Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 21

Editor: Chương này dài quá, tui hơi lười kiểm tra, có gì mn đọc thấy chỗ nào sai hoặc không ổn thì nhắc tui với nha. Cảm ơn mn rất nhiều^^

---------------------------------------

Ý tưởng này vừa nảy ra trong đầu, Quý Dư lập tức phủ nhận.

Không thể nào, nghĩ đi nghĩ lại vẫn không thể nào.

Lúc này những bộ phim truyền hình ngôn tình tổng tài bá đạo yêu tiểu bạch hoa từng xem bắt đầu có tác dụng.

Bởi vì hồi cấp ba từng là một tiểu bạch hoa lương thiện an ủi cậu bạn con riêng A Chu bị bắt nạt, tiểu bạch hoa như một tia nắng, chiếu vào tâm hồn đen tối hoang vu của A Chu.

Cậu con riêng A Chu năm đó giờ đã trở thành Thương tổng quyền lực, tại một bữa tiệc gặp lại vầng trăng sáng trong lòng mình.

Để không làm ô uế hình tượng trong sáng của bạch nguyệt quang, dựa vào việc bản thân chưa thể nắm vững nhà họ Thương trong tay, khiến bạch nguyệt quang mềm lòng mà đồng ý kết hôn giả.

Sau đó cưới trước yêu sau, rồi cuối cùng có một kết thúc HE hạnh phúc viên mãn.

Quý Dư suýt bật cười vì câu chuyện tự bịa của mình, trong lòng càng cảm thấy ý tưởng Thương Viễn Chu thích mình thật nực cười.

Hiện thực không phải là truyện cổ tích, không ai có thể yêu một người mà họ hoàn toàn không hiểu chỉ vì một vài câu nói.

Hơn nữa anh cũng chẳng phải một tiểu bạch hoa nào cả, những cuộc nói chuyện hồi cấp ba cũng chẳng đáng để nhắc đến, anh càng không có cái gọi là phẩm hạnh cao thượng đến mức coi tiền bạc như rác rưởi.

Chỉ là việc Thương Viễn Chu để lại dấu vết pheromone trên người anh vẫn là điều khiến Quý Dư băn khoăn.

"Ai cũng biết Alpha chỉ để lại pheromone trên người người mình thích thể hiện sự chiếm hữu mạnh mẽ."

Quý Dư không biết điều này.

Hơn nữa anh nghĩ một Beta không biết cũng là điều bình thường.

Bởi vì nghe được những lời này, Quý Dư mới bắt đầu tìm hiểu nghiêm túc về Alpha, tuy không quá kỹ lưỡng, chủ yếu là dựa vào internet.

Nhưng cho dù là Baidu, hay các diễn đàn khác, khi nhắc đến pheromone của Alpha, thông tin đều tương đối giống nhau.

Pheromone của Alpha chủ yếu có hai tác dụng.

Một là tấn công, hai là đánh dấu.

Sau khi các cuộc chiến tranh quy mô lớn kết thúc, khả năng tấn công của pheromone Alpha đã giảm đi rất nhiều, nhưng pheromone cấp cao chứa đựng sự uy hiếp và sức mạnh tấn công vẫn có thể khiến các Alpha khác cảm thấy khó thở.

Hiệu ứng áp chế đã thay thế hiệu ứng tấn công.

Còn việc đánh dấu thì đơn giản và thô bạo hơn, giống như động vật đánh dấu lãnh thổ, Alpha sẽ để lại dấu vết pheromone trên bạn đời của mình, cho những người xung quanh biết rằng họ thuộc về nhau.

Nhưng việc đánh dấu chỉ xảy ra giữa Alpha và Omega, pheromone của Alpha thậm chí có thể kích thích Omega vào thời kỳ động dục, và ngược lại cũng vậy.

Alpha và Omega gần như sinh ra là để dành cho nhau.

Beta không thể bị đánh dấu, cũng như không thể đánh dấu người khác, việc để lại dấu vết pheromone trên người Beta, gần như vô nghĩa.

Trừ khi Alpha thích một Beta nào đó, bản năng chiếm hữu của Alpha sẽ khiến họ không thể kiểm soát việc để lại pheromone.

Pheromone không chỉ là một mùi hương, mà còn chứa đựng thông tin về cảm xúc của người sở hữu, khi tấn công pheromone mang theo sự tức giận, khi đánh dấu nó thể hiện dục vọng chiếm hữu, khẳng định chủ quyền.

Khi nói về chủ đề đánh dấu bằng pheromone, luôn có những cuộc tranh luận sôi nổi và không thể phân định đúng sai, những câu chuyện về việc đánh dấu thường được người ta bàn tán một cách vô cùng hứng thú.

Những người ở phòng trà kia, cũng là do không kìm được tò mò nên mới bàn tán đôi chút.

"Alpha để lại pheromone trên người Beta, không hẳn có nghĩa là thích đâu, có thể là, chỉ là bản năng thôi, kiểu như phản xạ có điều kiện ấy, đừng nghĩ nhiều quá."

"Thường thì Alpha sẽ không để ý đến Beta đâu, vì Beta quá bình thường, không có gì thú vị, lại không thể giúp Alpha vượt qua kỳ mẫn cảm."

"Tưởng tượng thử kiểu như Beta vô tình hấp thụ pheromone, thú vị thật."

"Thực ra tôi có một người bạn luôn thắc mắc, việc để lại pheromone và việc nhiễm phải pheromone có gì khác nhau đâu, đó là ý kiến của bạn tôi thôi, chứ tôi thì không nghĩ vậy đâu, tôi nghiêm túc phản đối ý kiến đó."

"Pheromone gì mà pheromone, bạn của cậu nói chuyện thật là táo bạo.'"

"Một Beta hoàn toàn không hay biết gì cứ thế đi vào đám đông với cơ thể ngập tràn pheromone, mọi người đều nhận ra cậu ta đã bị 'yêu' say đắm, chỉ có cậu ta là không hề hay biết, thú vị, quá thú vị."

"Trên đời này làm sao có chuyện AB yêu nhau được chứ!! Mong mấy người mau viết truyện đi, tôi muốn đọc ngay và luôn trong đêm nay."

Những lời này khiến Quý Dư càng xem càng nghệt ra, tai đỏ ửng lên, nhanh chóng hiểu được một chút về chuyện này, vội vàng tắt màn hình.

Anh mang theo tâm sự nặng nề trở về văn phòng của Thương Viễn Chu, không muốn làm phiền đối phương đang làm việc, đành phải nuốt lại những câu hỏi trong lòng.

Dù thế nào đi nữa, Quý Dư cũng muốn làm rõ mọi chuyện.

Anh không muốn có bất kỳ mối quan hệ nào vượt quá giới hạn bạn bè với Thương Viễn Chu, không chỉ vì Thương Viễn Chu là Alpha, mà còn vì Quý Dư không muốn vướng vào bất kỳ mối quan hệ phát triển thành gia đình nào.

Dù đối phương là Alpha, Omega hay Beta.

Chờ đến lúc Thương Viễn Chu đạt được mục đích của mình, Quý Dư có đủ tiền, khi mọi chuyện kết thúc liền sẽ ra nước ngoài, sau đó không bao giờ quay lại.

Anh nhìn , rồi lại nhìn Thương Viễn Chu, rồi nhìn Thương Viễn Chu thêm lần nữa.

Đến lần thứ ba bị gọi lại, anh nghe thấy Thương Viễn Chu hỏi: "Có việc gì à?"

Giọng điệu lạnh lùng...

Nghĩ lại thì cũng không thể nào có chuyện thích mình được.

Nhưng bình thường Thương Viễn Chu đối xử với anh cũng chẳng coi là lạnh nhạt...

Chắc tại hôm nay Thương Viễn Chu đang trong trạng thái làm việc nên mới vậy.

Quý Dư lại bắt đầu đấu tranh tư tưởng trong lòng, rồi quyết định sẽ chờ về nhà rồi hỏi rõ.

Tuy nhiên sâu trong lòng, Quý Dư cảm thấy Thương Viễn Chu sẽ không thích mình.

Nếu không anh đã không hỏi, mà trực tiếp ra đi.

Chính vì không tin, mới có thể thoải mái hỏi thẳng như vậy.

Lí do còn yêu cầu bằng chứng, là vì Quý Dư có thói quen ngăn chặn mọi khả năng xuất hiện tình cảm, nhất là khi cả anh và Thương Viễn Chu còn ràng buộc bởi một hợp đồng phức tạp.

Hơn nữa, việc Thương Viễn Chu giấu giếm chuyện pheromone, quả thật có điều đáng ngờ.

Nếu nói rõ ràng, Quý Dư sẽ không còn khúc mắc trong lòng, cả hai có thể thoải mái hơn khi ở bên nhau.

Thương Viễn Chu dễ dàng nhận ra sự do dự và không chắc chắn trong ánh mắt của Quý Dư.

Từ khi đi ra ngoài trở về đã biến thành như vậy, lại nhớ đến việc Quý Dư nói muốn đến phòng trà lấy đồ ăn vặt, đại khái chắc là có ai nói với anh gì đó, hoặc là nghe được cái gì.

Thương Viễn Chu cũng không hề ngạc nhiên, hoặc có thể nói là cố tình phớt lờ.

Khi Quý Dư đồng ý đến công ty với cơ thể ngập tràn mùi hương pheromone của hắn, Thương Viễn Chu đã ngay lập tức dự đoán được những gì sẽ xảy ra.

Đôi khi, những lời bình luận của người khác có thể trở thành chất xúc tác khiến tình cảm thay đổi.

Nếu muốn hắn có vô số cách, để Quý Dư không nghe thấy những lời bàn tán ấy.

Vì trước đây cuộc sống tình cảm của Thương Viễn Chu khá trống rỗng, có lẽ cũng chẳng có tin đồn gì, nên hắn không quá lo lắng về việc Quý Dư sẽ nghe được những điều không hay về mình.

Những lời bàn tán ấy, chủ yếu xoay quanh việc hắn đưa người yêu đến công ty, hoặc việc Quý Dư là một Beta, hoặc là, về pheromone của hắn trên người Quý Dư mà không ai có thể bỏ qua.

Thương Viễn Chu có thể tận dụng cơ hội này để gieo một hạt mầm vào lòng Quý Dư.

Cả hai đều mải mê với công việc của mình, không ai nói với ai một lời, văn phòng trở nên tĩnh lặng, đến nỗi có thể nghe thấy tiếng bút bi của Thương Viễn Chu khi ký hợp đồng.

Tuy nhiên, trong lòng cả hai đều đang suy nghĩ về cùng một vấn đề... nhưng từ hai góc độ khác nhau.

Quý Dư cảm thấy ngày hôm nay cũng chẳng khác gì những ngày trước, chỉ khác là địa điểm làm việc chuyển sang phòng của Thương Viễn Chu.

Cả hai cùng nhau về nhà, giống như cách buổi sáng đến cùng nhau.

Trong mắt người khác, nhìn không khác gì một đôi chồng chồng đang yêu nhau thắm thiết.

Cơm tối vẫn là nhà hàng Tương Gia Lê mang đến, lúc đang ăn Quý Dư lại tiếp tục tự hỏi mình nên mở lời như thế nào, mãi đến khi ăn xong, anh vẫn chưa tìm được cách mở đầu thích hợp.

Thấy Thương Viễn Chu định về phòng mình, Quý Dư lấy hết can đảm, trực tiếp hỏi: "A Chu anh thích tôi hả?"

Người đàn ông đang đứng dậy định đi bỗng dừng lại, vẻ mặt ngạc nhiên, như không hiểu vì sao Quý Dư lại hỏi câu đó: "Sao em lại nghĩ thế?"

Thương Viễn Chu ngồi xuống, nhíu mày, giọng điệu vẫn bình tĩnh, nhưng lại ẩn chứa sự xa cách: "Tôi đã làm gì khiến em hiểu lầm à?"

Quý Dư nói: "Pheromone, có người nói trên người tôi rất nồng mùi pheromone của anh."

Mắt anh chớp chớp, có chút lúng túng: "Pheromone của Alpha thường được dùng để đánh dấu mà."

Cuối cùng Quý Dư đỏ mặt nói lắp bắp, cố gắng diễn đạt ý của mình một cách rõ ràng hơn nhưng vẫn không thể giấu nổi sự ngượng ngùng.

Vẻ mặt của Thương Viễn Chu còn nghiêm túc hơn so với lúc Quý Dư vô tình nghe được những lời đồn ở phòng trà.

Người đàn ông tuấn tú nhíu mày, thở dài, có vẻ hơi bất lực:

"Hôm qua kỳ mẫn cảm của tôi đến đột ngột, em đã ở rất gần tôi, chạm vào tôi, gọi tên tôi, trong khoảng cách gần như vậy, đặc biệt là khi tôi còn đang trong kỳ mẫn cảm nên không thể kiểm soát được pheromone, não bộ không tỉnh táo, tất nhiên pheromone của tôi sẽ dính vào người em."

"Tôi cứ nghĩ em biết điều này."

Quý Dư: ......

Anh khó khăn sửa lại: "Không phải chạm, là vô tình đụng phải."

"Tôi không cố ý chạm vào anh."

Thương Viễn Chu nghe lời sửa lại: "Được rồi, là đụng phải, nếu vì chuyện này mà em hiểu lầm, thì tôi có thể xin lỗi."

"Tôi chỉ nghĩ chúng ta đang giả vờ là một cặp đôi, để thuận lợi hơn trong việc thâu tóm nhà họ Thương, chỉ là không biết chúng ta phải ở chung bao lâu, tôi không muốn ban ngày phải giữ hình tượng nghiêm túc, về nhà rồi lại phải tiếp tục giả vờ, như vậy quá mệt mỏi."

"Em cũng đừng hiểu lầm nhé."

Thôi xong...

Nghe cứ như bản thân biến thành kẻ sẽ níu kéo sau khi hợp đồng kết thúc vậy.

Quý Dư vừa xấu hổ vừa thở phào nhẹ nhõm, dưới ánh nhìn soi xét của Thương Viễn Chu, cảm thấy áp lực vô cùng.

"Tôi chỉ là lo lắnng," Chưa kịp nói hết câu, Quý Dư đã dừng lại.

Nói lo lắng vì Thương Viễn Chu thích mình? Cũng tự luyến quá rồi.

Vậy tại sao mình lại vì một ít thông tin mơ hồ mà chạy đến hỏi Thương Viễn Chu những câu hỏi kiểu như vậy chứ, chẳng lẽ là ảo giác muốn biết người khác có thích mình hay không trong truyền thuyết?

Quý Dư rất muốn thở dài, rối rắm một lúc, quyết định nói thật: "Xin lỗi, nghe được mấy lời đồn đại nên mới hiểu lầm sau này sẽ không như vậy nữa."

"Tôi cũng rất lo lắng là mối quan hệ làm ăn thuần túy của chúng ta sẽ bị tình cảm xen vào, điều đó sẽ khiến tôi phải cân nhắc việc hủy bỏ hợp đồng."

Mặc dù nói như vậy có vẻ hơi tự luyến, nhưng khi đề cập đến việc hủy hợp đồng, Thương Viễn Chu chắc chắn sẽ không nghĩ rằng mình sẽ níu kéo.

Đây cũng là suy nghĩ chân thật nhất trong lòng Quý Dư.

Trước khi tổ chức đám cưới chính thức, Thương Viễn Chu chính thức giới thiệu anh với mọi người, mọi thứ vẫn còn kịp để thay đổi.

Nhưng khi đã tổ chức hôn lễ, Quý Dư không thể tùy tiện hủy bỏ được nữa.

Anh không phải là một đứa trẻ ngây thơ, cũng không phải là một tiểu bạch hoa vô tư, biết rằng thế giới không phải lúc nào cũng xoay quanh mình, không phải anh không muốn là có thể tùy ý kết thúc, khoản tiền phạt vi phạm hợp đồng cũng không phải là chuyện đùa.

Trên hợp đồng Quý Dư xem cũng ghi rõ ai vi phạm sẽ phải bồi thường tiền, hạn là trong khoảng thời gian hai người kết hôn giả sau khi đã chính thức công khai với nhà họ Thương.

Đối với Thương Viễn Chu mà nói, tổn thất cũng chẳng đáng là bao, chỉ là thêm một vài tin đồn không hay thôi.

Vì vậy trước khi tổ chức hôn lễ, vẫn còn cơ hội để thay đổi.

Đây cũng là lý do khiến Quý Dư không cảm thấy ngượng ngùng, dù hỏi những câu tự luyến như vậy, nhưng vẫn muốn hỏi rõ ràng.

Thương Viễn Chu nhìn vào khuôn mặt thanh tú trắng trẻo nghiêm túc của người kia.

Hắn không hề mong đợi sẽ nghe Quý Dư nói rằng nếu thực sự yêu nhau thì phải hủy bỏ hợp đồng, nhưng khi Quý Dư nói ra điều đó một cách dứt khoát, vẫn cảm thấy hơi...

Giống như vừa bước ra khỏi một nơi đầy ngột ngạt.

Thương Viễn Chu lần lượt cảm nhận được sự thất bại của mình khi đối diện với Quý Dư -

Dù là kẻ xuất thân từ đáy xã hội, chỉ biết dùng nắm đấm để giải quyết mọi vấn đề, một đứa con riêng chỉ biết đánh đấm để tranh giành, hay là một doanh nhân quyền lực, giàu có, Quý Dư đều không hề để ý đến hắn.

Nhưng kỳ mẫn cảm của hắn đã qua rồi, sẽ không để ý đến những chuyện đã rõ ràng như vậy nữa.

"Mối quan hệ làm ăn thuần túy?"

Thương Viễn Chu cười nhạt, "Tôi nghĩ hiện tại ít nhất chúng ta cũng coi nhau như bạn bè chứ?"

Quý Dư chớp mắt, cũng mỉm cười nhạt: "Đúng là bạn bè."

Thương Viễn Chu nói: "Nhưng em vừa nhắc nhở tôi một điều, có lẽ sẽ cần em hợp tác."

"Cái gì?" Quý Dư thắc mắc.

Ánh mắt Thương Viễn Chu sâu thẳm, "Sau khi chúng ta tổ chức hôn lễ chính thức, có thể tôi sẽ yêu cầu đánh dấu em cách khoảng thời gian một lần."

Quý Dư nhíu mày, tỏ vẻ không hiểu: "Đánh dấu? Beta không phải không thể bị đánh dấu sao?"

Thương Viễn Chu giải thích: "Cũng không hẳn là đánh dấu thật sự, chỉ là để lại pheromone của tôi trên người em thôi."

"Nếu người khác không cảm nhận được pheromone của tôi trên người em, thì dù có diễn thật đến mấy, cũng dễ bị nghi ngờ."

Quý Dư không chút do dự mà đồng ý, pheromone đối với anh chẳng có gì đáng lo ngại cả.

Không hề cảm thấy áp lực.

... Chỉ cần anh không nghĩ vẩn vơ về những thông tin lung tung trên mạng.

Thấy anh đồng ý quá nhanh, Thương Viễn Chu không biết sao lại cười khẩy, giọng điệu nghiêm túc hơn, "Cách để lưu lại pheromone, là thông qua vết cắn ở sau cổ."

Quý Dư nghe vậy ngây người, "Không thể truyền pheromone trực tiếp sao?"

Trong giọng nói ẩn chứa một chút chất vấn: "Tại sao phải cắn?"

Thương Viễn Chu chậm rãi nói: "Không có Alpha nào khi ở bên bạn đời mà có thể kìm nén bản năng đánh dấu được, cho dù bạn đời có là Beta không thể bị đánh dấu đi nữa, họ vẫn sẽ không kiềm chế được mà để lại vết cắn ở sau cổ."

"Xin lỗi, tôi không nghĩ đến điều này, là em hôm nay đã nhắc nhở tôi."

"Tuy nhiên tôi sẽ cố gắng giảm thiểu số lần, chỉ thực hiện ở trước những bữa tiệc quan trọng, em chắc cũng không thích bị cắn thường xuyên đâu nhỉ?" Ánh mắt hắn hơi nhíu lại khi nói câu này.

Ý nghĩa của câu nói ấy là: Tôi cũng không thích việc phải cắn cổ người khác một cách không cần thiết.

Chỉ là để phù hợp với hoàn cảnh thôi.

Không hiểu sao, Quý Dư lại cảm nhận được ý nghĩa sâu xa trong câu nói này.

Một việc, mà bản thân không muốn làm, liền sẽ kéo dài mãi, nhưng khi có người cùng rơi vào hoàn cảnh tương tự, cả hai đều không muốn, nhưng lại không thể không làm, thì sự mâu thuẫn đó sẽ giảm đi rất nhiều.

Ít nhất bây giờ Quý Dư cảm thấy việc bị cắn cổ không còn quá khó chấp nhận nữa, chỉ là...

Hôm nay anh hỏi câu đó, không phải để nhắc nhở Thương Viễn Chu mà.

Cảm giác như có một viên đá cản trở trong lòng, nhưng hôm nay khi đọc những thông tin về Alpha trên mạng, Quý Dư mới nhận ra lời Thương Viễn Chu nói là hoàn toàn đúng.

Một Alpha sau khi kết hôn mà không có ý định đánh dấu bạn đời, sẽ khiến người khác cảm thấy mối quan hệ hôn nhân của họ chỉ là hình thức.

Anh đưa tay sờ sau cổ, giọng nói yếu đi: "Sẽ rất đau phải không?"

Thương Viễn Chu mỉm cười: "Tôi sẽ cố gắng nhẹ nhàng, cũng sẽ tránh làm điều này trong những trường hợp không cần thiết."

Hắn nhìn chú cá con đã buông lỏng cảnh giác, bắt đầu tò mò, ngây thơ tới gần cần câu.

Bắt đầu vui vẻ tự hỏi những việc không cần thiết, những buổi tiệc tối, lễ chúc mừng sau này biến thành "không thể không đi".

"Chúng ta sẽ làm việc này sau khi kết hôn chính thức, bây giờ cứ vậy đã." Thương Viễn Chu nói thêm.

Quý Dư nghe vậy, thở phào nhẹ nhõm nhưng cũng có chút bồi hồi.

Hóa ra Thương Viễn Chu còn ghét việc này hơn anh tưởng, dù sao, ai mà muốn đi cắn cổ một người đàn ông cơ chứ, nhất là khi người đó lại không phải một Omega mềm mại thơm tho.

......

Tay của Quý Dư đã hồi phục hoàn toàn, đám cưới sắp được tổ chức sau khi tháo nẹp.

"Em có thể mời một vài người bạn hoặc đồng nghiệp, tôi sẽ sắp xếp chỗ ngồi cho họ trong tiệc cưới," Thương Viễn Chu bước ra từ thư phòng, trên tay cầm danh sách khách mời.

Quý Dư lắc đầu: "Không cần đâu."

Anh không có bạn bè ở thành phố A, đồng nghiệp càng không cần mời.

Thương Viễn Chu cũng không hỏi thêm, đối với hoàn cảnh của Quý Dư ở thành phố A, hắn hiểu rõ, sau đó lại nói: "Thiệp mời gửi cho gia đình em để tôi đưa hay là?"

Câu hỏi này cũng là để cho Quý Dư từ chối, Quý Dư có mối quan hệ không tốt với gia đình mình, Thương Viễn Chu cũng không có hứng thú làm quen với họ.

Những gì đã xảy ra trong gia đình Quý Dư, Thương Viễn Chu không biết rõ.

Đối việc chuyện trong nhà, Quý Dư luôn né tránh, cả việc quan hệ của mình với người nhà cũng giữ kín như bưng.

Thương Viễn Chu chỉ biết rằng ba của Quý Dư đang điều dưỡng ở đâu đó, mẹ đã mất, quan hệ của anh với hai anh trai cũng không thân thiết.

Hắn không phải kiểu người thánh thiện, muốn can thiệp vào chuyện gia đình của Quý Dư, muốn Quý Dư tha thứ cho gia đình mình, đạt được sự hòa hợp.

Bây giờ không, sau này cũng sẽ không.

Quả nhiên, Quý Dư nhíu mày: "Tôi sẽ tự nói với họ một tiếng, không cần thiệp mời đâu."

Đám cưới được ấn định vào thứ bảy, một ngày được cho là rất đẹp để kết hôn, sẽ mang lại cuộc sống hạnh phúc cho cặp đôi.

Sau khi thiệp mời được phát ra, dù cho chuyện Thương Viễn Chu kết hôn với một Beta chưa từng được biết đến gây ra bao nhiêu sóng gió, việc chuẩn bị cho đám cưới vẫn diễn ra như bình thường.

Thứ bảy, trời quang mây tạnh.

Gió nhẹ nhàng thổi, mặt trời ấm áp chiếu rọi xuống mặt đất, những tia nắng lấp lánh như những viên kim cương nhỏ.

Dưới bầu trời xanh trong, là một khu biệt thự rộng lớn và tráng lệ.

Sân cỏ trước biệt thự được bao phủ bởi những luống hoa hồng trắng trải dài, như một tấm thảm hoa rực rỡ, lặng lẽ báo hiệu một sự kiện trọng đại.

Khách mời được hướng dẫn đến từng vị trí, hầu hết đều là những người quen biết trong giới kinh doanh, họ tụ tập thành từng nhóm, trò chuyện rôm rả.

Thương Viễn Chu đã kết hôn.

Đối tượng kết hôn không phải là người mà ông Thương đã chọn trước đó, mà lại là với một Beta.

"Quý Dư là ai vậy? Thế mà lại có thể khiến Thương tổng phải lòng."

"Chưa từng nghe qua về người này, hôm nay cuối cùng cũng được gặp mặt."

"Nghe nói họ là bạn học từ thời trung học, tôi còn nghe nói Thương tổng rất thích cậu ấy, có bàn chuyện gì cũng không tránh mặt cậu ta."

Đều đang ở lễ cưới, dù trong lòng nghĩ gì đi nữa, ai nấy ngoài mặt đều tỏ ra ngạc nhiên nói lời chúc mừng, không ai dám làm loạn trong đám cưới của Thương Viễn Chu.

Ngay cả nhà họ Đinh đã bị hủy hôn với Thương Viễn Chu, cũng đến tham dự và ngồi đúng vị trí của mình, nở những nụ cười gượng gạo.

Mặc dù hôn ước này chưa bao giờ được Thương Viễn Chu thật sự đồng ý, nhưng ai cũng biết lão gia tử rất thích đứa con Omega của nhà họ Đinh, Đinh Ấu Liên.

Với ý định của ông Thương, mọi người đều cho rằng cuộc hôn nhân này đã an bài xong xuôi, bây giờ lại thay đổi thành một Beta hoàn toàn xa lạ khiến ai nấy đều bất ngờ.

"Chị, em thực sự thấy không công bằng cho chị."

"Thôi được rồi, đừng nói nữa, thực ra Thương tiên sinh chưa bao giờ đề cập đến chuyện này, chúng ta cũng chưa có bất kỳ buổi định hôn chính thức nào, có lẽ trong mắt Thương tiên sinh chị chỉ là một người quen biết gặp mặt được vài lần."

"Huống hồ những lời nói đó chỉ là xã giao của người lớn thôi, làm sao mà có thể là thật được."

Quý Hòa Hiên và Quý Bác Hãn được sắp xếp ngồi ở một vị trí khá xa, không phải bàn chính, hầu như không ai quen biết họ, họ cũng rất rõ ràng về thân phận của những người có mặt ở đây.

Tuy nhiên hiện tại, cả hai cũng chưa ngu ngốc đến mức chường mặt ra, chủ động làm quen với người khác.

Không phải vì họ nghĩ rằng sau khi em út trở thành người của tổng tài Thương thị, thì sau này sẽ có người đến nịnh bợ mình.

Mà đơn giản là do vẫn chưa hoàn hồn, dù đã có mặt ngay tại hội trường hôn lễ, nhưng cả người đều vẫn đang hoảng hốt vô cùng.

Giống như đang ở trong mơ, nhìn đâu cũng có cảm giác mơ hồ.

Quý Bác Hãn nghĩ đám cưới của Quý Dư sẽ mang lại lợi ích cho gia đình, nhưng anh ta nghĩ đối tượng của Quý Dư sẽ có điều kiện tương đương, hoặc thậm chí còn kém hơn nhà họ Quý, chỉ cần có thể củng cố mối quan hệ hợp tác.

Rốt cuộc Quý Dư chỉ là một Beta, một Beta vô cùng bình thường, không thể mang lại lợi ích gì lớn lao.

Nhưng chỉ mới hôm qua thôi, Quý Dư gửi thiệp mời, bảo họ đến tham dự đám cưới của mình và Thương Viễn Chu.

Nếu không phải biết Quý Dư không phải kiểu người thích nói đùa, Quý Bác Hãn và Quý Hòa Hiên đã không đến.

Thậm chí, họ còn đến với thái độ nửa tin nửa ngờ.

Nhưng dù là những tấm thiệp mời vàng óng, được viết tay với dòng chữ "Xin kính mời quý khách đến tham dự lễ cưới của Quý Dư và Thương Viễn Chu".

Hay những bức ảnh trang trí lớn với tên viết tắt của Quý Dư và Thương Viễn Chu ở khu vực tổ chức lễ cưới, hoặc dù chỉ là mặt cỏ nơi tổ chức hôn lễ đi chăng nữa.

Bất cứ thứ gì ở đó đều chứng tỏ cho hai người họ thấy rằng, đây là sự thật.

Cảm giác như một chiếc bánh kem lớn bỗng dưng rơi trúng đầu, khiến họ choáng váng.

Em trai luôn luôn bị khinh thường, giờ đây lại kết hôn với Thương Viễn Chu nắm giữ quyền lực cao nhất, cá chép vượt Vũ Môn cũng không hình dung nổi kiểu này.

Họ ở thành phố A, một nửa tài sản của nhà họ Thương ở đây, ngoài thành phố A, nhà họ Thương còn có nhiều sản nghiệp khác nhau ở nhiều nơi.

Từ lớn như bất động sản, đến nhỏ như đồ chơi trẻ em, khách sạn, nhà hàng, du lịch, cho đến các công ty lớn nhỏ khác, họ đều có đầu tư.

Quý Bác Hãn và Quý Hòa Hiên nhìn nhau, không nói gì.

Họ quá sốc, đến nỗi không biết phải nói gì.

Mặc dù giờ còn sớm, còn lâu mới đến thời gian cử hành hôn lễ, nhưng khách khứa đã đến đông đủ, tất cả đều muốn để lại ấn tượng tốt với Thương Viễn Chu.

Dù biết Thương Viễn Chu có thể không để ý đến những điều nhỏ nhặt này, nhưng họ vẫn sẵn lòng làm những việc nhỏ nhặt để lấy lòng Thương Viễn Chu.

Ai nấy đều nở nụ cười trên môi, không chút phàn nàn nào, kiên nhẫn chờ đợi hai tân nhân lên sân khấu.

Trong khi đó Quý Dư người được mọi người chờ đợi nhất, lại đang ngáp ngắn ngáp dài.

Đám cưới rắc rối hơn nhiều so với những gì anh tưởng tượng, anh phải dậy từ 5 giờ sáng, bị bao vây bởi các chuyên viên trang điểm, phải chịu đựng những thứ kỳ lạ được vẽ lên mặt.

Dù Quý Dư chỉ có gương mặt thanh tú, nhưng được cái làn da trắng mịn, khuôn mặt sạch sẽ không có bất kỳ tỳ vết nào, chuyên viên trang điểm cũng chỉ có thể biến hóa rất nhỏ trên mặt anh.

Nhưng để không khiến bản thân thất vọng vì đã nhận số tiền lương kếch xù, chuyên viên trang điểm vẫn cố gắng là nổi bật các nét nhỏ nhất nhiều nhất có thể.

"Da anh trắng quá."

Khi chuyên viên nâng cằm anh lên, trông như một khối tuyết vậy.

Quý Dư vẫn còn buồn ngủ chớp chớp mắt: "Cảm ơn?"

Theo kế hoạch, Thương Viễn Chu sẽ đến khách sạn này để đưa anh đến địa điểm tổ chức đám cưới, những nghi thức truyền thống như ném gạo, mừng tuổi sẽ được lược bỏ vì họ không mời bạn bè.

Vì không có bạn bè, Quý Dư cũng không phải tân nương, đã không có tặng bao lì xì, nên những nghi thức như giấu giày cũng không cần thiết.

Trong phòng chỉ còn lại Quý Dư và nhóm chuyên viên trang điểm, tạo hình, sau khi hoàn tất mọi công đoạn, họ chào tạm biệt và rời đi.

Trước khi ra khỏi phòng, vài người cười nói với Quý Dư: "Tân hôn hạnh phúc nhé."

Quý Dư sững sờ, một cảm giác lạ lùng thoáng qua trong lòng., dù anh biết đám cưới là giả, nhưng họ không biết.

Những lời chúc phúc này đều là thật lòng.

Anh mỉm cười đáp lại: "Cảm ơn."

Quý Dư ngồi một mình trong phòng, cầm điện thoại và bắt đầu ôn lại các bước của buổi lễ.

Ban đầu đã dự định diễn tập trước khi lễ cưới chính thức bắt đầu, nhưng vì Thương Viễn Chu quá bận rộn, lại thêm việc tay Quý Dư bị bó bột, nên buổi diễn tập đã bị hủy.

Một bản hướng dẫn chi tiết về buổi lễ được gửi đến điện thoại Quý Dư, để anh có thể nắm rõ các bước tiến hành, tránh mắc lỗi.

Hai người nắm tay nhau bước lên sân khấu, chú rể Thương Viễn Chu phát biểu, chú rể Quý Dư phát biểu, bỏ bớt phần cha mẹ phát biểu, rót trà, trao nhẫn.

Vì cả hai đều là nam giới, nên nghi thức trao nhẫn cũng không cần phải quỳ gối.

Quý Dư nhớ lại trình tự, trước tiên anh sẽ đeo nhẫn cho Thương Viễn Chu, sau đó đến lượt Thương Viễn Chu đeo nhẫn cho anh.

Người dẫn chương trình nhắc nhở: "Sau đó sẽ là một vài nghi thức thông thường, vì cả hai đều là nam giới, nên lễ cưới sẽ đơn giản hơn nhiều, các anh không cần quá lo lắng, cứ theo tôi hướng dẫn là được, có thể sẽ có một vài tình huống bất ngờ xảy ra, các anh cứ bình tĩnh đối phó theo lời nhắc của tôi."

Quý Dư vốn không hề lo lắng, nhưng nghe người dẫn chương trình nhắc đi nhắc lại như vậy lại càng cảm thấy hồi hộp.

Anh nhìn qua danh sách khách mời mà thư ký của Thương Viễn Chu đưa cho, hôm đó liếc mắt nhìn qua, cũng thấy số lượng khách khá đông.

Nếu xảy ra bất kỳ sai sót nào, Quý Dư biết hậu quả sẽ rất nghiêm trọng.

Nhìn người dẫn chương trình nói liên tục, suy nghĩ một lúc, rồi hỏi ra điều mình nghi vấn: "Quy trình bình thường là những gì vậy? Tôi sợ mình sẽ làm sai."

Quý Dư chờ một lúc, không thấy người dẫn chương trình trả lời, chuông cửa lại reo.

Trên người anh là bộ vest cao cấp do nhà thiết kế nổi tiếng may riêng, so với bộ vest của Thương Viễn Chu còn nhỏ hơn nhiều, nhìn là biết đắt đến mức nào, mỗi chi tiết đều được người làm ra chăm chút kỹ lưỡng.

Người thiết kế đã cố tình nhấn mạnh, túi áo vest chỉ là để trang trí, không nên bỏ bất cứ vật dụng gì vào, có đồ nhô lên sẽ làm ảnh hưởng đến tổng thể.

Quý Dư đặt điện thoại lên bàn, đứng dậy mở cửa.

Thương Viễn Chu đứng trước cửa, mặc bộ vest màu bạc lấp lánh, viên ngọc trên ngực áo còn thu hút ánh mắt hơn cả người hắn, dưới ánh đèn, hắn tỏa ra một vẻ đẹp rạng ngời.

"Sẵn sàng chưa?"

Quý Dư gật đầu, đưa tay về phía Thương Viễn Chu.

Đội ngũ nhiếp ảnh đi theo sát sau, ghi lại từng khoảnh khắc họ nắm tay nhau, bước trên thảm đỏ dài, ra khỏi khách sạn, lên chiếc siêu xe sang trọng nối thành đoàn, cùng nhau tiến về biệt thự được trang hoàng lộng lẫy, nơi có rất nhiều khách mời đang chờ đợi.

Người dẫn chương trình đã làm nóng không khí buổi lễ, "Và bây giờ, quý vị hãy cùng ngước nhìn về cửa, xin mời hai vị tân lang bước vào!"

Mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía họ, từng gương mặt xa lạ đều lộ ra vẻ vui cười, những tràng pháo tay vang dội chào đón.

Giữa những tràng vỗ tay nồng nhiệt, Thương Viễn Chu cầm tay anh, cùng bước về phía sân khấu.

Thương Viễn Chu thong thả bước, Quý Dư cũng đành phải thả chậm bước chân theo, từng bước vô cùng cẩn thận như đạp trên đá quý, có vẻ trang trọng lạ kỳ.

Khoảnh khắc này dường như kéo dài vô tận.

Cộp... Cộp... Cộp...

Đông... Đông... Đông...

Tiếng giày da chạm vào sàn nhà như hòa nhịp với nhịp đập chậm rãi của trái tim, tiếng nhạc, tiếng vỗ tay rầm rộ của khách mời dường như cũng không át đi nổi âm thanh nhỏ bé ấy.

Trong không khí náo nhiệt, Quý Dư chợt có cảm giác đây mới chính là hôn lễ của mình, không phải giả nữa, mà là hiện thực.

Trái tim đập thình thịch, càng ngày càng nhanh, như con cá mắc cạn đang tìm kiếm lối thoát.

Nhưng khi cảm nhận được hơi ấm từ bàn tay Thương Viễn Chu đang nắm chặt, anh dần bình tĩnh trở lại.

Giống như một con cá được thả về ao, thoải mái mà tận hưởng, không chút cảm nhận được nguy hiểm, cũng không nhận ra đây chẳng phải hồ, cũng không phải biển, mà là một cái hồ nhân tạo.

Buổi lễ diễn ra trôi chảy, cả Quý Dư và Thương Viễn Chu đều phát biểu, gợi nhớ đến những kỷ niệm tuổi trẻ.

Nếu không biết đây là kịch bản do công ty tổ chức hôn lễ viết, và bản thân mình chính là nhân vật chính, Quý Dư sẽ nghĩ rằng tất cả những gì đang diễn ra đều là thật.

Người dẫn chương trình nói: "Xin mời hai vị tân lang trao nhẫn cho nhau."

Hộp nhẫn được đưa lên, Quý Dư và Thương Viễn Chu mỗi người lấy một chiếc.

Trước tiên anh đeo nhẫn cho Thương Viễn Chu, rồi đến lượt Thương Viễn Chu đeo nhẫn cho anh, không cần phải quỳ gối.

Nghĩ đến những gì đã được chuẩn bị trước, Quý Dư cúi đầu, nhẹ nhàng đeo chiếc nhẫn bạch kim vào ngón áp út của Thương Viễn Chu.

Thương Viễn Chu nhìn Quý Dư với hàng mi dài khép hờ, vẻ mặt tập trung khi đeo nhẫn cho mình, chiếc nhẫn vừa khít với ngón tay, mang lại cảm giác ấm áp và ràng buộc.

Như thể có một sợi dây vô hình đã ràng buộc hắn và Quý Dư với nhau, và hắn không hề cảm thấy khó chịu, ngược lại còn rất vui vẻ.

Thương Viễn Chu khẽ hôn lên hàng mi run rẩy của Quý Dư, hắn cảm thấy thật đáng yêu, đáng yêu đến nỗi hắn không thể rời mắt được.

Lòng như muốn nổ tung vì xúc động, cảm giác như có một bàn tay siết chặt lấy trái tim.

Nhưng không phải là cảm giác khó chịu, mà là thỏa mãn, thỏa mãn đến mức đau nhói.

Người dẫn chương trình nhắc hắn trao nhẫn cho Quý Dư.

Trước sự chứng kiến của mọi người, Thương Viễn Chu quỳ một gối xuống, thành kính đeo nhẫn cho Quý Dư.

Thương Viễn Chu 19 tuổi và Thương Viễn Chu 25 tuổi dường như hòa làm một trong khoảnh khắc này, cùng nhau khẽ hôn lên chiếc nhẫn.

Khách mời vỗ tay rào rào.

Cả hội trường như nổ tung trong giây lát, rồi đồng loạt đứng dậy vỗ tay nhiệt liệt.

Thương Viễn Chu cười nhẹ trước vẻ khiếp sợ của Quý Dư, rồi đứng dậy sánh vai bên anh.

Cả hai đều mặc vest, dáng người cao lớn, vai rộng eo thon, chân dài thẳng tắp, một người cao hơn một chút, một người thấp hơn một chút, nhưng nhìn lại có phần xứng đôi.

Trong tiếng vỗ tay rầm rộ của mọi người người dẫn chương trình tuyên bố: "Xin mời hai vị tân lang trao nhau nụ hôn ngọt ngào!"

"Chúng ta vỗ tay bao lâu, thì hôn bấy lâu nhé, các bạn có đồng ý không!"

Đây là cơ hội hiếm có để trêu chọc Thương Viễn Chu, khán giả dưới sân khấu hò reo ầm ĩ, Quý Dư đứng trên sân khấu, mặt bỗng có chút ngơ ngác.

Khoan đã... từ từ.

Đây có giống với những gì đã nói trước đó đâu...

Chẳng phải đã nói, chỉ là những nghi thức thông thường thôi mà?

Trước đây đi đám cưới, có cặp nào hôn nhau không vậy?

Đúng là, hình như, thật sự, là hôn mà, sao họ lại nhiệt tình đến thế.

Bé cá nhỏ trong lòng Quý Dư ngơ ngác phun ra bong bóng sợ hãi, anh nghệt ra nhìn Thương Viễn Chu, hai người đối diện nhau, đều nhìn ra trong mắt cả hai là sự sững sờ trước tình huống bất ngờ này.

Mọi người xung quanh đang nhìn chằm chằm, người dẫn chương trình liên tục thúc giục, tiếng vỗ tay không ngớt.

Quý Dư cắn nhẹ môi, tiến lại gần Thương Viễn Chu.

Anh cử động, Thương Viễn Chu cũng nghiêng người về phía anh.

Cánh tay mạnh mẽ ôm lấy eo, kéo hai người lại gần nhau hơn, khi Thương Viễn Chu cúi xuống hôn, Quý Dư theo bản năng nhắm mắt lại.

Đôi môi mềm mại chạm vào nhau, chỉ là chạm vào thôi, lại khiến toàn thân Quý Dư run rẩy.

Mắt nhắm lại, tầm nhìn biến mất, cả người chìm trong bóng tối, cảm giác chạm môi càng rõ ràng hơn.

Tiếng vỗ tay nhiệt liệt kéo dài, bóng tối cũng kéo dài theo, Quý Dư cảm giác như anh và Thương Viễn Chu đã hôn nhau cả một thế kỷ.

"Chúc mừng tân hôn!!"

Trên sân khấu, Quý Dư nhắm mắt ôm hôn với Thương Viễn Chu, nghe những lời chúc phúc nồng nhiệt của mọi người.

Thời gian nhắm mắt đứng quá lâu, lúc mở mắt ra còn cảm thấy hơi choáng váng.

Thương Viễn Chu đỡ anh: "Em..."

"Không sao, không sao đâu," Quý Dư xua tay, "Chỉ là nhắm mắt quá lâu, nên mở ra hơi chóng mặt thôi."

Cả hai dường như đều cố ý tránh đề cập đến nụ hôn vừa rồi, Quý Dư cảm thấy hơi ngại, anh nghĩ Thương Viễn Chu cũng vậy.

Thương Viễn Chu thực ra trong lòng rất hỗn loạn, chỉ là trong lúc hắn đang hoang mang, lại nghĩ đến một điều khác.

Vợ mềm quá đi.

Trên giường chắc sẽ khóc lóc đáng thương lắm.

"Anh vừa nãy, sao lại... quỳ xuống vậy?" Quý Dư vừa đi, vừa nhỏ giọng hỏi.

Thương Viễn Chu vẫn còn đang suy nghĩ về những chuyện khác, nhưng vẫn trả lời một cách tự nhiên: "Không phải đã nói muốn cho mọi người thấy tôi rất yêu Beta đó sao? Phải làm cho có vẻ thật một chút chứ."

"Hôn lễ tốn bao nhiêu tiền, có xa hoa hay không không quan trọng bằng việc mọi người sẽ nhớ đến thái độ của tôi dành cho em."

"Sau hôm nay, mọi chuyện xảy ra trong lễ cưới sẽ lan truyền khắp giới."

Sau khi nghi thức kết hôn kết thúc, mọi người chuyển từ sân cỏ sang sảnh tiệc.

Thương Viễn Chu dẫn Quý Dư đi chúc rượu từng bàn, thực ra với thân phận của hắn, không cần phải làm vậy, nhưng Thương Viễn Chu muốn tận hưởng cảm giác hôn lễ này.

Giống như một cặp tân hôn bình thường.

Thương Viễn Chu cố ý dẫn Quý Dư đến bàn nhà họ Đinh, rồi giả vờ vô tình nhắc đến việc lão gia tử nhà họ Thương muốn làm mai cho mình.

Thương Viễn Chu tìm được lý do hợp lý để Quý Dư đồng ý ký hợp đồng kết hôn giả, đó là vì việc vi phạm hôn ước sẽ liên quan đến cả hai.

Hắn cố tình tạo ra một hợp đồng hôn nhân không hoàn toàn giả, mà là một phần thật, một phần giả, hoặc nửa thật nửa giả, điều này giúp Quý Dư tin rằng mình đang kết hôn giả để giúp Thương Viễn Chu đạt được quyền lực.

Quý Dư gật đầu: "Không trách được có người ở bàn đó cười rất giả tạo."

Tuy nhiên người đó trông còn khá trẻ, không giống như đã phân hóa, người phụ nữ trẻ bên cạnh anh ta đang tươi cười rạng rỡ, mới chính là người mà lão gia tử nhà họ Thương muốn gả cho Thương Viễn Chu.

Là một người phụ nữ rất dịu dàng, Quý Dư cảm nhận được lời chúc phúc của cô ấy là thật lòng.

Chỉ là gia đình cô ấy có lẽ không nghĩ như vậy.

Khi đi ngang qua bàn của Quý Hòa Hiên và Quý Bác Hãn, Quý Dư cảm thấy có gì đó không ổn, anh muốn nói gì đó nhưng lại thôi.

Việc tham gia hôn lễ thật nhẹ nhàng, vậy mà chính người làm nhân vật chính, lại cảm thấy mệt mỏi một cách lạ thường.

Cả ngày hôm đó, Quý Dư phải đi theo Thương Viễn Chu chào hỏi rất nhiều người, gặp gỡ cả những người họ hàng khác của nhà họ Thương, nụ cười trên mặt đã cứng đờ.

Thật sự anh không giỏi giao tiếp, chỉ đứng bên cạnh Thương Viễn Chu gật đầu mỉm cười thôi cũng đã thấy mệt mỏi rồi, nhưng Thương Viễn Chu lại có thể trò chuyện một cách tự nhiên và thoải mái với mọi người suốt cả ngày.

Quý Dư cảm thấy rất khâm phục Thương Viễn Chu.

Vì vậy khi trở về nhà, cả hai đều ở trong trạng thái hoàn toàn khác nhau.

Thương Viễn Chu rót cho anh một cốc nước: "Em nghỉ ngơi đi, hôm nay đã vất vả rồi."

Không khí náo nhiệt bỗng trở nên tĩnh lặng, Quý Dư không hề cảm thấy buồn bã hay mất mát gì cả, anh ngáp một cái thật dài, lười biếng nằm dài trên sofa không muốn nhúc nhích.

Nhìn Thương Viễn Chu ra khỏi phòng khách, anh chợt nhớ ra một chuyện. "Khoan đã."

Quý Dư ngồi dậy, trên mặt lộ rõ vẻ quyết tâm: "Không phải nói muốn lưu lại dấu vết tin tức tố sao?"

Hôm sau khi kết hôn, anh lại không có bất kỳ dấu vết tin tức tố nào trên người, điều đó rõ ràng là không hợp lý, Thương Viễn Chu chưa nhắc đến chuyện này, nhưng chắc chắn sẽ sớm đề cập.

Bây giờ cắn luôn, anh cũng có thể hoàn toàn thả lỏng, đỡ phải lo lắng thêm.

Anh xoay người, hơi cúi đầu, lộ ra vùng da trắng nõn ở sau cổ cho Alpha.

Một tư thế hoàn toàn thuận theo, vô hại, giống như một vật tế lễ.

Ánh mắt Thương Viễn Chu đột ngột trở nên sâu thẳm, tối tăm, ẩn chứa một sức hút mãnh liệt có thể khiến người khác chìm đắm vào dục vọng.

Hắn bước tới gần, ngón tay thô ráp khẽ vuốt ve làn da trắng nõn của người dưới thân, khiến cơ thể người kia run lên bần bật.

"Đừng có sờ nữa! Cắn đi." Giọng nói của Quý Dư run rẩy, vừa sợ hãi vừa e ấp.

Thương Viễn Chu giọng trầm khàn, không hiểu sao lại xin lỗi: "Xin lỗi, tôi chưa từng đánh dấu ai, đang nghĩ nên làm như nào."

Đúng là hắn chưa từng đánh dấu ai.

Nhưng hình ảnh cắn vào cổ Quý Dư, đã hiện lên trong đầu hàng ngàn lần.

...

Lời này.

Nói cứ như anh là đồ ăn vậy.

Quý Dư vừa định lên tiếng, đã bị cơn đau nhói ở sau cổ ngăn lại.

Đau quá.

Cảm giác như có vật nhọn đâm vào da thịt, anh thậm chí có thể cảm nhận máu đang từ từ chảy ra, đau quá, đau đến nỗi không nói được thành lời, chỉ có thể há miệng ra để hít thở, muốn giảm bớt cơn đau này.

Ngược lại với sự đau đớn này, Thương Viễn Chu lại trở nên hưng phấn lạ thường.

Hắn liếm mạnh lên vết cắn sau cổ kia, cuốn lấy giọt máu đang chảy, khiến Quý Dư nghẹn ngào phản kháng: "Đừng... Đừng liếm."

"Có chảy nhiều máu không, nếu không thì lấy giấy lau đi."

Giọng Thương Viễn Chu trầm khàn nói với anh: "Chỉ chảy ra một ít thôi, răng nanh của Alpha cắn vào, sẽ không chảy nhiều máu đâu."

Quý Dư cố nhịn, nhưng vẫn không nhịn được thúc giục hỏi: "Vậy anh sao rồi?"

"Chờ một chút."

"Beta không thể bị đánh dấu, nên lưu lại dấu vết tin tức tố nhiều hơn một chút."

Thương Viễn Chu miệng thì an ủi, dỗ dành, nhưng trong lòng lại chẳng quan tâm gì đến những lời mình nói.

Vợ nhỏ run rẩy đáng thương.

Ngoan quá.

Hắn đã khao khát điều này từ lâu, muốn lưu lại dấu vết của mình trên làn da trắng nõn sau gáy kia, làm sao có thể kết thúc nhanh như vậy được.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro