Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 140: Anh ra tay khi nào?

An Nhu xin nghỉ phép mấy ngày không đi học, cả ngày chỉ ở trong phòng bệnh đọc sách. Mạc Thịnh Hoan thì phối hợp với thư ký Lý giải quyết việc công ty.

Tin tức bạn lữ của Mạc gia chủ gặp chuyện rất nhanh đã truyền ra ngoài, An Nhu nhận được rất nhiều tin nhắn hỏi thăm, nhưng cậu chỉ rep lại người Bạch gia, Tề Trừng, An Lâm.

Gia đình Mạc Thịnh Khang dù lúc trước bị xử sự "không tử tế" thì vẫn thường xuyên tới thăm, nhìn Mạc Thịnh Hoan ngày càng sa sút, ý cười trong mắt Mạc Thịnh Khang như không thể giấu nổi.

Sau khi Bạch gia "ngoài ý muốn" biết chuyện này, thương lượng với An Nhu xong, Bạch Sùng Đức và Triệu nữ sĩ bi thương đến thăm, đúng lúc gặp vợ chồng Mạc Thịnh Khang ở thang máy.

Trương Vân vẫn sợ Triệu Minh Nguyệt, vừa thấy Triệu nữ sĩ đã thấy ngón tay mình ẩn ẩn đau, dù giờ đã ở một phe cũng vẫn sợ, chỉ muốn tránh xa hai vợ chồng này. Chỉ có Mạc Thịnh Khang nhìn họ, ôn hoà hỏi thăm, "Bác trai Bạch, hai người đến thăm An Nhu sao?"

Bạch Sùng Đức thở dài gật gật đầu.

Triệu nữ sĩ cố nén nước mắt, dựa vào chồng, Bạch Sùng Đức đỡ bà.

"Ài." Mạc Thịnh Khang cũng thở dài, ra vẻ cực kỳ đáng tiếc.

"Vất vả lắm anh hai mới lập gia đình, có vợ có con, gần như có thể nói là tuổi già có con rồi, thật không ngờ lại xảy ra chuyện này.

Anh ấy cũng rất đau khổ, nhưng việc này là ngoài ý muốn, đã tới nước này, xin hai người đừng trách anh ấy."

Bạch Sùng Đức im lặng nhìn Mạc Thịnh Khang, đây rõ rành rành là muốn khích ông giận cá chém thớt lên Mạc Thịnh Hoan còn gì.

"Không trách nó thì trách ai?" Triệu nữ sĩ gắt lên, dáng vẻ bi thương quá độ, "Chẳng lẽ trách An Nhu sao? Mạc Thịnh Hoan thân là chồng mà không bảo vệ nổi An Nhu và con mình, đó chính là do nó thất trách! Thế mà trước kia nó còn dám bảo đảm trước mặt Sùng Đức, chúng ta thực sự đã nhìn nhầm người rồi!"

Vẻ mặt Mạc Thịnh Khang khổ sở, "Bác gái đừng quá đau buồn, An Nhu vẫn còn trẻ, còn có cơ hội."

Triệu nữ sĩ phẫn nộ nhìn sang Mạc Thịnh Khang, "Làm sao, còn muốn con trai tôi phải trải qua việc này lần nữa sao?!"

Trương Vân sợ hãi nhẹ kéo Mạc Thịnh Khang lại, Mạc Thịnh Khang thở dài im lặng.

Cửa thang máy mở ra, Triệu nữ sĩ gần như kéo Bạch Sùng Đức chạy qua khóc lóc trước cửa phòng bệnh.

"An Nhu, để mẹ vào gặp con đi....."

Cửa phòng đã bị khoá bên trong, Triệu nữ sĩ làm thế nào cũng không mở được, cũng không nghe thấy âm thanh gì bên trong, vô cùng đau lòng.

Chốt cửa giật giật, Mạc Thịnh Hoan tiều tuỵ ra khỏi phòng.

"Con trai tôi đâu!" Triệu nữ sĩ bi phẫn nắm cổ áo Mạc Thịnh Hoan, đến Bạch Sùng Đức cũng không ngăn được.

"Xin lỗi, An Nhu, không muốn gặp ai." Mạc Thịnh Hoan rũ mắt, "Em ấy vừa ăn mấy thứ, đã ngủ rồi."

"Tại anh, tất cả đều là tại anh." Triệu nữ sĩ rơi lệ đầy mặt, đánh vào ngực Mạc Thịnh Hoan, "Sao anh không bảo vệ con trai tôi! Tại sao!"

Mạc Thịnh Khang cùng Trương Vân đứng cách đó không xa, Mạc Thịnh Khang nhìn dáng vẻ Triệu nữ sĩ mà thở dài, sâu kín nói một câu, nhưng cũng đủ để hai người kia nghe thấy.

"Thương thay tấm lòng cha mẹ."

"Minh Nguyệt, em bình tĩnh chút." Bạch Sùng Đức muốn trấn an để Triệu nữ sĩ bình tĩnh lại, chính ông cũng đau lòng đến đỏ hốc mắt, "Chuyện lần này là ngoài ý muốn thôi. Còn anh, anh lo mà tự chăm sóc mình, chờ khi An Nhu xuất viện, anh còn phải trông nom nó."

Triệu nữ sĩ đau đớn khóc lóc, bà buông cổ áo Mạc Thịnh Hoan ra, dựa vào Bạch Sùng Đức khóc nức nở.

Nghe tiếng Triệu nữ sĩ khóc, Trương Vân có hơi không đành lòng, giật nhẹ Mạc Thịnh Khang, "Mình đi thôi."

"Chờ lát nữa đã." Mạc Thịnh Khang vẫn đứng tại chỗ không muốn đi.

Trương Vân nhìn theo ánh mắt Mạc Thịnh Khang, là Mạc Thịnh Hoan với vẻ mặt ảm đạm, cổ áo bị kéo đến hỗn độn, anh ta đứng tại chỗ, ánh mắt như mất hồn, sắc mặt cũng tái nhợt.

Trương Vân lập tức hiểu, Mạc Thịnh Khang đang thưởng thức dáng vẻ khốn quẫn của Mạc Thịnh Hoan.

Là thù oán gì mà phải tàn nhẫn đến mức này?

Trương Vân vô thức dịch người tránh khỏi Mạc Thịnh Khang. Dù người chị em có quan hệ tồi tệ nhất với mình xảy ra chuyện thì mình cũng chỉ châm chọc mấy câu ngoài miệng, nếu có gì cần giúp vẫn sẽ giúp.

Lần đầu tiên Trương Vân thấy cảnh một người có thể thưởng thức hình ảnh anh trai mình mất con thế này.

Đến tận khi Bạch Sùng Đức đỡ Triệu nữ sĩ khóc đến mệt lả rời khỏi thì Mạc Thịnh Khang cũng còn chưa đi.

Mạc Thịnh Hoan chỉnh lại cổ áo, ánh mắt hơi liếc về phía Mạc Thịnh Khang đang nhìn chằm chằm mình.

"Anh hai." Mạc Thịnh Khang chân thành nói, "Nén bi thương."

Nhìn con ngươi Mạc Thịnh Hoan như phát hoả, Mạc Thịnh Khang bình tĩnh kéo Trương Vân về phía thang máy.

Vào thang máy, nhìn vách tường kim loại, Mạc Thịnh Khang rốt cuộc cũng chậm rãi mỉm cười vui sướng.

Nửa giờ sau, An Nhu đang đút cho Mạc Thịnh Hoan đồ ăn trong phòng bệnh thì nhận được điện thoại của Triệu nữ sĩ.

Vừa rồi An Nhu ở trong phòng bệnh nghe rất rõ ràng, tiếng khóc của Triệu nữ sĩ ba phần bi phẫn, ba phần đau khổ, bốn phần oán hận trời cao, có thể nói là diễn vô cùng hoàn mỹ.

Không hổ là tam kim ảnh hậu.

"Thịnh Hoan, vừa rồi xin lỗi nhé." Triệu nữ sĩ ngượng nùng, "Không làm con bị thương chứ?"

"Không đâu." Mạc Thịnh Hoan ngồi đoan chính, khẽ lắc đầu với màn hình.

"Tên Mạc Thịnh Khang kia chẳng tốt lành gì đâu, lúc ở thang máy đã châm ngòi để chúng ta càng phẫn nộ với Thịnh Hoan rồi." Triệu nữ sĩ sờ sờ khoé mắt mình rồi bôi kem dưỡng mắt lên, "Thủ đoạn cao tay hơn Mạc Đoá Đoá nhiều."

"Hắn vẫn luôn che giấu rất tốt." An Nhu cảm thán, "Thậm chí còn không nói một câu thật lòng nào với người vợ đã kết hôn hơn hai mươi năm của mình, Trương Vân bị hắn dỗ dành đến mụ đầu, không biết đã làm công cụ cho hắn bao nhiêu lần rồi.

Kể cả Mạc lão gia tử, nếu không phải bọn con vạch trần thì ông vẫn nghĩ Mạc Thịnh Khang là kẻ thành thật lại ngu dốt."

"Mạc lão gia tử đã già, vẫn luôn nhìn các con mình qua lăng kính, khó tránh sẽ nhìn lầm." Triệu nữ sĩ thở dài, chẳng biết nói gì cho phải.

"Tóm lại các con phải khống chế cục diện cho tốt, đấu với loại người như vậy, tốt nhất nên đập chết, đừng để cho hắn có cơ hội xoay người." Triệu nữ sĩ vô cùng có kinh nghiệm, "Nhớ chú ý an toàn, tuyệt đối đừng để bại lộ."

"Con biết." An Nhu chớp mắt, sờ sờ bụng mình.

"Ôi chao, nhanh để bà ngoại xem nào." Triệu nữ sĩ hạnh phúc nhìn bụng An Nhu, "Hai nhóc này nhất định phải bình an nha."

"Con và Thịnh Hoan nhất định sẽ bảo vệ tốt cho chúng." An Nhu kiên định nắm tay.

Mạc Thịnh Khang đã thích xem diễn thì An Nhu cũng không khách khí nữa, để Tề Trừng và An Lâm lần lượt đến thăm mình.

Không biết sao mà chuyện này truyền cả đến công ty, nhân viên truyền tai nhau, chẳng mấy chốc ai cũng đã biết chuyện.

Còn có lời đồn Mạc Thịnh Hoan bị đả kích, tinh thần càng lúc càng kém, thậm chí giờ còn không nói nổi nên lời, các cổ đông trong công ty nghe chuyện cũng liên tục kéo đến bệnh viện, thấy tinh thần Mạc Thịnh Hoan vẫn chống đỡ được nên đa phần cũng chẳng nói gì.

Cũng có vài cổ đông tìm Mạc lão gia tử đề nghị xem có nên tìm người thay thế tạm thời cho tới khi mọi chuyện ổn định không.

Trừ Mạc Thành Hoàn, Mạc gia đã chẳng còn ai thích hợp, dù Mạc lão gia tử không vui nhưng cũng không thể lờ đi ý kiến của cổ đông, chỉ có thể thương nghị với Mạc Thịnh Hoan rồi để Mạc Thành Hoàn tạm thời quản lý việc công ty.

Vì sếp tổng vẫn còn đó nên Mạc Thành Hoàn cũng không có thực quyền, có đến công ty cũng chỉ như linh vật, nhưng dù vậy thì Mạc Thịnh Khang cũng vô cùng hứng khởi.

Trương Vân nhìn chồng mình vừa pha trà vừa thầm hát, không sao cười nổi.

Bản thân bà ta biết rõ mọi thứ đều là giả, nhưng Mạc Thịnh Khang vẫn tưởng tất cả vẫn đang đúng như hắn dự tính.

Không thể kéo con trai vào vũng nước đục mà hắn khuấy lên được.

"Sao em lại không vui?" Mạc Thịnh Khang thấy vợ mình không thích hợp, "Không phải em vẫn luôn muốn Thành Hoàn vào công ty sao?"

"Giờ, giờ vào thì có ích lợi gì." Trương Vân căng da đầu, "Cổ phần vẫn do Mạc Thịnh Hoan nắm giữ, hôm nay cho nó vào thì ngày mai cũng có thể đuổi nó ra được."

"Nếu Mạc Thịnh Hoan không còn khả năng quản lý công ty thì sao?" Mạc Thịnh Khang mở miệng.

"Dù Mạc Thịnh Hoan không có khả năng thì những cổ phần đó có vào tay Thành Hoàn đâu." Trương Vân thở dài, nhưng vừa liếc mắt đã thấy chồng mình vừa uống trà vừa cười tủm tỉm.

"Sao anh lại cười?" Trương Vân khó hiểu.

"Mạc Thịnh Hoan hắn, giờ đã không còn con cái để kế thừa di sản, nếu An Nhu lại vô tình gặp chuyện, vậy thì cổ phần cuối cùng cũng về lại Mạc gia thôi." Mạc Thịnh Khang mở miệng, nhưng lời nói lại khiến Trương Vân không rét mà run.

"Anh không phải định ra tay với cả An Nhu chứ?" Trương Vân sợ hãi.

"Anh ra tay khi nào?" Mạc Thịnh Khang mỉm cười.

Trương Vân nghẹn lại, lập tức không nói nên lời.

Đúng vậy, đến bồn hoa kia mà Mạc Thịnh Khang cũng để mình đưa.

Trương Vân hơi hoàng hồn, đột nhiên cảm thấy may mắn vì bản thân đã sớm hợp tác với An Nhu, nếu không dù nhảy vào Hoàng Hà cũng không rửa hết chuyện này.

An Nhu bên này vẫn luôn chú ý tới bản ghi âm của Trương Vân, vừa nghe Mạc Thịnh Khang muốn ra tay với mình đã lập tức ngẩng đầu nhìn Mạc Thịnh Hoan.

Đây chính là ý muốn người khác tan nhà nát cửa.

Nhưng đồng thời An Nhu cũng không sợ, đối phương phạm tội càng nhiều thì án sẽ càng nặng, cứ như vậy thì đừng mong có thể ra ngoài.

Tưởng tượng đến cảnh Mạc Thịnh Khang và Tôn Kiều Lan phải ngồi tù đến chết, An Nhu đột nhiên cảm thấy thực ra cuộc sống này cũng không quá tồi tệ.

Ngày hôm sau, thầy trò Hồng Vệ Đông vẫn mai phục ở nhà bếp riêng đột nhiên báo, chuyên gia dinh dưỡng kia đã thêm một thứ gì đó vào phần cơm mang đến bệnh viện cho An Nhu.

Đồ ăn vừa đưa tới bệnh viện, Mạc Thịnh Hoan lập tức cho người mang đi xét nghiệm, phát hiện một lượng nhỏ ricin trong đó. (Ricin là một chất độc cực mạnh, là một lectin tự nhiên được tìm thấy trong hạt của cây thầu dầu, Ricinus communis. Nuốt phải 5 đến 10 hạt thầu dầu có thể gây ra các triệu chứng cấp tính ở người: ói ra máu, hoại tử xuất huyết ở một số cơ quan, suy thận, trụy tim mạch, và tử vong sau 6-14 ngày. Nguồn: Wikipedia.)

Độc tố này có thể làm ngưng kết và làm tan hồng cầu, khiến các cơ quan nội tạng bị chảy máu, người vừa bị sẩy thai ăn phải loại này sẽ vô cùng nguy hiểm.

Ngoài ra, độc tố này có thời gian ủ bệnh tương đối dài sau khi ngộ độc, khoảng từ một đến ba ngày, lúc đầu chỉ là buồn nôn, nôn, đau bụng giống như viêm dạ dày ruột cấp tính, sau một thời gian sẽ ra máu nhiều và sốt.

An Nhu đã xem đoạn video do Hồng Vệ Đông gửi, có lẽ hình ảnh này được camera giấu kín ở đâu đó quay lại, người phụ nữ trung niên với mái tóc xù nhìn xung quanh và nhanh chóng cho thứ gì đó vào đĩa rau trộn.

An Nhu đã thấy rõ mặt người phụ nữ trung niên kia, tuy hơi khác đời trước, nhưng vẫn có thể nhận ra là cùng một người.

Đoạn video này đã đủ để người phụ nữ trung niên đó bị kết án, nhưng chuyện này cũng không nhất thiết có liên quan đến Mạc Thịnh Khang.

Chỉ cần người phụ nữ trung niên này dứt khoát nhận hết tội về mình thì vẫn chẳng làm gì được hắn.

Mạc Thịnh Khang nói chuyện quá mức cẩn thận, cơ bản đều để kẻ khác ra tay thay mình, nhưng vẫn sẽ có lúc hắn tự mình lên sân khấu.

An Nhu cân nhắc thật lâu rồi nhìn Mạc Thịnh Hoan, "Chuẩn bị phòng ICU cho em đi."

Diễn lâu như vậy, cũng nên kết thúc rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #dammy