Chap 2
Một khắc kia giống như có một nắm cát sỏi mạnh mẽ dùi vào nơi mềm mại bên trong, Phương Cẩn đột nhiên cong người lên một cái, lập tức bị Cố Viễn ngăn chặn, ngón tay thứ hai cũng không khoan dung sự kháng cự mà chen vào.
Cố Viễn luyện bắn súng, ngón tay có vết chai thô ráp do cầm súng, dùng sức ma sát sẽ mang đến đau nhức bén nhọn. Phương Cẩn gần như đến cả khí cũng không hít thở nổi, vặn vẹo cổ tay khiến áo trong càng thắt chặt cũng siết chặt vào trong da thịt, nhưng căn bản không tránh thoát, đau đớn khiến cậu nặng nề dùng phía sau đầu đập vào nền, làm một tiếng bịch vang lên.
Cố Viễn lập tức dùng một tay gắt gao nắm lấy tóc phía sau đầu của cậu, ép cậu ngẩng đầu lên lộ ra đường cong duyên dáng của chiếc cổ.
"Giận dỗi hay là tìm chết?" Cố Viễn từ trên cao cúi xuống nhìn chằm chằm vào cậu hỏi.
"..." Phương Cẩn gắt gao trừng mắt nhìn Cố Viễn.
Bởi vì tâm tình bị chấn động mãnh liệt mà ánh mắt của cậu đặc biệt sáng rõ, nhưng đáy mắt lại ngập nước, nhìn qua lại có loại cảm giác trộn lẫn giữa khuất nhục, chật vật và hấp dẫn.
Cố Viễn thưởng thức đôi mắt đang trừng trừng này, một hồi lâu lại chậm rãi cười lên, cúi đầu ấn xuống khóe môi cậu một nụ hôn tràn ngập ôn nhu.
Tuy rằng nụ hôn này vô cùng triền miên, nhưng lời nói của hắn lại lộ ra lãnh khốc cùng chế giễu: "... Ở dưới thân cha anh em cũng như vậy?"
Phương Cẩn đột nhiên nghiêng đầu, ngay thời điểm này, Cố Viễn rút ngón tay ra, đem tính khí đã sớm cứng như sắt của mình đâm vào!
" Ưm...!"
Trong nháy mắt đó quả thực trước mắt Phương Cẩn hoàn biến thành màu đen, giống như lục phủ ngũ tạng cũng muốn phun ra khỏi cổ họng. Cảm giác bị mãnh liệt xâm nhập khoảng nửa phút sau mới dần dần rút đi, lúc này cậu mới hoảng sợ phát hiện Cố Viễn vẫn đang thâm nhập vào trong, tàn nhẫn tách mở dũng đạo thắt chặt của cậu từng chút từng chút, mỗi một động tác nhỏ cũng làm cho cậu cảm nhận được rung động của gân xanh dữ tợn trên dương v*t, dường như sau một giây nữa sẽ đột nhiên hoàn toàn đâm thủng cả người cậu.
Không muốn...
Đừng đối với em như vậy...!
Tóc mai, cổ, sau lưng Phương Cẩn hoàn toàn thấm đẫm mồ hôi lạnh, ướt đến nỗi như vừa mới vớt từ trong nước ra, đau đớn khiến cả khuôn mặt cậu cũng có chút vặn vẹo. Nhưng mà cậu vẫn đẹp vô cùng, khuất nhục và thống khổ cho cậu thêm một loại quyến rũ khó diễn tả được từ dáng vẻ bệnh tật, Cố Viễn gần như mê muội mà nhìn chằm chằm vào cậu, đột nhiên đưa tay rút nắm vải nhét trong khoang miệng cậu ra, ngay sau đó hung hăng dùng lực đâm sâu đến tận cùng.
"A!!!"
"Em kêu đi, kêu lớn lên một chút nữa." Cố Viễn nắm cằm cậu nói: "Để cho người ngoài cửa nghe thử một chút."
Phương Cẩn thở dốc ngừng kêu, để kiềm nén chỉ có thể run rẩy cắn chặt môi mình. Kết quả Cố Viễn vừa mới rút ra lại nặng nề đâm vào khiến cậu lại nhịn không được phát ra tiếng rên rỉ đứt quãng, răng cắn thật sâu vào môi, lại chết lặng đến không cảm thấy bất kỳ nỗi đau nào nữa.
Đây là Cố Viễn, giữa đau đớn quá mức trong thân thể cậu mơ mơ màng màng nghĩ.
Nhiệt độ và hơi thở nóng hổi này, lực đạo kịch liệt mà cay nghiệt này, là Cố Viễn.
Cố Viễn lại nghĩ thật quá con mẹ nó sảng khoái, cũng không phải sinh lý bị kích thích bởi cảm giác nóng bỏng và chặt chẽ đến cực điểm, mà nhiều hơn là cảm giác ở trong lòng, cái loại khoái cảm điên cuồng vặn vẹo khi mà dục vọng tối tăm nhất đáng thẹn nhất được thỏa mãn.
Phương Cẩn bị hắn lột sạch sẽ, mà hắn thì chỉ cởi áo khoác, kéo khóa quần xuống, áo sơ mi và quần tây vẫn mặc đàng hoàng trên người. Mỗi khi tính khí của hắn đâm vào rồi rút ra, hắn thấy thân thể trần trụi của Phương Cẩn kịch liệt run rẩy theo sự chi phối của hắn, lúc đó sự khoái trá vì trả thù và nhục nhã được người như một dòng điện lưu chạy dọc vào tủy não.
Hắn biết đây là chà đạp.
Bằng vào sức mạnh thuần về sinh lý của giống đực, chà đạp một người đã nhận được quá nhiều tình cảm của chính mình, một người hoàn toàn không có sức đánh trả.
Phương Cẩn lần thứ hai không chịu được mà phát ra tiếng thở dốc, trong lúc hỗn loạn lập tức vô ý thức cắn chặt răng. Cố Viễn thoáng nhìn qua phát hiện có máu chảy ra từ khe hở giữa môi cậu, lập tức ngưng động tác, kéo cằm cậu xuống một cái, phát hiện môi đã bị cậu cố chấp cắn nát, máu cuồn cuộn như nước chảy ra không ngừng.
Phản ứng đầu tiên của Cố Viễn là giơ tay lên muốn đánh, nhưng ngay sau đó lại dừng lại, mạnh mẽ dùng ngón tay dò vào trong miệng cậu kiểm tra một chút.
Trong khoang miệng cũng không bị cắn bị thương quá rõ ràng, rễ lưỡi cũng không có bị nuốt vào khí quản. (đại khái thì là phía dưới lưỡi có rễ lưỡi có liên quan đến khí quản, khi vùng hàm dưới cũng như lưỡi của bạn bị tổn thương hoặc bị hôn mê sâu có thể xảy ra trường hợp rễ lưỡi bị nuốt xuống khí quản gây ra tụt lưỡi, và lúc này khí quản sẽ bị chèn ép làm đường thở bị tắc nghẽn => ngủm)
Cơ thể cùng bả vai căng cứng của Cố Viễn hơi thả lỏng một chút.
"Thế nào, muốn cắn lưỡi tự sát? Hay là đập đầu chết ở linh đường của Cố Danh Tông để tỏ rõ trong sạch?"
Phương Cẩn chỉ mơ hồ cảm thấy tiến công hung bạo hình như đã dừng lại, đau đớn lập tức khiến cậu phản xạ có điều kiện mà cuộn mình lại. Nhưng thực ra hung khí của Cố Viễn vẫn còn chôn sâu trong cơ thể cậu, cậu căn bản không cuộn mình được, chỉ khẽ động đã lập tức bị đè lại, sau đó thân thể lại dễ dàng bị ép mở ra rộng hơn.
"..." Cậu vô ý thức phát ra tiếng nỉ non.
"Gọi ai đó, cầu cứu?" Cố Viễn thấp giọng hỏi, trong ánh mắt lộ ra tàn nhẫn không hề che giấu: "Nhưng người có thể cứu em đã chết rồi."
"..."
Phương Cẩn trong trạng thái bán hôn mê lại lập lại một lần nữa, lần này Cố Viễn dường như đã phân biệt được khẩu hình miệng khi phát âm, không khỏi nhíu mày lại, chần chờ một lát mới chậm rãi đến gần bên cạnh đôi môi đã tràn máu tươi.
"Cố Viễn..."
Lần này hắn nghe thấy rõ ràng, giọng nói tràn đầy cầu khẩn đang gọi tên của hắn:
"Em... đau quá... Cố Viễn..."
Phảng phất như có một địa phương bí ẩn xa xôi ở trong tim bị hung hăng khuấy động, trong phút chốc Cố Viễn không hề động đậy, cũng không có bất kỳ biểu lộ nào, chỉ duy trì cái tư thế kia.
Giữa những tia sáng, bụi bặm trong không khí chậm rãi bay xuống, từng hạt từng hạt rơi lên nền nhà đen láy của linh đường trống trải.
Cố Viễn.
Cố Viễn...
Thanh âm kia vang vọng từng hồi trong hư không, vui sướng, ngượng ngùng, hèn mọn, thương cảm, suy tính thiệt hơn... Những năm tháng trong quá khứ đã phai màu, giữa quang cảnh xưa cũ dần dần hiện ra Phương Cẩn luôn luôn tràn đầy chờ mong, lại dè dặt cẩn thận kia.
Cậu luôn đứng phía sau cách hắn nửa bước, tựa như một đạo ảo ảnh trầm lặng dịu dàng.
Cố Viễn đã từng cho rằng cậu sẽ vĩnh viễn ở đó, chặt chẽ không rời như hình với bóng, cho đến một ngày nào đó bức màn giả tạo bị xé toạt trước mặt mọi người, phơi bày chân tướng xấu xa lại khó coi đằng sau đó.
Từ đó về sau Phương Cẩn chật vật rời khỏi sinh mệnh của hắn, ngay cả giữ cũng không kịp giữ đã tan biến ở nơi xa xôi mà hắn không cách nào tới được.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro