chương 4
Vương Nhất Bác cũng nhìn thấy Tiêu Chiến, cũng ngừng bước chân lại.
Cha cùng ông ngoại Tiêu Chiến quan hệ rất tốt, hắn bởi vì chuyện khi còn bé, đối với Tiêu gia cũng thật cảm kích, bởi vậy hai nhà mấy năm nay tuy rằng không ở chung một thành phố, nhưng liên hệ chưa từng ngừng.
Hắn biết Tiêu Chiến bỏ nhà ra đi, cha mẹ Tiêu Chiến nhờ hắn chăm sóc Tiêu Chiến…. nếu như hắn có thể tìm được Tiêu Chiến.
Lần này ở khách sạn nhà mình nhìn thấy Tiêu Chiến, rõ ràng là ngoài ý muốn, hắn còn nghĩ rằng Tiêu Chiến thấy mình thì sẽ chạy, không nghĩ tới Tiêu Chiến đi về phía hắn.
Tuy rằng trên mặt Vương Nhất Bác không lộ ra cái gì, nhưng trong lòng rất kinh ngạc, mà càng làm cho hắn kinh ngạc hơn nữa là, sau khi Tiêu Chiến đi tới bên người hắn, thế nhưng giơ tay quàng vào cánh tay hắn.
Vương Nhất Bác kỳ quái, chợt nghe thấy Tiêu Chiến nói: “ Vương tổng, tôi biết anh, khách sạn này là của nhà anh phải không? Bọn họ ở trong khách sạn này đuổi đánh tôi! Anh nên dạy dỗ bọn họ!”
Vương Nhất Bác sửng sốt, sau đó liền nhìn Tiêu Chiến tươi cười.
Hắn bất đắc dĩ cười cười, nhìn về phía quản lý vừa mới tới, dặn dò: “Việc này anh xử lý một chút.”
Nói xong, hắn nhìn về phía Tiêu Chiến: “Đi theo tôi.”
“Được!” Tiêu Chiến cười rộ lên với Vương Nhất Bác, lộ ra hai lúm đồng tiền thật sâu, nhìn rất nghe lời.
Vương Nhất Bác nhìn thấy hắn tươi cười, nháy mắt liền cảm thấy mình rất quen thuộc với đứa nhỏ này, lúc trước hắn ở bên cạnh nhà Tiêu gia, đứa nhỏ này không ít lần trèo tường tìm hắn chơi, khi đó mặt đứa nhỏ này so với hiện tại thì tròn hơn, nhưng tươi cười và má lúm đồng tiền thì vẫn là như vậy.
Vài năm nay cậu bỏ nhà ra đi, cũng không biết ở bên ngoài có được hay không…. Vương Nhất Bác có rất nhiều lời muốn nói, cũng không lằng nhằng, liền mang theo Tiêu Chiến đến lầu Hải Đường ở phía sau khách sạn.
Ở lầu Hải Đường hắn có một phòng xép giành cho mình, bình thường nếu làm việc trễ, sẽ đến nơi này ở. Bây giờ cũng thật khéo…. Thời gian trước hắn bận rộn tới mức một ngày chỉ ngủ được năm tiếng, hôm nay việc ở gần đây cũng vừa giải quyết xong, muốn sớm nghỉ ngơi một chút nên tới nơi này, không nghĩ tới lại gặp Tiêu Chiến.
Vương Nhất Bác cứ như vậy mang Tiêu Chiến đi, mà đám người Tôn Minh Nghĩa lúc này liền ngây người.
Tiêu Chiến nói với bọn họ “Bành Tĩnh Hoằng là cái gì”, còn đi tới chỗ Vương Nhất Bác, trong lòng bọn họ ngoại trừ tức giận, còn có sự vui sướng khi người gặp họa.
Vương Nhất Bác là người nào? Không nói bọn họ, đến ngay cả Bành Ca cùng bác Bành, cũng không thể nhấc lên quan hệ với hắn!
Một người như vậy, Tiêu Chiến cho dù làm cái gì, không nói tới sẽ nhận lấy sự chán ghét cùng vứt bỏ, về sau này, hắn khẳng định cũng không thể sống khá giả!
Ôm tâm tình xem kịch vui, nhóm người Tôn Minh Nghĩa còn lấy di động ra, len lén quay video.
Video Tiêu Chiến câu dẫn Vương Nhất Bác rồi bị Vương Nhất Bác dạy dỗ mà đưa cho Bành ca xem, sẽ khiến cho Bành ca không bị nam hồ ly tinh này lừa gạt nữa, nếu phát ra, còn có thể khiến cho Tiêu Chiến không thể tồn tại không giới giải trí này được nữa, thật tốt?
A! biên kịch thế hệ mới gì…. Nếu không có Bành ca, bây giờ Tiêu Chiến không biết đang ở đâu!
Video bắt đầu quay, nhưng những chuyện kế tiếp, lại khác hoàn toàn với suy nghĩ của bọn họ.
Tiêu Chiến kéo cánh tay Vương Nhất Bác, còn lớn tiếng tố cáo với Vương Nhất Bác, bọn họ cảm thấy Vương Nhất Bác nhất định sẽ bỏ mặc cậu, nhưng mà…. Vương Nhất Bác thế nhưng nở nụ cười! hắn còn mang Tiêu Chiến đi!
Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?
Vương Nhất Bác coi trọng Tiêu Chiến sao?
Bộ dạng Tiêu Chiến kia tuy rằng không tồi, nhưng bọn họ nhìn cũng không phải rất đẹp, quan trọng hơn là, cậu là nam nhân!
Vương Nhất Bác thích nam nhân sao?
Những người này giống như là bị sét đánh, mà quản lý khách sạn An Hoa, kỳ thật cũng không tốt hơn là bao.
Ông chủ lớn ở trong mắt bọn họ, như là một đóa thiên sơn tuyết liên cao không thể với tới, kết quả một tiểu thiếu niên không biết từ nơi nào chạy tới, thế nhưng liền dắt ông chủ lớn đi rồi….
Ông chủ lớn thậm chí còn cười sủng nịnh với tiểu thiếu niên này…
Cũng không biết tiểu thiếu niên này có lai lịch như thế nào?
Vị quản lý này rất tò mò với Tiêu Chiến, nhưng chưa quên phải xử lý chuyện trước mắt.
Tiêu Chiến nói cậu bị đám người Tôn Minh Nghĩa vây đánh, đám người Tôn Minh Nghĩa lại nói Tiêu Chiến quấy rối ở tiệc đính hôn của bạn bọn họ, còn làm dơ quần áo bọn họ còn đánh bọn họ, yêu cầu bồi thường.
Sau khi quản lý trấn an, mới làm cho đám người Tôn Minh Nghĩa đánh mất ý định báo cảnh sát ở trong đầu, lại không ngừng nghỉ đi coi lại camera, nhìn một cái liền biết là có chuyện gì xảy ra….
Mà lúc này, Tiêu Chiến đỡ Vương Nhất Bác, vừa mới đi vào lầu Hải Đường.
Đúng vậy, chính là đỡ.
Sau khi cậu đến gần, liền thấy vết xanh đen dưới mắt Vương Nhất Bác.
Bộ dạng Vương Nhất Bác rất cao, thân thể cũng rất gầy yếu, sắc mặt cũng không tốt…. Ông nội Vương cũng thật là! Biết rõ thân thể Vương Nhất Bác không tốt, còn để hắn làm lụng vất vả như vậy!
Tiêu Chiến nghĩ tới chuyện Vương Nhất Bác tráng niên chết sớm liền khó chịu, sau đó liền không chút do dự đỡ đối phương.
Dọc theo đường đi, Vương Nhất Bác cũng không nói chuyện, Tiêu Chiến cũng im lặng, trong lòng suy nghĩ rất nhiều.
Nghĩ tới những chuyện đời trước của cậu cùng Vương Nhất Bác, nghĩ tới chuyện mình cùng Vương Nhất Bác ở chung những năm gần đây, còn suy nghĩ làm sao để tiếp xúc với Vương Nhất Bác.
Người nhớ thương hai năm hiện tại lại đứng trước mặt mình… Tiêu Chiến chỉ cảm thấy lòng bàn tay mình đổ đầy mồ hôi.
“Được rồi, mọi người đã không còn ở đây, không cần đóng kịch.” Vương Nhất Bác cho trợ lý mở cửa ra, sau đó thì rời đi, liền cười nhìn về phía Tiêu Chiến.
Hắn không ngu ngốc, đương nhiên đoán ra Tiêu Chiến đột nhiên nắm lấy hắn cáo trạng, là muốn cáo mượn oai hùm.
Thế nhưng, đứa nhỏ này diễn trò còn diễn chân thành như vậy, thế mà còn kéo hắn đi một đường….
Hai người nam nhân tay trong tay cùng nhau đi bộ có chút lạ, hơn nữa…. cũng không biết Tiêu Chiến nghĩ như thế nào, lúc kéo hắn, có chút giống như là đỡ hắn….
“Chú Vương .” Tiêu Chiến nhìn Vương Nhất Bác, ngượng ngùng cười cười.
Vừa rồi cậu quả thật là mượn Vương Nhất Bác để chọc giận đám người Tôn Minh Nghĩa, mà hiện tại…. Cậu nghĩ tới lúc cậu cùng Vương Nhất Bác cùng rời đi, biểu tình của đám người Tôn Minh Nghĩa nghĩ thôi đã thấy buồn cười.
Thế nhưng hiện tại không phải là thời điểm vui vẻ….
Tiêu Chiến đỡ Vương Nhất Bác ngồi trên sô pha: “Chú Vương, chú mau ngồi xuống!” cậu cũng không hiểu gì về bệnh tim, nhưng biết được người bị bệnh tim không thể mệt nhọc.
Vương Nhất Bác nghe được hai chữ “chú Vương” liền sửng sốt.
Bối phận của hắn cao hơn Tiêu Chiến, nhưng lúc trước Tiêu Chiến không chịu gọi hắn là “chú”, lần này sao lại đột nhiên đồng ý gọi?
Vương Nhất Bác cũng hơi khó hiểu, nhưng bị Tiêu Chiến kéo tới bên sô pha ngồi xuống, nhìn thấy nụ cười “ân cần” trên mặt Tiêu Chiến, hắn cũng hiểu được.
Tiêu Chiến, chỉ sợ là muốn nhờ…. Hẳn là muốn mình không đem chuyện của cậu nói cho ba mẹ cậu đi?
“Tiêu Chiến, cha mẹ cậu vẫn một mực tìm cậu.” Vương Nhất Bác nói.
“Vâng.” Tiêu Chiến lên tiếng, cha mẹ cậu vẫn tìm cậu, cậu cũng biết, cũng vì nguyên nhân này, mỗi lần cậu gọi điện báo bình an hoặc là gửi thư báo bình an về nhà, đều chọn một nơi rất xa.
“Cho nên tôi sẽ nói với bọn họ tôi thấy cậu.” Vương Nhất Bác lại nói.
Tiêu Chiến gật đầu.
Cậu từng rất ghét cha mẹ mình.
Cha mẹ yêu cầu rất cao với cậu, quản rất nghiêm.
Từ nhỏ cậu đã bị buộc học rất nhiều loại tri thức, áp lực lớn không nói, với cha mẹ cũng không hề trao đổi.
Khi đó cậu vẫn cảm thấy cha mẹ cậu coi cậu như công cụ, sau đó cậu lại xuất quỹ với cha mẹ, bị đánh cho một trận, cuối cùng rất thất vọng với cha mẹ.
Thế nhưng, sau khi chết qua một lần, những thứ này không tính là gì.
Tiêu Chiến nghĩ tới chuyện đời trước, hơi hoảng hốt, Vương Nhất Bác lại cho là cậu không vui.
“Tôi biết anh Tiêu yêu cầu rất cao với cậu, nhưng bọn họ vẫn là cha mẹ cậu….” Vương Nhất Bác nghĩ tới lúc trước Tiêu Chiến không có thời gian vui chơi, chỉ có thể lừa bảo mẫu muốn ngủ trưa, sau đó bớt thời gian trèo tường đi tìm mình chơi, cũng hơi đồng tình với cậu, nhưng vẫn nói: “Cậu có gì không vừa lòng, thì nên cùng bọn họ nói rõ ràng, như vậy mới có thể tìm ra cách giải quyết.”
“Cháu biết, cảm ơn chú Vương.” Tiêu Chiến gật đầu, sau đó chú ý tới vẻ mặt tiều tụy của Vương Nhất Bác.
Cậu đi theo tới đây, khẳng định là quấy rầy Vương Nhất Bác nghỉ ngơi! Tiêu Chiến quan tâm nhìn về phía Vương Nhất Bác: “Chú Vương, cháu sẽ liên lạc với cha mẹ, chú đi ngủ trước đi.”
Vương Nhất Bác cũng không tin lời nói của Tiêu Chiến, còn nghĩ tới Tiêu Chiến muốn chờ mình rời đi thì nhân cơ hội chạy trốn…. hắn lấy di động ra, trực tiếp gọi video cho Cha Tiêu đưa cho Tiêu Chiến: “Tôi chưa muốn ngủ, cậu gọi trước đi.”
Tiêu Chiến: “….”
Tiêu Chiến cầm lấy di động một lát, khi video được chấp nhận, sau đó khuôn mặt nghiêm túc của ba cậu hiện lên màn hình.
“Ba.” Tiêu Chiến cười kêu một tiếng.
Từ nhỏ cậu chỉ sợ cha mình, nhưng sau khi từ quỷ môn quan trở về, sau khi tỉnh lại nhìn thấy cha mình luôn lộ ra khuôn mặt lãnh lẽo lại rơi nước mắt giải thích với mình, đột nhiên không sợ nữa, sau đó qua hai năm kia, hai cha con họ ở chung rất tốt, cái gì cũng có thể nói được.
Bởi vậy, thái độ của cậu thật tự nhiên, nhưng phản ứng của ba cậu, còn hơi kịch liệt.
Lúc cha Tiêu vừa nhận video, vẻ mặt hơi nghiêm túc, sau khi nhìn thấy hắn, lập tức híp mắt nhìn chằm chằm: “Anh anh anh! Anh là tiểu vô liêm sỉ! mấy năm nay chạy đi đâu?!”
“Con ở thành phố B….”
“Cánh cứng rồi phải không? Đột nhiên bỏ chạy không thấy bóng! Anh là tiểu vô liêm sỉ »
« Vâng…. »
« Tiểu vô liêm sỉ, năm mới cũng không về nhà, anh anh được đấy ! »
« Ba, chúng ta nói chuyện thật tốt được không ? » Muốn nói nhưng vài lần bị chặn lại Tiêu Chiến bất đắc dĩ kêu một tiếng. Từ ngữ của ba cậu thật nghèo nàn, lúc đối mặt với cậu, luôn một câu rồi lại một câu « tiểu vô liêm sỉ. »
Xưng hô này nghe quen rồi thì không sao cả, nhưng hiện tại nơi này còn có người khác….
« Anh không cần kêu tôi là ba ! » Cha Tiêu lại nói : « Anh lại gây chuyện gì rồi phải không ? lúc trước không thấy gọi cho tôi, hiện tại gây chuyện rồi mới nhớ tới tôi ! anh không phải rất kiên cường sao ? không phải nói đi ra ngoài xây dựng được sự nghiệp rồi mới về nhà sao ? đi xông xáo đi ! »
Tiêu Chiến : « …. » Ba cậu thế nhưng dữ với cậu như vậy.
Không, thật ra là rất bình thường. Đời trước lúc cậu được người nhà tìm thấy cũng đã hấp hối, ở phòng ICU nằm vài ngày mới chuyển nguy thành an, khẳng định đã dọa ba cậu, sau đó ba cậu đương nhiên gì cũng nghe hắn, đến ngay cả tính hướng của cậu cũng không quản, nhưng hiện tại hắn rất tốt….
Ba cậu còn chưa nói xong : « Tiểu vô liêm sỉ, anh sửa lại tật xấu kia của anh, sau đó ngoan ngoãn về nhà…. »
Tiêu Chiến cắt đứt video, yên lặng trả điện thoại lại cho Vương Nhất Bác.
Kỳ thật cậu không ngại bị mắng vài câu, nhưng cậu cũng phải có mặt….
Hơn nữa…. « Chú Vương, chú nhanh đi nghỉ ngơi đi ! cháu đỡ chú đi vào ? »
Vương Nhất Bác : « Đỡ ? »
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro