
6, mây bạc màu
thay vì việc lựa chọn một đoạn đường thẳng tắp, trơn tru và dễ dàng vượt qua thì nguyên bình và hồng sơn lại làm điều ngược lại. cả hai ngoan cố dẫm lên lối mòn gồ ghề, xấu xí và đầy gian nan. ép buộc cả hai phải đi một quãng thật xa, ngập trong khói mờ bao phủ, có những nỗi đau ẩn mình chực chờ nuốt lấy họ. nhưng lại chẳng một ai chọn quay đầu từ bỏ.
nguyên bình lười biếng vùi mình trong đống chăn đệm, cố gắng chìm thật sâu vào hơi ấm đang lan toả. nhất quyết không chịu nằm cách xa hồng sơn, một mực quấn chặt lấy cậu như một con gấu túi còn non. dù trời đã gần chạm tới khắc bình minh nhưng anh vẫn chưa có dấu hiệu tiến vào giấc ngủ. anh cứ nằm đó, ôm chặt lấy cậu mà thao thức như kẻ say rượu.
" anh mau ngủ đi, bay cả quãng đường xa đã mệt rồi còn không chịu nghỉ ngơi ". hồng sơn dù đã buồn ngủ đến díu cả mắt nhưng người bên cạnh vẫn tươi tỉnh khiến cậu chẳng thể an tâm say giấc. một tay kê dưới đầu cho anh, tay còn lại khẽ vỗ nhẹ vào lưng. mục đích cũng chỉ muốn xoa dịu cho nguyên bình mau chóng đi ngủ.
" nhưng mà anh không buồn ngủ thật "
nguyên bình khịt mũi than thở, cũng phải trách anh vì quá thao thức gặp hồng sơn nên mấy cơn buồn ngủ cũng biến mất. anh cứ ngỡ khi đã nhìn thấy cậu rồi thì mọi điều sẽ khác, nhưng cuối cùng cũng chẳng đổi lại chút kết quả khả quan nào.
giấc mộng đẹp cuối cùng cũng đánh sập thần trí mơ hồ của hồng sơn, cậu ậm ừ trong cổ họng. khẽ siết chặt vòng tay, kéo anh thật chặt lại phía cơ thể. " vậy em ngủ nhé, em mệt quá "
" em ngủ ngoan "
hồng sơn nghe vậy thì nở nụ cười nửa miệng, cũng chẳng biết là ai phải ngoan nữa. rất nhanh sau đó, cậu liền tiến vào giấc ngủ đã chực chờ sẵn. hôm qua là một ngày rất dài, cậu đã trải qua một chuỗi những cảm xúc khác nhau chỉ trong vài tích tắc. đã vậy sự xuất hiện của nguyên bình ở đất hà nội chẳng khác nào trái bom luôn nằm sâu trong đáy lòng cậu.
" em ngủ nhanh thật chứ ". nguyên bình chẹp miệng, ngửa cổ nhìn khuôn mặt đang say giấc của hồng sơn. liền không kìm được cảm thán, thằng nhỏ này đẹp trai quá.
vẻ ngoài của hồng sơn vốn dĩ đã rất nổi bật, ngũ quan sáng cùng nụ cười tươi để lại ấn tượng vô cùng sâu sắc. nguyên bình từng không dưới mười lần phải cảm thán về ngoại hình của cậu, anh còn tham gia vào group fc từ rất sớm. cứ cho là nguyên bình chính là một fan cứng của hồng sơn đi.
làm gì có ai mà không muốn yêu hồng sơn cơ chứ. và nguyên bình cũng chẳng phải ngoại lệ.
anh từng thề với độc tôn rằng, sẽ không bao giờ yêu người ít tuổi hơn. nhưng hồng sơn lại chẳng khác nào một biến số, buộc anh phải thay đổi công thức đã tồn tại rất lâu. cậu xuất hiện trong cuộc đời anh rầm rộ như những tràng pháo hoa rực rỡ giữa trời quang. hồng sơn không để chừa cho anh một lối thoát khi đã vướng phải cậu.
lúc đầu, chỉ đơn giản là những cảm xúc đơn thuần giữa anh em với nhau. nhưng càng ngày, anh càng ám ảnh với ánh mắt sâu thẳm như đáy vực ấy. chỉ cần cậu nở nụ cười với anh, hay vươn tay gạt đi mái tóc loà xoà trước trán. lồng ngực trong anh liên tục vang dội như từng hồi trống đốc thúc. máu nóng cuộn trào, dồn hết về nơi nhịp đập rộn ràng. kể từ khi ấy, anh biết bản thân đã chọn hồng sơn là người sở hữu thứ tình cảm thâm căn cố đế này mất rồi.
anh nhẹ nhàng vươn tay, vuốt lấy sống mũi thẳng tắp của đối phương. rồi đến gò má cao, đôi mắt đang nhắm nghiền cùng hàng lông mày nhạt màu. khi hồng sơn ngủ trông cậu dịu dàng hơn rất nhiều, không còn vẻ cứng cáp và nghiêm nghị. đơn thuần như một cậu thiếu niên vừa chập chững bước chân vào cuộc đời đầy gió và giông này.
" anh với thằng sơn ngủ chung à? ". thành công vừa khuấy cacao, vừa đưa mắt nhìn nguyên bình ngáp ngắn ngáp dài trên sofa phòng khách.
" ừ, hôm qua anh đến muộn quá nên anh bảo sơn đừng báo cho mọi người. cũng không kịp book phòng nên anh ngủ cùng thằng bé "
nguyên bình cuối cùng cũng ngủ được một giấc khá dài sau quãng thời gian nằm trằn trọc đến khi mặt trời ló dạng. hồng sơn đã để anh ngủ một giấc đến tận trưa, nếu như bình thường thì anh đã bị cậu đánh thức từ khi gà mới gáy rồi.
thành công nghe vậy thì mím môi không đáp, cậu ta cầm theo chiếc cốc sứ đang bốc hơi nghi ngút tiến về phía sofa. trên khuôn mặt mang theo sự phức tạp khó có thể giải đáp thành lời. vốn dĩ ngũ quan của thành công đã phảng phất vẻ non nớt của trẻ con, nên khi cậu ta trông lo lắng đều khiến người đối diện ngứa ngáy trong lòng.
" em có điều gì muốn nói với anh sao? ". nguyên bình ngồi dịch sang phía bên phải, nhường chỗ cho thành công.
trông thành công rất lưỡng lự, ánh mắt còn đảo nhanh về phía cửa phòng hồng sơn. khi chắc chắn tiếng nước trong đó chưa tắt mới dám thở phào nhẹ nhõm. " anh, anh mau tránh xa thằng sơn càng sớm càng tốt ". giọng điệu cậu ta gấp gáp, cố gắng hạ tông giọng xuống thấp như thể đang thì thầm.
nguyên bình khẽ nhíu mày, nhìn thành công với vẻ ngờ vực. " là sao? anh không hiểu ý em nói "
" thằng sơn là một đứa không yêu đương đàng hoàng, nó nguy hiểm đến mức đến em còn rùng mình. nếu anh không tự mình bảo vệ bản thân thì anh sẽ là người tổn thương "
thành công gấp gáp nói một tràng dài rồi im bặt, cậu ta quay phắt người ngồi thẳng. ánh mắt chăm chăm nhìn về phía màn hình tivi vừa được bật vội. chỉ vài giây sau, cánh cửa phòng hồng sơn bị đẩy ra. cậu bước ra với chiếc khăn tắm vẫn còn phủ trên tóc, cả cơ thể vẫn còn vương hơi nước.
" anh với anh công đang nói gì với nhau sao? "
" không có. công vừa hỏi anh là anh bay ra từ lúc nào thôi "
nguyên bình khéo léo nở nụ cười, nhẹ giọng như vuốt ve một chú sói lớn. còn ánh mắt khẽ trấn an thành công đang ngồi cứng đờ bên cạnh. lần đầu anh gặp người muốn giúp đỡ người khác mà tâm lý yếu như thành công. nếu người bị hỏi trực diện là thành công chắc chắn cậu nhóc sẽ ngất xỉu luôn mất.
" ừ... ừ, anh hỏi anh bình ra lúc nào thôi. sáng dậy thấy có anh linh báo anh bình mới bay ra nên hơi bất ngờ ấy mà "
dù chưa thật sự thuyết phục được vẻ mặt nghi ngờ của hồng sơn nhưng cậu cũng không hỏi gì thêm. nguyên bình cảm thấy nếu cứ thế này thì chẳng phải cách hay. nên anh đành phải là người hoà giải bầu không khí căng thẳng này.
" sơn ơi, anh đói ". thì nguyên bình đói thật, anh đã ăn cái gì từ đêm qua đâu.
" anh muốn ăn gì không? để em đi mua cho anh nhé ". hồng sơn vắt tạm khăn tắm lên thành ghế, cậu mở tủ lạnh xem xét một hồi. nhưng cũng chỉ đành đóng lại, ở khách sạn thì lấy đâu ra lắm đồ như ở nhà cơ chứ.
" anh muốn ăn bún chả hà nội "
trong vô vàn món ăn mà anh muốn thưởng thức khi đặt chân đến hà nội, thì món đầu tiên anh nghĩ tới luôn là bún chả. dù trong sài gòn đã ăn không ít lần nhưng anh muốn được thử cảm giác được ăn đúng hương vị ngoài bắc.
hồng sơn mở điện thoại xem thời tiết ngoài trời, chắc chắn nhiệt độ đã lên khá cao thì mới yên tâm cho nguyên bình ra ngoài. dẫu sao anh cũng đã sống quen với khí hậu ấm áp miền tây, rất khó để anh thích nghi với không khí lạnh. hồng sơn chỉ sợ anh bị cảm mà thôi, nên cậu cần kiểm tra kĩ mới có thể cho anh ra ngoài.
" được rồi, em đưa anh đi "
lần đầu tiên được đón mùa đông khiến nguyên bình không nén được cảm xúc vui sướng. hôm qua, anh vội vàng xuống máy bay rồi phóng thẳng đến khách sạn theo địa chỉ mà quản lý hồng sơn gửi. cũng chẳng để tâm được gì vì do quá vội vã, cho đến khi tài xế taxi nhắc nhở anh về việc anh hắt hơi liên tục thì anh mới cảm nhận được thời tiết. nó lạnh cắt da, cắt thịt.
bởi vậy mà ngay sau khi hồng sơn gặp anh, cậu đã nhất quyết không để anh ra ngoài cho đến khi thời tiết ấm hơn một chút. cậu quấn anh chặt trong chiếc áo lông trắng, thêm cả khăn quàng cổ khiến anh trông chắc khác gì một con gấu tuyết.
" anh ngộp thở quá, không quen mặc chút nào ". nguyên bình bĩu môi, than thở về sức nặng của trang phục.
nhưng đổi lại hồng sơn chỉ vươn tay kéo mũ chùm qua đầu anh, lạnh lùng đáp. " anh đừng có mà bướng "
nguyên bình muốn được đi dạo phố nhưng hồng sơn lắc đầu từ chối. cậu nhét anh vào xe taxi mặc kệ anh chống cự quyết liệt. cuối cùng anh chỉ có thể xụ mặt không cam tâm, nhưng một khi hồng sơn đã quyết thì sẽ chẳng ai thay đổi nổi quyết định của cậu.
với một con người từng sống ở hà nội suốt bốn năm đại học, rồi vào sài gòn ba năm lập nghiệp như hồng sơn thì mọi ngõ nhỏ ở đất thủ đô đã có chút quên lãng. cậu cũng mất kha khá thời gian mới có thể tìm được vị trí quán bún chả mà cậu thường ghé khi còn là sinh viên.
cảm giác ngồi giữa trời đông lạnh giá, ăn bún chả nóng hôi hổi. đã vậy người ngồi cùng lại còn vô cùng đẹp trai thì còn gì thích hơn cơ chứ.
bát của nguyên bình bị hồng sơn gắp rất nhiều thức ăn qua, đầy ụ như một ngọn núi nhỏ. dù anh đã dùng đũa chặn lại nhưng cậu vẫn không ngừng việc ấy lại.
" em thôi gắp cho anh đi. anh có phải trẻ con đâu ". nguyên bình khịt mũi than thở, nhìn bát của mình đã sắp đầy tràn còn bát cậu chỉ lèo tèo vài miếng.
hồng sơn nhướng mày thích thú. " em đang chăm sóc anh mà, anh không thích sao "
cổ họng nguyên bình nghẹn cứng, nụ cười nửa miệng của cậu như một mũi tên bắn xuyên thủng tâm tư yếu đuối trong anh. đã đẹp trai rồi còn hay cười, thả thính cũng giỏi nữa chứ.
" không, anh không thích. anh lớn hơn, phải để anh chăm sóc cho em mới đúng "
" ồ, là vậy sao ". hồng sơn buông đũa, lau tay vào khăn giấy ướt được đặt trên bàn. cậu luồn tay vào mái tóc bạch kim đang bị gió làm rối tung, vuốt chúng ra phía sau. để lộ ngũ quan sắc nét cùng đôi mắt sâu hun hút. " anh chắc chứ "
đánh thật mạnh vào điểm yếu của nguyên bình, mê cái đẹp.
cứ mê trai thế này thì có ngày tiêu đời đấy.
" anh chắc chắn, anh sẽ chịu mọi trách nhiệm với em ". nguyên bình gật đầu chắc nịch, ánh mắt kiên định nhìn thẳng về phía cậu.
" ngô nguyên bình, anh có chịu trách nhiệm nổi với thứ tình cảm chết tiệt đang bám rễ trong em không ? "
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro