Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 7.

Buổi dạy kết thúc, Nguyễn Việt Thành tiễn tôi ra về. Đứng trong thang máy toà chung cư, chúng tôi vẫn giữ một bầu không khí im lặng. Anh ta đứng phía trước cửa, tôi đứng sau nên chỉ có thể nhìn rõ bóng lưng cao lớn của con người ấy. Anh mặc chiếc áo phông trắng đơn giản với chiếc quần ngố kaki nhưng không làm lu mờ đi vẻ đẹp săn chắc trên cơ thể. Dáng người của Nguyễn Việt Thành cuốn hút khiến tôi chẳng thể rời mắt.

"Sao mà nhìn anh mãi thế?" Nguyễn Việt Thành quay người lại, đưa nhẹ đôi mắt nâu nhìn tôi. Bốn mắt chạm nhau khiến tôi chợt giật mình mà điều chỉnh lại ánh nhìn.

Ai bảo trông tướng anh ta giống mấy nhân vật nam chính trong bộ truyện tôi đọc.

"Chắc tại lâu rồi mới được đứng cùng người cao như anh." Tôi cười bông đùa tạo cho bầu không khí sự thoải mái.

Ước chừng Nguyễn Việt Thành cũng phải cao trên m8. Trong khi các bạn nam khác tôi gặp cũng chỉ cao hơn tôi một chút, hoặc là cao bằng tôi. Lâu lâu ra ngoài mới gặp được người có chiều cao đáng ngưỡng mộ như Nguyễn Việt Thành khiến tôi bị thu hút cũng không lấy làm lạ.

"Chắc anh cũng hay chơi thể thao nhỉ?" Cụ thể thì là bóng rổ và bơi lội. Tôi thấy hai môn thể thao này giúp phát triển chiều cao rất tốt.

"Anh chơi cầu lông là chủ yếu. Mấy môn khác cũng chỉ biết sơ sơ." Nguyễn Việt Thành vặn nhẹ cổ tay. Khoé miệng nhếch lên tạo thành một nụ cười có chút đểu cáng:"Em đang tò mò xem anh là kiểu người nào sao?"

Hẳn là Nguyễn Việt Thành đã phát hiện tôi đang muốn thử xem anh ta có dính vào"lá cờ đỏ" nào không đây mà. Tại vì "cờ đỏ" thường chơi theo hội ấy.

"Thật ra em thấy anh có chút bad. Cụ thể là badminton."

Tôi đút hai tay vào túi áo, đưa đôi mắt nhìn anh kèm một nụ cười nơi khoé miệng. Tuy chỉ tiếp xúc hai lần nhưng cái vibe của anh ta cho tôi một cảm giác rằng con người này có vẻ rất hiểu đối phương, giao diện cũng toát lên nét đẹp cuốn hút nhưng chỉ có thể ngắm chứ khó mà chạm vào.

"Cũng may là chỉ một chút thôi!" Anh bật cười, đưa tay lên vuốt ngược mái tóc như một thói quen:"Nói chuyện với em hay ho thật đấy!"

"Em chỉ nói những gì em nghĩ thôi." Tôi nháy mắt tinh nghịch.

Đi ra phía ngoài sảnh lớn, tôi đã cảm nhận được cơn gió phả vào da mặt mát rượi. Lâu rồi mới thấy gió mát như thế này.

"Được rồi, em về nhé!"

"Đi đường cẩn thận nhé! Chắc là chúng ta sẽ gặp lại nhau sớm thôi."

...

Chín giờ tối, tôi lái xe trở về nhà. Đường Hà Nội vẫn lấp lánh ánh đèn soi rọi bầu trời đêm.

"Ơ Thảo Đan?" Chợt thấy một gương mặt quen thuộc đang đứng dưới trạm xe buýt. Tôi vội dừng xe, quay lại nhìn cho kĩ xem có phải bạn của mình hay không.

"Minh Nghi đúng không?"

Cô bạn cũng tiến lại phía tôi. Hai người nhận ra nhau thì vui mừng reo lên, ôm vai ôm cổ nhau thắm thiết. May là trạm xe hôm nay có mỗi hai đứa.

Bùi Thảo Đan là cô bạn tôi quen năm lớp 11, hồi đi học thêm môn toán. Trên trường thì chúng tôi học khác lớp, chỉ có hôm nào học thêm mới có cơ hội gặp nhau rồi nói chuyện. Thảo Đan nói chuyện khá hợp tính tôi nên hai đứa trở thành bạn thân lúc nào không hay.

Đến khi lên Đại học, chúng tôi khác trường, khác lịch học, lịch làm nên chẳng gặp nhau được mấy khi. Chủ yếu là trò chuyện qua tin nhắn. Hôm nay bỗng dưng gặp lại mà lòng vui như tết.

"Giờ mày đi đâu sao?" Tôi hỏi Thảo Đan. Giờ này cũng muộn rồi không biết cô bạn còn tính bắt xe buýt đi đâu nữa.

"À, nay tao đổi ca nên làm ca tối. Giờ bắt xe về nhà này."

Tôi nhớ rồi, Thảo Đan đang làm thêm tại cửa hàng tiện lợi ca chiều. Nó cứ rủ tôi qua chỗ nó mua đồ, nó giảm giá cho mà tôi mới qua được một lần.

"Thôi, lên đây tao kèm về." Tôi mở cốp xe đưa cho Thảo Đan cái mũ bảo hiểm. Dù sao tôi cũng đang rảnh, đưa bạn về tiện buôn thêm vài câu chuyện chứ cũng phải gần ba tháng rồi chưa gặp nhau.

"Mày mới đi dạy về à?" Thảo Đan rướn người, đặt cằm lên vai tôi trò chuyện.

"Ừ." Tôi nhẹ nhàng gật đầu:"Còn mày sao rồi? Chỗ làm vẫn ổn chứ?"

"Nay tao mệt vãi!" Thảo Đan than thở:"Nay tao làm thay ca cho con bé khác. Tính ra là làm suốt từ sáng đến tối, lại còn nhiều hàng nữa. Xếp muốn xỉu."

"Nay mày được nghỉ à mà đi làm cả ngày?"

"Ừ. Nay cô bận nên cho nghỉ."

"Dù sao cũng đừng làm quá sức. Còn phải dành thời gian học nữa. Lại ốm ra đấy thì mệt!"

Tôi khuyên nó. Biết là ở tuổi này, kiếm được vài đồng là ham lắm, chẳng màng đến sức khoẻ bản thân đâu. Tôi hồi năm nhất cũng thế mà. Nhưng bây giờ tôi đã cố gắng lên kế hoạch để sắp xếp mọi thứ một cách ổn thoả. Chưa thực sự khoa học lắm nhưng vẫn đảm bảo cân bằng giữa học và làm.

"Tao biết rồi mà." Thảo Đan chu mỏ đáng yêu, tay làm hình trái tim cho tôi thấy qua tấm gương chiếu hậu.

Sao mà Thảo Đan cứ đáng yêu mãi thôi!

Sau khi kèm Thảo Đan về nhà an toàn, tôi cũng quay xe đi về nhà của mình. Cơ mà thế nào vừa đi ra đầu ngõ được một đoạn thì đập vào mắt tôi là Vũ Minh Trí đang đứng gặm cái bánh bao bên quầy hàng nghi ngút khói.

"Ơ?"

Vũ Minh Trí cũng nhận ra tôi, mắt chữ A miệng chữ O tí thì rơi cái trứng cút trong bánh ra ngoài. Nó mà rơi thật chắc tôi sẽ chạy đến và cười ha ha vào mặt nó. Kiểu như "đến cái trứng cút trong bánh bao anh còn không giữ được thì làm sao giữ được trái tim em".

"Sao mày ở đây?" Vũ Minh Trí nuốt miếng bánh xuống cổ họng rồi nghiêm túc hỏi tôi.

"Nay tao gặp Thảo Đan nên đưa nhỏ về." Tôi tắt khoá xe máy đáp lại:"Còn mày?"

"Trọ của tao gần đây mà." Vũ Minh Trí thành thật trả lời. Thật ra tôi chỉ biết nó ở trong khu này chứ không biết vị trí chính xác ở đâu. Mọi lần đi chơi cũng toàn đợi nhau ở ngã tư đường chứ chẳng bén mảng đến cổng trọ của nó.

"Nhưng mà Thảo Đan ở gần đây à?" Cậu bạn ngờ vực hỏi tôi.

"Sao? Mày vẫn quan tâm người ta?"

Hồi trước, thấy Vũ Minh Trí qua lại với Bùi Thảo Đan, tôi tưởng hai đứa này yêu nhau. Hoá ra là mập mờ. Một thời gian sau Vũ Minh Trí đã công khai người yêu mới, tôi là người đứng giữa chẳng biết phải đối mặt thế nào với đôi bên cho vừa. Nhưng nói gì thì nói tôi vẫn theo phe Thảo Đan. Thằng tồi Vũ Minh Trí xứng đáng bị cho ra chuồng gà.

"Hỏi thăm chút không được sao?"

"Muốn nối lại tình xưa hay gì?"

"Tầm này tao chẳng có hứng yêu đương đâu." Trí cười, cái điệu cười nhẹ nhởn quen thuộc suốt ba năm khiến tôi chỉ muốn đấm cho một cái. Thằng này nói không có hứng yêu đương vậy thôi chứ cũng chẳng biết mess có bao nhiêu tin nhắn với gái đâu.

"Chắc chưa cưng?" Tôi hất cằm khinh bỉ.

"Trông mặt tao không đủ uy tín sao?"

"Mày nghĩ câu trả lời sẽ là có hay không?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro