Chương 10: Pháo hôi công trong truyện hào môn (10)
??????
Người đứng đắn- Giác Chu không nghĩ tới dưới tình huống mọi người đều đang dõi theo mà Chu Trầm Dụ hỏi câu này, cậu nhất thời nín họng.
Trong màn hình nhỏ Chu Trầm Dụ lười biếng nhấc mí mắt, mắt hắn sâu lại thâm thúy, lúc này môi mỏng cười rộ lên lại trông thấy vài phần ngả ngớn.
Giác Chu nhớ tới hồi cấp ba lúc Chu Trầm Dụ còn chưa nổi tiếng, mỗi ngày cậu đều đem mấy lời này ra đùa hắn. Giới giải trí quả nhiên là một cái chảo nhuộm, Chu Trầm Dụ lăn lộn ở giới này mấy năm đã thay đổi thành cái dạng này.
Địa vị trong ngành của Chu Trầm Dụ rất cao, đạn mạc thấy hắn nói đùa bắt đầu cười ha hả, nếu đổi lại câu này do một lưu lượng nói ra nhất định sẽ bị chửi cho không ngóc đầu lên được.
[Má, làm tôi cười chết, Chu ca đang thử câu dẫn lão bản nhỏ à?]
[Đội phản hắc của Chu ca không mời mà tới đây! Ở mấy yến hội lần trước Chu ca gặp qua không ít đại lão cũng không cười nhiều như vậy đâu.]
[Ngữ khí Chu ca rất giống như đang câu dẫn, phát phúc lợi à?]
Giác Chu xem màn đạn mạc loạn lạc mà đỏ tai, nhỏ giọng lầu bầu một câu: "Ai muốn nâng anh chứ?"
Không ngờ màn đạn mạc còn bùng nổ hơn:
[Tiểu phú hào giống như đang làm nũng áaaaaa.]
[Ừm.... sao tôi thấy giọng tiểu phú hào hơi quen tai nhỉ?]
[Úiiiii, Chủ động bò giường tà mị ảnh đế công x nhuyễn ngốc bạch ngọt kim chủ thụ.]
[Lầu trên, cp kiểu vầy cũ rồi, rõ ràng là tiểu yêu phi công x đáng yêu thẳng nam thụ.]
"Tại sao?" Chu Trầm Dụ mỉm cười hỏi.
Giác Chu sợ hắn lại nói ra câu nào đó làm người khác hãi hùng, liền vội vàng nói: "Tôi không thích kiểu như anh, anh cũng đừng đùa tôi."
[? Đây rõ ràng là làm nũng!! Tôi không nghe nhầm đâu nhỉ?]
[Đùa không vui anh đã căng, "Anh đừng đùa tôi", đáng yêu quá!!!]
"Không phải loại cậu thích.... Tiếc nhỉ." Chu Trầm Dụ mỉm cười nói.
Cho dù cách một cái màn hình Chu Trầm Dụ cũng biết biểu tình thẹn thùng lúc này của cậu.
Vành tai trắng nõn nà như tuyết nhiễm vài vệt hồng, so với vết tích cố tình lưu lại còn dụ người hơn.
Các staff ngồi bên cạnh nhẹ nhàng ho một tiếng, ám chỉ Chu Trầm Dụ đừng đùa quá trớn.
Vốn dĩ trước kia lúc mấy hoạt động kiểu này xảy ra Chu Trầm Dụ đều phản ứng rất lạnh nhạt, sao hôm nay lại.....
Rất giống một con công xòe đuôi?
Giác Chu: "Tôi...."
Cậu không biết nói gì, nhìn màn hình càng ngày càng loạn, kìm lòng không đặng nói: "Tôi mới không đáng yêu."
Chu Trầm Dụ bật cười ra tiếng, mu bàn tay che khuất môi.
Đạn mạc im lặng một giây sau đó trực tiếp loạn càng thêm loạn, tốc độ chữ chạy nhanh tới mức Giác Chu đọc không kịp.
[Ta chớt gòiiii]
[Cái này không phải cứ dùng tiền là nghe được đâu.]
.....Đáng ghét.
Không biết vì sao rõ ràng là Giác Chu phản bác chuyện bản thân cậu đáng yêu, mà khán giả lại nhất trí nói cậu đáng yêu.
Giác Chu đơn giản im lặng, qua năm phút, trò chuyện trực tiếp đã bị ngắt.
Tuy rằng sau đó đến các khán giả may mắn trò chuyện nhưng đạn mạc vẫn còn nội dung liên quan đến Giác Chu.
Rõ ràng là livestream của Chu Trầm Dụ nhưng đến cuối lại giống như livestream của Giác Chu.
Nhân viên công tác cùng staff vội vã chuyển lại nhịp của buổi phỏng vấn mới đem chuyện này vòng qua.
Giác Chu buồn bực nện tay lên giường biểu đạt sự phẫn nộ, lại đấm vào chăn mềm.
......Sao cậu lại ngu như thế?
Giác Chu lộn mèo trên giường, trong đầu nghĩ tới hơn mười câu phản bác Chu Trầm Dụ. Cậu phản ứng quá chậm, mỗi lần phát sinh ra chuyện như vậy đều là một lúc sau mới nghĩ ra nên đáp như thế nào.
Aizzzzzz.
Không khí lúng túng qua đi Giác Chu mới hòa hoãn lại.
Giác Chu thoát khỏi phòng livestream của Chu Trầm Dụ, phát hiện một streamer cậu hay xem cũng đang livestream nên vào xem.
Streamer này tên ID là Thời Độ, livestream chơi game.
Lúc Giác Chu chú ý đến hắn là lúc hắn đang livestream bị một tên bỉ ổi bắt nạt trên đạn mạc cũng không dám phản bác, đỏ mặt cúi đầu chơi game.
Tuy rằng cậu rất thích xem stream, nhưng Giác Chu chỉ thích xem mấy kiểu như mukbang, nhìn thấy kỹ năng chơi game của streamer này không tránh khỏi thương tình, cho nên khen thưởng rất nhiều trong quá trình stream.
Thời Độ cũng không chịu thua kém, chậm rãi dựa vào cố gắng của bản thân mà leo lên khu 1 stream game.
Giác Chu vừa tham gia vào phòng livestream thì phát hiện nay Thời Độ không chơi game.
Trên màn ảnh là phòng live của Chu Trầm Dụ, camera đối diện với tay Thời Độ, khớp xương rõ ràng, trắng trẻo sạch sẽ.
Đạn mạc bay rất sinh động.
[Ay ay chua chua.]
[Một mùi chua nồng nặc.]
[Ú òa, giọng tiểu lão bản nghe hay thật đó.]
Giác Chu: ??
Cậu lướt lại quá khứ chat của đạn mạc, cậu nhìn nhiều chút cũng vẫn không hiểu gì.
[Ay da, streamer đi bắt ngoại tình sao?]
[Nha~ Anh chồng nhỏ đi xem phòng live khác đương nhiên là ăn dấm rồi.]
[Streamer lúc không có vợ ở bên, phát huy trượt nhanh lắm, hôm qua không phải bốn phía đều quỳ gọi cậu ba ba sao?]
Giác Chu nhớ tới năm nay Thời Độ cũng mới lên năm nhất đại học, bằng tuổi với thụ chính, còn trẻ vậy sao đã vợ vợ chồng chồng rồi?
Thời Độ trong màn hình đóng lại khung phòng live của Chu Trầm Dụ, ngượng ngùng nói xin lỗi, nói: "Tôi tiếp tục chơi đây.... Tiểu lão bản đến?"
Âm thanh mang theo thanh âm của thiếu niên.
Bởi vì Giác Chu đứng đầu trong bảng khen thưởng cậu nên hai người trao đổi phương thức liên lạc, Thời Độ luôn gọi cậu là tiểu lão bản.
Giác Chu comment: [Ừ.]
Đạn mạc đồng loạt biến thành: [Yooo~]
Một ít khán giả cùng với Thời Độ 'vấn an' Giác Chu.
Thời Độ mở ra một trận, chọn mùa giải anh hùng hung hăng nhất, giống như vô ý hỏi: "Đã lâu không thấy tiểu lão bản, dạo này ngài rất bận sao?"
Giác Chu nghĩ một chút, bản thân cậu cũng hơn nửa tháng rồi không xem livestream. Sau khi thụ chính online, cậu luôn vội vội vàng vàng đi làm nhiệm vụ.
Cậu cũng không muốn nói nhiều về bản thân , đáp qua loa: [Gần đây bận làm đồ án tốt nghiệp.]
Trận đấu chính thức bắt đầu, thao tác của Thời Độ trước sau như một mạnh mẽ, vừa mới tám phút trôi qua đã giết ba mạng địch.
Phút thứ mười bốn, phe địch chủ động đầu hàng.
Qua vài trận, Thời Độ vẫn như bình thường carry toàn trường đấu, chẳng hề thụt lùi giống như trên đạn mạc nói.
Giác Chu thưởng cho Thời Độ một cái tàu ngầm, chợt nghe tiếng nước ở phòng tắm dừng lai. Cậu nhanh chóng thoát ra khỏi phòng live, co vào chăn giả bộ ngủ.
Lúc tắt điện thoại, Giác Chu nhìn đồng hồ.
Ca ca tắm hơn một tiếng.
Giang Hạc Niên vừa đi ra khỏi phòng tắm vừa vặn nhìn thấy gáy Giác Chu hướng về phía này, từ cổ trở xuống chăn bọc cậu kín mít.
Anh vừa nhìn là biết Giác Chu giả vờ ngủ, cũng lười đi vạch trần cậu, gỡ mắt kính xuống. Ít đi sự tồn tại của kính mắt, khí chất Giang Hạc Niên ôn nhu đi không ít, khớp xương rõ ràng cầm khăn qua loa xoa xoa nước trên tóc.
Giác Chu nhắm hai mắt, bỗng nhiên nghĩ ra một vấn đề không thể tránh----
Cậu ngủ cực kỳ không ngoan, mỗi ngày tỉnh dậy chăn gối mỗi thứ một nơi, cậu còn thích ôm gì đó đi ngủ.
Vạn nhất nửa đêm không cẩn thận ôm phải Giang Hạc Niên, chứng khao khát da thịt tái phát thì sao?
Giang Hạc Niên có coi cậu là tên biến thái rồi cuốn gói ném đi hay không?
Giác Chu không nhịn được lo lắng cho tính mạng của bản thân.
Giang Hạc Niên chui vào chăn, hai người quay lưng vào nhau, ở giữa cách một khoảng bằng cánh tay.
Nghe Giác Chu cựa mình, Giang Hạc Niên nhẹ nhàng nghiêng người hỏi: "Ngủ không được? Anh đi hâm sữa bò cho em nhé?"
Cũng không phải vấn đề là không ngủ được mà là cậu không dám ngủ.
Lúc Giác Chu không gây họa, Giang Hạc Niên là một anh trai rất thông tình đạt lý.
Như bây giờ, bởi vì Giác Chu đã ngủ hơn bốn tiếng, giờ có lẽ không ngủ được, Giang Hạc Niên sẽ không giục Giác Chu đi ngủ mà chỉ nói một câu: "Muốn uống sữa thì nói cho anh."
Giác Chu: "Dạ dạ."
Cậu vén chăn ra xem, Giang Hạc Niên ngồi dậy chỉnh ánh sáng đèn ngủ tối đi một chút, ánh sáng mờ ảo chiếu lên gương mặt phác họa ra đường cong hoàn mỹ của gò má, lông mi đen nhánh hạ xuống ánh mắt ôn nhu.
"Ngoan một chút, đừng chơi điện thoại." Phát hiện Giác Chu đang lộn xộn trong chăn, anh mang theo vài phần bất đắc dĩ nói.
Giang Hạc Niên không xịt nước hoa thế nhưng trên người luôn có một mùi rất thơm.
Không phải cái loại hương thơm tươi đẹp tầm thường kia mà là một mùi nhẹ nhàng khoan khoái, cũng có chút cảm giác lạnh lẽo.
Chóp mũi Giác Chu ở trên chăn ngửi một cái, nhìn thấy Giang Hạc Niên giơ tay lộ ra một đoạn eo.
Giang Hạc Niên thường xuyên rèn luyện nên vóc người tốt hơn Giác Chu rất nhiều, eo nhìn rất rắn chắc mạnh mẽ.
Thừa dịp Giang Hạc Niên lần nữa nhắm mắt, Giác Chu lại lén lút lấy di động ra, dùng chăn che khuất ánh sáng, quay lưng về phía Giang Hạc Niên bắt đầu mở khóa.
Hotsearch của cậu "Di Chu" đúng như dự đoán đã lên topsearch, ngang hàng cũng một chỗ với Chu Trầm Dụ, hiện tại trên mạng nói càng ngày càng kỳ quái, nào là có người là nữ nhưng lại gọi cậu là vợ.
[Đã hai tiếng nghe giọng Di Chu lão bản làm nũng lofi.]
[Ống nước nhà em hỏng rồi, Di Chu lão bản mau cứu*.]
*Cái này là kịch bản trong AV :v.
Giác Chu: 【...Những người này thật kỳ quái.】
Hệ thống: 【Kiến nghị ký chủ nên học tậo một chút, sau này có thể có thêm cách quấy rầy thụ chính.】
Giác Chu não bổ một chút, cậu đối với Tạ Ôn Trần nói: "Ống nước nhà tôi vỡ rồi, mau tới cứu tôi."
Tạ Ôn Trần chắc chắn sẽ tăng nhanh tốc độ hắc hóa đồng thời nhanh chóng ngược chết tên phản diện là cậu...
Vừa thoát ra thì điện thoại nhảy ra một cái thông báo, Giác Chu vừa nhìn thì thấy Thời Độ chuyển khoản cho cậu 10 ngàn nguyên, vừa vặn bằng tàu ngầm nay cậu tặng hắn.
Thời Độ vừa chuyển thì Giác Chu gửi qua một dấu chấm hỏi.
Quen nhau cũng lâu, Giác Chu cũng biết tình hình trong nhà Thời Độ.
Cha mẹ Thời Độ không quản hắn, từ lúc hắn lên cấp ba đã bắt đầu kiếm tiền chăm sóc bản thân và bà nội, thiếu chút nữa không học lên được.
Rất may là Liên Bang giúp đỡ toàn dân giáo dục, tình huống như Thời Độ thì được miễn học phí, mỗi ngày sáng lên lớp tối thì đi livestream chơi game, dựa vào thu nhập ít ỏi nuôi sống mình và bà nội.
Lúc đó Giác Chu đã lên đại học, là một tên nhóc nhiệt tình nửa đêm còn giảng đề cho Thời Độ. Nhưng mà rất nhiều đề cậu không biết đều phải hỏi Giang Hạc Niên.
Giang Hạc Niên còn tưởng Giác Chu cuối cùng cũng có tâm trí học hành, lúc tết còn cho Giác Chu một bao lì xì rất to.
Thời Độ không phụ sự kỳ vọng của Giác Chu, thi đậu đại học tốt ở hành tinh đế đô, còn cùng một học viện với thụ chính.
Giác Chu vừa gửi, chớp mắt cái Thời Độ đã rep lại: [Tiểu lão bản, tôi đã thành niên.]
Giác Chu đã hiểu.
Đứa nhỏ đã lớn, có thể tự nuôi sống bản thân.
Thời Độ: [Nghe nói tiểu lão bản cũng ở đế đô tinh, tôi có thể mời ngài ăn bữa cơm không?]
Giác Chu không thiếu bữa cơm này, giúp Thời Độ cũng chỉ là tiện tay, liền chối, gửi một icon cười qua.
[Lần sau kéo tôi trong game là được.]
Kỹ thuật chơi game của Giác Chu rất gà, lần trước ghép đôi chơi cùng Thời Độ, cậu bị phe địch giết mười lăm lần, đoạt của Thời Độ ba mạng, cả phòng livestream khán giả đều biết điều này.
Có thể là trong chăn quá ấm áp, Giác Chu từ từ quên mất phía sau có Giang Hạc Niên, lùi về sau dựa vào.
Giang Hạc Niên không biết từ khi nào đã vươn người qua, nửa ôm lấy Giác Chu, cằm cúi thấp.
Đây vốn dĩ là động tác thân mật bình thường nhưng bởi vì Giác Chu có chứng khao khát da thịt nên có hơi kỳ lạ.
Giác Chu cực kỳ muốn mặc cái quần mà cậu đã lột ra kia, nhưng lại theo ham muốn, kìm lòng không đặng mà đem da thịt không bị vải che mà chạm vào Giang Hạc Niên.
Nhiệt độ từng bước tăng lên, Giác Chu hơi nóng.
Động tác cậu rất nhẹ nhàng nhưng trong đầu như có cơn bão quyét đến, nhưng để thỏa mãn sinh lý thì Giác Chu không muốn để ý đến.
Đầu ngón tay trắng nõn dần chuyển sang màu nhạt phấn, Giác Chu khẽ run rẩy, ngay cả điện thoại nắm cũng bất ổn, ánh mắt có chút tan rã.
Mặc dù là Giang Hạc Niên ôm cậu từ phía sau, mà tình huống thật Giác Chu đang không ngừng hi vọng tiếp xúc thêm nhiều, thậm chí còn bất mãn với Giang Hạc Niên lúc ngủ còn buộc nút áo ngủ đến chỉnh tề.
Có lẽ là ban ngày quá mức uể oải, Giác Chu nằm chơi điện thoại đã được một lúc. Giang Hạc Niên đã ngủ, bọng mắt xuất hiện vành mắt đen nhàn nhạt, Giác Chu ở trong lòng anh khẽ cựa, anh cũng không tỉnh lại.
--Vậy...Giang Hạc Niên đang ngủ thì cọ một ít chắc không bị phát hiện đâu nhỉ?
Thời Độ gửi tin nhắn tới: [Tiểu lão bản, mau đi ngủ sớm đi.]
Giác Chu trả lời lại: [Ừ.] Cậu len lén cẩn thận từng li từng tí nhích người qua, nhẹ nhàng ôm lấy Giang Hạc Niên.
Chạm tới cơ bụng rắn chắc của đối phương, đôi mắt Giang Chu cong lên vì vui sướng, tay chân cùng cuốn lấy đối phương, còn ở trong ngực đối phương cà cà.
Bỗng nhiên có cái gì đó nóng rực khẽ lên.
Đều là nam nên Giác Chu biết đó là cái gì.
Cậu sợ đến mức tay cầm điện thoại cũng run lên, ngón tay không cẩn thận chạm vào đoạn voicechat của Thời Độ : "Tiểu lão bản, ngủ ngon."
Âm thanh chỉ vang lên một giây, Giang Hạc Niên liền mở mắt ra, ánh mắt yên lặng rơi vào mặt Giác Chu.
Sóng lớn không sợ.
Giác Chu ngưỡng mặt lên nhìn thẳng vào anh, đáy mắt chứa ánh nước sóng sánh, môi đỏ khẽ run.
Bàn tay Giang Hạc Niên đặt trên eo cậu khẽ kéo. Khoảng cách hai người càng gần hơn.
Giác Chu chột dạ vùi mặt trong lồng ngực Giang Hạc Niên, một lời cũng không dám nói.
Điện thoại di động của cậu là quà tết năm nay Giang Hạc Niên mua cho cậu, vỏ ốp là phim hoạt hình Ultramant sáng bóng đen kịt, hiện giờ nằm trong tay Giang Hạc Niên.
Giang Hạc Niên không đánh Giác Chu.
Anh chỉ đặt cằm nơi hõm cổ cậu, nhẹ vô cùng mà than một tiếng: "Cố Giác Chu, đừng nghịch."
Giang Hạc Niên rất ít khi gọi cả tên lẫn họ mà thường sẽ chỉ gọi Giác Chu, mỗi lần anh gọi cả họ và tên Giác Chu đều rất sợ hãi.
Khoảng cách được Giang Hạc Niên kéo dài ra một chút, Giác Chu muốn ngủ tiếp nhưng "cái đó" chạm vào cậu rất nóng, làm cậu không cách nào bỏ qua được. Giác Chu không nghĩ nhiều, dù sao nam nhân bị cọ qua cọ lại có phản ứng là chuyện rất bình thường.
Người như Giang Hạc Niên sợ là sẽ không thủ dâm đi.
Giác Chu nhỏ giọng nói: "Niên ca, hay em giúp anh một chút?"
Ngữ khí đặc biệt lấy lòng.
Đều là nam nhân với nhau, giúp đỡ là chuyện bình thường.
Sau khi tốt nghiệp trung học, Giang Chu đến nhà Chu Trầm Dụ lấy ảnh tốt nghiệp của bản thân, vừa vặn gặp Chu Trầm Dụ đang làm chuyện này, Giác Chu còn lấy câu này ra đùa hắn.
Lúc đó Chu Trầm Dụ vẫn còn là thiếu niên đơn thuần, bị trêu chọc cũng không dám phản bác.
Giang Hạc Niên không lên tiếng, anh dùng lòng bàn tay nắm chặt bả vai Giác Chu, nhẹ theo độ cung của vai nhẹ vuốt.
Lực đạo nhẹ nhàng như vậy, chầm chậm ôn nhu kích thích.
Giác Chu "Nha" một tiếng, ngón tay trắng bạch không có chút lực nào nắm lấy đầu ngón tay Giang Hạc Niên.
Giang Hạc Niên trở tay luồn tay qua các kẽ hở nắm lấy bàn tay Giác Chu.
Lòng bàn tay chạm nhau, mười ngón đan chặt vào nhau.
"Tay lạnh quá." Giang Hạc Niên nói: "Em lén lút chơi điện thoại bao lâu rồi?"
.....Giác Chu im thít.
Cậu ấp úng nói không ra, ôm lấy eo Giang Hạc Niên, nhẹ gọi: "Không có nha."
Giang Hạc Niên cúi đầu nhìn Giác Chu không chớp mắt, khe khẽ thở dài, lòng bàn tay đặt lên đôi hàng mi run rẩy của Giác Chu: "Không nghe lời còn làm nũng, em muốn thế nào?"
Giác Chu cho là cậu không có làm nũng miếng nào đâu.
Cậu nhỏ giọng phản bác Giang Hạc Niên.
Giang Hạc Niên nhét nhét chăn cho cậu, đứng dậy đi tắm.
Phòng tắm vang lên tiếng nước.
Giác Chu thò đầu từ chăn ra, nhìn về phía phòng tắm vài lần, tuy rằng cậu muốn nằm ôm thêm một chút, thế nhưng tình huống này không phù hợp.
Giang Hạc Niên cũng đã đến tuổi lập gia đình, nhưng anh lại không có hứng thú đi tìm, nín nhịn không biết bao nhiêu năm, nếu không phải biết tương lai anh sẽ thích Tạ Ôn Trần thì cậu cũng muốn giới thiệu cho anh vài người.
Nhưng mà Giác Chu khổ não cậu cũng là boy độc thân.
Nhưng lại nghĩ tới người như Giang Hạc Niên cũng có dục vọng của người bình thường, Giác Chu chà chà vài tiếng.
Đại khái bởi vì Giang Hạc Niên ở trước mặt cậu từ xưa tới nay đều là một bộ dáng ung dung, không vội vàng, biểu cảm trên mặt đều là một kiểu, cho Giác Chu cảm giác anh là người trời.
Thời Độ không nhắn lại , Giác Chu cũng lười nhắn tiếp, mở ra tin tức của Tạ Ôn Trần, theo thường lệ gửi tin nhắn quấy rối.
-
Các tinh cầu khác nhau cũng sẽ khác biệt thời gian với nhau, thủ đô Liên Bang đã về đêm nhưng ở quốc gia Slime vừa mới qua bữa trưa mười hai giờ.
Mới vừa trao đổi được một chuyện làm ăn, Slime quốc vương cao hứng ăn hơn ba bát cơm, sau khi ăn xong lại xoa bụng đi dạo cho tiêu cơm.
Đi tới đi lui, đây là lần đầu hợp tác với Liên Bang, nếu như xúc phạm đến người nào không nên thì sẽ có ảnh hưởng không tốt.
Slime quốc vương vội vã dùng quang não liên hệ với vài tinh cầu có quan hệ tốt trò chuyện.
Mấy vị kia đều là người có thế lực, đầu tiên là chúc mừng Slime quốc vương, sau đó nói cho quốc vương một vài điều liên quan tới nhân loại Liên Bang, nào "Không ăn máu động vật", "Ở ngoài đường nếu trần truồng thì sẽ bị phạt" còn có một vài chuyện kỳ quái nữa, nói lòng vòng cuối cùng lại vòng về Giang Hạc Niên.
Thời đại tinh tế quan ngoại giao có ảnh hưởng rất lớn tới tinh cầu, mà quốc vương của Liên Bang rất coi trọng việc ngoại giao, nhất cử nhất động của Giang Hạc Niên đều bị cả vũ trụ để ý tới. Tuổi tác còn trẻ mà đã nắm bao nhiêu quyền lực, một câu nói của Giang Hạc Niên cũng có thể khiến một tiểu cầu hưng suy.
"Không nghĩ tới Giang Hạc Niên tiên sinh rất để ý tới em nuôi, tôi vốn tưởng rằng anh ta lạnh lùng như thế... À không phải, là thanh lãnh cao quý sẽ không chú ý đến chuyện tình cảm." Slime quốc vương cảm thán, lúc gã nói tới Giác Chu mới kéo được chú ý từ Giang Hạc Niên.
"Chuyện này..." Một người thường giao thiệp với Liên Bang ngừng vài giây, bắt đầu kinh ngạc với sự 'lạc hậu' của Slime quốc vương, liền chia sẻ một văn kiện tới, tiêu đề là "Cố Giác Chu tiên sinh nghiên cứu báo cáo.docx"
Slime quốc vương: ???
Mấy vị ở hành tinh khác đều dồn dập biểu thị bản thân cũng có văn kiện này, đồng thời yêu cầu bên Slime phải giữ kín chuyện này.
Đại diện trùng tộc biểu thị đã quá quen thuộc văn kiện có lợi với việc giao hảo với Giang Hạc Niên--- quan ngoại tiên sinh nổi tiếng khó chơi, tiền tài danh vọng một mực không nhận, dường như không có thể hiện ra quá yêu thích một thứ gì.
Trừ em nuôi anh- Cố Giác Chu.
Đại diện bên bò sát mặt mũi hớn hở kể lại chuyện một năm trước bọn họ đến làm khách tại Liên Bang, mấy năm qua người Liên Bang rất kỳ thị bọn họ, nhưng Giang Hạc Niên tiên sinh biết họ tới còn an bài chỗ bọn họ nghỉ ngơi, thậm chí buổi tối còn ở lại dùng bữa cùng bọn họ.
"Phía trên có mục đỏ nhất định phải nhớ kỹ..." Đại diện phía trùng tộc bổ sung: "Tộc trưởng giao nhân tộc đã phạm phải đại cấm kỵ, gã ta biết Cố Giác Chu tiên sinh rất thích nghe âm thanh dễ nghe của mỹ thiếu nữ, gã đã tự chủ giới thiệu em gái mình cho Cố Giác Chu tiên sinh."
Slime quốc vương: "Chuyện này... Ta nghe nói rất nhiều nhân loại muốn yêu đương với giao nhân, thế nhưng đám người cá vẫn luôn tỏ ra ghét bỏ nhân loại xấu xí."
Giao nhân tộc ai ai cũng có nhan sắc tuyệt diệu, nhặt bừa một người cũng có thể debut, nhân khí khéo còn hơn cả vài tiểu sinh đang hot.
Đại diện trùng tộc nói: "Ngươi biết Cố Giác Chu tiên sinh bề ngoài ưu việt, đừng nói là người Liên Bang mà cả vũ trụ đều công nhận một tiếng mỹ nhân. Sau khi chuyện kia xảy ra biểu tình Giang Hạc Niên tiên sinh nháy mắt lạnh xuống từ chối lời mời ăn trưa của tộc trưởng giao nhân."
Slime quốc vương mờ mịt, gã bổ não một chút, nếu có ai để ý đến em trai xanh biếc ngốc nghếch nhà mình thì gã mừng còn không kịp, sao lại nỡ từ chối chứ?
Ngẫm lại thấy Cố Giác Chu tiên sinh ưu tú như thế, Slime quốc vương cảm thấy có thể chối lắm.
Gã yên lặng lưu lại file "Cố Giác Chu tiên sinh nghiên cứu báo cáo.docx" cũng chia sẻ cho bên Bộ ngoại giao để họ chú ý.
Trong vòng một ngày, Slime quốc vương share cho cả với vài quốc gia có giao hảo tốt mà có việc cần tới Liên Bang gần đây.
---Nếu như gặp phải nhân loại tên Cố Giác Chu nhớ nhất định phải cung kính đối xử.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro