Chương 39
Trước khi nói chuyện, Thương Viễn Chu rất tự tin, hắn bày sẵn ván cờ, kiên nhẫn nhìn Quý Dư từng bước đi vào, đi theo con đường đã định sẵn.
Quân trắng nhất định sẽ bị quân đen nuốt chửng.
Quý Dư chỉ có thể yêu hắn.
Hắn biết Quý Dư đã mở cánh cửa đó, dù không bước vào, nhưng với tính cách của Quý Dư, việc mở cửa ra đã nói lên rất nhiều điều.
Dù chuyện tối qua có chút ngoài ý muốn, Thương Viễn Chu vẫn cho rằng cùng lắm Quý Dư sẽ giả vờ như không có gì xảy ra, cố nén xấu hổ ở bên cạnh hắn, thậm chí có thể nhờ đó mà đẩy nhanh tiến độ của họ.
Nhưng hiện tại, bản hợp đồng đen trắng đặt trên bàn đang lặng lẽ chế giễu sự tự phụ của hắn.
Thương Viễn Chu nhắm mắt, dòng máu sôi sục trong người nguội lạnh, sự không cam lòng tột độ cuốn theo thất bại như cơn sóng thần dữ dội đập vào hắn.
Có lẽ Quý Dư có chút tò mò và hứng thú tìm hiểu về hắn, có chút thiện cảm.
Nhưng giữa hắn và tự do, anh không chút do dự mà chọn vế sau.
Quý Dư đứng trước mặt hắn, môi hồng hào mềm mại, sau gáy còn vương lại những vết cắn loang lổ hắn để lại đêm qua, nói: "Tôi muốn từ chức."
Như thể Quý Dư mặc chiếc sơ mi trắng tinh tươm thời trung học đang đứng trước mặt hắn, mỉm cười nhạt nhòa: "Beta rất tốt, tôi thích tự do."
Chút thiện cảm nhỏ nhoi ấy, Quý Dư muốn giữ nguyên như vậy, không thay đổi từ trước đến nay, dù đã 5 năm không gặp sau khi tốt nghiệp, hay nửa năm gặp lại hắn.
Cảm xúc càng mãnh liệt, vẻ mặt càng bình tĩnh nhẫn nại.
Hắn hết lần này đến lần khác nếm trải thất bại trước mặt Quý Dư, lòng chiếm hữu trong thất bại càng thêm mãnh liệt, càng khao khát càng yêu, từ khi Quý Dư xuất hiện trước mặt hắn, hắn đã không thể buông tay.
Thương Viễn Chu mặt không cảm xúc đẩy bản hợp đồng trở lại trước mặt Quý Dư: "Nếu là vì chuyện ngày hôm qua, thì tôi không đồng ý."
"Ngày hôm qua là ngoài ý muốn, em không thể vì ngoài ý muốn này mà chấm dứt hợp tác."
Quý Dư nhíu mày, không hiểu sự kiên trì của Thương Viễn Chu: "Thương tổng, chuyện này không giống như những gì chúng ta đã thỏa thuận."
"Tình huống ngày hôm qua đã vi phạm nghiêm trọng hợp đồng, tôi biết đó là ngoài ý muốn, cũng là do tôi sơ suất, nhưng tôi không thể giả vờ như không có chuyện gì xảy ra."
"Cho nên."
"Sai rồi," Thương Viễn Chu không muốn nghe những lời rạch ròi giới hạn này, ngắt lời anh, "Em nên gọi tôi là A Chu."
"Tôi không đồng ý cho em từ chức, Quý Dư."
Quý Dư kinh ngạc, vô cùng kinh ngạc nhìn hắn: "Thương tổng? Vì sao?"
Thương Viễn Chu bình tĩnh ngắt lời anh: "Vì tôi yêu em."
"Dựa theo hợp đồng của chúng ta," Quý Dư vẫn đang nói, lời còn chưa dứt, ngơ ngác chớp mắt, "Cái gì?"
Giọng điệu Thương Viễn Chu quá bình tĩnh, quá đỗi bình thường, bình thường đến mức Quý Dư nghi ngờ mình có nghe nhầm hay không.
"Em không nghe nhầm đâu, Quý Dư," Thương Viễn Chu không cho anh đường lui, không có vẻ bình thản giả tạo, "Tôi yêu em."
Lời tỏ tình này đến quá đột ngột, Quý Dư ngây người tại chỗ, không biết làm sao nhìn Thương Viễn Chu.
Thương Viễn Chu đứng dậy đi đến trước mặt anh, vươn tay, nhưng khi định nâng lên lại rụt lại, động tác nhỏ đến mức khó nhận ra: "Em có thể đi cùng tôi đến một phòng không?"
Phòng.
Lòng Quý Dư khi nghe thấy từ này bỗng hẫng một nhịp, mất kiểm soát, anh mơ hồ biết đó là phòng gì.
Cánh cửa căn phòng mà quản gia nhiều lần cảnh cáo không được vào đã được mở ra, khi đèn bật sáng, Quý Dư như quên mất cách thở trong giây lát.
Bên trong không có gì đặc biệt, chỉ treo rất nhiều ảnh chụp.
Nhưng nhân vật chính trong ảnh là anh.
Lại không hẳn là anh.
Là anh thời trung học, phần lớn ảnh chụp đều mặc đồng phục trắng của trường Bách Lâm, có ảnh ngồi trên ghế, có ảnh cúi đầu đọc sách, có ảnh đứng bên cửa sổ, có ảnh dựa vào lan can sân thể dục.
Lúc đứng, lúc ngồi, lúc đi, lúc dừng, cười, nhíu mày, bĩu môi không vui, tất cả đều là anh.
Nhìn là biết đều là chụp trộm, trong khung hình không có tấm nào nhìn thẳng vào ống kính, chỉ có một tấm.
Cũng là bức ảnh lớn nhất treo ở vị trí trung tâm, thiếu niên mặc áo sơ mi trắng cầm máy ảnh đơn đang quay đầu lại, như đang nhìn người đứng sau màn ảnh.
Quý Dư nhớ rõ, trường trung học Bách Lâm quản lý rất nghiêm, không cho phép học sinh mang ván trượt hay những thứ tương tự đến trường chơi, hình như lần đó anh cầm tiền của người cầm ván trượt, đứng ra chịu trận.
Nói rằng ván trượt đó là của mình, bị chủ nhiệm giáo dục mắng cho một trận, còn bị phạt đứng một buổi sáng viết bản kiểm điểm 3000 chữ.
Sự kinh ngạc tột độ khiến Quý Dư ngây người nhìn những bức ảnh này, đây là lần đầu tiên anh nhìn thấy chính mình qua ống kính của người khác.
Thương Viễn Chu cười, có chút tự giễu: "Xin lỗi, có lẽ đã dọa em sợ."
"Sau khi tôi phân hóa thất bại, em đến tìm tôi, nói rằng em từ chối năm vạn tệ, vì không muốn làm nhục tôi."
"Em thật lương thiện, có lẽ từ lúc đó tôi đã yêu em."
Quý Dư vẫn chưa hoàn hồn sau cú sốc tinh thần lớn lao mà những bức ảnh này mang lại: "Cảm động không phải là yêu, Thương Viễn Chu."
Thương Viễn Chu nhìn anh chăm chú: "Tôi phân biệt rõ cảm xúc của mình, là em muốn phủ nhận."
Thương Viễn Trần từng hỏi liệu có phải hắn yêu Quý Dư vì cảm động, vì thấy anh lương thiện hay không, Thương Viễn Chu đã đáp lại bằng một nụ cười chế giễu.
Giờ phút này hắn lại có thể mặt không đổi sắc đưa ra cái lý do thoái thác này.
Những ý nghĩ xấu xa đen tối của hắn cho thấy hắn vốn không hề thẳng thắn, thành thật.
Yêu Quý Dư vì lòng tốt là giả, khoảnh khắc đó hắn nghĩ đến sự giam cầm, sự hủy diệt, liệu con chim sẻ xám xịt mất cánh kia có phát ra tiếng rên rỉ tuyệt vọng êm tai hay không.
Nhưng câu nói "có lẽ từ lúc đó tôi đã yêu em" là thật.
Chỉ có yêu mới sinh ra lòng chiếm hữu.
Quý Dư đứng trong căn phòng ngập tràn ảnh chụp của chính mình, im lặng xem qua từng bức ảnh.
Người ngoài nghề có thể không nhận ra, nhưng ống kính có cảm xúc.
Anh đã học nhiếp ảnh, hiện đang làm việc tại studio ảnh, và sau này muốn trở thành một nhiếp ảnh gia tự nhiên hoang dã.
Dù xét từ khía cạnh nào, Quý Dư cũng không thể trái lương tâm mà phủ nhận thay Thương Viễn Chu, chỉ có thể thẳng thắn những suy nghĩ nhỏ nhặt của mình lúc đó.
"Tôi an ủi anh cũng không cao thượng gì, lúc đó tôi tìm anh là muốn hỏi anh có muốn cùng tôi diễn kịch để cùng nhau lấy được năm vạn đó không."
Chỉ là khi đối diện với Thương Viễn Chu đang ngồi dựa vào hòn non bộ, tay đầy máu thịt mơ hồ, lời nói đến miệng lại tự giác cong lên.
Thương Viễn Chu cười: "Quý Dư, em thật sự rất đáng yêu."
"Có thể thẳng thắn thừa nhận sự ích kỷ của mình, thừa nhận mình không đủ cao thượng, đã là điều mà rất nhiều người không làm được, em cũng thật sự rất lương thiện."
Quý Dư: ......
Thương Viễn Chu nhìn anh, có phải đã khoác thêm mười lớp kính lọc dày cộp, sao có thể từ góc độ xảo quyệt như vậy mà khen ngợi không chớp mắt.
Anh khó khăn mở miệng: "Tôi cảm thấy anh có chút hiểu lầm về tôi."
Căn phòng đầy ắp ảnh chụp khiến đầu óc Quý Dư rối tung, anh chưa bao giờ nghĩ Thương Viễn Chu lại lặng lẽ chú ý mình lâu đến vậy từ thời trung học, những bức ảnh này từ áo sơ mi đơn đến áo khoác rồi áo lông vũ.
Căn cứ vào quần áo, thời gian ít nhất là một năm.
Thương Viễn Chu học lớp 12 mới chuyển đến trường trung học Bách Lâm, cũng chỉ có một năm.
Quý Dư: "Sau chuyện đó, anh cũng không đối xử đặc biệt với tôi, tôi không ngờ anh lại để bụng."
Thương Viễn Chu: "Em dọn đồ dùng thể thao, tôi đến giúp, em nói không cần, em nhận tiền, bảo tôi đừng chạm vào, em không thể nào chia cho tôi."
"Thi giữa kỳ, em bị trừ nhiều điểm toán, tôi viết chi tiết các bước giải bài cho em, em nói cảm ơn, muốn báo đáp tôi, tôi mượn cớ tiếng Anh giao tiếp kém để hỏi em, em nói em rất bận, có thể dùng hai trăm tệ để trả công cho tôi giảng bài không."
Quý Dư như thể sinh ra đã mang một lồng kính, bài trừ mọi người ra bên ngoài, ngăn cản mọi người tiếp cận.
Thương Viễn Chu càng nói, giọng càng lạnh, thậm chí có chút nghiến răng: "Tôi thiếu hai trăm tệ đó sao?"
Không hiểu vì sao, rõ ràng mình không sai, nhưng trong căn phòng này, dưới những bức ảnh trên tường, Quý Dư luôn cảm thấy có chút áy náy khó hiểu.
Giọng anh nhỏ dần, ấp úng phản bác: "Hai trăm tệ cũng không ít."
"Lúc đó tiếng Anh giao tiếp của anh rất tệ, nếu dạy anh, thời gian đó đủ để tôi làm thêm việc vặt kiếm được nhiều tiền..."
Càng nói giọng càng nhỏ, anh đột nhiên nhận ra, có lẽ Thương Viễn Chu muốn có thời gian ở bên mình.
... Sự tự tin càng giảm sút, cảm giác này quá kỳ lạ.
"Tôi không thể thân mật với người khác," Quý Dư lắc đầu, gạt bỏ những ý nghĩ lung tung rối loạn đó, "Thật xin lỗi."
Thương Viễn Chu: "Vì tôi là Alpha sao?"
Quý Dư mím môi, rất thản nhiên và kiên định: "Không hoàn toàn, tôi sẽ không kết hôn với bất kỳ ai, dù người đó là Alpha, Beta hay Omega."
Sống một cuộc đời cô độc nhưng tự do, không vướng bận, là nguyện vọng lớn nhất của anh.
Anh sợ hãi mối quan hệ thân mật, và bài xích việc bước vào hôn nhân thực sự với bất kỳ ai.
Quý Dư đột nhiên nhớ ra một chuyện: "Vậy chuyện anh tìm tôi hợp tác, chuyện nhà anh là thật sao?"
Thương Viễn Chu thản nhiên gật đầu: "Tôi là con riêng, chuyện này không thể tránh khỏi."
Chỉ là tất cả đều bị hắn đè xuống.
"Vốn dĩ tôi không nghĩ đến chuyện có khả năng gì với em, cũng không nghĩ đến việc tìm em."
Hắn đã định buông tay Quý Dư, nhưng Quý Dư đã trở lại.
"Nếu đều là muốn tìm người hợp tác, mà em lại vừa về thành phố A, vậy tại sao không tìm em?"
"Ít nhất ở cùng em, tôi sẽ thoải mái hơn."
Quý Dư thở phào nhẹ nhõm, anh nghĩ Thương Viễn Chu cũng sẽ không lãng phí nhiều công sức như vậy vào người mình, những bức ảnh này đều là từ thời trung học, chứng tỏ chỉ là thời trung học khi còn học chung lớp nên thường xuyên nhìn thấy.
Khoảng cách xa, tự nhiên có thể buông bỏ.
Thương Viễn Chu nhìn Quý Dư, hắn quá hiểu người này, biết nói thế nào mới có thể khiến anh mềm lòng: "Tôi sẽ không ép em, nhưng vẫn hy vọng em có thể hợp tác với tôi đến cùng."
"Bây giờ bọn họ đều tin rằng tôi yêu em đến si mê, đều đang rục rịch, nếu tùy tiện tuyên bố ly hôn, hoặc đổi người hợp tác khác, hiệu quả sẽ giảm đi rất nhiều."
"Theo tâm tư riêng, tôi cũng không muốn em từ chức."
"Ở vị trí này, tôi không thể tin tưởng bất kỳ ai, một đứa con riêng cưỡi trên đầu họ, nếu bị họ kéo xuống, chuyện gì sẽ xảy ra, tôi nghĩ em cũng có thể hình dung được."
Quý Dư: "Nhưng có tôi ở đó hay không, thật sự có tác dụng lớn đến vậy sao?"
Thương Viễn Chu: "Nếu em chỉ không tham gia vào công việc công ty, tác dụng rất hạn chế, nhưng nếu em khiến họ thấy em có thể ảnh hưởng đến quyết định của tôi, tác dụng sẽ rất lớn."
"Tôi hy vọng em có thể giúp tôi, dù kết quả thế nào, cũng chỉ tối đa là hai năm."
Quý Dư: "Nhưng mà..."
Anh không biết phải xử lý tình huống trước mắt như thế nào, nhưng lại hiểu rõ bản thân mình.
Ba năm trung học, rồi 5 năm sau khi tốt nghiệp, không bạn bè, cũng chưa từng có người yêu.
Độc lai độc vãng, là vì anh sợ hãi những mối quan hệ thân mật, càng không thể cùng ai bước vào hôn nhân thực sự.
Biết rõ Thương Viễn Chu thích mình, còn phải diễn cảnh thân mật trước mặt người ngoài, chẳng phải sẽ gây tổn thương lớn hơn cho Thương Viễn Chu sao?
Thương Viễn Chu nhìn ra Quý Dư muốn nói lại thôi: "Chuyện ngày hôm qua là ngoài ý muốn, tôi đảm bảo với em sẽ không có lần sau."
"Em không thể vì chuyện đó mà phủ nhận tất cả về tôi, như vậy không công bằng cho tôi, Quý Dư."
Alpha cao lớn tuấn mỹ lộ ra một nụ cười trên gương mặt, có chút tự giễu và chua xót: "Tôi cũng hy vọng hão huyền, trong mối quan hệ sớm chiều bên nhau này, em có thể yêu tôi."
"Nếu kết quả cuối cùng không như ý muốn, tôi cũng sẽ trả tự do cho em."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro