Chap 4
Một tháng học trôi qua….
Năm học lớp 11 bắt đầu……
Nó được xếp vào lớp A2, hắn và nhỏ Hân vào lớp A1
Và không hẹn mà gặp, nó thường sang lớp nhỏ Hân chơi hơn bình thường (hí hí). Nó chỉ dám nhìn hắn từ xa thôi, hắn nhìn thấy mà ghét, sao đứa con gái nào nói chuyện với hắn, hắn cũng toe toét cười thế kia. Cứ làm như đóng quảng cáo độc quyền cho hãng P/S không bằng ý ツ
-------------------------------------------------------------
Tại nhà nó…..
- Anh ơi, Anh à, Hoài Anh yêu dấu của tui ơi! (Nhỏ Hân vừa nói vừa vuốt má nó y chang như vuốt má con Mi Mi nhà nhỏ) ~.~
- Mày điên à? Sáng nay chưa uống thuốc à? Hay chưa tỉnh ngủ, để tao tát cho một cái tỉnh ngủ liền à ^^
- Tao không điên rất tỉnh là đằng khác ( vừa nói nho Hân vừa đưa tay bịt miệng cười ) hé hé, há há
- Trúng số à?
- Không. Còn hơn cả trúng số ấy chứ ( nhỏ Hân cười to )
- Chứ sao đây? Mày đừng nói với tao…….
- Ừ! Anh Tuấn nói thích tao mày à.
- À!!!! ha ha ( nó cười gian manh) ╮(╯▽╰)╭
- Mày cười như thế có ý gì? ( nhỏ Hân thắc mắc lườm nó một cái thật sắc)
- Haha giờ tao nhận ra không phải mày chưa uống thuốc mà anh Tuấn của mày chưa uống ( nó ngoác miệng cười to)
Nhỏ Hân sẵn tay cầm cái gối trong tay ném thẳng vào mặt nó không thương tiếc. Đấy, trước mặt nó thì cứ như là hổ đói lâu năm còn khi gặp anh Tuấn thì thay đổi 180 độ như mèo ngoan gặp chủ.
- Dù hơi tội nghiệp cho anh Tuấn nhưng tao cũng chúc phúc cho hai tụi mày. Hi vọng khi quen mày anh Tuấn còn nguyên vẹn trở về hahaha (vừa nói nó vừa lấy tay chụp lấy cái gối mà con bạn vừa ban cho)
- Cái con ranh này tao đánh cho mày die luôn giờ ( nhỏ Hân cười cười dọa nó)
- Thôi thôi tao xin, mày dzữ thế này anh Tuấn thấy được chắc mất dép cho coi, nể tình là bạn thân của mày tao sẽ giữ bí mật cho mày. Coi như cảm ơn anh ấy đã rước mày đi (hehe)
- Hô hô cảm ơn mày nhá, đúng là bạn của tao, còn chuyện của mày thì sao? ( nhỏ Hân cười gian liếc nó)
- Chuyện nào cơ? (nó đáp lại nhỏ Hân bằng ánh mắt ngây thơ vô tội.)
- Thôi đi chị hai còn chuyện nào nữa đây, chuyện anh Nguyễn Hải Lâm chứ còn chuyện gì?
- Hả ? ( nó sững người ) sao mày biết?
- Ha ha tao đẻ mày ra sao tao không biết ^^
Con điên này ăn nói đàng hoàng coi ( thật ra chuyện nó rung rinh hắn nó làm gì đã nói với ai, nó còn chưa dám khẳng định nữa là)
- Mặt mày hiện rõ chữ Lâm kia kìa, ngày ngày mày qua lớp tao kêu chơi với tao mà mắt mày cứ dán lấy hắn, mặt thì cứ ngu ngu như bò đội nón . Mày nên nhớ tao còn nhiều kinh nghiệm hơn mày về khoản iu đương này dấy nhé (he hé)
- Hơ hơ ( mặt nó lúc này nhìn ngu thiệt)
- Mày tính sao, hơ hơ cái gì ?
- Tính sao là tính sao? (thề với trời mặt nó lúc này còn ngu hơn con bò nữa Q_Q )
- Ơ cái con này, trước giờ đọc bao nhiêu truyện ngôn tình mà không sáng dạ được tí nào à, tao khuyên mày đi đốt hết máy cuốn nhảm nhí đó đi. Đi tỉnh tò đi chứ!
- Thôi đi mày, tao không dám
- Ngại chứ gì? Cứ mặt dày vào biết đâu hắn cũng thích mày! ^^
- Khônggggg !!!! tao nghĩ cứ như thế này được hơn.
- Nhìn thôi mà được á? Thua mày luôn sau này hối hận đừng tìm tao.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro