Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

25. Scenery

Tôi khẽ khàng khi đi vào studio, đầu gối run lên vì lo lắng.

Yoongi-hyung đang nghe điện thoại khi tôi đến, ra hiệu cho tôi chờ cuộc gọi kết thúc. Những ngón tay tôi lướt trên MIDI controller, các nhạc cụ, dừng lại khi tôi đi chạm vào bàn phím. Tôi đã rất quen thuộc với những thứ này. Nhưng hôm nay cảm giác thật lạ. Tôi đã ngừng hát từ nhiều năm trước, thậm chí chưa bao giờ thử lại dù chỉ một lần nhưng giờ tôi đang ở đây.

Mắt tôi lang thang đến những khung ảnh trên tường. Hầu hết là ảnh fan tặng, trong đó một số ít là ảnh gia đình anh ấy, holly - chú chó nâu lông xù nhỏ của anh ấy và hai khung hình của chúng tôi. Một cái là hình ảnh chúng tôi trong năm đầu debut, đôi má phúng phính cùng đôi mắt kẻ eyeliner đậm của chúng tôi khiến tôi bật cười nhớ đến thời đam mê cháy bỏng hồi đó. Cái khác là khi chúng tôi đi đến dự lễ trao giải Grammys, chúng tôi mặc com lê nhưng cười như những đứa trẻ lần đầu được đi dã ngoại. Bảy người chúng tôi trông rất vui, hạnh phúc và trọn vẹn.

Cuộc sống đã cho chúng tôi nếm trải những trải nghiệm khác nhau. Điều đó là không thể tránh khỏi nhưng nó làm tôi buồn vì đã xảy ra sớm hơn chúng tôi nghĩ.

"Vậy sao? Mục đích với chuyến thăm bất ngờ này là gì?" Giọng nói của Hyung làm tôi giật mình quay lại nhìn anh.

"Ah..well..trên điện thoại..em đã có nói với anh ..." Tôi mỉm cười ngại ngùng khi đi đến ghế sofa.

"Em gọi cho anh vào lúc 10 giờ đêm chỉ để nói về một bài hát ." Anh khoanh tay, dựa lưng vào ghế.

"Em biết anh vẫn còn làm việc giờ này....nên," tôi nở nụ cười hình hộp đáng yêu nhất của mình với anh.

Anh thở dài, "Bài hát này, em đang muốn nói về cái gì vậy?"

"Chỉ là một bài hát ..."

"Đừng đánh trống lảng. Em đã từ bỏ sự nghiệp ca hát của mình trong 4 năm và giờ tìm anh vào lúc 10 giờ tối vì 'chỉ là một bài hát'. Nói mau."

Tôi mím môi dưới một lúc trước khi trả lời, "Chà ... nó là dành cho Jin-hyung .." Tôi rời mắt khỏi cái nhìn của anh ấy.

"Em nói gì cơ?"

"Dành cho Jin-hyung."

"Anh nghe thấy điều đó. Nhưng ý em là gì?"

"Vấn đề là ... em quyết định cho mọi người biết rằng đó là lỗi của em về vụ scandal năm đó. Dù đã muộn ... và hyung ấy đã biến mất vì điều đó ... và em không muốn trở thành một kẻ hèn nhát nữa."

Tôi nhìn xuống sàn nhà, sẵn sàng đón nhận những lời trách mắng ... nhưng tôi chỉ nghe thấy tiếng thở dài của anh ấy.

"Em sẽ mất tất cả mọi thứ .." Anh nói một cách thờ ơ.

"Em biết."

"Cùng với những bộ phim mà em đang có."

"Em cũng biết điều đó."

"Điều này sẽ không mang Jin-hyung trở lại đâu."

Tôi nuốt nước bọt, mũi tôi ngứa ran.

"Em biết .."

"Em sẽ ổn với tất cả điều đó chứ?"

"Em sẽ."

Chúng tôi ngồi im lặng trong vài giây rồi anh ấy gật đầu.

"Được rồi...em có ý tưởng gì về việc bài hát sẽ như thế nào chưa?"

"Yeah..Em đã viết một số lời bài hát ... Đợi đã .. Anh thực sự giúp em?" Tôi ngồi thẳng dậy, quá ngạc nhiên và hạnh phúc khi nghe thấy điều đó.

"Không phải em yêu cầu anh à?"

Tôi điên cuồng gật đầu, cười rạng rỡ. Hyung nhếch mép bật ra một tiếng cười nhỏ, "Anh sẽ nói chuyện với Namjoon vào ngày mai. Về nhà và đi ngủ đi. Chúng ta sẽ gặp lại nhau vào cuối tuần này."

Mặt tôi đau vì cười quá nhiều, tôi ôm anh thật chặt trước khi tôi rời khỏi studio. Tôi mở cửa vào căn hộ thả mình xuống giường. Tôi kiệt sức vì đã đi bộ một quãng đường xa do không mang theo xe. Nhưng tôi không thể ngừng cười. Tôi vui mừng cùng lo lắng nhưng hạnh phúc về mọi thứ đã diễn ra ngày hôm nay. Hạnh phúc khi cuối cùng tôi đã tìm thấy sức mạnh để bắt đầu một cái gì đó.

Tôi muốn xin lỗi với hyung ấy, người đã phải chịu mọi tội lỗi cho những điều mà tôi đã gây ra. Tôi muốn nói với anh ấy rằng tôi xin lỗi vì đã là một kẻ hèn nhát, tôi phải mất rất lâu để làm được điều đó.

Hyung không bao giờ nói với tôi về cảm giác của anh ấy. Anh ấy đã đáp lại nụ hôn của tôi vào đêm hôm đó và lần đầu chủ động hôn tôi vào ngày tiếp theo nhưng anh ấy không nói cho tôi biết bất cứ điều gì về cảm xúc của anh ấy. Tôi tự hỏi điều gì sẽ xảy ra nếu chúng ta không bị bắt gặp. Giá như chúng tôi có thêm một chút thời gian, liệu tôi có thể thấy tình cảm của anh ấy dành cho tôi lớn dần như thế nào không? Anh ấy có bắt đầu yêu tôi không?

Đây có phải là điều tôi có thể hỏi anh ấy? Tôi có rất nhiều điều để hỏi, rất nhiều điều để nói. Nếu tôi có thể gặp anh ấy một lần nữa, tôi sẽ nói với anh ấy rằng tôi xin lỗi. Và hỏi cảm giác anh dành cho tôi như thế nào. Và nếu ..

Và nếu..anh không có cảm xúc giống như tôi, liệu tôi có thể chấp nhận nó không?

Tôi sẽ có thể tôn trọng sự lựa chọn của anh ấy và từ bỏ?

Tôi nhìn lên trần nhà. Chỉ có cái trần bê tông trống rỗng không thể trả lời các câu hỏi của tôi. Khí nóng bốc lên mũi và mắt tôi một lần nữa. Tôi đưa tay lên che chúng. Tôi không muốn khóc nên tôi nhắm mắt lại hy vọng nước mắt sẽ không rơi.

"Em sẽ từ bỏ ... nếu đó là những gì anh muốn, hyung .." Tôi nghẹn ngào.

"Vì vậy, cho em gặp lại anh một lần thôi...."

Nó đã không hiệu quả. Những giọt nước mắt của tôi vẫn trào ra ngay cả khi tôi nhắm nghiền đôi mắt.

"Em nhớ anh rất nhiều .. rất nhiều."

Không ai có thể nghe thấy tôi ngoại trừ những bức tường. Và chúng lắng nghe tôi trong im lặng, có lẽ cảm thấy thương sót cho sự đáng thương của tôi.

_________

"Cảm ơn đã làm việc chăm chỉ, tất cả mọi người. Chúng ta đã có thời gian làm việc chung với nhau tuyệt vời. Bộ phim đã đi đến hồi kết, nó dành được rất nhiều sự yêu mến của khán giả, chúng ta không cầu mong gì hơn. Tôi muốn cảm ơn tất cả mọi người một lần nữa." Đạo diễn nâng ly và cúi đầu sau tiếng vỗ tay, hò reo cổ vũ từ các diễn viên cùng các nhân viên đoàn làm phim trong phòng.

Bộ phim đã kết thúc và có một buổi tiệc đóng máy chia tay nhau sau thời gian làm việc chung. Bạn diễn của tôi ngồi đối diện với tôi, cô ấy liếc nhìn tôi liên tục. Khi màn đêm dần khép lại, chúng tôi đứng dậy rời đi.

Cô ấy đưa tay về phía tôi hắng giọng, "Cảm ơn vì đã làm việc với em. Em xin lỗi về ngày hôm đó. Em không hối hận nhưng em nghĩ mình đã để cảm xúc lấn át nên em xin lỗi."

Cô ấy nói mà không thèm nhìn tôi. Tôi mỉm cười bắt tay. "Không..Tôi muốn cảm ơn em đã nói điều đó."

"Huh?"

Sự chú ý của cô ấy trở lại với tôi.

"Cảm ơn, em (tên). Tôi đã rất vui khi làm việc cùng em." Tôi nở một nụ cười lớn rồi quay lưng bỏ đi.

"V-ssi, anh thấy em đã thân thiết hơn với Hoa hậu (tên)... Vì vậy, em có muốn xem xét lại bộ phim mới mà anh đã đề cập trước đó không? Cô ấy cũng đóng phim đó?" Anh quản lý khoác vai tôi thì thầm khi chúng tôi lên xe.

Tôi đang ở trong xe trên đường trở về nhà, cùng với quản lý và trợ lý của tôi. Tôi chưa nói chuyện với họ về quyết định của mình.

"Mọi người ... có muốn đi uống vài ly không? Tôi sẽ đãi một loại rượu đắt tiền."

"Cái gì? Thật sao?"

"Cái gì đây! Tin tốt là gì vậy?" Quản lý của tôi reo lên hào hứng.

Tôi cảm thấy hơi tệ. Tôi sẽ nhớ họ.

"Thực sự là tin xấu. Đó là lý do tại sao chúng ta sẽ đi uống."

__________

Tôi thức dậy và đồng hồ chỉ điểm 11:00.

Khá muộn nhưng tôi không có gì để làm nên tôi nằm trên giường thêm một tiếng nữa trước khi vào bếp lấy đồ ăn. Đã hai tháng kể từ khi tôi nộp đơn từ chức cho công ty của mình. Và một tuần sau từ khi tôi phát hành bài hát của mình.

Tôi thường ngồi trong phòng khách xem tất cả các tin tức về tôi trên TV, đọc tất cả các bài báo và các ý kiến từ công chúng, từ người hâm mộ. Tôi có rất nhiều thời gian kể từ khi tôi thất nghiệp.

Lúc đầu thật khó để đón nhận mọi thứ. Mọi người không chấp nhận chuyện tôi từ bỏ sự nghiệp diễn xuất. Nhưng họ không ngờ cho những gì tôi làm tiếp theo. Bài hát mà Yoongi và Namjoon-hyung đã giúp tôi, được phát hành dưới dạng âm thanh với một thông điệp duy nhất ở cuối có nội dung:

"Dành cho Jin-hyung."

Dòng chữ đó đã làm chấn động dư luận như một cơn bão trong nhiều ngày và cho đến tận bây giờ. Nó được đào lại tất cả các bài viết từ 6 năm trước. Tất cả đoạn thời gian khi chúng tôi là Idol được phân tích để biết thêm nhiều manh mối và tin tức. Lúc đầu những bình luận công kích tôi làm tôi đau lòng nhưng rồi nó bắt đầu làm tôi buồn cười. Tôi cười thầm với một số sự tưởng tượng của nhiều người, thậm chí tôi rất thích các giả thuyết mà mọi người đã dành thời gian để đưa ra phân tích. Như tôi đã nói, tôi thất nghiệp nên có nhiều thời gian rảnh rỗi.

Các thành viên đã đến nhà tôi nói về điều này trong nhiều ngày qua. Họ chỉ lo lắng cho tôi. Chúng tôi thậm chí đã nói về khả năng các tin này có thể đến được hyung của chúng tôi hay không. Sẽ tự dối lòng mình nếu tôi nói rằng tôi không mong điều đó, tôi hầu như cầu nguyện mỗi đêm điều đó sẽ xảy ra.

Cầu nguyện rằng anh ấy có thể nghe những điều tôi muốn nói với anh ấy thông qua bài hát.

Rằng tôi không muốn gì hơn ngoài giấu anh vào trong ví như một bức ảnh, như vậy tôi có thể giữ anh bên mình mãi mãi.

Giá như anh biết anh là phần đẹp nhất trong câu chuyện của tôi ..

Người duy nhất tôi mong muốn có được...Không có bất cứ điều gì khác.

Rằng, vào cuối ngày,  người ngự trong trái tim và tâm hồn tôi không ai khác chính là anh.

Nếu....Thật sự 'nếu' có bất kỳ loại định mệnh hay số phận nào, sợi dây tâm hồn nào liên kết chúng tôi với nhau hoặc bất kỳ loại phép thuật nào như bà đã nói với tôi; 

Tôi hy vọng nó sẽ đưa bài hát này đến với anh ấy.

Và đó là những gì tôi đã cầu nguyện cho mỗi đêm. 



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro