Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 1:"Cậu ấy không phải Khúc Tiểu Khê"

Edit by: Tờ Tờ

---------

"Khúc Tiểu Khê, cậu thật sự hết ngốc sao? Vậy cậu nói cho tớ 1 cộng 1 bằng mấy?"

"Lượn đê, về sau bớt bớt trêu chọc tớ, nếu không ba ba đây sẽ dạy cưng cách làm người lần nữa!"

Khúc Tiểu Khê một phen đẩy tay cậu bạn đang ôm vai mình , đem cặp sách đeo lên vai, rồi đi đến bàn học cuối cùng cạnh cửa sổ lớp.

Các nam sinh còn tụ ở phía sau Khúc Tiểu Khê chỉ chỉ trỏ trỏ, không ai chú ý thấy một bóng dáng khác bên cạnh bọn họ .

Bóng dáng ấy đứng tại chỗ, nghiêng nghiêng đầu, xoay người hướng mặt về phía các cậu trai đang vui cười, chậm rì rì nói: "1 cộng 1 bằng 2, tớ có biết mà."

Không ai có thể nghe được bóng dáng thanh âm.

Bóng dáng lại đợi chờ, thấy không ai để ý đến mình, vì thế một lần nữa đuổi kịp Khúc Tiểu Khê.

Tại lớp 12-1*, bàn học sát cửa sổ cuối cả ba năm đều giữ nguyên chỗ ngồi .

(Qt là "cao tam nhất ban" có thể được hiểu là "lớp 12, lớp 1" hoặc "lớp 12A1" (lớp học của năm cuối cấp trung học). Trong hệ thống giáo dục Trung Quốc, lớp 12 được gọi là "cao tam" và các lớp trong mỗi năm học sẽ được chia thành các nhóm với tên gọi như "nhất ban" (第一班), "nhị ban" (第二班), v.v., tùy thuộc vào từng trường. Vì vậy, "cao tam nhất ban" ám chỉ lớp đầu tiên của năm cuối cấp.)

Ngẩng đầu lên có thể nhìn thấy cảnh toàn trường xa xa, cúi đầu có thể an tâm đi vào giấc ngủ, nếu thật sự không thích,cũng có thể trực tiếp trốn học. Động tĩnh nhỏ một chút, không quấy rầy đến các bạn học thì sẽ chẳng ai quan tâm.

Đây là vị trí phong thuỷ bảo địa, cũng là chỗ ngồi của Khúc Tiểu Khê từ khi học cao trung.

( "Cao trung" ở bên Trung là cấp 3 bên mình,mọi người hay đọc nên chắc biết rồi nhỉ)

Chẳng qua do từ tiểu học đến sơ trung, Khúc Tiểu Khê đều ngồi ở cuối lớp, một mình một bàn, độc chiếm một hàng, như trong hình chữ nhật đột nhiên thừa ra một khối dị biệt, tách biệt với toàn lớp.

Hiện tại ,Khúc Tiểu Khê như cũ ngồi ở 'khối dị biệt ấy', nhưng trong năm cấp 3, lần đầu tiên cậu có bạn cùng bàn.

Còn chưa tới giờ vào lớp, luôn luôn đi muộn về sớm-Hoắc Minh nay lại đang ngồi ở chính mình vị trí .

Khúc Tiểu Khê vừa đi vừa tránh người đến chỗ cuối lớp, liền thấy Hoắc Minh ngồi ở một bên lối đi, một tay chống tường, ngăn cản Khúc Tiểu Khê đang định đi vào.

"Nhóc ngốc, cậu khôi phục rồi à?" Hoắc Minh chân dài chắn ngang lối đi, ngăn cản Khúc Tiểu Khê đang có ý đồ chui qua cánh tay hắn, hắn ngẩng đầu lên, trên dưới đánh giá Khúc Tiểu Khê.

"Hầy, tớ không hiểu sao các cậu lại không học cái tốt cơ chứ?" Khúc Tiểu Khê đem cặp sách trên vai ném tới bàn học của mình, sau đó xắn tay áo, chống hông nói, "Tớ nói cho cậu biết, bản thân tớ , Khúc Tiểu Khê, đầu óc hiện tại thanh tỉnh vô cùng ,xưa nay chưa từng có, về sau nếu ai còn dám kêu tớ là đồ ngốc, tớ muốn đánh người đấy một trận!"

(Truyện được đăng trên w@ttp@t: Tot0887, đọc và ủng hộ chứ đừng reup)

Hoắc Minh kinh ngạc nhướng mày, lại từ đầu đến chân tỉ mỉ nhìn Khúc Tiểu Khê, như là không quen biết người bạn cùng bàn này.

Khúc Tiểu Khê nhân cơ hội đẩy ra Hoắc Minh cánh tay, vượt qua cái chân dài vướng víu, nhân tiện dẫm một cái lên giày chơi bóng mới của Hoắc thiếu gia.

Hoắc Minh hoàn hồn, cúi đầu nhìn thấy giày chơi bóng trắng của mình có thêm dấu chân đen , ngón tay động chút. Hắn liền thu chân xoay người, chưa kịp mở miệng, liền thấy Khúc Tiểu Khê từ cặp sách lấy ra hộp sữa cho bữa sáng , cắm ống hút xuống xuống , rồi uống .

"Cậu......" Hoắc Minh theo bản năng vươn tay nhưng bất chợt khựng lại giữa không trung.

Khúc Tiểu Khê cảnh giác quay đầu: "Làm gì?"

Hoắc Minh thu hồi tay, nhíu mày nhìn Khúc Tiểu Khê, nghi ngờ nói: "Cậu sẽ không đem đầu óc đâm hỏng rồi đi?"

Khúc Tiểu Khê vui vẻ: "Cậu vẫn là người đầu tiên nói tớ bị đâm hỏng sau khi tớ xuất viện tới giờ đấy."

"Chẳng lẽ không phải sao?" Hoắc Minh cãi lại, đón nhận Khúc Tiểu Khê tầm mắt, không được tự nhiên mà xoay đầu đưa tay sờ sờ mũi "Cậu như thế nào đều không đáp lại tin nhắn tôi? Biết cậu xảy ra tai nạn,tôi liền tới bệnh viện , nhưng cô nói cậu đang nghỉ ngơi, không tiện để tôi vào thăm ."

Nhìn ra được cậu bạn này thể hiện cách quan tâm có chút vụng về, câu nói quan tâm có vẻ đặc biệt dữ dằn ,nhưng Khúc Tiểu Khê lại cảm thấy có chút buồn cười nói: "Di động hôm ấy rơi hỏng rồi, hai ngày trước mới mua mới."

Y tò mò: "Tớ từ một kẻ ngốc biến thành người bình thường, cậu vì cái gì sẽ cảm thấy tớ bị đâm hỏng đầu óc?"

Hoắc Minh ậm ờ: "Như thế nào? Từ ngốc thành bình thường liền khiến cả khẩu vị cũng thay đổi theo à ? Cậu không phải không thích uống sữa bò sao?"

"À, vậy sao." Khúc Tiểu Khê nhìn hộp sữa trong tay mình , lại uống một hớp lớn, chớp mắt cười nói, "Thật đúng là thay đổi, hiện tại lại thích uống. Quên nói cho cậu biết, tớ đối với trước kia sự đều việc đều không thế nào nhớ rõ."

"Nếu cậu biết tớ trước kia không thích uống sữa bò, vậy chứng tỏ hai chúng ta quan hệ không tồi?" Khúc Tiểu Khê cắn ống hút hỏi.

Hoắc Minh biểu tình là một lời khó nói hết, hắn nhìn chằm chằm Khúc Tiểu Khê, mày càng nhăn càng chặt, nửa ngày không trả lời Khúc Tiểu Khê vấn đề.

"Thôi." Khúc Tiểu Khê uống xong ngụm sữa cuối cùng , giơ tay ném, hộp sữa trong tay rơi chính xác vào trong thùng rác, y búng tay một cái, đối bạn ngồi cùng bàn vươn tay, vô cùng vui vẻ nói, "Mặc kệ hai ta trước kia quan hệ thế nào, từ hôm nay trở đi, có thể một lần nữa làm quen lại một chút."

Khúc Tiểu Khê lắc lắc bàn tay: "Xin chào, tớ là Khúc Tiểu Khê."

Hoắc Minh chần chờ mà nâng tay lên ,chưa kịp vươn về phía trước đã bị Khúc Tiểu Khê một phen nắm lấy, trên dưới lắc lắc: "Thật vui khi được làm bạn với cậu!"

Giờ học bắt đầu, Khúc Tiểu Khê lấy sách ngữ văn để trong cặp dưới gầm bàn, theo mọi người cùng nhau đọc.

Hoắc Minh cũng mở sách, bất quá chỉ là làm bộ .

Hắn tay trái chống mặt, tay phải mở ra đặt trên bàn, không biết đang ngẩn người nghĩ gì.

Vẫn luôn lẳng lặng đứng ở Hoắc Minh bên cạnh bàn bóng dáng động.

Nó trước nhìn nhìn cách đó không xa thùng rác, hộp sữa bò uống xong chưa bị niết bẹp hẳn đang nằm bên trong .

Bóng dáng thu hồi tầm mắt, tiến về phía trước một bước, tới gần Hoắc Minh, nhỏ giọng nói: "...... Không thay đổi."

"Không thích sữa bò...... Hiện tại cũng không thích."

Hoắc Minh liên tiếp nhìn chằm chằm chính mình tay phải , cuối cùng đưa tay dịch đến bên cạnh bàn, không được tự nhiên mà cuộn cuộn ngón tay.

Bóng dáng cúi đầu,như nhớ tới cái gì đó.

Nó ngồi xổm ở Hoắc Minh bên cạnh bàn, tay vươn ra xuyên qua bàn học, nó cũng không để ý.

Đôi tay như hợp lại ở Hoắc Minh cánh tay, bóng dáng đem mặt mình tới gần  lòng bàn tay đang mở ra của Hoắc Minh.

Nó lẩm bẩm: "Dẫm giày, phải cho cậu niết mặt, tớ còn nhớ rõ."

Thầy giáo lúc này đi xuống bục giảng, Hoắc Minh thu tay lại lật sách, bóng dáng giật mình. Nó ngẩng đầu lên nhìn Hoắc Minh, nhưng lần này sẽ không có người đem nó nhấc lên tới.

Một khuôn mặt như cùng Khúc Tiểu Khê khắc ra từ một cái khuôn đang hiện ra mất mát cảm xúc.

Bóng dáng dứt khoát ngồi ở bên chân Hoắc Minh , rồi ôm đầu gối co thành một cục, hướng sườn mặt nhìn lên vết bẩn trên đôi giày chơi bóng của Hoắc Minh .

------
Khi Khúc Tiểu Khê vẫn là nhóc ngốc đã từng không cẩn thận mà dẫm bẩn lên giày chơi bóng của Hoắc Minh -khó tính, thích trêu trọc người khác, cho nên Khúc Tiểu Khê có chút sợ hắn.

Hoắc Minh lúc ấy đứng khoanh tay,trông rất giống đại ca , hắn ngửa đầu ra vẻ tức giận, hỏi nhóc ngốc: "Giày mới của tôi bị cậu dẫm bẩn, giờ phải làm sao đây?"

Khi đó Khúc Tiểu Khê cũng bị Hoắc Minh chặn ở ngoài lối đi nhỏ , các bạn học khác đều đi học thể dục, trong phòng học chỉ có cậu cùng Hoắc Minh.

Khúc Tiểu Khê phân không rõ Hoắc Minh là giận thật hay giả, cậu đứng ngơ tại chỗ, Hoắc Minh cố ý quơ quơ đôi giày bị dẫm bẩn của mình, không chút thu liễm mà tiếp tục trêu chọc nhóc ngốc.

Khúc Tiểu Khê trước mặt Hoắc Minh chậm rãi ngồi xổm xuống, vươn trắng nõn tay, muốn dùng tay lau vết dơ trên giày của Hoắc Minh .

Đầu ngón tay còn chưa có đụng tới giày chơi bóng, Hoắc Minh đã đem chân thu trở về, Khúc Tiểu Khê ngửa đầu, Hoắc Minh buông tay trước ngực xuống, hắn thấp giọng thầm thì: "Thật đúng là nhóc ngốc."

Nói xong, đôi tay để ở dưới nách Khúc Tiểu Khê , giống như ôm trẻ con mà đem Khúc Tiểu Khê ôm lên.

Khúc Tiểu Khê lảo đảo một bước, đứng ở giữa hai chân Hoắc Minh, cậu cúi đầu nhìn đôi mắt hắn, nói: "Lau khô, liền không tức giận."

Hoắc Minh lắc đầu: "Không được, cậu lau không sạch sẽ."

Khúc Tiểu Khê kiên trì: "Tớ có thể."

Hoắc Minh nở nụ cười, lại gọi: "Nhóc ngốc."

Khúc Tiểu Khê sắp tức chết rồi, nhóc ngốc cũng sẽ tức giận.

Hoắc Minh thấy việc trêu chọc này thú vị quá mức, tươi cười không giảm, nhìn nhóc ngốc từ khuôn mặt trắng như sữa bò bị tức giận đến đỏ bừng , hắn tâm niệm vừa động, nói: "Như vậy đi, cậu cho tôi niết mặt chút, tôi liền không tính toán nữa."

Khúc Tiểu Khê chớp mắt: "Thật vậy sao?"

Hoắc Minh gật đầu: "Anh Hoắc đây đã gạt nhóc khi nào chưa ?"

Khúc Tiểu Khê nghĩ nghĩ, bắt đầu so sánh giữa việc bị niết mặt với Hoắc Minh tức giận, thôi vẫn là bị niết mặt đi.

Cậu nhắm mắt, anh dũng hy sinh nói: "Cậu niết đi."

Khúc Tiểu Khê giống như lại nghe được tiếng cậu trai đang cười nói "Nhóc ngốc", gương mặt mềm mại bị lòng bàn tay thô ráp nắm lấy, còn nhéo nhéo, nhưng không đau.

Lông mi Khúc Tiểu Khê run rẩy, mở mắt ra, liền thấy Hoắc Minh một tay chống cằm, nghiêng đầu nhìn cậu cảm thán nói: Nhóc ngốc, bằng không cậu lại dẫm tôi thêm mấy cái đi?"

......

Bóng dáng duỗi tay cọ cọ Hoắc Minh giày, không cọ đến.

Bóng dáng thu hồi tay, ôm lấy chính mình đầu gối, hơi hơi ngửa đầu nhìn Hoắc Minh cằm, nói: "Hoắc Minh, cậu ấy không được phép dẫm giày cậu."

Trong tiếng đọc sách ồn ào , bóng dáng lại nói: "Hoắc Minh, đừng làm bạn với cậu ấy"

......

Bóng dáng nói: "Hoắc Minh, cậu ấy không phải Khúc Tiểu Khê."

......

Khúc Tiểu Khê nói: "...... Hoắc Minh, tớ mới là Khúc Tiểu Khê."

Tác giả có lời muốn nói:

Lúc sau Khúc Tiểu Khê chính là Khúc Tiểu Khê, xuyên tới ký chủ dùng [] để phân biệt nha!

[ Khúc Tiểu Khê ] trông thế này ~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro