chap 67: phu thê mặt khác lưu trình
Mùa đông luôn là mùa lạnh lẽo và khắc nghiệt.
Đặc biệt, đây là năm đầu tiên Giản Thành Hi đến nơi này để chuẩn bị đón Tết.
Trong khoảng thời gian này, những tên hầu tước được nghỉ đông, nhưng đôi khi Lệ Lăng Phong vẫn dẫn đội đi chơi, còn Giản Thành Hi lại tập trung toàn bộ tâm sức vào nông trại bên trong.
Lần đầu tiên bón phân cho đất thật không dễ dàng gì.
Dù một ít lá khô cũng có thể cải thiện dinh dưỡng cho đất, nhưng cuối cùng thì vẫn cần có vật chất bài tiết của ma thú. Càng trực tiếp, càng giúp tăng thêm chất dinh dưỡng.
Dân làng cũng đã mang đến không ít thứ hỗ trợ.
Nhưng tất cả chỉ như "muối bỏ biển", không thể nào giải quyết được vấn đề từ gốc rễ.
Vương Bá nói: "Nếu không thì chúng ta đến xin giúp đỡ từ các thôn xung quanh một chút nhé?"
Giản Thành Hi hơi do dự: "Vận chuyển thứ này cũng không dễ dàng gì, chưa kể phương tiện và việc phụ cận mấy cái thôn xóm liền nhau cũng khá xa...".
Tuy rằng vẫn có thể xem là một biện pháp.
Nhưng tóm lại cũng không phải cái kế lâu dài.
Đang ngồi suy nghĩ, máy truyền tin vang lên.
Giản Thành Hi chuyển máy truyền tin, là Lệ Lăng Phong gọi đến.
Điện thoại đầu dây bên kia có người mở lời: "Đã trở lại sao?"
Giản Thành Hi nhìn thoáng qua cánh đồng gần đó, nhẹ giọng nói: "Còn chưa về đâu, có chuyện gì vậy?"
Lệ Lăng Phong qua điện thoại thấp giọng nói: "Vậy em mau xuất hiện đi."
Giản Thành Hi giật mình.
Hắn hướng ra ngoài đi hơn mười mét, khi đến nông trường cổng lớn, từ xa đã nhìn thấy một chiếc thuyền quân hạm. Lệ Lăng Phong bước ra, mang theo hai đứa nhỏ đứng ở cửa.
Lệ Toái Toái gọi một tiếng: "Ba ba!"
Giản Thành Hi cười cười, tiến lại gần và nhẹ nhàng nói: "Thế nào, sao hai đứa lại đến đây? Bên ngoài lạnh lắm đấy."
Lệ Lăng Phong thấp giọng nói: "Mấy đứa nhỏ nhớ em đấy."
Giản Thành Hi ban đầu không nghi ngờ gì, nhưng khi nghe Lệ Toái Toái nói: "Toái Toái ở tham quan ma thú viện ngoan lắm, không có muốn tìm ba ba đâu."
Lệ tướng quân bị hai đứa trẻ bám dính không hề do dự bán đứng hắn.
Giản Thành Hi ngẩn người.
Nếu không phải mấy đứa hầu tử trong lòng hắn nháo muốn tới, thì có lẽ chẳng ai tưởng hắn cả.
Vậy không phải mình nhầm người rồi sao?
Y trầm ngâm suy nghĩ...
Ngẩng đầu nhìn về phía Lệ Lăng Phong, người đàn ông trước mặt có vẻ trầm ổn và sâu thẳm khó đoán.
Giản Thành Hi khẽ mỉm cười, chống cằm, giọng nhẹ nhàng hỏi:"Tướng quân, công việc của anh xong rồi à?"
Lệ Lăng Phong trầm giọng trả lời:"Chưa."
Giản Thành Hi ngạc nhiên:"Hả?"
Lệ Lăng Phong thản nhiên nói:
"Khu mỏ thành phố ngầm có biến động phòng thủ, tôi phải đến đó thị sát, tiện thể ghé thăm em."
Dù Giản Thành Hi chưa từng đến khu mỏ, nhưng biết rõ hai nơi này cách nhau rất xa, chẳng hề thuận đường chút nào.
Cái gọi là "tiện đường ghé qua", thực chất chỉ là một cái cớ mà thôi.
Dù lời nam nhân nói ra lúc nào cũng lạnh nhạt như thế, nhưng trong lòng anh lại cảm thấy vô cùng ấm áp. Lệ Lăng Phong không giỏi nói những lời ngọt ngào, nhưng từng hành động nhỏ nhặt đều thể hiện sự quan tâm dành cho anh.
Giản Thành Hi nở nụ cười không đổi:
"Vừa hay bên này của ta cũng sắp xong việc rồi."
Ở cách đó không xa, nông trường đang vô cùng nhộn nhịp, khí thế hừng hực.
Lệ Lăng Phong liếc mắt nhìn vài lần, lập tức thấy trong thôn có người đang hỗ trợ tưới phân nước. Hắn chỉ quan sát qua một lượt liền hỏi:
" Chừng đó đủ không?"
Giản Thành Hi lắc đầu, thẳng thắn nói: "Không đủ lắm, chúng ta đang tìm cách khắc phục đây."
Lệ Lăng Phong ôm đứa trẻ, trực tiếp nói: "Khu mỏ bên kia vì vận chuyển khoáng thạch, có một số con đường cực kỳ chật hẹp cần dùng ma thú kéo hàng. Bọn tôi cũng có nuôi một số ma thú loại nhỏ, mỗi ngày đều cần phải vệ sinh chuồng trại."
Giản Thành Hi ánh mắt sáng lên: "Thật sao? Vậy em có thể qua xem thử được không?"
Nếu tìm được một nơi cung cấp phân bón ổn định như vậy, vậy sẽ tốt hơn rất nhiều so với việc phải thu gom từ từng thôn một.
Lệ Lăng Phong gật đầu nói: "Có thể."
Căn cứ chăn nuôi ma thú của quân đội Thiên Không Thành được xây dựng ngay tại trung tâm khu vực mỏ khoáng thạch.
Giản Thành Hi dẫn theo hai con đi cùng. Đây cũng là lần đầu tiên anh nhìn thấy khu mỏ của thành phố ngầm, cảnh tượng vô cùng đồ sộ. Cả ngọn núi cao sừng sững được khai thác, những bậc thang màu bạc tầng tầng lớp lớp uốn lượn quanh sườn núi. Phía trên có không ít công nhân đang làm việc, khí thế hùng vĩ và rộng lớn.
Lệ Trầm nhìn xuống những công trình phía dưới, tò mò hỏi: "Ba ba, những bậc thang màu bạc kia là để kéo vật nặng lên phải không?"
Do địa hình núi non hiểm trở, nhiều công cụ lớn đều cần có người hoặc vật phát lực để vận hành. Giản Thành Hi gật đầu đáp: "Hẳn là vậy."
Lệ Trầm đứng trên chiếc quân hạm, nhìn xuống phía dưới. Dù còn nhỏ, cậu bé đã quan sát tất cả mọi thứ và chầm chậm lên tiếng: "Nếu cải tiến cơ quan này, thì sẽ tiết kiệm được rất nhiều sức lực."
Giản Thành Hi nghe thấy vậy, vui mừng khôn xiết. Trong mắt hắn, nếu một người có thể nhìn ra được những khó khăn của mọi người và hiểu được cuộc sống của họ, thì đó chính là một khởi đầu tuyệt vời.
Giản Thành Hi hạ người xuống, nhìn vào mắt con trai:
"Vậy Tiểu Trầm sau này muốn làm công việc như vậy sao?"
Lệ Trầm gật đầu. Cậu bé, tuy còn nhỏ, với khuôn mặt ngây thơ của một đứa trẻ ba tuổi, đôi mắt sáng ngời và trong suốt, nhìn qua cửa kính quân hạm rồi nhẹ nhàng nói:
"Muốn."
Giản Thành Hi vô cùng vui mừng, trong lòng thấy thật hạnh phúc.
Ai nói con trai của mình là một đứa trẻ xấu?
Chẳng phải đây chính là một sự giác ngộ rất tốt hay sao?
Đây chẳng phải là vì lợi ích của bá tánh sao?
Giản Thành Hi gần như không thể kìm nén niềm vui trong lòng, vui mừng mở miệng nói: "Vì sao vậy?"
Anh nhất định phải khen ngợi con trai!
Phải khích lệ nó!
Lệ Trầm nhìn ra ngoài cửa sổ, đôi mắt đen láy hơi nhíu lại, giọng nói mang chút ngây thơ:"Con muốn chứng minh, cơ giáp có thể thay thế được nhân lực."
Giản Thành Hi cảm nhận được sự quyết tâm trong lời nói của con trai. Cậu bé có mục tiêu rõ ràng. Dù chưa hoàn toàn đạt được, nhưng sự kiên định trong cậu thật đáng khích lệ.
Quân hạm rất nhanh đã đến khu mỏ. Đây là lần đầu tiên Giản Thành Hi đặt chân vào thành phố ngầm khu mỏ, và cũng là lần đầu tiên anh thấy nơi này.
Đại đa số công nhân ở đây đều mặt mày xám xịt, trông rất mệt mỏi.
Mọi người trong thành phố ngầm chủ yếu đều làm việc ở đây. Toàn bộ đế quốc vốn dĩ dư thừa khoáng thạch và tinh thạch, và chính nhờ vào những nguồn tài nguyên này mà họ có thể trao đổi với các tinh cầu khác để lấy vật tư và tài nguyên.
Những khoáng thạch này hầu hết đều được khai thác bởi những người làm việc trong thành phố ngầm.
Lệ Lăng Phong nói với Giản Thành Hi: "Khu nuôi dưỡng ma thú ở phía bên kia."
Giản Thành Hi gật đầu, nói:
"Tướng quân cứ lo việc của mình trước, em sẽ đi xem thử."
Lệ Lăng Phong liền ra lệnh cho hai binh lính theo sát Giản Thành Hi.
Giản Thành Hi dẫn theo các con đi đến khu nuôi dưỡng ma thú. Nơi đây quả thật giam giữ không ít ma thú, phần lớn đều có kích thước rất lớn, nhìn qua đã thấy rất nguy hiểm. Tuy nhiên, khu vực này khá đơn sơ.
Nơi này, dù có rất nhiều ma thú, nhưng chúng đều được chăm sóc rất tốt, sống rất tự do.
Nó giống như một nông trại chăm sóc ma thú lớn vậy.
Những người phụ trách chăm sóc ma thú còn giúp chúng tắm rửa và chải lông bằng bàn chải.
Giản Thành Hi đứng bên cạnh nhìn một lúc rồi cười nói:"Ngài đối với ma thú thật là tốt."
Người chăn nuôi là một người nông dân thực thụ, làn da đen sạm, nụ cười của ông ta rất chân thật: "Chúng là bạn già của tôi, ngày thường làm gì cũng phải nhờ vào chúng. Cứ sống nương tựa lẫn nhau thôi mà!".
Đây là một con ma thú hình giáp xác, có thân hình rất lớn, đang được tắm rửa. Nó phát ra những âm thanh khò khò dễ chịu, trông rất thư giãn.
Giản Thành Hi đi đến phía sau, nơi có khu xử lý bài tiết. Nơi này được vệ sinh rất sạch sẽ. Những thứ mà người khác có thể thấy là phiền phức, thậm chí là bẩn thỉu, nhưng lại trở thành nguồn phân bón rất tốt. Thực sự là rất hiệu quả.
Giản Thành Hi đang suy nghĩ về điều này thì đột nhiên nghe thấy giọng của Lệ Toái Toái từ phía sau: "Ba ba, trắng quá!"
Giản Thành Hi quay lại nhìn, thì thấy một đống khoáng thạch trắng đang được vận chuyển ra. Những viên khoáng thạch này nằm chồng lên nhau, giống như những chùm nho nhỏ phủ tuyết, từng khối từng khối.
Lệ Toái Toái rất thích thú, muốn lại gần xem.
Giản Thành Hi vội vàng giữ chặt nàng lại: "Toái Toái, đừng chạm vào, đó là khoáng thạch chuẩn bị xuất khẩu."
Người chăn nuôi nghe thấy vậy, quay đầu lại nhìn và cười nói: "Không sao đâu, những viên khoáng thạch trắng này thạch cao, không thể dùng làm nhiên liệu hay vật liệu xây dựng, chẳng có tác dụng gì, thường chỉ được vận chuyển xa đi, giá rất thấp, không đáng giá bao nhiêu tiền."
Giản Thành Hi nghe vậy, ngẩn người: "Thạch cao!?"
Anh từng là một bác sĩ nghiên cứu khoa học, sao lại không hiểu thạch cao có công dụng gì? Phải biết rằng, thạch cao chính là canxi sulfat, một nguyên liệu quan trọng trong phân hóa học. Nó được làm từ khoáng thạch, và có thể được dùng làm phân bón.
Không phải là vì thiếu phân hóa học sao?
Giản Thành Hi bỗng nhiên có chút kích động, nói: "Anh định bán thạch cao này sao?"
Quản lý viên không hiểu vì sao Giản Thành Hi lại kích động như vậy, nhưng vẫn trả lời:
"Cái này do lão đại của chúng tôi quyết định."
Giản Thành Hi hơi nghi hoặc hỏi: "Lão đại của anh là..."
Lúc này, từ xa có một giọng nói quen thuộc vang lên, một tiếng lẩm bẩm có phần quen thuộc, như thể đã nghe ở đâu đó. Giọng nói này dần đến gần, khiến người ta có cảm giác đã gặp ở đâu đó.
Mông Tạp vừa đi vừa đá một cú vào chân tiểu đệ của mình:
"Lão tử đã nói rồi, Lệ Lăng Phong cái tên quái kiệt ấy hôm nay sẽ đến. Còn mày, không chịu chuẩn bị sớm chút để giao thạch cao, bây giờ thì tốt rồi, để hắn làm rối loạn hết lên!"
Tiểu đệ có vẻ lo lắng, đáp: "Lão đại, không thể trách tôi được, đó là Lệ Lăng Phong mà, hiện tại quân đội trong thành phố ngầm gần như đều thuộc quyền hắn quản lý, trên địa bàn của hắn mà không giao, thì chẳng thể giao cho ai khác!"
Mông Tạp vẫn còn tỏ ra hùng hùng hổ hổ.
Đang nói, hắn vừa đi đến liền chạm mắt với Giản Thành Hi.
Bốn mắt nhìn nhau. Bầu không khí như lặng đi trong một khoảnh khắc ngắn ngủi.
Giản Thành Hi cảm thấy hơi xấu hổ, định giả vờ như không nhìn thấy để tránh đi, giảm bớt sự ngượng ngùng này. Nhưng đúng lúc đó, Mông Tạp lại bước nhanh tới trước mặt anh, gọi lớn: "Ai ai ai, đừng đi vội!"
Chẳng lẽ hắn định tìm mình tính sổ đây?
Giản Thành Hi có hơi căng thẳng.
Nhưng không ngờ—
Mông Tạp xoa xoa hai bàn tay, vui vẻ nói:
"Tẩu tử, lâu rồi không gặp nha, mang theo con cái ra ngoài chơi hả!"
Cái cách xưng hô đổi còn nhanh hơn cả trở bàn tay.
Không phải là muốn đánh mình đấy chứ?
Giản Thành Hi thầm phàn nàn trong lòng, nhưng vẫn giữ thái độ lễ phép, gật đầu chào:
"Mông Tạp tiên sinh, ngài khỏe."
Mông Tạp nhớ tới lần trước được ăn món thịt thỏ cay nồng, sau đó ăn gì cũng thấy nhạt nhẽo, lập tức vui vẻ nói:"Lâu rồi không gặp, không ngờ lại có duyên gặp tẩu tử ở đây. Hay là cùng nhau ăn một bữa cơm đi?"
Giản Thành Hi thực sự không hiểu nổi vì sao Mông Tạp lại nhiệt tình với mình như vậy.
Người ta đều nói tên đạo tặc khét tiếng này tính tình rất xấu.
Theo lý mà nói, lần trước mình còn làm hắn mất mặt một phen, hắn đáng ra phải giận mới đúng chứ?
Giản Thành Hi cười gượng, khách sáo đáp: "Hôm nào đi, hôm nào đi. Mông Tạp tiên sinh, ngài đến đây là vì...?"
Mông Tạp vốn là người thẳng thắn, huống chi trước mặt lại là vợ của Lệ Lăng Phong, đều xem như "người một nhà" cả rồi. Hắn lập tức trả lời: "Khu mỏ này ta là đối tác lớn nhất. Hiện tại đang mùa đông, ta ghé qua xem một chút thôi."
Giản Thành Hi nghe vậy liền cảm thấy có chút cảm khái."Đế quốc này, nền kinh tế lớn nhất vẫn phụ thuộc vào những khu mỏ này."
Nhưng điều kỳ lạ là, đối tác lớn nhất của khu mỏ quan trọng như vậy lại chính là địch nhân của đế quốc. Cũng phải nói, hoàng đế đúng là có thể nhẫn nhịn được đến cùng.
Dù sao những chuyện chính trị này cũng không liên quan gì đến mình, nên Giản Thành Hi không nghĩ thêm nữa. Anh nhân cơ hội dò hỏi Mông Tạp:"Nếu đã như vậy, ta muốn hỏi một chút. Số thạch cao này, nếu ta mua thì mỗi tháng có thể phân cho ta một phần không?"
Mông Tạp ngạc nhiên nhìn anh, nhíu mày hỏi:"Tẩu tử muốn số thạch cao này?"
Giản Thành Hi gật đầu đồng ý.
Mông Tạp vung tay một cái, hào sảng nói: "Được thôi, muốn bao nhiêu thì lấy bấy nhiêu!"
Ánh mắt Giản Thành Hi sáng rực lên, nhưng anh hiểu rõ trên đời này không có chuyện bánh từ trên trời rơi xuống. Anh mỉm cười hỏi lại: "Vậy còn giá cả thì sao?"
Mông Tạp xua tay, lắc đầu nói: "Ta không cần tiền. Nhưng thế này đi, nhà ngươi sau này mỗi tháng làm món thịt kho cay cay kia, mang cho ta hai phần là được!"
Giản Thành Hi: "..."
"Thì ra ngươi thích món đó đến vậy à."
Anh chưa bao giờ nghĩ rằng nấu một bữa cơm cũng có thể đổi được phân hóa học quý giá.
Thương vụ này quá có lời!
Dù sao cũng là việc anh vẫn định làm, nên Giản Thành Hi lập tức gật đầu, vui vẻ đáp:"Thành giao!"
Mông Tạp cuối cùng cũng có thể ăn được món thịt mà mình nhớ nhung đến cả trong mơ, tâm trạng vô cùng vui vẻ. Tật xấu của hắn là một khi được ý liền không giữ hình tượng, quay sang nhìn Giản Thành Hi rồi nói:
"Giản tiên sinh thật là người sảng khoái, mới có hai tháng không gặp mà lại càng xinh đẹp ra nha."
Giản Thành Hi nghe hắn khen thì chỉ mỉm cười, không nói gì.
Cách đó không xa, Lệ Toái Toái và Lệ Trầm đang chơi đùa bên đống thạch cao, đứng chênh vênh trên đỉnh núi nhỏ, nhìn có vẻ hơi nguy hiểm.
Giản Thành Hi lo lắng bọn trẻ nên vội mở miệng gọi: "Toái Toái..."
Anh vừa bước một bước về phía trước, không cẩn thận động đến vết đau ở eo. Cơn nhức nhối lập tức ập tới, khiến anh khẽ hít một hơi.
Mông Tạp thấy vậy vội vàng nói: "Này, Giản tiên sinh, ngươi đừng làm việc quá sức nha! Phải chú ý giữ gìn sức khỏe đó!"
Giản Thành Hi đưa tay che che eo, khuôn mặt trắng nõn thoáng ửng hồng vì xấu hổ. Anh cố nặn ra một nụ cười, trong lòng có chút chột dạ.
Giản Thành Hi nhẹ giọng đáp:"Không có việc gì, không có việc gì."
Nhưng cái dáng vẻ ấp úng này của anh lại rất dễ khiến người khác hiểu lầm. Đặc biệt là khi bên ngoài vẫn luôn truyền tai nhau rằng Lệ Lăng Phong tính tình âm tình bất định, vô cùng tàn bạo.
Mông Tạp trong quá khứ đã từng hợp tác với Lệ Lăng Phong để hoàn thành nhiệm vụ tiền thưởng. Khi đó, hắn chính mắt thấy qua thủ đoạn của Lệ Lăng Phong—một người mà ra tay vô cùng quyết đoán, chỉ cần vừa mắt một cái là chém thẳng tay, máu me đầm đìa mà sắc mặt vẫn không hề thay đổi.
Dù Mông Tạp đã lăn lộn trong giới hải tặc tinh tế bao nhiêu năm, hắn vẫn có chút run khi nhớ lại những gì mình từng chứng kiến.
Mông Tạp nhịn không được nghi hoặc hỏi:"Ngươi... ngươi này, Lệ Lăng Phong ngày thường đối với ngươi không tốt à?"
Giản Thành Hi lập tức lắc đầu, giọng điệu có phần sốt sắng:"Không, không có đâu! Lệ tướng quân đối với ta rất tốt."
Không khí trong nháy mắt giống như đông cứng lại.
Mông Tạp cứng đờ tại chỗ, biểu cảm từ thoải mái biến thành một bộ dáng lúng túng đến cực điểm. Hắn vốn dĩ đang hùng hồn vì "lẽ phải", nhưng vừa quay đầu lại thì Lệ Lăng Phong đã đứng ngay sau lưng, đôi mắt sắc bén như dao quét tới đây, bên cạnh còn có một đám quan quân khí thế bức người.
Bầu không khí yên tĩnh đến mức có thể nghe được tiếng gió thổi qua.
Mông Tạp nuốt một ngụm nước bọt, trong lòng hối hận muốn chết. "Xui xẻo thật, mình nói chuyện lớn tiếng như vậy làm gì!"
Lệ Lăng Phong vẫn như cũ, sắc mặt không chút biểu tình, ánh mắt âm u nhìn Mông Tạp. Thanh âm hắn lạnh lùng cất lên:
"Mông Tạp, ngươi nói cái gì?"
Giản Thành Hi ở một bên nhìn thấy tình hình này, lập tức cảm thấy không ổn. Anh vội vàng kéo kéo Mông Tạp, thấp giọng nhắc nhở: "Mông Tạp tiên sinh, ngài đừng nói nữa..."
Mông Tạp thầm nghĩ: "Đừng nói nữa? Giờ ta còn có thể nói gì được nữa chứ!"
Hắn cố nặn ra một nụ cười gượng gạo, quay đầu lại đối mặt với Lệ Lăng Phong, ấp úng nói:
"Lệ... Lệ tướng quân! Ta chỉ là đang đùa với tẩu tử thôi, nói giỡn! Ngài... ngài chớ tưởng thật a!"
Nhưng ánh mắt Lệ Lăng Phong lại càng sâu hơn, giọng điệu lạnh băng: "Nói giỡn?"
Mông Tạp lập tức cảm thấy sống lưng mình lạnh toát, trong lòng thầm hô: "Xong rồi, lần này thật sự xong rồi!"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro