em không sống nữa đâu.
em không sống nữa đâu
sống giữa nỗi sầu, thở hầu người khác
thì em thà rải mình tan tác
hay lang bạt với mấy mảnh tro tàn
hay em ước mình chết trên trang giấy,
trên mấy mùi nhang mà người đời hay đốt
đừng để em chết vì mấy lần dại dột
như đớn đau tình ái, hay sợ hãi miệng đời
em sợ mình chết trong “mưa” rơi
trong sự nửa vời của tình thương da diết
sợ chết trong tình yêu bất diệt
trong cái ôm tha thiết của mỗi tối hôm nào
em sợ mình chết trong ánh sao
trong những buổi mưa rào, mà em ngồi nức nở
em sợ mình chết vì dang dở
của nửa đời tuổi trẻ mà chẳng ai phí hoài
em sợ chẳng biết mình là ai
rồi chết trong cái vai mà mình thường hay diễn
chết trong những lời người đay nghiến
mà chính họ suy diễn áp đặt em cả đời
nên em chẳng muốn sống người ơi
sống vì cái miệng đời mà chết cũng vì thế
như em chỉ là một vài câu chuyện kể
mà người ta kết thúc cũng chỉ bằng đôi lời.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro