin lỗi của tôi. Nếu anh ấy tha thứ và quay trở về bên tôi, tôi sẽ dành cả cuộc đời để bảo vệ anh ấy khỏi những điều tôi đã làm cho anh ấy trải qua. tâm trí tôi hiện giờ thảnh thơi và thoải mái hơn rất nhiều. Những giọng nói trong đầu tôi không xuất hiện thường xuyên nữa. Tôi muốn nó như thế này.
.
.
.
Nhưng trong bao lâu?
_________
Tôi là một người yếu đuối về mặt cảm xúc. Tôi luôn biết điều này. Cũng nhiều như tôi cố gắng thúc đẩy bản thân tiến về phía trước, cố gắng để bản thân suy nghĩ lạc quan mà tôi có trong những ngày đầu tiên, nhưng nó dần dần cạn kiệt, điều đó không thể tránh khỏi khi ngày tháng dần trôi qua. Và sau đó vài tuần. Ba tuần tôi đã ở đây mà không gặp may mắn nào. Đây không phải là thành phố lớn nhất nhưng nó vẫn là một thành phố, tôi đến đây không có sự giúp đỡ nào cả, không biết gì về thành phố này, rất khó khăn trong công cuộc tìm kiếm của mình. Tôi chưa nản chí nhưng thực sự, thực sự kiệt sức.
Tôi rên rỉ khi quăng mình lên chiếc giường khách sạn. Có những lúc tôi thấy mình đã ăn đủ các món ăn ở đây và thực sự rất cần một bát cơm trộn với kim chi hầm. Bất kể bạn đi đâu, thức ăn tuyệt vời như thế nào, cuối cùng bạn cũng sẽ nhớ hương vị món ăn quê nhà. Bà luôn đánh tôi vì tôi là một người kén ăn và tôi muốn tự đánh mình vì cơn thèm món ăn Hàn. Nhưng miệng với dạ dày của tôi muốn những gì nó muốn.
Một vài nhà hàng Hàn Quốc mà tôi đã đến xung quanh khu vực có hương vị không giống lắm. Cuối cùng tôi quyết định vào bếp tự mình nấu ăn và vì tôi sẽ ở đây lâu dài nên điều này là cần thiết, trước tiên tôi phải tìm một căn hộ nhỏ. Nhưng tôi sẽ nấu gì tối nay? Món gì có thể được nấu trong phòng khách sạn mà không có nhà bếp? Câu trả lời chỉ có thể là Ramen. Điều đầu tiên là tôi sẽ bắt đầu tìm kiếm một căn hộ vào ngày mai. Càu nhàu, tôi kéo mình ra khỏi giường, đi xuống cầu thang.
Hai. Ba trung tâm thương mại. Không có dấu hiệu nào của mì gói ở đây. Tôi hoàn toàn chán nản. Ai có thể nghĩ rằng sẽ rất khó để tìm thấy một gói Ramen. Tôi mệt mỏi đi đến quầy thu ngân, hỏi nơi tôi có thể tìm thấy nó. Cô thu ngân khá ngạc nhiên khi thấy một ai đó đau lòng chỉ vì gói mì.
"Vâng, Señor ... nếu anh không phiền, thì có một khu chợ châu Á cách đây 2 dặm. Anh có muốn tôi chỉ anh địa chỉ không?"
Một khu chợ châu Á? Điều đó có nghĩa là tôi sẽ mua được nhiều thứ hơn Ramen và nhiều hơn nữa ... thậm chí có thể là Japchae!
"Vâng, làm ơn. Cảm ơn rất nhiều," tôi vui vẻ gật đầu.
Tôi sốt ruột chờ đợi khi cô ấy ghi lại địa chỉ trên một tờ giấy nhỏ. Khi cô ấy đưa nó cho tôi, cô ấy hắng giọng và hỏi nhỏ, "Ừm ... tôi có thể biết tên anh không? .."
Tôi có thể thấy cô ấy đỏ mặt và nhìn xuống một cách lo lắng. Tôi cảm thấy tồi tệ vì tôi không bao giờ có thể đáp lại những sự chú ý mà tôi thường nhận được. Họ nên đỏ mặt vì người khác xứng đáng hơn. Bụng tôi réo lên để nhắc nhở tôi về cơn đói của mình, tôi lấy tờ giấy từ cô ấy rồi thốt ra "J".
Tôi ra khỏi cửa trước khi cô ấy có thể trả lời.
"J? Tại sao tôi lại nói thế? Nếu có chuyện gì, tôi nên nói T cho tên của mình. Tại sao lại là J .."
Một chiếc taxi dừng lại trước mặt tôi rồi tôi bước vào xe.
"Đến địa chỉ này."
Tôi mỉm cười vui vẻ khi đưa tờ giấy cho tài xế. Japchae, tôi đến đây!
____________
Tôi hít một hơi dài không khí xung quanh tôi. Có cảm giác như ở quê hương. Tấp nập và ồn ào, gợi nhớ đến đặc trưng những khu chợ như thế này. Có rất nhiều thực phẩm quen thuộc được bày bán khiến dạ dày tôi gào thét hơn. Tôi chỉ đi dạo quanh chợ, không thể quyết định nên mua gì trước. Điều làm tôi chú ý đến là một ông già với quầy bán kẹo đường truyền thống của Hàn Quốc. Một vài đứa trẻ đang tụ tập quanh ông ấy để cố gắng tạo ra các hình dáng từ khuôn kẹo, một trò chơi nhỏ ngày xưa tôi hay chơi. Tôi đi về phía họ, nghiêng người quan sát khi họ tập trung vào công việc. Đám đông nhỏ phá lên cười khi một người thất bại và những viên kẹo hình ngôi sao vỡ tan. Đó là một cảnh rất gần gũi thân quen, nó khiến tôi nhớ nhà.
Tôi nhìn quanh khu chợ, quan sát mọi thứ chi tiết hơn. Các chủ cửa hàng đang tranh cãi với một số người mua, xen lẫn những tiếng cười cho thấy họ phải là khách hàng thường xuyên. Có một vài quầy hàng bán đồ ăn, mùi thịt nướng bay lơ lửng trong không khí. Những con cá sống trong các hộp xốp nhảy bành bạch, làm đổ nước khắp các con đường nhỏ. Tôi đã không đến các khu chợ ở Hàn Quốc một cách công khai như thế này trong một thời gian dài. Cái giá để trở thành một thần tượng và người nổi tiếng sẽ lấy đi tất cả những niềm vui khi đi mua sắm ở những nơi công cộng.
"NOooo..Ahjummmmaaa!!!"
Giọng nói chói tai đằng sau khiến tôi bỏ qua những suy nghĩ của mình. Thật bất ngờ khi nghe tiếng mẹ đẻ sau khi nghe với cố gắng nói bập bẹ tiếng Tây Ban Nha và tiếng Anh trong nhiều tuần qua.
Nhưng nó còn hơn thế nữa.
Giọng nói này... Sao quen thuộc quá vậy.
Chuyện này khó tin quá.
Không thể có chuyện đó được.
Không thể nào.
Tôi quay cuồng trong hoảng loạn, sợ rằng nếu mỗi giây trôi qua giọng nói đó sẽ biến mất khỏi tôi.
Nhưng nó vẫn ở đây. Tiếng nói lớn hơn khi nó tiếp tục tranh cãi với một phụ nữ trung niên bán thịt, một gian hàng tôi vừa đi qua vài phút trước. Cô ấy hét lại với anh ta với tông giọng ồn ào tương tự ... nhưng sự chú ý của tôi chỉ tập trung vào người đối diện của cô ấy....
Anh ấy hiện đang trước mặt tôi.
Chỉ cách một vài bước. Đứng ngay đó. Trông anh vẫn như vậy nhưng thật khác biệt.
Anh đeo găng tay cao su và tạp dề. Mặc chiếc áo phông nhăn, trắng xanh sáng cùng quần track-pants cam màu cam sáng. Và trên hết, anh đội mũ bảo hiểm với nhãn dán Mario ở trên đầu.
Trong tay anh đang cầm một cái túi, nó lắc lư vì bị anh và cô chủ cửa hàng nắm chặt. Tôi tiến về phía trước. Những vũng nước trên mặt đất văng lên khi tôi bước lên nó, làm ướt giày với viền quần tôi nhưng tôi không quan tâm, chỉ tiến bước ngày càng gần hơn. Bây giờ tôi rất gần với anh ấy. Nếu anh ấy quay đầu lại, anh ấy sẽ thấy ngay tôi.
Tôi có thể cảm thấy toàn bộ cơ thể mình đang căng lên, run rẩy. Những giọt nước mắt tôi mà tôi ghét nhất chuẩn bị trào ra. Môi tôi run lên không kiểm soát. Tôi chỉ muốn chạy đến bên anh, ôm anh vào lòng và bám lấy anh ấy không để anh chạy mất nữa. Bỏ anh ấy vào túi rồi chạy ra bờ biển, ôm anh hàng giờ ở đó, nói với anh ấy rằng tôi nhớ anh ấy biết bao...... tôi yêu anh ấy nhiều như thế nào.
Cuộc cãi vã kết thúc, hyung mỉm cười đắc thắng với người phụ nữ trung niên.
"Ahjumma, cô sẽ mất khách hàng đẹp trai nhất nếu cô tiếp tục làm điều này ... cô biết không?" anh trêu chọc rồi bị cô ấy đánh một phát vào cánh tay.
Anh cười rồi quay lưng bỏ đi.
Sự hoảng loạn lấp đầy tôi một lần nữa, tôi biết mình không có thời gian để chần chừ. Tôi cắn chặt môi dưới để ngừng run rẩy và gọi anh, giọng tôi gần như thì thầm nhưng vẫn đủ để chạm tới anh ấy.
"J..J..Jin-hyung!"
Anh dừng lại hơi quay đầu lại. Thoạt nhìn anh có vẻ bối rối, dường như đang điều chỉnh ánh mắt để tìm kiếm giọng nói vừa phát ra. Chỉ mất vài giây để mắt anh nhìn về phía tôi. Hyung đứng yên. Biểu cảm trên khuôn mặt anh giờ đã hoàn toàn thay đổi thành một cú sốc. Đôi mắt anh mở to và anh trông như đang nín thở như tôi.
Tôi có thể nếm vị máu trên lưỡi khi tôi cắn môi mạnh hơn. Nếu các bộ phim truyền hình cho bạn biết mọi thứ diễn ra như thế nào vào những khoảnh khắc như thế này, thì họ đã sai. Nó hoàn toàn ngược lại.
Mỗi tiếng ồn trong khu chợ tăng lên gấp đôi. Mặt đất dường như đang rung chuyển cùng với nhịp đập mạnh trong lồng ngực tôi. Đầu tôi cảm giác như quay cuồng, tầm nhìn mờ đi. Tôi thậm chí không thể nhìn rõ hyung ấy.
Anh không giống như anh đang ở đó.
Anh thậm chí trông như không có thật.
Trông anh giống như trong giấc mơ của tôi.
Những giấc mơ hạnh phúc nhất.
Finalyyyyyyyyyyyyy !! Hai người đã gặp được nhauヽ ('∇ `).
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro