Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 6.7

Trong tiệm, Hòa Diệp xác định người đã đi xa, mới một lần nữa mở ra cửa hàng, cầm điện thoại di động vào ghế bành chơi đấu địa chủ.

Cậu đuổi Mục Tịch Cảnh đi, không phải vì không muốn gặp mà vì đã đến giờ đóng cửa từ chối tiếp khách hàng.

Phố Thương Tỉ là một con phố quỷ, các cửa hàng trên phố đều bán đồ tang lễ nên rất dễ thu hút những thứ ô uế.

Đặc biệt là mùa đông, đêm dài ngày ngắn, năm sáu giờ mặt trời đã lặn, trời tối rất nhanh.

Cho nên các cửa hàng trên con phố này sẽ đóng cửa vào khoảng năm giờ hoặc năm giờ ba mươi.

Mùa hè, ngày dài đêm ngắn, bảy tám giờ tối, các cửa hàng trên phố đều đóng cửa muộn hơn.

Nhưng Hòa Diệp lười biếng, không có chuyện xuân hạ thu đông, giờ đóng cửa luôn cố định là năm giờ.

Bình thường sau khi đóng cửa tiệm, cậu sẽ về phòng khách đánh một giấc, trước mười giờ mới dậy, ra ngoài ăn khuya, tuần tra trên đường, canh gác trong quán.

Khi mặt trời mọc vào buổi sáng, cậu đi ngủ, thức dậy, ăn trưa, mở cửa hàng và đóng cửa lại lúc 5 giờ chiều.

Cũng không trách Hòa Diệp, thực sự không có người đến cửa hàng, mở ra hay không cũng không có gì khác biệt.

Tuy nhiên, hôm nay cậu dậy muộn nên lúc này cậu không cảm thấy buồn ngủ. Cậu chơi game bằng điện thoại di động hơn một tiếng đồng hồ. Mãi đến khi mất đậu hạnh phúc, Hòa Diệp mới chưa đã thèm rời khỏi trò chơi, đóng cửa hàng quay lại phòng khách để ngủ một giấc.

8h30 tối, Hòa Diệp tỉnh dậy, xoa xoa lông mày, nhớ lại cơn ác mộng vừa qua.

Trong mộng là ngày hôm qua hai  Hắc Bạch Vô Thường, bọn họ phân biệt cầm một trương bản vẽ, chỉ vào bức tranh phía trên một cách hào hứng: "Ông chủ Hòa, tôi muốn xe chiếc màu đỏ này! (Tôi muốn này đài Nintendo hồng lam khoản máy chơi game! )"

Bạch Vô Thường: "Cậu có thể cho tôi ít thú nhồi bông vào xe được không? Tôi thích động vật, chó săn lông vàng và mèo tam thể."

Hắc Vô Thường: "Tôi có thể đặt tên riêng của mình ở mặt sau của máy chơi game này không? Tôi sợ sau này làm mất sẽ không tìm lại được."

Hòa Diệp gật đầu đồng ý, chờ khi hai quỷ sai cảm thấy mỹ mãn mà đi rồi, cậu cũng không có buồn ngủ.

Sau khi thức dậy rửa mặt, Hòa Diệp muốn ra ngoài ăn chút đồ ăn khuya. Khi ra ngoài, cậu thoáng thấy những chiếc túi đựng đồ trên quầy.

Cái này được Mục Tịch Cảnh mang đến vào buổi trưa, vẫn chưa mở ra.

Hòa Diệp ngập ngừng tiến về phía trước, mở túi đóng gói ra thì thấy bên trong có hơn chục hộp đóng gói được sắp xếp ngay ngắn, bao gồm đồ ăn chay, đồ ăn mặn, món chính, món tráng miệng và đĩa trái cây.

Hòa Diệp xem xong, hơi hơi nhướng mày, cơm canh tất cả đều là món mà cậu yêu thích.

Đáng tiếc người nên nếm thử không phải là cậu.

Hòa Diệp niêm phong chiếc túi lại và mang ra khỏi cửa hàng khi đi ngang qua một người đàn ông vô gia cư đang ngủ trên đường, cậu đặt chiếc túi bên cạnh.

Tuy rằng đồ ăn đã lạnh, nhưng chưa mở ra nên nó rất sạch sẽ có thể no bụng.

---------

Ăn tối xong, Hòa Diệp dạo quanh phố, quay lại cửa hàng, tìm trên mạng một máy chơi game cầm tay màu đỏ xanh, in ra chiếc xe thể thao Maserati màu đỏ.

Đến kho hàng, lấy đồ bọc giấy ra, đặt lên chiếc bàn gỗ dài, mở thỏ trắng app, chuẩn bị phát sóng trực tiếp.

Vừa bước vào đã nhìn thấy cột tin nhắn riêng có số 99 màu đỏ.

Có người sám hối xin tha, có người liên tục cảm ơn, còn có một số cư dân mạng dò hỏi chủ bá xem bói có rẻ hơn không, nói rằng mình là học sinh, không có nhiều tiền.

Hòa Diệp không để ý, nhấc điện thoại lên, đảm bảo không lộ mặt, chọn phân vùng và bắt đầu phát sóng trực tiếp.

Vừa mới bắt đầu vài phút, phòng phát sóng trực tiếp không có ai.

Hòa Diệp liền nghiêm túc cẩn thận xem kỹ bản vẽ, ghi đại khái kích thước của máy chơi game lên giấy rồi bắt đầu buộc khung bằng những dải tre.

Không chỉ có thể dùng trát khung xương để buộc khung mà còn có thể dùng cọng lúa mạch, cỏ lau, cao lương cọng rơm, những loại dễ cháy và có độ đàn hồi tốt.

Đối với dây buộc, có thể dùng chỉ gai, sợi tơ, trúc đinh, những thứ khác để cố định khung.

Trát khung xương là một bước tương đối khó, đòi hỏi sự kiên nhẫn và khả năng tính toán để đảm bảo hình dạng của giấy trát ngoại hình thu được không khác nhiều so với thật.

Không lâu sau khi cậu bắt đầu ràng buộc không lâu, mọi người bắt đầu bước vào phòng phát sóng trực tiếp.

Làn đạn thổi qua một cái: MMM tiến vào phòng phát sóng trực tiếp.

Ngay sau đó, khu vực bình luận đã bị spam liên tục.

MMM: 【A a a, chủ bá, cậu quả thực chính là thần của tôi! 】

MMM: 【Tôi đã có kết quả kiểm tra rồi! 】

MMM: 【Bác sĩ nói tử cung của tôi có một số khối u lành tính, nhưng chúng có xu hướng chuyển thành ung thư. Kiến nghị tôi nên loại bỏ chúng càng sớm càng tốt!】

MMM: 【May mắn có cậu nhắc nhở, nếu không mạng nhỏ của tôi khó bảo toàn. 】

MMM: 【Khi tôi nghe kết quả kiểm tra, tôi cảm thấy như bầu trời sụp đổ.】

MMM: 【Chủ bá, có thể tính một quẻ cho tôi không, xem tôi có thể sống sót qua chuyện này, sống đến trăm tuổi không? 】

Sau khi Hòa Diệp nhìn thấy, cự tuyệt nói: "Không cần quá mức mê tín, tin tưởng y học."

MMM: 【Không không không, giờ tôi đã trở thành tín đồ trung thực của cậu. Tôi còn tin những gì cậu nói hơn cả bác sĩ nữa.】

MMM: 【Chủ bá, cậu không những phát hiện ra cơ thể của tôi có vấn đề, còn nhắc nhở tôi rằng người đàn ông bên cạnh tôi không đáng tin cậy.】

MMM: 【Thiệt chứ, hôm nay tôi cố tình nói với hắn, muốn cắt tử cung, hắn thế mà liều mạng khuyên tôi tiếp tục trị liệu, còn ngấm ngầm nói rằng cơ thể phụ nữ sẽ không hoàn thiện nếu không có đứa con của mình】

MMM: 【Sinh mệnh của bà đây đã không còn, nếu thân thể của ta không còn nguyên vẹn thì sẽ ra sao?】

MMM: 【Đàn ông thúi thường nói dối bằng những lời mật đường để gạt người, nhưng khi nghe được tin tôi không thể mang thai, thái độ của hắn lập tức thay đổi. 】

MMM: 【Chết tiệt, vừa rồi hắn nói với tôi cái gì? Anh ta là con trai độc nhất trong nhà, không thể ly hôn.】

MMM: 【A** ai nghĩ gia tộc mình có di sản hoàng gia, quả thực cười chết. 】

Hòa Diệp không biết phải an ủi một người tội nghiệp đang yêu lại có vấn đề về thể xác sau khi suy nghĩ hồi lâu, cậu nói: "Chúc mừng."

MMM: 【......】

MMM: 【Chủ bá, tôi đang thảm như vậy, có cái gì chúc mừng? 】

Hòa Diệp hỏi lại: "Cô đã được chẩn đoán mắc bệnh, được chữa trị kịp thời, nhìn rõ bản chất thực sự của người đàn ông và tránh xa những kẻ cặn bã. Không đáng chúc mừng hả?"

MMM: 【Chậc, tôi thực sự nghĩ cậu nói đúng đấy.】

MMM: 【 ai, tôi không muốn thừa nhận, nhưng tôi có thể chất thu hút tra nam nha, coi trọng đều có bệnh nặng. 】

MMM: 【Tôi hoài nghi thân thể có vấn đề, tôi bị chồng cũ chọc giận, lúc đó tôi đã cả ngày thức đêm, kết quả đem thân thể làm ra vấn đề.】

Hòa Diệp không ngờ bên kia bắt đầu trò chuyện với mình ở phần bình luận.

Cậu không am hiểu nói chuyện phiếm, nhưng nhớ tới bạn cùng phòng dặn dò hãy tương tác nhiều hơn với cư dân mạng, ra tiếng đáp lại nói: "Bớt tức giận, nghỉ ngơi nhiều, chăm sóc bản thân thật tốt."

MMM: 【OK, ok, ok, cảm ơn chủ bá quan tâm. 】

MMM: 【 đúng rồi, chủ bá họ gì, tôi nên xưng hô với cậu như nào? 】

MMM: 【Tiên sinh hả? 】

Hòa Diệp giải thích: "Phàm trần là tên tiệm làm giấy trát, tôi họ Hòa."

MMM: 【 Hòa đại sư! 】

"......" Hòa Diệp sửa đúng nói: "Trong tiệm khách nhân đều gọi tôi là ông chủ Hòa."

MMM: 【 Ồ, được rồi, tôi cũng sẽ gọi cậu là ông chủ Hòa 】

MMM: 【Đúng rồi, ông chủ Hòa, trong tiệm cậu có bùa bình an không, đá may mắn, vòng tay trừ tà, v.v. không?】

Hòa Diệp: "Không có."

MMM: 【Ồ, quá đáng tiếc. 】

MMM: 【Vậy cậu hiện tại đang làm gì? 】

V Đôi bàn tay trắng nõn trong video đang cầm vài đoạn tre, dùng sợi bông quấn từng chút một, mới bắt đầu buộc bộ xương, tuy chưa thấy hình dáng nhưng có thể thấy chuyển động của chủ bá phi thường thuần thục.

Hòa Diệp chỉ đáp ngắn gọn ba chữ: "Làm giấy trát."

MMM: 【Ồ ồ ồ.】

MMM: 【Ông chủ Hòa, giấy trát có thể trừ tà không? 】

Hòa Diệp: "...... Không thể."

Chẳng những không thể trừ tà, ngược lại dễ dàng trêu chọc tà ám.

MMM: 【Được rồi, ngày mai tốt nhất tôi nên đến Đạo quan để tỏ lòng thành kính.】

Buổi phát sóng trực tiếp đã diễn ra được hơn mười phút, rất nhiều ID quen thuộc đã bước vào phòng.

Đáng yêu nhiều: 【Chủ bá, rốt cuộc cũng chờ cậu phát sóng rồi! 】

Đáng yêu nhiều: 【Nhìn tôi này, nhìn tôi này, tôi là fan não tàn của cậu! 】

Chưởng thượng Minh Trư: 【Còn có tôi! 】

Kẹp hâm Lưu kẹo sữa: 【+1】

Đang ở điên cuồng đặt tên trung: 【+1】

Phiêu dương quá hải tới xem ngươi -: 【+1】

......

Kẹp hâm Lưu kẹo sữa: 【Ờ ha, M tỷ thân thể thế nhưng có vấn đề, chủ bá tính quá chuẩn đi! 】

Chưởng thượng Minh Trư: 【Đúng vậy, thật không thể tin được.】

Kẹp hâm Lưu kẹo sữa: 【Ông chủ Hòa đêm nay còn đoán mệnh sao? 】

Kẹp hâm Lưu kẹo sữa: 【Chúng tôi cũng muốn xem thao thác thần tiên của ngài!】

Chưởng thượng Minh Trư: 【Cùng hỏi +1】

Đáng yêu nhiều: 【Cùng hỏi +1】

......

Nhiều người xếp hàng như trẻ con, +1, +1 xoát cái không ngừng.

Hòa Diệp bị bọn họ chọc cười, khóe môi hơi nhếch lên: "Ừ, có thể bói được ba quẻ."

Đáng yêu nhiều: 【Ồ đúng rồi, tôi có thể xem diễn nữa rồi.】

Chưởng thượng Minh Trư: 【Đúng vậy, đúng vậy, di chuyển một chiếc ghế nhỏ và ngồi xổm xuống!】

Phiêu dương quá hải tới xem ngươi -: 【Ngồi xổm ngồi xổm +1】

......

Những cư dân mạng này không chỉ nhìn thấy khả năng bói toán của Hòa Diệp ngày hôm qua mà hôm nay còn được sự chú ý của MMM, bắt đầu có phần hứng thú với phòng phát sóng trực tiếp này.

Sau đó, họ chuyển chủ đề sang MMM và hỏi về mối quan hệ của cô với tên cặn bã.

MMM cũng có tính cách vui vẻ. Cô bắt đầu nói chuyện với cư dân mạng về tên kẻ cặn bã đã theo đuổi mình.

Một số người lần lượt phàn nàn về điều này, điều này thực sự khiến nhiều cư dân mạng vào xem phải đứng cười.

Hòa Diệp không ngắt lời nhiều, im lặng nhìn số người trong phòng phát sóng trực tiếp dần dần vượt quá ba chữ số.

Đúng lúc mọi người đang trò chuyện sôi nổi thì khu vực bình luận lại đột nhiên lại lần nữa spam.

Suzuki: 【Đại sư, tôi sai rồi! 】

Suzuki: 【Trách tôi miệng tiện, đã nói những điều hồ ngôn loạn ngữ trong phòng phát sóng trực tiếp, xin hãy tha thứ cho sự thiếu hiểu biết của tôi】

Suzuiki: 【Là tôi **, không biết trời cao bao nhiêu, nhưng vì tôi chỉ nói vài câu khó nghe và không phạm sai lầm lớn nào, xin hãy tha tôi lần này】

Một số cư dân mạng mới bước vào phòng phát sóng trực tiếp đã tỏ ra bối rối trước lời nói của người này.

Ba con miêu heo sạn phân quan: 【Người này sao lại thế này? 】

Chưởng thượng Minh Trư: 【Nắm thảo, người anh em này thực sự đã đến xin lỗi!】

Đáng yêu nhiều: 【Chà, mọi chuyện càng ngày càng quỷ dị 】

Phiêu dương quá hải tới xem ngươi -: 【Mặc dù lý trí mách bảo đây là sự thật nhưng càng xem càng cảm thấy như một kịch bản vậy. Các tình tiết nối tiếp nhau, những cái tát vào mặt, cái này nối tiếp cái khác. Điều này cũng thật tuyệt vời!】

----------------------------------

Chương 7

Kẹp hâm Lưu kẹo sữa: 【A a a, ông chủ Hòa, cậu mau đến chứng thực đi, đây có thật sự không phải kịch bản đúng không! 】

Kẹp hâm Lưu kẹo sữa: 【Cảm giác thật kích thích!】

Lâm Đại Ngọc bứng cây liễu: 【Người mới đến muốn ngốc, chuyện gì đang xảy ra, lại muốn ăn dưa, xin các đại gia giải thích chi tiết!】

MMM: 【Tôi tới, tôi tới, dưa này đã bị tôi ăn rành rạch 】

MMM gõ nhanh bằng cả hai ngón tay cái đem Suzuki nhục mạ phòng phát sóng trực tiếp, cẩn thận kể lại những điều xui xẻo đã xảy ra ngày hôm qua.

Cho người mới ăn cả quả dưa này.

Trong khoảng thời gian này, khu vực bình luận cũng tràn ngập lời xin lỗi và giải thích của Suzuki.

Bất chấp sự bàn tán sôi nổi của cư dân mạng, chủ bá dường như vẫn chưa nhìn thấy bình luận và bình tĩnh ràng khung xương.

Kỳ thật Hòa Diệp tuy không nói chuyện nhưng cũng đã chú ý đến hướng đi trong phòng phát sóng trực tiếp, Suzuki vừa bước vào phòng phát sóng trực tiếp đã nhìn thấy nhưng lại chỉ lười biếng không để ý nhiều tới thôi.

Khi Suzuki thấy chủ bá không nói lời nào, bắt đầu ở phòng phát sóng trực tiếp không ngừng copy paste, thực xin lỗi, tôi biết sai rồi, cầu đại sư tha thứ.....

Lời xin lỗi chiếm tới nửa màn hình khiến cư dân mạng cảm thấy khó chịu. Hòa Diệp dừng lại: "Không cần spam."

Giây tiếp theo, khu vực bình luận đột nhiên trở nên yên tĩnh.

Suzuki tặng một trận đấu tư nhân cơ sở

Suzuki tặng 100 đóa hoa tươi

Suzuki tặng 100 đóa hoa tươi

Suzuki tặng 100 đóa hoa tươi

......

"......" Hòa Diệp lại dừng lại: "Cũng đừng tặng quà."

Suzuki: 【Đại sư, ngài muốn tôi làm thế nào, mới bằng lòng tha thứ? 】

Suzuki: 【Chuyện này tôi biết sai rồi, quý vị có thể cho tôi một cơ hội để thừa nhận sai lầm của mình không?】

Suzuki: 【Tôi đã nhận ra rõ ràng rằng mình không nên nói chuyện bằng cảm xúc trên mạng chứ đừng nói đến phòng phát sóng trực tiếp kêu gào. 】

Suzuki: 【Bây giờ tôi xin lỗi cậu trước mặt nhiều người trong phòng phát sóng trực tiếp. Xin hãy tha thứ cho tôi lần này nhé?】

"Không có lần sau." Hoà Diệp nhạt màu đáp lại.

Kỳ thực trong chuyện này, cậu cũng không tức giận, chỉ là cảm thấy đối phương nhục mạ, cùng báo cáo hành vi của mình trong phòng phát sóng trực tiếp có chút quá đáng. Vì điều đó, có lẽ lần này cậu sẽ để lại cho hắn một dấu ấn sâu sắc, để sau này hắn không dám phạm sai lầm ngẫu nhiên trên mạng.

Còn một lý do nữa, Hòa Diệp không muốn làm lớn chuyện.

Nếu cứ tiếp tục bế tắc như vậy, đối phương nhất định sẽ tìm đến kỹ thuật xin giúp đỡ, đến lúc đó người của Huyền thuật hiệp hội nhúng tay vào, sẽ rất phiền phức.

Không phải Hòa Diệp không chống lại được bọn chúng, mà cậu chỉ là lười làm việc thôi.

Những người trong hiệp hội không giỏi về thuật pháp lắm, nhưng số lượng rất nhiều, có một sư phụ, một số đồ đệ, mấy móng tôn đồ, dây dưa lên, thực phiền.

Suzuki: 【Thật đấy!】

Suzuki: 【Cảm ơn đại sư! 】

Suzuki: 【Tôi chắc chắn sẽ thể hiện tốt trong tương lai! 】

Đáng yêu nhiều: 【 Ông chủ Hòa không riêng bản lĩnh lớn, còn tính tình tốt, có khí độ. Ôi, ôi, yêu, yêu.】

Hòa Diệp nhìn thấy lời bình luận này, động tác của cậu hơi dừng lại, phủ nhận: "Tôi tính tình không tốt."

Tính tình cậu không tốt, lạnh lùng, không dễ gần, chỉ lười lo lắng nhiều việc, rất nhiều chiêu đều thua, tính toán chi li, nhưng cũng không có tổn hại.

Chưởng thượng Minh Trư: 【Bí mật nói, tôi cảm thấy tính cách của ông chủ Hòa khá lạnh lùng, giọng điệu khi nói chuyện cũng lạnh lùng.】

Chưởng thượng Minh Trư: 【Hơn nữa cậu ấy nói rất ít】

Đáng yêu nhiều: 【Khả năng cao nhân lợi hại đều như vậy đi. 】

Phiêu dương quá hải tới xem hùng -: 【...... Lầu trên, xem nhiều phim truyền hình võ thuật quá rồi】

Đáng yêu nhiều: 【Đừng nói nhảm, tôi nghiêm túc đấy】

Trong túi sủy bánh que: 【Các tiểu quỷ phát sóng trực tiếp bản lĩnh lớn, vậy tôi khen giá trị nhân cao à.】

Trong túi sủy kẹo que: 【Tay chủ bá thật đẹp đáng xem, trắng trẻo, móng tay trên ngón tay đều có màu hồng】

Trong túi ngọt kẹo que: 【 Giọng tuy lạnh lùng lãnh đạm nhưng nghe cũng hay】

Trong túi kẹo que:【Chủ bá về sau sẽ lộ mặt không? 】

Trong túi kẹo que: 【Tôi cảm thấy chủ bá chắc chắn rất đẹp trai!】

Lão tiểu tử: 【Lầu trên, đừng nói nhảm nữa.】

Lão tiểu tử: 【Ai móng tay không hồng hào, giọng nói và vẻ ngoài của nhiều người cũng không giống nhau chút nào】

Lão tiểu tử:【Nên đi xem những kẻ lừa lọc trên internet. 】

Chưởng thượng Minh Trư: 【Ồ...... nTôi nhắc nhở anh trai trên lầu hãy cẩn thận khi nói chuyện. Người cuối cùng đã nói xấu ông chủ hòa, tôi chỉ muốn quỳ xuống xin lỗi trong phòng phát sóng trực tiếp.】

Lão tiểu tử: 【Chú ý cái rắm, tôi chỉ ăn ngay nói thật mà thôi】

Lão tiểu tử:【Hiện tại rất nhiều chủ bá ngủ fan】

Lão tiểu tử: 【 Khuyên các bạn đừng để bị lừa, tôi còn có sai sao?】

Hòa Diệp im lặng một lúc, cảm thấy bầu không khí ở khu bình luận không ổn nên bình tĩnh lại: "Có cư dân mạng nào muốn tính một quẻ không?"

Vốn dĩ cậu muốn chuyển chủ đề, đánh lạc hướng sự chú ý của mọi người.

Kết quả sau khi nói xong, khu bình luận đột nhiên trở nên yên tĩnh, không có người trả lời vấn đề.

Hòa Diệp lúc này mới hậu tri hậu giác nhận ra chủ đề cậu đang tìm kiếm quá thẳng thừng. Mặc dù một số cư dân mạng đã xem buổi phát sóng trực tiếp ngày hôm qua của cậu và biết rằng cậu bói toán chính xác nhưng họ cũng không hoàn toàn tin tưởng cậu.

Ngoài ra, nhiều người thích nói chuyện ầm ĩ trên mạng, nghe có vẻ nhiệt tình, hào hứng nhưng chưa chắc họ sẽ thực hiện bất kỳ hành động nào.

Suy cho cùng, bình luận chỉ là động tác ngón tay mà bói toán có liên quan đến quẻ kim.

Một que hai trăm, có thể là một ngày lương của nhiều người đang làm việc.

Đối với những cư dân mạng khác, ăn mật hoa mật ong, gió nhẹ đối thủ vẫn ôm thái độ bán tín bán nghi, thậm chí cảm thấy chuyện MMM cùng Suzuki là một kịch bản do cậu đạo diễn và diễn xuất nhằm tạo dựng nhân vật của mình.

Đáng yêu nhiều: 【Xin lỗi ông chủ Hòa, tuy biết cậu đoán đúng nhưng tôi quá nghèo, ô ô ô. 】

Phiêu dương quá hải tới xem khinh -: 【Tôi cũng......】

Cà phê Lưu kẹo sữa: 【Tôi chỉ muốn xem ông chủ Hòa có bao nhiêu da trâu! 】

1976: 【Đây không phải là phòng phát sóng trực tiếp để vẽ tranh sao?】

1976: 【Tại sao chủ bá lại nghĩ ra bói toán?】

Hòa Diệp đang muốn giải thích: "Bói toán chỉ là..."

Niệm: 【Tôi tới 】

Niệm: 【Thanh toán quẻ kim như thế nào? 】

Đây là một ID xa lạ, có vẻ như mới vào phòng phát sóng trực tiếp cách đây không lâu.

Hòa Diệp đáp: "Quẻ kim hai trăm, có thể chọn một món quà để tặng."

Đáng yêu nhiều: 【Gửi hoa, gửi hoa có thể giúp chủ bá gia tăng nhân khí 】

Vụ việc vừa rồi giữa MMM cùng Suzuki khiến số người trong phòng phát sóng trực tiếp vượt quá một trăm, nhưng hiện tại độ nổi tiếng đang giảm dần, chỉ còn lại sáu mươi bảy mươi người.

Đọc xong vui quá gửi liền 2.000 bông hoa mà không nói một lời.

Hòa Diệp buông trát khung xương trong tay, hỏi đối phương: "Muốn tính cái gì?"

Niệm: 【Tình cảm】

Hòa Diệp: "Có thể viết chữ xem, hoặc có thể gửi riêng cho tôi một bức ảnh hoặc bát tự."

Niệm: 【Bát tự 】

Hòa Diệp hỏi: "Cụ thể muốn tính cái gì?"

Internet một nơi khác, Mục Tịch Cảnh đang ngồi trên sô pha, nhìn chằm chằm vào đôi bàn tay trắng sứ thon dài trong phòng phát sóng trực tiếp.

Có một câu chưa gửi trong hộp trò chuyện

【Tìm người, người mình yêu sâu đậm, tự hỏi liệu mình còn tìm được người ấy không】

Suy nghĩ nửa giây, anh ngón tay ấn vào phím xóa. Dù Hòa Diệp có nói được hay không, anh cũng sẽ tiếp tục tìm, không cần hỏi.

Hơn nữa, anh cũng không thực sự muốn bói toán, anh chỉ muốn giúp Hòa Diệp thoát khỏi khó khăn.

Anh quay sang gọi dì đang lau bàn quầy "Dì Khương."

Dì cầm giẻ lau đi tới: "Làm sao vậy, Mục tiên sinh?"

Mục Tịch Cảnh nở nụ cười nhẹ, nhẹ nhàng nói: "Không phải lúc nào dì cũng lo lắng về chuyện hôn sự của con trai mình sao? Chủ bá này đoán mệnh rất chính xác, có thể nhờ cậu ấy giúp dì tính một quẻ."

Dì Khương kinh hỉ nói: "Thật sao?"

"Ừ." Mục Tịch Cảnh ngón tay nhanh chóng đánh: "Tính xem khi nào có thể kết hôn."

Sau đó đánh trang chủ chủ bá, tiến vào tin nhắn, đem máy tính bảng đưa cho dì: "Gửi sinh thần bát tự của con trai dì qua đi."

Dì Khương liên tục đáp ứng, lau sạch tay vào tạp dề rồi cầm lấy máy tính bảng.

Không lâu sau khi bát tự được gửi đi, giọng nói trong trẻo và lạnh lùng của Hòa Diệp truyền đến: "38 tuổi, nam, bị nuông chiều từ bé, tính tình có chút ngang ngược, lại có tính cách ích kỷ đến khi nào kết hôn......"

Hòa Diệp dừng lại hỏi: "Anh có chắc chắn muốn kết hôn không?"

Dì Khương không hiểu ý gì, vội gõ chữ hỏi: 【Làm sao vậy? 】

Hòa Diệp châm chước giây lát, rồi muốn diễn đạt khéo léo hơn: "Hiện tại anh đang thất nghiệp và sống ở nhà, dựa vào thu nhập của bố mẹ. Tình trạng này đã tồn tại hàng chục năm nay. Nếu anh kết hôn lần nữa, bố mẹ anh sẽ bị thiệt thòi về mặt tài chính. Có rất nhiều áp lực."

Lời này vừa ra, khu bình luận lập tức trở nên sôi nổi.

Đồ nhu nhược: 【Hóa ra anh ta là một kẻ bất tài.】

Chén rượu chứa đầy sữa bò: 【Một bên ăn bám, còn một bên muốn yêu đương kết hôn. Tại sao mặt lại lớn thế? Chẳng phải là vì muốn lấy vợ rồi vợ nuôi à? 】

Đáng yêu nhiều: 【Ừ, mặt to thật đấy】

Lão miêu uuu: 【Còn anh, tốt nhất đừng làm hại con gái nhà lành và cứ độc thân đi.】

Chưởng thượng Minh Trư: 【Ở nhà mấy chục năm..., này hai trăm đồng tiền quẻ kim, không phải là ba mẹ đưa đi? 】

Kẹp hâm Lưu kẹo sữa: 【Nhóc con, cậu đã 38 tuổi, không phải 18 tuổi, tỉnh tỉnh đi! 】

Kẹp hâm Lưu kẹo sữa: 【Còn nghĩ kết hôn, nhưng anh lại như thế này, anh có muốn một cô gái uống gió tây bắc với anh không?】

Lão miêu uuu: 【Muốn kết hôn, thì trước tiên phải ra ngoài tự lập.】

Lão miêu uuu: 【Nhưng sau mấy chục năm ăn bám ba mẹ, chắc anh ta đã mất đi khả năng kiếm tiền cơ bản rồi.】

Nhìn thấy những bình luận không mấy thân thiện của cư dân mạng, sắc mặt Khương Di trở nên xấu xí, trong tiềm thức muốn bào chữa nhưng lại không biết phải nói gì.

Suy cho cùng thì ba mẹ hắn đã quen với những việc này.

Kỳ thật khi còn nhỏ, hai vợ chồng không hề cưng chiều hai đứa con trai. Sau này, vì đứa con nhỏ bị mất, họ luôn tự trách mình nên đã dành hết tình thương cho đứa con lớn và gần như vâng lời nó.

Bà cũng nhận ra tình yêu hai vợ chồng dành cho con trai có phần bệnh hoạn, mà đứa con út vì giận dỗi với họ mà bỏ nhà đi rồi bị lạc nên họ rất sợ mất đi đứa con trai lớn một lần nữa.

Người con trai cả cũng rất ý thức được nỗi sợ hãi của họ, như thể hắn ta đã nắm được điểm yếu của họ và dọa bỏ nhà đi mỗi khi họ không đi theo ý mình.

Hai vợ chồng hết lần này đến lần khác bao dung, thỏa hiệp, cố gắng hết sức để đáp ứng yêu cầu của hắn, để rồi cuối cùng lại tạo ra tên phế vật như vậy.

Nhưng ngay cả như vậy, có thể làm được gì?

Đây là con ruột của bà, máu của bà vẫn còn đang chảy trong cơ thể hắn, không thể trơ mắt nhìn đứa con trai bất tài chết đói ở bên ngoài.

Vợ chồng bà vẫn có thể đi làm, tổng tiền lương hàng tháng cũng khá nhiều, họ có thể nuôi sống cả gia đình khá tốt nên họ chịu đựng được việc hắn ở nhà sa đọa như vậy.

Sở dĩ bà mong chờ con trai mình kết hôn là vì nếu một cô gái điều khiển được hắn ta thì có thể sẽ cứu được con trai mình.

Mắt thấy bình luận ở khu bình luận ngày càng tệ, Khương Di cuối cùng cũng không nhịn được: 【Con trai tôi tuy tệ nhưng cũng không đến nỗi tệ như cậu nói.】

【 Chúng tôi không bao giờ muốn hút máu gia đình nhà gái.】

Bà một câu con trai tôi, khiến cư dân mạng ở khu vực bình luận ngốc.

Lão miêu uuu: 【Thì ra là dì giúp con trai mình đoán mệnh, không phải anh ta】

Kẹp hâm Lưu kẹo sữa: 【Dì à, dì thanh tỉnh một chút, con trai dì đã 38 rồi, sao còn có thể để anh ta ở nhà gặm nhấm tuổi già được?】

Đáng yêu nhiều: 【Đúng vậy, nếu còn muốn anh ta kết hôn, chẳng phải là đang làm hại con gái của người khác sao?】

Kẹp hâm Lưu kẹo sữa: 【Dì có nghĩ rằng dì đã quá già và không có đủ khả năng nuôi dưỡng một tên phế vật 38 tuổi này và dì đang muốn tìm người nối nghiệp không? 】

Đồ nhu nhược: 【Đó là lý do tại sao dì phải nuôi một thùng rác xã hội. 】

Đồ nhu nhược: 【Con trai của dì bây giờ có thể đi lại được không? Nếu không thể ra ngoài, anh ta vẫn cần được cõng, bế trên tay hoặc đẩy trên xe lăn 】

Đồ nhu nhược: 【Anh ta có thể tự mình sử dụng đũa được không?】

Đồ nhu nhược: 【 Có phải anh ta chờ cơm bưng nước rót, đút tận mộng luôn không?】

Hòa Diệp thấy những bình luận ở khu bình luận ngày càng khó chịu nên ngăn lại: "Hãy dùng ngôn ngữ văn minh, đừng dùng từ ngữ gay gắt."

Cậu hỏi: "Ngài tới là muốn giúp con trai tính nhân duyên à?"

Niệm: 【Ừ】

Hòa Diệp hỏi: "Mẹ của anh ta?"

Niệm: 【Đúng vậy, tôi là mẹ của nó.】

Hòa Diệp do dự hỏi: "Dì à, ba mươi năm trước, ngài có một đứa con trai nhỏ lạc đường phải không?"

Khương Di chợt khựng lại, tay đang cầm máy tính bảng: 【Cậu, cậu làm sao biết! 】

Hòa Diệp không có giải thích, tiếp tục hỏi: "Ngài có muốn biết vì sao nó đi lạc không?"

Niệm: 【Thằng bé mới hơn 3 tuổi bị lạc. Đó là vì thằng bé muốn mua một chiếc ô tô đồ chơi nhưng hai vợ chồng tôi không chịu mua nên thằng bé đã mất tức giận bỏ nhà đi. 】

Niệm: 【Hai vợ chồng tôi và những người thân khác gần như đã tìm kiếm khắp nơi nhưng không tìm thấy 】

Niệm: 【 Tôi luôn hối hận. Một chiếc ô tô chỉ có giá vài tệ. Nếu chúng tôi trực tiếp mua cho thằng bé thì sau này sẽ không có khả năng thằng bé đi lạc.】

Nhưng hối hận cũng chẳng ích gì. Con trai út của bà đã mất tích gần ba mươi năm, bây giờ có nói gì cũng đã muộn.

Phiêu dương quá hải tới xem ngươi -: 【 Hơn ba mươi năm trước, mấy đồng tiền rất đáng giá 】

Lão miêu uuu: 【 Sao tôi lại cảm thấy con của dì tính tình khá xấu nhỉ. 】

Niệm: 【Ừ, hai con trai đều có tính cách bướng bỉnh, di truyền từ cha mình.】

Hòa Diệp tiếp tục đề tài vừa rồi: "Sau khi bỏ nhà đi, như thế nào mất?"

Niệm: 【Tất cả chúng tôi đều nghi ngờ rằng thằng bé đã bị bọn buôn người bắt đi 】

Niệm: 【Sau khi con trai chúng tôi bị mất tích, chúng tôi đã gọi cảnh sát vào cùng ngày, nhưng cảnh sát không tìm thấy manh mối nào xung quanh khu dân cư cũ nơi chúng tôi sống vào thời điểm đó và không có nơi nào có dấu tích của thằng bé】

Hòa Diệp hỏi: "Con trai lớn của dì đang làm gì khi đứa con nhỏ của dì bỏ nhà đi?"

Khương Di sửng sốt khi được hỏi con cả đang làm gì?

Đã lâu như vậy, làm sao bà còn nhớ được?

Hơn nữa, lúc đó hai vợ chồng bà đang điên cuồng tìm kiếm đứa con trai nhỏ, nên thực sự không quá quan tâm đến đứa con trai lớn của mình.

Niệm: 【Thằng bé lúc ấy 8 tuổi, có lẽ đang học tiểu học.】

Hòa Diệp: "Dì có chắc là anh ta đang ở trường không?"

Niệm: 【Có chuyện gì vậy?】

Niệm: 【Đại sư, ý ngài là việc con trai nhỏ của tôi mất tích có liên quan đến con trai lớn của tôi?】

"Ừ." Hòa Diệp trực tiếp làm rõ: "Không chỉ có liên quan, mà sự việc có thể nghiêm trọng hơn dì nghĩ. Tôi đề nghị dì nên quay lại hỏi người có liên quan."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #dammy