Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

22. Kinder To Myself

"Vâng!!" 

Anh quản lý quay lại cười rạng rỡ.  

"Đó là The Pizzazz Table. Họ muốn em xuất hiện trong chương trình với tư cách khách mời đặc biệt cho mùa giải mới vào tuần tới." 

Tôi khẽ gật đầu. 

"Nào, thể hiện một chút phấn khích chứ. Đây là một chương trình lớn. Talk show nổi tiếng nhất bây giờ. Cho tôi một chút khích lệ để làm tốt công việc đi nào" Anh ấy than vãn.

"Làm tốt lắm," tôi trả lời một cách thờ ơ khiến trợ lý cười khúc khích. 

"Vậy cùng nhau ăn mừng tối nay? Vợ tôi biết một nhà hàng hải sản ngon lắm. Tôi đãi. Em thấy sao?", Anh quay sang tôi và trợ lý của tôi. Cả hai người rất phấn khích. Họ là những người tràn đầy năng lượng so với tôi....

Hoặc có thể do tôi, người đã trở nên nhàm chán. 

"Không phải hôm nay. Tôi có kế hoạch ở một nơi khác." 

"Lại nữa à? Em có biết rất nhiều hình ảnh của em ở đó bị fan bắt gặp không?" Giọng anh lặng đi. 

"Chỉ cần thả tôi gần ngã tư" 

Người quản lý của tôi thở dài xoa hai bên thái dương, - "Em thực sự không quan tâm phải không? Em rất may mắn vì người hâm mộ của em luôn ủng hộ dù bất kể chuyện gì. Chú Kang, chở chúng tôi đến nhà hàng Ossu Seiromushi. Vẫn chỗ cũ." 

"Vâng, tôi biết rồi."

__________

Tôi đi vào cửa sau của nhà hàng, nó nằm trong một những nhà hàng hẻo lánh ở góc đường. Các nhân viên cúi chào nhận ra tôi rồi vội vã vào báo với ông chủ. Ngồi xuống ghế, tôi cởi mũ ra, hít vào bầu không khí dễ chịu. Không gian hoài cổ mà chưa nơi nào tạo cảm giác ấm áp như nơi này. Nhưng điều đó chỉ làm tôi đau hơn. 

Tôi đã đến đây với hyung ấy và các thành viên khác một vài lần, nhưng giờ tôi đến đây một mình gần như mỗi tuần trong vài năm qua. Tôi vẫn nhận được sự chào đón nồng nhiệt của chủ nhà hàng và nhân viên, một vài món ăn ngon, một vài giờ yên bình nhưng tôi không bao giờ nhận được câu trả lời mà tôi muốn biết. Không có dấu hiệu hoặc bất kỳ thông tin nào của anh ấy.

"Anh đang đợi khách hàng thân thiết của mình để sẵn sàng lên món," SeokJoong-hyung mỉm cười mang theo món ăn yêu thích của tôi, Japchae. Anh đặt nó xuống trước mặt tôi rồi ngồi xuống ghế đối diện.

"Em gọi cho anh để báo là em đang đến, hyung," tôi trả lời một cách ngại ngùng trong khi cắn một sợi mì thủy tinh. Tôi biết ơn vì anh ấy đã chuẩn bị nó cho tôi. Tuy không giống hương vị kia nhưng nó có vị quen thuộc. 

"Nó có vị rất ngon nhưng quá nhiều với em..." 

"Em cứ hỏi Japchae trong một nhà hàng ẩm thực Nhật Bản. Anh đã mua dự trữ đống mì cho những lần ghé thăm của em. Vì vậy, em nên ăn hết đi. Mà sao dạo này em gầy hơn trước vậy.  Mùi vị..Anh không thực sự rõ lắm. Anh đã cố gắng hết sức. Jin nấu các món ăn Hàn Quốc ngon hơn.., "anh ấy dừng lại. -"Anh vui vì em đã thích " Anh nói với một nụ cười nhỏ. 

"Umm .. Dạo này kinh doanh được không anh?" Tôi chuyển đề tài.

"Khá chậm....thỉnh thoảng có một vài bữa tiệc lớn của khách du lịch, bù lại những ngày vắng khách. Các chi nhánh khác đang hoạt động tốt hơn ... nên tất cả đều ổn." 

Tôi từ từ gật đầu. Vụ bê bối đã ảnh hưởng đến cuộc sống của Jin-hyung dưới nhiều hình thức. Tôi nhớ nơi này được lên ý tưởng và thực hiện như thế nào. Anh ấy đã rất phấn khích khi cuối cùng anh ấy đã mở được nhà hàng đầu tiên của mình và cách anh ấy nói về việc có chuỗi nhà hàng  thành công nhất trong số chúng tôi với hyung của anh ấy. Anh ấy có một niềm đam mê mãnh liệt với ẩm thực,  anh ấy chỉ mới bắt đầu với chúng trước khi mọi thứ xuống dốc. 

Nó làm tôi không thể hiểu nổi khi mọi người vẫn phán xét anh. Làm tôi bối rối tại sao hôn hoặc yêu một người được coi là không thể tha thứ chỉ vì cùng giới tính. Nó làm tôi tức giận hơn vì những người tiếp tục phán xét là những người vốn dĩ đã không thích chúng tôi ngay từ đầu; họ đã biến chúng tôi thành chủ đề duy nhất của họ để chỉ trích và lên án chúng tôi.

Nhưng điều làm tôi tức giận nhất là bản thân mình. Tôi là kẻ hèn nhát, tôi vẫn không thể làm theo ý mình. Tôi sợ cái gì? Có phải vì tôi sợ sẽ mất đi sự nổi tiếng mà tôi đã cố gắng tạo dựng? Có phải tôi quá hời hợt? Có phải tình yêu của tôi dành cho hyung không đủ nhiều? Cảm giác tội lỗi nghẹn lại nơi cổ họng. Tôi cảm thấy buồn nôn, chán ghét chính mình. 

"Em ổn chứ?", Seokjoong hyung nhìn tôi lo lắng khi anh ấy đưa cho tôi một cốc nước. Tôi gật đầu lấy nó để uống. 

"Hãy tự chăm sóc bản thân. Em trông căng thẳng và khủng khiếp. Không thể thu hút ai với khuôn mặt như vậy, không đủ sức làm một trong những diễn viên hàng đầu trong nước hả," anh trêu chọc. 

Tôi chế giễu với lời nhận xét của anh, điều đó làm cho cả hai chúng tôi cười. Anh ấy đi vào trong bếp để tôi không gian ăn phần còn lại. Nơi này vắng khách sớm nên tôi cũng phải rời đi. Seokjoong-hyung gói một ít đồ ngọt truyền thống của Nhật Bản cho tôi, hướng dẫn cho tôi ăn chúng  như thế nào mới ngon và vỗ lên má tôi. Hai anh em họ có điểm chung - luôn lan man về cách ăn để đảm bảo mọi người ăn đúng cách. 

"Hyung .." Tôi bắt đầu lo lắng. 

Anh cắn môi biết tôi sẽ hỏi gì tiếp theo.

".. thực sự không có tin tức gì từ Jin-hyung?" 

"Taehyung-ah .."

"Anh ấy thực sự sẽ không cắt đứt liên lạc với gia đình của mình, phải không ??" Tôi cao giọng hoảng hốt và sợ hãi. 

"Anh xin lỗi, Taehyung-ah .. Anh thực sự muốn giúp..nhưng không có gì cả," anh đặt một tay lên vai tôi. 

"Anh ấy sẽ không ... anh ấy sẽ không ...", tôi cảm thấy những giọt nước mắt lại tuôn rơi. 

"Anh có ..." những từ đó lại bị nghẹn nơi cổ họng tôi, ".. anh có nghĩ anh ấy ổn không? Hay ..." Tôi nhắm mắt lại để tránh tưởng tượng hình ảnh anh ấy nằm đau đớn ở đâu đó. 

"Không! Anh chắc là em ấy ổn. Đừng suy nghĩ lung tung nữa." Anh nhìn tôi bằng ánh mắt buồn bã.

"Đó là lỗi của em. Nếu anh ấy có chuyện gì em thề em sẽ .." tay chân tôi run rẩy. Tôi thực sự không thể tưởng tượng một thế giới mà không có anh ấy. 

"Làm ơn đừng tự trách mình, Taehyung. Anh hiểu em trai mình. Anh biết chắc rằng em ấy sẽ không bao giờ đổ lỗi cho em. Dù lý do gì khiến em ấy tránh né chúng ta, anh nghĩ chúng ta nên tin tưởng em ấy. Em có cuộc sống và trách nhiệm ở đây. Hãy đối xử tốt với bản thân mình..ok?" Giọng anh nhẹ nhàng nhưng tôi cũng có thể nghe thấy sự tổn thương trong anh.

Tôi gật đầu, cố gắng nén tiếng sụt sịt chào tạm biệt anh. 

"Sớm quay lại đây nha!" 

"Ừm..Em sẽ."

 _____________ 

"Thức ăn để ở đâu?" Jungkook hỏi chỉ sau 5 phút em ấy bước vào nhà tôi. 

"Nhân viên đang chuẩn bị nó trong nhà bếp trên tầng thượng. Trên đó rộng rãi hơn." 

"Woah ... Mày có một nhà bếp trên tầng thượng? Đó có phải là tất cả không?" Jiminie kêu lên trong khi cậu ta chụp một tấm ảnh selfie trên bức tường kính bao quanh phòng sinh hoạt chung. Họ chưa ở đây lần nào kể từ khi tôi chuyển đến một tháng trước đó. 

"Làm thế nào em chưa vỡ nợ sau khi mua bức tranh có giá hơn một tỷ won?" Hobi-hyung lắc đầu thể hiện sự khó hiểu. Yoongi-hyung cười khúc khích, lặng lẽ thưởng thức ly cocktail của mình trên chiếc ghế tựa. 

Thật tốt khi ở cùng họ một lần nữa. Tôi muốn có nhiều dịp sinh nhật như thế này xảy ra thường xuyên hơn. 

Jungkook trở lại với một gói snack khoai tây chiên hỏi trong khi nhai, - "Khi nào Namjoon-hyung đến?"

"Em ấy sẽ ở đây trong khoảng nửa giờ nữa. Em ấy sẽ gặp ai đó cho một collab mới," suga-hyung giải thích khi anh đặt chiếc ly rỗng của mình lên bàn.

"Chúng ta nên làm gì trong khi chờ đợi? Chúng ta sẽ không bắt đầu bữa tiệc mà không có anh ấy," Kook khẩn khoản, vẫn là fanboy cuồng nhiệt của trưởng nhóm.

"À! Hãy chơi trò chơi mới này anh học được từ những người bạn ở nước ngoài. Nó liên quan đến một quả ớt và đặt nó lên ..." Hobi-hyung bị gián đoạn bởi tiếng chuông cửa. 

Tôi vội chạy đến mở nó thấy Namjoon-hyung chào với nụ cười mỉm. -"Xin lỗi. Anh đã cố đến nhanh nhất có thể." 

"Không sao đâu. Bọn em chưa bắt đầu." 

Một tràng cười bất chợt khiến cả hai chúng tôi nhìn lại. Bốn người họ đang cười lăn lộn, Jiminie đánh Hobi-hyung liên tục. Sự náo nhiệt trong phòng khi chúng tôi ở cùng nhau khiến trái tim tôi ấm áp hơn một chút, nhưng bất chợt chùng xuống vì nó khiến tôi nhớ đến người có tiếng cười lớn nhất trong số chúng tôi. 

Namjoon-hyung nhận thấy sự thay đổi trong cảm xúc của tôi và anh ấy vỗ nhẹ vào đầu tôi. -"Thôi nào, cậu bé. Sinh nhật không nên bỏ lỡ cuộc vui". Tôi gật đầu rồi chúng tôi hòa vào sự hỗn loạn trong phòng khách. 

"Các anh! Các anh! Hobi-hyung thật kỳ lạ! .." Kook kêu lên chỉ vào anh và bị người lớn tuổi đá xuống, khiến mọi người cười to hơn nữa. 

Tôi có thể vui vẻ ngày hôm nay. Tôi muốn vậy.

Một ngày vui vẻ thôi .. được chứ? 

Tôi tự hỏi mình. 

Chỉ hôm nay thôi , tôi nài nỉ những tiếng nói trong đầu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro