Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 11

Sau khi xuyên thư tôi được bạn cùng phòng cứu vớt

Tác giả: Ngã Tẩu Tại Trường Giai Trung

  Chương 11: Lại nhập viện

Thẩm Thụy nín thở, chờ Tô Nguyên trả lời.

Hắn hy vọng Tô Nguyên có thể tự mình ngủ, điều này đại biểu rằng cậu đã bình phục cảm xúc.

Nhưng trong lòng, hắn muốn tới gần đối phương hơn một chút, cúi đầu là có thể ngửi được hơi thở của cậu, phảng phất như đã có được cậu vậy.

Tô Nguyên không nói gì, chỉ ôm lấy đối phương, hiện tại cậu rất cần Thẩm Thụy làm bạn, một khi rời đi nói không chừng cậu sẽ khóc một hồi.

Thẩm Thụy không tiếng động thở dài:

- Được, vậy chúng ta rửa mặt rồi nghỉ ngơi nhé?

Một đêm ngủ ngon.

Sáng hôm sau tỉnh dậy, tâm tình Tô Nguyên ổn định hơn rất nhiều, vì thế cậu quyết định đi học.

- Đây là đồ ăn vặt giữa giờ, cậu mang theo đi.

Thẩm Thụy nhét một túi hạch quả và bánh mì vào túi của Tô Nguyên, còn có cái ly giữ nhiệt màu vàng nhạt kia nữa.

Tô Nguyên nhận lấy, nói:

- Được, cảm ơn, tôi đi trước, buổi trưa gặp lại.

- Buổi trưa gặp.

Tiết học hôm nay vẫn là môn lịch sử, có bốn tiết liền, Tô Nguyên vẫn ngồi ở hàng đầu tiên.

Cậu luôn luôn ra khỏi phòng học trễ nhất, cũng không chọn vị trí, có chỗ ngồi là được.

- Tô Nguyên, thân thể cậu có khá hơn không? Cứ thấy cậu xin nghỉ ốm suốt, đến, ăn một miếng bánh ngọt nhé?

Vu Gia Tường vỗ vỗ bả vai Tô Nguyên từ hàng ghế thứ hai, hắn lại dậy muộn, cũng may không cần ngồi ở hàng đầu tiên.

Tô Nguyên nhận lấy:

- Cảm ơn, tôi khỏe lên nhiều rồi.

- À, vậy thì tốt rồi, tất cả mọi người đều rất lo lắng cho cậu, cậu phải để ý bảo trọng thân thể đấy. Nhân tiện, hôm nay tôi mang theo rất nhiều món ngon, cậu muốn ăn khoai tây chiên hay phồng tôm không?

Tô Nguyên lấy ra túi đồ ăn vặt Thẩm Thụy chuẩn bị cho cậu:

- ... Không, tôi cũng có mang theo.

Vu Gia Tường câm miệng.

Mấy bạn nữ ở hàng ghế sau thấy vậy, cười một trận hi hi ha ha.

- *Phụt* Cười chết tui, Vu Gia Tường muốn trả lễ, tui thấy chính hắn cũng không đủ ăn.

- Tui cá là hắn chỉ là tìm cớ, muốn xem lương thực dự trữ của Tô Nguyên mà thôi.

- Tô Nguyên mang theo suốt, nhưng tui chưa từng thấy cậu ấy ăn bao giờ cả!

- Có thể là do thân thể cậu ấy không tốt nên không có khẩu vị. Cậu xem khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu ấy, một chút khí sắc cũng không có.

- Tui thấy còn thương, thịnh thế mỹ nhan Tô Nguyên này giết tui đi aaaaaaa!

- Ảnh chụp chưa, mấy đứa con trên Weibo đói đến kêu gào rên hú hết lên rồi kìa.

- Lúc mới vào lớp tui có "tách tách" mấy tấm rồi, híhí. Đợi chút nữa tan học thiếu gì cơ hội.

- Bà đúng là con quỷ nhỏ thông minh, híhí.

......

Bên ngoài lớp học.

Tinh thám Bình Khương đang dựa vào tường chờ Tô Nguyên tan học.

Đợi mấy ngày, hắn không nghĩ tới rằng Tô Nguyên thật sự không gọi cho mình một cuộc điện thoại nào.
Không cam lòng mất đi một hạt giống tốt như vậy, Bình Khương liền tra lịch học của cậu, chuẩn bị xuất kích lần nữa.

Chuông reo——

Tiếng chuông báo hiệu thời khắc tan học vang lên, Bình Khương nhìn chằm chằm từng học sinh bước ra ngoài, lại chậm chạp không nhìn thấy Tô Nguyên.

Cậu ta bỏ học à?

Sinh viên đại học Thanh Bắc sẽ không cúp học đi?

Đang do dự, đột nhiên nhìn thấy một bóng người quen thuộc xuất hiện từ cửa trước.

- Tô Nguyên.

Bình Khương hô một tiếng, lập tức đuổi theo:

- Cậu còn nhớ tôi không? Tinh thám Bình Khương- Phong Hoa Ent., lần trước chúng ta đã gặp qua, tôi còn đưa danh thiếp cho cậu, sao cậu không gọi điện thoại cho tôi?

Tô Nguyên vẫn không nhanh không chậm bước đi về phía cầu thang.

- Cảm ơn, nhưng tôi thật sự không có hứng thú, tôi không thích loại cuộc sống xuất đầu lộ diện như thế.

Bình Khương bị cự tuyệt liên tiếp ba lần, nhưng hắn không chút nản lòng, ở trong đám người vẫn theo sát bước chân của Tô Nguyên, không ngừng khuyên nhủ.

Mấy nữ sinh thảo luận Tô Nguyên trong lớp đi theo phía sau, nghe vậy trợn to hai mắt.

Các nàng cũng nghe nói có tinh thám tìm Tô Nguyên debut nhưng bị cậu cự tuyệt, không nghĩ tới người thật còn rất bất khuất.

- Nhường nhường đường——

Phía sau đột nhiên truyền đến một tiếng la hét.

Bình Khương lập tức nghiêng người nhường đường.

Tô Nguyên cũng nghe được, nhưng cậu còn chưa kịp phản ứng, đã bị người đụng ngã xuống bậc thang.

Bình Khương đưa tay kéo một cái nhưng không kịp giữ lại, chỉ thấy người ngã về phía trước đập vào bậc thang, một luồng máu từ thái dương trào ra.

- Tô Nguyên!

-A! Tô Nguyên!

Mấy tiếng kinh hô truyền đến, Bình Khương cùng mấy nữ sinh kia đều lập tức chạy đến bên cạnh cậu.

Nam sinh đụng phải người kia cũng ngây ngẩn cả người, lúc này liền chạy trở về.

- Mau gọi 120.

.

Thẩm Thụy nhanh chóng nhận được tin nhắn của thầy phụ đạo, Tô Nguyên được đưa đến bệnh viện nhân dân.

Ngay lúc đó, hắn liền tắt bếp, cầm lấy chìa khóa xe, vội vàng chạy tới bệnh viện.

Lúc Thẩm Thụy đến nơi, Tô Nguyên vẫn còn đang hôn mê, vừa mới làm CT não và MRI, đầu bị băng gạc quấn một vòng, mơ hồ có vết máu chảy ra.

Phòng bệnh này là một phòng ba người, còn có thầy phụ đạo, thủ phạm, Bình Khương và bác sĩ.

Nghe mấy người nói xong nguyên nhân hậu quả, bác sĩ nâng kính lên.

- Thì ra là có người kéo một cái mới không dập vào gáy, bằng không khẳng định sẽ rất nghiêm trọng. Hiện tại xem ra không có gì đáng ngại, chính là có chút chấn động não, nghỉ ngơi nhiều hơn là ổn thôi.

Thầy phụ đạo thở phào nhẹ nhõm. Lúc nhận được điện thoại bạn cùng lớp Tô Nguyên gọi đến, cả ngụm nước trong mồm chưa kịp uống cũng bị phụt hết ra.

Tô Nguyên bị bạn học ở cầu thang đụng ngã, còn dập đầu, hiện tại hôn mê bất tỉnh.

Ông vội vã đến tòa nhà giảng dạy, sau đó đi theo một vài người lên xe cứu thương, và báo cáo sự việc cho lãnh đạo trường.

Phía nhà trường rất coi trọng, để cho ổng mặc sức tiêu tiền, nhưng nhất định phải cứu được người trở về, cho đến khi nghe bác sĩ nói mới yên lòng.

Thẩm Thụy nghe xong tiền nhân hậu quả, sắc mặt khó coi, lạnh lùng nhìn thủ phạm và Bình Khương, nhìn lướt qua phòng bệnh rồi lại đi ra ngoài gọi điện thoại.

- Lăng Chính, em đang ở bệnh viện nhân dân, Tô Nguyên ngã đụng đến đầu phải nhập viện. Bác sĩ nói là chấn động não, giúp em an bài một gian phòng yên tĩnh, sau đó lại mời Lý lão đại phu đến một chuyến, Tô Nguyên không tiện di chuyển.

- Cái gì?
Cậu ta lại vào bệnh viện nữa à? Được rồi, anh biết rồi, cúp máy đây.

Sau khi bác sĩ rời đi, thầy phụ đạo đau đầu nói với Thẩm Thụy:

- Chuyện này tôi đã báo cho nhà trường, tiền thuốc men đều do nhà trường gánh chịu. Tô Nguyên thật sự là nhiều tai ương khó khăn a, khai giảng không bao lâu, liền ốm đau triền miên. Cậu bảo em ấy thoải mái dưỡng bệnh, học kỳ này em ấy muốn qua môn thì các môn bình thường đều sẽ cho đủ điểm, chỉ cần em ấy có thể nghỉ ngơi cho khỏe là được.

Nói xong lại nhìn Tô Nguyên sắc mặt trắng bệch:

- Kỳ thi cuối kỳ cũng đừng lo lắng, khẳng định có thể qua *khụ khụ*. Mỗi lần đều là cậu chiếu cố Tô Nguyên, tôi thiếu chút nữa đã quên, chuyện này còn chưa nói cho ba mẹ Tô Nguyên biết.

Thẩm Thụy đè lại tay thầy phụ đạo, nói:

- Ba mẹ cậu ấy bên kia tôi sẽ liên lạc.

Thầy phụ đạo do dự, vẫn là đồng ý:

- Được rồi, có cậu làm việc thì tôi cũng yên tâm. Về phần kết quả xử lý chuyện này, phía nhà trường còn đang nghiên cứu, sau này tôi sẽ cho Tô Nguyên một lời giải thích rõ ràng.

- Được, bên này giao cho tôi, phòng bệnh không thể ồn ào, mọi người có thể trở về được rồi.

Thẩm Thụy trực tiếp hạ lệnh trục xuất khách.

Sau khi mấy người rời đi, phòng bệnh Lăng Chính an bài cũng chuẩn bị xong.

Hai y tá đến, còn có cả mấy người mang theo giường cùng nhau chuyển đến phòng VIP cao cấp.

Tiêu chuẩn của bệnh viện nhân dân vẫn không tệ, cũng không kém bệnh viện tư nhân bao nhiêu, cũng là một phòng riêng.

Thẩm Thụy đột nhiên nhớ tới hôm nay Tô Nguyên còn chưa uống thuốc, lại gọi điện thoại cho Lăng Chính.

- Chỗ thuốc em gửi anh ấy mà,  cho người đem đến đây nhé.

- Được rồi, anh kêu người đưa qua liền.

Lý lão đại phu đến rất nhanh, nghe nói Tô Nguyên vô ý dập đầu, lập tức chạy tới.

Ông đọc báo cáo chẩn đoán của bác sĩ, lại chẩn mạch, tảng đá trong lòng rốt cục rơi xuống.

Lý lão đại phu đặt tay Tô Nguyên trở lại trong chăn.

- Có chút tổn thất, nhưng còn có thể khắc phục, hôm nay cậu ấy đã uống thuốc chưa?

Thẩm Thụy nghe vậy an tâm không ít, lông mày nhíu chặt cũng dãn dần ra.

- Còn chưa kịp uống, tôi đã sai người đưa thuốc tới đây, có phải muốn tăng lượng hay không?

Đối phương lắc đầu:

- Không, ta muốn điều chỉnh phương thuốc một chút, thêm một vị đan sâm. Vấn đề của cậu ấy không phải là trên đầu, mà ở trái tim, mấy ngày trước cậu ấy có khóc hay không, hơn nữa còn khóc rất nhiều? Đặc biệt buồn, đại loại thế?

Thẩm Thụy mím chặt môi gật đầu nói:

- Vâng, tôi cũng không biết vì sao, cậu ấy khóc liền hai ngày.

Lý lão đại phu trầm ngâm một chút.

- Trái tim cậu ấy không tốt lắm, chút nữa bảo bệnh viện kiểm tra chiếu chụp gì đó đi, mặt khác cậu cũng có thể khuyên cậu ấy gỡ bỏ gút mắc, nhất định phải thả lỏng tâm, bằng không cho dù ăn tiên đan cũng không nuôi được.

- Được, tôi đã nhớ kỹ.

Thẩm Thụy một mực đáp ứng, sau khi lấy được phương thuốc lại gọi điện thoại cho Lăng Chính, kêu anh ta từ trong kho hàng lấy đan sâm cùng đưa tới.

Lúc Lý lão đại phu rời đi, bệnh viện nhân dân có tới mấy vị lão bác sĩ đức cao vọng trọng, đều rất nghi hoặc, lão cư nhiên vì một cái chấn động não bé tí mà chạy một chuyến tới đây?

- Bằng hữu phó thác, kính xin các vị chiếu cố nhiều hơn.

Các lão bác sĩ luôn mồm đáp ứng, những ngày kế tiếp Tô Nguyên mỗi lần kiểm tra phòng đều là oanh oanh liệt liệt.

Người đông như chuyên gia hội chẩn, mấy phòng bệnh nghiêm trọng cũng chẳng khiến người chú ý đến mức này.

Lúc Lăng Chính tới Tô Nguyên còn chưa tỉnh.

- Đây thật đúng là tai bay vạ gió, chờ Tô Nguyên tốt lên, bằng không cậu đưa cậu ấy đi lễ đi? Anh nghe nói Thiên Chiếu Tự hương hỏa linh nghiệm lắm.

Nói xong lại nhìn mỹ nhân đang bệnh, bị bao quanh bởi lớp băng gạc, cả khuôn mặt của cậu có vẻ cực nhỏ, màu môi bởi vì mất máu và đau đớn cũng có vẻ cực kỳ yếu ớt, nhìn qua liền khiến cho người ta cảm thấy đau lòng.

- Là nên đi bái lạy, cậu ấy mấy ngày nay thật đúng là không thuận.

Thẩm Thụy cũng động tâm, có lẽ lúc con người bất lực thì liền muốn ký thác vào thần minh.

Chờ mọi người đều rời đi, Thẩm Thụy vẫn không nhúc nhích canh giữ trước giường, thẳng đến chạng vạng mới đợi được Tô Nguyên tỉnh lại.

- Ưm...

Tô Nguyên chỉ hơi chuyển động đầu một chút, chính là một trận đau đầu.

- Đừng nhúc nhích, cậu ngã đụng vào đầu, bác sĩ nói là chấn động não nhẹ, nghỉ ngơi vài ngày là ổn rồi.

Thẩm Thụy lấy tay ổn định đầu Tô Nguyên, không cho cậu lộn xộn.   

Tô Nguyên ngay cả sức lực nhíu mày cũng không có, vẻ mặt suy yếu.

- Nếu cậu mệt mỏi thì tiếp tục ngủ...

Lời còn chưa dứt, Thẩm Thụy liền cảm thấy như kiểu dejavu.

Thẩm Thụy cười khổ một chút, nhìn Tô Nguyên nhắm hai mắt lại tiếp tục ngủ thiếp đi. Lúc này mới đứng lên chuẩn bị cơm tối cùng với thuốc, trễ một chút Tô Nguyên tỉnh lại còn phải ăn.

Tuy rằng hắn đồng ý với thầy phụ đạo là sẽ chăm sóc Tô Nguyên, nhưng cũng không có ý định nói cho cha mẹ Tô Nguyên biết, điều này phải xem ý của cậu thế nào đã.

Ngày hôm sau tình hình Tô Nguyên chuyển biến tốt hơn một chút, ít nhất sẽ không vừa ăn vừa kêu đau.

Lúc kiểm tra phòng, trán Thẩm Thụy giật giật, hai ba mươi lão bác sĩ tóc hoa râm nối đuôi nhau mà vào, bác sĩ trẻ tuổi cũng không vào được.

Bọn họ suýt cầm kính lúp đi thăm Tô Nguyên, nhưng cuối cùng cũng không nhìn ra tật xấu gì.

- Đứa nhỏ này bộ dạng rất tuấn tú, may mà dập vào trán không phá tướng.

- Đúng đúng, không phải là đại sự gì, nghỉ vài ngày là tốt rồi, ngày mai chúng ta lại đến thăm cậu nha.

- Nghỉ ngơi thật tốt, chúng ta đi trước.

Khi họ rời đi, bác sĩ chính vẻ mặt đầy dấu chấm hỏi:

- Xảy ra chuyện gì vậy?

Các y tá tranh giành trước sau trao đổi tin tức bát quái.

- Cậu không biết, ngày hôm qua có tới một lão đại phu, hơn tám mươi tuổi.

- Hình như viện trưởng có quen, là một đại quốc thủ, liền dẫn theo rất nhiều người đến xem rốt cuộc là bệnh gì.

- Sau khi lão đại phu kia đi, mấy trụ cột của khoa Đông Y cũng tới bắt mạch, cuối cùng cũng chẳng nhìn ra được cái gì.

- Bọn họ đều nói lão đại phu kia không phải bệnh nặng sẽ không ra tay, là mình học nghệ không tinh nhìn không ra vấn đề.

- Dù sao cũng phải cẩn thận chăm sóc, tụi mình bình thường tuần tra cũng phải xem thêm vài lần mới được.

- Hy vọng lão đại phu kia nói là thật, cậu trai kia bộ dạng cũng quá đẹp, so với minh tinh còn đẹp hơn.

- Tui còn lén up ảnh lên Weibo hỏi có phải là ngôi sao không đó, hì hì.

- Cậu điên rồi! Tiết lộ quyền riêng tư của bệnh nhân, bị phát hiện khẳng định sẽ bị mắng, mau xóa đi.

- À, đúng đúng, tôi vẫn nên xóa... Hả? Sao tui lên được top hotsearch rồi?????

......

Lâu gia.

Lâu Thời Tấn nhìn chằm chằm ảnh trên Weibo không nhúc nhích.

- Tô Nguyên?

...............

Tác giả có điều muốn nói:

Giao Thừa vui vẻ nhé cả nhà o(* ̄︶ ̄*)o





........
=,= Tui chán truyện này lắm rồi các đồng chí ạ. Đọc hết từ lâu rồi nhưng lười dịch quá, bởi vì không có động lực, mà truyện lại nhạt nữa🤦🏻

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro