Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 5: Pháo hôi công trong truyện hào môn(5)

Ngón tay trắng như sứ vừa được tẩy rửa, giờ nhiễm khoái cảm mà nhiễm hồng.

Cũnng may những người trong phòng bệnh đều trở về ai làm việc nấy, nên không ai chú ý đến thiếu niên thanh tú giờ phút này nửa quỳ trước mặt Giác Chu.

Lông mi tỉ mỉ che lại đôi đồng tử đậm màu đang hiện lên vẻ hưng phấn, trong lòng lại đè nén tâm tư đen tối khó nói.

Giác Chu chống đỡ không  nổi sống nổi, một cánh tay không nhịn được mò ra sau gáy Tạ Ôn Trần.

Lời nói ra, không giống như đnag trách cứ mà giống như lời ám muội: "Cậu làm gì..."

"Không thích sao?" Tạ Ôn Trần khẽ ngẩng đầu, mang theo vài phần nghi hoặc, nhíu mày buông tay Giác Chu ra.

Trong ánh mắt y phản chiếu hình bóng của Giác Chu bây giờ, vành tai trắng nõn ửng hồng lúc ở cùng Chu Trầm Dụ giờ lại hiện lên.

Đột nhiên mất đi xúc cảm tiếp xúc da thịt, Giác Chu suýt chút nữa chủ động sấn tới, cắn cắn đầu lưỡi khắc chế.

Giác Chu:  【Hệ thống!! Aaaaa thụ chính là đồ biến thái.  】 Y còn biến thái hơn cậu.

Hệ thống vội vã an ủi:  【Kí chủ, cậu trước tiên bình tĩnh đã, trong nguyên tác cậu đối xử với hắn cũng như thế này, nên giờ hắn chỉ là đang thuận theo suy nghĩ của cậu thôi.】

Giác Chu đột nhiên nhớ tới, thiết lập đặt ra tên biến thái là cậu. Tuy rằng cậu cũng chỉ là một người có tiềm năng làm kẻ bại hoại nhưng cũng đâu đến mức bức bách thụ chính đối với cậu như thế!

Đâu thể vì thưởng cuối năm mà cậu.....Cậu suy nghĩ một chút, cậu nguyện ý khuất phục vì đồng tiền.

Liếm liếm liếm đi, coi như là bị chó liếm, cũng đâu phải cậu chưa bị chó liếm bao giờ, chó con nhà hàng xóm cũng từng liếm tay cậu rồi.

"Cậu làm rất tốt." Giác Chu hít sâu một hơi, nén sự xấu hổ vỗ nhẹ lên gò má Tạ Ôn Trần: "Lần sau cứ thế mà phát huy."

Có thể là do tối qua ngủ muộn mà cậu cảm thấy hình như ánh mắt yên tĩnh của  Tạ Ôn Trần hiện lên ý cười nhẹ nhàng. Ý cười này như gió xuân làm tan đi băng tuyết. Giác Chu chớp mắt một cái nhìn lại , vẫn là Tạ Ôn Trần mặt không cảm xúc, mím môi không nói một lời.

Giác Chu cảm thấy nếu cậu nói với Tạ Ôn Trần ta bao dưỡng ngươi chỉ là muốn ngươi giúp ta chơi game thì chắc chắn Tạ Ôn Trần sẽ không tin.

  【Anh hệ thống, anh bảo tổng cục chi trả phí tổn thương tinh thần thẳng nam khi giả làm gay đi. 】 Giác Chu hữu khí vô lực nói.

Hệ thống:  【Đương nhiên, tôi sẽ giúp cậu tranh thủ, cực khổ cho cậu rồi. 】

Giác Chu rất muốn khoản thưởng cuối năm, nhưng cậu cũng không muốn vì thế mà cưỡng chế yêu thụ chính.

Dựa theo tình tiết tiến triển, nếu công chính không sớm bày tỏ tâm tình thì cậu sớm muộn phải đoạt thân thể thụ chính!

Gáic Chu đang muốn nói thêm với Tạ Ôn Trần thì di động bỗng vang lên, cậu móc ra nhìn là bạn học nữ trước kia học cùng trường gọi tới.

Nữ sinh kia gia cảnh không tốt lắm, luôn làm thêm ở quán rượu. Lầm trước cô tìm Giác Chu muốn thêm phương thức liên lạc, Giác Chu cũng không từ chối, cậu là một tên thẳng nam sắt thép rất ít từ chối yêu cầu của phái nữ.

Trong điện thoại truyền đến âm thanh hốt hoảng của con gái, trong phòng bệnh rất yên tĩnh Tạ Ôn Trần ngồi bên cạnh cũng nghe thấy tiếng bên kia điện thoại: "Bạn học Giác Chu, cậu có rảnh không? Bây giờ có thể đến quán bar xx một chuyến không?" 

Giác Chu lập tức đứng dậy, vừa đi ra ngoài vừa hỏi: "Làm sao vậy?" 

Đối phương là một cô gái độc lập nếu không phải chuyện không thể tự giải quyết sẽ không tìm Giác Chu giúp. 

Hệ thống:  【Ting-- nhiệm vụ bắt nạt vai chính thụ đã hoàn thành.】 

Giác Chu kỳ quái:  【Bắt nạt từ nãy rồi sao hiện tại mới nhắc nhở hoàn thành nhiệm vụ?】

Hệ thống:  【 Tôi cũng không biết, chắc là hơi lag.】 

Đang lúc khẩn cấp, Giác Chu cũng lười quay đầu lại xem phản ứng của thụ chính, vội vã rời phòng bệnh, nghe cô gái bên kia đè nén âm thanh sợ hãi: "Trong quán bar có một nhóm khách mới đến, muốn tớ đi tiếp rượu, đồng nghiệp tớ không cẩn thận làm rớt một bình rượu đắt tiền, cậu ấy đền không nổi. Tớ lại nghe bọn họ có nhắc qua tên của cậu...."

Giác Chu nhất thời sáng tỏ, ra là một đám đông công tử thế gia đi bắt nạt nhân viên phục vụ, nhẹ giọng dỗ đối phương: "Được rồi, cậu chờ tôi, tôi lập tức đến ngay."

Nhờ có Giang Hạc Niên mà ở thủ đô tinh Giác Chu có thể nghênh ngang mà đi không cần phải sợ bất cứ ai trong đám phú nhị đại.

Trong đại viện, nhóm lứa cùng tuổi Giang Hạc Niên khi bị trưởng bối giáo huấn đều mở đầu là: "Con xem đi, nhớ học hỏi Giang Hạc Niên!" 

Giang Hạc Niên từ nhỏ đã thật sự ưu tú, bằng không cha mẹ Cố gia sẽ không vì cha mẹ Giang Hạc Niên mất sớm mà nhận nuôi anh. Cho nên Giác Chu luôn cho rằng, Giang Hạc Niên đối tốt với cậu là báo đáp ân tình của cha Cố mẹ Cố.

Tài xế đưa Giác Chu đến quán bar, nhìn Giác Chu xuống xe. Do dự phút chốc, ông liền báo tin tức cho Giang Hạc Niên.

Giác Chu cũng không biết bản thân bị tài xế bán đi, trực tiếp đi đến phòng riêng mà cô gái bảo, xa xa đã nghe thấy một trận cười đùa.

Khi cậu đẩy cửa vào, tiếng huyên náo chợt im bặt.

Giác Chu quét mắt một vòng, đều là người quen mặt.

Các phú nhị đại cũng có vòng tròn nhỏ của họ, chơi cùng Giác Chu là một nhóm dòng chính khá thân thiết, nhóm trước mặt này còn xa mới tới dòng chính, Giác Chu cũng lười tiếp xúc cùng bọn họ.

Trên đất là một bình rượu đã vỡ , một nam nhân viên phục vụ sợ tới tái mét mặt mày lo sợ thu nhặt mấy mảnh vỡ.

"Yo~ Tiểu thiếu gia." Một thiếu niên anh tuấn lười biếng dựa vào sopha chào hỏi Giác Chu.

Giác Chu nhận ra hắn, hắn là Đan Hàm Dục, trước mặt các trưởng bối thường bày ra bộ dáng chính nhân quân tử, nhưng cũng chỉ là một tên trà xanh. Mỗi ngày lễ tết tụ họp, mẹ Cố vì Giác Chu không quan tâm tới hắn mà nhắc nhở cậu vài câu.

Hắn chống cằm, khuôn mặt cùng vành tai đều vì uống rượu mà đỏ lên, mang theo vài phần nghi hoặc nhìn Giác Chu-- người vẫn luôn không để ý đến cái nhóm này của bọn hắn.

"Cậu ấy làm rơi bình rượu của cậu? Để tôi bồi thường." Giác Chu nhìn bình rượu đoán giá cả không nhỏ, sợ là người phục vụ kia chắc phải làm mười năm mới trả được.

"Rượu này là chú tôi cất mười năm, dùng tiền có thể đền sao?" Đan Hàm Dục nhăn mày.

Thật ra hắn đã sớm nguôi giận, cũng không có ý định bắt người phục vụ kia bồi thường tiền. Lại nhìn thấy tiểu thiếu gia xưa nay lạnh nhạt với mình lại ở trước mặt mình giúp đỡ một người xa lạ.

Một sự tức giận khó tả xông lên trong lòng hắn.

Giác Chu quay đầu nhìn lại thấy cô bạn học kia cũng ở đây. Cậu không định gọi anh trai giúp đỡ, liền đẩy một bàn đồ ăn vặt ra ngồi lên, đối diện Đan Hàm Dục: "Vậy cậu muốn thế nào?" 

Mặt của cậu vốn dĩ đã xinh đẹp, khi sừng sộ lên cung không ảnh hưởng chút nào.

Đan Hàm Dục nặn nặn khuyên tai bên tai trái: "Chơi trò chơi?"

"Chơi gì?"

"Ở đây có mười lăm tấm bài, cậu rút trúng tờ nào thì làm theo nội dung trên đó." Đan Hàm Dục rút ra một bộ bài. 

"Được." 

Giác Chu rất tự tin, cũng chỉ là cái trò thật hay thách thôi, cậu trước đây vì cái trò này mà làm theo mệnh lệnh đi khâu áo sơ mi của anh trai, không chút bị thương nào mà vẫn còn sống.

Cậu rút bài, trên đó viết "Hôn môi người cách bạn gần nhất".

"....." Giác Chu nhấc mắt nhìn về phía Đan Hàm Dục cách cậu gần nhất.

Hệ thống vẫn luôn im lặng không đành lòng mở miệng:  【Kí chủ, hay là bỏ qua sĩ diện gọi Giang Hạc Niên đến giúp đi.】

Thẳng nam nghẹt thở.jpg

Đan Hàm Dục nhìn thấy nội dung trên lá bài, cũng không cho rằng Giác Chu sẽ làm theo, đang muốn nói vài câu giễu cợt--

Một giây sau, thiếu niên xinh đẹp lạnh lùng tới gần hắn. 

Lời Giác Chu nói ra không vì đám người không quen lắm mà đổi ý, không thể làm gì khác hơn là ngồi lên đùi Đan Hàm Dục, ôm lấy cổ hắn.

Đan Hàm Dục vừa mới đây còn cười cợt xem trò vui giờ đây lại cứng ngắc, cách quần áo cảm nhận được nhiệt độ trên người Giác Chu.

Giác Chu rất nhẹ, Đan Hàm Dục không đụng cũng biết eo cậu rất nhỏ, lớp áo sơ mi che khất nơi hai người tiếp xúc, từ góc nhìn của người khác đủ để suy nghĩ viển vông.

Mọi người bắt đầu ồn ào, có mấy người mang theo tâm tình vui sướng muốn hỏi vì sao tiểu thiếu gia không cùng bọn họ chơi.

Giác Chu thầm mừng vì Đan Hàm Dục mặc nhiều lớp quần áo, cậu chầm chậm cúi đầu.

Cuối cùng vẫn là không hôn một cái.

Chuông điện thoại vang lên trong túi quần, Giác Chu móc ra kiểm tra, đồng thời nhìn qua đám người.

"Một đám ngu ngốc." Miệng cậu mắng ra từ không mấy đẹp.

Tất cả mọi người nhìn ra Giác Chu giận thật, ngày thường đôi mắt đẹp lúc nào cũng ngậm ý cười, khóe môi nhếch lên. Nếu không phải vốn từ mắng người của cậu ít, cậu nhất định mắng cho bọn họ một trận.

Có tên gan lớn muốn đáp lại bị Giác Chu trực tiếp làm lơ.

Hình tượng tiểu ác bá duy trì rất khá.

Một tên va trúng Giác Chu liền tránh ra một bên, hối hận sao bản thân không nhân cơ hội đụng chạm thêm một chút.

Gọi cho Giác Chu là một số điện thoại xa lạ. Giác Chu ấn nút nghe, quay lưng lại.

Đan Hàm Dục tìm về quyền làm chủ thân thể, từ bên cạnh rút ra cái áo của đồng bạn ngồi cạnh khoác lên đùi mình, đầy hứng thú nhìn bóng lưng Giác Chu.

Tiểu thiếu gia vóc người vô cùng tốt, eo nhỏ, chân dài được quần bao tới chặt chẽ chỉ lộ ra một đoạn mắt cá chân tinh tế. 

Là một loại bất động thanh sắc thu hút người khác.

Đan Hàm Dục tò mò, vị anh trai nuôi của tiểu thiếu gia làm thế nào nhịn được nhiều năm như thế? Hắn chỉ tiếp xúc một chút đã bị cậu làm cho hoảng hốt, mất cả quyền chủ động.

"Động tâm?" Tên thiếu gia khá thân thiết với hắn hỏi.

"Các ngươi lúc đó thì không?" Đan hàm Dục nhặt lên một khối thủy tinh vỡ, giơ lên dưới ánh đèn.

--------

Tớ quyết định đổi nhân xưng giữa Giác Chu với Tạ Ôn Trần thành " tôi-cậu". 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro