
CHƯƠNG 2
Nước trong nồi đồng sôi lên, Tạ Phi Tuyên lấy đũa tự chế ra, gắp một miếng thịt dê đặt ở trong nồi, nhúng qua lại đến khi thịt vừa chuyển màu chín tái thì lấy ra chấm một ít dấm đưa rồi cho vào miệng.
Vị chua chua của dấm kết hợp cùng mùi thơm của thịt, hòa quyện lan tỏa khắp miệng, Tạ Phi Tuyên nhai đi nhai lại, mới đem miếng thịt nuốt đi xuống. Lại liên tiếp gắp mấy miếng, tuy là tưởng muốn ăn uống cho thỏa thích, nhưng cũng không có ăn nhiều thêm.
Tạ Phi Tuyên nói, "Cha, nương, các ngươi lại ăn một ít, ta không dùng được nữa."
Thái phó yêu thương nữ nhi, thấy Tạ Phi Tuyên mấy tháng qua vì muốn gầy mà lượng cơm đã giảm đến chỉ còn bằng một phần năm so với dĩ vãng, lại mệt mỏi làm chưởng quản trù phòng ở Phàn Lâu suốt một ngày, rất là đau lòng, nói, "Ngươi lại ăn nhiều thêm một chút, Đông Kinh tuy lấy gầy vì đẹp, nhưng nữ nhi của ta chung quy không lo gả, cớ gì vì lấy lòng người khác mà đói lả chính mình."
Tạ Phi Tuyên lại nghĩ đến kiếp trước khi Thái Tử nói ra bốn chữ, "Tạm được"*, vì thế dứt khoát đặt đũa lên bàn không ăn nữa, lúc trước thời điểm nàng xấu xí, chuyện này tại Đông Kinh cũng không phải được đồn bởi các nam nhân, mà là những nữ nhân giống như nàng ở phía sau bố trí mọi thứ.
Tạ Phi Tuyên nói, "Cha, nữ nhi đều không phải vì lấy lòng người khác, chỉ là vì chính mình muốn trở nên đẹp hơn."
Chu thị nuốt đồ ăn trong miệng xuống, hướng thái phó nói, "Khó có khi nữ nhi có tâm giảm bớt lượng ăn, ngài liền bỏ qua đi thôi, tuy rằng sau này không lo việc luận hôn, nhưng thời điểm cùng những tiểu thư khuê cát hay các vị phu nhân khác gặp gỡ, tổng không thể so với người khác quá đẫy đà, thế lại thành ra không có mặt mũi."
Tạ Phi Tuyên đứng dậy, cầm một xiên thịt dê nướng, vì phòng ngừa chính mình lại nhịn không được ăn nhiều, liền nói hôm nay người đầy mồ hôi, phải trở về tắm gội.
Nàng trở về viện của chính mình, thị nữ Liên Tâm đang đứng đợi ở bậc thềm, thấy nàng tới, liền hoạt bát đứng dậy, vỗ vỗ tro bụi phí sau người.
Tạ Phi Tuyên đi ra phía trước, đưa xiên nướng trên tay cho Liên Tâm, Liên Tâm vui vẻ nhận lấy, bản thân đang đói, dùng răng miết từ đầu đến cuối xiên thịt, đem toàn bộ thịt cắn lấy, một xiên thịt dê nướng chỉ nhai vài cái liền nuốt đi vào.
Nàng nhìn tướng ăn của Liên Tâm, "Chậc chậc" hai tiếng, nói, "Ngươi ăn nhiều như vậy, như thế nào liền không mập đây."
Liên Tâm cười nói, "Nô tỳ không phúc khí, ăn nhiều ít cũng không dày thịt, không giống tiểu thư."
Tạ Phi Tuyên dùng ngón trỏ gõ nhẹ vào trán Liên Tâm, nha đầu này như thế nào ấm nào chưa mở xách ấm nào**.
Tạ Phi Tuyên đi vào trong phòng, kêu Liên Tâm liền đem tấm vải lụa dài của nàng lấy ra, lại đi phòng bếp lấy nước ấm đến cho nàng tắm rửa.
Liên Tâm theo phân phó đem vải lụa đưa cho Tạ Phi Tuyên, sau đó liền đi nấu nước.
Tấm lụa dài này là Tạ Phi Tuyên dùng để đo eo, phía trên đã có mấy chục vết dùng bút đánh dấu, Tạ Phi Tuyên cởi áo trên, dùng tấm lụa vòng quanh eo một vòng, ở vị trí giao giữa phần đầu dải lụa với tấm vải lại có thêm một nét, nét mới này so với nét mấy ngày hôm trước lại gần phía trong trong hơn một chút, nói cách khác nàng lại gầy.
Nàng ngồi ở ngoại thất, rót cho mình một ly trà xanh, dùng để giảm bớt độ ngấy của thịt dê vừa mới ăn. Chờ Liên Tâm đồ đầy nước vào bồn xong, liền rút đi quần áo và phục sức đưa cho Liên Tâm sau đó rửa sạch thân thể, thay sang một thân áo lót nằm ở trên giường.
Mùa hè nhiều muỗi, lại nóng, Liên Tâm liền ngồi ở đầu giường dùng quạt hương bồ quạt gió cho nàng, vừa quạt vừa hỏi, "Tiểu thư hôm nay ở Phàn Lâu lại làm món gì? Ta chính là ở nhà cũng nghe nói, trù nghệ của người khắp kinh thành này ai ai cũng biết đến."
Tạ Phi Tuyên mệt mỏi nằm trên giường hai mí mắt liền đánh nhau, nhưng vẫn là trả lời Liên Tâm một câu, "Thịt kho tàu cùng hấp cá, lê viên chiên."
"Trù nghệ của tiểu thư ngày càng giỏi, người cũng càng ngày càng mảnh khảnh, nô tỳ xem tiểu thư so quá khứ không biết đẹp hơn biết bao nhiêu, lấy dáng vẻ của người hiện giờ, nếu là trước đây không lâu đi tuyển chọn Thái Tử Phi, kia Thái Tử như thế nào liền một người cũng chưa coi trọng đâu."
Tạ Phi Tuyên thanh tỉnh một ít, hỏi Liên Tâm, "Kia Thái Tử một cái cũng chưa coi trọng?"
"Cũng không phải là, đích nữ của An Bình Hầu ở ngõ đông, tiểu thư Lý gia Tây Môn phủ, bởi vì không được chọn, đã vài tháng ngay cả đại môn cũng không ra, Lý gia tiểu thư còn bị bệnh, tiểu thư Lâm gia kia không có thể dành lấy danh Thái Tử Phi, ngược lại liền gả tới vương phủ, thành hoàng thẩm của Thái Tử."
Kiếp trước, Tạ Phi Tuyên cũng là cùng ba nữ tử này cùng tham gia tuyển tú làm Thái Tử Phi. Nàng chỉ nghĩ chính mình bởi vì dáng người đẫy đà mà không lọt vào mắt xanh của Thái Tử, phải làm cho người khác ở phía sau thu xếp bộ dáng của nàng. Lại quên trừ bỏ nàng mặt khác ba người cuối cùng còn lại cũng đều không được tuyển, chỉ là ba vị kia xác thật không có bị Thái Tử ghét bỏ tướng mạo.
Tạ Phi Tuyên đánh ngáp một cái, cuối cùng là buồn ngủ không có biện pháp đi nghĩ những chuyện xảy ra ở kiếp trước, mơ mơ màng màng mà thiếp đi.
Ngày thứ hai thức dậy, Tạ Phi Tuyên đội mũ có mạng che hướng Phàn Lâu đi đến, hôm nay toàn bộ nhã gian trên lầu đều được khách nhân đặt trước, bên dưới lầu tất cả bàn đều không có một ai.
Tạ Phi Tuyên tới liền vén tay áo bắt tay vào làm, tưởng thừa dịp trời còn không chưa bắt đầu nóng liền đem nguyên liệu nấu ăn xử lý tốt, một hồi khách tới cũng không cần bận rộn như vậy. Nàng gỡ chân giò hun khói từ trên cao xuống, dùng dao cắt bỏ phần cháy đen bên ngoài, sau đó thái thành từng lát mỏng có thể nhìn thấy được ánh sáng phía bên kia.
Sau khi thái xong, nàng cho một miếng thịt vào trong miệng nếm nếm thử, chân giò hun khói hơi ngấy một chút nha, hơn nữa cũng hơi nhiều muối, cực kỳ thích hợp xào chung với rau cần, rau cần hương vị nhạt, cùng chân giò hun khói cùng xào vừa chín tới, vừa lúc hấp thụ vị mặn của chân giò, chân giò hun khói có vị mặn sẽ càng tốt.
Đem nguyên liệu nấu ăn cùng hương liệu đều chuẩn bị tốt, khách nhân cũng đều đúng hẹn tới.
Người đầu tiên đến là khách đặt nhã gian lớn nhất, kỳ lạ là, người đến chỉ có một vị, nhưng món ăn lại kêu không ít, trừ bỏ rau cần xào chân giò hun khói, còn muốn đậu hủ chiên, cá chép kho tộ, tôm viên chiên, cà tím om, điểm tâm muốn hạch đào tô cùng bánh hạt dẻ, món chính muốn bánh canh, so ngày thường ba bốn người ăn còn muốn nhiều.
Tạ Phi Tuyên chỉ nghi hoặc trong một thoáng, cũng không phải do nàng nghĩ nhiều, đao to búa lớn bắt đầu rửa sạch nguyên liệu nấu ăn, cho dầu vào nồi chờ sôi.
Phòng bếp Phàn Lâu rất lớn, Tạ Phi Tuyên có rất nhiều trợ thủ, một ít rửa sạch nguyên liệu không cần nàng tự mình tới. Nhưng hôm nay, không biết ngọn gió nào thổi đến, lão bản nương hưng phấn chạy đến phòng bếp oi bức, đem Tạ Phi Tuyên kéo đến một bên thấp giọng nói.
"Tạ cô nương, hôm nay tới là một vị khách quý, vì làm quý nhân vừa lòng, ngươi xem có thể hay không tự mình nấu những món này hay không? Ta sợ những tên kia động tay động chân, một cái làm không tốt, khiến cho danh tiếng mỹ vị của những món cô nương làm bị mất đi."
Tạ Phi Tuyên nhìn dáng vẻ lão bản nương tiểu tâm cẩn thận, càng nghi hoặc, "Này đợi lát nữa khách nhân nhiều, ta một người cũng không bận quá lại lại đây nha."
Lão bản nương cười lớn một tiếng, lông mày nhíu lại thành đường thẳng, "Hôm nay sẽ không có khách khác tới, vị quý nhân kia đã bao toàn bộ nơi này, ngươi nha, cũng chỉ cần hảo hảo vì ngài ấy nấu đó là, hôm nay làm tốt, ta lại cho ngươi hai lượng bạc, phí vất vả."
Đối với Tạ Phi Tuyên mà nói, làm đồ ăn cho mười người là làm, làm cho một người cũng là làm, xác thực cũng không khác nhau nhiều lắm, chỉ là vì để lão bản nương yên tâm, nàng cũng theo đáp ứng xuống dưới.
Theo sau, Tạ Phi Tuyên dùng dây vải dài cuốn 2 tay áo quấn ra sau lưng, giữa trán vì phòng ngừa mồ hôi nhiễu vào nồi, cố ý dùng khăn đem tóc cùng cái trán bao vây cái kín mít.
(Tay áo quấn lên như thế này, thêm 1 cái khăn trên đầu nữa)
Nàng đem cá chép đi đánh vảy, dùng dao khứa từng khứa trên lưng cá để tạo thành hoa văn, sau đó lại đem lá nguyệt quế nhét vào bụng cá, khử mùi tanh.
Một bên khác, đem nước dùng đã chuẩn bị tốt đổ vào dầu sôi, đợi mùi hương tản ra, lại đem cá để vào trong nồi chiên, cho đến khi thân cá chín vàng, lại cho tiếp xì dầu vào đun đến khi trên bề mặt có mộ lớp ván màu đỏ nhạt là được, tiếp tới cho nước lá bạc hà đã ngâm trước đó vào trong nồi, đun nhỏ lửa.
Tạ Phi Tuyên tính toán canh giờ, thời điểm mở nắp, trong nồi cá chép cùng nước canh đã hòa quyện sền sệt, một hương thơm lan ra khắp nơi, bay vào mũi.
Nàng đem cá bày ra dĩa trang trí, rắc lên một lớp muối, cuối cùng cho thêm mấy lá bạc hà làm điểm nhấn. Một mâm thịt kho tàu, cá chép kho cứ như vậy ra lò.
Nàng dùng tay áo lau mồ hôi trên mặt, bắt đầu món kế tiếp.
Đợi đến khi hoàn thành tất cả, trên lưng áo nàng đã ướt đẫm. Lão bản nương nói hôm nay sẽ không có vị khách khác, nàng liền ngồi trên chiếc bàn nhỏ bên bếp, tự rót cho mình một ly trà lạnh, tu ừng ực ừng ực vài ngụm đã hết.
Tạ Phi Tuyên còn chưa nghỉ đủ, lão bản nương lại hưng phấn chạy tiến vào, trên mặt dấu không hết vui mừng, "Tạ cô nương, đồ ăn của người làm quý nhân thực thích, hắn muốn gặp ngươi, ngươi theo ta đi thôi. Nói không chừng quý nhân một khi cao hứng, còn có ban thưởng đâu."
Tạ Phi Tuyên nơi nào nghĩ muốn ban thưởng cái gì, càng kiêng kị xuất đầu lộ diện, nàng luôn luôn dễ nói chuyện, lúc này lại rất kiên định cự tuyệt lão bản nương, "Lão bản nương, ta chỉ là một trù nương, huống hồ hiện tại một thân mồ hôi cùng khói dầu, đi ra ngoài sợ va chạm quý nhân, ta vẫn là không nên đi thì hơn."
Lão bản nương vừa nghe, trên mặt nổi lên ngượng nghịu, "Nhưng... Quý nhân đã nói, ta như thế nào giao đãi..."
"Ngươi liền nói ta khuôn mặt xấu xí, sợ làm kinh hãi quý nhân, không tiện gặp khách, quý nhân nếu thích tay nghề của ta, về sau thường tới đó là."
Lão bản nương trầm ngâm một lát, thấy Tạ Phi Tuyên thái độ kiên quyết, nàng luôn hiểu rõ tính tình Tạ Phi Tuyên, khẽ cắn môi, từ bỏ khuyên bảo, xoay người khỏi phòng bếp.
Tạ Phi Tuyên tiếp tục uống trà lạnh trong tay mình, trà lạnh thanh nhiệt, lại được ướp lạnh qua, vào cổ xuống bụng, xua tan tất cả nhiệt khỉ khắp người, thoải mái vô cùng.
Nghĩ hôm nay cũng không có khách nhân, Tạ Phi Tuyên liền gỡ xuống dây vải cột sau lưng, chuẩn bị thu thập về nhà, hôm nay được về sớm, trở về có lẽ còn có thể tại chạy hai vòng xung quạnh viện.
Tạ Phi Tuyên ước lượng phần thịt thừa trên cánh tay. Này ăn béo dễ dàng, gầy xuống xác thật là quá khó khăn, huống hồ vẫn là một đầu bếp đi giảm béo, này không khác gì gian khổ tu hành, không chỉ có mệt thân, còn khổ tâm.
Tạ Phi Tuyên mới vừa tháo xuống khăn trùm đầu, nào tưởng lúc này phòng bếp lại tiến vào một người, đi bên cạnh người nọ chính là lão bản nương vẻ mặt kinh sợ pha lẫn sự thận trọng hiếm có.
Tạ Phi Tuyên mày nhíu lại, nàng không thích người khác tùy ý tiến vào phòng bếp, lúc này nhìn người tới, sắc mặt bỗng trầm xuống.
Người đến là một thanh niên nam tử, ước chừng hai mươi tuổi, bộ mặt tuấn lãng, huyền y trên người tuy rằng không có quá nhiều hoa văn phức tạp, nhưng rất tinh xảo, có vẻ rất xa xỉ.
Nam tử kia vào cửa liền thấy Tạ Phi Tuyên đang đánh giá chính mình, trong mắt lóe lên một tia kinh ngạc. Hắn vốn tưởng rằng có thể làm ra món ăn mỹ vị như thế thì đầu bếp hoặc là lớn tuổi, hoặc là cũng là thân thể quá mập mạp.
Lại không tưởng, đứng ở kia lại là một cô nương nhị bát với gương mặt thanh tú, dáng người cân xứng.
Hắn hơi hơi cong tay, hướng Tạ Phi Tuyên nói rõ ý đồ đến, "Tạ cô nương, chủ tử nhà ta dùng đồ ăn ngươi làm thập phần yêu thích, vốn định thỉnh cô nương đi ra ngoài gặp nhau, nhưng cô nương không muốn. Chủ tử cố ý để cho ta tới tiện thể tỏ lòng tôn trọng, chủ tử thường ngày không có tâm trạng trong việc ăn uống, khi ăn đồ ăn cô nương làm thì tâm tình trở nên rất tốt, đặc biệt thỉnh cô nương đến phủ chúng ta chưởng quản công việc bếp núc. Tiền công không thành vấn đề, tùy ý cô nương ra giá."
Tạ Phi Tuyên cười nhạo một tiếng, xoay người tiếp tục thu thập bệ bếp, tùy ý trả lời, "Đa tạ hảo ý công tử nhà ngươi, ta là một người bình dân, không muốn vào đại viện hào môn làm nô tì, nếu là thích ăn, cứ việc tới Phàn Lâu."
Tạ Phi Tuyên lời này nói thực rõ ràng, thái độ cũng rất quyết tuyệt. Nam tử kia có chút khó xử, nhưng thật sự lại vô kế khả thi***, xoay người ra phòng bếp.
Tạ Phi Tuyên vốn tưởng rằng chính mình đem nói đã thực minh bạch, bọn họ đến sẽ không lại dây dưa, nào tưởng bọn họ hôm nay chính là không dứt, làm nàng đều thoát thân không được.
(*) Trong bản gốc là 差强人意: không thất vọng lắm, tạm được.
(**)哪壶不该提哪壶呢: ấm nào chưa mở xách ấm nào nghĩa đen xách cái ấm chưa sôi dùng để chỉ việc ai đó đang nói hoặc làm điều không nên, được đề cập trước mặt ai khác hoặc ai đó đang đưa ra một chủ đề nhạy cảm.
(***) 但实在又无计可施: vô kế khả thi ý chỉ không còn cách nào có thể dùng được nữa, muốn nói sự bất lực.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro