Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 31

"Quý Dư."

Giữa đám đông ánh mắt người kia dừng lại trên Quý Dư mang theo một vẻ đánh giá đầy cao ngạo, dù anh ta đã cố gắng nở nụ cười, nhưng vẫn bị Thương Viễn Chu nhìn thấu sự giả tạo.

Thương Viễn Chu không nói gì, lông mày hơi nhíu lại vẻ mặt lạnh lùng, hắn biết mối quan hệ giữa Quý Dư và hai anh trai không tốt, dù không rõ cụ thể đã xảy ra chuyện gì.

Nhưng điều đó không ảnh hưởng đến việc Thương Viễn Chu không thích hai người anh trai này, lễ cưới thì không thể không mời, còn ở bữa tiệc tối này, hắn cũng không hề bảo ai mời Quý Hòa Hiên.

Vậy nên là ai, đưa anh ta vào đây.

Thương Viễn Chu khẽ nâng đôi mắt dài và sắc nét, ánh mắt bình tĩnh nhìn về phía trợ lý đang đứng ở một góc.

Chỉ một cái nhìn, trợ lý liền im lặng lui xuống.

Quý Dư mím môi, vẻ mặt không mấy vui vẻ: "Anh."

Quý Hòa Hiên vẫn giữ thái độ cao ngạo như thường lệ, không hề e dè có Thương Viễn Chu ở đây, giọng điệu mang theo mệnh lệnh: "Anh cả có việc muốn hỏi em, cùng anh qua đây nói chuyện."

"Nếu tôi kết hôn với Tiểu Ngư, thì tôi cũng coi như là người một nhà rồi, có gì cứ nói thẳng với tôi cũng được mà."

Thương Viễn Chu dùng giọng điệu khách sáo, ngữ khí lạnh lùng, từng chữ nói ra đều mang hơi lạnh, đôi mắt đỏ nhạt không hề có chút ấm áp nào khi nhìn Quý Hòa Hiên.

Cảm giác bị kéo nhẹ ở cổ tay, là Quý Dư, "A Chu, dù em biết anh muốn ở bên em, nhưng ở đây còn nhiều người đang đợi anh mà, anh quan trọng nhất, em nói chuyện xong với anh trai xong sẽ qua ngay."

Quý Dư đè thấp giọng, ghé sát tai Thương Viễn Chu, thì thầm như đang làm nũng, giọng nói vừa thấp vừa sợ.

Cứ như hoàn toàn dựa dẫm vào Thương Viễn Chu vậy, giống như Thương Viễn Chu có thể hoàn toàn kiểm soát anh, nhưng lời nói ra lại tạo khoảng cách rõ ràng: "Đây là nhà của tôi A Chu."

Chuyện gia đình.

Thương Viễn Chu cười nhạt một cách bình tĩnh: "Đi đi."

Quý Dư cùng Quý Hòa Hiên cùng nhau rời đi khuất dần tầm mắt, Thương Viễn Chu vẫn giữ vẻ mặt tự nhiên tiếp tục trò chuyện vui vẻ với những người xung quanh.

Vị máu tanh trong miệng bị nuốt xuống, cùng với cả những cảm xúc không cam lòng trào dâng lên trong khoảnh khắc đó cũng bị nuốt chửng.

Xung quanh mọi người vẫn đang cười nói: "Ai da, tình cảm giữa Thương tổng và Quý tiên sinh thật là tốt."

"Đúng rồi đấy, Quý tiên sinh nói một câu với anh mình còn làm nũng với Thương tổng, Thương tổng còn muốn đi theo, đúng là vợ chồng mới cưới mà."

"Thương tổng không hổ là một Alpha cấp cao, Quý tiên sinh dính người như vậy, chắc sợ mình là Beta, không thể bị đánh dấu vĩnh viễn sợ những Omega khác chen chân vào mất."

"Thương tổng cũng nên cẩn thận đấy, lỡ dính phải ghen tuông thì mệt lắm, vợ tôi cũng hay ghen như thế."

Thương Viễn Chu khẽ cong môi, nở một nụ cười nhạt: "Tiểu Ngư cứ như hình với bóng với tôi vậy, còn hay đòi đi làm cùng tôi nữa."

"Chốc lát không thấy người là lại giận dỗi, không có cách nào khác, đành phải chiều thôi."

Nghe thì có vẻ rất tự nhiên, nhưng ngay cả bản thân còn chẳng tin nổi.

Mọi người xung quanh đều là người tinh ý, đều phụ họa theo, nói rằng Quý Dư là một Beta không thể bị đánh dấu, nên luôn cảm thấy bất an.

Mọi người đều cho rằng Quý Dư là một Beta, sẽ rất sợ hãi sau khi kết hôn với Thương Viễn Chu, không dám rời khỏi Thương Viễn Chu, sẽ luôn lo lắng người chồng Alpha của mình bị những Omega khác dụ dỗ.

Thậm chí còn có người đưa ra ý kiến, Thương Viễn Chu nên tìm cách để người bạn đời Beta của mình cảm thấy an toàn hơn một chút.

Thương Viễn Chu cầm ly sâm panh, hương vị thanh mát, nhưng hắn chẳng cảm nhận được gì, mỗi ngụm rượu trôi xuống cổ, như đang nếm vị pheromone của chính mình, một vị đắng chát.

Trợ lý đi tới, Thương Viễn Chu rời khỏi nhóm người đang trò chuyện, đi đến một góc vắng vẻ cùng trợ lý.

Trợ lý: "Thương tổng, đã điều tra rõ ràng rồi."

"Anh trai của Quý tiên sinh là do cậu út nhà họ Đinh, Đinh Ý tự mình đưa vào, đầu tiên cậu ta cùng người nhà vào sơn trang trước, sau đó mới đón anh trai của Quý tiên sinh ở cổng."

"Vì tiệc tối này mỗi khách mời đều được mời hai người, nên nhân viên ở cổng đã cho cả hai vào."

Thương Viễn Chu cau mày, giọng lạnh lùng: "Bảo với Đinh tổng rằng sau này đừng dẫn con trai mình đến bất kỳ sự kiện nào nữa."

Câu nói này, gần như đã định đoạt số phận của Đinh Ý chỉ có thể kết hôn với những gia tộc có địa vị thấp hơn nhà họ Đinh.

Đây là một lời cảnh cáo rõ ràng, cảnh cáo gia đình họ Đinh đừng quá tham lam, đừng nghĩ rằng không có Quý Dư thì Thương Viễn Chu sẽ đồng ý liên hôn với họ.

Trợ lý xác nhận, "Vậy có cần nói rõ lý do với Đinh tổng không?"

"Không cần." Thương Viễn Chu cười nhạt: "Trong lòng ông ta tự hiểu."

Mọi người ở đây đều là những người tinh tường, làm sao không biết con trai của mình đang âm mưu gì?

Trợ lý rời đi, Thương Viễn Chu đứng yên một chỗ, nơi này là một góc yên tĩnh của sơn trang, phía sau là một ngọn núi giả.

Đưa tay sờ lên vách đá gồ ghề của ngọn núi giả, lòng bàn tay Thương Viễn Chu truyền đến một chút đau nhói, khi mở ra nhìn kỹ, thấy một mảnh đá nhọn đã cắt vào lòng bàn tay, để lại một vết cắt nhỏ.

Vết cắt rất nhỏ, nhưng với thể chất của một Alpha nó sẽ nhanh chóng lành lại.

Thương Viễn Chu nhìn vết thương trên tay một lúc, máu tươi từ vết thương chảy ra ngày càng nhiều, những giọt máu đặc quánh nhỏ xuống, nhuộm đỏ một vùng nhỏ trên vách núi giả.

Trên gương mặt hắn không hề biểu lộ cảm xúc nào, cứ như không cảm thấy đau đớn, ánh mắt nhìn chằm chằm vào vách núi giả, nhưng lại như đang nhìn vào một điều gì đó xa xôi hơn.

Vết máu loang lổ trên vách núi khiến Thương Viễn Chu nhớ lại Quý Dư thời trung học, một Beta lý trí nhưng luôn hướng về tự do, luôn muốn bay thật cao thật xa.

Không cam lòng, phẫn nộ, khao khát chiếm hữu, muốn xâm chiếm, thậm chí còn muốn giam giữ.

Những cảm xúc mãnh liệt đó vốn bị kìm nén trong đám đông ồn ào giờ đây trào ra hết, cơn đau ở tay không thể nào át được những cảm xúc dâng trào ấy.

Hắn cảm thấy mình giống như một kẻ đang giam cầm một con chim, kìm kẹp mọi hành động của người kia, mọi thứ về Quý Dư đều đã có hắn lo, dù đó có là chuyện gì đi chăng nữa, có bé hay lớn cũng vậy.

Cùng người khác nói chuyện gì, đã trải qua những gì, từng có chuyện gì trong quá khứ, từ chuyện lớn đến chuyện bé, đó là một sự khao khát gần như bệnh hoạn.

Có lẽ là bệnh thật.

Hắn có một ham muốn khó có thể kiểm soát đối với Quý Dư.

Thương Viễn Chu nhắm mắt lại, muốn xóa bỏ hình ảnh Quý Dư với bộ sơ mi trắng tinh khôi hiện lên trong đầu, khi mở mắt ra, những cảm xúc cuồn cuộn ấy đã bị giam hãm trong sâu thẳm tâm hồn.

Hắn khao khát được chiếm hữu Quý Dư, nhưng lại tự mình kìm nén những ham muốn bệnh hoạn đó, giống như nhốt một con thú dữ trong lồng.

Thương Viễn Chu thong thả lau vết máu trên tay áo màu đen của mình.

Động tác không nhanh không chậm, toát lên vẻ cao quý của tầng lớp thượng lưu, nhưng hành động lau vết máu trên tay áo lại vô cùng thô bạo, như một hành động bộc lộ bản chất hoang dã, thấp hèn ẩn giấu bên trong.

Sự mâu thuẫn đó giống như cuộc đấu tranh nội tâm dữ dội, cũng giống như chính Thương Viễn Chu vậy.

Vợ của hắn đã rời đi từ lâu, và giờ là lúc quay trở lại.

Giấu chồng cùng người khác nói chuyện đúng là không ngoan chút nào.

Chuyện gia đình sao?

Tự ý loại trừ chồng mình ra khỏi phạm vi người nhà, Thương Viễn Chu cười nhạt, đôi mắt hẹp dài ánh lên vẻ lạnh lùng, khuôn mặt hơi nghiêng, lộ ra một chút tàn nhẫn, hắn không cho phép.

Quý Dư đang nói chuyện với Quý Hòa Hiên, khoảng cách giữa hai anh em khá xa, không giống như một cặp anh em ruột.

Quý Hòa Hiên tỏ vẻ khinh bỉ với Quý Dư, mở miệng mỉa mai: "Sao nào? Bán mình được giá cao rồi nên không nhận ra anh mình nữa à?"

"Tao gọi điện không nghe, anh cả gọi mày cũng không nghe, mày còn nhớ mình họ gì không?"

Quý Dư đã quen với những lời châm chọc mỉa mai của anh ta, anh không còn để tâm đến những điều đó nữa. "Có chuyện gì?"

Quý Hòa Hiên: "Mày kết hôn với Thương Viễn Chu, vậy thì việc xin Thương Viễn Chu một vài dự án nhỏ cho gia đình mình chẳng phải là chuyện gì khó khăn đúng không? Từ chỗ Thương Viễn Chu lấy một ít, dù sao nhìn anh ta cũng rất quan tâm đến mày, chắc sẽ không từ chối đâu."

"Đối với mày mà nói việc này rất đơn giản."

Quý Dư thẳng thừng từ chối: "Không thể được, nếu nói chuyện này, thì chúng ta không còn gì để nói nữa."

Anh quay người định đi, phía sau truyền đến giọng nói lạnh lùng của Quý Hòa Hiên: "Quý Dư, đừng quên mẹ mày đã chết như thế nào."

Quý Dư nắm chặt tay thành quyền, móng tay đâm sâu vào lòng bàn tay, đau nhói.

Quý Hòa Hiên đứng đó, giọng điệu ác độc không hề che giấu: "Quý Dư, nghe cái tên mày thôi là biết, mày chỉ là kẻ dư thừa trong gia đình, nếu nhà mình đã nuôi mày lớn, thì mày phải có ích cho gia đình."

Anh ta tấm tắc: "Mày nói xem, mỗi khi Thương Viễn Chu gọi mày là Tiểu Dư, có phải cũng đang mỉa mai mày là thứ dư thừa không?"

"Tôi gọi em ấy là Tiểu Ngư, vì tôi thấy em ấy tự do và đáng yêu, giống như một chú cá nghịch ngợm, nhưng tôi không ngờ, lại có người cho rằng tôi đang xem thường em ấy."

Giọng nói lạnh lùng vang lên, khiến cả Quý Hòa Hiên và Quý Dư giật mình.

Người trước là kinh sợ, còn người sau thì hoảng hốt.

Quý Dư không biết Thương Viễn Chu đã nghe được bao nhiêu, anh lo lắng nhìn người đàn ông cao lớn tuấn tú bước ra từ bóng tối, chắn ngang trước mặt mình.

Anh chỉ thấy bóng dáng của Thương Viễn Chu, vai rộng, dáng người thẳng tắp, dưới ánh trăng, cả người như một ngọn núi cao sừng sững, đầy nguy hiểm, Thương Viễn Chu che chắn cho anh, như vách núi cao che ra một khoảng sân an toàn.

Quý Hòa Hiên thì phải đối mặt trực tiếp với Thương Viễn Chu.

Ánh trăng và ánh đèn nơi xa tạo nên những mảng sáng tối trên khuôn mặt sắc sảo của Thương Viễn Chu, nửa khuôn mặt ẩn trong bóng tối, đôi mắt hắn đầy lạnh lùng, đến mức khi chạm vào ánh mắt của Quý Hòa Hiên, đối phương đã sợ hãi lùi lại một bước.

Đó là ánh mắt khi nhìn người chết.

Omega xinh đẹp nhưng yếu đuối, Quý Hòa Hiên run rẩy đến nỗi răng đánh vào nhau, hoàn toàn không còn vẻ kiêu căng như khi đứng trước mặt Quý Dư nữa, lúc này anh ta cảm thấy Alpha trước mặt vô cùng nguy hiểm, như một con thú hoang mang theo sát khí, sẵn sàng ra tay giết người.

"Các người đã đối xử với Quý Dư như thế nào trước đây tôi không rõ, Quý Dư cũng không muốn nhắc lại, tôi tôn trọng quyết định của em ấy."

Thương Viễn Chu tiến lại gần Quý Hòa Hiên, "Nhưng nếu các người cứ cố tình xuất hiện trước mặt tôi và Quý Dư, nhắc nhở tôi về những điều tồi tệ các người đã làm với Quý Dư, thì đừng trách tôi."

Quý Hòa Hiên nuốt nước miếng, cố gắng kìm nén nỗi sợ hãi, hét lên: "Quý Dư đã hại chết mẹ, tại sao chúng tôi phải tha thứ cho nó?"

Cơ thể Quý Dư cứng đờ, như muốn chạy trốn, anh kéo tay Thương Viễn Chu, giọng run rẩy: "Chúng ta đi thôi."

"Đi đi, A Chu, cầu xin anh."

Ánh mắt Thương Viễn Chu thay đổi, lần đầu tiên mạnh mẽ rút tay khỏi tay Quý Dư.

Quý Dư nhìn vào lòng bàn tay trống rỗng ngẩn ra một lúc, đôi mắt đỏ hoe, khi ngước lên nhìn, biểu cảm chuyển từ kinh ngạc sang hoảng sợ, "A Chu!"

Thương Viễn Chu bóp lấy cổ Quý Hòa Hiên, nhấc bổng Quý Hòa Hiên lên, động tác nhẹ nhàng như đang nâng một con gà con, không hề tốn chút sức nào.

"Khi mẹ các người mất Quý Dư mới chỉ mười tuổi, mà các người, lại xem thường em ấy suốt hơn hai mươi năm."

Hắn lạnh lùng nhìn Quý Hòa Hiên đang đỏ mặt tía tai giãy giụa: "Sao nào, mày muốn nói là do Quý Dư vừa sinh ra đã hại chết mẹ em ấy à?"

Quý Dư đứng bên cạnh sững sờ, muốn kéo tay Thương Viễn Chu đang giơ giữa không trung.

Những việc này, sao Thương Viễn Chu lại biết được chứ?

Thương Viễn Chu nhận ra mình đã nói quá nhiều, hắn nhắm mắt lại, nuốt xuống những lời còn muốn nói, sự tức giận và kiềm chế đang đấu tranh dữ dội, nghiến chặt răng phát ra tiếng cười khẽ đầy lạnh lùng.

Hắn ấn ngón cái lên yết hầu của Quý Hòa Hiên, từ từ siết chặt, nhìn đối phương sợ hãi đến chảy nước mắt vì khó thở, "Lần sau, nếu tao lại nghe thấy mày nói những lời như vậy nữa."

Thương Viễn Chu khẽ cong môi, giọng nói tàn nhẫn vô tình: "Tao sẽ đưa mày vào bệnh viện tâm thần, cả đời đừng hòng ra được."

"Đầu óc có vấn đề thì phải chữa, đúng không?"

Quý Hòa Hiên nước mắt nước mũi chảy đầy mặt, ánh mắt nhìn Thương Viễn Chu chứa đầy sự sợ hãi, cổ họng bị siết chặt khiến anh ta khó thở, thậm chí còn cảm thấy Thương Viễn Chu không phải muốn đưa anh ta vào bệnh viện tâm thần, mà là muốn giết chết anh ta.

Anh ta run rẩy như con gà đang đợi bị làm thịt, cố gắng giãy giụa, liều mạng mà gật đầu, chỉ mong Thương Viễn Chu có thể buông mình ra.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro