Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 1: Chồng Nuôi Tình Nhân Bên Ngoài

Kết hôn bốn năm, chưa kịp đến cái gọi là "bảy năm ngứa ngáy", Chu Kinh Hoài đã bao nuôi tình nhân bên ngoài.

Ngoại ô kinh thành, trước cổng một căn biệt thự cao cấp.

Diệp Vũ ngồi yên lặng trên ghế sau chiếc xe sang trọng, lặng lẽ quan sát chồng mình bí mật gặp gỡ người phụ nữ khác.

Cô gái ấy còn rất trẻ, khoác lên mình một chiếc váy trắng, trông thuần khiết động lòng người.

Họ nắm tay nhau, thân mật như tình nhân. Trên khuôn mặt Chu Kinh Hoài hiện lên vẻ dịu dàng mà Diệp Vũ chưa từng được thấy.

Cô gái nhỏ ngước mặt lên làm nũng với chồng cô: "Chân em đau quá, Chu Kinh Hoài, anh bế em đi!"

Diệp Vũ nghĩ rằng Chu Kinh Hoài sẽ không đồng ý. Anh luôn nổi tiếng là người đàn ông lạnh lùng, tính khí không tốt, cho dù là sủng ái tình nhân mới đến đâu, anh cũng không dễ dàng chiều chuộng kiểu nũng nịu này.

Nhưng giây tiếp theo, Diệp Vũ lại bị chính suy nghĩ của mình vả thẳng mặt.

Chồng cô dịu dàng xoa nhẹ chóp mũi thanh tú của cô gái, vừa cấm dục vừa ôn nhu. Sau đó, anh bế cô gái lên, cẩn thận nâng niu như một báu vật hiếm có.

Bàn tay trắng nõn của cô gái tự nhiên vòng ra sau gáy người đàn ông, nhẹ nhàng vuốt ve theo từng lọn tóc đen nhánh.

Sau gáy Chu Kinh Hoài có một nốt ruồi son, nhìn quyến rũ, chạm vào lại càng nhạy cảm. Trước đây, trong lúc hoan ái, Diệp Vũ vô tình chạm phải, ngay sau đó Chu Kinh Hoài giữ chặt lấy hai cổ tay mảnh khảnh của cô, trở nên vô cùng dữ dội...

Quả nhiên, Chu Kinh Hoài không thể kìm nén được, đẩy cô gái nhỏ tựa vào cột đình lớn, ánh mắt sâu thẳm.

Diệp Vũ khẽ nhắm mắt lại, không muốn nhìn thêm nữa—

Cô chưa từng thấy Chu Kinh Hoài như thế này, điên cuồng vì tình yêu.

Vậy cô, Diệp Vũ, rốt cuộc là gì?

Trước khi kết hôn, rõ ràng là anh ta chủ động theo đuổi cô: "A Vũ, em là đối tác thích hợp nhất trong giới quyền quý."

Chỉ một câu nói, đã khiến Diệp Vũ từ bỏ nghệ thuật mà mình yêu thích, bất chấp tất cả gả vào Chu gia, lao đầu vào thương trường, như thiêu thân lao vào lửa, như tình yêu mãnh liệt thiêu đốt chính mình.

Bốn năm trôi qua, Chu Kinh Hoài giành được quyền lực tối cao trong gia tộc.

Còn Diệp Vũ, trở thành quân cờ bị vứt bỏ. Chu Kinh Hoài chê cô quá nghiêm túc, không có chút nữ tính, vì thế mà bao dưỡng tình nhân bên ngoài.

Diệp Vũ, mày thật ngây thơ, thật nực cười.

...

Mở mắt lần nữa, trong đôi mắt Diệp Vũ đã không còn tình yêu cũng chẳng có hận thù.

Tình cảm đã hết, vậy thì chỉ có thể nói đến tiền bạc.

Biệt thự mà Chu Kinh Hoài và tình nhân hẹn hò, thậm chí còn là tài sản chung của vợ chồng họ.

Diệp Vũ không muốn để đôi cẩu nam nữ này được lợi. Cô khẽ hỏi thư ký Annie đang ngồi ở ghế trước: "Ba tháng qua, Chu Kinh Hoài luôn ở bên cô ta sao?"

Annie dứt khoát trả lời: "Cô gái đó tên là Bạch Thiên Thiên, có thể coi là thanh mai trúc mã của cậu Chu, chỉ là hơi ngốc . Ba tháng trước, cậu ấy bất chấp mọi phản đối, sắp xếp cho cô ta vào công ty, luôn che chở vô cùng cẩn thận."

Một xấp tài liệu được đặt trước mặt Diệp Vũ.

Diệp Vũ lật xem tài liệu, ánh mắt bình thản.

Cô có thể tác thành cho bọn họ.

Chỉ cần Châu Kinh Hoài đồng ý chia đôi tài sản chung, cô sẽ lấy tiền và cổ phần rồi dứt khoát rời đi, không lưu luyến.

Bên ngoài xe, lá thu vàng rực rỡ.

Ánh chiều tà phủ lên vạn vật một lớp ánh sáng óng ánh, chói lọi mà ấm áp.

Diệp Vũ điều chỉnh lại tâm trạng, bấm số Châu Kinh Hoài.

Có lẽ đang bận quấn quýt với tình nhân, điện thoại đổ chuông mấy hồi hắn mới bắt máy, giọng điệu xa cách, lạnh nhạt: "Có chuyện gì?"

Cô khẽ cúi mắt: "Hôm nay là sinh nhật em, anh có về ăn cơm không?"

Bên kia trầm mặc vài giây.

Đàn ông không muốn về nhà, luôn có đủ lý do để từ chối, chẳng hạn như bận tiếp khách hay công việc không thể trì hoãn.

Nhưng Diệp Vũ rõ ràng nghe thấy giọng nói nũng nịu của cô gái kia: "Châu Kinh Hoài, anh xong chưa? Em không cho phép anh nói chuyện với cô ta..."

Đầu dây bên kia thoáng ngập ngừng. Một lát sau, hắn lạnh nhạt lên tiếng, mang theo chút lúng túng: "Nếu không có gì quan trọng, anh cúp máy trước."

Tiếng tút tút vang lên.

Đúng là phong cách của Châu Kinh Hoài, dứt khoát, không dây dưa.

Annie tức giận mắng: "Anh ta quá đáng thật! Anh ta quên hôm nay là ngày gì rồi sao..."

Diệp Vũ không để tâm.

Thậm chí còn nghĩ—xin lỗi vì đã làm phiền anh dỗ dành tình nhân. Nhưng phải làm sao đây? Trên danh nghĩa pháp luật, cô vẫn là vợ của anh ta, và cô không vui.

Cô nhếch môi cười nhạt: "Anh ta không quên, chỉ là không quan tâm mà thôi. Annie, gọi điện đi, bảo người cắt hết nước, điện và gas trong biệt thự này. Đến lúc đó, anh ta tự khắc sẽ biết đường về nhà."

Annie không khỏi thốt lên: "Chị ra tay cao minh thật."

Diệp Vũ không đáp, chỉ nghiêng mặt, lặng lẽ nhìn ra ngoài cửa sổ xe—

Mặt trời lặn như dát vàng, mây chiều hợp lại thành một mảng kiêu sa.

Cô vẫn nhớ rõ, cũng vào một buổi hoàng hôn rực rỡ như thế này, cô đã từng hỏi Châu Kinh Hoài: "Hôn nhân của chúng ta có phải là mãi mãi không? Giữa anh và em, liệu có bao giờ phản bội?"

Khi đó, hắn đã trả lời chắc nịch: "Phải, trong lòng anh, A Vũ là quan trọng nhất."

Nhưng giờ đây, hắn lại khiến cô nhận ra—có tiền là đủ rồi.

Một giọt nước mắt lặng lẽ lăn xuống từ khóe mắt Diệp Vũ...

Cô trở về biệt thự Đế Cảnh Uyển.

Nửa tiếng sau, thư ký mang đến một bản thỏa thuận ly hôn.

Diệp Vũ yêu cầu phân chia một nửa tài sản.

Cô đi tắm. Lẽ ra đã mặc xong quần áo, nhưng không hiểu sao, bước chân lại vô thức đi đến trước gương, cởi bỏ chiếc áo tắm trắng muốt, đứng dưới ánh đèn pha lê rực rỡ mà ngắm nhìn cơ thể mình.

Cơ thể vì năm tháng bận rộn mà trở nên gầy gò, may mắn là làn da trắng mịn vẫn giữ được chút khí chất lạnh lùng.

Nhưng hiển nhiên, không đủ sức hấp dẫn đối với đàn ông. Nếu không, Châu Kinh Hoài sao có thể tìm đến người khác?

Cô nhớ đến cô gái trẻ kia.

Trong đầu bỗng hiện lên cảnh tượng Châu Kinh Hoài cùng thân thể trẻ trung đó cuồng nhiệt dây dưa, mồ hôi hòa quyện, da thịt nóng bỏng... Hẳn là nồng nhiệt hơn những lần cùng cô.

Diệp Vũ nhíu mày, cảm thấy xấu hổ vì chính sự so sánh của mình.

Cửa phòng thay đồ khẽ mở—

Châu Kinh Hoài đã trở về.

Hắn đứng ngay cửa, bộ vest đen cao cấp khoác lên thân hình cao lớn, từng đường nét khuôn mặt tuấn tú dưới ánh đèn càng thêm phần sắc sảo, toát lên vẻ quyến rũ của một người đàn ông trưởng thành.

Diệp Vũ bất giác nghĩ—cho dù không có khối tài sản hàng chục tỷ, chỉ cần dựa vào khuôn mặt và vóc dáng này, hắn cũng đủ sức khiến vô số phụ nữ cam tâm tình nguyện lao vào.

Cô ngủ cùng hắn bốn năm, xem như không thiệt thòi.

Ánh mắt giao nhau, cả hai đều hiểu rõ mà không nói ra.

Châu Kinh Hoài từng bước tiến vào phòng thay đồ, đứng sau lưng cô, cùng cô nhìn vào tấm gương trước mặt.

Diệp Vũ đã khoác lại quần áo, mái tóc đen như suối cũng búi gọn gàng, dù vừa tắm xong, cô vẫn mang dáng vẻ cứng cỏi của một nữ cường nhân.

Nhưng Châu Kinh Hoài nhớ rất rõ, đêm tân hôn, Diệp Vũ vẫn còn chút yếu mềm.

Trước thân thể đàn ông, cô sợ hãi đến mức cả người run rẩy.

Đêm tân hôn, giữa họ chẳng có gì xảy ra.

Nửa tháng sau, công việc làm ăn gặp biến cố, đêm ấy, Diệp Vũ cuộn tròn trong lòng hắn, khẽ gọi tên Châu Kinh Hoài. Hắn ôm chặt lấy cô, và đêm đó, họ mới thực sự trở thành vợ chồng.

Những lần thân mật sau này, đếm trên đầu ngón tay.

Ở nhà, cô là Châu phu nhân cao quý. Trong tập đoàn Vinh Ân, cô là tổng giám đốc quyền lực. Lúc nào cũng hoàn hảo không tì vết, lúc nào cũng lạnh lùng xa cách.

Ngay cả trên giường, Châu Kinh Hoài dám chắc, Diệp Vũ chưa bao giờ thật sự thả lỏng tận hưởng.

Lâu dần, hắn cảm thấy nhàm chán.

Hắn ghé sát cô, giọng điệu nửa đùa nửa thật: "Là em cho người cắt điện nước trong biệt thự phải không? Chỉ là quan tâm con gái của một bậc trưởng bối nhiều hơn một chút, thế mà em cũng không vui?"

Ánh mắt Diệp Vũ và hắn giao nhau trong gương—

Châu Kinh Hoài lặng lẽ tính toán, dạo này trùng hợp là kỳ rụng trứng của cô.

Ngón tay hắn lướt nhẹ qua vành tai vợ, cúi xuống thì thầm bên tai: "Là vì sinh nhật, hay vì nhu cầu sinh lý? Châu phu nhân mới 26 tuổi mà đã mãnh liệt đến thế sao?"

Những lời nói đầy ám muội, nhưng Diệp Vũ hiểu rõ hắn đang muốn gì.

Hắn muốn có một đứa con.

Ông nội Châu vẫn đang nắm 10% cổ phần của Vinh Ân, Châu Kinh Hoài muốn có thêm một quân bài mặc cả.

Nhưng hắn không biết, họ rất khó có con.

Lần tai nạn ấy, sau khi cô đẩy hắn ra, một cú đá mạnh vào bụng đã gần như tước đi khả năng làm mẹ của cô.

Diệp Vũ khẽ nhắm mắt, giấu đi nỗi chua xót.

Nhưng Châu Kinh Hoài hôm nay lại có hứng thú hiếm thấy.

Hắn dễ dàng bế bổng cô, đặt xuống chiếc giường lớn trong phòng ngủ chính. Chẳng mấy chốc, hắn đã đè lên người cô...

Diệp Vũ sao có thể chấp nhận?

Cô chống tay lên ngực hắn, mái tóc đen xõa một nửa trên chiếc gối trắng muốt, vạt áo tắm hơi buông lỏng: "Châu Kinh Hoài!"

Nhưng hắn chỉ chăm chú nhìn cô, ánh mắt như bị mê hoặc.

Hắn cúi đầu hôn xuống, cơ thể cũng nóng bỏng đến mức căng tràn như mũi tên đã lên dây...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: