Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 36

Nóng.

Ngực nóng ran, máu toàn thân sôi trào, miệng khô khốc, như đang bước đi trong sa mạc bị mặt trời thiêu đốt.

Đây là đâu?

Tại sao mình lại ở đây.

Thương Viễn Chu bước đi trên tấm thảm thủ công cao cấp trong khách sạn 5 sao, tản bộ trong hành lang vắng vẻ, mỗi bước đi đều vững vàng và bình thản, không ai nhận ra hắn đã mất đi thần trí.

Người nấp trong bóng tối cũng vì vậy mà do dự chần chừ, pheromone hỗn loạn trong không khí kích thích sự bất an của cậu ta, tuyến thể Omega sau gáy cũng nóng lên.

Pheromone đã hỗn loạn đến mức này, sao còn có thể giữ được tỉnh táo, người này là quái vật sao?

Thấy Thương Viễn Chu sắp dùng vân tay mở cửa phòng tổng thống đặc biệt dành riêng cho hắn, không tiếp khách ngoài, cậu ta nghiến răng, lao tới.

Đồng thời không quên phát tán pheromone của mình, kích thích Alpha trúng thuốc.

"Tiên sinh, trông ngài không khỏe lắm, có cần giúp đỡ không?"

Pheromone Omega có mùi kem dâu tây lạnh lẽo, Alpha trước mặt đang trúng thuốc, nóng rực khó nhịn, cậu ta tin rằng mình có thể mê hoặc được Thương Viễn Chu.

Người phục vụ Omega, mặc bộ đồng phục bó sát người, cố tình chỉnh sửa để tôn lên vòng eo thon thả, định kéo tay Thương Viễn Chu đặt lên thắt lưng mình. "Tiên sinh, ngài đi nhầm phòng rồi, để tôi đưa ngài đến phòng khác nhé?"

Cậu ta tăng cường phát tán pheromone, khẽ thở dốc, trong lòng nóng như lửa đốt, nhưng vẫn giữ giọng điệu nhẹ nhàng.

Nếu không đưa được người vào phòng, pheromone của Thương Viễn Chu tràn ra ngoài sẽ thu hút sự chú ý của người khác.

Trong xã hội ABO, để tránh các vấn đề về pheromone, phòng khách sạn đều được xử lý cách ly pheromone, không ai muốn đang thư giãn trong phòng mình lại bị Alpha hoặc Omega hàng xóm kích động phát tình.

Rõ ràng phòng tổng thống của Thương Viễn Chu ở ngay gần đó, hắn lại luôn nhìn về hướng khác, mũi chân cũng hướng về phía đó, sẵn sàng bước sang bên kia bất cứ lúc nào.

"Tiên sinh," người phục vụ Omega lại gọi Thương Viễn Chu một tiếng, giọng nói ngọt ngào như rót mật vào tai, "Lại đây, tôi đưa ngài đi nghỉ ngơi."

Cậu ta nắm lấy cổ tay Thương Viễn Chu, dùng sức kéo, muốn dụ dỗ Thương Viễn Chu nắm lấy eo mình.

Vừa thấy Alpha bị mình kéo đi, cậu ta vừa vui mừng, cổ tay đã truyền đến một trận đau nhức.

Quá đau, như thể xương cốt sắp bị nghiền nát, cậu ta thậm chí cảm thấy xương cổ tay mình sắp gãy ra tiếng răng rắc.

"Đau! Tiên sinh, tiên sinh ngài buông tay."

Thương Viễn Chu nắm chặt cổ tay người đó, vẻ mặt lạnh lùng: "Cậu là ai?"

Người phục vụ Omega cố nén đau đớn đối diện với hắn, từ ánh mắt hắn nhận ra Alpha trước mặt thực ra thần trí không rõ ràng, chỉ là phòng bị theo bản năng.

Omega nhỏ giọng kêu đau, cố dùng pheromone trấn an Thương Viễn Chu, cậu ta quyết tâm, hơi nghiêng người cúi đầu, lộ ra sau gáy: "Tiên sinh, ngài khó chịu lắm phải không?"

"Tôi có thể giúp ngài."

"Vợ?" Alpha dường như bị mê hoặc, lực tay nhẹ đi chút.

Người phục vụ Omega mừng thầm trong lòng, biết Thương Viễn Chu nhận nhầm người, dứt khoát làm tới cùng: "Là em mà, ông..."

Cuối cùng, chữ kia không thể thốt ra, một tiếng "bịch" trầm đục vang lên, lưng người phục vụ Omega truyền đến từng cơn đau nhức, cậu ta bị đập vào tường, lưng đau đến mức trước mắt tối sầm lại.

Alpha cao lớn tuấn mỹ phủ một lớp âm u trên mặt, ánh mắt lạnh băng, pheromone toàn thân mang theo cảm giác áp bức sắc bén: "Cậu không phải vợ tôi."

Vợ hắn sẽ không ngoan ngoãn gọi hắn là ông xã.

Vợ hắn rất đáng yêu, nhưng không ngoan.

Có lẽ hắn có thể lột sạch vợ rồi trói lên giường, hắn sẽ không cho vợ mặc quần áo, để vợ hứng chịu dục vọng của hắn, vỗ về người no đủ, rót đầy, vợ có thể sẽ khóc, hai mắt đẫm lệ mắng hắn, bảo hắn cút đi.

Nhưng vô dụng, hắn sẽ đè xuống sự giãy giụa của vợ, giống như đè xuống đôi cánh run rẩy của con bướm sắp bị làm thành tiêu bản, xoa dịu người, mở ra cơ thể nghênh đón Alpha tràn đầy dục niệm.

Hắn sẽ đối xử với vợ thật tốt, hắn rất có tiền, có thể cho vợ không chịu một chút khổ nào, không cần làm "nô lệ tư bản" khổ cực, chỉ làm su kem bơ (?)

Ý nghĩ dâm loạn ngày càng tăng khiến Alpha vốn đã trúng thuốc càng thêm nóng nảy, việc bên cạnh không có vợ, chỉ có một Omega chướng mắt càng khiến hắn nổi cơn thịnh nộ.

Omega vốn đã sắp phát tình kêu lên thảm thiết, trượt xuống khỏi tường, đưa tay ôm lấy sau gáy, mặt mày đầy đau đớn.

Cậu ta bị Alpha trước mắt bài xích, pheromone vị rượu đắng như dao, ở trong hành lang tràn ngập pheromone Alpha không kiểm soát này, mỗi giây hít thở đều như bị lăng trì.

Quá đau đớn.

Thông thường, dù Alpha không bị pheromone Omega dụ dỗ, cũng không thể dùng pheromone tấn công, không phải không muốn, mà là hiệu quả tấn công của pheromone từ lâu đã rất nhỏ.

Sao pheromone Alpha lại có thể đạt đến trình độ này, hắn không phải đã trúng thuốc, bị mình mê hoặc rồi sao.

Vì sao...

"Đau quá! A a a!!!!"

Omega lại đột nhiên kêu thảm thiết, cắn nát miệng mình, cố dùng đau đớn để ngăn chặn cơn đau không chỗ nào không thấu, cuối cùng cũng không còn tâm trí để suy nghĩ vì sao.

"Thương tổng!"

Vội vã chạy tới, trợ lý vừa ra khỏi cửa thang máy đã thấy cảnh tượng này, Alpha cao lớn tuấn mỹ, Omega co rúm dưới chân hắn, đau đến mức cắn chảy máu miệng mình.

Trợ lý là Alpha, chỉ đứng ở cửa thang máy, mùi rượu đắng ngắt trong hành lang kín mít cũng đã ép anh ta không thở nổi.

Anh ta cố nén áp lực bước lên hai bước, ngực càng lúc càng đau nhói, mồ hôi trên trán tuôn như mưa, chỉ trong nháy mắt lưng áo đã ướt đẫm mồ hôi.

Trợ lý nhận ra tình hình vị tổng tài nhà mình không ổn, anh ta hít sâu vài lần, "Thương tổng, ngài có khỏe không?"

Anh ta cố gắng tiến lại gần kéo Omega đã hôn mê kia ra, không phải vì anh ta tốt bụng, không nỡ nhìn Omega nằm trên đất.

Mà là trong tình huống này, Omega kia rất có thể sẽ bị tổn thương tuyến thể dẫn đến tàn phế.

.....

"Tôi? Gọi tôi qua có chuyện gì sao?" Trong biệt thự, Quý Dư được gọi dậy vẫn còn mặc áo ngủ, đứng ở cửa phòng, hơi nghi hoặc nhìn chú Vu.

Quản gia Vu lòng nóng như lửa đốt, nói nhanh như gió: "Thương tổng hình như gặp chuyện rồi, pheromone mất kiểm soát, hiện giờ người ở khách sạn Kim Hồ ai đến gần cũng không được, nên trợ lý mới gọi điện thoại đến gọi cậu Quý."

Alpha mất kiểm soát pheromone gọi bạn đời là chuyện rất bình thường, nhưng Quý Dư là Beta.

Nhưng hiện giờ hai người dường như đều chưa kịp phản ứng chuyện này.

Quý Dư nghe tin Thương Viễn Chu gặp chuyện, chưa kịp thay quần áo đã đi theo chú Vu chạy qua.

Ở cửa thang máy trên tầng cao nhất, người trợ lý luôn túc trực thấy chú Vu dẫn người đến, vội vã chạy tới, phía sau anh ta còn một đám nhân viên khách sạn mang theo dụng cụ y tế.

"Ngài Quý, pheromone của Thương tổng mất kiểm soát, các Alpha khác đều không thể đến gần, nhân viên Beta của khách sạn tiếp cận cũng bị Thương tổng tấn công, nên mới gọi ngài đến."

Thực tế, tình hình chung là báo cảnh sát xử lý, nhưng vì thân phận tôn quý khác thường của Thương Viễn Chu, cộng thêm Omega mặc đồng phục phục vụ nằm trên đất trông thế nào cũng giống sơ suất của khách sạn, nên người của khách sạn không dám báo cảnh sát.

Trợ lý biết Quý Dư là Beta, tuy trong lòng không cho rằng Beta có tác dụng gì với pheromone mất kiểm soát của Alpha cấp cao, nhưng vẫn coi như ngựa chết làm ngựa sống mà gọi người.

Lời anh ta còn chưa dứt, Alpha cao lớn tuấn mỹ đang dựa vào tường đột nhiên mắt sáng lên.

Quý Dư nhìn Thương Viễn Chu thần sắc như thường bước tới, "Thật sự pheromone mất khống chế sao? Sao tôi không cảm thấy gì?"

"Bịch" một tiếng nhỏ, Quý Dư bị ôm trọn vào lòng, chóp mũi thanh tú đập vào ngực Thương Viễn Chu, tức khắc mũi đau nhói.

Cơ bắp của Thương Viễn Chu không khỏi quá cứng rắn.

Vì Thương Viễn Chu đột ngột tiến đến gần, người trợ lý đứng bên cạnh không đứng vững, nửa quỳ xuống đất, mồ hôi đầm đìa, nhanh chóng nói ra chuyện quan trọng: "Ngài Quý, bên kia có một Omega ngã xuống, xin ngài kéo cậu ta ra."

Quý Dư bị cánh tay cứng như sắt của Thương Viễn Chu siết chặt eo, khó mà nhúc nhích, gian nan đẩy Thương Viễn Chu: "A Chu, từ từ, buông em ra trước đã."

"Không." Alpha mất kiểm soát pheromone không những không buông ra, mà còn ôm chặt hơn: "Vợ ơi, khó chịu quá."

Alpha cao lớn tuấn mỹ cúi người, ngửi ngửi sau gáy Beta mảnh khảnh, hơi thở nóng rực khi nói: "Muốn vợ giúp."

Quý Dư tin chắc rằng pheromone của Thương Viễn Chu đã mất kiểm soát.

Mặt anh đỏ bừng, vội vàng bịt miệng Thương Viễn Chu. Một, hai, ba, bốn, năm, sáu, bảy, tám, tám cặp mắt đang nhìn chằm chằm, Quý Dư muốn giả vờ như đám nhân viên khách sạn bên cạnh không tồn tại cũng không được.

Tay vừa che lên vài giây, bàn tay thon dài trắng nõn như bị bỏng, muốn rụt lại.

Một thứ ướt át nóng hổi lướt qua lòng bàn tay, Thương Viễn Chu... liếm anh một cái.

Quý Dư muốn rụt tay lại, nhưng sợ Thương Viễn Chu lại nói ra điều gì kinh thiên động địa trước mặt mọi người, chỉ có thể mặt đỏ bừng tiếp tục che miệng hắn.

Alpha không có ý định tránh bàn tay anh, môi lưỡi nóng bỏng liếm láp lòng bàn tay, lúc nhẹ lúc nặng, từng chút một.

Còn hơi nghiêng đầu, dùng chóp mũi cọ vào lòng bàn tay Quý Dư.

Quý Dư vừa xấu hổ vừa bối rối, đành phải dời sự chú ý sang người đang nằm trên đất, anh tiến về phía người kia, Thương Viễn Chu cũng lẽo đẽo theo sau.

Anh bị ôm eo, không thể ngồi xổm xuống, rụt tay đang che miệng Thương Viễn Chu lại, tư thế kỳ quặc xoay người lại chạm vào người phục vụ trên mặt đất.

Tay còn chưa chạm vào người, đã bị Thương Viễn Chu nắm lấy, "Vợ không được chạm vào người khác."

Alpha nồng nặc mùi giấm, ánh mắt không vui lướt qua Omega trên mặt đất, lạnh lùng nhìn người nằm dưới đất như nhìn tình địch.

"Em không có, cậu ta ngất xỉu, cần giúp đỡ," Quý Dư vẫy tay với mấy nhân viên công tác ở xa, mấy Beta đánh bạo chạy tới.

"Cậu ta không cần," Thương Viễn Chu hừ lạnh một tiếng, nắm tay Quý Dư đưa xuống dưới, "Anh mới cần vợ giúp."

Mấy nhân viên công tác đã đến nâng người, khoảng cách gần như vậy, mặt Quý Dư đỏ bừng, "Thương Viễn Chu!!! Ở đây còn có người!"

"Không có ai thì có thể làm gì vợ sao?"

Mắt Alpha sáng ngời, bàn tay vừa nãy Quý Dư không tài nào gỡ ra khỏi tức khắc buông lỏng, tốc độ cực nhanh dùng vân tay mở khóa cửa phòng tổng thống, kéo Quý Dư vào.

Cửa phòng đóng lại, che khuất tầm mắt bên ngoài, Quý Dư trong môi trường kín mít này mới nhận ra nguy hiểm, đồng thời chợt phản ứng lại một chuyện.

Pheromone Thương Viễn Chu mất kiểm soát, nhưng anh là Beta, anh đến cũng không thể trấn an Thương Viễn Chu đang mất kiểm soát pheromone được.

Quý Dư nuốt nước miếng, "A Chu, pheromone của anh mất kiểm soát, hay là tôi gọi bác sĩ nhé?"

Alpha hoàn toàn không nghe thấy anh nói gì, bàn tay to lớn nắm lấy cổ Quý Dư, ngón cái vuốt ve yết hầu nhỏ nhắn: "Yết hầu vợ động đậy, đáng yêu quá."

Yết hầu động đậy thì có gì đáng yêu!

Quý Dư hơi mất bình tĩnh, vừa căng thẳng vừa xấu hổ, không khỏi nuốt nước miếng: "A Chu, anh nghe tôi nói, ô!"

Yết hầu nhỏ nhắn lăn lộn dưới bàn tay Thương Viễn Chu, Beta đáng thương còn chưa nói hết câu đã bị chặn miệng.

"Vợ khát sao..."

Alpha mất kiểm soát pheromone si mê hôn lên, nhân lúc Beta đáng thương hé miệng, liền xâm nhập khoang miệng ướt át, chiếc lưỡi thô bạo tiến quân thần tốc, mạnh mẽ đẩy sâu vào khoang miệng Beta.

"Vợ lén uống nước đường à."

Hắn quỳ gối, đè người lên cửa hôn sâu, giọng khàn khàn dụ dỗ: "Đưa lưỡi nhỏ ra cho chồng ăn nào, vợ ngoan."

Thương Viễn Chu đang nói mê sảng gì thế này, ô...

Beta trắng như tuyết bị hôn đến mức gần như không thở nổi, từ cổ họng tràn ra âm thanh mơ hồ, muốn mắng cũng không nói hết câu, nghe như tiếng nức nở xấu hổ, đáng thương vô cùng.

----------------------------

San: Nấu nướng gì chưa người đẹp?

Chưa thì để t chỉ người đẹp cook nè, qua chương sau liềnnn

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro