701.Cô vợ nhỏ đóng vai ác không hợp (3)
Trong thời gian Hoa Vụ dưỡng bệnh, chưa thấy qua mặt nam chính, nhưng cô có nhận được tin nhắn từ anh ta. Lời ít ý nhiều bảo cô chủ động từ hôn.
Hoa Vụ cảm thấy bây giờ từ hôn cũng quá dễ dàng cho nam chính với Lê Ân Ninh. Tình nhân chân chính người ta đều phải trải qua nghìn hung vạn hiểm mới có thể bên nhau, nếu Lê Ân Ninh không trải qua trắc trở, làm sao cô ta quý trọng đây?
Cho nên Hoa Vụ quyết định làm người tốt, góp cho tình yêu của họ một viên gạch, khiến họ có được những "hồi ức đẹp đẽ".
Đây đại loại là ý thức trách nhiệm sinh ra đã có của một nữ chính đi.
Ngoại trừ tin nhắn của nam chính, còn có người tên Tống Thiên Duệ gửi cho cô không ít tin nhắn, còn gọi mấy cuộc tới. Tống Thiên Duệ này là người lúc đầu Lam Quan Nguyệt nói đã cùng nguyên chủ lôi lôi kéo kéo. Tống Thiên Duệ trong cốt truyện đại khái chính là...Nam phụ thâm tình của nữ chính.
Ngay từ đầu Hoa Vụ không muốn phản ứng lại anh ta, đây là hoa đào của nữ chính, liên quan gì đến cô.
Thế nhưng cô càng không phản ứng, Tống Thiên Duệ càng nhiệt tình,về sau điện thoại của cô hầu như đều là cuộc gọi nhỡ từ anh ta. Cuối cùng Hoa Vụ chỉ có thể trả lời anh ta vài câu, tạm thời đem anh ta phong ấn, đổi lấy một chút yên tĩnh.
Hoa Vụ ở bệnh viện mười ngày, cuối cùng cũng đồng ý xuất viện về nhà.
"Chanh tiểu thư, con không vui sao?" Dì Tuệ vào cửa liền thấy Hoa Vụ chán nản ngồi ở mép giường,cả người lộ ra một kiểu uể oải.
Hoa Vụ thở dài: "Chiến trường của con bắt đầu rồi."
"Sao?"
Dì Tuệ không hiểu lời nói của Hoa Vụ, chiến trường gì cơ?
"Con nói trò chơi thôi." Hoa Vụ thuận miệng giải thích.
"Thế à" Dì Tuệ không hiểu trò chơi của giới trẻ cho lắm, cũng không hỏi nhiều, "Thủ tục xuất viện xong rồi, chờ dì dọn dẹp một chút, chúng ta liền có thể xuất viện."
"Vâng."
Dì Tuệ thu thập rất nhanh, bà xách đồ lên, cùng Hoa Vụ xuống lầu.
Thuận Niên lái xe đã chờ sẵn bên ngoài, thấy Hoa Vụ ra tới, anh ta lập tức mở cửa xe.
Trên đường về,Hoa Vụ không nói gì, gần tới Tô gia, cô đột nhiên mở miệng hỏi Thận Niên:
"Đến lúc về, anh còn đi theo tôi không?" Hoa Vụ luyến tiếc người trợ lý không cần tiền dễ sai khiến như thế.
"..." Đương nhiên không!
Thận Niên không dám nói ra miệng.
Trong ánh mắt Hoa Vụ toàn là tiếc nuối: "Tôi rất luyến tiếc anh nha."
"..." Tôi đội ơn cô nha!
Thận Niên đưa Hoa Vụ đến cổng biệt thự Tô gia, còn chưa đợi Hoa Vụ đi vào, anh ta liền nhấn ga vọt nhanh mất dạng.
Hoa Vụ: "..."
...
Biệt thự Tô gia.
Tô Tử kéo cánh tay Lam Quan Nguyệt, ngồi trên sofa, gương mặt xinh đẹp mang theo vài phần bất mãn: "Mẹ, hôm nay con có hẹn với bạn, tại sao mẹ lại bắt con một hai chờ cô ta! Mặt mũi cô ta lớn vậy à!"
"Đây là do ba của con kêu, con bất mãn thì tìm ông ấy nói chuyện ấy". Lam Quan Nguyệt tuy yêu thương con gái, nhưng lúc này cũng không có dung túng cô ta.
Nhắc tới Tô Nham, Tô Tử hình như cũng không dám oán trách nữa. Vào lúc này, Tô Nham cũng vừa hay xuống tới.
"Nó sắp quay lại rồi đấy." Tô Nham nói: "Chút nữa hai người đừng nói gì kích thích nó đấy."
Tô Tử bĩu môi.
"Đặc biệt là con đó." Tô Nham chỉ vào Tô Tử.
Tô Tử dẩu môi, không đáp, Lam Quan Nguyệt nhẹ nhàng đánh vào tay cô ta, lúc này Tô Tử mới mở miệng: "Biết rồi ba."
Ngoài cửa lớn, Hoa Vụ cùng dì Tuệ một trước một sau đi vào.
Dì Tuệ rất có nhãn lực, vội nói: "Tôi đem đồ của Chanh tiểu thư về phòng." Sau đó vội xách đồ lên lầu, để lại phòng khách cho người trong nhà kia.
Hoa Vụ liếc mắt qua những người trong phòng khách, xem như lễ phép chào hỏi: "Cậu mợ."
Tô Tử vừa đáp ứng Tô Nham, ai ngờ nhìn thấy người liền không nhịn được mở miệng: "Cô cũng biết hưởng thụ quá nhỉ, gọi cô về nhà cũng không về, một hai đòi ở lại bệnh viện, tiền cũng không phải cô kiếm, cô đâu biết tiếc nhỉ."
Hoa Vụ liếc cô ta một cái: "Lúc cô đi dạo phố mua sắm hàng xa xỉ, cũng đâu thấy cô tiếc."
Tô Tử sửng sốt, đại khái không ngờ Hoa Vụ sẽ phản kích. Trước kia cô ấy chỉ biết cúi đầu, cơ bản không phản bác.
Tô Tử sửng sốt xong, lập tức nói: "Đó là tiền nhà tôi, tôi muốn dùng thì dùng, cô còn dám so với tôi à?"
Cô vốn là một đứa trẻ mồ côi không ai cần, cùng Tô gia không thân không thích. Bọn họ chịu nuôi cô, đã là ân huệ lớn rồi. Hiện tại còn muốn so với cô ta! Quả thật tức cười nha!
Hoa Vụ dời tầm mắt từ Tô Tử nhìn về phía Tô Nham: "Các người muốn lấy tôi ra liên hôn đổi lấy lợi ích, tôi ở bệnh viện vài ngày cũng không được sao?"
Những gì Tô gia đầu tư trên người nguyên chủ, so với những thứ lợi ích họ muốn đổi lấy, căn bản không đáng nhắc tới.
Hơn nữa cha mẹ nuôi của nguyên chủ, cũng là em gái và em rể Tô Nham, cũng có để lại không ít đồ vật có giá trị. Những thứ kia trước nay nguyên chủ đều chưa thấy qua. Cô ấy là đứa trẻ duy nhất của cha mẹ nuôi, tuy là con nuôi, nhưng bọn họ xem cô như con ruột, cho nên những vật kia vốn là nên để nguyên chủ thừa kế. Nhưng lúc đó Tô gia nói muốn thay thế cha mẹ nuôi thu nhận cô ấy, nên chút tài sản kia bọn họ cũng quản lý luôn. Nguyên chủ cũng biết mình chỉ là con nuôi, cũng không dị nghị gì.
"Tô Tử, câm miệng!" Tô Nham lập tức quát lớn một tiếng,
"Ba, cô ta..."
"Được rồi!"
Tô Tử vẫn còn sợ Tô Nham, dưới ánh mắt lạnh lùng của Tô Nham, ngậm miệng lại.
Tô Nham quát Tô Tử xong, thay đổi bộ dáng nghiêm nghị, nói với Hoa Vụ:
"Ở bệnh viện lâu chút cũng tốt, tránh để lại di chứng. Trở về là tốt rồi, đến đây ngồi đi."
Chút viện phí kia, Tô Nham cũng không để trong lòng.
Hoa Vụ suy đoán hôm nay họ có mặt đầy đủ, có lẽ có chuyện muốn nói. Hoa Vụ nhàm chán ở bệnh viện mười ngày, rất phối hợp diễn xuất, ngồi vào sofa đơn còn trống.
"Chuyện lần trước con nói, cậu đã cho người điều tra qua." Tô Nham cũng không có ý tứ hàn huyên, nói thẳng: "Doãn Bắc đúng là có người trong lòng."
Hoa Vụ gật đầu: "Cho nên chuyện từ hôn không liên quan đến con, cậu không thể trách con nha."
Tô Nham: "..."
Ông ta cổ quái liếc mắt đánh giá Hoa Vụ.
Ninh Chanh này...
Tô Nham yên lặng mấy giây, nói theo cô: "Ừm, việc này không thể trách con. Nhưng hôn ước kia chắc chắn không thể bỏ."
Hoa Vụ không lên tiếng, đợi Tô Nham nói tiếp.
Tô Nham cũng nói thẳng, không quanh co lòng vòng gì: "Con phải nghĩ cách khiến Doãn Bắc yêu con."
"Anh ta đã có người trong lòng, còn yêu con kiểu gì?"
Tô Nham: "Chuyện này con phải nghĩ cách, tất nhiên cậu sẽ giúp con. Ninh Chanh à, con ở nhà chúng ta nhiều năm như vậy, Tô gia cũng không bạc đãi con, cho nên, hiện tại là lúc con đền đáp chúng ta."
Hoa Vụ: "..."
Sự tính toán trong lời nói của ông ta rất rõ ràng, Tô Nham nói một đống lời, dù gì cũng chung ý tứ.
Hôn ước không thể bỏ, còn muốn làm Doãn Bắc yêu cô, từ bỏ ý định giải trừ hôn ước.
"Ninh Chanh, con nói xem?"
Con ngươi Hoa Vụ đảo một vòng, nặn ra một nụ cười: "Con sẽ cố?"
Lam Quan Nguyệt: "Doãn Bắc là thanh niên giỏi giang anh tuấn có tiếng, con gả qua cũng không lỗ, coi như chúng ta tìm cho con một mối hôn sự tốt, đối với cha mẹ nuôi của con xem như không phụ lòng, hiện tại có giữ được hay không, liền do con đó."
Hoa Vụ xém chút không nhịn được vỗ tay cho những lời kia, "Tốt như vậy, sao không để Tô Tử đi đi?"
Tô Tử: "..."
(Hết chương)
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro