17. Perfect Sense
Tôi không nhớ mình đã từng thấy Jin hyung nhìn tôi hay bất cứ ai như vậy lần nào chưa trong những năm chúng tôi đã ở chung với biểu cảm mãnh liệt như thế. Nó làm tôi quá ngạc nhiên để hiểu nó đúng cách. Nhưng sau một tích tắc anh thay đổi thái độ và vui vẻ cùng Chamin chuẩn bị bữa tối. Họ cười, đùa giỡn trong bữa tối như thể họ đã biết nhau lâu lắm rồi. Tôi rất vui vì hyung đã mở lòng với bạn tôi nhưng sau đó, anh ấy bắt đầu phớt lờ tôi. Anh tránh ánh mắt của tôi suốt buổi tối và không nói gì hơn những gì cần thiết. Tôi nghĩ rằng ngủ một giấc ngon lành sẽ xóa tan mọi sự hiểu lầm giữa chúng tôi nhưng không được.
Ngày hôm sau, hyung thức dậy và đi lên trên những con dốc tuyết trước khi tôi thức dậy. Khi tôi hỏi hyung muốn làm điều gì cùng nhau, anh chỉ trả lời rằng anh muốn tận dụng tối đa chuyến đi với hoạt động yêu thích, một mình. Tôi đã rất chán nản; Tôi đã hy vọng rất nhiều cho chuyến đi này. Tôi ngồi xuống chiếc ghế dài ngoài trời lấy máy ảnh ra, chụp ảnh anh ấy với khung cảnh tuyết trắng tuyệt đẹp xung quanh, một chút an ủi khi lưu lại kỷ niệm về anh ấy qua những bức ảnh. Chamin đến gần nhìn qua vai tôi.
"Đang ngắm người trong lòng hả?", Chamin cười toe toét khi nhìn vào bức ảnh hyung phóng to trên màn hình của tôi. Tôi cười nhếch mép. Cậu ấy ngồi xuống cạnh tôi, - "Sao ngồi ở đây mà không ra ngoài?"
"Trượt tuyết .... và cái lạnh không phải là điểm mạnh của tôi", tôi ngập ngừng trả lời.
"Tôi biết bạn sẽ vùi mình trong tuyết trong một tuần nếu bạn có thể ở gần Seokjin-ssi. Nào, Nói đi. Vấn đề là gì?" Cậu ấy tiếp tục hỏi.
Tôi thở dài. "Không biết vì sao ... hôm nay anh ấy hơi ... không thể chấp nhận được."
Chamin cau mày nhìn lên người được nhắc đến đang từ từ leo lên dốc. Hyung cau có mệt mỏi khi anh lên đến đỉnh và quay lại bắt gặp ánh mắt của chúng tôi. Anh ấy nhanh chóng chuyển ánh mắt, vẻ mặt không có chút thân thiện nào, hoàn toàn phớt lờ chúng tôi khi đang với lấy gậy trượt tuyết của anh ấy một lần nữa.
"À! Đợi đã!", Chamin kêu lên, đặt tay lên vai tôi.
"Bạn..bạn có nghĩ rằng anh ấy ghen không?"
"Ghen à? Jin-hyung?"
Cậu ta gật đầu.
"Nhưng tại sao?"
Lúc này Chamin lắc đầu, nhấc tay khỏi vai tôi một cách nhanh chóng như thể đang chạm vào thứ gì đó bẩn thỉu.
"Tôi không thể tin rằng mình đang nói điều này ... nhưng tôi nghĩ rằng anh ấy ghen với tôi và bạn." Chamin nhăn mặt.
"Tôi không nghĩ anh ấy ghen nhưng bây giờ nó đã giải thích tất cả. Anh ấy hẳn đã nghĩ rằng tôi hứng thú với bạn khi tôi cố gắng trêu chọc bạn ngày hôm qua. Eww," Cậu ta chuyển chỗ ngồi, tránh xa tôi.
"Gì vậy ?? Đợi đã..nhưng mà," tôi cố gắng túm lấy bạn mình nhưng cậu ta lại ngọ nguậy thoát khỏi tay tôi và trêu đùa.
"Yahh! Quay lại đây!"
"Không đời nào. Tôi không muốn xen vào giữa hai cái mông ghen tuông chết tiệt này" Chamin chạy lảng vảng xung quanh, làm mặt nhăn nhó, điều đó khiến tôi cười theo.
Chúng tôi bị gián đoạn bởi cây gậy trượt tuyết của hyung đập mạnh vào cái bàn gỗ trước mặt. Sự xuất hiện của anh ấy khiến chúng tôi im bặt và đứng dậy. Chúng tôi cảm thấy không được thoải mái, tôi ngồi xuống và bạn tôi đứng đằng sau tôi.
"Ah..tôi đến để nói với hai người một chuyện." Chamin đặt tay lên vai tôi nhưng lấy nó ra gần như ngay lập tức. Điều này làm tôi cười thầm còn hyung nhìn chúng tôi khó hiểu.
"Chuyện gì vậy?", Jin-hyung cuối cùng cũng lên tiếng, ngồi xuống ghế đối diện chúng tôi.
"Chà .. đó là một tin xấu. Quản lý của tôi vừa thông báo với tôi rằng có nhóm học sinh sẽ đến đây vào ngày mai. Dự định là mấy hôm nữa nhưng xảy ra một số chuyện nên thay đổi kế hoạch. Tôi chỉ muốn nói với hai người là không tiện ở đây nếu họ đến .. " Giọng Chamin nhỏ dần vì cảm thấy có lỗi.
"Ah..có nhiều người như vậy, sẽ là một ý tưởng tồi khi bọn anh ở lại," hyung trả lời,
"Cảm ơn vì đã thông báo, Chamin-ssi," Anh mỉm cười với cậu ấy. Chamin lầm bầm lẩm bẩm và xin phép quay lại bên trong. Hai chúng tôi ngồi im lặng một lúc. Tôi chăm chú nhìn vào hình hyung ấy trên máy ảnh của mình còn anh ấy chơi đùa với những ngón tay.
"Anh xin lỗi chuyến đi của chúng ta phải kết thúc theo cách này," cuối cùng anh nói.
Tôi ngước lên định mở miệng nói nhưng thay vào đó tôi chỉ gật đầu. Tôi muốn hỏi anh một ngàn câu hỏi sau đó; chủ yếu là về những gì Chamin đã nói nhưng tôi không dám. Tám giờ tối hôm đó, chúng tôi sắp xếp đồ lên xe để trở về. Tôi ôm chầm lấy Chamin trước khi chúng tôi chia tay lần nữa. Cậu ấy vội vã rời đi sau cuộc điện thoại từ sếp, vẫy tay chào chúng tôi khi chạy vào làm việc. Tôi quay lại thấy hyung đặt túi xách của chúng tôi vào trong xe. Anh ấy trông buồn như tôi. Tôi không muốn rời đi. Chưa. Tôi muốn thêm một chút thời gian với anh ấy. Nó không đủ. Tôi đứng đợi anh vì hyung quá chậm chạp đi đến chỗ chiếc xe.
"Hyung!" Tôi gọi to và anh dừng lại, hai tay đã nắm lấy tay hyung ấy.
"Hmm?," Anh bối rối nhìn lên.
"Em có vài thứ muốn hỏi"
"..Bây giờ? Em không thể nói điều đó bên trong xe mà?"
"Không.", Tôi bước tới đứng đối mặt với anh.
"Chính xác là gì? Đó là gì?"
"Chà ....." Tôi nuốt nước bọt.
"Gì?"
"Chà .... anh có ..."
"Ahh..nhanh lên. Trời lạnh quá." Hyung cằn nhằn.
"Anh có ... không.....Anh có ghen khi nghĩ Chamin và em có hứng thú với nhau không?" Tôi nhìn chằm chằm vào mắt anh. Chúng tôi có cùng chiều cao nhưng giờ đây dường như anh ấy nhỏ bé khi đứng với tôi.
"C-cái gì? Ý em là sao?" Đôi mắt anh mở to.
"Anh đã trở nên kỳ lạ kể từ ngày hôm qua. Và cả ngày hôm nay. Chamin nói ..... anh có thể....bởi vì ..." Tôi nói nhỏ không hoàn toàn tự tin.
"Umm ... chà," hyung lắp bắp,
"À ... KHÔNG PHẢI! Chỉ là em rủ anh đi chơi ở đây nhưng sau đó em ... có vẻ như em vui vẻ hơn với cậu ta .... Ý anh là ... điều đó cũng được thôi .... .. nhưng em nên đến một mình ..... em không cần phải rủ anh ... đến ... đến ... " anh cố gắng nói, mặt anh đỏ ửng lên nhưng không phải vì cái lạnh.
Nó không có nghĩa lí gì cả. Chẳng điều gì anh nói hợp lý hết. Đó chỉ là lời bào chữa trẻ con. Dù sao, Chamin đã nói tôi phải mạnh bạo hơn và đó là tất cả những gì tôi cần phải làm bây giờ. Tôi mỉm cười rồi đột ngột cúi xuống, hôn anh.
Cơ thể của anh ấy run lên vì ngạc nhiên nhưng anh không đẩy tôi ra. Tôi nhắm mắt lại, môi tôi áp vào môi anh, không nhúc nhích và chờ đợi phản ứng của anh. Sau 3 giây dài nhất trong cuộc đời, hyung đáp lại nụ hôn; Đôi môi đầy đặn của anh ấn sâu hơn vào môi tôi. Tôi khẽ mở mắt ra thấy khuôn mặtr nghiêng của anh và đôi mắt nhắm nghiền. Đôi môi tôi cong lên thành một nụ cười; Tôi vòng tay quanh eo anh, kéo anh lại gần và hôn sâu hơn.
Những câu hỏi có thể chờ. Những lời giải thích có thể chờ. Cả thế giới cũng có thể chờ.
Tôi đã có tình yêu của đời mình trong vòng tay, hôn tôi và đó là điều hoàn hảo duy nhất có ý nghĩa với tôi vào lúc này.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro