Chương 37
Đèn thành phố thấp thoáng trên những tấm kính của phòng VIP tầng ba khách sạn Kim Hồ, một nhóm người đang sốt ruột chờ Thương Viễn Chu đến, nhưng lại nhận được tin báo từ trợ lý của Thương Viễn Chu rằng tổng giám đốc có việc bận nên đã rời đi.
"Không đợi lâu đâu, không đợi lâu đâu, Thương tổng bận rộn như vậy mà vẫn dành thời gian để trợ lý Lý đến báo cho chúng ta một tiếng."
"Nói mới nhớ em trai của Thương tổng cũng không thấy đâu, chắc chắn là có chuyện quan trọng rồi, ha ha ha ha. Nếu có dự án mới nào, xin trợ lý Lý chuyển lời cho Thương tổng một tiếng, chúng tôi đều rất sẵn lòng đi theo Thương tổng."
"Nếu Thương tổng có việc phải đi trước, vậy chúng ta cũng không ở lại lâu nữa."
"Gặp lại mọi người sau, hẹn gặp lại."
So với sự náo nhiệt của buổi tiệc tan cuộc trong phòng VIP, tầng cao nhất của khách sạn Kim Hồ lại vô cùng yên tĩnh.
Hành lang trải thảm thủ công cao cấp vẫn còn vương vấn mùi rượu đắng ngắt, không một bóng người, ánh đèn đỉnh đầu màu vàng kim chiếu xuống tạo nên một mảng màu ấm áp.
Ánh đèn hành lang vàng ấm áp, nhiệt độ trong phòng tổng thống không ngừng tăng lên.
Hành lang không một bóng người qua lại, từ trong phòng tổng thống truyền ra từng đợt động tĩnh, tiếng động nhỏ trầm đục, thỉnh thoảng lại mạnh hơn, như thể có người bị đè lên cửa, giãy giụa, đập vào cửa những tiếng "bịch, bịch, bịch" nhỏ.
Hương vị pheromone vương vấn ngoài cửa càng tăng thêm một tầng sắc thái ái muội cho những tiếng động nhỏ này.
Quý Dư muốn phát điên rồi.
Cằm bị người ta nắm lấy, lực đạo không lớn, nhưng khiến anh phải há miệng, không cắn được, ngược lại chảy ra không ít nước bọt trong suốt, chảy xuống khóe môi, dù Quý Dư không nhìn thấy, cũng biết mình lúc này trông lộn xộn đến mức nào.
Trong miệng nhớp nháp toàn là hương vị của người khác, đầu lưỡi ướt át thô bạo đẩy sâu vào khoang miệng, Quý Dư có cảm giác sợ hãi như sắp bị xâm nhập từ cổ họng vào cơ thể.
"Ô! Thương,"
Khó khăn lắm mới được buông tha một chút, Quý Dư còn chưa nói được một chữ hoàn chỉnh đã bị Alpha mất kiểm soát pheromone hung hăng hôn tới tấp.
Chàng trai tân chưa có kinh nghiệm yêu đương nào chịu nổi kiểu hôn như vậy, vừa hung hăng vừa sâu, quấn lấy đầu lưỡi khuấy động, thậm chí có thể nghe thấy tiếng nước nhỏ.
Quý Dư muốn tránh né, nhưng bị đuổi theo hôn càng sâu, lưỡi bị liếm mạnh, cảm giác tê dại kỳ lạ mang theo chút ngứa ngáy nhỏ nhanh chóng lan lên sống lưng, Beta nhỏ phát ra tiếng rên rỉ từ mũi, hốc mắt ướt đỏ, chân gần như mềm nhũn không đứng vững.
Trọng lực cơ thể lập tức trút xuống hơn nửa, anh gần như bị Thương Viễn Chu nhấc bổng lên, khi cơ thể mềm nhũn rơi xuống, lại bị nghiền nát mạnh mẽ đột ngột.
Tiếng rên rỉ mất kiểm soát đột ngột vang lên không kịp đề phòng từ khoang miệng không thể khép lại, khiến đôi mắt Alpha cao lớn tuấn mỹ càng thêm đỏ tươi.
"Vợ rên ngọt quá," vừa nói, chân hắn như vô tình giật giật, đầu gối thúc lên, ép người càng sâu, "Thích không?"
Quý Dư thở hồng hộc từng ngụm, đột nhiên giáng một quyền vào mặt Thương Viễn Chu, xấu hổ và tức giận đến mức muốn chết: "Tỉnh táo lại chưa?"
Anh cao 1m78, gần 1m8, ngày thường cũng tập gym, thân hình tuy mảnh khảnh nhưng cũng có một lớp cơ bắp mỏng, cú đấm này không hề nhẹ.
Quý Dư cảm thấy đầu lưỡi mình tê dại khi nói, đủ hiểu nụ hôn của Thương Viễn Chu vừa rồi hung hăng đến mức nào. "Anh buông tôi ra, tôi gọi bác sĩ cho anh, anh xem trong phòng có thuốc ức chế không."
"Tỉnh rồi."
Thương Viễn Chu đột nhiên nói.
Quý Dư vừa thở phào nhẹ nhõm, đã thấy Thương Viễn Chu dùng ngón cái khớp xương rõ ràng thong thả lau đi vết thương ở khóe môi mình, đầu lưỡi hơi thò ra, liếm đi giọt máu trên tay.
Beta không cảm nhận được pheromone hưng phấn mãnh liệt, nhưng lại nhạy cảm nhận ra nguy hiểm từ hành động của hắn... cùng dục vọng nồng đậm.
Anh định lùi lại, nhưng sau lưng là cánh cửa phòng đã đóng chặt.
Quý Dư cẩn thận mở miệng gọi một tiếng: "Thương Viễn Chu?"
Trước mắt đột nhiên tối sầm, Quý Dư bị xoay người, mặt úp vào cánh cửa.
Gáy yếu ớt không được che chắn, đáng thương và bất lực phơi bày trước mặt Alpha đã mất kiểm soát pheromone, làn da trắng nõn bị hơi thở nóng rực phả qua.
Alpha cao lớn có thể hoàn toàn che phủ Beta mảnh khảnh, dễ dàng dán sát vào lưng Beta, cúi đầu ngửi gáy anh.
Chiếc mũi cao thẳng âu yếm cọ vào cổ, giọng nói trầm thấp, "Vợ thơm quá, có phải là dục cầu bất mãn không, yên tâm, chồng sẽ thỏa mãn em."
Con mẹ nó gì mà thơm quá, cả nhà anh đều thơm quá.
Quý Dư vốn dĩ ôn hòa lần đầu tiên chửi thề trong lòng, cảm thấy xấu hổ mắng, lời nói ra lại không nhịn được run rẩy: "Anh mới dục cầu bất mãn."
Người đàn ông cao lớn phía sau cười khẽ một tiếng, "Vợ thông minh quá."
Chiếc quần tây mỏng manh căn bản không thể ngăn cách được độ ấm nóng rực, đặc biệt là khi Quý Dư còn mặc chiếc áo ngủ mỏng manh, anh đột nhiên mở to mắt, "Anh đừng có dùng cái đó chà vào người tôi, ư!!!"
Ngón tay đảo loạn lời nói, hung hăng nhéo đầu lưỡi mềm ướt, Tiểu Ngư run rẩy cảm nhận được điều sắp xảy đến.
Kẻ câu cá đói khát lâu ngày, sau khi giăng lưới tỉ mỉ không thành, lại bất ngờ thấy được con cá ngây thơ lạc lối, sao có thể buông tha nó khi thần trí không rõ.
Pheromone vô hình sớm đã lan tỏa trong không khí, lướt qua từng tấc thịt cá trắng trong suốt, Thương Viễn Chu vẫn thong thả lột sạch lớp vảy cá chướng mắt.
Chỉ có chế biến tinh xảo, mới có thể khiến người ăn cảm nhận được khoảnh khắc mỹ vị, cảm thấy mọi chờ đợi đều xứng đáng.
Áo ngủ chất đống trên sàn nhà, nếp gấp trải ra từng lớp hoa văn lộng lẫy, lớp vảy cá mềm mại đã bị lột sạch, thịt cá trắng như tuyết dưới ánh đèn trần đẹp như ngọc bích, căn phòng yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng nuốt nước bọt của thực khách.
Cổ họng nghẹn ứ, miệng khô khốc, vùi đầu xuống liếm cắn mạnh mẽ, như muốn nếm được nước sốt mát lạnh từ thịt cá trắng như tuyết.
Để làm nên một bữa tiệc cá ngon tuyệt hảo, chế biến cá là bước cơ bản nhất, có một món ăn gọi là vịt bát bửu, là nhồi các loại nguyên liệu vào bụng vịt, Thương Viễn Chu cũng học theo cách làm này, và áp dụng nó một cách nghiêm ngặt trong quá trình chế biến cá.
Có lẽ gọi là "say cá" thì đúng hơn.
Những món cá quý hiếm không cần quá nhiều phụ liệu để làm lẫn hương vị của nó, nên Thương Viễn Chu chỉ dùng rượu nho nhớp nháp, ngón tay luồn vào miệng cá, muốn phết rượu nho vào sâu bên trong.
Đuôi cá giãy giụa vẫy vùng, nhưng bị đè chặt trên thớt, chiếc thớt này đặc biệt dài, gần bằng chiều cao cửa, mặc cho nó giãy giụa thế nào cũng không thể thoát.
Quý Dư khóc, phát ra tiếng khóc mơ hồ, anh quá mềm lòng, lúc này dường như đồng cảm với con cá trên thớt, cầu xin Thương Viễn Chu buông tha.
Tay Thương Viễn Chu rất đẹp, ngón tay thon dài, khớp xương rõ ràng, khi hai ngón tay rút ra, giữa chúng còn vương vấn sợi tơ nửa trong suốt.
Nơi này gần bồn rửa, chai rượu nho trong tủ lạnh nhỏ đã vơi đi hơn nửa.
Hắn đưa ngón tay sáng bóng đến trước mặt Quý Dư, giọng dụ dỗ: "Vợ muốn nếm thử không, vị rượu nho trắng, ngọt lắm."
Quý Dư không thể tin được mở to mắt, hàng mi dài rậm run rẩy, nước mắt rơi xuống, dường như không tin Alpha trước mắt lại quá mức thô tục, giận dữ mắng: "Thương Viễn Chu anh biến thái à!"
"Cưới nhau rồi, còn không chịu gọi một tiếng chồng sao."
Quý Dư co rúm lại né tránh, nhưng bị người đàn ông mặt mày khó chịu hôn tới tấp, dục vọng chiếm hữu mãnh liệt của Alpha, bản năng khát khao xâm chiếm khiến Thương Viễn Chu hôn rất sâu.
Quá sâu, liếm láp chiếc lưỡi mềm mại né tránh, lớp thịt mỏng manh trong khoang miệng bị liếm mạnh, thậm chí thâm nhập vào tận gốc lưỡi.
Đôi môi hé mở, nước dãi trong suốt chảy ra, ướt đẫm khóe môi, dưới ánh đèn lưu lại vệt nước ướt át đầy ái muội.
"Vợ không ăn, anh chỉ có thể đút cho Tiểu Ngư ăn thôi."
"Yên tâm, anh rất biết cách làm cá ngoan, vợ yêu."
Càng nhiều ngón tay thâm nhập, thề muốn bôi rượu nho lên từng tấc thịt cá, con cá bị lột sạch vảy vẫn cuộn tròn theo bản năng sinh lý, vẫy đuôi, nhưng bị vuốt phẳng thân, bôi đầy rượu nho.
Thịt cá trắng như tuyết dần chuyển sang màu hồng phấn, như thể bị chuốc say, bước ướp cá trước khi nấu đã hoàn thành, việc còn lại là nấu nướng cuối cùng.
Đôi mắt sâu thẳm hẹp dài của Alpha mất kiểm soát pheromone ánh lên vẻ nặng nề, hắn hài lòng liếm môi, lộ rõ vẻ thèm muốn.
Con cá say mèm vì được rót đầy rượu nho cần được nấu trong lửa lớn, mới có thể kích thích hương rượu bên trong, để kiểm soát nhiệt độ nghiêm ngặt, cần phải xiên con cá vào một thanh dài.
Đuôi cá liều mạng giãy giụa, nhưng bị ấn sâu hơn, rượu nho chảy ra, tiếng nước nhỏ dính nhớp, con cá hấp hối rên rỉ không thành tiếng.
Quý Dư quá đồng cảm, không thể chứng kiến cảnh tượng này, thấy con cá đáng thương, nước mắt rơi lã chã, không ngừng lắc đầu, nức nở nói: "Không được, Thương Viễn Chu thật sự không được."
Anh cầu xin buông tha con cá đáng thương, người đàn ông bụng đói cồn cào chỉ thấy dục vọng chiếm hữu, sao có thể buông tha con cá lúc này.
Thương Viễn Chu xoay người Quý Dư lại, "Nhìn này, vào hết rồi."
Trong lúc di chuyển, người đang khóc nấc phát ra tiếng rên ngắn ngủi, ngay sau đó há hốc miệng không thành tiếng, trước mắt tối sầm lại, như thể không nỡ nhìn cảnh tượng thảm thương của con cá.
Thương Viễn Chu đau lòng cho anh, cúi xuống mút mạnh giọt nước mắt trong suốt trên mắt Quý Dư, "Vợ khóc đẹp chết mất."
Câu nói khiến người ta muốn chết mê chết mệt.
Hắn đau lòng, nhưng chỗ khác lại đói đến đau hơn, bắt đầu không kiêng dè thưởng thức món cá ngon tuyệt hảo do chính mình chế biến.
Ánh sáng chói lóa từ đèn trần chiếu rọi lên thân cá đã lột vảy, sáng bóng trắng trong.
Thương Viễn Chu nuốt chửng một cách vội vã và hung hãn, toàn thân đều dồn sức, thịt cá vào cổ họng, ngon đến mức cơ bụng săn chắc cũng căng cứng.
Màn đêm buông xuống, ánh trăng tàn lẩn khuất giữa những vì sao, thế giới chìm trong giấc ngủ say, trong sự tĩnh lặng.
Cánh cửa va chạm phát ra tiếng động trầm đục dữ dội, hành lang im ắng khiến những âm thanh vốn bí ẩn trở nên đặc biệt rõ ràng.
Dường như ẩn chứa tiếng nước, tiếng khóc nhỏ vụn, tiếng rên rỉ như linh hồn con cá lìa khỏi xác, từng tiếng khóc phát ra.
Nó đang khóc, cầu xin tha thứ, trong lúc hoảng hốt khi bị nuốt chửng vào bụng, đạt đến cực khoái, nó nghe thấy một chút hương vị rượu đắng.
Đúng rồi, nó bị bao phủ trong một vùng rượu đắng.
Hương rượu đậm đà, dư vị hơi đắng, linh hồn Quý Dư lúc này dường như đồng bộ với Tiểu Ngư, hai mắt anh đẫm lệ khóc lóc, sau gáy bị răng nanh cắn nát, bàng hoàng cảm nhận được rượu đắng kéo mình vào vòng tay ái dục.
Một vùng biển rượu, rượu đắng bao quanh Quý Dư không kẽ hở.
Beta đáng thương chìm trong vùng biển rượu đắng ướt át, sôi trào nóng bỏng, không lối thoát, chỉ có thể bất lực khóc lóc, hốc mắt đỏ hoe, càng gợi lên lòng thương xót.
Đồng tử Quý Dư long lanh nước mắt, ánh mắt thất thần đến mức gần như không còn tiêu cự, anh cảm thấy rất nóng, khóc lóc, trong sự ẩm ướt lại thấy khát.
Anh khao khát một ngụm nước, một cơn mưa, cuối cùng chỉ nhận được rượu sền sệt.
Rượu đắng nóng rực, đổ xuống con cá bên trong.
Tóc Thương Viễn Chu được vuốt ngược ra sau, đường nét sắc sảo lộ ra chút hoang dã, toàn thân đẫm mồ hôi nóng, từng giọt chảy xuống từ đường cong hoàn mỹ của eo bụng, đến tận chỗ sâu hơn, tràn đầy vẻ đẹp mạnh mẽ.
Hắn nhìn Quý Dư, lại không nhịn được hôn tới tấp, Beta đáng thương đã bị hôn đến choáng váng, miệng ướt át, hơi trầy da sưng đỏ, giữa hàm răng trắng tinh mơ hồ thấy được đầu lưỡi hồng hào, thở dốc bất lực.
"Mẹ nó, đẹp chết đi được."
Lời nói thô lỗ khiến cả hai đều có phản ứng, tim Quý Dư đột nhiên đập nhanh mấy nhịp, như thể lần đầu tiên nhìn thấy một mặt khác của Thương Viễn Chu.
Nhịp tim đập nhanh khiến Thương Viễn Chu càng thêm hưng phấn, hắn liếm môi, đôi mắt tối sầm lại: "Lại cho vợ uống chút rượu nữa nhé?"
"Không cần, ư, không cần, đủ rồi," Beta đáng thương co rúm người muốn trốn, nhưng bị nắm lấy cổ chân trắng nõn mảnh khảnh: "Say rồi, không uống nữa."
"Đừng uống nữa Thương Viễn Chu, tôi không uống nữa, ư...."
Khoái cảm do rượu mang lại quá mức mãnh liệt biến thành thống khổ, Alpha không biết thỏa mãn sự nhiệt tình quá mức và tràn đầy tinh lực, khiến Beta đáng thương phải chịu đựng vô cùng gian nan, ưm a khóc rất lâu, vết cắn sau gáy gia tăng hết lần này đến lần khác.
---------------------------
San: Ăn cá tốt cho sức khỏe lắm á 😋
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro