ngoại truyện 1
Sau khi yêu đương, Rikimaru mới phát hiện ra, Santa rất ấu trĩ.
Để lại hai dấu hôn đỏ tím trên cổ anh chính là ví dụ điển hình nhất.
Anh nhìn vào gương, bất lực thở dài, hạ miếng mút trang điểm xuống. Phấn kem gì cũng không che nổi, hôm nay chỉ đành mặc áo cổ cao đi làm. Mà anh thì lại chẳng ưng cái áo cổ cao nào trong tủ cả, vì anh có mặc chúng bao giờ, mua kèm theo để được giảm giá thôi. Quay đi quay lại, tất cả cũng tại cái tên chết bầm còn đang ngáy o o trên giường kia.
- Santa! Dậy đi!! - Anh hất chăn.
- Ứ! - Cậu vùng vằng như một đứa trẻ, giựt chăn lại.
- Dậy mau! Ngày mai đi mua áo với anh.
- Gì vậy? Ngày mai đi mua mà bây giờ đã bắt em dậy sớm? - Trái ngược với nhân viên làm giờ hành chính như Rikimaru, Santa là một họa sĩ tự do, cậu rất hay ngủ nướng.
- Không biết! Dậy mau!!
Cậu nghe liền hiểu anh đang giận dỗi gì rồi đây. Đồ mèo đáng ghét! Đêm qua dễ thương mê hoặc bao nhiêu, sáng ra đanh đá khó chiều bấy nhiêu. Thương lắm mới chịu ngồi dậy đó, biết chưa?
Santa lại thực hiện động tác dỗ người yêu quen thuộc, đứng lên ôm anh một cái, hôn lên má, rồi lại dụi dụi vào vai anh như trẻ con. Rikimaru tuy quen thuộc đến nỗi biết bước tiếp theo cậu sẽ làm gì, nhưng kế hoạch vẫn thành công, cơn giận của anh từ từ dịu xuống.
- Em xin lỗi mà. - Cậu thủ thỉ, không cần biết mình sai hay không, nhận lỗi trước là được.
- Ừ. - Anh lạnh lùng.
- Em yêu anh lắm. - Tiếp đến là nói lời yêu, mèo nào cũng thích nghe ngọt hết.
- Ừ. - Giọng anh vẫn không biến đổi, nhưng dường như tai có chút đỏ lên.
- Sao lại “ừ”? Em nói em yêu anh đó. - Cuối cùng, làm nũng, chắc chắn mèo sẽ không chống đỡ được.
- Biết rồi… - Anh ôm lại cậu. - Anh đi làm đây.
- Đi cẩn thận nha!
Tưởng chừng như Rikimaru đã hoàn toàn quên đi chuyện làm mình bực mình lúc nãy, thì như bao lần, Santa lại nhấn nút tự hủy cho bản thân.
- Nhưng sao anh lại mặc áo cổ cao vậy? Hôm nay nóng lắm á.
Anh cảm giác máu mình dồn lên não, cố gắng kiềm chế để khởi đầu một ngày mới vui vẻ.
Người yêu của anh nên là đừng nói gì cả!!
Và tối hôm đó, Santa không nói gì thật. Đúng hơn là không thể, vì miệng cậu đã bị bịt lại bởi băng keo, và không chỉ miệng, tay chân cậu cũng bị trói lại, nằm trên giường như con cá chuẩn bị lên thớt.
- Ứm ưm!! Ưm ưm!! -Cậu cố gắng nói gì đó, nhưng âm thanh bật ra chỉ có vậy.
- Im lặng đi. - Rikimaru trên người không một mảnh vải, từ từ ngồi lên người cậu, vẻ khiêu khích. - Cái này là cho chừa cái tội cứ thích cắn anh, hại anh trời nóng cứ phải mặc áo cổ cao.
- Ưm ưm ưm!! - Cậu giãy giụa.
- Được rồi, cho em nói thêm một câu. - Anh mở băng keo dính trên miệng cậu.
- Nếu anh giận em vì cắn anh, tại sao lại trói cả người em??
- Tất nhiên là vì anh giận em rồi. - Anh cười như không cười, dán lại băng dính khóa miệng cậu. - Đừng lo, trò vui chỉ mới bắt đầu thôi.
Santa chẳng thấy có gì vui ở đây cả. Công nhận cảm giác được anh tự dâng mình rất đã con mắt, nhưng về những khía cạnh khác, nó như cực hình vậy. Thân hình anh uốn lượn trên người cậu, nhũ hoa hồng hào trên ngực di chuyển trong tầm mắt như đang trêu ngươi, khiến cậu hận đôi tay đang bị khóa chặt đằng sau. Nếu mà thoát được, hai nụ hoa ấy chắc chắn sẽ bị ngắt nhéo đến sưng tấy lên, và rồi chúng sẽ trở nên nhạy cảm mỗi khi cậu đụng đến.
Cả đôi môi mọng kia nữa, chúng cứ mấp máy đầy khiêu khích. Rikimaru thấy ánh mắt như bị thôi miên của Santa, nhẹ nhàng tiếp tới áp môi lên lớp băng dính trên miệng cậu như ban ơn, nhưng với cậu, hành đồng đó làm ngọn lửa trong cậu càng bùng cháy. Nóng quá. Ra là do tay anh đang vuốt ve hạ thân cậu. Dương vật cậu từ từ cứng lên, bắt đầu rỉ nước.
- Của em nóng quá nhỉ? - Anh cười tà mị.
Đầu dưới nóng đầu trên cũng muốn bốc hỏa rồi đây, nhất là khi anh nằm sấp xuống mút lấy dương vật cậu. Trán cậu rịn mồ hôi, tận hưởng cảm giác tra tấn trong sung sướng này. Sao Santa có thể quên mất anh cũng là một cao thủ trong chuyện ái ân. Lưỡi anh rê dọc từ đầu khấc xuống gốc, sau đó ngậm lấy phần đỉnh, từ từ nuốt vào. Giá mà tay cậu được tự do, cậu nhất định sẽ nhấn đầu anh xuống ngay, vì sự chậm rãi này như cực hình vậy.
Rikimaru hiển nhiên biết mong muốn của cậu, nhưng nếu làm theo, còn gì là trừng phạt nữa. Phải cho cậu biết được anh không dễ bắt nạt đâu. Sau khi khẩu giao chán chê, anh quỳ lên, một tay đưa ra sau tự nới rộng hậu huyệt, tay còn lại chống lên bụng Santa. Anh không ngại để lộ vẻ mặt dâm đãng của mình, vì anh biết cậu thích chết đi được.
Santa bây giờ cảm thấy hô hấp cũng vô cùng khó khăn, nhất là khi từng hơi thở và âm thanh rên rỉ đứt quãng của anh cứ len lỏi vào trong tai kích thích não bộ cậu, rồi nó ra lệnh cho một loạt dây thần kinh gì đấy, chẳng rõ quy trình thế nào, mà bên dưới lại lớn hơn một chút. Cậu ước mình có thế giữ chặt eo anh rồi thúc mạnh dương vật vào nơi mà nó yêu thích nhất.
Rikimaru bật cười, tháo băng dính trên miệng của cậu ra. Đôi môi khô của cậu được bờ môi kia phủ nước, lưỡi cậu được đối phương kích thích, không chịu yên mà nảy lên giao chiến. Ngay lúc Santa hoàn toàn bị cuốn vào nụ hôn, anh đẩy ra, kéo một sợi chỉ bạc.
- Riki…
- Hứa không cắn anh nữa, anh cởi trói cho. - Anh ra điều kiện.
- Không hứa. - Cậu quyết tâm.
- Ồ, thật sao? - Anh cọ nhẹ mông mình lên dương vật cương đến đau của cậu.
- Em cũng không phải người duy nhất chưa được thỏa mãn. - Cậu vừa nói vừa nhìn vào hạ thân đối phương cũng đang dựng lên, rỉ nước.
- Tại sao em cứ phải làm thế?
- Bởi vì em muốn khác với mấy người bạn tình trước của anh! - Cậu bĩu môi. - Anh không cho bạn tình để lại dấu hôn.
- Nên là em làm vậy để cảm thấy anh hoàn toàn thuộc về em rồi?
- Anh là của em mà!
- Vậy không có mấy cái dấu đỏ tím này thì không phải nữa à? - Anh hất hàm.
Santa mím môi. Cậu biết cậu cãi không lại, nhưng cậu muốn được chiếm hữu anh.
- Anh có biết mấy gã trai ngoài kia nhìn anh với ánh mắt gì không? - Cậu mím môi.
- Biết. - Anh gật đầu.
- Anh có biết bản thân mình quyến rũ mê người thế nào không? - Cậu nhìn thẳng vào mắt anh.
- Ừ biết.
- Thế anh có biết, người yêu của anh… rất hay ghen không?! - Cậu ấm ức.
- Không biết mới lạ đó.
- Vậy mà anh còn bắt em… không được cắn anh…
- Thế em có biết anh yêu em không?
- Không. - Cậu giận dỗi quay mặt.
- Không? - Anh không tin vào tai mình.
- Anh có nói bao giờ đâu. - Santa bĩu môi.
Rikimaru lúc này mới nhận ra, hình như bản thân chưa từng bày tỏ với cậu.
- Thì anh nói rồi đó. - Anh đỏ mặt. - Anh yêu em…
- Nếu vậy thì… - Santa nhân cơ hội. - Anh có thể mở trói cho người anh yêu được không?
—--------------------------------------------------------------------
Rikimaru xin thề, sẽ không bao giờ yếu lòng trước hành động làm nũng của Santa nữa. Ngay khi lớp băng keo được gỡ ra, Santa như sư tử xổng chuồng, nhắm thẳng đến con mồi là anh, ăn sạch không chừa xương. Rikimaru chỉ kịp trăn trối tuyệt đối không được để lại dấu hôn nơi dễ thấy, còn lại chỉ toàn những âm thanh vỡ vụn do tiếp xúc da thịt gây kích thích.
Santa cũng biết rút kinh nghiệm, nên hôm sau Rikimaru không cần mặc áo cổ cao đi làm nữa.
Bù lại, anh phải bận áo tay dài. Và cậu bị cấm dục một tuần.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro