Thêm nữa, thêm nữa
Giám đốc dự án đến thăm công trình vào một buổi sáng. Tôi được chỉ định làm người dẫn đường cho ông ấy. Tiến độ thi công diễn ra khá thuận lợi, giám đốc có vẻ rất hài lòng. Nhưng thỉnh thoảng, tôi lại bắt gặp ông giấu tiếng thở dài. Đây là dự án cải tạo một khu chung cư cũ. Trước khi giải toả để quy hoạch, những người dân từng sống ở đây đều đã được thoả thuận mức đền bù hợp lí và hầu hết cũng sẵn lòng chấp thuận. Riêng chỉ có đứa con trai trong một hộ gia đình là vẫn còn cố chấp, mỗi ngày chạy tới chạy lui làm loạn. Tôi đoán giám đốc thở dài vì điều này.
- Nếu là chuyện về anh Thi thì bác không cần lo đâu ạ. Anh ấy sẽ không gây rối nữa.
- Cậu gọi tôi là gì?
- Dạ... bác ạ.
- Cậu bao nhiêu tuổi?
- Dạ hai mươi bốn.
- Học đến lớp mấy rồi?
- Cháu đã tốt nghiệp cấp ba ạ.
Giám đốc chỉ hỏi tôi có phải là người thuyết phục anh Thi hay không, chứ không hỏi tôi làm cách nào mà thực hiện được việc đó. Tôi dẫn giám đốc đi hết một nửa đường, cảm thấy ông dường như không ngại việc lắng nghe ý kiến nên cũng đánh bạo nói ra nỗi băn khoăn của mình.
- Bác ơi, cháu nghĩ là ngoài nhà tắm và những khu vực ngoại cảnh phải tiếp xúc nhiều với nước mưa thì phòng bếp và phần chân tường trong cũng nên được sơn bằng sơn chống thấm ạ.
- Sao cậu biết tường trong sơn bằng sơn thường?
- Hôm qua người ta chở đến một lượng sơn lớn. Nhưng cháu nhẩm tính thì chỗ đó chỉ vừa đủ sơn tường ngoài, nhà vệ sinh và hồ bơi thôi. Cháu có hỏi xem còn đợt sơn nào chưa giao tới không thì người ta lắc đầu. Cháu đoán sơn không chống thấm mình đã đặt của một công ty khác...
- Nói đến đây tôi bất chợt giật mình. Có lẽ câu chuyện lượng sơn không phải vấn đề về việc phân bố kiểu sơn, nó là vấn đề thiếu hụt! Ai đó đã tính toán việc ăn chặn kinh phí và âm mưu thay những vật liệu tiêu chuẩn bằng vật liệu kém chất lượng. Giám đốc đi đến một góc để gọi điện thoại, sắc mặt nghiêm trọng. Khi trở lại, ông đột nhiên hỏi tôi một câu chẳng liên quan:
- Sao cậu không học lên cao hơn?
- Cháu có chút chuyện gia đình. Nhưng cháu không bỏ học luôn đâu! Cháu vẫn đang dành dụm. Năm sau, hoặc chậm nhất là năm sau nữa, cháu sẽ quay trở lại trường.
Tôi dẫn giám đốc đi thăm nốt phần còn lại. Cuối buổi, ông dặn dò gì đó với quản lý và trưởng đội thi công. Trước lúc về, ông còn vỗ vai tôi, cười nói:
- Ban sáng tôi không thở dài vì mấy chuyện cậu nêu đâu. Nhưng cậu vẫn là một đứa khá đấy!
Tôi đỏ mặt. Cảm thấy xấu hổ vì múa rìu qua mắt thợ, song tôi cũng thấy vui vì được thợ khen.
Trời chẳng mấy chốc đã về chiều.
Tôi rảo bước trên đường, thấy em đứng đợi mình bên phố:
- Đi mua sắm với em nhé?
Chúng tôi không ghé cửa hàng tiện lợi nữa mà vào thẳng siêu thị. Em bỏ xuống giỏ hết gạo rồi sữa, lăng xăng như chú chim nhỏ, tôi trông thấy buồn cười.
- Hôm nay có gì vui sao ạ?
- Giám đốc dự án khen anh.
- Em cũng sắp sửa khen anh rồi đây!
Em đặt các túi lớn nhỏ vừa tính tiền vào tay tôi, cười lém lĩnh. Tôi hiểu ý đón lấy. Em dẫn tôi đến một trại trẻ mồ côi.
Dường như em rất quen thuộc với nơi này, bọn trẻ cũng rất quen thuộc với em. Em bồng một cô bé trên tay, khoảnh khắc ấy, nom em không khác gì thiên sứ. Tôi đớ người một lúc lâu và chỉ hoàn hồn khi một bé trai kéo tay tôi đòi dắt.
- Lũ trẻ thật đáng yêu.
Tôi kết luận sau khi chơi đùa cùng chúng.
- Em biết nhà trẻ này hơn một năm nay rồi, mỗi tuần em đều đến thăm. Các mẹ rất hiền, cũng rất thương bọn trẻ.
Tôi công nhận. Mẹ Hương và mẹ Cúc nói chuyện với tôi rất thoải mái. Tay em nhanh nhẹn đảo mớ rau trên bếp, miệng ngâm nga vài câu nhạc trẻ. Tôi thái hộ em nhúm hành rồi ra ngoài giúp bọn trẻ bày biện mâm bát. Tay nghề nấu ăn của em, tôi đã sớm được thưởng thức. Nhưng hôm nay, nhìn em nấu cho một lượng lớn người ăn như thế, tôi vẫn khâm phục quá chừng. Thỉnh thoảng, một đứa trẻ bập bẹ nói câu gì đó, cả bàn lại phá lên cười to. Phòng ăn nhỏ, bàn ăn lại chật chội, vậy mà sao ấm cúng vô cùng.
Ăn xong, dọn dẹp chén dĩa, tôi hỏi mượn cây guitar treo trên tường phòng khách, đàn cho các bé. Một vòng tròn lớn đồng thanh hát, chỉ có em ngồi cạnh tôi nhắm mắt lắng nghe.
- Anh còn biết đàn nữa cơ á!
Em nói, nhỏ xíu thôi.
- Một chút.
Tôi đáp lời, cũng chỉ vừa đủ cho hai người nghe thấy.
...
Âm nhạc dịu êm làm cho lòng tôi mềm mại hơn nhiều. Tôi muốn nhìn em lâu thêm nữa,
thêm nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro