Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 12

"Bám chặt vào tay cầm!"

Dưới ánh đèn xe trắng sáng chói mắt, khuôn mặt Trì Âm căng thẳng nhưng lại vô cùng kiên định, như thể đã hạ quyết tâm chứng minh rằng câu "Đừng sợ, có tôi ở đây" không chỉ là lời an ủi suông.

Một nơi nào đó trong lòng Kiều Tử Mạn bỗng nhiên khẽ rung động. Ánh mắt cô nhìn Trì Âm cũng thêm vài phần tin tưởng.

Cô nắm chặt lấy tay cầm trên cửa xe.

Ngay sau đó, Trì Âm bẻ lái thật mạnh.

"Bíp!"

Chiếc xe tải với thế áp đảo lao tới gần.

Ánh sáng trắng lóe lên, Kiều Tử Mạn căng thẳng nhắm nghiền mắt lại.

Một cú rung lắc dữ dội, tiếng lốp xe trượt dài trên mặt đất phát ra âm thanh chói tai.

Không biết qua bao lâu, giữa tiếng mưa ào ạt và nhịp tim dồn dập như sấm trong lồng ngực, Kiều Tử Mạn nghe thấy giọng nói nhẹ nhàng như đang trấn an của Trì Âm: "Ổn rồi."

Sau đó, một luồng ấm áp nhẹ nhàng nắm chặt lấy tay cô. Nhịp tim của Kiều Tử Mạn dần dần ổn định trở lại. Cô từ từ mở mắt, phát hiện đầu xe chỉ còn cách hàng rào một khoảng ngắn, bên dưới là vách đá cao trăm mét. Trong giây phút đó, cô như có cảm giác vừa thoát khỏi lưỡi hái tử thần.

"Cô có bị thương không?"

Kiều Tử Mạn lắc đầu, nhìn hai bàn tay đang nắm lấy nhau, nhẹ giọng đáp: "Không có."

"Có một tin xấu đây," Trì Âm nhẹ nhàng bóp tay cô nói, "Xe bị hỏng rồi, chúng ta sẽ bị chậm trễ một chút." Nói xong, cô mở cửa xe định bước ra ngoài.

Kiều Tử Mạn kinh ngạc, vội vàng kéo cô lại: "Chị định làm gì?"

Trì Âm bình tĩnh trả lời: "Sửa xe."

"Mưa lớn như thế này, sửa cái gì mà sửa, gọi cứu hộ đi!"

Trong lúc Kiều Tử Mạn đang lục tìm điện thoại, Trì Âm đã lao ra giữa cơn mưa lớn.

"Chỉ một lát thôi, cô ở trên xe đợi tôi."

Người phụ nữ này sao cứng đầu thế chứ!!!

Kiều Tử Mạn vội vàng chộp lấy chiếc ô ở hàng ghế sau, rồi cũng lao ra khỏi xe.

Qua khóe mắt, Trì Âm thấy một bóng người chạy ra từ trong xe, cô giật mình tiến lên ngăn lại: "Cô sao mà không chịu nghe lời thế?"

Lại giành mất câu thoại của tôi rồi.

Gió rít gào, Kiều Tử Mạn cố gắng giữ chặt chiếc ô, nhìn Trì Âm đã thành "chuột lột" trong vài giây ngắn ngủi, cô nghiến răng tức giận nói: "Tôi che ô cho chị."

"Giữa trời như thế này cầm ô có ích gì? Một mình tôi ướt là được rồi." Nói xong, Trì Âm đẩy mạnh cô về phía xe.

Kiều Tử Mạn: "....."

Sức mạnh cũng lớn quá đi!

Ngồi trong xe, cô nhìn qua kính chắn gió, thấy Trì Âm đang bận rộn ở phía đầu xe, mưa tạt vào người cô ấy, làm mái tóc dài dính bết lại. Hình ảnh tinh tế ngày thường nay chỉ còn lại vài phần lấm lem.

Trong lòng Kiều Tử Mạn bỗng nhiên dâng lên một cảm xúc khác lạ.

Rất mãnh liệt.

Cô biết Trì Âm làm vậy chỉ vì muốn tiết kiệm thời gian.

Nhưng tại sao? Rõ ràng đã nói là giữ khoảng cách, rõ ràng chính miệng mình còn từng nói "đáng ghét."

Vậy mà cô ấy vẫn đối xử với mình tốt như thế.

Kiều Tử Mạn cúi đầu trầm tư, nghĩ mãi cũng không ra.

Lúc này, cửa xe bên ghế lái mở ra.

Cả người Trì Âm ướt sũng ngồi vào ghế lái, cô nói với giọng đầy tự hào: "Sửa xong rồi, tôi giỏi không?" Giọng điệu vừa đắc ý lại như đang chờ được khen ngợi.

Quần áo bị mưa làm ướt đến mức gần như trong suốt, tôn lên những đường cong mờ ảo của cô ấy. Kiều Tử Mạn ngẩng đầu lên liếc một cái, rồi lập tức quay đi, lúng túng nói: "Giỏi lắm, giỏi đến chết đi được."

"Chẳng biết còn thứ gì mà chị không biết nữa." Vừa nói, cô vừa lấy một chiếc chăn ở ghế sau, nhẹ nhàng lau tóc cho Trì Âm.

Động tác của cô rất nhẹ nhàng và cẩn thận, từ chân tóc đến ngọn tóc, từng chút một.

Người trước mặt cúi đầu im lặng, không nhúc nhích.

Kiều Tử Mạn đột nhiên thấy cô ấy ngoan ngoãn đến lạ, hoàn toàn trái ngược với người vừa rồi mạnh tay đẩy cô trở lại xe.

Ngoan ngoãn như vậy, còn đáng yêu nữa.

Cô đưa tay vén mái tóc lộn xộn của Trì Âm ra sau tai, đột nhiên không kịp phản ứng, đưa cả hai tay lên xoa nhẹ má cô ấy.

Trì Âm hơi sững lại, hơi ấm lan tỏa khắp người, đôi tai ẩn dưới mái tóc dần dần ửng đỏ.

.....

Sau khi sửa xong xe, hai người tiếp tục lên đường.

Mưa cũng dần ngớt. Một giờ sau, khi đến nhà của Kiều Tử Mạn, mưa đã tạnh hẳn.

Chiếc xe dừng lại trên khoảng sân trước nhà, vừa dừng hẳn, Kiều Tử Mạn đã nhảy xuống xe. Trì Âm quấn chặt chiếc chăn, theo sát phía sau.

"Cộc cộc cộc..."

Kiều Tử Mạn mạnh tay đập cửa, miệng lẩm bẩm: "Sao cửa vẫn khóa thế này?" Nói xong, cô vòng ra bên hông, đạp lên bức tường đá rồi nhảy lên bức tường cao gần hai mét.

Hành động vừa rồi khiến Trì Âm thực sự sững sờ, còn chưa kịp mở miệng ngăn cản thì Kiều Tử Mạn đã nhanh nhẹn lật người trèo xuống, mở cửa từ bên trong.

Trì Âm: "......"

Nhà cũ của Kiều Tử Mạn có một cái sân nhỏ từ cổng đến phòng chính, bên trong trồng vài loại rau thường dùng và nuôi thả vài con gà con.

Hai người vừa bước vào bên trong, đã nghe thấy giọng nói cao vút của Hà Thúy Trân từ trong nhà vọng ra: "Tự bốc, ù rồi nhé!"

"Đưa tiền đây, mỗi người hai tệ!"

Sau đó là tiếng xào bài lách cách vang lên.

Kiều Tử Mạn đột nhiên khựng lại, cả người cứng đờ, đôi vai khẽ run lên, không biết là vì giận dữ hay là vì vui mừng khi biết Hà Thúy Trân vẫn khỏe mạnh.

Trì Âm nhẹ nhàng vỗ vai cô.

Kiều Tử Mạn bừng tỉnh, lửa giận tràn ngập trong đôi mắt, cô lập tức xông vào nhà đầy khí thế.

Bốn người đang ngồi xung quanh bàn mạt chược, bao gồm cả bà ngoại đang ngồi hóng chuyện, đều ngẩn người.

"Bà Hà Thúy Trân!!!"

Tay cầm quân bài của Hà Thúy Trân run lên, bà lập tức đứng phắt dậy: "Sao con về sớm vậy?" Không phải đã bàn với Kiều Huyên là chờ cô nghỉ phép mới thực hiện kế hoạch này sao?

Sớm à? Kiều Tử Mạn nhíu mày suy ngẫm về từ này, rồi bỗng nhiên hiểu ra tất cả.

Cô cười lạnh trong lòng, cố giữ giọng bình tĩnh, "Chị họ nói mẹ bị ốm, điện thoại gọi mãi không được, rốt cuộc là sao?"

Chết rồi, để điện thoại im lặng khi chơi mạt chược! Giờ biết giải thích thế nào đây? Hà Thúy Trân đảo mắt một vòng, quyết định chơi chiêu.

"Đúng là mấy hôm nay mẹ bị..." bà giả vờ ho khan vài tiếng, ôm đầu nói tiếp, "Đau đầu, bây giờ mới đỡ hơn một chút thôi."

Giả ốm à? Đúng là càng ngày càng quá đáng. Mẹ cô có biết lần lừa gạt này đã suýt khiến cô và Trì Âm gặp nguy hiểm không?

Nghĩ đến Trì Âm, Kiều Tử Mạn quay đầu nhìn lại phía sau. Lúc này, Hà Thúy Trân cũng chú ý đến người phụ nữ đứng bên cạnh, tò mò hỏi: "Cô gái này nhà ai thế?"

"Vừa bị rơi xuống nước à?"

Trì Âm: "....."

Kiều Tử Mạn cố nhịn, qua một lúc, cô nghiến răng nói: "Bên ngoài đang mưa lớn mẹ có biết không?"

Nói xong, cô ném túi xách lên giường, quay lại nắm tay Trì Âm.

Trì Âm lễ phép gật đầu với Hà Thúy Trân, nhẹ nhàng chào: "Chào dì."

Kiều Tử Mạn trừng mắt nhìn Hà Thúy Trân, không buồn giải thích gì thêm, kéo Trì Âm vào phòng của mình.

Cửa vừa đóng lại.

Kiều Tử Mạn đẩy Trì Âm ngồi xuống giường, sau đó bắt đầu lục tung tủ quần áo.

Cô tìm được một chiếc khăn sạch, lại lấy một bộ quần áo của mình rồi đưa cho Trì Âm, "Nhà tắm không tiện lắm, chị lau người khô đi."

Trì Âm: "....." Câu này sao nghe kỳ lạ vậy?

"Quần áo tôi từng mặc rồi, nhưng đã giặt sạch. Nếu chị thấy ngại thì cũng hết cách, điều kiện chỉ có vậy."

Nghe thế, Trì Âm lập tức ngừng mọi suy nghĩ kỳ quặc, ôm lấy bộ quần áo trong lòng, "Không ngại."

"Máy sấy tóc ở ngăn kéo bên giường, nhớ sấy khô tóc." Nói xong, Kiều Tử Mạn xoay người ra ngoài, bóng lưng trông có vẻ đầy áp lực, "Tôi ra ngoài giải quyết chút chuyện."

Cửa phòng đóng lại.

Trì Âm lo lắng đi tới bên cửa, dựng thẳng tai lắng nghe.

Bên ngoài, giọng Kiều Tử Mạn vang lên đầy kìm nén: "Mẹ gạt người như vậy vui lắm sao?"

"Kiều Kiều, con nghe mẹ giải thích đã."

Tiếng mấy bà hàng xóm nhiều chuyện lại chen vào: "Này Tiểu Kiều, lớn rồi mà còn nói chuyện kiểu gì vậy? Con gái không thể như thế được."

"Dạo này có đối tượng nào chưa? Trùng hợp thật, cháu trai tôi đang ở nhà, để tôi gọi nó sang gặp mặt hai đứa làm quen."

"Con gái thì cứ chạy đi đâu, sớm kết hôn sinh con mới là chuyện tốt nhất. Con xem, mẹ con tức giận đến thế này rồi."

"Rầm!" Một tiếng động lớn vang lên, kèm theo đó là âm thanh lạch cạch của quân bài mạt chược rơi xuống đất.

Những người hàng xóm ồn ào và cả Trì Âm đang nghe trộm đều giật mình im bặt.

Kiều Tử Mạn hừ lạnh một tiếng: "Lúc nào cũng nói mấy lời cũ rích như thế. Muốn nói gì mới mẻ hơn một chút đi, đừng để tôi coi thường các người."

"Còn mẹ, im miệng đi."

"Còn bà, bảo thằng cháu què của bà tránh xa tôi ra."

Trì Âm nghe mà tim cũng run lên: "....."

Sao mà dữ thế.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro