Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 33-2

Edit Jen

Beta Miriam

[ Dm, thầy Tào lại nói về chuyện âm nhạc với Yên Nhiên...Lần đầu tiên thấy ông ấy hòa ái với hậu bối như vậy. ]

[ Khẳng định Yên Nhiên cố ý chuẩn bị trước, để lấy lòng tiền bối, thật đúng là tâm cơ. ]

[ Mặc dù...trên mạng không có đưa tin về bài 《 Gió lửa 》 của thầy Tào... Tôi là fan ông ấy, cũng chưa từng nghe qua, vậy anh ra lấy từ đâu để chuẩn bị? ]

[ Vậy là Yên Nhiên bịa đặt? ]

[ Mù hả? Thầy Tào nói chuyện với anh ta vậy thì chỉ là sự thật.]

[???? Cho nên, làn sóng này không phải giả mù sa mưa thương nghiệp thổi lẫn nhau, thật sự là đã nghe qua???? ]

[ Yên Nhiên làm sao vậy, vậy mà anh ta lại là fan của thầy Tào!!]

[ Fan thầy Tào mừng rỡ như điên!!! Chúc mừng Yên Nhiên truy tinh thành công! ]

Làn đạn là nghĩ như vậy, trong lòng Tào Chính Bằng cũng nghĩ như vậy.

Sau khi trò chuyện với Lâm Yên Nhiên một lúc, ông phát hiện đối phương không phải chỉ ngẫu nhiên nghe một bài hát, mà còn biết những gì ông từng trải qua và âm nhạc trong quá khứ của ông, mở miệng ngậm miệng đều có thể nói rất chuyên nghiệp.

Giờ thì ông xác định, Yên Nhiên chính là fan của ông!

Mặc dù là người của công chúng, nhưng nghề nghiệp của ông khác với năm vị khách mời còn lại, bởi vậy ông luôn cảm thấy có khoảng cách thế hệ giữa nghề nghiệp và tuổi tác khi ông ở chung với những người không quen thuộc.

Kết quả hiện tại đột nhiên có một người là fan của mình, ông là người có chút ngại trong việc giao tiếp, đột nhiên tìm thấy một người có thể nói chuyện cùng mình.

Bởi vậy, ông, người luôn tỏ ra xa cách của một nghệ thuật gia trước mặt tất cả khách mời, lần đầu tiên chủ động kéo một hậu bối đến bên cạnh, đưa nước cho anh, hỏi có muốn uống không.

Lâm Yên Nhiên nhận lấy chai nước khoáng, không từ chối, lễ phép uống một ngụm.

Kỳ thật anh cũng không phải cố tình chuẩn bị mà đến gặp Tào Chính Bằng.

Anh đã nghe qua 《 Gió lửa 》, anh thật sự đã ở trong buổi hòa nhạc đó.

Đó là lúc anh không đi học, lúc trước chỉ cần khi nào rảnh, bà ngoại sẽ mang theo anh cùng đi nước ngoài nghe các buổi hòa nhạc khác nhau.

Năm đó, Tào Chính Bằng chưa nổi tiếng trong giới, nhưng danh tiếng của ông trong giới âm nhạc cổ điển lại rất tốt, vì thế anh đã cùng bà ngoại đi nghe buổi hòa nhạc của ông rất nhiều lần.

Bởi vì chính anh cũng có thể chơi đàn tranh, nên mới ấn tượng cực kỳ sâu với《 Gió lửa 》.

Nhìn Tào Chính Bằng trước mặt, Lâm Yên Nhiên không khỏi lại nghĩ tới thế giới hiện thực.

Anh đã nhiều lần phát hiện, thế giới giả thiết của cuốn tiểu thuyết này giống với hầu hết những thứ trong thế giới hiện thực mà anh từng sống.

Lâm Yên Nhiên thỉnh thoảng bắt gặp một số bài viết YY trực tiếp sử dụng bối cảnh thế giới thực và người thật trong ngành giải trí.

Cho nên anh phỏng đoán, tác giả của quyển sách này, hẳn cũng đi theo khuôn mẫu như vậy, chưa từng đặt ra thế giới cho tiểu thuyết của mình, đó là lý do tại sao anh trải qua rất nhiều điểm tương đồng và trùng hợp.

Nhìn thấy vẻ mặt từ ái của tiền bối Tào Chính Bằng đối với Lâm Yên Nhiên, vài người trẻ tuổi đã từng tiếp xúc qua một tập, một lời đối phương cũng chưa nói qua với nhóm người trẻ tuổi, lại lần nữa trợn tròn mắt.

Đặc biệt là Cao Tử Tài, cậu ta không nhìn thấy làn đạn, cũng không ai phổ cập cho cậu ta, cho nên theo cậu ta, lời nói vừa rồi của Lâm Yên Nhiên chính là có chuẩn bị trước, tâm có muốn thể hiện trước mặt Tào Chính Bằng!

Đang lúc cậu ta nghĩ như vậy, Tôn Nguyệt Đồng ngồi ở bên kia lại đột nhiên nhẹ nhàng đưa tay ra với người trước mặt, như thể nhớ ra điều gì đó quan trọng.

Cô nhìn Lâm Yên Nhiên, đôi mắt dịu dàng hơi cong lên, "A, nhớ ra rồi, gần đây cái kia hơn 3000 lần...... Đúng rồi, Yên Nhiên."

Một số ít người có mặt không hiểu cái gì mà hơn 3.000 lần ngay cả làn đạn cũng không kịp phản ứng.

Nhưng Lâm Yên Nhiên lại gật đầu với vị tiền bối này, "Đúng vậy, ngài vậy mà biết?"

Tôn Nguyệt Đồng cũng mỉm cười gật đầu, "Con gái tôi đang xem chương trình của cậu, nó rất thích đội các cậu."

Nghe đến đó làn đạn mới hiểu.

[Đây có phải là 3825 lần thoát vòng không? Vậy mà nữ thần cũng biết.]

[Nhìn theo cách này thì như đạo diễn nói đúng, meme của Yên Nhiên gần đây đúng là khá nổi...]

[ Này, má nào vừa mới cười nói hai tiền bối căn bản không quen biết Yên Nhiên vậy ?]

[ Thì ra không có tác phẩm đại diện, cũng có thể được tiền bối nhớ, Yên Nhiên thật kinh người! ]

[ Đau lòng Tư Thái nhà tôi, lúc trước còn giới thiệu với thầy Tôn rất lâu, nhưng thầy Tôn vẫn không nhớ nổi.]

[ Này, nhà ai không phải? ]

[ Nếu không phải vừa rồi biểu cảm mọi người nhìn thấy Yên Nhiên xa lạ như vậy, tôi cũng nhịn không được hoài nghi tổ tiết mục có phải đã sắp xếp kịch bản cho Yên Nhiên hay không? ]

Cao Tử Tài người đứng sau Lâm Yên Nhiên, nghe Tôn Nguyệt Đồng nói xong cũng không nói nên lời.

Cậu ta chỉ không thể hiểu tại sao các tiền bối đều biết cái loại người này!

Cao Tử Tài tức giận khi nhìn thấy mặt của Lâm Yên Nhiên, xoay người tức giận muốn kéo hành lí lên lầu nhận phòng.

Kết quả giọng nói của đạo diễn lại vang lên.

"Mời mọi người tập hợp ở đại sảnh, chúng ta tiến hành phần đầu tiên trong ngày, kiểm tra vali"

Giọng nói của đạo diễn vang lên ba lần trong phòng, nghe thấy vali sắp bị kiểm tra, Phó An Kỳ vội vàng ôm lấy một chiếc vali xinh xắn đáng yêu của mình, "Có nhất thiết phải mở hết ra không? Một số món đồ khá riêng tư có thể không mở ra không?"

Đạo diễn: "Đương nhiên, quần áo và vật dụng cá nhân có thể không mở, nhưng tất cả các vật dụng khác đều phải lấy ra, nếu như giấu đồ không được đem sẽ bị phạt."

Diệp An vội hỏi,: "Hình phạt là gì?"

Đạo diễn: "Ăn ở hôm nay tự lo liệu."

Nghe thấy hình phạt này, Phó An Kỳ vốn dĩ muốn giấu con heo nhỏ mà mình mang đến, tay run nhẹ, vội vàng rút móng vuốt nhỏ ra.

[ Hahahaha con gái, vừa rồi con giấu cái gì trong tay?]

[ Em thật sự không thấy chị muốn giấu con heo bông đâu.]

[ Hahahaha tổ tiết mục thật sự tàn nhẫn, xem làm con gái tôi sợ tới vậy ]

Khi đi du lịch ở nước ngoài, việc ăn ở không có sự sắp xếp là một vấn đề lớn, hơn nữa, sáu vị khách mời bọn họ hiện tại đều đang ở trong biệt thự, nếu vì vi phạm mà bị đuổi ra ngoài tìm nơi ở, nếu muốn tìm một nơi thoải mái và dễ chịu cũng không dễ dàng gì.

Vì thế, dưới sự uy hiếp trừng phạt của tổ chương trình, tất cả mọi người thành thật đem đồ của mình lấy ra.

Những thứ mà sáu khách mời mang đến thực ra đều giống nhau.

Nhưng bởi vì tính cách và mối quan tâm của mỗi người là khác nhau, nên ngoài những vật dụng cơ bản cần thiết hàng ngày, mỗi người còn mang thêm một số vật nhỏ khác.

Là một thành viên của nhóm nhạc nữ, cũng giống bao nhiêu cô gái khác, Phó An Kỳ mang theo rất nhiều dây cột tóc và đồ trang sức đẹp mắt.

Cô ấy giải thích mình ngày thường thích làm tóc, có đôi khi chuyên viên trang điểm lo quá nhiều việc không hết, cô ấy sẽ giúp các chị em trong nhóm làm tóc.

Fan thủ ở phòng phát sóng của Phó An Kỳ sau khi nghe xong lập tức cổ vũ và khen ngợi cô nàng.

[ A a a con gái tôi thật là thông minh.]

[ Phụ kiện trên tóc của con gái thật xinh đẹp, tôi cũng muốn con gái làm tóc giúp tôi ]

[ Quan hệ giữa các thành viên trong nhóm bọn họ thật tốt, quan hệ giữa các mỹ nhân là tuyệt nhất ]

Phó An Kỳ nói xong thì đến lượt Diệp An.

Những thứ anh ta mang theo trong vali tương đối thường thấy, nhưng có một chiếc khăn lụa khá đặc biệt.

Diệp An nhìn máy quay, trên mặt có chút ngượng ngùng, "Nói ra cũng không sợ mọi người chê cười, chiếc khăn lụa này đã theo tôi từ khi sinh ra, cho nên tôi phải đặt ở cạnh giường mỗi đêm, nếu không tôi sẽ cảm thấy không có cảm giác an toàn."

Diệp An tương đối an tĩnh, thuộc về kiểu em trai ngoan trong thế hệ diễn viên mới, nghe anh nói lý do đáng yêu như vậy, fan trong làn đạn lập trực tràn ngập tình yêu thương của mẹ.

Cao Tử Tài là một người vô tâm, nghe xong lý do của Diệp An, kinh ngạc, còn hỏi lại anh ta,"Vậy nếu quên mang theo thì sao?"

Diệp An lắc đầu, "Có lẽ là sẽ không ngủ được, tôi chưa thử qua."

Cao Tử Tài mở to mắt, "Cho nên cậu đã mang theo nó bên mình mọi lúc mọi nơi trong hơn hai mươi năm!"

Diệp An ngoan ngoãn gật đầu, vẻ mặt thành thật, "Đúng vậy, nhất định phải mang bên người."

[Hahahahahahahahahahahahaha, sao hai người này lại nói chuyện buồn cười thế?]

[ Con trai, mau câm miệng đừng hỏi nữa!! ]

[ Con trai, con thực sự trong giống như chưa trải sự đời, tôi có một người bạn cũng như thế này, từ nhỏ đã có một cái mền ghiền, không đúng nó liền ngủ không được.]

[ Hahahaha tôi thấy tội cho Diệp An quá, gặp được cái mười vạn câu hỏi vì sao?]

Tiếp theo là Cao Tử Tài.

Cậu ta không có nhiều chuyện xưa và nhiều thói quen nhỏ như người trước, sau khi mở một cái vali lớn, bên trong chứa toàn đồ ăn vặt.

Nhìn thấy nhiều đồ ăn vặt như vậy, Diệp An ngờ người, "Có cần ăn nhiều như vậy không?"

"Có!! Những gì tôi mang theo là đủ cho sáu người chúng ta trong hai ngày."

Sau khi Cao Tử Tài nghiêm túc nói xong, nhanh chóng cầm lấy một túi khoai tây chiên xé ra, "Muốn ăn thử một chút không?"

Vừa dứt lời, khoai tây chiên chưa kịp đưa cho Diệp An thì bị tổ đạo diễn ngăn lại.

"Làm ơn đừng ăn vặt trước ống kính, hiện tại là phần kiểm tra vali."

Đồ ăn đến miệng lại không thể ăn được, Cao Tử Tài ủy khuất hít sâu một hơi, đợi rất lâu mới đặt khoai tây chiên xuống với vẻ mặt tuyệt vọng.

Sau một tràng hahahhaha, đến lượt Lâm Yên Nhiên.

So với những khác mời khác mang năm sáu bảy tám cái vali như chuyển nhà thì anh ít hơn nhiều, chỉ có một cái.

Nhưng mà, Lâm Yên Nhiên lại không vội mở ra, mà hỏi tổ chương trình trước,"Sau khi kiểm tra xong, đồ của chúng tôi sẽ không bị tịch thu chứ?"

Nhìn vào Tống Anh Minh là thấy được đạo diễn của mấy chương trình thực tế này rất thích đào hố cho khách mời đến mức nào, hơn nữa đạo diễn chương trình này lại là bạn của Tống đạo, cho nên rất khó để Lâm Yên Nhiên không đề cao cảnh giác.

Khi chương trình khi đưa ra phân đoạn này cũng đã nghĩ đến chuyện này.

Mấy khách mời ngây thơ trước đó dựa theo yêu cầu của tổ chương trình mở đồ đạc, nhờ Lâm Yên Nhiên nhắc nhở, mới phản ứng lại.

Phó An Kỳ lập tức ôm lấy phụ kiện trên tóc, Diệp An cũng nhanh chóng bảo vệ khăn lụa của mình.

Cao Tử Tài vẻ mặt cảnh giác chặn đồ ăn vặt lại, hỏi tổ chương trình, "Nè, các người không thể xảo trá như vậy muốn tịch thu hết!"

Đạo diễn ngồi trước máy quay với tư thế giống Tống Anh Minh, sau khi Lâm Yên Nhiên vạch trần âm mưu, cố gắng kìm nén vẻ mặt, cười dối: "Sao có thể chứ? Đây chỉ là kiểm tra mà thôi."

Lâm Yên Nhiên đương nhiên không tin lời này của ông ta, "Ông chắc chứ?"

Đạo diễn không ngờ Lâm Yên Nhiên lại nhạy bén như vậy, dừng lại một giây, mỉm cười: "Chắc chắn, tôi bảo đảm, kiểm tra xong tuyệt đối không thu."

Lâm Yên Nhiên cảm thấy những lời này nghe có chỗ nào đó không thích hợp, nhưng nếu đạo diễn đã đưa ra lời bảo đảm trước mặt nhiều người như vậy, anh cũng tạm thời yên tâm, vì thế mở vali ra.

Khoảnh khắc nó được mở ra, làn đạn liền thổi qua một trận oa!

Tất cả những thứ bên trong vali Lâm Yên Nhiên đều được xếp gọn gàng vào nhau.

[ Tôi thấy anh ta chỉ có một cái vali, cho rằng anh ta không mang theo thứ gì, nhưng kết quả lại đầy như vậy sao?]

[ Mấu chốt là rất gọn gàng và có trật tự!]

[ wow, đây là anh ấy tự sắp xếp? ]

[ Mỗi lần tôi sắp xếp cái vali là một đống lộn xộn, có thể là một người sống cô đơn đến cuối đời không thể tự gánh vác, quỳ xuống cầu xin Yên Nhiên ra một bài hướng dẫn sắp xếp vali.]

[ Yêu cầu hướng dẫn +1]

Đang lúc mọi người yêu cầu hướng dẫn, có những người với đôi mắt tinh tường đã nhìn thấy những món đồ bày biện bên trong.

[ Từ từ, tôi đã thấy gì thế này?? Bánh bao súp gà???]

[ Còn có gia vị lẩu, gia vị cá! ]

[ Tôi thấy bên kia có phải lọ Lão Can Ma hay không?? ]

[ Ngoài rìa còn mang theo cẩu kỷ tử và trà hoa cúc??? ]

[ Anh ấy có phải còn mang theo noãn bảo bảo hay không? ]

[ Hả! Còn có bộ sơ cứu...]

[ Ô che mưa cũng mang. ]

[ Hahaha, anh ta là hộp bách bảo sao?Sao cái nào cũng có vậy?]

Lâm Yên Nhiên lần lượt lấy những thứ này ra đặt lên bàn.

Nhìn thấy đủ loại đồ vật đột nhiên xuất hiện trên bàn trống, tổ đạo diễn và khách mời đều sửng sốt!

"Anh mang nhiều túi gia vị như vậy làm gì? Còn Lão Can Ma này......"

Cao Tử Tài nhìn những thứ Lâm Yên Nhiên mang theo, khó hiểu nhíu mày.

Cậu ta nhìn lướt qua Lão Can Ma Lâm Yên Nhiên mang theo với vẻ mặt ghét bỏ.

Người flop thì chính là flop, đồ vật mang theo thật sự rất bất nhập lưu*.

(* Bất nhập lưu(不入流):Không hợp thời, không theo trào lưu (không được mọi người ưa chuộng)

Lâm Yên Nhiên không để ý đến biểu tình ghét bỏ trên mặt Cao Tử Tài, xếp gói gia vị đâu vào đấy về chỗ cũ, sau đó mới mở miệng giải thích, "Tôi sợ tổ chương trình đào hố, cắt xén tiền chi tiêu của chúng ta."

Nói xong anh cầm lọ Lão Can Ma trong tay giơ lên, "Nếu thật sự không có tiền, cái này có thể dùng để cứu trợ."

Phó An Kỳ sau khi nghe xong cảm thấy có lý, "Đúng rồi, tại sao trước đây tôi không nghĩ tới!"

Diệp An và Tào Chính Bằng cũng lập tức gật đầu, "Yên Nhiên, cậu thật sự chu đáo quá."

Thấy mọi người đều khen đối thủ của thần tượng mình, Cao Tử Tài càng không vui.

Sao một kẻ tiểu nhân âm hiểm này có thể kiêu ngạo như vậy!!

Vì thế, cậu ta xua tay, nói, "Không cần lo lắng, lúc trước chúng ta quay phim thí điểm, toàn bộ hành trình bọn họ đều thanh toán, yên tâm yên tâm."

Nói xong cậu ta cầm lấy lọ Lão Can Ma từ tay Lâm Yên Nhiên, ném thẳng vào vali của anh,"Cái này khẳng định không cần."

Thấy Lao Can Ma của mình bị Cao Tử Tài ném vào trong vali, Lâm Yên Nhiên cũng không cãi nhau với cậu ta.

Anh kỳ thật có thể cảm nhận được địch ý của Cao Tử Tài đối với mình.

Nhưng mà anh chỉ muốn an tâm tham gia một chương trình, không muốn vướng vào rắc rối với người khác nên không nói nhiều chỉ mỉm cười cho qua.

Tôn Nguyệt Đồng ở một bên im lặng nhìn thấy cảnh tượng này, cô có chút không hài lòng với hành vi của Cao Tử Tài, nhưng không nói thẳng, tầm mắt liền xẹt qua cẩu kỷ tử mà Lâm Yên Nhiên mang đến.

Cô lập tức đứng lên, cầm trong tay hộp cẩu kỷ tử mà Lâm Yên Nhiên mang đến, "Lao Can Ma khá tốt đó....Này, Yên Nhiên, cậu vậy mà còn mang theo cẩu kỷ tử, vali của tôi một sản phẩm dưỡng sinh cũng không có, Tiểu Nhiên cậu có thể chia cho tôi một ít được không?"

Tôn Nguyệt Đường thực sự ngạc nhiên.

Cô cũng là một người tương đối chú ý đến dưỡng sinh, mỗi ngày đều sử dụng rất nhiều sản phẩm cho sức khỏe.

Hiện tại thực phẩm chức năng của cô đã hết, vốn dĩ có chút chán nản.

Kết quả là nhìn thấy thứ này ở Lâm Yên Nhiên, một thanh niên khoảng hai mươi mấy tuổi, cảm thấy có chút vui vẻ.

Lâm Yên Nhiên gật đầu, trực tiếp biếu Tôn Nguyệt Đường cầm uống.

"Cậu ngày thường cũng chú ý đến dưỡng sinh sao?"

"Sẽ chú ý một chút."

"Thật sao, tôi cũng vậy."

Nói xong, Tô Nguyệt Đường lại chủ động trò chuyện cùng Lâm Yên Nhiên một lúc.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro