Chương 20
Vì có lời bác sĩ dặn, Quý Dư đã chuẩn bị tâm lý tốt sẽ ở chung với Thương Viễn Chu trong thời gian này, cái kiểu mà cúi đầu không thấy ngẩng đầu sẽ gặp.
Thế mà sau khi ăn sáng xong, Thương Viễn Chu lại phải đến công ty.
Quý Dư đang ăn xíu mại bỗng dừng lại, ngẩng đầu nhìn Thương Viễn Chu đang đứng dậy: "Ơ? Anh phải đến công ty à?"
"Không phải bác sĩ bảo anh nên nghỉ ngơi nhiều trong thời gian này sao?"
Thương Viễn Chu đáp: "Công ty còn nhiều việc lắm, hơn nữa kỳ mẫn cảm cũng qua rồi mà."
Trước mắt là khuôn mặt thanh tú trắng trẻo của Beta, trong miệng vì ngậm đồ ăn mà hơi phồng lên, ngửa đầu, tai không bị tóc đen che khuất, vành tai trắng nõn lộ ra một vết đỏ nhỏ nhạt, phải nhìn kỹ mới thấy.
Cảm giác thỏa mãn ban đầu nhanh chóng bị thay thế bằng một sự tham lam lớn hơn.
Quá ít.
Thương Viễn Chu muốn để lại dấu vết của mình sâu hơn nữa, ví như một vết cắn sau cổ, một dấu ấn không thể xóa nhòa.
Hắn không muốn nhìn thêm, đang định quay người rời đi.
"Chờ đã," Quý Dư buột miệng thốt lên, rồi ngay lập tức hối hận.
Nhưng Thương Viễn Chu đã dừng lại, quay đầu nhìn anh.
Quý Dư có chút ảo não, ánh mắt long lanh hỏi: "Anh chắc là đã qua kỳ mẫn cảm rồi chứ?"
Dù hỏi vậy, thực ra là Quý Dư vẫn còn nghi ngờ.
Nào có chuyện đêm qua còn vì kỳ mẫn cảm mà phải đến bệnh viện, sáng nay kỳ mẫn cảm đã qua nhanh như vậy, là kỳ mẫn cảm chứ có phải cảm sốt bình thường đâu.
Ngay cả sau khi hạ sốt, người ta vẫn thường cảm thấy mệt mỏi.
Chắc hẳn là vì Thương Viễn Chu quá bận rộn, tổng giám đốc của một công ty lớn không hề nhẹ nhàng giống như bộ phim trên TV được, không thể cứ ở nhà nghỉ ngơi mãi.
Vì thế, lúc nãy hơi quá khích nên mới thuận miệng nói ra chuyện về kỳ mẫn cảm.
Quý Dư đã chuẩn bị để nghe Thương Viễn Chu khẳng định lại, sau đó thì anh có thể yên tâm thoải mái xem phim, thư giãn mà không còn bất kỳ áp lực tâm lý nào nữa.
Nhưng vì hơi có chút áy náy, nên không dám nhìn thẳng, không cách nào đối diện với Thương Viễn Chu được.
"Thực ra thì không."
"Vậy..." Quý Dư ngẩn người chớp mắt: "Gì cơ?"
Thương Viễn Chu đáp: "Ban đầu định lừa em, nhưng vì em hỏi lần nữa, nên tôi mới nói thật."
Quý Dư không giấu được vẻ ảo não nữa, đang tự trách bản thân sao lại lắm mồm như vậy, Thương Viễn Chu cười nhẹ:
"Dù sao chúng ta vẫn ở chung, tôi không muốn vì kỳ mẫn cảm mà xảy ra bất kỳ chuyện gì."
Thương Viễn Chu thực sự cảm thấy kỳ mẫn cảm đã qua hẳn.
Nó đến rồi đi thật nhanh, giống như một ngọn lửa bùng cháy dữ dội rồi bị dập tắt đột ngột, chỉ để lại đống tro tàn âm ỉ, chờ ngày bùng phát trở lại.
Không ai có thể tự ý kiểm soát được thời điểm kỳ mẫn cảm đến, Thương Viễn Chu cũng không ngoại lệ.
Hắn chỉ có một cảm giác mơ hồ thôi, một loại dự cảm.
Mà sửa lời muốn nói, cũng là vì thấy Quý Dư do dự, chắc là anh đang mong chờ điều gì đó.
Quý Dư yên tĩnh cắn nhẹ đầu lưỡi, hơi miễn cưỡng đề nghị: "Hay là để tôi đưa anh đi làm?"
"Bác sĩ cũng bảo nên theo dõi tình hình của anh, hơn nữa chắc chắn sẽ tốt cho hình ảnh của chúng ta."
Chẳng có nhân viên nào muốn tăng ca cả, Quý Dư cũng vậy, nhất là khi công việc không phải do sếp giao mà do chính anh chủ động xin.
Với tính cách thành thật của Quý Dư, trừ những công việc bị người khác ép làm, trừ khi sếp trực tiếp yêu cầu, nếu không anh sẽ không chủ động làm.
Nhưng lần này thì khác, Thương Viễn Chu đã trả anh một khoản tiền khá lớn, lại có chuyện Thương Viễn Chu chăm sóc anh khi anh bị ốm, còn có lời dặn của bác sĩ.
Thực ra Quý Dư cũng không hiểu việc mình cứ nhìn chằm chằm Thương Viễn Chu khi hắn đang trong kỳ mẫn cảm thì có tác dụng gì, đây cũng là lý do chính khiến anh hối hận khi mở miệng đề nghị, nhưng nếu Thương Viễn Chu đã nói là kỳ mẫn cảm vẫn chưa hết hẳn, thì anh vẫn sẽ thành thật đề nghị đi theo.
Tính ra thì, với số tiền Thương Viễn Chu cho anh sau khi hoàn thành hợp đồng, nhiều đến mức đủ để Quý Dư sống thoải mái cả nửa đời người.
Nghĩ đến đó, Quý Dư cảm thấy, đôi khi, mình cũng có thể chủ động tăng ca.
Anh không hề nghĩ đến trường hợp Thương Viễn Chu sẽ từ chối, và quả thực Thương Viễn Chu cũng không từ chối.
Thương Viễn Chu ngẩn người ra một lúc, rồi nhanh chóng thu lại cảm xúc đó, "Được."
Quý Dư không hiểu rõ lắm về những từ ngữ như người cầm quyền trên thương trường, phải đến khi đứng dưới công ty, nhìn tòa nhà cao ngất không thấy đỉnh, mới mơ hồ nhận ra người bên cạnh mình thực sự rất có quyền lực.
Thương Viễn Chu nhìn Quý Dư dừng bước: "Sao vậy?"
"Không có gì," Quý Dư lắc đầu, cười nhẹ: "Đi thôi."
Sự xuất hiện của Quý Dư bên cạnh Thương Viễn Chu rõ ràng đã thu hút sự chú ý của mọi người.
Nhưng vì có Thương Viễn Chu ở bên Quý Dư, nên không ai dám lại gần Quý Dư để thỏa mãn sự tò mò.
Thang máy lên thẳng văn phòng của Thương Viễn Chu ở tầng trên cùng, cửa sổ sát đất nhìn ra toàn cảnh thành phố, nội thất trong văn phòng rất đơn giản nhưng sang trọng, ngoài bàn làm việc lớn và sofa, còn có cả một quầy bar đầy rượu.
Quý Dư tò mò nhìn quanh, nghe thấy Thương Viễn Chu đang ngồi làm việc ở phía sau hỏi: "Muốn uống không?"
"Tửu lượng tôi kém lắm." Quý Dư lắc đầu, ánh mắt kinh ngạc nhìn vào quầy bar đầy màu sắc.
Anh không rành về rượu, chỉ thấy lạ là văn phòng của Thương Viễn Chu lại có nhiều rượu đến thế, cứ như có thể mở một quán bar nhỏ vậy.
Thương Viễn Chu đi tới, lấy một chai rượu vang trắng từ sau quầy ra: "Thử chai này xem, độ cồn rất nhẹ."
Thực ra hắn biết tửu lượng Quý Dư thấp, nên đã chọn một loại có độ cồn thấp gần như giống nước trái cây, sẽ không thể uống say.
Rượu vang trắng có màu vàng nhạt trong veo, óng ánh như pha chút vàng, trông rất đẹp mắt, Quý Dư tò mò nhấp một ngụm.
Quả đúng là rất nhẹ, vị ngọt dịu.
Quý Dư ngồi trên sofa đeo tai nghe xem phim, thỉnh thoảng lại cầm ly rượu vang trên bàn lên, uống một ngụm.
Đến khi thư ký Lý gõ cửa vào, nhìn thấy một Beta lạ mặt đang ngồi trên sofa, cầm một chai rượu quý, chai rượu vang trắng có giá lên tới sáu chữ số uống như nước lọc.
Một phát uống luôn nửa chai, chẳng cần thưởng thức gì cả, cứ thế mà uống.
Mà sếp của mình vẫn đang cúi đầu xử lý tài liệu ở bàn làm việc, như ngầm đồng ý với hành động đó.
"Thương tổng," thư ký Lý đến bàn làm việc, "Về dự án đấu thầu ở Lâm Thành..."
Anh ta dừng lại một chút, nhìn về phía Quý Dư đang ngồi trên sofa.
Quý Dư chỉ ngẩng đầu nhìn thoáng qua khi thư ký Lý bước vào, sau đó không quan tâm nữa, bây giờ nghe thấy tiếng nói dừng lại, theo bản năng ngẩng đầu lên, cùng nhìn nhau một chút.
Sau đó anh mới nhận ra, có lẽ mình không nên ở đây, "Hay là tôi,"
Câu nói của Quý Dư chưa kịp dứt, đã bị Thương Viễn Chu cắt ngang: "Em cứ xem tiếp đi."
Rồi quay sang thư ký Lý nói, "Đây là Quý Dư, không cần phải tránh em ấy."
Quý Dư, đối tượng trong truyền thuyết của Thương tổng.
Thư ký Lý thực ra đã đoán được Beta ngồi trên sofa có quan hệ không đơn giản với tổng tài của họ, mùi pheromone nồng đậm còn vương vấn trên người Beta đủ để khiến thư ký Lý cảm thấy hơi khó thở.
Nhưng không ngờ đó lại chính là Quý Dư người sắp kết hôn với Thương Viễn Chu.
Điều này càng khẳng định sự tin tưởng mà Thương Viễn Chu dành cho Quý Dư, khi mà ngay cả những tài liệu mật của công ty cũng có thể tùy ý nghe.
Thấy hai người đã bắt đầu bàn việc, Quý Dư âm thầm nuốt xuống lời nói hay là tôi đi ra ngoài một lát, tiếp tục đắm mình vào thế giới động vật.
Những chú mèo con lông xù đáng yêu đó, so với những dự án đấu thầu, báo giá thì hấp dẫn Quý Dư hơn nhiều.
Chẳng ngờ chỉ một buổi sáng, Quý Dư đã hiểu rõ Thương Viễn Chu bận rộn đến mức nào.
Từ khi vào công ty, cứ liên tục làm việc, như một cỗ máy chính xác, luôn đưa ra những mệnh lệnh rõ ràng.
Anh đã xem xong một tập phim hoạt hình, cũng chẳng thấy Thương Viễn Chu có gì khác thường, làm việc một cách điềm tĩnh, xử lý công việc gọn gàng, khi đối mặt với nhân viên mắc lỗi, chỉ vài câu nói đơn giản đã khiến họ sợ hãi, nhưng cũng có thể đưa ra những hướng cải thiện khiến mọi người tâm phục khẩu phục.
Thấy Thương Viễn Chu vẫn bình tĩnh như vậy, Quý Dư cảm thấy mình ngồi không yên nữa, quyết định ra ngoài đi dạo một chút, đến phòng trà lấy đồ ăn vặt rồi quay lại xem tiếp.
Khi cùng Thương Viễn Chu nói về chuyện ra ngoài, Quý Dư không ngờ mình lại gặp phải tình huống như vậy.
"Lâm Na cố gắng lấy hết can đảm đi vào báo cáo, lúc đi ra đã khóc rồi."
"Khóc? Sao lại khóc?"
"Còn khóc vì gì nữa, khóc vì không còn cơ hội thôi, vốn dĩ là chuyện không thể nào, khóc xong nhận ra sự thật rồi cũng được."
"Nhưng mà, Lâm Na nói là Beta kia toàn thân toàn mùi pheromone của Thương tổng, nồng đến mức phát sợ."
"Cần gì Lâm Na nói? Sáng nay hai người đi cùng nhau, ai mà không phải Beta đều ngửi thấy được."
Bầu không khí trong phòng vui vẻ, mang theo chút mờ ám, có người mạnh dạn nói ra suy nghĩ trong lòng: "Không biết trên giường sẽ kịch liệt đến mức nào, mà có thể để lại mùi pheromone nồng như vậy."
"Cả công ty này chắc chắn có không ít người thất tình, mùi pheromone nồng như thế, dù có cố gắng tự lừa mình là hôn nhân vì lợi ích, nếu Thương tổng không có tình cảm với Beta đó sao làm được, ai cũng biết Alpha chỉ để lại mùi hương đậm đặc như vậy trên người người mình thích là biểu hiện của sự chiếm hữu."
Nhiều chuyện là bản tính của con người, bất kể ở công ty nào, cũng sẽ có một nhóm người thích tám chuyện.
Quý Dư không vào phòng trà, cũng không tiếp tục nghe lén nữa, thực ra anh đứng cách đó khá xa, chỉ đứng ở cửa một chút, nếu không phải những người bên trong nói chuyện quá hăng say, anh chắc chắn không nghe thấy gì.
Anh cũng không quay lại văn phòng của Thương Viễn Chu, mà tìm một góc yên tĩnh để suy nghĩ.
Hoặc có thể nói, đang sắp xếp lại những suy nghĩ của mình.
Những lời đồn đại lung tung ấy như ngọn lửa, khiến Quý Dư liên tục nghĩ về những vấn đề khác nhau.
Tại sao hợp đồng lại không tìm người khác ký, tại sao điều lệ trên hợp đồng nghiêm khắc như vậy, khi ở bên Thương Viễn Chu lại có vẻ không quan tâm đến những quy định đó.
Đêm qua, anh thậm chí còn ở trong phòng ngủ của Thương Viễn Chu, anh cứ nghĩ là Thương Viễn Chu thấy anh đã khuya rồi vẫn muốn theo vào bệnh viện, nên ngại đánh thức anh.
Tại sao lại sẵn lòng giúp anh tắm rửa, tại sao lại quan tâm đến công việc của anh có thuận lợi hay không, tại sao lại chủ động chuẩn bị cơm cho anh, sao lại muốn thuê anh diễn kịch cùng, Thương Viễn Chu tốt đến mức không giống một ông sếp bình thường.
Những điều đó, Quý Dư đã từng tìm ra những lý do hợp lý cho những hành động này, nhưng bây giờ khi nhìn lại, chúng dường như không còn thuyết phục nữa.
Điều quan trọng hơn là, tại sao trên người anh lại có mùi pheromone của Thương Viễn Chu đậm đến vậy?
Quý Dư cúi đầu ngửi ngửi mình, có mùi thơm nhẹ, là mùi sữa tắm, ngoài ra không còn mùi gì khác.
Không hiểu sao, những tình tiết trong các bộ phim tình cảm tổng tài bá đạo mà Quý Dư từng xem cứ hiện lên trong đầu anh, liên kết những sự việc lại với nhau, đi sâu vào những nghi ngờ thầm kín nhất.
Trong lòng anh nảy sinh một ý nghĩ không thể tin nổi...
Chẳng lẽ Thương Viễn Chu... Thích anh?
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro