Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 1: Pháo hôi công trong truyện hào môn

Trong tiệc những thân ảnh quần áo cùng mùi hương đắt tiền ăn uống linh đình.

Thời điểm Giác Chu đi xuyên qua đám người, một thanh niên trẻ tuổi không cẩn thận đem toàn bộ cốc rượu trong tay hắt lên âu phục của cậu.

Âu phục đắt đỏ dính đầy vết bẩn tỏa ra hương thuần hậu của rượu.

"Chậc." Giác Chu cởi chiếc áo xuống liếc mắt qua đối phương một cái, nhận ra tên này là nam thứ ba trong bộ phim truyền hình tối qua.

Bộ này mẹ cậu cũng xem cho nên cậu nhìn người này có vài phần quen mắt.

"Xin lỗi....Xin lỗi..." Nam nhân trẻ tuổi tướng mạo tuấn tú luống cuống nói lời xin lỗi: "Chúng ta thêm phương thức liên lạc đi, để tôi bồi thường tiên sinh."

Cách đó không xa người đại diện của anh ta nở nụ cười, làm bộ lơ đãng nhìn qua bên này.

Động tĩnh của hai người hấp dẫn không ít sự chú ý, một đám người đứng xung quanh ít bắt đầu nghị luận.

"Vị kia là tiểu thiếu gia nhà họ Cố?" Người mới vào trong vòng quyền quý nhìn chằm chằm Giác Chu.

Tiểu thiếu gia nhẹ rũ mắt, mặt đầy vẻ không kiên nhẫn ôm áo khoác âu phục. Cậu chỉ mặc một chiếc áo sơ mi trắng đơn giản bên trong, vạt áo chui vào dây lưng phác họa ra chiếc eo nhỏ, cổ tay áo được xắn lên lộ ra cánh tay trắng nõn trơn bóng.

"Quả nhiên là..." Trăm nghe không bằng một thấy, chính mắt nhìn mới biết gì là nhân gian tuyệt sắc , hà tư tuyệt vận.

Đứng chung một chỗ với người mới vào giới giải trí kia mà đã trực tiếp đem người mới có danh tiếng không nhỏ kia áp thành người bình thường.

Tại vòng quyền quý, thanh danh Cố tiểu thiếu gia hơn xa so với tiểu thịt tươi này.

Hôm nay yến tiệc này do một vị nhà giàu mới nổi mở, người quyền quý tới không ít là vì nghe danh Cố tiểu thiếu gia tham gia, cho nên mới tới.

Bạn của người mới nói lấy cùi chỏ đụng vào hắn một cái: "Ông đừng có mù mà đụng tới cậu ta."

Người kia nở nụ cười thành tiếng: "Tôi biết bản thân tôi ở đâu."

Hắn mà xứng với tiểu thiếu gia?

Cố gia quyền thế ngập trời, Cố tiên sinh nhậm chức ở chính phủ Liên Bang, chị gái của Cố phu nhân là nhà cung cấp vũ khí, còn có anh trai nuôi của tiểu thiếu gia- Giang Hạc Niên tiên sinh- Quan ngoại giao của Liên Bang.

Gia đình có bối cảnh như vậy , không thể nghi ngờ tiểu thiếu gia ngậm thìa vàng mà lớn.

Đương nhiên, tính cách tiểu thiếu gia rất đáng yêu, nếu không phải gia đình không cho cậu yêu sớm thì người theo đuổi cậu phải xếp dài từ đây đến tinh hệ bên cạnh.

Tiểu thiếu gia bình sinh ghét nhất là người khác tới gần mình, cậu còn đặc biệt phản cảm tiếp xúc tứ chi.

Nghe nói ảnh đế đang hot bây giờ cũng từng yêu đơn phương tiểu thiếu gia, còn không phải là theo đuổi thất bại sao?

"Nửa năm trước có một nam idol muốn bò lên giường của tiểu thiếu gia, không đến mấy ngày, chân của idol nam kia bị đánh gãy, đến giờ còn chưa tra ra ai làm đâu." Người bạn kia không rét mà run lắc đầu.

Anh ta lại cười một tiếng, nhìn tiểu thịt tươi mới kia ánh mắt tràn ngập khinh thường: " Hiện giờ nghĩ mình là thứ gì dám động đến tiểu thiếu gia."

Kỹ xảo câu dẫn còn thật vụng về.

Sợ tiểu thiếu gia bất mãn, những người nghị luận đều đứng xa xa, âm thanh bàn luận cũng đè thật thấp.

Cậu idol mới nổi không biết vẻ ngoài cùng tính cách của bản thân trong mắt mọi người đã bị hạ thấp, vẫn còn đang nói xin lỗi, còn muốn vươn tay cầm ống tay áo Giác Chu: "Cố tiên sinh, quần áo để tôi xử lý cho ngài."

Giác Chu vội vàng né.

Mỗi tháng đều có hai đến ba người đem đủ thể loại chất lỏng hắt lên người cậu, Giác Chu sớm quen với mấy tình huống này, lạnh mặt quăng câu tiếp theo: "Không cần."

Cậu idol mới nổi mặt đầy lo sợ đứng tại chỗ không nhúc nhích. Giác Chu dùng dư quang liếc đám người xung quanh đều lộ ra biểu tình khiển trách như cho là hành vi cậu quá lạnh nhạt.

Cậu xoay người rời khỏi đám đông, tức khắc biểu tình thay đổi bực bội trên mặt, đắc ý nói với hệ thống: "Tôi thật là một vai ác ưu tú, quần chúng đều chán ghét tôi, còn cố ý đem rượu hắt lên người tôi."

Hôm nay còn bắt nạt người mới trước mặt công chúng, chỉ số chán ghét của công chúng đối với cậu sẽ tăng lên một cấp.

Hệ thống cổ vũ: 【Anh Chu, ngầu!】

【Đêm nay thụ chính sẽ xuất hiện, chờ sau khi nhiệm vụ thành công, chúng ta có thể rời khỏi nơi này, nhận tiền thưởng!】

Đôi tay của Giác Chu cắm vào trong túi, đi theo cầu thang lên tầng hai.

Mặt cậu trong sáng, khi cười rộ lên đôi môi đỏ nhạt sẽ cong cong trông đặc biệt đáng yêu.

Đây là thế giới nhiệm vụ đầu tiên mà Giác Chu nhận sau khi gia nhập tổng cục xuyên nhanh.

Nhiệm vụ của cậu là đóng vai phản diện ác độc bị người người chán ghét, vì bảo vệ lần công tác khó lắm mới có này , bắt đầu từ tiểu học cậu đã học bắt nạt người khác.

E là cậu có thiên phú làm ác bá, hung danh truyền xa làm nhiều người sợ hãi.

Hệ thống cũng mới nhậm chức, vui vui vẻ vẻ theo sát Giác Chu dựng lên hướng đi tương lai: 【Dựa theo cốt truyện gốc , ngài phải bao dưỡng thụ chính, đồng thời nhục nhã y. Càng nhục nhã y thì giá trị ức hiếp càng cao như vậy ngài mới có nhiều tiền thưởng, khi giá trị ức hiếp đạt tới mức độ nhất định, nhiệm vụ của ngài mới có thể thành công.】

Thế giới nhiệm vụ được xây dựng trên quyển tiểu thuyết " Sau khi đá tra công , ta cùng ảnh đế HE".

Giác Chu đóng vai tên tra công bị đá trên đầu đề.

Chính truyện còn chưa bắt đầu, cậu không nhìn được nguyên văn cốt truyện chỉ biết đại khái: cậu có xuất thân hào môn, tính cách ác bá phóng túng, còn biến thái thích thanh thiếu niên trẻ xinh đẹp.

Dựa theo tình tiết giới thiệu, đêm nay cậu phải bao dưỡng thụ chính, sau đó tra tấn lăng nhục y. Đợi nửa năm công chính cùng thụ chính yêu nhau, sau đó hai người họ hợp lại giết tên ỷ thế hiếp người- tiểu ác bá- Giác Chu.

Chủ yến hội hôm nay sẽ là người chung gian giới thiệu vai thụ chính Tạ Ôn Trần cho tiểu ác bá.

Nam nhân mặc tây trang giày da đã sớm đợi cậu ở cửa cầu thang tầng hai, mặt đầy tươi cười: "Tiểu thiếu gia, người ngài muốn đang ở trong phòng."

Đứng cạnh hắn là một nam nhân trung niên ăn mặc lôi thôi , ông ta không ngừng đưa ánh mắt tham lam đánh giá trang trí xung quanh.

Sau khi thấy mặt Giác Chu, người đàn ông trung niên ngẩn ra, nở nụ cười đầy dầu mỡ nói: "Tiểu thiếu gia, người trong kia là con trai ruột của tôi, ngài có thể hay không cho tôi thêm ít tiền?"

Người ở bên trong là thụ chính Tạ Ôn Trần năm nay mới mười tám tuổi, vừa lên đại học thì bị ông cha cầm thú bán cho Giác Chu làm tình nhân.

Nam nhân mặc tây trang vỗ bờ vai ông ta, trào phúng cười nói: "Ông nói lời này mà không nhìn tiểu thiếu gia à? Bằng gương mặt này của tiểu thiếu gia thì đã có vô số người muốn làm tình nhân của cậu ấy, trong đó có biết bao người ưu tú. Con ông mà cũng xứng?"

Nam nhân trung niên ấp úng không nói gì.

Giác Chu rút từ trong túi ra một tấm thẻ: "Mật mã là tám số chín."

Nam nhân mặc tây trang bước trước một bước nhận lấy cái thẻ sau đó mới đưa đến tay người cha, ngăn chặn tiếp xúc giữa hai bên.

Hắn ta chỉ chỉ gian phòng cuối: "Là nơi đó, ngài yên tâm tuyệt đối không có một ai dám quấy rầy ngài."

"Được."

Mới mở cửa ra, Giác Chu đã nhìn thấy thiếu niên ngồi trên giường.

Thiếu niên mặc áo trắng quần đen, màu da trắng nõn, tuấn tú sạch sẽ. Nghe thấy tiếng bước chân nên y ngẩng đầu lên, màu sắc thiên về nâu đậm hoàn toàn yên tĩnh.

"Tạ Ôn Trần?" Giác Chu lấy điện thoại ra nhìn nhìn.

Ngón tay thiếu niên cuộn lại, gật gật đầu.

Ánh mắt Giác Chu sáng lên, từ vẻ mặt không cảm xúc của Tạ Ôn Trần mà cậu có thể nhìn ra con đường thăng chức trong tương lai, trong nháy mắt nhập vai ác bá, tới gần thiếu niên.

Tạ Ôn Trần hiển nhiên rất chống cự cậu tới gần, lông mày hơi nhăn lại.

Trên bàn bày hai ly rượu, là nam nhân mặc tây trang để lại trợ hứng cho Giác Chu.

Giác Chu nhấc ly rượu nếm một ngụm như cho bản thân thêm can đảm, ngồi vào cạnh Tạ Ôn Trần.

Tạ Ôn Trần lại né qua bên cạnh một chút.

Thiết lập ác bá chưa bao giờ để ý đến chuyện đó, Tạ Ôn Trần càng ghét mình, Giác Chu càng vui. Cậu cười rộ lên, nâng cằm Tạ Ôn Trần cẩn thận đánh giá.

Thân là vai thụ chính trong văn Tấn Giang , không thể nghi ngờ Tạ Ôn Trần đặc biệt đẹp trai, cằm cậu sờ vào xúc cảm cũng rất tốt.

Hệ thống nhắc nhở: 【Vào lúc này ngài có thể cường thủ hào đoạt y, nhất định giá trị ức hiếp sẽ tăng rất nhanh!】

Giác Chu đối với đứa nhỏ mới thành niên này xuống tay không được, làm bộ nắm cằm y xuay đi xuay lại mấy lần, lộ ra một con quỷ sắc đói điển hình.

Cậu có chứng khát khao da thịt, phải tự cắn lưỡi mình mới khắc chế dục vọng đụng vào Tạ Ôn Trần, sau đó cậu buông lỏng tay.

Giác Chu hỏi: "Điện thoại để chỗ nào?"

Không nghĩ tới Giác Chu lại hỏi câu này, Tạ Ôn Trần vài giây sau mới trả lời: ".....Bên ngoài."

"Chờ ta một chút." Giác Chu xuay người rời đi.

Tạ Ôn Trần nhìn chăm chú vào hình bóng dần biến mất của đối phương ở cửa, lại nhìn về phía bàn bày rượu.

Ly rượu được đặt trên bàn có một vết rượu đọng lại là nơi được Giác Chu chạm qua.

Tạ Ôn Trần cầm ly rượu, mặt không biểu tình gì mà liếm nhẹ qua nơi đó.

Thần sắc y nãy giờ còn lãnh đạm lại hiện lên một chút ôn nhu, như là đối đãi với tình nhân lâu ngày không gặp.

Có thể ngửi được rõ ràng mùi rượu còn có mùi nước hoa nhàn nhạt vương trên cổ tay áo của người ấy.

Môi mềm đụng vào thủy tinh lạnh lẽo, mắt y dần tối, phảng phất như được chạm đến môi lưỡi của đối phương.

"Không nên hù đến cậu ấy." Tạ Ôn Trần nhắc nhở bản thân, trước lúc Giác Chu quay lại mà hạ ly rượu đặt lại chỗ cũ.

Giác Chu sau khi quay lại cầm một cái điện thoại đen tuyền trong tay, ném nó tới trước mặt Tạ Ôn Trần.

"Tôi có một sở thích."

Trong phòng mở điều hòa, Giác Chu có chút nóng, cậu vươn tay mở nút buộc áo làm lộ ra xương quai xanh tinh xảo.

Cậu quen sống trong nhung lụa, da dẻ trắng đến chói mắt, cậu mở hai nút áo có hơi dùng lực làm thành vết tích hồng nhạt trên làn da.

Tạ Ôn Trần vẫn làm một bộ dám trầm mặc ấm ức, phảng phất như đã mất đi một nửa ý chí muốn sống, đối với Giác Chu có sở thích gì đi nữa thì y cũng không cảm thấy hứng thú.

Giác Chu hoài nghi nếu cậu yêu cầu y chơi trò chơi nhỏ không thể gặp người thì y cũng sẽ vô biểu tình đáp ứng.

"Ta đặc biệt thích xem người khác làm việc không đàng hoàng." Giác Chu nói: "Nghe nói thành tích của cậu khá tốt? Vậy tôi ngủ một lát, sau khi tôi tỉnh phải thấy cấp trò chơi của tôi tăng lên năm sao!"

Bên trong cốt truyện gốc có nói đại khái vai chính thụ ghét người không đàng hoàng.

Bắt học bá chăm chỉ thụ chính chơi game chắc cũng là một biến tướng của bắt nạt đi?

Hệ thống trong đầu cậu bắn pháo hoa vang lên: 【Giá trị ức hiêp 10, trước mắt tổng giá trị ức hiếp là 10.】

Tạ Ôn Trần nhìn kiểu điện thoại đời cũ của nhiều năm trước không dowload đủ game mà Giác Chu đang chơi. Giác Chu đem điện thoại của bản thân ném cho y, đăng nhập vào game.

"Biết chơi không?" Giác Chu nằm trên giường, chiếm lấy vị trí vốn có của Tạ Ôn Trần.

Trong phòng không có ghế, Tạ Ôn Trần đứng lên: "Biết một chút."

Vì để thu được càng nhiều giá trị ức hiếp, Giác Chu đá đá chân Tạ Ôn Trần: "Ngồi xuống, cởi áo sơ mi ra."

Thân thể thiếu niên lộ ra dưới ánh sáng. Bên ngoài truyền đến tiếng bước chân vội vàng cùng thanh ấm gấp gáp: "Tiểu thiếu gia, anh ngài tới."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro