Chương 9: Trà gừng, đường phèn
Từ cái hôm hỏi chuyện Sáng ở bếp, chẳng biết Hiên lại tìm ra niềm vui mới nào, cô kéo cả cái Na vào để dạy con bé chữ. Anh Tiến thấy ba người họ thi thoảng buổi tối lại châu đầu, đốt đèn dầu ở một góc hiên nhà, anh thấy vui vui nên cũng tham gia chung.
"Ô, chữ xấu quá, đưa anh viết mẫu cho này!"
Tự dưng Tiến hô lên một câu, rướn người về phía cái Na. Nhưng cái Na không đáp, Tiến lại bị cô tư Hiên gõ lên mu bàn tay:
"Anh Tiến cũng có viết đúng đâu, đây này, viết sai rồi, anh viết lại đi."
Tiến nhe răng cười, anh gãi đầu nhìn cái Na. Nó cứ yên lặng nãy giờ, trước khi anh xong việc còn thấy nó ồn ào trò chuyện, mà anh tới cái là nó làm thinh vầy. Trời ạ, người đâu giận dai, anh đi theo xin lỗi, nài nỉ mãi mà nó vẫn chẳng thèm nói chuyện với anh. Anh lén thở dài, khều tay Sáng, hỏi nhỏ:
"Chú có cách nào dỗ dành con gái không, mách nước anh với. Chứ con bé cứ làm lơ anh, anh bứt rứt quá."
Sáng cúi người, tay không ngừng viết, đáp:
"Không biết đâu."
Hồi còn ở chung với mẹ cũng chỉ thấy đàn bà làm mọi trò để dỗ đàn ông vui, họ càng vui thì thu được càng nhiều. Đã bao giờ anh thấy một người đàn ông lại tìm cách dỗ phụ nữ vui đâu?
Thế là mấy người họ lại tan rã trong sự khó hiểu và không mấy vui lắm của Tiến.
Thực ra thì Hiên cũng để ý, cô từng ướm hỏi cái Na mà con bé chẳng chịu kể. Nó cứ cười toe toét bảo không có gì. Mà, cô thấy cái Na cũng có giận Tiến đâu? Chắc Tiến nói gì đó làm nó phật ý nên ra vẻ làm khó chút thôi.
Sớm hôm sau, cái Na đến gõ cửa mấy lần nhưng không thấy Hiên ra. Nó nghe thấy giọng cô tư khàn khàn giống như bị bệnh, nhưng nói thế nào cũng không cho nó vào xem. Từ hồi bé, nghe bà Mai kể cô tư có cái thói xấu, cứ mỗi lần bị bệnh hay gặp chuyện không vui là cô lại tự nhốt mình trong phòng chẳng muốn gặp ai. Mấy lúc như này duy chỉ có bà Mai và chị Hồng thì cô tư mới chịu cho vào. Nhưng bà Mai từ tờ mờ sáng đã sang làng bên rồi. Cái Na vội vã chạy ra đồng tìm chị Hồng. Chị nghe cái Na kể, lo quá ném hết đồ ở cạnh cái mương, quần vẫn ống cao ống thấp theo cái Na chạy về.
Chị Hồng rửa sạch tay chân, ngồi bên mép giường kéo góc chăn ra, giọng nhẹ nhàng như dỗ dành con nít:
"Em tư Hiên sao đấy, có gì kể chị nghe, có chị đây rồi em tư đừng sợ."
Hiên ló mặt ra nhìn, đôi mắt đỏ hoe. Cô níu lấy cái góc áo lạnh ngắt của chị Hồng, nghẹn ngào mãi mới ra câu:
"Chị ơi, hình như em sắp chết rồi."
Chị Hồng giật điếng người, tự dưng nói cái gì ấy? Chị cuống hết cả tay chân, kéo Hiên ngồi dậy, chị đưa tay sờ trán cô, không sốt. Chị lại kéo tay áo Hiên lên xem, vẫn lành lặn mà?
Thấy chị Hồng rối hết lên kiểm tra khắp người mình, Hiên sụt sùi. Sáng nay không biết sao lúc thức dậy người Hiên đau như bị ai đánh, lưng đau, bụng đau, cả người thì cứ nao nao khó chịu. Mà lúc Hiên đứng dậy chuẩn bị ra ngoài thì thấy trên chăn dính chút máu, nhưng mà Hiên có bị xây xát ở đâu đâu. Ơ, thế là bị sao vậy, sợ quá.
Nghe Hiên kể, chị Hồng thở phào một hơi, vừa buồn cười vừa thương. Hiên vừa ra đời thì mẹ mất, trên Hiên là ba người anh trai, bọn họ làm sao mà biết mấy chuyện con gái đâu mà dạy Hiên. Mà bà Mai chắc cũng nhiều việc quá, có lẽ là quên mất không nói Hiên biết. Chị Hồng kéo tay Hiên đứng dậy, chị gọi cái Na vào đem đồ của Hiên đi giặt, còn dặn nó làm kín kín thôi. Mà hình như cái Na nghe thấy cô tư nói gì mà sắp chết, mắt nó cũng ươn ướt mà không dám hỏi. Chị Hồng cười:
"Ô hay hai con bé này sao thế? Chị đã bảo là không sao mà, cái này là đánh dấu cho việc em tư thành người lớn, thành con gái thật sự rồi. Sau này tháng nào cũng có đấy."
Nghe thấy tháng nào cũng có, tự dưng cái Na khóc ầm lên, tháng nào cô tư cũng mất máu á, không thích tí nào.
Chị Hồng vỗ đầu cái Na:
"Khóc cái gì, sau em cũng có mà, mà phải có thì mới làm mẹ được."
Cái Na ngơ cả ra, hình như nó từng nghe ai nói rồi thì phải. Chị Hồng xua tay kêu nó nhanh đem đồ đi giặt đi, chị ở lại với Hiên. Chị Hồng giúp Hiên chải tóc, nghĩ cũng thương, Hiên mất mẹ, cái Na cũng bị bán đi từ nhỏ, xung quanh hai đứa chỉ toàn đàn ông con trai, bà Mai lại bận tối mặt mũi, chẳng ai dạy hai đứa cái điều tưởng là hiển nhiên này cả.
Cái Na đem chăn của cô tư đi giặt rồi phơi. Lúc nó vừa mới phơi xong thì Sáng với Tiến vừa trở về. Bình thường trưa họ hay ngủ lại cái chòi dựng tạm ở sát bờ ruộng, nhưng nay hình như là quên đem theo đồ ăn nên về lấy, vừa hay gặp Na ở giếng. Tiến nhìn cái chăn, hỏi:
"Ủa, em giặt chăn rồi tối lấy gì dùng? "
"Không phải chăn của em, của cô chủ đấy."
Cái Na đang giũ chăn không để ý ai hỏi nên đáp luôn. Xong nó mới nhớ ra lời chị Hồng dặn nên im bặt. Bấy giờ anh Tiến mới nhìn lại, ờ, cái chất liệu chăn tốt như này thì làm gì phải chăn của bọn họ đâu.
"Mà sao giờ này cô tư lại thay chăn nhỉ?"
Tiến vừa hỏi, không biết sao lại bị Sáng kéo đi.
Sáng sống cùng mẹ ở cái nơi mà đàn bà là công cụ hái tiền của mụ tú, nơi đấy mấy người đàn bà đẹp vô số, họ cũng dạy Sáng mấy thứ đáng ra mà một "cái thằng" thì không biết được, vậy nên anh Tiến có thể không biết chứ Sáng hiểu ngay. Anh kéo Tiến nhanh chóng lấy đồ rồi quay ra ruộng, không để cho Tiến tiếp tục hỏi thêm. Dù sao thì tiểu thơ là con gái, mấy chuyện bí mật này làm gì có chuyện muốn cho người khác hay.
Tối ấy, khi Sáng vác cái cuốc trở về anh vô thức đi đường vòng qua trước cửa phòng của cô cậu chủ. Anh nhìn về phía phòng Hiên , cánh cửa đóng kín im lìm. Mọi khi tầm này cô tư với cái Na đang rầm rì trước hiên cửa nhà chính, nhưng có lẽ nay cô tư Hiên không vui. Mẹ anh mỗi tháng đều có mấy ngày không thể tiếp khách, và những lúc này bà đều khó chịu cáu kỉnh lắm.
Sáng đem cuốc cất gọn vào rồi anh đi ra vườn sau nhà đào một củ gừng nhỏ độ hơn một ngón tay. Anh pha một cốc trà gừng nóng, nhớ hồi trước, mấy mụ đàn bà ở phố ăn chơi mỗi lần đến cái ngày đấy là lại sai anh pha trà gừng, còn anh thì cứ như thằng chạy vặt, họ sai gì làm nấy, ít ra như thế anh mới có thể ấm cái bụng được. Anh nhìn chằm chằm cốc trà trong tay, cứ chần chừ mãi, đến tận lúc cốc trà gần như nguội hẳn anh mới sực tỉnh, thở hắt ra một hơi rồi đi về phía phòng của Hiên.
Cửa phòng vang lên tiếng gõ khẽ, phải mất một lúc Hiên mới ra mở cửa. Sắc mặt Hiên không tốt lắm, ngó ra ngoài thấy Sáng, cô mỉm cười:
"Có chuyện gì à anh Sáng? Xin lỗi, nhưng hôm nay không thể cùng mọi người học được."
"Không phải."
Sáng đáp lại lời cô, đưa cho cô cốc trà gừng chỉ còn hơi âm ấm.
"Cô chủ uống cốc trà này vào là sẽ khá hơn thôi."
Từ sau lần cô tư dị ứng với dế, bà Mai đã dặn hết người làm trong nhà cái gì cô cậu chủ ăn được, cái gì không. Hiên nhìn cốc trà trong tay Sáng, nhận lấy uống một ngụm, vị gừng cay làm cô hơi nhăn mặt, thật ra cô không thích mùi gừng cho lắm, nhưng mà tại vì Sáng có lòng quan tâm nên Hiên vẫn cố uống hết cốc trà, cô cố gắng cười, nói lời cảm ơn với anh nhưng đôi lông mày không tự chủ vẫn hơi nhíu lại. Sáng hỏi:
"Cô tư khó chịu lắm à?"
Sáng ngẫm nghĩ, hồi trước mẹ anh cũng khó chịu lắm. Mà mỗi lần khó chịu, bà đều lôi anh ra đánh một trận, sau đó bà trông vui vẻ thoải mái hơn hẳn. Cũng chẳng biết bản thân có đang tỉnh táo không, anh mím môi, một lúc mới lại lên tiếng:
"Nếu cô khó chịu vậy, hay là cô đánh tôi mấy cái trút giận cho thoải mái."
Hiên khó hiểu, cô nhìn trân trối vào Sáng:
"Tôi giận gì chứ, mà anh có làm gì sai đâu?"
Sáng ngẩn người, hóa ra bị đánh còn cần lí do sao? Chứ không phải là cứ không vui thì đánh người khác là giải tỏa được à? Anh nghe thấy cô tư cười nhẹ, cô đặt cái cốc vào tay anh, nói cảm ơn thêm một lần nữa, cô nói:
"Tôi không giận, cũng chẳng khó chịu gì cả, tôi chỉ là không thích vị gừng thôi, cay quá."
Anh lúc này mới bừng tỉnh, vội lấy cái bọc giấy nhỏ ở trong túi áo đưa cho Hiên, anh quên mình có gói theo một ít đường phèn phòng khi cô tư cần. Hiên với lấy một viên đường nhỏ bỏ vào miệng, vị ngọt thanh của đường át đi vị cay trong miệng, mà quả thực, cốc trà gừng ấy làm cô thoải mái hơn hẳn. Cô mỉm cười, lại lần nữa nói cảm ơn. Cô cảm ơn nhiều quá, chưa bao giờ Sáng biết là mấy việc này mà cũng nhận được lời hồi đáp tử tế. Anh cúi đầu, nhìn chằm chằm xuống đất, trời lạnh nhưng má anh lại âm thầm nóng lên.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro