Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 17.2

Edit: Jen
Beta: Miriam

Ngay cả khi không được mọi người mong đợi, thì cũng phải nỗ lực để trở thành người hùng của chính mình.

Đội trưởng Kỷ Soái như một người lính sắp ra trận, gắt gao nắm chặt tay những anh em bên cạnh.

Hắn cúi lưng, nhìn nhìn mọi người, sau đó đề cao âm lượng cổ vũ cho mọi người, "Các anh em có nghe hay không, không phụ mồ hôi của chính mình, không phụ công sức của lão sư, đêm nay, chúng ta chính người giỏi nhất, cố lên!"

Những người còn lại cũng nắm chặt tay nhau, trong mắt lóe lên ánh sáng.

"Làm người hùng của chính mình! Cố lên!"

Ánh sáng trên sân khấu mờ đi, các thực tập sinh tổ Lâm Yên Nhiên, cuối cùng cũng lên sân khấu.

....

Mở đầu là một đoạn âm nhạc cực kỳ quỷ dị.

Trong là khói lượn lờ, một bàn ăn lộng lẫy theo phong cách quý tộc Châu  u từ thế kỷ trước chậm rãi nâng lên.

Cùng với những lớp tuyết trắng xóa phía sau lâu đài.

Ánh đèn đỏ sậm sáng lên, bốn người Lộ Thiên Lãng, Cao Vũ, Nhậm Sở Hi cùng Lục Hiểu Manh ngồi ngay ngắn trước bàn ăn, mặc áo kiểu cung đình châu  u đang uống cà phê, xuất hiện trước mặt mọi người.

Ngay khi bóng người ngẩng mặt lên để nhìn rõ tạo hình đêm nay, những tiếng la hét vang lên từ dưới sân khấu.

[ Ah ah ah ah ]

[ Mẹ nó, Lộ Lộ sao đêm nay đẹp trai quá vậy! ]

[ Ánh sáng này, bầu không khí này thật tuyệt!]

Bọn họ phối hợp với vũ đạo, đem tách cà phê trong tay đẩy qua đẩy lại, sau đó cùng nhau xoay người nhìn Kỷ Soái đang sải bước trên sân khấu với chiếc khăn lụa đen.

Kỷ Soái tao nhã kéo dải lụa đen che mắt ra, giống như một thiếu gia quý tộc bước ra từ bức tranh sơn dầu của thế kỷ trước nghiền ngẫm nhìn về phía bọn họ, sau đó tao nhã nhấc tay lên, và các thực tập sinh khác cũng mặc trang phục khác nhau, nhảy trên sân khấu theo nhóm đôi nhóm ba.

Mọi người nhìn về phía Kỷ Soái đứng ở trung tâm, trong mắt có tìm tòi nghiên cứu, lại nghi hoặc, còn có vài phần đề phòng.

Nhịp trống bgm ngay sau đó trở nên dày đặc, với ánh sáng lam mờ u ám trên sân khấu, bầu không khí căng thẳng ngay lập tức tràn ngập.

Trái tim của khán giả cũng dâng lên theo nhịp nhạc.

Lúc đầu vì không có lời thoại nên khán giả chỉ thưởng thức điệu nhảy của bọn họ.

Sau đó kết hợp với âm nhạc, vũ đạo và biểu cảm của từng thực tập sinh, bọn họ mới dần dần chú ý tới, vũ đạo của《Not me》, thật ra là có cốt truyện!

Kỷ Soái, bị mọi người vây quanh ở trung tâm cảm giác mười phần tinh anh cấm dục, kỳ thật là một thám tử.

Có một vụ án mạng đã xảy ra trong khách sạn lâu đài cổ, hiện tại hắn triệu tập mọi người, cũng báo cho mọi người hung thủ đang ở trong đó.

Mười bốn người còn lại, mỗi người một thân phận khác nhau.

Bọn họ có sinh viên đến để du lịch, có nhà văn đến tìm cảm hứng, có những thiếu gia quý tộc tới giải sầu, có bác sĩ nổi tiếng, có luật sư tinh anh...

Nghề nghiệp và bối cảnh của mỗi người trông đều rất bình thường, không ai giống một tên sát nhân.

Nhóm bốn người Lộ Thiên Lãng xuất hiện đầu tiên trực tiếp cho thấy rõ lập trường của mình, bọn họ là thiếu gia quý tộc tới để giải sầu, hoàn toàn không quen biết người chết. Cả bốn người đêm qua đều ở cùng nhau, không ai rời đi, còn có thể làm chứng cho nhau.

Sau đó Hạ Tinh Tinh, ăn mặc như một sinh viên, cùng mấy thực tập sinh khác bước lên phía trước một bước, đứng ở phía trước.

Bọn họ vẻ mặt vô tội, tỏ vẻ mình là sinh viên tới để vẽ ký họa, tối hôm qua có một người bạn cùng lớp không thoải mái, bọn họ chăm sóc cả đêm, còn tìm tới bác sĩ hỗ trợ xem bệnh, bác sĩ có thể giúp bọn họ chứng minh điều đó.

Sau đó, quản lý tiền sảnh, bồi bàn, luật sư và khách của khách sạn do các thực tập sinh còn lại sắm vai cũng sôi nổi đưa ra lời khai.

Vào thời điểm người kia chết đi, mỗi người trong số bọn họ đều có chứng cứ ngoại phạm, hơn nữa đều có nhân chứng.

"Not me, not me, not me"

"Giả giả thật thật, thật thật giả giả, ai có thể phân biệt được"

Điệp khúc vang lên, trong mắt thực tập sinh đều mang theo vài phần ý cười ranh mãnh.

Sau một điệu nhảy gọn gàng và đẹp, mọi người thoát hiềm nghi chuẩn bị rời đi.

m nhạc đột nhiên dừng lại và thám tử cười nhẹ, ngăn mọi người rời đi.

Hắn chưa bao giờ nói qua hung thủ là một con người.

Sau khi người chết bị đánh bất tỉnh, hàng chục nhát dao đâm vào người, mỗi nhát sâu cạn không đồng nhất, lực đạo bất đồng, căn bản không cùng một người làm.

Vị thám tử lấy trong túi ra một cây bút và một chiếc ghim cài áo, ném vào tay luật sư và thiếu gia quý tộc để bọn họ giải thích.

Luật sư khẳng định cây bút đã bị mất ngày hôm qua cảm ơn thám tử đã trả lại.

Thiếu gia quý tộc nắm cổ áo sinh viên Hạ Tinh Tinh, ánh mắt hung ác, hoài nghi cậu đã trộm ghim cài áo của mình.

Nhịp điệu của âm nhạc ngay lập tức trở nên dồn dập.

Thám tử tiết lộ danh tính người đã chết.

Người chết là một kẻ sống ngoài vòng pháp luật, chuyên gài bẫy để giết trẻ vị thành niên.

Trong mười lăm năm, hắn đã giết ít nhất mười đứa trẻ, nhưng bởi vì không có bằng chứng đầy đủ hắn được phán vô tội.

Về phần mười bốn người hôm nay hội tụ ở chỗ này, một số là bạn bè tốt nhiều năm của những đứa trẻ đó, một số là người thân, một số đã nhận được ân huệ của cha mẹ người bị hại.

Không phải như bọn họ đã nói, bọn họ không quen biết người chết vào tối hôm qua.

Ngược lại, còn cùng người chết có thâm cừu đại hận, hơn nữa đều có động cơ gây án!

Sự hoài nghi của thám tử như một ngòi nổ, đốt cháy đám người tưởng như không có mối liên hệ nào.

Mọi người bắt đầu trốn tránh động cơ của riêng mình, hơn nữa đổ lỗi và nghi ngờ lẫn nhau.

Người quản lý tiền sảnh nói luật sư đã nói dối, hắn rõ ràng nhìn thấy anh ta đi ngang qua phòng của người đã chết.

Vị khách khác cũng vạch trần bác sĩ và sinh viên nói dối, nói rằng bác sĩ rõ ràng sáng nay mới đi xem bệnh.

Vị họa sĩ cáo buộc đoàn người thiếu gia quý tộc rõ ràng có thể rời đi vào hôm qua, nhưng lại cố ý đợi cho đến khi tuyết rơi dày đặc và kẹt trên núi.

Các thiếu gia quý tộc lại nói người chết được người quản lý tiền sảnh phát hiện, ai biết người có phải là hắn giết hay không.

Trong lúc hỗn loạn, thám tử theo dõi hành động của mọi người, sau đó lấy ra bằng chứng cuối cùng và rõ ràng nhất.

Hắn so sánh chữ viết tay của từng người với dòng chữ tiếng Anh "Tội đáng chết vạn lần" được khắc trên thi thể người chết.

Chứng cứ của thám tử đi được một nửa, Lộ Thiên Lãng sắm vai thiếu gia quý tộc chủ động nhận tội, thừa nhận hành vi phạm tội.

Mọi người kinh ngạc nhìn về phía thiếu gia quý tộc, động tác cứng đờ muốn nói lại thôi.

Âm nhạc chậm lại, ánh đèn trên sân khấu cũng mờ dần đi.

Thám tử lắc đầu, kiên trì muốn nói ra đáp án của bản thân.

Thiếu gia quý tộc giơ súng nhắm ngay hắn, khẳng định hung thủ chính là mình.

Thám tử bị mọi người vây quanh ở trung tâm cũng chậm rãi giơ súng lên.

Khóe miệng hắn hơi nhếch lên, không chút sợ hãi.

Người chết phạm sai lầm, pháp luật sẽ trừng phạt hắn ta.

Công tử quý tộc nhướng mày.

Anh cho rằng chúng tôi chưa từng thử qua?

Trong cuộc giằng co của hai người, đèn trên sân khấu hoàn toàn tắt đi.

Sau đó, có tiếng súng vang lên trong bóng tối.

Pằng!

Cả thế giới dường như trở nên yên lặng.

Sau vài giây, ánh đèn trên sân khấu lần nữa sáng lên.

Mười lăm thực tập sinh xếp thành một hàng để cúi đầu chào mọi người.

Những khán giả vẫn  còn đang chìm đắm trong tình tiết còn dang dở của câu chuyện ban nãy, cuối cùng cũng bình tĩnh lại với trái tim đập thình thịch vì hồi hộp và bàng hoàng.

Bọn họ hít một hơi thật sâu, sau đó phát ra tiếng thét chói tai kinh người. "Aaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa!!!"

Khán giả phòng phát sóng trực tiếp cũng không khống chế được tâm trạng kích động, ngón tay nhanh chóng đánh chữ trên bàn phím.

[Cuối cùng thì tôi cũng hiểu tại sao Yên Nhiên lại tự tin đến vậy]

[ Nếu tôi sớm biết bọn họ lợi hại như vậy, tôi cũng có đủ tự tin để nói. ]

[ Aaaa ý tưởng sáng tạo sân khấu này thật là hoàn toàn không thể tin được!! ]

[ Nhảy múa thậm chí có thể kết hợp với cốt truyện. ]

[ Cảm giác như đang xem một bộ phim hồi hộp.]

[ Hóa ra còn có thể phá bỏ rào cản của các quy luật như thế này... Cảm giác như đang xem một vở kịch trên sân khấu, nhưng lại là nhảy.]

[ Cho nên kết cục cuối cùng rốt cuộc là cái gì?]

[ Ai nổ súng? Thám tử đã chết sao? ]

[ Wooo cái ý tưởng này hay nha!!]

Sau khi xem ba tiết mục đầu tiên, khán giả biết rằng sân khấu của mỗi nhóm sẽ thể hiện những phong cách khác nhau tùy theo đặc điểm của huấn luyện viên tương ứng.

Tổ Đường Đường tập trung vào thanh nhạc, tổ Hàn Triết phong cách ngầu, tổ Bùi Lạc tập trung vào sự gọn gàng.

Ban đầu, bọn họ tưởng rằng phần biểu diễn của tổ Yên Nhiên sẽ là một đống hỗn độn, lại không nghĩ rằng tổ bọn họ lại có thể đặc sắc như thế!

Giọng hát và vũ đạo được lồng ghép hoàn hảo vào cốt truyện, thiết kế của sân khấu và ý tưởng sân khấu thậm chí còn tốt hơn cả ba nhóm trước đó, bỏ xa ba tổ kia mười tám con phố.

Khi bọn họ còn đang dừng lại ở việc hát, nhảy và rap truyền thống, đội họ đã đột phá đến dùng concept sân khấu để cho mỗi thực tập sinh thể hiện!

[Cách sắp xếp và vũ đạo của nhóm họ rất đặc biệt, mỗi người đều có vai trò và cốt truyện của riêng mình]

[ Xem xong các tổ khác tôi chỉ nhớ được một vài người, tổ mười lăm người này, tôi, một đứa trí nhớ cá vàng, sau khi xem xong lại nhớ rõ được tất cả bọn họ! ]

[ Thời điểm tôi xem tổ Đường Đường tôi cảm thấy tất cả mọi người rất đáng yêu, xem tổ Hàn Triết tôi lại choáng váng vì độ đẹp trai của họ, xem tổ Bùi Lạc tôi cho rằng tổ bọn họ sẽ tốt nhất trong chương trình, hiện tại xem tổ Yên Nhiên...Đột nhiên cảm thấy những màn trình diễn trước đây đều kém bỏ mẹ! ]

[ Thật không dám giấu giếm, tôi thậm chí không dám chớp mắt khi xem nó, sợ bỏ lỡ dù chỉ một giây.]

[Ah, ah, bọn họ thật đẹp trai, tôi thích bọn họ quá.Tôi có thể bình chọn cho toàn đội không? Mười lăm người tôi đều muốn bình chọn hết!! ]

[Ooh, oh, uu, nếu bạn thích nhóm, hãy bình chọn cho đàn con này đi, nếu không mấy bé sẽ bị loại!]

Sân khấu này bùng nổ đến mức mọi người không thể không thảo luận với mọi người sau khi xem xong.

Lúc đầu, mọi người đều chú ý đến các thực tập sinh và cốt truyện.

Mãi cho đến khi một cái làn đạn quét qua, mọi người mới nhận ra rằng mình đã bỏ qua một người rất quan trọng.

[ Sân khấu này là để tưởng nhớ đến 《 Án mạng trên chuyến tàu tốc hành Phương Đông》sao? Nếu đúng vậy thì, kỳ thật hung thủ là mười bốn người bọn họ, thiếu gia quý tộc vì bảo vệ những người khác, cho nên mới gánh tội thay.]

[ Dm!! Còn có sự đảo ngược!!!! ]

[ Cho nên cái vũ đạo này không khỏi quá trâu bò đi, cốt truyện phức tạp như vậy lại được thể hiện rõ ràng qua vũ đạo như thế. ]

[Ai đã biên đạo vũ đạo cho họ? Tôi rất muốn biết!! ]

[Tôi cũng rất tò mò, ngày đầu tiên không phải bọn họ không biết gì sao? Tại sao lại có thể tiến bộ nhiều như thế chỉ trong hai ngày?? ]

[ Là có đại thần nào chỉ điểm sao?? ]

Sau khi thảo luận bàn bạc, có người đào ra anh trai áo trắng lúc trước xuất hiện trong trailer.

[ Trời đất ơi, tôi đột nhiên nghĩ ra, điệu nhảy của anh trai áo trắng nhảy chính là đoạn Kỷ Soái lên sân khấu!!! ]

[ Tôi vừa đi so sánh, đúng là như vậy! ]

[ Cho nên là anh trai áo trắng là đến giúp bọn họ biên đạo vũ đạo sao? ]

[ Rất có thể đổ là chân tướng!! ]

[ Cho nên anh trai áo trắng là ai????

[ Yên Nhiên mời chi viện ở ngoài sao? ]

[ Aaaaaa nhóm này không chỉ có đủ loại hồi hộp trên sân khấu, ngay cả hậu trường cũng vậy.]

[ Cho nên rốt cuộc là ai dạy bọn họ, tôi thật sự tò mò nha, tổ đạo diễn có thể cho tôi cái thống khoái hay không!! ]

[ Sao không đem clip bọn họ luyện tập cắt ngắn rồi đăng đi!! ]

[ Hóa ra mục đích nhử chúng ta trong trailer lại dùng ở chỗ này, tổ đạo diễn các người cũng thật tâm cơ! ]

Trong trailer ban đầu, anh trai áo trắng đã khiến nhiều người bất ngờ chỉ cần nhìn thoáng qua cũng đủ khiến mọi người tò mò.

Bây giờ thì ai cũng đoán được người này đại khái là người đã giúp các thực tập sinh tổ Yên Nhiên tiến bộ vượt bậc, thì càng thêm tò mò thân phận của người này.

Khán giả trong phòng phát sóng trực tiếp các loại phát huy bản lĩnh hoả nhãn kim tinh, ý đồ đào ra thông tin phía sau hậu trường, khán giả có mặt tại hiện trường đã sôi nổi cầm lấy máy bình chọn, bình chọn cho các thực tập sinh tổ Yên Nhiên.

Kênh bình chọn của tất cả mọi người phía sau các thực tập sinh đang nhảy lên không ngừng, người dẫn chương trình đếm ngược ba tiếng, màn hình liền dừng lại.

Sau đó anh ta bắt đầu công bố phiếu bầu đến từ hiện trường của mỗi người.

"Lộ Thiên Lãng, 49 phiếu, Lục Hiểu Manh, 38 phiếu, Hạ Tinh Tinh 106 phiếu......"

Trong khi người dẫn chương trình một bên đang công bố số phiếu, phía dưới fan liền đã nhanh chóng cầm di động bắt đầu tính toán.

Sau khi công bố xong phiếu bầu của mười bốn thực tập sinh, tổng số phiếu của tổ bọn họ là 631 phiếu.

Bởi vì mỗi người có thể lựa chọn hai thực tập sinh để bình chọn, bởi vậy tổng số phiếu cùng là 1000 phiếu.

Hiện tại tổ bọn họ còn số phiếu của Kỷ Soái chưa công bố, mà tổ Bùi Lạc mà bọn họ PK, cuối cùng tổng số phiếu là 789 phiếu.

Thời khắc cuối cùng quyết định vận mệnh dừng lại trên số phiếu của Kỷ Soái.

Nếu có thể nhận được hơn 158 phiếu bầu, thì bọn họ có thể giành chiến thắng trong trận thi đấu này, mỗi người đều nhận thêm được 100.000 phiếu khen thưởng.....

100.000 phiếu bầu này đối với bọn họ là vô cùng quan trọng.

Lòng bàn tay căng thẳng của mười lăm người trên sân khấu bắt đầu đổ mồ hôi.

Hạ Tinh Tinh đã nhắm mắt và bắt đầu cầu nguyện trực tuyến.

Kỷ Soái nhìn chằm chằm màn hình, tim đập thình thịch không ngừng.

Các fan vốn không ôm mong chờ lại một lần nữa được nhen nhóm hy vọng cũng nín thở hồi hộp, nhìn chằm chằm vào màn hình lớn không dám nhúc nhích.

"Liệu tổ này của chúng ta có thể vượt qua số phiếu của tổ trước được không..." Người dẫn chương trình ngân mang nói chuyện, khiến bầu không khí bị trì trệ khi đang ở thời điểm căng thẳng nhất, mới mở miệng, "Như vậy hiện tại liền công bố số phiếu của thực tập sinh cuối cùng, Kỷ Soái."

"Cậu ấy là..."

"Cậu ấy là..."

Màn hình lớn nhảy lên, nháy mắt xuất hiện một con số.

Sau khi những fan phía dưới sân khấu nhìn rõ con số, họ đã nhảy cẫng lên sung sướng.

"211 phiếu! Cao nhất trong trận đấu!!!"

"Cùng chúc mừng các thực tập sinh tổ Yên Nhiên!!"

"Chúc mừng các bạn đã thắng được trận đấu này, hơn nữa nhận được số lượng bình chọn cao nhất!!"

Sợi dây căng thẳng của mười lăm chàng trai trên sân khấu cuối cùng cũng được thả lỏng.

Tất cả những nỗ lực và cố gắng cuối cùng đã được chứng minh và công nhận vào thời điểm này, họ đã nhảy cẫng lên hạnh phúc, ôm nhau rơi nước mắt.

"Còn muốn nói gì không?"

Người dẫn chương trình hỏi họ.

Sau khi nghe được người dẫn chương trình hỏi, mười lăm người cùng nhau xoay người, đối mặt về hướng Lâm Yên Nhiên, cúi đầu thật sâu với anh.

"Cảm ơn thầy Yên Nhiên!"

Dứt lời Hạ Tinh Tinh trực tiếp nhịn không được, lao về phía Lâm Yên Nhiên, ôm anh khóc lớn!

Sau khi chứng kiến điều này, những thực tập sinh còn lại cũng vây quanh Lâm Yên Nhiên, không nén nổi nước mắt.

Nhìn thấy các chàng trai cảm ơn Lâm Yên Nhiên, lại ở bên người anh khóc như vậy.

Những khán giả đang bối rối vốn đang xúc động trước đòn phản công của họ đột nhiên không thể hiểu nổi.

Không phải mọi người đều nói các thực tập sinh rất ghét bỏ Yên Nhiên sao? Tại sao đều tới cảm ơn??

Hơn nữa trong hai ngày này bọn họ rốt cuộc đã trải qua cái gì, mà có thể nghịch tập hoàn mỹ như thế!

Khán giả càn nghĩ ruột gan càng cồn cào, càng nghĩ càng hận không thể trực tiếp vọt vào máy tính trong hậu kỳ đem video bị thiếu trong hai ngày qua đào ra.

[Ah ah ah ah, tôi rất muốn biết sự thật!!! Tổ đạo diễn, tôi sẽ đi nạp tiền ngay lập tức, tôi cầu  các người lập tức đem cốt truyện hoàn chỉnh của tổ này cắt ra cho tôi.]

Khán giả trong phòng phát sóng trực tiếp, lại lần nữa bị tổ đạo diễn làm cho phát điên rồi.



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro