Chương 15
Edit: Chanh
Bảng vàng chỉ có năm mươi người.
Khối, lớp, họ và tên, các ban, thành tích, tất cả đều được xếp hạng rõ ràng.
Bởi vậy, phía bên trái của bảng, một hàng toàn bộ đều viết 'ban nhất', thì vị trí trên cùng và ba chữ 'ban quốc tế' phá lệ hấp dẫn ánh mắt của mọi người.
Toàn bộ bảng vàng, chỉ có một mình cô là ban quốc tế.
Đồng thời ngoại trừ ngữ văn và ngoại ngữ thiếu 3 điểm, sinh học thiếu 5 điểm thì tất cả các môn còn lại đều max điểm, tổng điểm 739/750.
Đây là khái niệm gì?
Cao hơn vị trí thứ hai 50 điểm, khoảng cách nháy mắt được kéo dài ra.
Để cho người ta muốn đuổi theo cũng không có cách nào, muốn vượt qua thì càng không thể.
Thích Du lông mày có chút nhíu lại, thật sự không có thi được max điểm.
"Gần nhất không tập trung học tập, thành tích quả nhiên giảm xuống."
Cùng theo Thích Du đến bảng vàng còn có Diệp Lạc Ti, nghe được cô nhỏ giọng thầm thì, suýt chút nữa biểu diễn một màn lăn quay ra đất.
739!
Cao thế này mà không thỏa mãn à?
Diệp Lạc Ti nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của Thích Du, bên trên như thể phát ra ánh sáng.
Cái này chẳng lẽ chính là ánh hào quang của học thần trong truyền thuyết.
Sau khi xem xong, Thích Du rất bình tĩnh xoay người, lễ phép mỉm cười: "Cảm ơn các đại gia nhường đường, mọi người đến xem đi."
"Bạn học Thích rất lễ phép nha."
"Người thì xinh đẹp, học còn giỏi như thế, có muốn cho người khác sống nữa hay không!"
"Tao tuyên bố, từ ngày hôm nay trở đi, Thích Du chính là nữ thần của tao!"
"Bạn học Thích vinh nhục đều không sợ, thi tốt như vậy mà hoàn toàn không có chút hớn hở nào, đây mới là phong thái của học thần chứ."
"Thích Du trâu bò!"
Diệp Lạc Ti nghe bọn họ nói, khóe môi giật một cái: Nói ra mấy cậu có khả năng không tin, đại thần không phải là không quan tâm, đại thần cũng không hài lòng cái thành tích 'gà trụi lông' này của mình.
Thích Du không coi ai ra gì trở về phòng học, chuẩn bị ôn tập lại kiến thức của các môn ngữ văn, ngoại ngữ, sinh học.
Tranh thủ lần sau có thể được max điểm.
Không chú ý tới ở phía ngoài đoàn người, Từ Mạn Oanh cắn chặt môi dưới, nhìn bóng lưng của cô.
Vì sao lại thế.
Cậu ta không phải là từ nông thôn chuyển đến, thành tích không tốt sao, vì sao lại có thể thi tốt như vậy.
Lúc này, có một giọng nói lơ đãng thổi đến: "Điểm cao như vậy, sẽ không phải là do biết trước đề chứ."
Từ Mạn Oanh ánh mắt ngưng lại: "..."
Có lẽ vậy.
―
Giáo viên chủ nhiệm từ khi bắt đầu cõng theo bọn tiểu tổ tông ban quốc tế này, chưa từng có ngày nào vui vẻ như hôm nay, lúc hớn hở tiến vào phòng quả thực có thể nói là hồng quang đầy mặt, so với việc trúng xổ số còn cao hứng hơn.
Lúc Thích Du chuyển trường đến, tất cả thầy cô giáo các ban không ai dám nhận, chỉ có hắn ―― thật sự có ánh mắt tinh tường.
"Lão Tôn à, thầy nhặt được tiền à?"
Ban quốc tế đa số đều là học tra, chẳng có mấy người đi xem bảng thành tích, cho nên cũng không rõ ràng vì sao lão Tôn lại vui vẻ thế này.
Trong lớp, cũng chỉ có Từ Mạn Oanh cùng vài bạn học có quan hệ tốt đi xem.
Nếu đổi lại trước đó, Từ Mạn Oanh có thể thi đến hạng thứ 49 đã coi như là rất ưu tú rồi.
Dù sao tiến độ học tập của ban quốc tế so với các ban khác cùng khối mà nói, không có nhanh được như vậy.
Nhưng hiện tại đã có Thích Du vượt lên phía trên, Từ Mạn Oanh bỗng dưng không còn chói mắt nữa.
Những bạn học từng đi xem, mặc dù trong lòng biết rõ ràng vì sao lão Tôn lại cao hứng nhưng để cho bọn họ trước mặt Từ Mạn Oanh lớn tiếng tuyên bố thành tích thi được hạng nhất của Thích Du thì cũng không tiện cho lắm.
Giáo viên chủ nhiệm bị gọi là lão Tôn cũng không tức giận, vẫn như cũ vui vẻ phấn chấn: "So với việc thầy nhặt được tiền còn cao hứng chính là nhặt được bảo bối."
"Bạn học Thích Du lớp chúng ta được hạng nhất thi tháng, thật là giúp lớp mình nở mày nở mặt!"
"Hả!"
"Hạng nhất thi tháng?"
"Lớp chúng ta?"
"Lão Tôn, thầy chẳng lẽ còn đang nằm mơ à?"
"Từ từ, không đúng, có thể chúng ta đang mơ đó, tao cảm thấy người mình rất nhẹ, thế mà mơ được hạng nhất thi tháng thuộc về lũ học tra ban quốc tế."
"Ha ha ha ha ha!"
Lập tức, toàn bộ lớp cười vang.
Sau khi cười xong, mọi người hai mặt nhìn nhau.
Khoan đã, ai cơ?
Thích Du!!!
Mẹ nó!!!!
Đột nhiên cảm thấy không giống như là nằm mơ.
Mọi người đồng loạt nhìn về phía Thích Du.
Gương mặt xinh đẹp của Thích Du rất lạnh nhạt bình tĩnh, giống như không hề cảm thấy chuyện mình thi được hạng nhất có cái gì đáng kinh ngạc.
Đó là chuyện đương nhiên.
Giáo viên chủ nhiệm ý cười dạt dào vẫy tay với Thích Du: "Thích Du à, em đi lên trên đây chia sẻ kinh nghiệm học với mọi người một chút, để mọi người noi theo mà học tập."
Giọng nói nhẹ nhàng và biểu cảm vui vẻ của thầy ngọt ngào như mật ong.
Toàn bộ lớp chưa từng thấy lão Tôn cười đến mức không để ý hình tượng như thế.
Thích Du gác bút, trầm ngâm vài giây, sau đó ngước mắt nhìn về phía bục giảng, nghiêm túc nói: "Thưa thầy, em không có gì có thể chia sẻ được với các bạn."
Giáo viên chủ nhiệm thu lại nụ cười vừa rồi, vô thức hỏi: "Vì sao?"
Thích Du ngữ điệu bình tĩnh thong dong: "Bởi vì toàn bộ kiến thức của cao trung, là do em học được từ năm em mười lăm tuổi."
"Cho nên, em nghĩ học tập kinh nghiệm này của em thực sự là không có cách nào chia sẻ cho các bạn."
Bởi vì cô cũng quên mất, ban đầu học kiểu gì.
Giống như là... nhìn qua liền biết.
Toàn lớp: "???"
Đây chính là trí thông minh nghiền ép trong truyền thuyết???
Từ Mạn Oanh quay lại nhìn khuôn mặt tinh xảo của Thích Du, trong đầu nhớ tới câu nói mà ai đó vừa lơ đãng thốt lên lúc nãy.
Thích Du tự tin như vậy, thật sự sẽ gian lận sao.
Mặc dù trong tâm, Từ Mạn Oanh thà tin tưởng Thích Du gian lận, nhưng lý trí lại nói cho cô biết, Thích Du không có.
Từ Mạn Oanh nhỏ giọng hỏi Sở Điềm: "Điềm Điềm, lần trước không phải cậu nói thành tích của Thích Du không tốt sao?"
Sở Điềm từ sau lần hẹn nhau với Thích Du, thái độ đối với cậu ta bây giờ là kính nhi viễn chi.
Vừa nghe đến tên của Thích Du, thân thể phản xạ có điều kiện bắt đầu run rẩy: "Tớ không phải, tớ không có, tớ không nói gì hết!"
Từ Mạn Oanh ngoài ý muốn nhìn bạn cùng bàn: "Điềm Điềm, cậu sao vậy?"
Sở Điềm nhanh chóng lắc đầu: "Tớ không sao, dù sao về sau đừng bao giờ nhắc đến Thích Du với tớ."
Cô ta sợ, thật sự sợ.
Đến bây giờ chỉ cần thấy Thích Du, Sở Điềm cảm giác được lưỡi dao lạnh buốt đang chạm lên gương mặt mình, cô ta không muốn tiếp tục cảm nhận nữa đâu.
Sở Điềm một lần nữa làm người, hữu nghị nhắc nhở bạn ngồi cùng: "Oanh Oanh, cậu về sau cũng cách Thích Du xa một chút, cậu ta thật đáng sợ."
Từ Mạn Oanh nhẹ nhàng đáp lại, không nói gì nữa.
Cái gì mà xa hay không xa, bọn họ là bạn học cùng lớp mà thôi, mình là lớp trưởng thì phải giúp đỡ tất cả bạn học trong lớp.
Sau khi tan học, giáo viên chủ nhiệm vừa ra khỏi phòng học.
Thích Du liền bị mấy bạn học nhìn khá quen vây quanh.
"Thích Du, à không, hiện tại phải gọi là Thích thần, cậu thật trâu bò đó."
"Giúp cho lớp chúng ta thật hãnh diện!"
"Ha ha ha, bây giờ để xem những con mọt sách ban thí nghiệm kia làm sao liếc đểu chúng ta được nữa, xem thường ban quốc tế à."
"Thích thần, cậu thật đúng là đại bảo bối của lớp."
"Thích thần thật uy vũ, văn võ song toàn."
Thích Du nghe bọn họ nói liến thoắng một trận.
Dù sao bọn họ cũng không có ác ý gì, Thích Du đối với chuyện các bạn làm ầm ĩ này cũng chẳng sinh ra cảm giác bất mãn.
Ngược lại còn cảm thấy bạn cùng lớp của mình khá đáng yêu.
Có cảm giác giống như đời trước, chơi đùa cùng các bạn học.
Cũng không biết sau khi cô chết, những bạn học kia hay là nhóm đối thủ có đau buồn không.
Không đợi Thích Du nhớ nhung quá khứ, liền bị hai thầy giáo một toán học một vật lý gọi đi.
"Thích Du, chúng tôi đã liên hệ với phụ huynh của em, đợi lát nữa chúng ta tâm sự cho tốt, em đến cùng thì nên tham gia nhóm ôn thi nào."
Thầy Châu quét mắt nhìn lão Trần bên cạnh, chủ động đưa cho Thích Du mấy quyển sách Olympic thật dày: "Thích Du à, một số nhóm ôn thi Olympic cần em."
"Nhóm toán cũng cần."
"Em hiện tại chính là toàn bộ hi vọng của nhóm toán đấy."
Thầy Trần thấy mình bị thầy Châu vượt lên trước thì rất bất mãn: "Vật lý càng cần một học sinh thiên tài như Thích Du hơn. Thích Du, em rất có thiên phú ở môn này, trong một đêm làm xong một nghìn đề, đây không phải là thiên phú bình thường, đây chính là thiên tài vật lý!"
Lúc chém gió một nghìn đề vật lý, thầy Trần phi thường kiêu ngạo mà liếc mắt với thầy Châu.
Thầy Châu rất ghen ghét, nhưng không chịu thua trả lời: "Một nghìn đề vật lý thì tính là gì, vật lý đơn giản như thế, hoàn toàn không so được với sự thâm ảo của toán học."
"Thích Du có thể làm hai nghìn đề toán."
Thầy Trần bất mãn: "Ây dô, vật lý là đề của vũ trụ, toán học thì thâm ảo gì chứ, vì cướp người mà ông toàn nói hươu nói vượn!"
Hai nghìn đề toán.
Thích Du nghe xong, mắt nhắm lại, nghiêm túc suy tư một hồi, kiếp trước cô từng thử làm rồi.
Nhưng kiếp này thì chưa, nếu có thời gian thì có thể thử một chút, nhất định rất vui.
Hai thầy giáo mỗi người nói phần mình, mặt đỏ tới mang tai.
Không thể không nói, khi người làm nghề về văn hoá cãi nhau đều dùng những từ vượt ngoài thời không.
Thích Du thấy hai thầy xắn tay áo giống như một giây sau là lao vào đánh nhau.
Cuối cùng ho nhẹ một tiếng, tách bọn họ: "Các thầy à, không bằng chúng ta chuyển sang nơi khác trao đổi một chút chuyện liên quan tới toán học và vật lý đi."
Lỡ may hai người bọn họ nhao nhao chưa đủ ghiền, thật sự đánh nhau thì phải làm sao bây giờ.
Thích Du đứng ở vị trí trung tâm của chiến trường, khả năng bị ảnh hưởng đã vượt qua năm mươi phần trăm.
Hai thầy ngược lại nghe Thích Du.
Sỉ vả lẫn nhau hừ một tiếng, sau đó mỗi người một tay của Thích Du, kéo cô đến phòng làm việc của hiệu trưởng.
Thích Du: "..."
Có cần đến mức vậy không???
―
Phòng làm việc của hiệu trưởng.
Hiệu trưởng Thừa Hoa biết Thích Du, lúc nhìn dáng vẻ này của ba người, còn tưởng rằng Thích Du phạm sai lầm gì.
"Đây là có chuyện gì vậy?"
Làm hắn liên tục sờ cái trán nhẵn bóng của mình.
Mồ hôi lạnh lập tức tuôn ra.
Bọn họ kéo đến không phải Thích Du, mà là hai tòa nhà đấy!
Thầy Châu: "Hiệu trưởng phân xử giúp bọn tôi, là tôi nhìn trúng trước, định bảo em ấy gia nhập nhóm ôn thi Olympic, thế mà thầy Trần còn muốn cùng tôi tranh giành, không cho trường chúng ta vinh dự có được một nhân tài!"
Thầy Trần: "Hiệu trưởng, Thích Du cũng có thể giàng được huy chương môn vật lý, em ấy chính là thiên tài trăm năm mới gặp một lần!"
Hiệu trưởng: "???"
Cái trò gì thế này, hắn không nghe lầm chứ?
Thích Du là thiên tài thì Thích gia còn cần đến dựng hai tòa nhà cho học sinh này chuyển trường?
Không bị các trường khác cướp người?
Nhìn hiệu trưởng mơ màng, bọn họ lại tranh nhau đem chuyện Thích Du thi được hạng nhất ra nói.
Hiệu trưởng vừa mới đến, chưa biết thành tích của Thích Du.
Sau khi nghe xong.
Hai con mắt đều sáng lên.
Trong tương lai đây là trạng nguyên của cả nước đó.
Thích Du lại là người thoải mái nhất, cô ngồi xuống chiếc ghế sofa duy nhất trong phòng làm việc của hiệu trưởng, nhìn hai thầy tranh nhau đến đỏ bừng cả mặt.
Bình tĩnh mở điện thoại ra, suy nghĩ có nên làm chút đề để giết thời gian không.
Không đợi Thích Du làm được vài đề, trong đầu đột nhiên truyền đến âm thanh của hệ thống chết máy hai ngày nay: 【 Ting―― kiểm tra phát hiện bạch nguyệt quang đang ở gần đây, ban bố nhiệm vụ chính tuyến, mời kí chủ nắm tay, thâm tình chậm rãi nói với mọi người ở chỗ này rằng muốn cùng một nhóm ôn thi với Tạ Cảnh. 】
Thích Du con ngươi đột nhiên co rúm lại hai giây: "???"
Cái gì thế!
Bảo cô nói lời này thì khác gì tuyên bố trước mặt hiệu trưởng và thầy giáo là muốn cùng Tạ Cảnh yêu sớm, đây là ngại mình thời gian qua sống quá dễ chịu sao.
Hệ thống giả bộ tội nghiệp: 【 Kí chủ đại nhân, đây là nhiệm vụ chính tuyến, nếu cô không làm, thì không thể thay đổi cốt truyện được đâu. 】
Cái hệ thống chó này.
Thích Du cầm điện thoại, bỗng nhiên từ trên ghế salon đứng lên.
Nếu không phải điều kiện không cho phép, cô thật sự rất muốn đem hệ thống này từ trong đầu kéo ra đánh cho nhừ đòn.
Phòng hiệu trưởng theo động tác đột ngột đứng dậy của Thích Du, đột nhiên yên tĩnh trở lại.
Ba người vô thức nhìn qua.
Hiệu trưởng đang nghe hai thầy biện luận Thích Du nên tham gia môn nào thấy vậy liền hỏi: "Thích Du, em có vấn đề gì?"
Thích Du há to miệng, để cho mình nở nụ cười tự nhiên nhất: "Không có, em ngồi lâu nên hơi mệt, muốn đứng lên hoạt động một chút."
...
Sau vài giây ――
Bỗng nhiên bên ngoài cửa truyền đến giọng nói quen thuộc ưu nhã của mẹ Thích: "Ây dô, ánh mắt của con gái tôi thật tốt, cậu bé này trông đẹp trai quá."
"Cậu bé xinh đẹp, cháu tên là gì?"
"Trong nhà có mấy người? Ba mẹ đang làm gì?"
Thích Du nghe được giọng của mẹ già nhà mình, cánh tay tê rần, lập tức muốn ra ngoài tìm bà.
Không nghĩ tới, thân thể mập mạp của hiệu trưởng so với cô còn linh hoạt hơn. Trước khi Thích Du đi đến, đã xông ra ngoài đầu tiên.
Hiệu trưởng nhiệt tình nắm chặt tay mẹ Thích: "Thích phu nhân, chào ngài, chào ngài, lại gặp mặt."
"Mau vào, chúng ta vào trong văn phòng nói chuyện."
Thích Du nhìn mẫu thân đại nhân sau khi vào cửa, còn cầm tay một thiếu niên mặc áo trắng, thuận tiện đem người kéo vào cùng.
Sau vài giây, đôi mắt trợn tròn của Thích Du vừa lúc đối diện với ánh mắt của thiếu niên.
Thích Du vô thức dời tầm xuống, phía sau áo sơ mi trắng mỏng, lờ mờ có thể thấy được thân hình của thiếu niên.
Trong đầu Thích Du lập tức hiện lên một vài hình ảnh cần làm mờ.
A!
Bình tĩnh nào.
Không được không được, ở đây thì nên nghiêm túc, sao cô có thể phá vỡ hình tượng của mình được.
Tạ Cảnh thì ngược lại, dù bận vẫn ung dung nhìn cô, vì bệnh sạch sẽ từ trước đến nay của hắn nên tự nhiên mà né tránh tay của mẹ Thích, vân đạm phong khinh đứng ở bên cạnh.
Nhìn ánh mắt đang trốn tránh của Thích Du, môi mỏng không tự chủ cong lên.
"Nghĩ gì mà nghĩ tới mức mặt đỏ thế?"
Tạ Cảnh bỗng nhiên cúi người, nói một câu thật nhỏ bên tai cô.
Thiếu niên sạch sẽ mát lạnh, hết lần này tới lần khác Thích Du lại cảm giác được sự lưu luyến mê hoặc đang lượn lờ xung quanh.
Thích Du trừng mắt nhìn Tạ Cảnh ――
Tại sao phải ở đây câu dẫn cô chứ.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro