Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 26

Quý Dư ngồi trên sô pha ngẩn người một lúc, rồi chậm rãi đứng dậy tiếp tục thu dọn đồ đạc.

Mọi chuyện đã thế rồi, cũng chẳng còn cách nào khác.

Ngủ chung thì ngủ chung thôi, trong lòng anh âm thầm nhắc nhở bản thân, phải cố gắng hơn nữa để thích nghi với tình huống này.

Quý Dư nhớ lại những gì Thương Viễn Chu đã nói, liền lấy điện thoại ra nhắn tin cho chủ nhà, thông báo muốn hủy hợp đồng thuê nhà.

Buổi chiều sẽ thu dọn đồ đạc trong phòng thuê, còn ngày mai sẽ đến công ty nộp đơn xin nghỉ việc, vả lại Thương Viễn Chu hình như còn có một bữa tiệc tối.

Tính ra thì, Quý Dư còn rất nhiều việc phải làm.

Sau khi thu dọn xong anh gọi điện cho Thương Viễn Chu, tiện thể nhắc đến chuyện chiếc đồng hồ treo tường: "Vậy, chiếc đồng hồ treo tường kia xử lý thế nào?"

Thương Viễn Chu hình như đang bận việc gì đó, đầu dây bên kia có tiếng nói ồn ào, không nghe rõ lắm, giọng hắn vang lên như một tiếng vọng: "Em cứ để đấy tôi lo."

"Xe đến đón em ngay bây giờ, nếu mệt thì nghỉ ngơi một lát nhé."

Quý Dư cười nhẹ: "Được rồi."

Trước khi quyết định ký vào bản hợp đồng, trong lòng Quý Dư thực sự rất do dự.

Việc sống chung lâu dài với một người xa lạ, lại còn phải giả vờ thân thiết, không phải là điều dễ dàng.

Nhưng càng tiếp xúc với Thương Viễn Chu, anh lại càng nhận ra đối phương là một người rất tốt, chỉ là vẻ ngoài có phần lạnh lùng thôi.

Có lẽ đây chính là, kiểu người mà người ta hay gọi là "mặt lạnh tâm nóng" đúng không?

Quý Dư ngồi trên sô pha đã ngẩn người gần nửa tiếng, khi còn nhỏ anh thường xuyên ngồi ngẩn ngơ như vậy, nhìn ra ban công, hoặc vào khoảng không.

Từ khi trưởng thành, cuộc sống bận rộn phải dành nhiều thời gian cho công việc, khiến cho những khoảng khắc được thả hồn vào không gian như vậy ngày càng ít đi.

Mãi đến khi tiếng chuông điện thoại vang lên, Quý Dư mới sực tỉnh.

"Xin chào, là ai vậy?"

Giọng nói từ đầu dây bên kia khá khàn và nặng nề, nghe có vẻ như một người đàn ông trung niên. "Cậu Quý phải không?"

"Tôi tới đón cậu đến biệt thự, cậu có thể xuống lầu trước được không, đồ đạc thì để sau cũng được."

Quý Dư vội vàng đáp lại, đi thang máy xuống lầu.

Đứng ở cửa là một người đàn ông ăn mặc rất chỉnh tề, trông giống hệt những người quản gia trong phim, vẻ mặt nghiêm nghị ấy, không cần anh hỏi, Quý Dư đã đoán ra được đối phương là ai.

Quả nhiên.

"Cậu Quý, tôi là quản gia của biệt thự, cậu có thể gọi tôi là bác Vu."

"Thương tổng bảo tôi đưa cậu qua, sau đó tôi sẽ giới thiệu sơ qua về biệt thự cho cậu."

Quý Dư cố gắng tỏ ra nghiêm túc trước mặt ông ấy: "Vậy... phiền bác rồi?"

Đồ đạc đã được người của quản gia kêu đến mang lên xe hết, Quý Dư đang chuẩn bị lên xe, thì bị quản gia gọi lại.

"Cậu là phu nhân của Thương tổng, làm sao có thể ngồi cùng xe với đồ đạc được?"

Quý Dư há hốc mồm, vẻ mặt ngơ ngác giống như một chú cá mới bơi ra đại dương chưa kịp thích nghi với thế giới bên ngoài.

Nghiêm túc quá.

Trước đây anh còn nghĩ rằng bác tài xế Lưu có thể đảm nhận vai trò quản gia, nhưng giờ thì xem ra là bác Lưu còn phải học hỏi nhiều lắm.

Nhưng mà người quản gia này trông nghiêm túc quá, chắc là sẽ không nói mấy câu kinh điển của quản gia kiểu 'lâu lắm rồi mới thấy thiếu gia cười' như trong phim đâu.

Không đủ tiêu chuẩn làm quản gia cho tổng tài bá đạo và người vợ nhỏ, trừ một điểm vậy.

Trong lòng tự diễn kịch như vậy, nhưng bề ngoài vẫn ngoan ngoãn ngồi vào một chiếc xe khác.

Chiếc xe chạy qua những con phố sầm uất, rồi cuối cùng cũng đến một khu biệt thự được bảo vệ nghiêm ngặt, xe rẽ vào một căn biệt thự đơn lập có khuôn viên rộng rãi.

Căn nhà thật đẹp, thậm chí còn có cả vườn hoa, Quý Dư nhìn qua cửa sổ xe ra khu vườn hoa phía sau, ánh mắt dần trở nên mơ màng.

Anh từng thấy nhiều loại hoa hồng quý hiếm trong khu vườn này, thậm chí còn có cả rau trồng.

Nhưng một bãi cỏ bồ công anh rộng lớn như thế này, thì đây là lần đầu tiên.

Cái này mà gió thổi qua thì?

Chắc là biệt thự này phải đóng kín cửa sổ quanh năm suốt tháng, nếu không gió thổi qua thì cả căn phòng sẽ đầy hạt bồ công anh bay lả tả mất.

Có lẽ vì mải mê ngắm nghía mà Quý Dư không để ý đến chiếc xe đã dừng lại, người quản gia ngồi ở ghế lái phía trước lên tiếng: "Loại bồ công anh này là sở thích của Thương tổng."

"Vì thế mà trong biệt thự có rất nhiều bồ công anh, mỗi năm việc duy trì khu vườn bồ công anh này và xử lý hạt giống bay tán loạn tốn kém đến vài trăm vạn."

Quý Dư hỏi: "A Chu anh ấy vậy mà thích bồ công anh à?"

"Không," quản gia lắc đầu nghiêm túc, "Theo như tôi được biết, thì Thương tổng cũng không thích bồ công anh."

"Mỗi năm đến mùa bồ công anh nở rộ, Thương tổng cũng không thích nhìn thấy cảnh tượng đó."

Không thích bồ công anh, mà lại thích trồng bồ công anh?

Thật là một sở thích kỳ lạ.

Trong các bộ phim những tổng tài bá đạo thường có đủ loại bệnh tật, như đau dạ dày, đau đầu, dị ứng phấn hoa, nóng tính, thậm chí còn có cả dị ứng phụ nữ, nhưng Thương Viễn Chu thì không có cái nào cả.

Những thói quen quái dị thường thấy ở các tổng tài hắn đều không có.

Kết quả là không phải không có, mà lại thể hiện ở một nơi khác.

Thực ra Quý Dư không thấy có gì là không tốt ở loài bồ công anh, trái lại anh còn rất thích chúng, gió thổi tới đâu, hạt giống bồ công anh bay đi đấy, mang một vẻ đẹp tự do.

Mặc dù không phải là loài cây yêu thích nhất của anh, nhưng được ngắm nhìn một bãi cỏ bồ công anh rộng lớn mỗi ngày, tâm trạng cũng tốt hơn hẳn.

Chỉ là khi gió thổi hết hạt bồ công anh đi, cả một khoảng đất trở nên trơ trọi.

Cảnh đẹp bỗng trở nên buồn cười.

Quý Dư cố nhịn lại, không để lộ cảm xúc của mình ra ngoài, đứng trước mặt vị quản gia nghiêm túc này anh cảm thấy, mình như một học sinh đứng trước mặt thầy giáo vậy, rất căng thẳng.

Chiếc xe dừng lại, Quý Dư theo quản gia bước vào biệt thự.

Người quản gia vừa bước vào đã nói ngay: "Từ khi tôi làm quản gia ở đây, cậu là người đầu tiên Thương tổng đem về."

Quý Dư suýt nữa trượt chân vì câu nói đó.

Quản gia dường như cười: "Ý tôi là Thương tổng chắc hẳn rất yêu quý cậu nên mới kết hôn với cậu, cậu ấy chưa bao giờ dành tình cảm đặc biệt cho ai khác, cũng không có bất kỳ mối quan hệ lăng nhăng nào."

"Dù với thân phận của tôi nói vậy có vẻ hơi quá lời, nhưng tôi thật lòng mong cậu và Thương tổng sẽ sống hạnh phúc bên nhau."

"Có lẽ đôi khi Thương tổng sẽ làm những việc không đúng, nhưng tôi nghĩ đó là vì cậu ấy yêu cậu."

Ông ấy nói chuyện với vẻ mặt rất kỳ lạ, phức tạp đến mức Quý Dư không hiểu rõ, chỉ có thể gật đầu đáp lại một cách trịnh trọng: "Tôi sẽ."

Lúc này, Quý Dư cảm thấy mình đang nói dối một cách nghiêm trọng.

Xét về mặt danh phận, trước mặt quản gia chỉ là một người được Thương Viễn Chu thuê về diễn kịch, ngoài mối quan hệ cấp trên - cấp dưới thì không có gì khác.

Nhưng khi nói ra những lời đó, anh lại cảm thấy mình như một người ông đang quan tâm đến Thương Viễn Chu đầy chân thành, giống như bà Lê vậy.

Mà cả anh và Thương Viễn Chu đều đang lừa dối người quản gia đáng kính này, cũng chẳng phải thật lòng gì.

Hy vọng rằng sau khi mọi chuyện kết thúc Thương Viễn Chu sẽ giải thích rõ ràng với ông ấy, cũng hy vọng rằng người mà Thương Viễn Chu thực sự yêu thương, muốn cùng bước vào cuộc sống hôn nhân, để không phụ lòng mong đợi của người quản gia già.

Quản gia đưa Quý Dư đi tham quan từng phòng trong biệt thự, từ phòng tập gym, thư viện, phòng đàn piano, rạp chiếu phim, hồ bơi trong nhà, cho đến phòng ngủ chính.

Khi đến một căn phòng bên cạnh phòng ngủ chính, quản gia dừng lại.

Căn phòng này có vẻ khác biệt so với những phòng khác, cửa đóng chặt lại, cùng với biểu cảm của quản gia, khiến Quý Dư cảm thấy có điều gì đó bất thường.

Quản gia nhìn Quý Dư với ánh mắt vừa kỳ lạ vừa trịnh trọng, "Căn phòng này, Thương tổng dặn không ai được phép vào."

"Dù cậu đã kết hôn với Thương tổng, thì cũng tuyệt đối không được vào."

Quý Dư gật đầu ngoan ngoãn: "Được."

Anh đang chuẩn bị đi đến nơi tiếp theo, nhưng quản gia thì vẫn đứng lại, nhấn mạnh: "Tuyệt đối không được vào, cậu hiểu chứ?"

Quý Dư:...

"Tôi hiểu rồi."

Quản gia nói tiếp: "Không chỉ cậu, mà bất kỳ ai khác cũng không được phép đến gần căn phòng đó, kể cả việc dọn dẹp cũng do chính tay Thương tổng làm, chỉ có mỗi Thương tổng mới được vào."

Quý Dư đứng yên tại chỗ nghe quản gia liên tục nhấn mạnh tầm quan trọng của căn phòng đó, khi quản gia đã dặn dò đủ mọi điều, hai người tiếp tục đi.

Trong lúc đi, quản gia như chợt hỏi: "Cậu có tò mò xem bên trong căn phòng đó có gì không?"

Quý Dư không suy nghĩ gì nhiều đáp lại: "Mỗi người đều có những bí mật riêng, nếu đó là nơi không được phép vào, thì tại sao phải tò mò."

"Tôi không hứng thú với việc tìm hiểu bí mật của người khác."

Quản gia dẫn Quý Dư đi tiếp, ánh mắt có vẻ hơi thở dài, nhưng giọng điệu vẫn nghiêm túc: "Cậu không lo lắng bên trong căn phòng đó có những đồ vật của người khác sao?"

"Ví dụ như, bạch nguyệt quang?"

Lần này đến lượt Quý Dư nhìn quản gia với ánh mắt kỳ lạ, nếu không phải giọng nói của ông ấy vẫn bình tĩnh và không có biểu hiện gì khác, Quý Dư đã nghĩ rằng mình đang nghe nhầm rồi.

Một người quản gia trung niên, lại dùng những từ ngữ thời thượng như vậy, chẳng lẽ ông ấy cũng là fan của những bộ phim tình cảm sướt mướt?

Hơn nữa, những lời nói này, khi đặt cạnh ông ấy, nghe thật kỳ lạ.

Một bên thì nhấn mạnh rằng căn phòng đó không được phép vào, một bên lại có vẻ như đang cố tình khơi gợi sự tò mò của anh.

Liệu có phải...

Quý Dư chợt hiểu ra: "Bác không phải là tự mình tò mò mà không dám vào, muốn lôi kéo cháu vào đúng không?"

"Để cháu vào xem rồi nói cho bác biết, thỏa mãn sự tò mò của bác còn có thể trốn tránh trách nhiệm với Thương tổng?"

Người quản gia đứng lại, quay người nhìn Quý Dư với ánh mắt khó diễn tả, "Cậu lo xa quá rồi."

Đứa nhỏ này lớn lên trong hoàn cảnh gì vậy, suy nghĩ có thể phức tạp đến thế.

Quý Dư không tin, anh lắc đầu phản đối: "Tò mò về chuyện riêng của người khác như vậy là không đúng, bác Vu."

Quản gia nói: "Tôi chỉ cảm thấy cậu hình như không mấy quan tâm đến chuyện của Thương tổng."

Quý Dư hơi cứng lại, đưa tay che một nửa mặt, "Cháu tin tưởng A Chu sẽ không đối xử với cháu như vậy, bác nói cái chuyện bạch nguyệt quang gì đó, cháu không tin đâu, trừ khi chính miệng A Chu nói với cháu."

Giọng điệu của anh yếu ớt, vẻ mặt như muốn khóc mà không khóc được.

Tuy nhiên đôi mắt đỏ hoe kia lại không rơi một giọt nước mắt nào.

Quản gia nhìn thấy hành động này của anh, nhận ra một điều quen thuộc.

Cả hai người đều nhanh chóng vượt qua khoảnh khắc ngượng ngùng đó, không cùng hẹn mà thở phào nhẹ nhõm.

Buổi tối Thương Viễn Chu về muộn, tới nhà liền đến thẳng thư phòng.

Hắn biết Quý Dư đang rất lo lắng, nên không xuất hiện lúc ăn tối, tạo điều kiện cho anh có thêm thời gian chuẩn bị.

"Cộc cộc cộc..."

Quản gia gõ cửa thư phòng, đợi được phép mới vào, rồi đóng cửa lại.

Ông ấy đặt tách trà xuống, nói: "Thương tổng, tôi đã nói với cậu Quý về việc không được vào căn phòng đó."

Thương Viễn Chu định lật qua trang sách, "Em ấy phản ứng thế nào?"

Quản gia đáp: "Cậu Quý tỏ ra đồng ý."

Thương Viễn Chu im lặng một lúc lâu, rồi mới chậm rãi nói: "Biết rồi."

Quản gia còn chưa đi, Thương Viễn Chu hơi nhíu mày, "Ngoài việc nhấn mạnh rằng căn phòng đó không được mở ra, bác có nói thêm gì với Quý Dư không?"

Giọng điệu hắn hơi trầm xuống: "Bác Vu, lần này tôi không trách bác, nhưng Quý Dư quá cảnh giác, nói nhiều dễ làm em ấy nghi ngờ, có gì khác thì báo."

Chuyện đồ vật kia, Quý Dư là người phát hiện ra trước, chỉ dọa cho đối phương chạy mà thôi.

Chờ đến khi Quý Dư chủ động muốn mở cánh cửa đó.

Đó là lúc Thương Viễn Chu có thể thu lưới.

Cá nhỏ sẽ không thể thoát khỏi lưới của hắn, đó sẽ là khoảnh khắc hạnh phúc mà Thương Viễn Chu chờ đợi từ lâu.

Trước đó Thương Viễn Chu sẽ phải rất cẩn thận không để lộ bất kỳ dấu hiệu gì đáng ngờ.

Nếu không phải nhờ bác Vu đã tận mắt chứng kiến những chuyện hỗn loạn dưới tầng lớp thấp kém khi hắn vẫn còn là một đứa con riêng, không có phép tắc, cũng không hề hiểu gì về những trò mưu kế, nhưng lại luôn đặt hắn lên hàng đầu.

Thương Viễn Chu sẽ không thể dễ dàng đạt được mục đích.

Quản gia tỏ vẻ hối lỗi: "Là tôi đã vượt quá giới hạn, Thương tổng."

"Tôi sẽ tự đi suy xét lại lỗi lầm của mình."

Thương Viễn Chu xoa ấn đường, xua tay: "Bác đi nghỉ ngơi đi bác Vu."

"Còn nữa, đừng học theo những người quản gia trong phim truyền hình nữa."

Trong nhà này, ai cũng có thể hóa thân thành một diễn viên chính trong phim truyền hình tình cảm sướt mướt.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro