Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 15

Trái dừa nãi dường như được lời nói của Mục Tịch Cảnh an ủi thật sự, cảm xúc thoáng bình phục, lấy ra di động bắt đầu gửi tin nhắn báo bình an cho mẹ cô.

Không biết là do trên đường có ít xe hơn hay do tài xế đã thay đổi, nhưng thời gian để quay lại nội thành ngắn hơn hai mươi phút so với khi đến đây.

Xe chạy đến trước cửa tiểu khu, còn không chưa kịp dừng lại, điện thoại của trái dừa nãi ở phía sau bất ngờ rung lên

Trái dừa nãi nhìn số người gọi, giọng có chút hoảng hốt: "Bà nội gọi điện tới, tôi...... Tôi có nên nghe máy không?"

Hòa Diệp trả lời: "Còn tùy xem cô có muốn nhận hay không."

Trái dừa nãi: "Chắc bà ta đã dập lửa xong rồi, đoán được là tôi làm nên chạy tới mắng tôi."

Kỳ thật ngọn lửa thiêu rụi ngôi nhà của cô hoàn toàn là do sự tức giận và bốc đồng của mình, sau đó cô chỉ cảm thấy sợ hãi không thôi.

Nhưng sau khi mọi chuyện đã làm rồi, thà đốt đi còn hơn là bị bọn họ chiếm giữ. Trái dừa nãi sớm đã lên kế hoạch không về nữa. Tất cả đồ dùng trong phòng của cô đều là đồ dùng cả nhà dùng mười mấy năm, thậm chí vài thập niên.

Lần này đồ đạc của hai mẹ con cô được trộn vào tro cốt của ba, nhưng lần sau thì sao?

Có lẽ bà ta sẽ tìm kiếm mụ phù thủy biết phép thuật nào đó để phù phép họ chết thảm hại mà không biết. Thay vì làm điều này, cô thà thiêu rụi tất cả để không để lại manh mối nào cho bên kia.

Dù nghĩ vậy nhưng cô vẫn cảm thấy có chút áy náy vì đã phóng hỏa. Cô nhìn con số trên màn hình điện thoại và vô thức cọ xát ngón tay cái vào mép điện thoại cho đến khi cuộc gọi kết thúc, màn hình tối đen.

Vài giây sau, màn hình lại sáng lên, đối phương liên tục gọi năm sáu cuộc gọi, như thể cô không nghe thì sẽ không bỏ cuộc.

Mục Tịch Cảnh đưa ra giải pháp: "Nếu cô thực sự không muốn bắt máy thì cứ chặn bà ta đi. Sau đó khi cảnh sát hỏi đến, chỉ cần nói rằng cô tưởng bà ta phát điên vào lúc nửa đêm nên lỡ đốt."

Trái dừa nãi trầm ngâm một lát, gật đầu đồng ý, phi thường dứt khoát mà chặn số điện thoại của đối phương.

Ít phút sau, lại có một cuộc điện thoại lạ gọi đến. Trái dừa nãi đoán rằng đối phương đã đổi số điện thoại, đang định cúp máy thì Hòa Diệp đang ngồi ghế phó ngăn lại. "Tiếp đi, có thể là cảnh sát."

Trái dừa nãi không nghĩ tới Hòa lão bản tùy tiện nói, có thể đoán chuẩn như vậy. Quả thực là cuộc gọi từ cảnh sát, báo cho cô biết nhà cô đã bị thiêu rụi và hỏi cô có biết gì không?

Trái dừa nãi vừa định thề thốt phủ nhận, Mục Tịch Cảnh ngồi ở ghế lái đột nhiên nói: "Bật loa lên."

Cô gái ngồi ghế sau vâng lời, đưa điện thoại di động về phía trước.

Vừa lái xe, Mục Tịch Cảnh vừa tươi cười hỏi: "Xin chào các đồng chí công an, xin hỏi lửa có lan rộng và gây thiệt hại tài sản cho nhà hàng xóm không?"

Cảnh sát đáp: "Không có. Chỉ là mọi thứ trong nhà anh đều bị thiêu rụi mà thôi".

Mục Tịch Cảnh lại hỏi: "Có nhân viên thương vong không?"

Cảnh sát: "Cũng không có."

"Ồ." Mục Tịch Cảnh bình tĩnh chậm rãi nói: "Vậy hỏa này hẳn là của chúng tôi đi."

"hả?"

"Cái gì hẳn là?"

Cảnh sát phi thường tức giận chất vấn nói: "Mấy người êm đẹp mà vì cái gì muốn phóng hỏa!"

Mục Tịch Cảnh vẻ mặt không thay đổi, bình tĩnh nói: "Xin lỗi, chúng tôi vừa quay lại lấy đồ. Chắc cô bé không chú ý nên vô tình đốt thứ gì đó."

"Bây giờ mấy người đang ở đâu?" Cảnh sát tức giận, giọng điệu rất khó chịu nói: "Mau quay lại!"

"Chúng tôi đã trở lại nội thành, lái xe về không tiện, vì người lái xe sẽ mệt."

Mục Tịch Cảnh thái độ rõ ràng rất ôn hòa, ngữ khí cũng phi thường thân thiện, nhưng cảnh sát lại có thể cảm giác rõ ràng đối phương không dễ dàng khống chế như vậy, cho nên giọng điệu của hắn nhẹ nhàng hơn một chút, không có sự cứng rắn vừa rồi, hắn cố gắng ý đồ khuyên giải nói: "Vị tiên sinh này, chuyện này cần có sự hợp tác của anh, nếu như trì hoãn như vậy, chạy trốn cũng không giải quyết được vấn đề."

Mục Tịch Cảnh dương môi cười nói: "nhếch môi cười nói: "Các đồng chí cảnh sát, chúng tôi không có ý định trốn thoát. Chẳng phải đồng chí vừa nói vụ cháy không ảnh hưởng đến tài sản hàng xóm và không gây thương vong. Chỉ có nhà riêng của cô bé là bị ảnh hưởng. Cô ấy nếu đã làm sai và phải chịu hậu quả thiệt hại về tài sản, vậy chúng tôi còn cần hợp tác gì nữa trong chuyện này?"

Người cảnh sát ở đầu bên kia bị hỏi cho á khẩu không biết trả lời sao nữa.

Quả thực, nếu có người vô tình đốt nhà và nói rõ họ sẵn sàng gánh chịu thiệt hại, hàng xóm không có ý định gây sự thì còn cần xử lý gì nữa.

Mục Tịch Cảnh thấy hắn không nói lời nào, khách khí nói: "Thật xin lỗi đã làm phiền anh muộn thế này. Sau này chúng tôi sẽ chú ý đến vấn đề an toàn về cháy nổ, cúp điện thoại trước. Cảm ơn anh đã vất vả."

"Chờ...... Chờ một chút!"

Cảnh sát liếc nhìn bà già tóc trắng ngồi dưới đất cạnh mình đang khóc nói: "Ở đây có một bà lão lớn tuổi mất kiểm soát, bà ấy nói bà ấy là bà của cô, cô có muốn nói vài câu với bà ấy để giúp bà ấy bình tĩnh lại không?"

"Tôi không......" Trái dừa nãi vừa định mở miệng cự tuyệt, bị Hòa Diệp giơ tay ngăn lại.

Cậu hướng Mục Tịch Cảnh nâng cằm, ý bảo anh tới nói.

Nhận được tín hiệu của cậu, Mục Tịch Cảnh mặt mày nhiễm cười, ra tiếng tiếp tục đáp: "Xin lỗi, cô bé của chúng tôi bên này vừa mất đi một lượng lớn tài sản, đang trong tâm trạng tự trách mình, có thể không phân bổ được sức lực đi an ủi bà ta được."

"Lão già đó đã quen tiết kiệm, chắc bà ta cũng tiếc đồ đạc trong nhà bị đốt, nhưng mọi chuyện không thể cứu vãn được, ngươi không cần thuyết phục bà ta, cứ để bà ta khóc một lát, để cảm xúc của bà ta bộc lộ ra ngoài. Thay vào đó, nếu ngược lại bị nghẹn, dễ dàng nghẹn ra bệnh đấy..."

Chắc hẳn đối phương cũng đã bật loa lên, Mục Tịch Cảnh còn chưa nói xong, bà nội trái dừa nãi đã tức giận đến mức lớn tiếng chửi bới: "Mày là ai? Để con khốn Khương Hồng Linh nghe điện thoại."

"Khương Hồng Linh đừng tưởng rằng mày không ra tiếng là có thể tránh thoát, mày cái con bạch nhãn lang, tụi mày đều không có lương tâm, chúng ta cho mày ăn, cho mày mặc, nuôi mày, nhưng mày lại nửa đêm chạy phóng hỏa nhà. Tụi mày lương tâm bị chó cắn rồi à, thế mà làm ra loại chuyện thiếu đạo đức như vậy. Tụi mày có biết bên trong quan trọng thế nào không? Tao sẽ giết cả nhà tụi mày..."

Những lời chửi rủa khó chịu ngày càng xa dần, chắc chắn có ai đó đã kéo bà ta ra, giọng nói của cảnh sát lại vang lên. "Mấy người trở về giải thích với bà lão được không? Tôi lo lắng bà ấy tuổi lớn, sợ tức giận đến ngất đi."

Trái dừa nãi giơ điện thoại ra trước mặt kiên quyết từ chối: "Tôi sẽ không quay lại. Bà ta muốn tức giận cũng được. Đồng chí công an, đồng chí có thể kiểm tra hồ sơ trình báo. Tôi mới báo cảnh sát mấy ngày trước. Lúc đó Bà đã dẫn dân làng dọa đánh chết mẹ tôi. Chúng tôi không thể quay lại ngôi nhà đó. Trong nhà không có đồ đạc gì quý giá, đốt đi thì tôi chịu, tài sản tổn thất tôi có thể gánh vác."

Cảnh sát do dự mở miệng: "Bên trong đúng là không có vật gì quan trong cả, nhưng...... Có tro cốt của ba cô."

"Tro cốt của ba tôi?" Trái dừa nãi giả vờ kinh ngạc: "Ông ta chết khi nào chứ?"

Cảnh sát: "Cô làm con mà không biết ba mình qua đời hồi nào sao?"

Trái dừa nãi cười nhạo: "Ba tôi mấy năm trước chạy trốn khỏi thôn cùng quả phụ rồi, từ đó đến nay không có tin tức gì, ông ta cũng chưa bao giờ gọi điện cho chúng tôi. Làm sao tôi biết được tin ông ta qua đời?"

"......" Người cảnh sát ở đầu bên kia điện thoại có lẽ không ngờ sự việc lại phức tạp như vậy, trong lúc nhất thời không biết tiếp như nào nữa.

Trái dừa nãi nói xin lỗi rồi cúp máy.

Cô bình phục một chút tâm tình, nở nụ cười gượng gạo với hai người trước mặt rồi nói: "Cảm ơn vì ngày hôm nay rất nhiều, ông chủ Hòa, lát nữa tôi sẽ chuyển tiền vào thẻ ngân hàng của anh, được không?"

Hòa Diệp gật đầu, mở cửa bước xuống xe.

Mục Tịch Cảnh cũng cởi đai an toàn, theo sát.

Hòa Diệp tiến lên mấy bước, chợt dừng lại, quay lại nhìn anh, chân thành khen: "Tài ăn nói của anh rất tốt."

Mục Tịch Cảnh bình tĩnh nhận lời khen, mỉm cười đáp: "Cám ơn."

Hòa Diệp hướng anh gật đầu, không nhiều lời nữa, tiếp tục đi về phía khách sạn cách đó không xa.

Trên đường phố đêm khuya, xe cộ thưa thớt, Hòa Diệp đi trước, Mục Tĩnh Cảnh theo sau.

Mắt thấy sắp đến khách sạn, thì người đàn ông phía sau gọi cậu: "Ông chủ Hòa."

Hòa Diệp bước chân hơi khựng lại, quay lại nhìn anh.

Mục Tịch Cảnh đi lên trước, cười nhạt hỏi: "Cậu không có gì muốn hỏi tôi sao?"

Hòa Diệp nhíu mày nghi hoặc: "Hỏi cái gì?"

Mục Tịch Cảnh: "Liền tỷ như tôi bái sư phụ là ai, tại sao muộn như vậy một mình phá trận?"

Hòa Diệp hỏi lại: "Việc này có liên quan gì tới tôi à?"

Mục Tịch Cảnh bị hỏi đến nghẹn họng, nhướng mày nói: "Có vẻ không liên quan lắm."

"Vừa rồi tôi ở nhà cô bé kia, cậu hỏi tôi vì sao ở chỗ đấy, tôi nói sau này sẽ giải thích cho cậu."

Hòa Diệp nhàn nhạt trở lời: "Không cần."

Cậu cũng không tò mò đến vậy.

Mục Tịch Cảnh bị nghẹn trước câu nói của cậu: "Ông chủ Hòa không hề tò mò về tôi sao?"

"Không." Hòa Diệp thập phần dứt khoát trả lời đáp án, vòng qua anh mà vào khách sạn.

"......" Mục Tịch Cảnh nhìn bóng dáng cao gầy đang rời đi, trong lòng chợt có chút nghi hoặc.

Cảm giác của mình có sai không?

Tại sao anh lại cảm thấy Ôn Cam ở kiếp trước tính cách không hề lạnh lùng như vậy?

Nhưng ngoài tính cách lạnh lùng hơn, Hòa Diệp còn rất giống nhau ở những chỗ khác, từ lời nói đến việc làm, ngay cả một ít động tác thói quen nhỏ đều có tám chín phần tương tự.

Mục Tịch Cảnh giấu đi cảm xúc trong mắt, ngẩng đầu nhìn biển hiệu khách sạn không quen biết, khẽ cau mày, trong lòng có chút chán ghét, nhưng nghĩ đến Hòa Diệp sống ở đó, anh do dự nửa giây rồi bước vào.

Trưa hôm sau, Hòa Diệp dậy, tắm rửa, xuống lầu trả phòng, vừa ra khỏi thang máy đã nhìn thấy Mục Tịch Cảnh đang trả phòng ở quầy lễ tân.

Đối phương nhìn thấy cậu liền mỉm cười chào hỏi: "Chào buổi sáng ông chủ Hòa, thật trùng hợp."

Trùng hợp trong vòng hai ngày liên tiếp thấy mặt ba lần, đích thật có chuyện mờ ám.

"Chào buổi sáng." Hòa Diệp che đậy cảm xúc trong mắt, bình tĩnh chào hỏi.

Khả năng Mục Tịch Cảnh cũng nhận thấy có quá nhiều sự trùng hợp trong cuộc gặp gỡ giữa hai người. Sau khi trả phòng, anh chào Hòa Diệp rồi trực tiếp rời đi mà không hề có ý định quay về cùng cậu.

Khi đang ăn trưa, trái dừa gửi tin nhắn muốn tự mình đưa cậu ra ga tàu cao tốc.

Hòa Diệp không từ chối, cậu hẹn cô, ở trước cửa tiệm cơm chờ cô tới.

Trên đường đi, trái dừa nãi  kể với cậu rằng sáng nay cảnh sát đã gọi điện cho mẹ cô dò hỏi bà là vợ của chủ nhà, có muốn rút lại đơn trình báo vụ hỏa hoạn hay không. Đồng thời, tiết lộ rằng ba cô quả thực đã chết trong một vụ tai nạn xe hơi cách đây một năm.

"Đúng rồi, tôi nghi ngờ rằng sau khi ba tôi qua đời, ông ta có thể đã giết người quả phụ đi theo ông ta. Hôm nay cảnh sát tiết lộ rằng người tình sống cùng ông ta đột ngột qua đời vì ngừng tim nửa năm sau khi ông ta qua đời. Khi đó, mắt tôi mở to, miệng cũng há hốc và khuôn mặt đầy sợ hãi như bị hù chết."

Hòa Diệp: "Ừ."

Trái dừa nãi thấy cậu bình tĩnh như vậy, kinh ngạc nói: "Ông chủ Hòa, anh không có một chút kinh ngạc sao?"

Hòa Diệp ngữ khí bình thản: "Đoán được."

Ngay từ đêm hôm kia, khi đang bói toán cho trái dừa nãi, cậu đã nghĩ ra suy đoán này.

Lúc ấy trái dừa nãi nói mẹ cô nửa đêm gặp ác mộng thiếu chút nữa bị ba bóp chết, ngay cả một đứa trẻ chết một cách dã man cũng không thể có bản lĩnh lớn như vậy, trừ khi đó là một lệ quỷ đã giết qua mạng người rồi.

Trái dừa nãi thở phào nhẹ nhõm: "Nhờ có ông chủ Hoà lần này, nếu không hai mẹ con chúng tôi có thể cũng có kết cục như cô ta rồi"

Xe nhanh chóng tới ga tàu cao tốc. Sau khi tạm biệt cô, Hòa Diệp xách hành lý bước vào ga.

Lần này cậu cũng dành chỗ cạnh cửa sổ, bên cạnh có một cô gái trẻ, tuy không bị thanh niên ngôn ngữ quấy rầy, nhưng đối phương vẫn luôn trộm ngắm liên tục khiến Hòa Diệp cảm thấy rất khó chịu.

Nhìn cùng một người, tại sao ánh mắt Mục Tịch Cảnh lại không thể khiến cậu chán ghét, phản cảm?

Hòa Diệp thu hồi suy nghĩ, quyết định lần sau ra ngoài sẽ đội mũ, đeo khẩu trang.

Còn hơn năm tiếng nữa mới đến nhà, Hòa Diệp ngắm cảnh mệt mỏi, định lấy điện thoại ra chơi game một lúc, phía trên màn hình hiện lên một tin tức, điều này đã thu hút sự chú ý của cậu.

Nội dung đại khái là tiến sĩ Ngô mỗ, nghiên cứu sinh của một trường đại học danh tiếng, đã bị con gái của đạo sư Tiền mỗ thay thế vào viện nghiên cứu sau khi xác minh thì sự việc là thật. Hiện tại, trước mắt đạo sư Tiền mỗ đã bị trường học tạm thời cách chức, đình chỉ công tác, con gái của Tiền mỗ cũng bị xxx viện nghiên cứu bãi chức, Ngô mỗ đã kháng cáo, đem số tiền khởi tố cha con về một loạt tội như làm giả chứng minh nhân dân, làm giả giấy tờ, chứng chỉ quốc gia, chào bán, đút lót nhận hối lộ, lạm dụng chức quyền, phi pháp xâm nhập máy tính hệ thống, xâm phạm tên tuổi....

Ngô mỗ này có vẻ là khách hàng của ông ta

Có vẻ như sự việc đã được điều tra có kết quả.

Hòa Diệp vẫn luôn tự tin vào khả năng bói toán của mình, cũng không cảm thấy quá bất ngờ, chỉ là không ngờ sự việc lại trở nên lớn như vậy.

Sau khi đọc tin tức, cậu bấm vào trò chơi và bắt đầu giết thời gian.

Lúc chạng vạng, Hòa Diệp bắt taxi trở lại cửa hàng, mệt mỏi ngồi xuống ghế bành để nghỉ ngơi.

Lúc này đã qua 6 giờ, cậu cũng không buồn ngủ chút nào, cậu định ra ngoài ăn cơm, sau đó quay lại bắt đầu livestream, tiếp tục công việc buộc giấy của mình.

Nói về việc livetream, Hòa Diệp trước tiên mở app thỏ trắng ở phần tóm tắt đăng lên là buổi tối 9 giờ livestream.

Ngô mỗ tiến vào xxx viện nghiên cứu bị thay thế đã leo lên vị trí thứ mười trong hotsearch, và có vẻ như nó đã mang lại cho cậu không ít lưu lượng, hôm trước sau khi kết thúc, cậu có chưa đến 200 người hâm mộ, nhưng bây giờ nó đã tăng vọt hơn ba mươi nghìn.

Số lượng tin nhắn riêng cũng từ mấy chục, biến thành 5000+.

Hòa Diệp xem xét nguyên nhân, có vẻ như khách hàng Ngô mỗ tiếp nhận phỏng vấn, cuộc phỏng vấn có phóng hỏi tại sao lại phát hiện ra mình bị kẻ mạo danh thay thế.

Ngô mỗ liền ăn ngay nói thật, cô tình cờ vào phòng livestream xem chủ phòng bói toán, ban đầu cô muốn nhờ chủ phòng tính một quẻ cho mình, kết quả chủ phòng tính ra ba năm trước đây cô bị ' Li miêu đánh tráo Thái Tử '.

Cô đã đi xác minh ngay sau khi livestream kết thúc, phát hiện ra rằng vị trí của cô thực sự đã bị thay thế, bên kia đã sử dụng tên của cô trong viện nghiên cứu trong hai năm đầu và chỉ đổi tên thật trong năm nay.

Sau khi xem xong, Hòa Diệp thoát khỏi video, gửi ba bao lì xì 200 cho bạn cùng phòng tỏ vẻ cảm tạ.

Cảm ơn hắn đã gợi ý cậu livestream

Bên kia chắc cũng đang chơi trên điện thoại nên phản hồi tin nhắn rất nhanh.

Chương Khải: 【Anh em, cậucó thể làm được】

Chương Khải: 【Bắt đầu livestream vẽ tranh, thế nhưng trở nên nổi tiếng bằng cách bói toán cho mọi người】

Chương Khải: 【Ngưu phê!!! 】

Hòa Diệp hồi phục: 【Này là muốn cảm ơn lời đề nghị của cậu.】

Chương Khải: 【Không có gì, không có gì】

Chương Khải: 【Bao lì xì tôi nhận. Cậu sẽ sớm trở thành một người nổi tiếng trên mạng. Có lẽ cậu sẽ không thiếu năm sáu trăm đồng tiền, có thời gian nhớ rõ mời ăn cơm nhà.】

Hòa Diệp: 【Ừ】

Đối phương biết Hòa Diệp ít nói, cũng không mở rộng chủ đề ra nữa.

Hòa Diệp rời khỏi khung chat của cậu, click mở một khung chat chân dung bó hoa mẫu đơn, trực tiếp chuyển 6.000 tệ cho đối phương.

Biết mẹ nhất định sẽ hỏi nguồn gốc của số tiền, cậu chủ động giải thích:【Con kiếm tiền bằng cách cho người khác bói toán】

Làm xong tất cả những việc này, cậu cất điện thoại di động, đứng dậy đi ra ngoài ăn.

Cơm nước xong, khi trở về thuận tiện tuần tra một vòng phố Thương Tỉ, xác định mọi thứ vẫn ổn, sau đó quay lại cửa hàng để giặt bộ quần áo đã thay.

Vẫn luôn bận rộn đến 9 giờ, Hòa Diệp mới không nhanh không chậm mà đếm thời gian, ngồi trước chiếc bàn gỗ dài, bật app livestream.

Kết quả mới vừa livestream chưa đến một phút, phòng livestream bắt đầu chật kín người.

Chưa đầy năm phút, trong phòng livestream đã có hơn một trăm người.

Nhìn tốc độ tăng của số người, Hòa Diệp có chút ngốc. Lúc này cậu mới thực sự cảm thấy mình đã thực sự trở nên nổi tiếng nhờ việc bói toán cho mọi người.

--------------------

Ông chủ Hòa nói chuyện ngôn ngữ có chút không tốt

Mục tiên sinh biết ăn nói

Ps: Chuyện cố ý thiêu đổ nhà của mình, quy định pháp luật chỉ cần không liên lụy đến người khác, không có tạo thành ảnh hưởng gì lớn, không thuộc về phạm pháp,.....

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #dammy