Chương 13.
"Ông ta không dám xuất hiện vào ban ngày." Tuy nói như vậy, Hòa Diệp vẫn ở trong phòng dạo qua một vòng.
Đây là một căn nhà nhỏ có hai phòng, phòng khách, lúc này đang giữa trưa, nắng vừa phải khiến căn nhà sáng sủa.
Phòng ngủ thứ hai hẳn là phòng trái dừa nãi ở, tinh xảo phấn nộn. Nhà bếp, phòng tắm và ban công cũng rất sạch sẽ. Có thể thấy ngôi nhà này có người chủ rất siêng năng.
Nếu để ý kỹ một số chi tiết, có thể thấy họ mới chuyển đến và nhiều thứ chưa được trang bị đầy đủ, chẳng hạn như những chiếc bình rỗng chất đống trong góc.
Hòa Diệp bước vào, đặt hai chiếc bình rỗng ở góc đông nam góc Tây Bắc rồi nói với trái dừa nãi: "Nếu có thời gian, cô có thể mua hai bó hoa về cắm vào."
"Được." Trái dừa nãi vô thức đáp lại, cô nhớ ra hỏi: "Ông chủ Hòa, nói về chiếc bình này là thế nào?"
Hòa lão bản: "Vận khí chiêu tài."
Nếu chiếc bình rỗng đặt ở một góc khuất sẽ dễ che giấu bụi bẩn và chứa đựng những điều không tốt, chẳng hạn như những điều xui xẻo hay những tà vật.
Nghĩ đến đây, Hòa Diệp nói thêm: "Nếu không muốn mua hoa, cô chỉ cần úp ngược lọ hoa hoặc bịt kín lại rồi dùng túi hoặc bìa cứng ấn lên trên."
"Được, lát nữa tôi sẽ mua."
"Ừ." Hòa Diệp nhìn quanh một lần nữa, từ trong ba lô lấy ra bảy đồng tiền, đặt ở các góc khác nhau, dùng đồ vật ấn vào rồi cảnh báo: "Tạm thời không được động vào những đồng tiền này."
Trái dừa nãi lại lần nữa dò hỏi, đồng tiền dùng làm gì.
Hòa Diệp dường như cũng nhận ra mình quá đơn giản nên giải thích với cô: "Về việc trừ tà, trước hết phải đảm bảo hai mẹ con cô không bị tà ma quấy rầy khi ngủ ở nhà."
Trái dừa nãi vỏ vui sướng, cảm ơn rất nhiều lần.
Hòa Diệp lại hỏi: "Cô còn có thể về quê được không?"
Trái dừa nãi vỏ có chút do dự dò hỏi: "Sao vậy?"
Hòa Diệp giải thích nói: "Tôi không thấy có gì bất thường ở đây. Tôi muốn về thăm quê quán của cô."
Trái dừa nãi vỏ có vẻ ngượng ngùng: "Có lẽ sẽ hơi khó khăn, tôi sợ bà nội và những người khác sẽ ngăn cản chúng tôi. Lần trước cảnh sát có mặt nên họ không làm ầm ĩ, cả đêm chúng tôi chạy ra ngoài."
Cô suy nghĩ một chút, thăm dò hỏi: "Buổi tối lẻn về có được không?"
Hòa Diệp không muốn cô gặp quá nhiều rắc rối nên gật đầu chào hỏi.
Lúc này, bên cạnh người đàn ông trung niên nói: "Linh Linh, để chú cùng con trở về, con là một cô gái, cho nên chú hơi lo lắng."
Trái dừa nãi vỏ trái cây đông lạnh lắc đầu: "Không cần đâu chú, chú ở đây với mẹ cháu đi, ở nhà một mình bà sẽ sợ."
Trong thôn có nhiều người như vậy, nếu bị phát hiện thì cho dù có đi theo cũng không thể đánh. Hơn nữa, thân phận của chú ấy rất nhạy cảm, bị ông bà nội nhìn thấy sẽ chỉ khiến bọn họ tức giận thêm mà thôi.
Không biết có phải họ nói chuyện quá to hay không nên đã đánh thức người phụ nữ trong phòng. Cửa phòng ngủ mở ra, một người phụ nữ trung niên thân hình gầy gò, khuôn mặt tái nhợt bước ra.
Bị lệ quỷ dây dưa thời gian dài, đêm không thể ngủ, nuốt không trôi, tinh thần uể oải lợi hại.
Người phụ nữ trung niên nhìn thì ưa nhìn nhưng do sụt cân đột ngột, gò má nhô cao, má hóp, mí mắt đen nên chắc chắn sẽ ốm nặng nếu thần kinh căng thẳng được thả lỏng sau khi sự việc được giải quyết.
Hòa Diệp bất động thanh sắc mà làm thủ pháp mở Âm Dương Nhãn, thấy toàn thân bà được bao bọc bởi âm khí, lửa dương trên vai bà yếu hơn nhiều so với người bình thường, bởi vì bị âm khí áp chế duyên cớ, minh ám mà thập phần không ổn định.
Người phụ nữ trung niên nhìn về phía cậu trai tuấn tú dáng người mảnh khảnh, khí chất lạnh lùng, có chút không chắc chắn hỏi: "Linh Linh, cậu đẹp trai này là đại sư con mời sao?"
Trái dừa nãi vỏ gật đầu, ợ mẹ không tin nên vội nói thêm: "Mẹ ơi, mẹ có thể không nghĩ ông chủ Hòa còn trẻ, nhưng bói toán của anh ấy rất chính xác. Lần trước mẹ không gặp ác mộng đâu. Đêm đó là nhờ sự giúp đỡ của anh ấy."
Cô ở phòng livestream ngồi xổm thật lâu, xác định đối phương có thật bản lĩnh, nên mới dám bỏ ra nhiều tiền như vậy để mời cậu đến.
"Ồ, xin chào, đại sư Hòa." Người phụ nữ trung niên tuy trong mắt vẫn có chút nghi ngờ nhưng vẫn lễ phép chào hỏi.
Hòa Diệp gật đầu với bà, bước tới, giơ tay lên hai vai bà phất phất, dùng ngón tay gõ nhẹ vào lông mày bà ba lần rồi nhẹ nhàng nói: "Ngưng thần."
Gần hai chữ, người phụ nữ trung niên rùng mình một cách khó hiểu, đầu óc choáng váng bỗng thanh minh, ngay cả cảm giác đau nhức trên vai cũng chợt dịu đi.
"Cậu....!" Người phụ nữ trung niên trên mặt tràn đầy kinh ngạc. Bà ngẩng đầu nhìn khuôn mặt tuấn mỹ của đối phương, nhất thời không biết nên nói cái gì.
Nhưng bà đã biết đối phương là một người có bản lĩnh thật sự.
Hòa Diệp thấy ba ngọn lửa dương trên người mạnh hơn trước, quay người nói với trái dừa nãi: "Ta đi trước dàn xếp một chút, buổi tối cô xuất phát nhắn WeChat trước cho tôi."
Trái dừa nãi vội vàng nói: "Tôi đưa anh đến khách sạn gần đây."
Hòa Diệp cự tuyệt nói: "Không cần."
Thấy anh có vẻ không cần, trái dừa nãi vỏ nói: "Vậy tôi sẽ chuyển tiền khách sạn hai ngày này cho anh."
Hòa Diệp lại lần nữa cự tuyệt: "Phí đã bao gồm tiền đi lại và chỗ ở rồi, cô nên nghỉ ngơi thật tốt."
Sau khi rời khỏi tiểu khu của trái dừa nãi, Hòa Diệp tìm một tiệm cơm gần đó để giải quyết vấn đề ăn uống, đồng thời tìm một khách sạn gần đó để ở.
Khi đi du lịch vào mùa hè, mỗi khi di chuyển cậu đều đổ mồ hôi hột. Hòa Diệp đi tắm, sau đó nằm trên giường chơi game trên di động.
Đánh mệt mỏi, nằm xuống bắt đầu ngủ bù.
Khi cậu nhắm mắt lại, lúc cậu mở mắt ra thì trời đã tối. Đó là tin nhắn từ trái dừa nãi hỏi cậu mấy giờ có thể xuất phát.
Hòa Diệp trả lời một câu: 【Bây giờ】
Liền rời giường rửa mặt.
Trái dừa nãi cho biết, quê cô cách tỉnh thành lái xe hơn hai giờ. Họ ăn tối trước rồi mới vào thôn sau khi hầu hết dân làng đã đi ngủ lúc 11 giờ.
----
Buổi tối 10h40, trái dừa nãi lái xe vòng quanh thôn.
Hòa Diệp nhắc nhở cô: "Để xe ở chỗ khuất, chúng ta sẽ đi bộ tới nhà cô."
Xe ngừng ở cửa nhà thật sự quá dễ thấy, mặc dù lúc này phần lớn người trong thôn đã đi ngủ, nhưng đều đang bí mật trở về thôn, tốt nhất vẫn nên cẩn thận.
Trái dừa nãi nghe lời làm theo.
Cuối cùng, hai người không những đi tới cửa nhà mà còn trèo tường vào trong sân, nguyên nhân là do ông bà nội đã thay ổ khóa, chìa khóa ban đầu không mở được
Về việc cửa nhà hé mở, trái dừa nãi có chút kinh ngạc, cô vô thức quay lại nhìn Hòa Diệp nhưng bị cậu kéo cô sang một bên, trốn đi.
Vừa rồi Hòa Diệp mơ hồ nhìn thấy một bóng người đang đi lại trong phòng tối.
Cậu đưa lỗ tai dò hỏi: "Ông bà nội cùng hai người lúc trước ở cùng một chỗ?"
Trái dừa nãi lắc đầu, khí thanh đáp: "Không có."
Hòa Diệp thấp giọng nói: "Trong phòng có người."
Trái dừa nãi kinh hô: "Sao có thể!"
Nói xong, cô phản ứng: "Không thể nào là bà nội và những người khác đã chiếm nhà tôi!"
Hòa Diệp nói: "Đừng cử động, tôi đi xem."
Cậu nhìn quanh sân để chắc chắn rằng không có camera, rồi cậu mới dám chạm vào tường trước cửa nhà, lấy ra một người giấy nhỏ màu vàng từ túi bên hông, vẽ hình người bằng một cây bút chu sa cầm tay và niệm một câu thần chú.
Người giấy, người giấy, còn chưa khai quang đó là giấy, khai quang biến thành thần thông quản đại, nữ là tam nương, nam là võ cát, 36 giấy hóa thành 36 khớp xương, kế tiếp là thân, đều là người, khai thân, khai mặt, khai nhĩ không nghe rõ ràng, tai trái nghe âm phủ, tai phải nghe dương gian.... Vô hình vô khắc vô sát phù hộ, ngô phụng lệnh Phong Đô Đại Đế, quỷ binh khẩn cấp như pháp lệnh.
Niệm chú xong, hình người nhỏ bằng giấy vàng vẫn đang nằm trong lòng bàn tay cậu đột nhiên đứng dậy.
Hòa Diệp hạ lòng bàn tay xuống, người giấy nhỏ bé nhảy thẳng xuống đất, lách qua khe cửa hé mở.
Cậu nhắm mắt lại, trong ý thức xuất hiện bố cục trong phòng, người đàn ông đang đi lại hiện lên trong đầu cậu.
Phòng khách rất tối. Người đàn ông cao lớn, không nhìn rõ mặt, nhưng không hiểu sao lại có cảm giác quen thuộc.
Chẳng lẽ là ăn trộm?
Ý tưởng này mới vừa ở trong đầu Hòa Diệp hiện lên, người đàn ông bất ngờ lấy điện thoại di động ra bật đèn pin phía sau.
Lúc này Hòa Diệp đã nhìn rõ mặt đối phương.
Nguyên nhân là vì người giấy nhỏ dưới đất không chạy thoát được nên bị người đàn ông này phát hiện.
"......"
Hòa Diệp đứng lên, trực tiếp mở cửa vào nhà.
Người đàn ông đang nhìn qua người giấy nhỏ theo bản năng quay đầu, lợi dụng ánh sáng đèn pin thấy rõ người tới, thập phần kinh ngạc: "Ông chủ Hòa?"
"Sao cậu lại ở đây?"
Hòa Diệp nhẹ nhướng mày, thấp giọng hỏi lại: "Mục tiên sinh, tôi có nên hỏi anh vì sao lại tới đây không?"
Mục Tịch Cảnh lại nở nụ cười đặc trưng giải thích nói: "Tôi tới phá trận."
Hòa Diệp nghi hoặc: "Phá trận?"
Mục Tịch Cảnh gật đầu: "Ừ."
"Đó là một câu chuyện dài. Tôi sẽ giải thích cho cậu sau, sau khi tôi phá trận pháp trước."
"Còn cậu thì sao, sao cậu lại đến đây muộn thế?"
Hòa Diệp đi lên trước, lấy lại hình giấy từ tay đối phương, gấp lại, nhét vào túi rồi đáp: "Phá trận."
Mục Tịch Cảnh cười nói: "Đúng rồi, chúng ta cùng đi."
Có lẽ nghe thấy cuộc trò chuyện giữa Hòa Diệp và Mục Tĩnh Cảnh, trái dừa nãi đi tới tìm tiếng động, ghé vào cửa, nhỏ giọng kêu một tiếng: "Ông chủ Hòa."
Hai người trong phòng đồng thời quay lại.
Mục Tịch Cảnh nghe thấy xưng hô của cô hỏi: "Cậu nhận thức?"
Hòa Diệp: "Ừ."
Mục Tịch Cảnh vẫy tay nói: "Vào đi, ở đây không có ai ở."
Trái dừa nãi nghe vậy, bước vào, không quên đóng cửa lại.
Nghe anh nói xong, Hòa Diệp yên tâm lấy điện thoại di động ra bật đèn pin chiếu sáng đồ đạc trong nhà.
Ngôi nhà hơi bừa bộn, đồ đạc thì tồi tàn nhưng đồ đạc vẫn đầy đủ, có thể thấy gia đình trái dừa nãi đã sống ở đây rất nhiều năm.
Hòa Diệp nghiêng đầu, liếc nhìn người đàn ông bên cạnh, hỏi: "Anh có biết trận pháp ở đâu không?"
Mục Tịch Cảnh gật đầu, chỉ vào một căn phòng hướng tây: "Ở trong phòng này."
Hòa Diệp theo ngón tay anh chỉ, đặt tay lên tay nắm cửa, định đẩy vào.
Không đẩy ra, cánh cửa đã bị khóa.
Hòa Diệp quay đầu lại dò hỏi trái dừa nãi: ""Có chìa khóa không?"
Trái dừa nãi lắc đầu: "Những căn phòng này chúng tôi chưa bao giờ khóa, chìa khóa cũng đã mất từ lâu rồi."
"Nhưng chúng tôi đã không khóa cửa trong nhà khi rời đi."
Hòa Diệp không tiếp tục tìm hiểu vấn đề cửa có khóa hay không, cậu nhìn quanh một vòng hỏi trái dừa nãi: "Trong nhà có tế dây thép sao, ta tới thử xem có thể hay không cạy ra nó."
Trái dừa nãi: "Có, để tôi đi tìm."
Đối phương đi tìm người mở cửa, Hòa Diệp cũng không có việc gì làm nên bắt đầu xem xét các phòng khác trong ngôi nhà này, thông qua những vật dụng được đặt trong các phòng, có thể biết đó là nhà của ai.
Một phòng là phòng tiện ích, trong đó có rất nhiều đồ đạc bừa bộn chất đống.
Căn phòng kia chứa quần áo vứt bừa bãi trên sàn, mọi thứ trông không giống như được đóng gói lại mà chắc chắn có người đã đập nát chỉ để trút giận
Căn phòng thứ ba ở giữa là phòng con trai, tuy hơi bừa bộn nhưng trên sàn lại không có quần áo và đồ đạc trên bàn được sắp xếp rất ngay ngắn, trái ngược hoàn toàn với căn phòng của trái dừa nãi.
"Tìm được rồi." Trái dừa nãi vang lên đúng lúc Hòa Diệp quay người định đưa tay nhặt nhưng người đi theo đã đi trước cậu một bước.
"Tôi làm cho." Mục Tịch Cảnh tiếp nhận dây thép, đi về phía cánh cửa khóa phía tây. Khi nhét sợi dây vào, một luồng âm khí đi theo.
Anh giả vờ lắc nó hai lần, ổ khóa phát ra một tiếng 'Lạch cạch' nhẹ, trái dừa nãi ngạc nhiên nói: "Mở được rồi!"
Mục Tịch Cảnh ừ một tiếng, lùi lại một bước nhường chỗ cho Hòa Diệp.
Tuy nhiên, trước khi Hòa Diệp đi tới, tay trái dừa nãi đã đặt sẵn trên tay nắm cửa, cô mở cửa mà không hề đề phòng.
"A ——"
Cô kinh hô một tiếng, sợ tới mức liên tục lui về phía sau, suýt nữa té ngã, thì một bàn tay to lớn trắng nõn chạm vào lưng cô, một giọng nói trầm thấp lạnh lùng truyền đến bên tai cô: "Sao vậy?"
Trái dừa nãi dùng một tay che miệng, một tay chỉ vào phòng, sợ đến mức hô hấp run run: "Bên trong... bên trong!"
Hòa Diệp htiến lên hai bước, dùng điện thoại di động soi vào bên trong, thấy một chiếc bình đựng tro cốt và di ảnh một người đàn ông đặt trên bàn hướng ra cửa.
"Không sao." Hòa Diệp lên tiếng trấn an.
Nhưng trái dừa nãi núp ở phía sau cậu, không dám ngẩng đầu, cô hai tay nắm chặt vạt áo của cậu, khóc nức nở nói: "Tôi... tôi sợ h."
Hòa Diệp tuy không sợ, nhưng cậu cũng biết việc này sẽ gây ảnh hưởng lớn đến thế nào đối với người bình thường.
Cậu vươn tay trái, cầm tay trái dừa nãi ở trong tay, kiên nhẫn trấn an: "Không cần sợ, ông ta sẽ không làm hại cô đâu."
Khi trái dừa nãi mở cửa, Mục Tịch Cảnh liền đứng ở bên cạnh, cũng thấy được trường hợp bên trong, cũng không có cảm giác gì.
Nhưng lúc này, ánh mắt anh rơi vào bàn tay trái của cô gái đang được Hòa Diệp nắm giữ. Anh suy nghĩ nửa giây, tiến lại gần cậu trai hai bước rồi đưa tay ra.
Hòa Diệp đang lo lắng làm thế nào để an ủi cô gái đang mất bình tĩnh đến mức nức nở. Cậu cảm thấy góc áo bên phải thắt lưng của mình hơi lún xuống. Cậu quay người lại thì thấy một bàn tay to lớn khớp rõ ràng giữ một phần quần áo của mình.
Hòa Diệp ném cho anh một ánh mắt dò hỏi khó hiểu.
Mục Tịch Cảnh nhìn cậu cười khổ giải thích: "Tôi cũng sợ."
"......"
--------------------
Chú ngữ đến từ Baidu
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro