Chương 1
Chương 1
Chim chóc của hắn không bay được
Đọc truyện tại Word p r e s s " https://bonbemeomeomeomeomeo.wordpress.com/"
W A T T P A D "bonbemeomeomeomeo"
—————————————————
Khoa sinh sản Alpha, tiếng ngáy nơi hành lang làm ai ai cũng chú ý.
"Mời bệnh nhân số 17 đến phòng khám bệnh số 3 — Mời bệnh nhân số 17 đến phòng khám bệnh số 3—"
"Anh Tự, anh Tự, đến anh rồi."
Một chàng trai đeo khẩu trang mang kính râm, che bản thân kín mít đang ôm ngực ngủ say trên ghế dài ở hành lang. Cậu em bên cạnh đánh thức hắn, cầm phiếu khám bệnh đưa cho hắn.
"Mẹ nó, buồn ngủ quá."
Chàng trai cầm tờ giấy, bước vào phòng khám bệnh, cà lất cà phơ ngồi đối diện bác sĩ.
"Hùng Tự phải không. Trường hợp bệnh của cậu tôi đã xem rồi, cậu đã đến không ít bệnh viện nhưng vẫn không có phương pháp điều trị hiệu quả phải không?"
"Nói nhảm, trị hết rồi thì tôi còn tới đây?"
Vẻ mặt của ông bác sĩ già bị mắng mà mất mặt, lúng túng đỡ dưới gọng kính, yêu cầu Hùng Tự đứng trước mặt, cởi quần rồi quan sát.
Hùng Tự đi đến trước mặt bác sĩ, tự nhiên thoải mái tụt quần, hắn đã sớm tập mãi thành quen với việc này, mỗi bác sĩ đều phải quan sát bằng mắt thường, lúc ban đầu hắn cũng xấu hổ nhưng sau này trước khi gặp bác sĩ hắn đã tự cởi quần luôn.
Bác sĩ già dùng cây gậy gỗ kích thích chim nhỏ trong đám cỏ, sau khi quan sát kỹ mới nói: "Ui chao, kích thước thật sự không nhỏ nhỉ."
"Tất nhiên rồi, nhưng mà giờ nó không bay nổi, ảnh hưởng nghiêm trọng đến sinh hoạt, đến tự tin cũng ảnh hưởng đến chuyện yêu đương của tôi. Bác nhanh chóng chữa trị cho tôi, tiền không phải là vấn đề."
Bác sĩ già ngồi thẳng người, không lập tức trả lời, đưa cho hắn một toa thuốc viết tay, nói hắn đi lấy thuốc là được.
Chữ viết trên toa thuốc cẩu thả, hắn căn bản xem không hiểu viết gì, kê thuốc xong mới phát hiện ra đó vẫn là mấy cái thuốc tráng dương, trong nhà hắn chứa đã đủ để có thể bày quán trên vỉa hè rồi!
Điều đáng giận nhất chính là tiền đã đưa rồi, thuốc cũng không trả lại được. Hắn nổi giận đùng đùng tìm bác sĩ lý luận, nói rằng thuốc này cơ bản là vô dụng, hắn không đứng nổi thì sao mà nói đến kéo dài được, nhất định là lừa người.
Bác sĩ già nở nụ cười yếu ớt. Hùng Tự tháo kính râm, chỉ vào mũi bác sĩ, tức giận nói: "Mẹ nó ông cố ý phải không? Có phải nói ông một câu, ông liền không xem bệnh tử tế cho tôi? Cái thuốc tráng dương này, mẹ nó tôi cần ông kê! Trong nhà bố mày có nhiều rồi!"
"Đúng thể, đại ca tôi tay đấm viện dưỡng lão Nam Sơn, chân đá nhà trẻ Bắc Hải, ông cẩn thận đó! Coi chừng tan làm bị đánh! Bẻ gãy bộ xương già của ông!"
Bác sĩ bị uy hiếp có chút hoảng hốt, vội vàng giải thích rằng bình thường ông đều kê loại thuốc này, nếu không sẽ phải làm phẫu thuật, nhét đồ vật vào bên trong. Người bệnh đồng ý thì ông có thể sắp xếp.
Hùng Tử không muốn làm phẫu thuật, hắn lo sợ, sợ vốn dĩ đã không tốt, phẫu thuật thất bại sẽ hoàn toàn làm chết chim nhỏ, cho nên hắn chỉ uống thuốc và làm vật lý trị liệu.
Bây giờ, dậy sớm để đi đăng ký, lại vẫn gặp lang băm, hắn hù dọa bác sĩ hai câu, chửi lấy chửi để rồi rời đi.
Đến cửa bệnh viện, Hùng Tử tháo kính râm và khẩu trang, ngậm điếu thuốc trong miệng. Đàn em lập tức bước lên châm lửa, an ủi nói: "Anh Tự đừng lo lắng, để em đi hỏi thêm, nhất định có thể chữa khỏi bệnh cho anh!"
"Tao có thể không lo lắng được sao! Tiểu Mỹ rủ tao thứ sáu tuần sau đi chợ đêm. Dạo chợ đêm xong thì muộn như nào rồi, tất nhiên sẽ đi đặt phòng, trạng thái này của tao thì đặt phòng sao đây? Mau nghĩ cách cho tao đi!"
Đàn em gật đầu liên tục, lập tức móc di động ra tìm tòi trên mạng. Trên đường về, hắn ta hét lên: "Có rồi! Có thần y tái thế rồi!"
Hùng Tự chộp lấy điện thoại, giao diện là một diễn đàn nào đó, người cầu cứu cũng là những bệnh nhân mắc bệnh hiểm nghèo, phức tạp. Phía dưới có người nói rằng đã từng đến đó, quả thực là bàn tay thần diệu, cái gì mà rụng tóc thành Địa Trung Hải, rạn da sau khi sinh đẻ, trời sinh bị nặng mùi, hết thảy đều thuốc vào bệnh lành, ngoài ra điều đáng kính nể và khen ngợi nhất chính là thần y người ta không thu bất kỳ khoản phí nào!
Tất nhiên, trong phần bình luận cũng có một số người cho rằng, dựa theo vị trí người đăng đưa ra, đi cả một quãng đường thật xa cũng chưa thấy được vị thần y trong truyền thuyết, bất lực trở về. Người đã gặp qua thần y tỏ ý rằng, thần y rất Phật hệ, tuỳ duyên khám bệnh, có duyên ắt sẽ gặp được.
Cư dân mạng khen ngợi thần y thật là thần kỳ, đến mức làm cho Hùng Tự động tâm. Đặc biệt có người còn nói thần y đã cho cô ấy có được tự tin. Hùng Tự hận không thể lập tức gặp mặt ông ta, để nhanh chóng biến con chim nhỏ của hắn trở lại thành đại bàng.
Suy ngẫm một chút, hắn chính là phó lãnh đạo của phố Liệt Hoả. Nếu người ta biết chim chóc của hắn không bay nổi, truyền ra thì mất mặt bao nhiêu, sau này làm sao mà lăn lộn được nữa. Về công về tư, về tình về lý, hắn đều phải nhanh chóng chữa trị.
Nói đi là đi!
Theo vị trí được cư dân mạng đưa ra, thần y cách hắn chừng mấy trăm km. Ở rìa giữa Phượng Hoàng Thành và biển Nam Hải có núi Khổ Nhai, thần y ở trên đỉnh núi đó. Từ trung tâm Phượng Hoàng Thành đến Nam Hải mất khoảng một tiếng rưỡi lái xe, vùng lân cận núi Khổ Nhai không một bóng người, giao thông bất tiện, phải thuê xe mới có thể vào núi, đến chân núi còn phải trèo lên, ước chừng mất khoảng hai giờ đồng hồ.
Tuy rằng lộ trình có chút gian khổ, chỉ cần có thể lấy lại vinh quang, chuyện này đều không thành vấn đề!
Hắn lập tức mua vé tàu lửa, nhất định trước khi trời tối phải gặp được thần y.
Sau hành trình sáu bảy tiếng đồng hồ, hắn đã đến chân núi Khổ Nhai, ngẩng đầu nhìn lên, thật con mẹ nó cao quá!
Có thể sống trên đỉnh núi này, tuyệt đối là "thế ngoại cao nhân".
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro