Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 1: Có lẽ làm việc chung cũng không tệ.

Note: đây là fic đầu tiên mà mình dịch, có gì sai xót mong mọi người góp ý nhẹ nhàng (・∀・) Mình là một đứa kém cả anh lẫn văn nên đương nhiên sẽ có những sai xót, lên fic dịch vì vã quá thôi huhu mọi ng thông cảm ạ (ノ'ヮ')ノ*: ・゚
• Ủng hộ tác giả gốc: risayaya trên ao3
—————————-

Wanderer ngẫm lại những lời nói của vị Nhà Giả Kim trong đầu một lúc sau khi anh ở lại một mình. Nực cười! Anh đồng ý giúp một tên ngẫu nhiên đến từ Mondstadt để chiến đấu với Durin, một con rồng? Tất nhiên, anh có khả năng làm điều đó. Chết tiệt, anh có thể tự mình đánh bại một con rồng như vậy nếu anh muốn, hoặc có thể chỉ vì buồn chán một ngày nào đó.

Vậy thì anh được lợi gì nếu anh quyết định giúp họ một tay? Có lẽ họ sẽ khiếp sợ bởi sức mạnh của anh trong trận chiến và khiến họ hiểu rằng họ nên bị đe dọa bởi anh. Và giờ, đó là một điều tuyệt vời để tưởng tượng khi đi dạo quanh thế giới bằng giấy đầy màu sắc này, Simulanka, với Durin Nhỏ bên cạnh. Nhà giả kim đó đã ngụ ý rằng anh đủ điều kiện để trở thành một người hùng thực sự ở Mondstadt bởi cách anh đã cứu Durin Nhỏ.

Đó không phải là hành động cứu rỗi, ngốc. Đó là lẽ thường tình. Anh sôi máu khi nghĩ rằng không phải ai cũng có thể nói cho một con rồng biết điều nó cần. Nhà Lữ Hành và những kẻ khác chỉ nói những lời an ủi vô nghĩa thay vì lắng nghe đúng cách để tìm ra gốc rễ của vấn đề. Nhưng ngay cả khi họ biết, họ cũng không tài nào hiểu hết được những cảm xúc đó.
Wanderer hiểu rõ tình hình của Durin. Đó là lý do tại sao lần này anh lại kiên nhẫn với mọi thứ đến vậy. Durin bị phản bội và bị bỏ rơi bởi người "mẹ" của mình, sau đó bị ghét bỏ bởi con người và bị xem là một mối đe dọa. Durin là một tấm gương phản chiếu của chính anh. Bất kể anh khinh thường ý nghĩ đó đến mức nào, nhưng anh biết rằng đó là sự thật.
Cụ thể là vì điều này, anh không thể để Durin sa ngã và trở nên khốn khổ hơn nữa. Durin có thể được cứu, và Wanderer không muốn bất kì sinh vật nào chịu số phận giống như anh, vì vậy bằng cách giúp Nhà Giả Kim... anh hy vọng sẽ cảm thấy được an ủi dù chỉ một chút khi tưởng tượng rằng anh cũng đang cứu chính mình, một Kunikuzushi ngây thơ.
Durin Nhỏ kéo tay áo anh, đưa anh trở về thực tại.

"Này, Nón Tròn! Tôi có thể chơi với Klee tiếp không?"

Wanderer nhíu mày, nhìn quanh cho đến khi anh nhìn thấy cô bé mặc bộ đồ màu đỏ, đang vỗ về một số con ếch origami và cười khúc khích với thiếu nữ kỳ lạ khác; Fischl, hay tên gì đó của cô. Anh nhìn Durin Nhỏ đang bay lên bay xuống với đôi mắt cầu xin, rồi quay lại nhìn họ. Thở dài, anh gật đầu. "Thôi được. Tôi sẽ chờ ở đây."

Con rồng nhỏ kêu lên một tiếng phấn khích và phóng qua anh bay về phía Klee, người chào đón con rồng bằng vòng tay rộng mở và nhảy vài cái khiến chiếc mũ của cô bé như muốn rơi ra. Heh. Khóe môi Wanderer giật lên.

Nói đến Klee, người anh trai kia của cô đâu rồi? Anh ta có vẻ khá bao bọc cô, nên chắc hẳn anh ta cũng đang ở gần đây.

Và anh ta ở đó, ngồi trên một chiếc ghế dài thuận tiện đối diện với nơi bọn trẻ đang chơi, và ở một khoảng cách an toàn để không làm phiền đến "công việc" của chúng nhưng cũng đủ gần để có thể đến đó nhanh chóng nếu có chuyện gì xảy ra. Đôi mắt của Albedo quan sát bọn trẻ trong khi tay anh ta đang phác thảo thứ gì đó trên một tờ giấy được đặt trên đùi. Hừm, vậy ra anh ta không chỉ là một Nhà Giả Kim.

Wanderer nhận ra mình đã nhìn chằm chằm vào Albedo khi anh ta cuối cùng cũng quay đầu lại nhìn anh và ra hiệu cho anh lại gần bằng một cái gật đầu. Tất nhiên anh ấy là một họa sĩ, Wanderer nghĩ trong khi di chuyển về phía băng ghế, đôi mắt của anh ấy chính là nghệ thuật. Màu xanh ngọc lam rất đẹp đối với anh. Nó đã trở nên thân thương với anh theo thời gian kể từ khi cuộc sống mới của anh bắt đầu, do đó, tông màu cho quần áo và mọi thứ của anh cũng vậy.

Albedo vỗ nhẹ vào chỗ trống bên cạnh anh trên băng ghế và Wanderer ngồi thụp xuống, không nhìn anh. Thay vào đó, cả hai đều hướng mắt về phía trước.

"Tôi không ngờ chúng ta lại gặp lại nhau sớm như vậy sau lời đề nghị của tôi, Nón Tròn" Albedo nói.

"Có lẽ tôi nên để nó cho lần sau."

"Thật là một lời nhận xét vô nghĩa," Wanderer rên rỉ.

"Nhà Lữ Hành ắt sẽ sẵn sàng ở đây để nghe đấy."

"Không hẳn, nhưng tôi sẽ cho là đúng vậy." Một khoảng im lặng ngắn ngủi tiếp theo, được lấp đầy bởi tiếng cười của bọn trẻ trước mặt, rồi Albedo tiếp tục, đặt tờ giấy và bút chì sang một bên. "Vậy, anh đã có câu trả lời chưa?"

"Đương nhiên rồi, vì anh đã cho tôi nhiều thời gian để suy nghĩ về chuyện đó mà," giọng nói của Wanderer pha lẫn sự mỉa mai.

Albedo ngâm nga, có chút thích thú, nhưng vẫn giữ vẻ mặt vô cảm. "Người ta phải chắc chắn về việc nên dựa dẫm vào ai khi thời điểm đến. Tôi không thể nói rằng tôi thích cảm giác dựa dẫm dựa vào người khác, nhưng trong trường hợp này, không còn nhiều lựa chọn nữa."

"Chậc, thôi cái trò ba hoa của anh đi," Wanderer thở dài và liếc nhìn anh ta, mắt nán lại một giây quá lâu trên khuôn mặt nghiêng của người thanh niên bị che phủ bởi mái tóc vàng óng. "Tôi nghĩ tôi đã nói rõ ràng là tôi sẽ giúp."

"Sự im lặng không phải là một câu trả lời thích đáng."

"Tôi không nói không."

"Điều đó cũng không có nghĩa là câu trả lời là 'có'." Albedo mỉm cười khi Wanderer ngửa đầu ra sau một cách bực bội.

"Được rồi, tôi sẽ giúp anh," Wanderer nghiến răng nói. Thật không cần thiết. "Mặc dù anh vẫn chưa nói tôi được lợi gì."

"Lợi cho anh?" Albedo chớp mắt nhìn anh. "Xin lỗi, tôi nghĩ chúng ta có cùng mục tiêu đánh bại Durin."

"Để...?"

"Để cứu Mondstadt và có thể là cả Teyvat."

"Chậc. Tôi thậm chí còn chưa từng đến những nơi đó," Wanderer dựa lưng vào ghế, khoanh tay trước ngực, sẵn sàng chế giễu Nhà Giả Kim.

"Tại sao tôi phải quan tâm đến công dân của những nơi đó hay bất cứ thứ gì khác?"

"Đúng là một câu hỏi phức tạp," Albedo xoa cằm, nhíu mày. "Bình thường, câu trả lời sẽ là lời kêu gọi lòng nhân đạo và sự khiêm nhường của anh."

"Là những thứ mà tôi thiếu với số lượng lớn."

"Có vẻ như anh cho rằng mình thiếu điều đó," Albedo sửa lại, khiến Wanderer thực sự bật cười. Đương nhiên, tên đó không biết gì về anh. Thoạt nhìn, người khác sẽ cho rằng anh là một con người bình thường như bao người cho đến khi được chứng minh là không phải.

"Anh vẫn còn nhiều thời gian để nghĩ ra điều gì đó, Nhà Giả Kim."

"Điều đó sẽ gây áp lực cho tôi, nhưng tôi sẽ ghi nhớ điều đó." Albedo quay sang Wanderer. "Anh thích cụ thể những gì?"

"Thực ra thì cũng có vài thứ, nhưng tôi sẽ không để anh tìm hiểu đâu." Điều đó giúp anh không phải suy nghĩ về nó vào lúc này nữa.

Albedo quay lại với một cái bĩu môi nhỏ, hầu như không thấy rõ, để xem bọn trẻ chơi. Klee đang vui vẻ khiển trách Durin Nhỏ về việc bay quá nhanh trong cuộc đua thật không công bằng với đôi chân nhỏ của cô bé. Fischl đang quạt mặt cô bằng một tay, thỉnh thoảng thêm vào một vài từ để thể hiện sự đồng ý hoặc không đồng ý theo cách của cô.

Wanderer vẫn vô thức tìm kiếm những điểm tương đồng giữa Albedo và Klee, nhưng anh không nhận thấy bất cứ điều gì ngoài màu tóc tương tự. Anh biết Albedo thực ra không phải là anh trai của cô và anh được tạo ra bởi vị pháp sư đó, Rhinedottir, nhưng thật kỳ lạ khi họ vẫn gọi nhau là anh em ruột.

Có lẽ anh nên nói với anh ấy rằng anh cũng là một con người nhân tạo. Thật kỳ lạ khi Wanderer đã gặp không chỉ một, mà là hai sinh vật khác giống anh ấy trong khoảng thời gian vài ngày. Và nghĩ về điều đó, anh sẽ không bận tâm khi nói chuyện nhiều hơn với Albedo về... về bất cứ điều gì, thực sự. Albedo chưa từng hỏi bất kỳ câu hỏi ngu ngốc nào hoặc có bất kỳ phản ứng kịch liệt nào như Paimon đã làm cho đến nay. Anh ấy bình tĩnh, điềm đạm và rất... dễ nói chuyện.

"Anh Nón Tròn," Albedo nói ngay lúc đó, nhìn anh.

"Anh nói rằng anh chưa từng đến Mondstadt. Tôi muốn kể cho anh nghe về nơi đó, nhưng tôi không nghĩ ra từ ngữ phù hợp để mô tả được bầu không khí thực sự của nơi đó. Mặc dù vậy, tôi dám đưa ra một gợi ý khác cho anh, đó là hãy tự mình đến Mondstatd thử trải nghiệm."

Anh ư? Đến thăm một vùng đất nào đó theo gợi ý đơn giản của một trong những cư dân ở đó ư? Đúng vậy.

"Thật là lãng phí", anh nói mà không hề do dự.

"Vì sao?"

"Anh đã dùng hết số lượng gợi ý mà tôi chấp nhận từ một người nào đó trong một năm chỉ trong cùng một ngày. Và chỉ để mời tôi đến thành phố tự do vĩ đại của anh," anh lại mỉa mai. "Thật lãng phí."

"Ồ," Albedo mất một lúc để xử lý lời nói của anh ta, nhưng không bỏ cuộc. "Đó là một thành phố xinh đẹp, với những con người xinh đẹp. Một khi đã có một người quyến rũ như Đội Trưởng Kỵ Binh của chúng tôi hoặc một ai đó trong số các Hiệp sĩ đưa anh đi tham quan, anh có thể không còn cảm thấy nghi ngờ về điều đó nữa."

"Sao anh không tự mình dẫn tôi đi tham quan?"

Albedo lúc đó trông có vẻ ngượng ngùng. "Tôi không rành về du lịch và cách cư xử hiếu khách. Tôi đã giới thiệu thành phố này, nhưng tôi không sống ở đó. Nhà tôi ở trên Long Tích Tuyết Sơn, nơi đó,không thường xuyên có khách đến thăm."

"Long Tích Tuyết Sơn," Wanderer lặp lại. Ngọn núi lạnh lẽo đến nực cười mà họ đã nhắc đến trong cuộc nói chuyện với Nhà Lữ Hành. Họ nghĩ ai có thể sống ở đó?

"Căn cứ của tôi đủ để làm nhà cho tôi và các thí nghiệm thuật giả kim của tôi. Tôi cũng thường sử dụng phòng thí nghiệm ở Mondstadt với cấp dưới của mình, nhưng tôi thường tự mình hoàn thành mọi thứ trên núi hơn."

Một người nghiện công việc, vậy thì. Đương nhiên, trong thuật giả kim luôn có điều gì đó mới mẻ để khám phá. Viết báo cáo nghiên cứu dựa trên các thí nghiệm thực tế là điều hiển nhiên, vì vậy sẽ rất tốn thời gian.

"Con bé mũ đỏ sống với anh ở đó à?" Wanderer hỏi. Cô bé đó trông không giống người có thể lên trên núi một mình với anh trai và thỉnh thoảng chỉ có vài khách đến thăm

"Klee có phòng riêng ở tổng bộ Đội Kị Sĩ," Nhà Giả Kim nhìn về phía cô bé với vẻ mặt trìu mến, sự thay đổi rõ rệt nhất trên khuôn mặt mà Wanderer nhận thấy cho đến nay. "Em ấy thường sống trong thành phố, dưới sự chăm sóc của các Hiệp sĩ. Họ đang giúp tôi và Dì Alice một việc rất lớn."

"Tôi hiểu rồi," người kia thì thào, không có gì khác để nói thêm. Miễn là anh dành đủ thời gian với Klee để cô bé có thể nhớ rằng mình có một người anh trai, Wanderer cho rằng Albedo đã làm tròn bổn phận của mình với tư cách là người chăm sóc. Klee mến anh ấy, không nghi ngờ gì về điều đó, và cô bé cũng quan trọng với Albedo như vậy. Một mối liên kết tốt đẹp, đúng vậy. Gần như khiến anh cảm thấy hoài niệm về những thời khắc đã lãng quên từ lâu.
"Nếu anh muốn," Albedo hắng giọng. "Tôi cũng gửi lời mời chính thức đến chỗ của tôi. Anh luôn được chào đón, như tôi đã nói với tất cả bạn bè của tôi và Klee. Anh có thể mang Durin Nhỏ theo, đặc biệt là nếu Klee cũng ở Long Tích Tuyết Sơn. Họ có vẻ sẽ rất vui." Họ đã là bạn bè rồi à? Đã vậy rồi sao?

"Tất cả những lời đề nghị và lời mời này," Wanderer lè lưỡi. "Giống như anh không có chút đề phòng vậy."

"Anh là bạn của Nhà Lữ Hành và là anh hùng trong thế giới này, nên cho đến giờ tôi không nhận thấy bất kỳ mối đe dọa tiềm tàng nào liên quan đến anh."

"Bạn bè thì hơi quá đấy."

Albedo cười khúc khích. "Vậy thì, tôi cũng sẽ cẩn thận khi đề cập đến bản chất mối quan hệ của chúng ta trong tương lai."

"Chúng ta có thể... làm bạn..." Wanderer tập hợp một chuỗi từ ngữ thảm hại thốt ra như thể chúng là những câu văn của chính họ. Anh không phản đối, nhưng anh đã trở nên quá mềm yếu gần đây sau vụ việc Durin.

"Tôi rất vui khi nghe điều đó. Tôi sẽ không đặt kỳ vọng cao vào chuyến thăm của anh, nhưng ít nhất tôi cũng có chút ảnh hưởng nhỏ nhất đến điều đó." Tại sao anh ấy lại có vẻ gần như tự hào về điều đó? Như thể Wanderer dễ bị ảnh hưởng. Anh không dễ bị ảnh hưởng. Không còn dễ nữa, ít nhất là vậy. Không phải sau tất cả những gì anh đã trải qua.

"Anh có nghĩ rằng—"

"Anh Albedo!" Klee nhảy ra trước mặt họ. "Ngài Nón Tròn!" Chậc. Lại là biệt danh đó nữa. Nhưng con bé đó dễ thương quá, anh thậm chí không thể giận cô vì bất cứ điều gì.

"Mọi chuyện ổn chứ, Klee?" Albedo vỗ đầu cô bé.
"Klee đã thắng cuộc đua rồi!"

"Chúc mừng!" Albedo cười khúc khích.

Wanderer nhìn Durin Nhỏ, người đang đi đến cạnh cô bé, vẻ mặt thất vọng. Nghiêm túc đấy à? Một con rồng không thể nhanh hơn một cô bé sao?

Tuy nhiên, anh gãi dưới cằm Durin Nhỏ, khiến nó kêu lên một tiếng vui vẻ. "Ta thực sự cần phải dạy cho ngươi cách gian lận," anh nói với con rồng, nhìn nó bằng ánh mắt chỉ trích.

Klee phát ra tiếng kêu phẫn nộ khi nghe những lời đó, nhưng anh trai cô chỉ cười khẽ. Anh ta dừng lại đột ngột, nhận thấy có gì đó trên chân Klee. "Klee, em bị ngã sao? Chân em bị bầm rồi."

"Hở?" Cô bé nhìn xuống. "Phải rồi, Klee vấp phải một tảng đá, nhưng không đau. Klee ổn!"

"Nhưng nó có thể bị nhiễm trùng." Albedo đứng dậy, cầm lấy tập phác thảo của mình bằng một tay và tay kia nắm lấy tay Klee. Anh quay sang Wanderer và Durin Nhỏ sau khi gọi Fischl lại. "Tôi nghĩ giờ chơi đã đến lúc kết thúc rồi. Hẹn gặp lại mọi người sau nhé."

Wanderer gật đầu với Albedo với một tiếng ậm ừ. Người duy nhất tỉnh táo trên thế giới này mà anh ta có thể giao lưu đã đi rồi. Bây giờ anh ta phải quay lại với một đám người ngu ngốc.

Khi cả ba rời khỏi băng ghế, mắt Wanderer bắt gặp thứ gì đó màu trắng bên cạnh anh. Một tờ giấy. Vị Nhà Giả Kim đó đã lấy tập phác thảo, nhưng để lại bản vẽ của mình ở đây. "Này! Bản vẽ của anh..." anh dừng lại ở hình ảnh trên tờ giấy. Đó là thiết kế chính xác của chiếc mũ của anh, với tất cả các đường nét sắc sảo và đường cong ở góc phải.

Durin Nhỏ kinh ngạc trước bức vẽ, nhưng lời nói của Durin Nhỏ lại trở nên mơ hồ đối với Wanderer khi anh đang nhìn chằm chằm vào bức vẽ. Tại sao trên đời này... Anh chắc chắn rằng Albedo thậm chí còn không nhìn kỹ chiếc mũ của anh ta ngay từ đầu. Làm sao mà nó lại chính xác đến vậy?

Mọi người có vấn đề gì đó với cái mũ của anh sao? Thằng nhóc cứ bám theo anh ở Sumeru, Sethos, và bây giờ là Nhà Giả Kim này. Anh nên cân nhắc việc vứt bỏ nó, hay thay đổi phong cách? Hah. Có thể vậy!

Wanderer nhét bức vẽ vào túi một cách cẩn thận, có phần vui mừng mà không có lý do gì. Anh sẽ trả lại nó khi họ gặp lại. Đúng là một tên kỳ lạ, Nhà Giả Kim.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro