Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 6: Không Nhờ Mày Nữa

Tôi có thể nói chắc, 12C4 sinh ra không dành cho tôi. Dù ở môi trường nào cũng sẽ có những chuyện không hay xảy ra, tuy nhiên bản thân thuộc người có điều kiện từ thuở khai sinh nên việc bị ai đó vu khống vào tội ăn trộm khiến tôi không thể nào chấp nhận được.

Tôi đã không nghĩ rằng mình nên giải thích với chúng nó. Tôi đang cố nhìn vào hậu quả từ Lưu Khôi mà kiềm chế bản thân. Cậu ấy cũng từng dặn tôi phải luôn giữ bình tĩnh để giải quyết một vấn đề. Tôi thường xuyên để hành động dẫn dắt lý trí, thường xuyên để cơn phẫn nộ xuất ra khi chưa kịp nghĩ đến hậu quả của nó. Mẹ tôi cũng hay mắng tôi là đứa bốc đồng, là đứa hư hỏng. Nhưng ngay lúc này lời nói của Khôi tựa sợi dây xích, đang cố gắng giữ lấy tôi.

Đám gây sự với tôi hôm nay có tận bốn người, đều là con gái. Tạm thời tôi chưa biết tên của tụi nó và một trong số đó là đứa đã chỉ đích danh tôi lấy tiền của bạn mình. Lý do vì tôi vắng mặt trong tiết thể dục, khoảng thời gian đấy cũng chỉ còn mỗi tôi ở lớp. Mọi sự nghi ngờ được đà phủ hết lên đầu tôi.

"Dừng lại dừng lại."

Đinh Tiến Hoàng chắn ngang giữa tôi và con bé tóc thắt bím đang kêu gào tôi phải trả tiền cho nó. Mai Châu ôm chặt cánh tay trái của tôi, cứ như rằng con bé sợ tôi nhảy bổ vào đám kia mà ăn tươi nuốt sống.

"Bình tĩnh nha Hoa. Tụi tao tin mày..." Tuyết Yên dù không chạm vào người tôi, nhưng từ đầu đến giờ nó vẫn đứng ngay bên cạnh và hễ một trong bốn đứa kia sấn tới tôi thì Yên cũng sẽ tiến đến đẩy nó ra xa.

Tiến Hoàng bỗng nhìn vào tôi, ánh mắt nó không đọng một tí cảm xúc nào, tôi càng không hiểu Hoàng có đang nghi ngờ mình hay không.

Hoàng bỗng nói: "Bảo My kiểm tra kỹ chưa mà khẳng định Ngọc Hoa là người lấy. Bây giờ Khôi không có ở đây, tao sẽ đứng ra giải quyết chuyện này. Nếu mày không chịu hợp tác thì tao báo cô Ánh Dương."

Con nhỏ tên Bảo My lập tức đáp lại:

"Hoàng! Mày đang bênh nó đúng không? Tao học cùng mày ba năm có bao giờ tao tự dựng chuyện không hả? Tao đã lục tung cả balo rồi mày còn chưa thấy rõ à? Trước khi học thể dục tiền vẫn nằm đây, giờ không còn nữa. Con Hoa nghỉ tiết thể dục, mỗi nó trong lớp nó không lấy chẳng lẽ tiền tao biết bay."

"Đúng rồi. Từ ngày con Hoa chuyển đến á, lớp mình toàn gặp gì đâu thôi."

"Ừ. Thái Anh thì thôi tao không nói, còn Gia Khôi thì bị nó đánh gãy xương hông, bây giờ thêm cả việc ăn cắp tiền của Bảo My nữa. Chắc ở trường cũ cũng mất dạy lắm nên mới bị chuyển..."

"Con mắt chó nào của mày chắc chắn là tao lấy?"

Tôi thật sự đang bị cuốn sâu vào đống rắc rối từ trên trời rơi xuống. Đến nước này tôi không thể bình tĩnh được nữa. Tôi không muốn bị ai khác chỉ trích với việc mình không làm. Giới hạn của tôi chịu đựng một mình mẹ thôi là quá đủ rồi.

Khi tôi vừa hét lên câu đấy, cũng là lúc tôi mất bình tĩnh mà hất mạnh tay Mai Châu ra khỏi người mình. Tôi đẩy cả Tiến Hoàng sang một bên rồi bước đến trước mặt những người đang tấn công tôi vô cớ. Có lẽ trông ra bộ dạng mất kiểm soát của tôi nên con bé ấy bắt đầu giả vờ nhìn đi hướng khác, Bảo My tiếp lời:

"Không mày thì ai hả Hoa?"

"Tao nhắc lại, tao không lấy. Con người sinh ra có hai cái tai để làm gì? Của bọn mày vô dụng rồi hả?"

"Thôi thôi." Tiến Hoàng một lần nữa chen giữa chúng tôi, nó thở dài nói: "Tao lạy mấy đứa mày. Bây giờ tao tính thế này. Tất cả mọi người mang balo đặt lên bàn hết đi, tao sẽ tự mình đi kiểm tra từng..."

"Ủa cái gì vậy Hoàng?" Nhỏ bạn còn lại của My bỗng gắt lên: "Mắc gì phải soát balo, mọi chuyện đã rành rành ra đấy mày còn tìm cớ bao che học sinh mới à?"

Một tia nghi hoặc chạy xẹt qua tôi mang ánh không thiện chí quét quanh người cô bạn đang chống đối cách giải quyết thiết thực nhất của Hoàng lúc này. Dừng lại ở bảng tên bên ngực trái, tôi biết được nó tên là An Kim.

"Có tật giật mình hả?"

Tôi buồn miệng thả rơi một câu nói, vừa hay cắt đứt đoạn hội thoại giữa lớp phó và An Kim. Con nhỏ trừng mắt nhìn tôi, hạ giọng hỏi:

"Ý mày là tao lấy tiền của My?"

"Chứ còn ai nữa."

*Bịch* Tiếng va chạm mặt bàn vang lên ở dãy ngoài cùng, kèm theo âm thanh nữ trầm của Dương Thái Anh. Mọi sự chú ý dường như dồn hết vào đấy.

Tôi cũng quay sang nhìn theo từng hành động bất cần của Thái Anh. Nó lúc này hơi ngả người, dựa lưng vào bức tường phía sau, hai chân gác thẳng lên mặt bàn, hai tay khoanh trước ngực và thờ ơ nghiêng đầu nhìn về hướng đám đông giữa lớp.

Thái Anh nói: "Không phải vừa rồi mày vào lớp trước khi con Hoa xin phép nghỉ tiết thể dục à? Đâu chỉ mỗi nó mới có cơ hội chạm vào cặp của con My."

Bạn cùng bàn của tôi bỗng cười ngạo nghễ, ngón tay nó gõ nhẹ xuống mặt bàn. Ánh mắt của Thái Anh nhắm vào tôi lúc này đặc biệt khó diễn tả. Tôi càng không truy được lời nói tiếp theo của nó là gì.

"Nhà con Hoa giàu bỏ mẹ ra, số tiền nhỏ của Bảo My không bằng cái móng chân của nó, ở đấy mà đợi nó nhận cho mày thoát tội."

Quả nhiên là cảm giác bị nắm thóp, tôi thoáng ngạc nhiên. Thái Anh biết gì về tôi rồi, có chắc là chỉ nhiêu đó thôi không.

"Ồ!"

Một số người trong lớp đồng loạt cất lên âm thanh cảm thán, sau đó bọn nó lại nhìn vào tôi với những ánh mắt đầy vẻ phán xét.

Tôi thật sự không thích điều này.

Tôi nhìn sang Bảo My. Y như rằng vài giây sau con bé ấy cũng quay sang nhìn tôi với ánh mắt hoài nghi. Nó lao đến chỗ ngồi của An Kim, mang balo bạn thân mình xóc ngược xuống đất.

Sách vở cứ thế rơi tự do, tôi thoáng mỉm cười nhìn từng tờ năm trăm ngàn rơi ra từ cặp như lá mùa thu rời nhánh. Bảo My vứt balo vào người An Kim, cúi xuống nhặt từng tờ lên đếm. Trong lúc đó, hai đứa bạn thân của con bé đứng như trời trồng.

"Đủ bốn triệu. Mày lấy tiền của tao hả Kim?"

"Mày điên rồi An Kim."

Cô bạn vênh mặt mấy phút trước bỗng trở nên luống cuống, nó thúc mạnh vào khuỷu tay An Kim. An Kim lại liếc nhìn tôi trừng lên sự cay cú, nó nói:

"My! Chắc chắn là hai đứa nó thông đồng hãm hại tao đó. Tao không lấy đâu. Linh! Mày phải tin tao."

An Kim loay hoay giữa My và Linh, rõ ràng đang hoảng sợ mà vẫn mạnh miệng đổ tội cho chúng tôi. Mọi người bắt đầu xì xầm lớn hơn và chỉ trích nó.

"Rồi rồi, chuyện này xong." Tiến Hoàng xua tay nói: "Ba đứa mày xin lỗi Ngọc Hoa đi. Còn chuyện giữa bọn mày thì tự xử lý lấy. Tao không can thiệp nữa."

Bảo My mím môi nhìn tôi, con bé không nói gì mà lặng lẽ bỏ về chỗ ngồi. Thuỳ Linh và An Kim theo sau, Kim vẫn còn rất kiên quyết nói Bảo My hãy tin nó, vì nó là bạn thân của My, nó bị chúng tôi hại,...

Tôi bình tĩnh lách người qua mặt Tiến Hoàng, bước nhanh đến chỗ An Kim và vả thẳng mặt con nhỏ dám vu khống tôi ăn cắp tiền. Sau âm thanh va chạm da thịt thì tôi cảm nhận được sự im ắng đột ngột của lớp học. An Kim trông ra sửng sốt ôm mặt nhìn tôi, tôi mỉm nhẹ môi mình rồi thờ ơ nói:

"Lỡ tay."

"Mày..."

"Đủ rồi Hoa ơi." Mai Châu hét lên, con bé lao đến kéo tôi về chỗ ngồi.

An Kim bên kia vừa khóc vừa la lối những câu từ gì tôi không nghe rõ. Xã hội này chính là vậy, càng hiền lành thì càng dễ bị ăn hiếp. Tiếc rằng Đặng Trà Ngọc Hoa không phải như thế, cho dù tôi có là con búp bê rách nát trong tay mẹ mình thì trước mặt kẻ khác tôi cũng phải là loài thú hoang không dễ dàng để ai đấy bắt vào tròng.

"Cảm ơn mày." Tôi lơ đãng nói.

Dương Thái Anh không đáp nhưng tôi phát hiện khoé môi nó vừa cong lên vài giây đã biến mất. Tôi cũng chẳng phiền nói thêm.

!!!

Tôi không biết Hoàng đã truyền đạt thông tin câu chuyện sáng nay đến tai Lưu Khôi từ khi nào, ngay khi tan học tôi đã va phải cuộc gọi định mệnh của cậu ấy. Khôi hỏi tôi có làm sao không? Có bị thương chỗ nào không? Bây giờ tâm trạng đã ổn hơn chưa? Và hàng loạt các câu từ quan tâm khác, đến mức tôi tưởng chừng cậu ấy là anh trai của mình.

"Ngày mai tao đi học lại rồi, không ai dám bắt nạt Hoa nữa đâu."

Giọng nói tràn đầy tự tin và tiếng cười nhẹ của Gia Khôi lướt qua tai, tôi không rõ bản thân đang mang theo tâm trạng gì lúc này. Chợt nhớ đến việc liên quan khác, tôi cau mày hỏi:

"Mày chưa khỏi bệnh mà đi học à? Tao tưởng phải dưỡng một đến ba tháng mới bình thường được chứ."

"Có sao đâu. Giờ tao đỡ hơn rồi, đi đứng cũng không đến nỗi nào. Với lại mày là học sinh mới, còn nhiều thứ chưa quen với lớp, ít nhiều sẽ có rắc rối. Tao thân là lớp trưởng, phải có mặt để giải quyết."

"Ừ. Tùy mày." Tôi lười biếng đáp, ngả người vào cửa xe, tay cầm điện thoại thờ ơ hơn.

"Ngọc Hoa! Giờ mày có thời gian cho tao không?"

Tôi nhíu mày, khó chịu hỏi: "Cái gì nữa?"

Gia Khôi chợt im lặng, vài giây sau mới thỏ thẻ:

"Tao đói bụng."

"Tao là mẹ mày à?" Tôi gắt lên: "Tự kiếm đồ ăn đi."

"Nhưng mà tao đi đứng bất tiện. Mày không biết đâu. Quán phở tao thích tên Hạnh ở tận đầu đường chính cơ... Tao mà đi được, tao chả nhờ mày đâu."

Mặc dù đang đối thoại với nhau qua điện thoại nhưng bằng cách nào tôi lại có thể tưởng ra được gương mặt tủi thân của Khôi ở bên kia màn hình. Giọng cậu không còn tự tin như thường, nó nhỏ dần và tôi phải tập trung lắm thì mới lọt tai được.

"..." Đột nhiên tôi cảm thấy bối rối và không biết nên đáp lại như thế nào.

"Thế... tao không nhờ mày nữa. Quán phở tao thích tên Hạnh, ở đầu đường 28, trước khi rẽ vào đường nhà tao. Tao cúp máy đây, không nhờ mày nữa."

Tôi ngơ ra một lúc, thật sự là Lưu Khôi đã cúp máy ngay sau đó. Tôi nhìn vào màn hình điện thoại hồi lâu vẫn chưa hiểu gì. Tôi miễn cưỡng hít vào một hơi dài, rồi nhìn về hướng người đàn ông đang lái xe.

"Bác Trung mua giúp cháu một phần phở bò với ạ."

"Ô trưa nay cô Lam nấu cơm cho cháu rồi đấy."

"Dạ không, cháu mua cho bạn. Mà thôi..." Tôi nhíu mày, cố nhớ lại câu nói cuối cùng trước khi Khôi tắt máy. "Bác cho cháu đến quán phở Hạnh, ở đầu đường 28 trước khi... À đấy ạ. Xong cháu sẽ chỉ tiếp. Cháu sang nhà bạn ấy một lát rồi về ạ."

"Được. Bác hiểu rồi."

Trong suốt quá trình ngồi trên xe để đến quán phở Hạnh tôi vẫn nhốn nháo trong lòng. Hình như có gì đấy sai sai, nhưng tôi lại không biết là sai ở đâu.

Lúc đến nhà của Lưu Khôi, tôi trông thấy bóng dáng cậu ấy và con vàng đang ngồi xổm trước cửa. Hình ảnh ấy khiến tôi phải bật cười trong vô thức, lúc tôi nhận ra điều đấy thì đã cảm nhận được khoé môi mình cong lên từ khi nào.

Bác Trung đi vòng sang che ô cho tôi. Nắng trên đầu tôi chưa đọng đã tan, trong khi đó Gia Khôi đội nắng chạy chân đất từ nhà ra ngoài mở cổng.

Tôi chủ động cầm ô, quay sang bác Trung nói: "Bác vào trong xe cho mát, đợi cháu một chút nha."

Bác Trung có vẻ không ưng ý, tuy nhiên bác vẫn im lặng đi vào xe. Lúc này tôi mới đưa túi thức ăn ra trước mặt Gia Khôi, cậu ấy lại chẳng nhìn nó mà gieo sâu ánh mắt biết cười vào tôi. Tôi đã từng khen mắt Khôi đẹp chưa nhỉ? Dù rồi hay chưa thì bây giờ tôi cũng muốn khen lấy một lần, hoặc một lần nữa.

Bóng dáng chàng thiếu niên thấp thoáng dưới lớp ánh vàng, dần dần lấp đi vùng chói chang trước mắt tôi. Gia Khôi cao hơn tôi gần hai mươi centimet, khi khoảng cách giữa chúng tôi chỉ bằng hai gang tay tôi lại tưởng chừng cậu ấy có thể nuốt chửng mình.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro