Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 18+19 (H)

Hôm qua khóc nhiều quá, khóc tầm chục chương nữa nha các bạn 🐥 không sao, kim bài HE còn đó, kết thúc thật sự là viên mãn nha. Em đã edit sơ toàn bộ fic và thấy cái fic này không hề đơn giản, rất ảo rất hack não, em bái phục đầu óc của mấy tỷ tỷ bên Trung luôn ạ, và vị tỷ tỷ này nấu đồ ăn ngọt đúng là cực phẩm mina-san ơi 🥺

__C.18__

Khi Kaedehara Kazuha tỉnh dậy, điều đầu tiên cậu nhìn thấy là ánh sáng chói lòa của chiếc đèn chùm. Cậu híp mắt một hồi mới có thể nhìn rõ ràng hình dáng của nó, đó là một chiếc đèn chùm bằng chân nến không bình thường, những ngọn nến không được cố định bằng mặt dây chuyền pha lê mà bằng dây xích sắt.

Sau khi chú ý tới những thứ lạnh lẽo này, cậu mới phát hiện trên trần nhà còn có rất nhiều xích sắt, giống như rắn độc, từ trên cao xoay tròn uốn lượn, muốn há ra cái miệng đẫm máu của chúng để cướp đoạt linh hồn cậu.

Kazuha chỉ muốn ngồi dậy khỏi chỗ nằm, nhưng lại không thể cử động được, cuối cùng tập trung tầm mắt vào hai mắt cá chân bị trói chặt tới mức gần như bị đóng đinh vào tấm ván giường bên dưới. Trong lúc hoảng hốt, cậu phát hiện hai tay mình hoàn toàn không thể cử động, giống như bị vật kim loại nào đó cố định, chỉ cần hơi động một chút sẽ phát ra tiếng răng rắc.

Cổ của cậu ấy cũng bị giữ cố định bởi một chiếc vòng cổ và cậu không thể xoay nó được. Nhưng chỉ từ khóe mắt, Kazuha có thể biết rằng cậu vẫn đang ở trong bí cảnh. Căn phòng này là...

Nỗi sợ hãi dâng lên trong lòng không thể che giấu được nữa, và những ký ức trước khi hôn mê từng mảnh từng mảnh hiện về trong tâm trí Kazuha. Khi bằng chứng về thủ phạm chỉ có thể chỉ ra một người, thì có tiếng bước chân giẫm đạp, và một cánh tay mảnh mai vuốt ve chiếc vòng trên cổ Kazuha.

Thanh âm của Kazuha kịch liệt run rẩy, chỉ có một tia do dự mà kêu lên: "Scara?"

Đáp lại Kazuha là một ngón tay đang tách cổ áo cậu, trên người cậu duy nhất còn sót lại quần lót bị kéo ra, da thịt ở vai và ngực đều trần trụi. Lòng bàn tay quen thuộc không chút do dự in vào đó, áp vào làn da ấm áp, không ngừng cọ qua cọ lại giữa không gian nhỏ hẹp.

Scaramouche không khỏi khen ngợi: "Cảm giác thật tốt."

"Anh. . . Đừng như vậy, " Kazuha bị đụng chạm đến rùng mình một cái, "Thả tôi ra trước, chúng ta thảo luận xem có thể làm gì nữa hay không."

"Thả ra? Được rồi," Scaramouche nhéo cằm cậu và hỏi với nụ cười nham hiểm, "Kazuha muốn ta tháo ra trước ở đâu? Tay, chân hay ở đây?" Hắn gõ nhẹ vào chiếc vòng trên cổ của Kazuha.

"Anh có thể cởi trói hết thảy không? Tôi hiện tại căn bản không thể cử động." Kazuha cố gắng động đậy tứ chi, nhưng chỉ có mười ngón mới có thể ngọ nguậy.

"Ngươi không cử động được sao? Nhưng ta thấy miệng của ngươi còn có thể cử động khá tốt."

Kazuha nhìn thấy hắn chỉ cười cười, nếu Scaramouche đã trói cậu ở đây, có lẽ sẽ không dễ dàng bị thuyết phục, vì vậy liền cắt ngang nói: "Anh muốn giữ tôi ở nơi này làm gì?

Scaramouche đột nhiên phá lên cười như thể hắn nghe thấy một trò đùa nào đó, "Đừng lo lắng, ta không cần ngươi cho ta thứ ta muốn. Bởi vì ta có thể tự mình bắt được ngươi." Con rối xoay nhẹ bàn tay, vết đỏ ngay lập tức để lại trên làn da trắng nõn non nớt, "Nhìn xem, đây không phải là do ta nắm lấy sao?"

Kazuha không tránh được bàn tay lướt trên người. Cổ áo và thân thể mà tối hôm qua con rối tận mắt nhìn thấy hoàn toàn lộ ra.

Scaramouche chậm rãi bắt đầu cởi thắt lưng mà không cần quá nhiều thủ tục rườm rà. Kazuha bị trói không thể hiểu tại sao mọi thứ lại trở nên như thế này trong một khoảng thời gian ngắn như vậy. Nhưng tình thế hiện tại không cho phép cậu suy nghĩ thấu đáo, quan trọng nhất vẫn là cứu mạng bản thân.

Kazuha nhìn Scaramouche, nhận ra đôi mắt lạnh lùng che giấu sự điên cuồng mà lần đầu tiên cậu nhìn thấy ở con rối, cũng chưa từng gặp qua người nào có tính cách tương tự như vậy, cho nên Kazuha cũng không biết làm thế nào để đối phó với điều này trong một thời gian.

Nhưng Scaramouche nói rằng anh thích Kazuha, và rất rõ ràng anh sẽ không làm tổn thương cậu. Kazuha quyết định thử phương pháp cũ, cố gắng dùng ngữ khí bình thường hỏi: "Nếu... anh không muốn tôi đi, vậy tôi có thể ở lại một lát, anh có thể thả tôi ra trước không?." Kazuha đảo mắt, một lần nữa nhìn vào tất cả đồ đạc có thể thấy trong phòng, cậu nói: "Tôi không thích ở đây."

"Nhưng ta rất thích." Scaramouche quay lưng lại với cậu, vuốt ve đùi cậu trên giường và gạt bỏ yêu cầu của cậu ngay khi cậu mở miệng.

"Chỉ có ở đây, ngươi mới có thể hoàn toàn thuộc về ta." Vừa nói, con rối vừa cởi quần tất dài đến mắt cá chân của Kazuha, dùng ngón tay chọc ghẹo bộ phận sinh dục mềm nhũn của cậu qua lớp quần lót.

Sau lần giao hợp hôm qua, lưng của Kazuha vẫn còn đau, cậu không muốn làm tình bây giờ. Nghe Scaramouche nói, không nghĩ tới người này tính tình lại cực đoan như vậy. Kazuha đã từ chối rất nhiều người, cũng không có người nào điên cuồng như hắn.

Hơn nữa, Kazuha đã làm tất cả những gì có thể, và vì mối quan hệ này với cậu đã được định sẵn là kết quả của sự đau khổ, tại sao phải có một sự khởi đầu.

Chỉ là tình cảnh mà Kazuha phải chịu bây giờ nói với cậu rằng Scaramouche sẽ không nghe những lý do này.

Kazuha trong lòng thở dài, cam chịu số phận: "Muốn tôi thuộc về anh thì không cần dùng biện pháp này... uh..."

Nghe được mấu chốt chữ, Scaramouche siết chặt tay, rồi quay sang nhìn Kazuha. Điều kỳ lạ là trên mặt Kazuha ngoài hơi ửng hồng ra, cậu không hề lộ ra bất kỳ cảm xúc sợ hãi nào, có thể đọc được trong mắt cậu một tia thương hại.

Thật sự là vô lý, chẳng lẽ tiểu tử này không biết mình sắp đối mặt cái gì, lại dám làm ra vẻ nắm chắc phần thắng.

Kazuha nhìn chằm chằm con rối, tiếp tục nói: "Tôi có thể cam đoan với anh, sau khi chúng ta cùng nhau rời đi bí cảnh này, chúng ta... có thể thử một chút."

Khuôn mặt Scaramouche trở nên ngạc nhiên cùng một chút bàng hoàng. Vì vậy Kazuha cho rằng nên nói thẳng hơn: "Khi hai người ở bên nhau, có phù hợp hay không không thể nói trước được. Nếu anh chán hay mệt mỏi với tôi, chúng ta sẽ chia tay trong hòa bình ngay lập tức. Tôi nghĩ cách này..."

"Ha ha ha ha ha ha ha ha ha!" Scaramouche đột nhiên ngẩng đầu cười to, tiếng cười cuồng loạn làm cho Kazuha ngẩn ra, cũng không biết mình nói sai câu nào.

Tiếng cười điên cuồng đột ngột dừng lại, và Scaramouche xông lên túm lấy cổ Kazuha, dí chóp mũi vào cậu. Kazuha thậm chí có thể nhìn thấy tia máu đỏ ngầu trong mắt hắn, và có thể nghe thấy những lời nói lạnh lùng của hắn từ khoảng cách gần nhất: "Kaedehara Kazuha, ta thực sự đang gánh chịu tủi nhục."

"Uh-uh—" Scaramouche bóp mạnh, khiến má Kazuha ửng hồng. Cậu nghĩ, nếu cố gắng hơn nữa, có lẽ chính mình đang cố gắng kéo mình chết vì tình.

Trong giây tiếp theo, sức mạnh khiến Kazuha ngạt thở biến mất, chỉ còn lại chiếc vòng cổ lớn quanh cổ cậu. Kazuha ho khan vài tiếng, không chắc nhưng vẫn nói ra câu "Anh sẽ không làm tôi đau. Không ai sẽ... khụ khụ... làm tổn thương chính... người mình thích."

Như để xác nhận sự thật, Kazuha nhắm mắt lại, "Nếu anh làm điều này, tôi sẽ nghĩ rằng lời thú nhận của anh là dối trá mà thôi."

Scaramouche trả lời một cách khinh bỉ: "Thì sao? Kaedehara Kazuha, có lẽ ngươi vẫn chưa hình dung ra tình hình. Bây giờ ngươi là người bị giam cầm ở đây và không thể di chuyển, và sẽ bị làm thịt bởi ta. Ngươi đang thật sự muốn đe dọa ta điều gì?"

Scaramouche nhéo nhéo nâng cằm Kazuha, trịch thượng nhìn xuống cậu, "Ta đã không kiên nhẫn với việc diễn kịch, và ta đã chán giả vờ trước mặt ngươi rồi! Ta không quan tâm đến câu trả lời của ngươi, ngươi chỉ muốn ta diễn một lần nữa." Scaramouche ghé sát vào tai Kazuha, hung ác nói: "Ta muốn thân thể của ngươi giao cho ta, chỉ cần ngươi nhìn thấy ta, ngươi sẽ chịu không nổi, và sau đó cầu xin ta chơi ngươi."

Kazuha không ngờ anh ta sẽ nói như vậy, và ấn tượng ban đầu của cậu đối với con rối đã sụp đổ. Nhưng bất kể đối mặt với ai, cậu cũng không thể nhượng bộ: "Đừng làm càn nữa."

Sự phản kháng của Kazuha chắc chắn giống như một con ruồi rung cây, và Scaramouche không chút quan tâm, mỉm cười: "Từ giờ trở đi, ngươi sẽ biết rằng ta không bao giờ nói dối."

__C.19 (H)__

Scaramouche cầm một chuỗi hạt, mỗi hạt to bằng quả trứng cút. Anh ta lần lượt nới lỏng những chiếc vòng sắt trên chân Kazuha và treo chúng lên những sợi xích treo lơ lửng trên không trung.

Kazuha vốn muốn đánh trả khi đôi chân của cậu được tự do, nhưng sức mạnh đối phương quá lớn, chỉ cần cậu có ý định chống cự, cậu sẽ cảm thấy đau đớn như xương gãy từ mắt cá chân.

"Ta khuyên ngươi không nên giở trò." Scaramouche cởi quần áo trên thân dưới của Kazuha, ném sang một bên, treo hai chân cậu lên dây xích. Hắn đứng giữa hai chân cậu, nhìn xuống cậu, dùng lòng bàn tay vuốt ve cậu từ ngón chân đến đùi, "Nếu Kazuha ngoan ngoãn hơn, có lẽ mọi chuyện sẽ kết thúc sớm thôi." Bị đụng chạm như vậy, Kazuha nổi hết cả da gà, cậu không biết mình sẽ phải chịu đựng điều gì, và cậu không biết làm thế nào để chấm dứt nó.

Kazuha sợ hãi nhắm mắt lại, cầu nguyện rằng điều này sẽ không khó khăn hơn trước.

Scaramouche trông có vẻ nghiêm túc, như thể hắn đang chạm khắc một tác phẩm nghệ thuật nào đó, nhưng lý do có khoa trương đến đâu cũng không thể che đậy được bản chất xấu xa của sự việc. Con rối lắc lắc hạt châu trong tay, máu trong người sôi trào. Hắn cho rằng hiện tại muốn huấn luyện cũng không cần gì phải dịu dàng, thứ hắn muốn chính là chinh phục.

Thế là chuỗi chục hạt được xỏ thẳng vào lỗ hậu mong manh. Kazuha nhíu mày, bóng lạnh không ngừng xâm nhập vào trong cơ thể cậu giống như một loại ký sinh trùng, kêu gào muốn ăn tươi nuốt sống cậu.

Nhờ làm tình đêm hôm trước nên hậu huyệt không khô rát cũng không đau, nhưng Kazuha vẫn cảm thấy rất khó chịu, muốn ói.

Bởi vì ngày càng nhiều hạt châu, Kazuha cắn răng chịu đựng khó chịu, đến bốn năm hạt châu cuối cùng mới dừng lại. Scaramouche thả hai tay ra, không còn bám vào những hạt châu đó nữa mà đặt hai chân đang treo lơ lửng của Kazuha lên vai, xoay người bắt đầu hôn lên gót chân của cậu.

Vùng da ở đùi trong quanh năm không được tiếp xúc với ánh sáng, rất dễ tích tụ nhục cảm. Scaramouche tham lam gặm nhấm làn da mềm mại và mịn màng, và nhanh chóng để lại những dấu hickey đỏ tím trên gốc của cả hai chân. Dấu vết để lại ở nơi bí mật như vậy chính là bằng chứng về quyền sở hữu. Hắn cho rằng những dấu hickey đó quá nông nên há miệng cắn vào chỗ vừa ý nhất.

"A! Buông ra!" Kazuha đang muốn đẩy viên châu ra khỏi cơ thể, không nghĩ tới việc chúng lại quá trơn, ngược lại còn có tác dụng đâm vào càng sâu. Mất cảnh giác và bị phản đòn nặng nề, cậu vô thức kêu lên một tiếng đau đớn.

Răng nanh của con rối đã cắm sâu vào thịt, vẫn đang mài theo những vết cắn, khi con rối buông ra, đã có những vết máu rỉ xuống. Anh liếm sạch vết máu, chỉ để lại những vết răng đỏ thẫm.

Kazuha vừa đau vừa ngứa, thiếu chút nữa buột miệng muốn hỏi Scaramouche có phải chó không. Khi hắn đang thay đổi vị trí, hắn lại chú ý đến chuỗi hạt. Hắn phát hiện số lượng hạt lộ ra bên ngoài ít hơn một hạt, không khỏi bật cười: "Ha ha ha, không ngờ thiếu gia Kaedehara tuy nói không thích, nhưng thân thể lại rất hoạt bát.

"Cái... đó là cái gì?" Kazuha chịu đựng đau đớn không ngừng, đối với những đạo cụ này không khỏi cảm thấy sợ hãi, cậu thậm chí nhìn không nhận ra vừa rồi vật nhét vào bên trong trông như thế nào, "Anh bỏ cái gì vào trong đó?"

Scaramouche lấy ra một chiếc điều khiển từ xa đơn giản, đứng trước mặt Kazuha, khoanh tay nhìn cậu: "Ta tin rằng ngươi sẽ thích món đồ chơi này hơn."

Trứng rung rung mạnh vào điểm nhạy cảm, và khoái cảm đột ngột ngay lập tức áp đảo. Kazuha không kiểm soát được hét lên với một giọng run rẩy, và dương vật trên cơ thể cậu lập tức cương cứng, để lại một chất lỏng trong suốt ở phía trước.

Nhìn những thay đổi trên cơ thể Kazuha, Scaramouche cười lạnh nói: "Xem đi, ta đã nói với ngươi rằng ngươi nhất định sẽ thích nó."

Kazuha không ngừng lắc đầu: "Đừng nhanh quá ... đừng .. ... "

"Đây là mức thấp nhất. Vậy thì, Kaedehara Kazuha, cơ thể của ngươi dâm đãng đến nỗi khó có thể tưởng tượng, chậc chậc." Scaramouche dựa vào cơ thể phía dưới của Kazuha, mở lỗ ra, lại đưa ngón tay vào.

"Không, không..." Kazuha có thể cảm giác được hạ thân phản ứng, cậu sợ giống như ngày hôm qua, kích thích thân thể từ Scaramouche làm cậu không kiểm soát được dục vọng, sau đó lại kéo cậu xuống dưới, không cho cậu phóng thích mà ra vào thêm mấy chục lần. Kazuha không muốn lại trải qua, chỉ có thể tạm thời nhượng bộ, "Scara, anh có thể lấy ra không... tôi nghe lời anh, anh muốn làm gì thì làm, đừng dùng cái này...đừng..."

"Ư~"

Ngón tay trong cơ thể chọc vào trứng rung, khiến nó vừa khít với điểm mẫn cảm, Scaramouche trượt điều khiển từ xa đến vị trí cực đại, trứng rung rung điên cuồng, tần suất cao đến mức thậm chí hắn có thể cảm thấy nó.

Cùng với tiếng rên rỉ và cầu xin lòng thương xót của Kazuha, Scaramouche lại cười: "Một món đồ chơi có thể chơi ngươi tốt như vậy, Kaedehara Kazuha, ta thực sự đã đánh giá thấp ngươi." Anh ta chơi đùa với mái tóc trắng của cậu, môi và lưỡi không ngừng thổi ngọn lửa trên người cậu, vừa liếm vừa cắn, còn cố ý nói mấy câu tục tĩu để kích thích cậu: "May quá, ta còn tưởng rằng... ngươi bản tính lãnh đạm, không phản ứng với sắc dục."

"Vậy ngày hôm qua ngươi giả bộ cái gì?" Scaramouche hung hăng kẹp lấy cổ Kazuha, nghiến răng nghiến lợi hỏi: "Là bởi vì ta giao cấu với ngươi sao? Ta không thể so sánh với những món đồ chơi này sao? Ngươi làm bộ như thế nào?! Hay là, tại trái tim của ngươi đã có người, nếu có nam nhân khác đến, ngươi sẽ không chịu nhục ở dưới người ta!"

Tại sao không dám thừa nhận, tại sao luôn lấy cớ vu khống hắn!

"Không... Ta không có..." Kazuha bị con rối bóp nghẹn cổ lắc lắc thân thể, khoái cảm hỗn loạn cướp đi năng lực suy nghĩ của cậu, đầu óc vốn đã rối bời, chỉ có thể theo bản năng cự tuyệt, nhưng thậm chí còn khiến cơ thể khó chịu hơn.

"Ngươi không muốn ta sờ ngươi, nhưng ta đã sờ khắp thân thể ngươi!" Hắn càng hỏi càng tức giận, càng nhớ lại càng hận, không thể khống chế cảm xúc nữa.

Scaramouche biết rất rõ rằng mình sắp mất trí.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro