Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 126 (1/2)


Tu Từ trầm mặc một lát, sau đó run giọng hỏi: "Là cho em sao?"

Phó Sinh bị cậu chọc cười : "Bằng không? Một mình tôi đeo hai chiếc nhẫn?"

"Nhưng... nhưng..."

Cổ họng Tu Từ lúc này giống như bị thứ gì đó chặn lại, chua xót nhức nhói.

Rõ ràng đây là điều mà cậu tha thiết mong ước, nhưng khi thực sự xảy ra lại cảm thấy cũng không kinh ngạc như trong tưởng tượng.

Cậu xoa nhẹ đầu ngón tay, không nhìn vào mắt Phó Sinh, hồi lâu cũng không biết nói làm sao.

"Nhưng mà......"

"Nhưng mà cái gì?" Phó Sinh nâng cằm, làm ra vẻ lãnh đạm, "Không muốn? Quên đi, trả lại đây. . . "

"Không được!" Tu Từ  vội vàng giấu bàn tay đeo nhẫn ra sau lưng buồn bã nói: "Đồ cũng đã cho em rồi anh không được lấy lại ..."

"Không lấy lại." Phó Sinh vuốt cằm Tu Từ, hôn lên khóe môi cậu, "Vốn dĩ nó là của em."

*Chắc là từ đoạn này tui sẽ chuyển xưng hô thành anh-em*

Tu Từ hơi sửng sốt: "..."

Phó Sinh nắm cổ tay cậu , kéo bàn tay đeo nhẫn áp lên môi, hôn nhẹ lên ngón áp út : "Nhưng em nghĩ đi, nếu đeo chiếc nhẫn này, em chính là của anh, thể xác,vận mệnh , vĩnh viễn đều..."

"Vẫn là như vậy." Tu Từ ôm lấy Phó Sinh, vùi mặt vào trong ngực hắn, "Vậy anh cũng là của em."

"Không phải luôn luôn là vậy sao?"

Tu Từ chớp chớp mắt, khóe miệng lúm đồng tiền chậm rãi nổi lên mềm mại.

Nằm trong lồng ngực Phó Sinh nhẹ nhàng cọ: "Vậy em có thể đưa ra một vài yêu cầu không?"

Phó Sinh cổ vũ : "Em nói xem."

"Anh có thể đừng luôn cười với người khác không, không cần phải khen ngợi ai luôn, đừng..."

Phó Sinh lắng nghe Tu Từ dùng giọng điệu nhẹ nhàng oán giận , kỳ thực những điều này cũng không có "luôn xảy ra" như Tu Từ nói.

Mặc dù Phó Sinh đối với người khác không đến mức lạnh nhạt nhưng vốn dĩ hắn vẫn luôn thờ ơ, cùng lắm cũng chỉ nở một nụ cười nhạt khi trò chuyện với những người có quan hệ tốt.

Còn khen ngợi diễn viên lại càng hiếm, có khi cả ngày không khen nổi một lần,  chỉ là lúc diễn viên bộc phát cảm xúc quá tốt thì mới khích lệ vài câu.

"Vậy thì anh sẽ cố gắng hết sức, được chứ?"

Phó Sinh không vội từ chối yêu cầu có vẻ vô lý của Tu Từ, anh cố gắng hết sức để thỏa mãn những suy nghĩ nhỏ nhặt của Tu Từ

 "Nhưng mọi người luôn cần giao tiếp với nhau phải không? Không thể lúc nào cũng sống trong thế giới của riêng mình , vậy thì cũng thể quá lạnh nhạt được, và đối xử thật tốt với bạn bè của mình nữa".

"Tiểu hài tử, em cũng phải vậy."

"Em không có bạn." Tu Từ mím môi, cúi đầu nghịch chiếc nhẫn giống y đúc cái của mình trên tay Phó Sinh "Cũng không cần."

"Không cần cũng không sao, nhưng nhóc con của anh thật sự không có bằng hữu sao?" Phó Sinh cốc trán hỏi, "Lâm Nhiễm là bằng hữu sao?"

Tu Từ: "......"

"Diệp Thanh Trúc là bằng hữu sao?" Phó Sinh nhẹ ấn hắn sau gáy, "Hoàng Âm Vu Mạc bao gồm La Thường, cũng đều không phải bằng hữu sao?"

Tu Từ do dự một chút: "Em. . . "

"Còn có Phong Thành, em không phải cũng rất thích hắn sao?"

"Không thích." Tu Từ không vui phản bác, "Chỉ thích anh."

Trong khi Phó Sinh đang đếm những người thân thiết với Tu Từ, trên người nồng nặc vị dấm nháy mắt đã được chữa lành ngay lập tức bởi những lời của Tu Từ

 "Vậy thì em cũng không được thích hắn như cách em thích tôi, nếu không coi chừng cái mông của em. 

Tu Từ xương cụt siết chặt: "Em thật sự không thích hắn."

"Ừm, anh biết." Phó Sinh liếc nhìn đồng hồ, vén chăn, ôm Tu Từ xuống giường, "Được rồi, mặc quần áo đi gặp mọi người."

"Em có thể mặc đồ đôi với anh không?"

"Có thể."

Hai người họ đã mua rất nhiều quần áo giống nhau, Tu Từ rảnh rỗi đã đặt hàng trực tuyến rất nhiều đồ, rồi còn cả đống mà hai người họ mua từ trung tâm mua sắm trong chương trình tạp kỹ trước đó.

Nhưng lại không có nhiều cơ hội để mặc chúng, mặc dù trời đêm và gió hơi se lạnh có thể mặc cùng một chiếc áo phông dài tay với một chiếc quần âu bên trong và một đôi giày thể thao, trông rất thoải mái phóng khoáng.

Phó Sinh chỉnh lại vạt áo sơ mi Tu Từ khen: "Từ Từ thật đẹp trai nha."

Được khen ngợi khóe miệng Tu Từ nhếch lên một vòng cung nhỏ: "Anh đẹp trai nhất."

Phó Sinh cười ha ha, ôm hôn đứa nhỏ hồi mới buông ra: "Đi thôi, đừng để bọn họ chờ."

Phó Sinh hiếm khi ăn mặc giản dị như vậy trong đoàn làm phim, vì vậy mọi người đều hơi sốc khi thấy hắn như thế này.

Nhưng khi họ nhìn thấy Tu Từ, người cũng mặc bộ đồ y chang bên cạnh, mọi người nhớ lại: Sợ là đây chính là yêu cầu của tiểu tổ tông này.

"Để mà nói, Phó tiên sinh trông trẻ hơn vài tuổi khi mặc bộ đồ này."

Phó Sinh hỏi: "Tại sao, trước đây tôi trông già?"

Vu Mạc Thanh khụ một tiếng: "Phó tiên sinh vốn đã trẻ, nhưng sau khi mặc bộ đồ này anh còn trẻ hơn nữa."

Nếu như trước đây thì Phó Sinh cả người đều mang một phong thái trầm ổn do nhiều năm kinh nghiệm luyện thành, bây giờ lại trông giống như hình tượng anh trai nhà bên hơn, tính tình điềm đạm nhưng lại hấp dẫn hơn.

Giang Huy trêu chọc, dùng ánh mắt như sao nhưng không có ác ý vỗ vỗ cô gái nhỏ bên cạnh, nói với mọi người: "Không sao, đừng nhìn tôi, mau gọi đồ ăn đi, không để ý trong không khí có mùi chua sao? "

Tu Từ: "..."

Phó Sinh cố nén cười, dẫn Tu Từ đến bàn của Bạch Đường Sinh: "Sao anh không gọi đồ ăn?"

Bạch Đường Sinh cười: "Hôm nay là trận đấu trên sân nhà của Phó Sinh và Tu Từ, chúng tôi gọi đồ ăn thì còn ra thể thống gì?"

Phó Sinh cười: "Đó chỉ là một hình thức để mọi người gặp nhau mà thôi. Vốn dĩ Phong Thừa và Tu Từ không muốn tổ chức tiệc đóng máy. Tôi chỉ là nghĩ mọi người cũng đã lâu không ăn một bữa khuya."

Bạch Đường Sinh có chút xấu hổ nhưng Vu Mạc không ngượng ngùng một chút nào, quả thực  giỏi trong việc làm sôi nổi bầu không khí.

Hắn cười chào hỏi: "Các ngươi đều là mặt mỏng, ta mặt dày, ông chủ!Ta cũng muốn một phần đồ ăn"

"Được!" Ông chủ đã được Phó Sinh chào đón trước mấy ngày, tối nay 8:30 địa điểm đã dọn sạch sẽ, nhường lại toàn bộ chỗ ngồi cho bọn họ.

"..." Bởi vì Tu Từ cảm thấy sau khi nhận được chiếc nhẫn, toàn bộ trạng thái của mình thay đổi rất nhiều, Phó Sinh cũng thoải mái rất nhiều.

Hắn nhẹ nhàng thở ra một hơi: "Mọi người đừng gò bó, tùy ý gọi món, uống chút rượu cũng được, ngày mai 9 giờ 30 sẽ bắt đầu làm việc."




Cập nhật nhanh nhất tại wattpad:@nganngy5646

Vui lòng không bế đi đâu khác

Mọi góp ý về vấn đề bản quyền vui lòng gửi về gmail: Nganpro2008gmail.com



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro