Chương 1: Thả lỏng
Đêm khuya, trong phòng tổng thống của khách sạn L&C ở thành phố Giang Lăng, Tô Lê cắn chặt môi, nhưng vẫn không thể kìm nén được những tiếng kêu khe khẽ. Người đàn ông trên người cô từ lúc bước vào đã bá đạo chiếm đoạt cô như muốn nuốt chửng cô hoàn toàn. Vậy mà mấy tiếng trước, anh ta còn lạnh lùng đến đáng sợ.
"Đừng cắn môi." Đôi môi người đàn ông sát bên tai cô, giọng nói mang theo sự trầm khàn của dục vọng.
"Tôi...tôi..." Tô Lê ấp úng hồi lâu, không biết nên nói gì. Trán cô lấm tấm mồ hôi, đây là lần đầu tiên cô phát ra âm thanh như vậy, khiến cô cảm thấy xấu hổ vô cùng. Nhưng dưới những động tác mạnh mẽ của người đàn ông, cô lại cảm nhận được cảm giác chưa từng có, dần dần lan tỏa trong cơ thể mình.
"Kêu." Người đàn ông ra lệnh.
"Kêu...gì cơ?" Tô Lê hoảng hốt cất giọng, quan sát thấy người đàn ông đang chuẩn bị bước tiếp theo, cô căng thẳng nắm chặt lấy cổ tay rắn chắc của anh: "Quý thiếu gia, anh...anh có thể nhẹ chút không?"
Nghe vậy, động tác của Quý An Chi khựng lại một chút, anh không ngờ người dưới thân mình lại nói như vậy. Hơi ngẩn đầu lên, anh nhìn thấy khuôn mặt cô đầy xấu hổ, không hiểu sao anh thật sự giảm nhẹ động tác.
"Ưm..." Cô cắn chặt môi dưới, vì cắn quá mạnh, rất nhanh trong miệng liền có vị tanh của máu.
Đúng lúc đau đớn căn thẳng nhất, Tô Lê cảm giác người trên mình dừng lại, chẳng mấy chốc môi cô bị tách ra, ướt át bị ép buộc tiếp nhận nụ hôn này, ngón tay cũng bị anh nắm chặt.
"Thả lỏng." Quý An chi lại nhẹ giọng, nói bên tai cô.
Nhưng Tô Lê không thể thả lỏng, vì quá đau. Vừa mới thích nghi được một chút, cô lại muốn cắn môi thì bị anh ngậm chặt. Nụ hôn bá đạo của anh bao trùm lấy cô, hoàn toàn không cho cô cơ hội cắn môi lần nữa.
Tô Lê chỉ cảm thấy đau, Quý An Chi ban đầu chỉ cho cô vài phút thích nghi, dần dần, cô cảm thấy từ sâu trong cơ thể truyền đến từng đợt khoái cảm xa lạ hơn cả lúc trước. Cô khó mà kiểm soát âm thanh phát ra, âm thanh ấy khiến cô xấu hổ vô cùng. Cô sợ dù có cắn môi cũng không ngăn được, cả người bị anh bao bọc như một người rơi xuống nước chỉ có thể bám chặt vào lưng anh như một chiếc phao cứu sinh.
Không biết đêm nay đã bao nhiêu lần, Tô Lê chỉ nhớ mơ hồ, Quý An Chi dường như không biết mệt, đến cuối cùng cô cảm thấy bản thân sắp kiệt sức. Một lần nữa, anh dữ dội hoàn thành rồi mới dừng lại.
Cô cảm giác mình được anh bế vào bồn tắm để làm sạch. Tô Lê định nói mình có thể tự tắm, nhưng cô thật sự không còn chút sức lực nào, rồi mơ màng ngủ thiếp đi.
Sau khi bế cô trở lại giường, Quý An Chi bước ra ngoài, châm một điếu thuốc, cầm điện thoại gọi một cuộc. Giờ đã hơn 3 giờ sáng, nhưng đầu dây bên kia đã nhanh chóng bắt máy: "Quý tổng."
Điều tra xem chuyện hôm nay là do ai làm, và cả người phụ nữ này." Giọng nói Quý An Chi lạng lùng.
"Vâng."
Quý An Chi cúp máy, rít một hơi thuốc, nhìn ra ngoài cảnh đêm, giờ đã là nữa đêm nhưng tại khu CBD của thành phố Giang Lăng, các tòa cao ốc nơi đây vẫn rực rỡ ánh đèn. Mặt anh không biểu cảm hồi tưởng lại những chuyện xảy ra vào tối nay. Buổi tiệc hôm nay là do Thẩm Địch tổ chức, người phụ nữ này cũng là do Thẩm Dật sắp xếp. Anh không tin Thẩm Dật sẽ bỏ thuốc vào rượu của mình.
Hôm qua anh trở về nước, nữa tháng trước Thẩm Dật đã nói với anh rằng có một cô gái mới đến vịnh Lam Hải, dung mạo rất giống Tống Mặc Nghên. Ngày đầu tiên cô ấy đến đã đụng trúng anh ta. Anh ta đã bỏ tiền ra giữ cô lại. Quý An Chi trêu anh ta là nhàm chán. Khi trở về, anh đã bị lôi kéo đến đây và gặp được Tô Lê. Cô trang điểm lên trông quả thực có vài phần giống Tống Mặc Nghên. Khi cô bước vào, Thẩm Dật đã đẩy cô đến bên cạnh anh.
Dường như váy quá ngắn, Tô Lê cực kỳ không quen, vô thức giữ chặc mép váy. Quý An Chi nhận ra sự căng thẳng của cô, liền bảo người đưa cho cô một chiếc thảm để che đi. Cô kinh ngạc cảm ơn liên tục, sau khi nhận được thảm, Quý An Chi nghe thấy cô khẽ thở phào bên cạnh mình.
Trong phòng bao có hơn mười người, Thẩm Dật và bọn họ đang chơi trò chơi. Ngoài Thẩm Dật và Tống Vũ Trạch thân thiết với anh, những người còn lại không ai dám mời rượu anh nên họ để Tô Lê uống thay. Anh vào nhà vệ sinh một lúc, khi trở lại thì nói với Thẩm Dật rằng mình phải đi. Thẩm Dật liền đẩy Tô về phía anh, nói rằng cô ấy được chuẩn bị riêng cho anh, bảo anh phải đưa cô đi.
Ban đầu, Quý An Chi định từ chối, nhưng quay đầy lại, anh thấy khuôn mặt đỏ bừng của Tô Lê, hàng lông mày khẽ nhíu lại, rõ ràng đã hơi say. Nếu đêm nay anh không đưa cô đi, không biết cô sẽ rơi vào tay của ai khác. Trong một khoảnh khắc bốc đồng, anh đồng ý. Dự định đưa cô rời đi rồi đưa ít tiền để cô tự về. Trước khi rời đi, anh uống cạn ly rượu cuối cùng.
Nghĩ đến điều này, ánh mắt của Quý An Chi càng thêm sâu thẳm. Anh trở lại bên giường nhìn Tô Lê đang ngủ say. Trong giấc mơ, cô dường như rất bất an, đôi mày hơi nhíu lại.
Ban đầu do tác dụng của thuốc, Quý An Chi không suy nghĩ quá nhiều. Anh chỉ cảm thấy người phụ nữ này quá non nớt, ngay cả hôn cũng không biết, nhưng lúc đó anh cũng không nghĩ được nhiều.
Phụ nữ ở những nơi thế này phần lớn điều giả vờ ngây thơ. Khi tiến vào cơ thể cô ấy, anh cảm nhận được một lớp ngăn cách khiến anh không thể kìm nén được bản thân để cô ấy thích ứng. Nhìn cô nhắm chặt mắt, cắn môi dưới đến mức chảy máu, anh không kìm được mà cúi đầu hôn cô. Anh nếm được vị tanh của máu trong miệng cô, điều này khiến đầu óc anh tỉnh táo hơn một chút.
Sau đó anh vẫn không kìm chế được, cũng không nhớ rõ mình đã muốn cô bao nhiêu lần. một phần do tác dụng của thuốc, một phần do bản năng của chính mình. Nhìn người dưới thân, đôi mắt đỏ hoe, cắn môi cố gắng không phát ra âm thanh, anh chỉ muốn hôn cô, muốn nghe cô lên tiếng.
Tô Lê trên giường trở mình, Quý An Chi nhìn thấy những dấu vết do chính mình để lại trên cơ thể cô, cũng nhìn thấy một vệt đỏ còn sót lại trên ga giường. Mặc dù lúc nãy đã gần như chắc chắn, nhưng khi thực sự nhìn thấy màu sắc này, Quý An Chi vẫn khẻ nhướng mày.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro